scars of love
tôi bị anh ta xua đuổi, xỉ nhục lên đến hàng trăm nghìn lần. từng chiếc bánh tôi bỏ công sức, thời gian để làm cho bright vachirawit lại bị anh ta ném vào sọt rác trước mặt biết bao nhiêu là người.
họ xỉ nhục, phỉ báng tôi là một kẻ ngu ngốc, một kẻ không biết thân biết phận.
''rác cũng mãi là rác. đừng mơ tưởng đến thứ lấp lánh gọi là kim cương.''
rồi họ bắt đầu tấn công lên thể xác tôi. những vết trầy xước, vết bằm bị rỉ máu cũng không thể tả nỗi cơn đau trong con tim của chính bản thân. tôi chỉ cầu mong được anh ta chú ý đến tôi một lần. một lần tốt đẹp cũng không được sao..?
về đến nhà, tôi chỉ biết khóc. khóc và khóc. không một lần có thể vứt thứ tình cảm này ra khỏi con người tôi.. trong cơn bất lực ấy, tôi chỉ biết cầu xin chính mình...
'' làm ơn..đừng thích bright nữa được không..metawin? ''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro