
Chapter 1
Meng Bao's eyes widened, she couldn't believe it. Last time she checked, she was still lying on her bed, why is she sitting on the subway now, and worse!! Everyone around her was whispering something she didn't understand at all!!!
Fuckkk! What the hell is going on!!! Meng Bao kept screaming in her heart. This shock was so huge, she couldn't get over it! :((((
Fumbling around her body...good! :((((Nothing, phone, wallet, credit card...nothing!! Looking up at her reflection on the subway glass window, it completes her self - look: Pink pastel nightgown, fortunately she is wearing shoes.
She reasonably suspected that someone had thrown her aboard the subway while sleeping, whether friend or foe was unknown. But whoever dare to do that to her, then let her find out...hah! :))) That ' dude ' will have to suffer enough!!
But first let have to clarify the situation, then talk about the punishment later.
Because the subway is still running in the tunnel, and not clear what time it is, so she couldn't get off the subway.
Looking around the cabin, dotted with posters or something stuck on the cabin, Meng Bao guessed quite a bit of Korean, this is Korea. North Korea also speaks Korean, but there are rules about dress or hairstyle, so it's pretty easy to spot if you're in that country.
But knowing doesn't mean understanding, she's like an uneducated person right now. ' I don't understand what the fuck the people around are talking about. '
Except for that U30 aunty sitting far away, just pointing at her and then whispering to the people around her, Meng Bao doesn't need to understand the language to know that auntie is talking bad about her!!!
' Has the subway gotten there yet!! Let me down quickly. ' For some reason, Meng Bao was a little impatient, feeling like something bad was about to happen!
"Excuse me! Ma'am, what time is it?" Meng Bao took a deep breath, then turned to ask a young woman next to her, in English, a very common language that most countries include in compulsory education.
" It's near 7 PM." Fortunately the woman not only understood but was kind enough to answer back, she also held up her phone to show her, the screen showing 6:58. "
"Thanks, do you know what time this subway stop?"
" ..It 30 minutes later to the next station." The woman looked at her a bit strangely then answered.
"Thank you." Meng Bao - who wears a nightgown - smiling face - pretending not to notice the woman's expression - said.
Every second and every minute goes by..
She sat silently in her place, questions constantly running through her mind.
And whatever comes must come, Manh Bao's bad premonition also appears.
[ 7:00 PM ]
[Please notify the passengers on the train! ]
[ All, all run... Run! ]
The announcement on the subway sounded, at the same time, the subway suddenly braked.
Although she doesn't understand what the loudspeaker is announcing, but the subway has just stopped, while everyone is stunned, Meng Bao rushes to the door, she uses her hand to break the door on both sides in front of everyone's shock face :))))
The heavy door fell to the ground..
(Surprise, everyone? :) You guy can't guess, right? :)))
---- Much say i am very bad at grammarly. And when i say i am bad..i meant it!! ---
The story just write for fun and practice grammarly so it is very easy to be drop ಠ◡ಠ
Consider before read. Thank you!
Tiếng việt ver ಥ◡ಥ
Manh Bảo mở to mắt, cô không thể tin được. Lần cuối cô kiểm tra, bản thân mình vẫn đang nằm trên gường cơ mà, sao bây giờ lại là đang ngồi trên tàu điện ngầm thế này, tệ hơn là!! Mọi người xung quanh đang xì xào một thứ tiếng gì đó mà cô hoàn toàn không hiểu!!!
Cái Đờ mờ! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!!! Manh Bảo không ngừng la hét trong lòng. Cú shock này quá lớn, cô không vượt qua nổi! :(((
Sờ soạng quanh người...tốt! :((( Cái gì cũng không có, điện thoại, ví tiền, thẻ tín dụng...gì cũng không có!! Ngước lên nhìn vào ảnh ngược của mình trên cửa sổ tàu, là hoàn hoàn chỉnh chỉnh bộ dáng lúc ở nhà của cô: Váy ngủ liền màu phấn hồng, may mà dưới chân vẫn có đôi giày.
Cô hợp lí hoài nghi đã bị người ném lên tàu lúc ngủ, là bạn hay thù thì chưa rõ. Nhưng dám làm vậy với cô, vậy thì để cô tìm ra...ha hả! :))) Tên đó sẽ được nếm mùi địa ngục trần gian!
Nhưng trước hết phải làm rõ tình hình đã, chuyện tính sổ rồi nói sau.
Do tàu đang chạy trong đường hầm nên không rõ mấy giờ rồi, mà do vậy cô cũng không thể xuống tàu được.
Nhìn những bảng quảng cáo ở trong khoang tàu, rải rác những tấm poster hay gì đó được dán trên khoang, Manh Bảo đoán được kha khá là tiếng Hàn, đây là Hàn quốc. Triều Tiên tuy cũng sử dụng tiếng Hàn, nhưng có những quy định về ăn mặc hay kiểu tóc nên khá dễ nhận ra nếu ở đất nước đó.
Nhưng nhận biết không có nghĩa là hiểu, hiện tại cô như người thất học vậy. Chả hiểu con mẹ nó người xung quanh đang xì xùm cái gì nữa.
Trừ cái bà cô U30 ngồi phía xa kia cứ chỉ chỉ trỏ trỏ cô rồi nói nhỏ với người xung quanh, không cần hiểu tiếng cũng biết bà cô đó đang nói xấu cô!!!
Đù má đến nơi chưa!! Cho tui xuống nhanh lên. Không hiểu sao Manh Bảo có chút sốt ruột, có cảm giác như có chuyện gì đó xấu sắp xảy ra vậy!
" Excuse me! Ma' am, what time is it? " Manh Bảo hít một hơi thật sâu, rồi quay qua hỏi một người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh, bằng tiếng anh, thứ tiếng rất thông dụng mà hầu hết quốc gia đều cho vào giáo dục bắt buộc.
" It' s near 7 PM. " May thay người phụ nữ đó không những hiểu mà còn khá tốt bụng trả lời lại, cô ấy còn giơ điện thoại lên cho cô xem, màn hình hiển thị 6:58. "
" Thanks, do you know what time this subway stop? "
" ..It 30 minute later to the next station. " Cô gái hơi chút kì lạ nhìn cô rồi trả lời.
" Thank you. " Manh Bảo – người ăn mặc váy ngủ - mặt cười tươi – làm như không để ý đến biểu cảm của cô gái – nói.
Từng giây từng phút trôi qua..
Cô im lặng ngồi trên ghế, những câu hỏi không ngừng lướt qua trong đầu.
Và cái gì đến cũng phải đến, dự cảm xấu của Manh Bảo cũng xuất hiện.
[ 7:00 PM ]
[ Xin thông báo cho các hành khách trên chuyến tàu! ]
[ Tất, tất cả chạy đi...Chạy mau! ]
Tiếng thông báo trên tàu phát ra, cùng lúc đó, chuyến tàu đột ngột phanh gấp.
Tuy không hiểu cái mẹ gì tiếng loa đang thông báo, nhưng tàu vừa ngừng, nhân lúc mọi người đang bàng hoàng sửng sốt, Manh Bảo lao nhanh ra phía cửa, cô dùng tay bẻ phăng cánh cửa 2 bên ra trước sự bàng hoàng của mọi người :))))
Cánh cửa nặng nề rơi xuống đất..
( Bất ngờ chưa bà già :) Không đoán được đúng không? :)))
Truyện này con au chỉ viết cho vui ( và luyện tiếng anh ) thôi nên khả năng drop rất cao. Ai có một trái tim khỏe hẵng nhảy vào. ಠ◡ಠ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro