Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95

Chương này không liên quan gì đến chính văn, thế giới vườn trường song song, bởi vì hoàn cảnh thay đổi nên tính cách hai người cũng có biến hóa)

Ánh nắng giữa hè xuyên qua lớp kính mỏng và chiếu vào chiếc bàn gỗ, giáo viên dạy toán mang theo sách vở trên tay bước ra ngoài sau khi giao bài tập xong, phòng học yên tĩnh bắt đầu ầm ĩ lên.

Ngồi ở phía trước Thẩm Chí Hoan là một bạn học buộc tóc đuôi ngựa chắp tay trước ngực, giọng điệu thành khẩn: "Tín nữ nguyện hy sinh một nửa đào hoa của Thẩm Chí Hoan, kỳ thi tháng này không phải là lão Chu ra đề!"

"Trên tiết học nói cái trò gì vậy? Đề này thật sự sẽ có người viết sao?"

Bạn học C đóng sách lại, đưa mắt ra hiệu với cậu ta: "Lục thần nhất định sẽ! Nếu gan cậu lớn thì đi hỏi cậu ấy đi!"

Cô gõ gõ bàn của Thẩm Chí Hoan: "Haiz, Hoan Hoan, cậu đừng ngủ, thiếu một tháng lên lớp, kỳ thi tháng này của cậu làm sao bây giờ?"

"Cậu đã quên người ngồi cùng bàn của cậu ấy là ai rồi à, nếu Lục thần sẵn lòng, nửa tháng năm mươi điểm không nói chơi ok?"

"A, bình thường lòng dạ của Lục thần sẽ không tốt như vậy chứ?"

Thẩm Chí Hoan mơ mơ màng màng bị đánh thức, mắt buồn ngủ mông lung ngồi dậy, xung quanh vô cùng ồn ào, cô mơ mơ màng màng nghe thấy

"Cái gì Lục thần...?"

Người khác vừa thấy Thẩm Chí Hoan tỉnh, vội vàng sáp lại gần, nói với cô: "Hoan Hoan, cậu còn không biết à? Cậu có bạn cùng bàn mới!"

"Hả?"

Bên cạnh một nam sinh tóc húi cua nói chen vào: "Lục Dạ à, mẹ kiếp! Học giỏi còn đẹp trai, tháng trước vừa mới chuyển tới, nghe nói trước kia đứng nhất cấp hai, biết vì sao gọi cậu ta là Lục thần không? Liên tục ba năm đều đứng nhất..."

Thẩm Chí Hoan cau mày, vừa mới tỉnh ngủ, vẫn có chút mệt mỏi, trong đầu ong ong tràn đầy nước hoa: "Lục thần được đưa ra thị trường ở huyện chúng ta à?"

"......"

"Không phải đâu Thẩm Chí Hoan ——"

Lúc này, ánh mắt bạn học A dừng ở trên người thiếu niên anh tuấn vừa mới bước vào cửa, đang nói líu lo đột ngột ngừng lại.

Thẩm Chí Hoan: "Tớ làm sao?"

Xung quanh đột nhiên im lặng, các bạn cùng lớp mới vừa rồi vây quanh Thẩm Chí Hoan tranh cãi ầm ĩ đều im bặt, ngồi vào vị trí của mình. Học sinh mới chuyển trường này giống như có một loại ma lực kỳ quái, rõ ràng cũng đẹp, tính tình hình như cũng được, nhưng lại khiến cho người ta không dám tới gần.

Thân hình anh cao lớn, khi dừng lại trước mặt Thẩm Chí Hoan, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người Thẩm Chí Hoan bị che hơn phân nửa.

Thẩm Chí Hoan lặng lẽ ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách lãnh đạm như mặt nước của thiếu niên.

Đây chắc hẳn là bạn cùng bàn mới của cô.

Thật lâu sau, Thẩm Chí Hoan rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo, xấu hổ mở miệng: "Lục, bạn học Lục... xin chào."

Lục Dạ cũng không phản ứng gì: "Phiền tránh ra một chút."

Thẩm Chí Hoan sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua vị trí bên trong của mình, vội vàng nói: "Hả? À được được được."

Thẩm Chí Hoan đứng dậy, Lục Dạ đi vào, không chạm vào một thứ nào của Thẩm Chí Hoan.

Hai người ngồi xuống, Lục Dạ lẳng lặng thu dọn đồ đạc.

Thẩm Chí Hoan bí mật nghiêng đầu nhìn qua và phát hiện người bạn cùng bàn mới của cô dường như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, sách vở, bài thi, đồ dùng văn phòng phẩm bày biện vô cùng chỉnh tề.

Khi không làm bài, phải đặt cả bút lên trên đường chéo của bìa sách giáo khoa.

Anh đặt một cuốn vở bài tập bên cạnh mình, Thẩm Chí Hoan lén nhìn qua, thấy hai chữ rắn rỏi và nghiêm nghị bên trên.

"Lục Dạ."

Lúc này Thẩm Chí Hoan mới biết được bạn ngồi cùng bàn mới của cô rốt cuộc cos tên là gì, nhớ lại vừa rồi mình xưng hô với anh, hình như không quá lễ độ. Thẩm Chí Hoan do dự một lát, vẫn là thử mở miệng: "Bạn học Lục..."

Lục Dạ cúi đầu, ngón tay thon dài cầm bút cúi đầu tính toán.

Thẩm Chí Hoan lại gọi một tiếng: "Bạn học Lục?"

Đầu bút lông không ngừng lại: "Mời nói."

Thẩm Chí Hoan giải thích: "Vừa rồi cậu có nghe thấy tớ kêu cậu như vậy không, thật ra tớ không có ý đó,... Tớ không có nghe rõ, cho nên mới nói ra như vậy."

Cô luyên thuyên nói một tràng dài: "Nếu làm cậu cảm thấy không thoải mái thì tớ thật sự rất xin lỗi, vừa rồi..."

Lục Dạ viết ra đáp án cho một đề bài hàm số phức tạp, đôi đồng tử nhạt màu quét về phía cô: "Không có."

"Cái gì?"

Anh không lên tiếng nữa, nhưng Thẩm Chí Hoan lại hiểu ra.

Không nghe thấy lời nói của cô.

Đương nhiên cũng có thể là lười nhiều lời với cô.

Thẩm Chí Hoan yên lặng ngậm miệng, đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên.

Chủ nhiệm lớp béo lùn chắc nịch đi từ bên ngoài vào, đặt bài thi sinh vật ở trên mặt bàn.

Chủ nhiệm lớp liếc nhìn lớp học, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Chí Hoan, cười tủm tỉm nói: "Thẩm Chí Hoan, đại minh tinh lớp chúng ta đã về rồi?"

"Một tháng không thấy bóng người, kỳ thi nghệ thuật có thuận lợi không?"

Thẩm Chí Hoan gật đầu, nói: "Thuận lợi, sau đó em yên tâm chuẩn bị cho lớp học văn hóa."

Chủ nhiệm lớp vuốt cái bụng tròn vo cười: "Đến khi thành công thì phải ký cho chúng tôi nhé."

Các bạn trong lớp cũng cười theo, sôi nổi trêu ghẹo Thẩm Chí Hoan.

"Hoan Hoan, cẩu phú quý, đừng quên nhau nha."

"Ký tên bây giờ luôn đi!"

"Hoan Hoan, tớ phải làm người đại diện của cậu!"

Thẩm Chí Hoan nhất thời có chút xấu hổ, tất cả mọi người đang nhìn cô, chỉ có người bạn cùng bàn mới đang cúi đầu làm bài không nói lời nào.

Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ bàn, bắt đầu duy trì trật tự: "Được rồi được rồi, Thẩm Chí Hoan tôi nói với em, còn nửa tháng nữa sẽ đến kỳ kiểm tra hàng tháng, nếu em không đạt quá nửa là ba trăm điểm, cũng không có trường học nào muốn em đâu."

"Nhưng thầy..."

"Đừng nhưng, sẽ không tới hỏi tôi, cũng có thể bảo bạn ngồi cùng bàn giúp em, nó, nửa tháng giúp em giải đề năm mươi điểm không nói chơi ha."

"......"

Thẩm Chí Hoan lại nhìn qua, Lục Dạ vẫn cứ không dao động, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt cực kỳ.

*

"Hoan Hoan, tớ đi trước đây!"

Thẩm Chí Hoan phất phất tay: "Tạm biệt."

Thẩm Chí Hoan bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách chậm rãi.

Khi cô lấy cặp đi học của mình ra, không cẩn thận lấy từ bên trong ra một cái phong thư màu hồng phấn.

"Hửm?"

Mặt Thẩm Chí Hoan lộ vẻ nghi hoặc, nhặt lên.

Có một trái tim rất Q được vẽ trên đó, không nghi ngờ gì nữa, đây là một bức thư tình. Từ nhỏ đến lớn Thẩm Chí Hoan đều rất được hoan nghênh, nhận được vô số thư tình, nhưng lần nào cô cũng cẩn thận mở ra và đọc nó một cách nghiêm túc rồi sau đó sẽ nói lời chính đáng mà từ chối, tuy rằng không chấp nhận lời thổ lộ của người khác, nhưng dù sao cũng không phụ lòng với tâm ý của người khác.

Lần này, cô mở nó ra như thường lệ.

Chữ rất đẹp.

"Tháng tư mưa rơi rả rích, cũng như tớ thích cậu, rất dè dặt.

Thật xin lỗi vì tớ không có đủ dũng khí để nói ra tình yêu của tớ cho cậu biết, nhưng tớ lại lúc nào cũng chú ý đến cậu, tha thiết muốn cậu có thể nhìn thấy mong đợi nhỏ nhoi.

Xin hãy tha thứ cho sự nhút nhát của tớ, nhưng tớ thật sự sợ hãi, có lẽ cậu thấy nỗi nhớ của tớ lạnh lùng và lặng lẽ, nhưng đó tuyệt đối không phải vì tớ không yêu cậu, tớ chỉ là giấu cậu ở trong lòng tớ."

...... Hầy, còn gieo vần kỳ lạ nữa.

Xem ra là một nam sinh nhỏ bé văn vẻ có tâm tư mẫn cảm yếu ớt.

Thẩm Chí Hoan thấy nhưng không thể trách.

Lúc này, Lục Dạ đã thu dọn đồ đạc xong, đứng ở bên cạnh Thẩm Chí Hoan.

Giọng nói lạnh lẽo mát lạnh lại lần nữa vang lên: "Phiền tránh ra một chút."

Thẩm Chí Hoan còn hai câu nói chưa xem xong, cô một bên lên tiếng trả lời, một bên nói: "Ồ được, chờ chút, tớ đứng lên ngay."

Chữ trên lá thư không nhỏ chút nào, Lục Dạ từ góc độ này là hoàn toàn có thể thấy, anh như vô tình nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, nhưng nhìn lướt qua vẫn thấy có vài câu.

Hai câu cuối.

"Tớ thích cậu, nhưng cũng không đòi hỏi quá đáng rằng có thể ở bên cậu, xin đừng vạch trần lớp áo ngoài mà tớ che giấu.

Hôm nay, xin cậu lắng nghe bí mật của tớ."

Lục Dạ dễ bị tổn thương.

Thẩm Chí Hoan: "......"

Lục Dạ: "......"

Thẩm Chí Hoan yên lặng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lục Dạ, cô không ngờ rằng người bạn cùng bàn mới nhìn bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại nóng như thế.

Lục Dạ cau mày, lẳng lặng mở miệng: "Cậu nghe tôi nói..."

Sắc mặt Thẩm Chí Hoan đỏ bừng, cô cuống quýt cầm lấy bức thư, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Lục Dạ, bảo đảm với anh: "Tớ nhất định sẽ không nói ra ngoài."

Lục Dạ sắc mặt phức tạp, tiếp tục nói: "Không phải tôi..."

"Cậu yên tâm! Miệng tớ rất kín, cậu cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng! Con người của tớ bình thường nhìn cái gì giây tiếp theo liền đã quên!"

"Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không viết."

Thẩm Chí Hoan lo sợ Lục Dạ quá mẫn cảm, tiếp tục nói: "Ừ ừ, cậu không viết. Tớ nhất định sẽ không bóc lớp áo cậu che giấu! Chuyện cậu thích tớ, tớ sẽ coi như không biết, cậu không cần để ở trong lòng."

Thẩm Chí Hoan đã thành công chộp được cảm xúc không nói nên lời trên khuôn mặt của Lục Dạ, ở trên khuôn mặt cực kỳ ưu việt kia rất không hợp nhau.

"Bạn học, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cậu."

Nhưng đã muộn rồi, Lục Dạ vừa dứt lời, liền ngẩng đầu nhìn thấy ba người bạn học khiếp sợ nhìn chằm chằm hai bọn họ.

"... Lục... Lục thần, là cậu sao?"

"Cái quái? Lục thần đang tỏ tình với Thẩm Chí Hoan?"

"Lục thần bị từ chối??"

"Á á á tớ đã nói rồi! Quả nhiên không có người nào có thể chống cự được mị lực của Thẩm Chí Hoan!"

Lục Dạ: "......"

Mắt thấy sắc mặt Lục Dạ càng ngày càng đen, ba người thức thời sửa miệng, vỗ ngực nói: "Việc này chúng tớ tuyệt đối chôn trong bụng, trời biết đất biết, chỉ có năm người chúng ta biết, yên tâm đi Lục thần!"

"Tôi không tỏ tình."

"Đừng nói nữa, chúng tớ đều hiểu!"

"Không quấy rầy các cậu nữa, ba huynh đệ chúng tớ rút lui trước!"

Cửa bị đóng lại, chỉ còn Thẩm Chí Hoan và Lục Dạ bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn người này có chút nguy hiểm.

Sẽ không phải vì tỏ tình không thành mà đánh người chứ.

Thẩm Chí Hoan lặng lẽ lui về phía sau hai bước, cẩn thận nói: "Tớ... Tớ cũng sẽ không nói ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro