Chương 88
Nhưng biến cố liền xảy ra trong nháy mắt.
Âm thanh kia vang lên giống như là phát ra từ chỗ sâu trong chân núi, ngọn núi dưới chân ẩn ẩn rung chuyển, cùng với một tiếng vang trầm thật lớn, tiếng gào xé rách bầu trời tuyết yên tĩnh.
Đồng tử của Thẩm Chí Hoan hơi co rút lại, nàng nắm chặt hòn đá bên cạnh, lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải tai nạn che trời lấp đất như vậy, băng tuyết thật dày phủ kín lòng bàn tay nàng, nàng thấy những khối tuyết lớn đọng ở trên sườn núi tuyết cách đó không xa rớt xuống, dễ dàng bao bọc khối đá to không thể lay động ở trong mắt nàng.
Lục Dạ cũng phát hiện dị động ở phía sau trước tiên, Thẩm Chí Hoan nhìn tuyết che trời lấp đất ở cách đó không xa, lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của tử vong.
Giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng nhìn về phía Lục Dạ trực tiếp hô lên: "Đừng tới đây! Chạy mau ——"
Lục Dạ không tiếp tục dây dưa với người bên cạnh, hắn cũng không trả lời Thẩm Chí Hoan, ở trong nháy mắt đó, Thẩm Chí Hoan thấy Lục Dạ thu kiếm, dường như dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất chạy đến bên Thẩm Chí Hoan.
Vị trí ban đầu của Lục Dạ vốn có cơ hội chạy trốn, Thẩm Chí Hoan chống cục đá đứng dậy, hét lên với nam nhân đang không màng tới gió tuyết mà chạy đến bên nàng: "Lục Dạ! Có phải ngươi có bệnh không, ta kêu ngươi chạy mau!"
Nháy mắt tiếp theo Thẩm Chí Hoan đã bị Lục Dạ ôm eo lên, nàng căn bản không dám quay đầu lại nhìn, như thể trong nháy mắt tiếp theo không kịp đề phòng, tuyết đọng dày nặng sẽ liền bao phủ hai người bọn họ.
Gió tuyết thổi qua khuôn mặt của Thẩm Chí Hoan, Lục Dạ chạy rất nhanh, Thẩm Chí Hoan chỉ có thể cảm giác được bọn họ đang không ngừng chạy hướng lên trên, tuyết lở trầm đục như vậy quả thật khiến người ta hít thở không thông, khóe môi của Lục Dạ căng chặt, ngón tay ôm lấy cánh tay của nàng nắm lại thật chặt.
Mỗi một khắc đều giống như bị kéo dài ra.
Trong nháy mắt khi Lục Dạ đưa nàng trốn vào sơn động, lớp tuyết dày đặc trong khoảnh khắc liền mang theo sức mạnh không thể địch nổi đánh lên trên vách đá, Lục Dạ ôm đầu của nàng che ở trong ngực, nhưng mà chân của Thẩm Chí Hoan vẫn phải chịu một sức mạnh cực lớn đánh vào.
Nếu không phải Lục Dạ ôm nàng vô cùng chặt, thì có lẽ nàng đã trực tiếp lao xuống.
Sau một lúc yên tĩnh, Thẩm Chí Hoan ở trong lòng ngực của Lục Dạ mở mắt ra, hô hấp của nàng dồn dập, lôi kéo vạt áo của Lục Dạ: "Lục Dạ?"
Lục Dạ ho khan hai tiếng sau đó trầm giọng nói: "Nàng thế nào rồi?"
Thẩm Chí Hoan lắc lắc đầu, nói: "Ta không sao cả, ngươi thì sao?"
Lục Dạ đưa tay lại, nhẹ nhàng đặt Thẩm Chí Hoan ở trên mặt đất, Thẩm Chí Hoan chống ngồi dậy, nghe Lục Dạ nói: "Nàng đi vào bên trong vài bước trước đi."
Thẩm Chí Hoan không rõ, nhưng nàng vẫn theo ý của Lục Dạ bước vào trong sơn động vài bước, "Làm sao vậy?"
Thẩm Chí Hoan vừa rời đi, Lục Dạ liền thu lại sức lực, cả người cúi về phía trước một nửa, đôi tay chống ở trên mặt đất, lớp tuyết vừa rồi bị chặn ở phía sau cũng lao đến phủ lên người hắn.
Đợi sau khi bình ổn, Lục Dạ mới đứng dậy nói: "Lối ra bị chặn rồi."
Thẩm Chí Hoan đi qua thay Lục Dạ phủi tuyết trên người, cúi đầu nói: "Không phải là ta không cho ngươi lại đây sao?"
Thẩm Chí Hoan chủ động tiếp cận hắn như vậy khiến Lục Dạ bất giác bật cười, khi bàn tay của Thẩm Chí Hoan sắp sửa thu hồi lại, hắn cầm bàn tay của Thẩm Chí Hoan, nói: "Không phải trước kia ta đã nói rồi sao, ta sẽ bảo hộ nàng."
Nhưng Thẩm Chí Hoan không muốn bảo hộ mà không màng đến tánh mạng của mình như vậy, nàng mạnh mẽ thu tay lại, nói: "Trước hết hãy suy nghĩ phải đi ra ngoài như thế nào đi."
Sơn động gần như bị lấp kín, Lục Dạ rút bội kiếm của chính mình ra giơ lên đâm về phía trước một cái, vỏ kiếm lập tức đâm vào trong.
"Thế nào rồi?"
Lục Dạ nói: "Tuyết vẫn chưa cứng, lần này tuyết lở cũng không lớn, khi chúng ta đi lên đã có uy thế chậm lại, hẳn là có thể đi ra ngoài."
Thẩm Chí Hoan đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn quanh sơn động này một lượt, sơn động cũng không lớn, gần như nhìn không sót một thứ gì, trước kia có lẽ có người đã ở lại nơi này, để lại mấy khúc gỗ cháy và một số loại vải không nhìn ra màu sắc.
Lục Dạ lên lên trên đỉnh sơn động, tuyết đọng lăn xuống ở bên chân của Thẩm Chí Hoan, Lục Dạ dùng vỏ kiếm không ngừng đục khoét chỗ nông nhất của tuyết, hắn nhìn thoáng qua Thẩm Chí Hoan, nói: "Hoan Hoan, nàng ngồi xuống kia nghỉ một lát trước đi."
Thẩm Chí Hoan không trả lời, chỉ ôm quần áo trên người chính mình, cảm thấy ấm áp một chút, sau đó mới tìm một chỗ cao hơn ngồi xuống.
Cạch một tiếng, là âm thanh vỏ kiếm chạm tới vách đá.
Lục Dạ từ trên tuyết đi xuống, cởi áo ngoài trên người mình ra, không chút phân trần khoác lên trên người của Thẩm Chí Hoan, Thẩm Chí Hoan có chút kháng cự: "Ta không lạnh."
Lục Dạ cầm lấy tay của Thẩm Chí Hoan sờ về phía cái trán của bản thân, mặt trên phiếm mồ hôi: "Ta cũng không lạnh."
Bàn tay cầm lấy tay của nàng rất nóng, Thẩm Chí Hoan do dự một lát mới ngừng giãy giụa.
Lục Dạ cười cười, sau đó nắm chuẩn cơ hội hôn một cái lên khuôn mặt của Thẩm Chí Hoan, sau khi thành công liền nhìn Thẩm Chí Hoan đang nhíu chặt chân mày, nói: "Hoan Hoan, ta tiếp tục đi làm việc đây!"
Sơn động bị tuyết dày phủ kín, nếu bọn họ không tạo ra được một cái lỗ, thì sớm hay muộn cũng sẽ chết ngạt ở trong sơn động.
Thẩm Chí Hoan lau đi chỗ mà mình vừa bị Lục Dạ hôn, nhìn hắn đưa lưng về phía nàng không ngừng làm việc, sống lưng hơi cong lên, xương bả vai rất rõ ràng phập phồng lên xuống, cơ bắp cánh tay căng lên.
Thẩm Chí Hoan biết thân thể của bản thân bất tiện, cũng chưa nói có cần nàng hỗ trợ gì hay không, nhưng nàng ngồi ở bên cạnh do dự nửa ngày thì vẫn hỏi: "Lần trước sau khi ta đi, ngươi bị thương sao?"
Động tác trên tay của Lục Dạ vẫn không ngừng, nói: "Tại sao đột nhiên lại nhớ hỏi chuyện này?"
Thẩm Chí Hoan nói: "Tự ngươi không nhìn ra, ngươi đã gầy đi rất nhiều."
Lục Dạ đưa mắt nhìn Thẩm Chí Hoan một cái: "Quan tâm ta?"
Thẩm Chí Hoan cười một tiếng, "Ngươi nghĩ sao?"
Lục Dạ cũng không tiếp tục phản bác, nói: "Không có bị thương."
Thẩm Chí Hoan biết, Lục Dạ lại đang lừa nàng.
"Nàng cũng chạy rồi, đương nhiên là ta rất không ổn, ăn không vô uống không vô, khẳng định sẽ gầy rồi."
Hắn nói tới đây, lại nhìn thoáng qua bụng của Thẩm Chí Hoan, nhẹ nhàng nhíu mày, "Ta nhớ rõ không phải nàng mới mang thai hơn sáu tháng sao, tại sao bụng lại...."
Thẩm Chí Hoan đặt tay lên bụng nhỏ đang nhô lên của chính mình, mím môi không chút suy nghĩ liền nói: "Là song sinh."
Cho nên bụng mới lớn như vậy.
Lời của Thẩm Chí Hoan mới vừa ra khỏi miệng, Lục Dạ mím môi không lên tiếng, Thẩm Chí Hoan cũng lẳng lặng mà ngồi, trong sơn động nhất thời chỉ còn lại âm thanh vỏ kiếm cọ xát vào vách tường.
"Vậy khi sinh ra, có phải sẽ rất nguy hiểm hay không?" Hắn lại hỏi
"... Thái y nói hẳn là sẽ không."
Lục Dạ lại chắc chắn nói: "Khẳng định sẽ nguy hiểm."
"Nhưng lúc đó làm sao ta có thể bảo hộ nàng đây?"
Thẩm Chí Hoan cúi đầu nói: "Ta không cần ngươi bảo hộ ta, những chuyện này đều không liên quan đến ngươi."
Lục Dạ lại càng dùng sức hơn, ngay cả giọng nói của hắn dường như cũng chứa đựng sự tức giận: "Vậy thì có liên quan với ai? Hắn ta sao?"
"Hắn ta?"
"Thẩm Chí Hoan, nàng phải đến mức này sao? Nàng cứ thích hắn ta như vậy, ta lại không nói lời gì giống như phải mang nàng đi. Là hắn khiến nàng biến thành như vậy, khiến nàng đến Mị Dương Thành, chỉ biết đối đầu với ta, lần này nàng phải về kinh, để hắn phái người tới đón nàng sao?"
Thẩm Chí Hoan nói: "Hắn đối với ta thế nào thì liên quan gì đến ngươi?"
"Hay là ngươi cho rằng ngươi tốt hơn chỗ nào à? Ngươi có tư cách gì nói hắn như thế? Cho nên hiện tại ngươi và ta bị nhốt ở nơi này cùng nhau, ngươi cảm thấy ngươi đã cứu ta, à đúng rồi, ngươi thật sự đã cứu ta, sau đó ngươi liền có cảm giác ưu việt hơn so với hắn sao?"
"Ngươi yên tâm, nếu như ta còn mạng đi ra ngoài, nhất định sẽ cảm tạ ngươi thật tốt."
Thẩm Chí Hoan vuốt cái bụng nhỏ của mình, trong lòng không ngừng mắng chửi Lục Dạ, là nàng không nói chuyện phụ thân của đứa nhỏ chính là hắn cho Lục Dạ nghe, nhưng nghĩ đến những khổ đau mà bản thân phải chịu mấy tháng qua bởi vì đứa nhỏ này, lại cảm thấy ủy khuất hơn.
Mà Lục Dạ trước nay chưa từng nói lại Thẩm Chí Hoan, hắn bị chọc tức đến căng cả trán, nhưng lại không nói nên lời phản bác.
Hắn không biết Thẩm Chí Hoan tại sao lại nói đến cảm giác ưu việt này, hắn chỉ là muốn cho nàng biết Chu Dự không phải thứ gì tốt thôi.
Trong sơn động lại lần nữa an tĩnh lại, Thẩm Chí Hoan nhìn thấy Lục Dạ liền cảm thấy tức giận, không hề có ý muốn nói chuyện với Lục Dạ,
Không được một lúc, nàng liền dựa vào vách đá ngủ thiếp đi.
Nàng mơ một giấc mộng rất hỗn loạn, trong mộng nàng hạ sinh đứa nhỏ, nhưng mà Lục Dạ lại tìm được đứa nhỏ này, bóp cổ đứa nhỏ hỏi nàng vì sao muốn ở bên Chu Dự.
Nàng cuống quít giải thích với Lục Dạ đứa nhỏ không phải của Chu Dự, nhưng mà Lục Dạ lại không tin, thần sắc của hắn vừa điên cuồng vừa vặn vẹo, muốn bóp chết đứa nhỏ này trước mặt nàng.
"Đừng mà." Thẩm Chí Hoan bỗng nhiên bừng tỉnh, đối diện với khuôn mặt lúc sáng lúc tối của Lục Dạ.
Tim đập rất nhanh, ánh lửa khiến ngũ quan nổi bật của hắn có vẻ nhu hòa đi không ít, thân thể nàng ấm áp, một trận sóng nhiệt ập đến.
Lục Dạ nhẹ giọng hỏi: "Mơ thấy ác mộng sao?"
Thẩm Chí Hoan thở ra một hơi, nhịp tim dần dần bình phục, tay nàng theo thói quen đặt ở trên bụng nhỏ, nói: "Không sao cả."
Lúc này nàng mới nhận thấy áo ngoài của Lục Dạ vẫn còn khoác trên người nàng, mà mồ hôi trên người hắn đã sớm biến mất, nàng muốn cởi ra, Lục Dạ lại giơ tay ngăn nàng lại: "Ta không lạnh."
Thẩm Chí Hoan nhìn thấy trên người của Lục Dạ chỉ có hai lớp quần áo đơn bạc, nói: "Ngươi là sắt sao mà không lạnh."
Lục Dạ cười cười, duỗi tay dùng áo của mình quấn Thẩm Chí Hoan chặt hơn một chút: "Thật sự không lạnh. Ta và nàng không giống nhau, hỏa lực của ta rất lớn."
"Nàng không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ đến vật nhỏ kia trong bụng của nàng đi."
Lúc này Thẩm Chí Hoan mới ngừng động tác, thấp giọng nhắc nhở một câu: "Không cho ngươi kêu nó là vật nhỏ."
"Vậy thì ta càng phải kêu."
Hắn nhìn Thẩm Chí Hoan cười, biết rõ sẽ chọc Thẩm Chí Hoan không vui nhưng vẫn nói: "Sau khi ra ngoài ta muốn giết Chu Dự, khiến cho hai vật nhỏ này không có phụ thân, như vậy chúng sẽ liền nhận ta."
"Không có Chu Dự thì cũng sẽ không nhận ngươi."
Lục Dạ cười càng thêm vui vẻ: "Nàng vậy mà không mắng ta, vừa rồi ta đã nói muốn giết Chu Dự đó."
Thẩm Chí Hoan liếc mắt nhìn Lục Dạ một cái, lười so đo với hắn.
Nàng đưa mắt nhìn sơn động, nơi đó có một tia sáng tiến vào, hẳn là cái lỗ mà Lục Dạ vừa mới làm ra.
"Ọt ~"
"..."
Thẩm Chí Hoan sờ bụng của mình, có chút ngượng ngùng.
Lục Dạ lập tức sờ sờ ngực của mình, thật sự lấy ra một cái bánh: "Cho nàng, nhanh ăn đi."
Thẩm Chí Hoan thật sự rất đói bụng, từ sau khi nàng hoài thai thì chính là như vậy, rất nhanh đói.
Nàng duỗi tay tiếp nhận, bẻ bánh thành hai nửa, lấy một cái lớn hơn một chút đưa cho Lục Dạ: "Sao ngươi còn mang theo bánh trên người?"
Từ sai khi biết Thẩm Chí Hoan phải trở về, hắn thế nào cũng không yên tâm được, ra roi thúc ngựa mấy ngày mới đuổi tới cửa Mã Giãn, trong khoảng thời gian này có đói cũng không đi tìm khách điếm, tùy tiện gặm hai cái lót dạ là xong, bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình thuận tay để một cái bánh ở trên người.
"Này, tại sao ngươi lại không lấy?"
Lục Dạ duỗi tay nhận lấy, nhưng hắn không ăn, mà là thả lại vào áo của mình: "Ta không đói bụng."
"Trước khi ta tới tìm nàng đã ăn rồi."
Thẩm Chí Hoan có hơi không tin, nhưng nàng thật sự rất đói bụng: "Vậy ngươi đói bụng thì ăn đi, đừng cậy mạnh."
Lục Dạ nói: "Yên tâm, sẽ không."
Ánh lửa bập bùng, Thẩm Chí Hoan vẫn cảm thấy có chút lạnh, nàng trộm nhìn thoáng qua Lục Dạ, lại thấy Lục Dạ mặc không nhiều lắm, nhưng không có một chút cảm giác lạnh.
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
Lục Dạ nói: "Không lâu, chỉ mới hai canh giờ."
"Vậy chắc là bây giờ trời đã tối rồi, nên tiếp tục ngủ."
Lục Dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa động, theo độ ấm dần lên cao trong động, một chút tuyết đọng đã bắt đầu tan.
Thẩm Chí Hoan ngáp một cái, nói: "Ngươi không buồn ngủ sao?"
Lục Dạ lắc lắc đầu, nói: "Không buồn ngủ." Hắn nhìn bộ dáng mơ màng sắp ngủ của Thẩm Chí Hoan, nói: "Ngủ không ngon sao?"
Sau khi Thẩm Chí Hoan mang thai vốn là thích ngủ, nàng không nghĩ nhiều, nói: "Vẫn tốt."
Lục Dạ vốn đang ngồi đối diện với Thẩm Chí Hoan, hắn đứng dậy đi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chí Hoan, sau đó ôm bả vai của Thẩm Chí Hoan khiến nàng dựa vào trong lòng ngực của mình.
"Ngươi làm gì thế?" Giọng nói của nàng có chút vô lực.
Lục Dạ nói: "Không phải nàng lạnh sao, như vậy ấm áp hơn một chút."
Trong lòng ngực của Lục Dạ quả thật ấm áp hơn so với tưởng tượng của hắn một chút, Thẩm Chí Hoan dựa vào còn cảm thấy rất thoải mái, nàng không giãy giụa, không dấu vết khoác áo ngoài vốn phủ trên người của mình lên người Lục Dạ: "Ta mới không lạnh."
Lục Dạ không phản bác nàng, lại thêm chút củi vào đống lửa.
Lần cuối cùng Thẩm Chí Hoan cam tâm tình nguyện dựa vào người hắn như vậy, là một năm trước.
"Cũng không biết các ca ca bây giờ vẫn an toàn không."
Lục Dạ nói: "Thẩm Nhạc Nhiên khẳng định không sao cả."
"Tại sao ngươi lại xác định như vậy?"
"Nàng quá coi thường ca ca của nàng rồi."
Lục Dạ không nói nguyên nhân, nhưng Thẩm Chí Hoan lại bởi vì lời hắn nói mà trong lòng an ổn hơn không ít, nàng nghe thấy nhịp tim đập trầm ổn hữu lực của Lục Dạ, có lẽ là quá nhàm chán, muốn tìm ai đó trò chuyện, giọng nói bởi vì ngủ quá lâu mà trở nên mềm mại:
"Vì sao ngươi lại thích ta vậy?"
"Ngươi bắt đầu thích ta từ khi nào?"
Lục Dạ quấy động ngọn lửa một chút: "Lần đầu tiên gặp nàng liền thích nàng."
Thẩm Chí Hoan cũng không bất ngờ, nàng chớp chớp mắt nói: "Ồ, dù sao thì ta cũng đẹp như thế."
Nàng lại hỏi: "Vậy nếu như gương mặt của ta không phải như vậy thì sao?"
"Ai nói là bởi vì nàng đẹp nên ta mới thích nàng?"
"Không phải sao? Chẳng lẽ ta còn có thứ gì khác có thể khiến ngươi thích hơn."
Lục Dạ dời ánh mắt về phía chân của Thẩm Chí Hoan, hắn nhớ tới hắn lần đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Chí Hoan, làn váy bị gió thổi tung lên, chỗ mắt cá chân có chút nhô lên.
Thẩm Chí Hoan dời chân: "Không phải chứ Lục Dạ."
Trước kia nàng liền phát hiện Lục Dạ rất thích chân của nàng, đặc biệt là mắt cá chân của nàng, hắn thích nắm cũng thích liếm, giống như là rất si mê.
Lục Dạ dời ánh mắt đi nói: "Đây chỉ là cái thứ nhất."
"Ừm..., ta còn thích bộ dạng cao cao tại thượng của nàng, giống một con khổng tước nhỏ màu sắc sặc sỡ."
"Màu sắc sặc sỡ?"
"Không phải nàng rất thích trang điểm sao?"
Lục Dạ nhịn không được nở nụ cười, hắn cúi đầu, Thẩm Chí Hoan có thể nhìn thấy độ cong khóe môi của hắn: "Lúc đó ta liền suy nghĩ, ta phải mua cho nàng quần áo xinh đẹp nhất trên đời."
Lời trào phúng vốn muốn nói ra miệng lại bị Thẩm Chí Hoan nuốt trở vào, chỉ nói một câu: "Nào có thích trang điểm đến thế, ta vốn dĩ đã đẹp."
"A –—" Thẩm Chí Hoan bỗng nhiên hít sâu một hơi, ôm kín bụng.
Lục Dạ nháy mắt liền khẩn trương, hắn vội ngồi thẳng người dậy, hỏi: "Làm sao vậy Hoan Hoan?"
Thẩm Chí Hoan nói: "Nó đá ta."
Lục Dạ cả người cứng đờ, ngữ khí hoảng loạn: "Vậy phải làm sao bây giờ, chúng muốn ra ngoài sao?"
Thẩm Chí Hoan: "..."
"Chỉ là đá một chút mà thôi."
"... Ồ."
Hắn nhìn chằm chằm bụng của Thẩm Chí Hoan nửa ngày, ngón tay đang nắm chặt mở ra, nửa ngày cũng không nói ra một câu.
Thẩm Chí Hoan hỏi: "Ngươi muốn sờ thử sao?"
Lục Dạ nói: "Ta không thích trẻ con."
Thẩm Chí Hoan nói: "Vậy thì thôi."
Nháy mắt tiếp theo, tay của Lục Dạ liền đặt ở trên bụng nhỏ của Thẩm Chí Hoan, cách lớp áo thật dày.
Loại cảm giác này có chút kỳ diệu, ở nơi nhỏ bé này, có sinh mệnh đang hoạt động.
Đứa nhỏ trong bụng hơi nhúc nhích, Lục Dạ vội vàng thu tay lại, thần sắc khẩn trương: "Vừa nãy nó..."
"Lại đá ta."
Khóe môi Lục Dạ căng chặt, nói: "Vậy nàng có đau không?"
Thẩm Chí Hoan không nghĩ tới Lục Dạ sẽ hỏi nàng câu này, bởi vì tháng càng lớn, số lần đứa nhỏ đá nàng cũng càng nhiều, Lục Dạ cũng không phải là người đầu tiên đặt tay lên bụng của nàng cảm nhận đứa nhỏ đá vào người nàng, nhưng lại là người đầu tiên hỏi nàng có đau hay không.
"Nàng có mang hai đứa, khẳng định là rất đau."
Hắn giống như đang lẩm bẩm tự nói với chính mình, giọng nói rất nhẹ: "Chu Dự hắn dựa vào cái gì."
"Ta đi ra ngoài sẽ liền giết hắn, hắn không xứng để nàng phải vì hắn mà sinh nhi dục nữ một chút nào, nàng là của ta."
Thẩm Chí Hoan đã quen với thái độ như vậy của Lục Dạ, nhưng thật ra nàng rất tò mò: "Ta ở bên Chu Dự, ngươi không để ý sao?"
"Ta còn mang thai con của hắn ta."
Lục Dạ nhìn thoáng qua bụng của Thẩm Chí Hoan, nói: "Đương nhiên không để ý. Chỉ cần hắn chết rồi, ta liền có thể cướp nàng về, đó chính là đứa con của ta."
"Ai dám giành giật với ta, ta sẽ liền giết hắn."
Cả đầu của Lục Dạ đều là những chuyện này, Thẩm Chí Hoan nghe xong lại không bất ngờ một chút nào.
Nàng nói: "Gan của ngươi càng ngày càng lớn, ngay trước mặt ta cũng có thể nói ra những lời này."
Hắn thấp giọng nói: "Nếu không thì sao, cho dù ta không nói, nàng cũng sẽ không tha thứ cho ta."
"Vậy làm sao ngươi biết Chu Dự này chết rồi, thì sẽ không có Chu Dự tiếp theo chứ? Ta đã nói với ngươi vài lần rồi, nhưng hình như ngươi nghe không hiểu."
Lục Dạ lại không hé răng, tiếp tục cầm một cây gậy vung ngọn lửa lên.
Thẩm Chí Hoan biết Lục Dạ đang nghe, nàng cũng muốn mượn cơ hội này nói rõ ràng với Lục Dạ: "Ngoại trừ khiến cho nhau thêm phiền chán, thì cứ dây dưa với ta như vậy cũng không có chút ý nghĩa nào."
"Nếu có thể đi ra ngoài, ngươi cứ xem như chưa từng gặp ta đi."
"Ta mệt rồi."
Không khí yên tĩnh, Lục Dạ không trả lời, chỉ có ngọn lửa bên dưới, tiếng củi kêu lách tách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro