Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76

Khi Thấm Lan lại đi ra lần nữa với vẻ mặt không tốt lắm, Lục Dạ đang đứng ở cuối hành lang dài trên tầng hai của khách điếm, còn Liên Vưu thì mặt không chút thay đổi đứng bên cạnh Lục Dạ.

Vừa nhìn thấy Thấm Lan đi ra, Lục Dạ liền xoay người đi về phía nàng ấy.

Nơi Lục Dạ đứng cách cửa phòng cũng không gần lắm, xem ra là đã để lời Thẩm Chí Hoan nói ở trong lòng, không có ý định nghe lén.

Thấm Lan cũng không phải là người bên cạnh của Lục Dạ cho nên nàng ấy cũng không có ý định thỉnh an Lục Dạ. Nàng ấy cực kỳ ghét người này, liếc mắt một cái cũng cảm thấy trong lòng không dễ chịu.

Lúc nàng ấy đến gần Lục Dạ cũng không thèm cho hắn lấy một ánh mắt.

Nhưng Lục Dạ lại hỏi nàng ấy: "Ngươi nói thật với nàng chưa?"

Thấm Lan hỏi: "Nói thật gì?"

"Ta chưa từng làm hại ngươi."

Thấm Lan cười mỉa mai, thầm nghĩ giờ biết sợ rồi sao? Giả mù sa mưa như vậy là cho ai xem.

Nàng ấy không trả lời hắn mà cất giọng mỉa mai: "Sau này tự ta sẽ chăm sóc tiểu thư nhà ta, sẽ không làm phiền ngươi sai người tới trông coi nữa."

"Tiểu thư đã đi ngủ rồi, ngươi đừng đi làm phiền người nữa."

Đương nhiên không có chuyện Lục Dạ làm theo ý của Thấm Lan, Thấm Lan mới vừa rời đi Lục Dạ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Thẩm Chí Hoan ngồi trên giường, nửa nằm nhìn hắn.

Lục Dạ bước nhanh tới gần, nói: "Hoan Hoan, bây giờ nàng có thể tin tưởng ta không?"

Thẩm Chí Hoan ung dung nói: "Lần này rồi lại lần này, ai biết sau này ngươi còn phạm sai lầm nữa không."

Lục Dạ liên tục cam đoan: "Chỉ cần nàng không rời bỏ ta, ta sẽ không làm gì cả."

Ánh mắt Thẩm Chí Hoan đầy ý cười, lời nói không rõ ý: "Hả? Ngươi thích ta như vậy sao?"

Giọng Lục Dạ nhẹ nhàng, nói: "Ta yêu nàng."

Thẩm Chí Hoan chưa từng thấy tình yêu nào như vậy, loại trò chơi tự lừa mình dối người này ngược lại Lục Dạ chơi rất nhiều.

Trong lòng nàng mặc kệ, lông mi rũ xuống thu cảm xúc trong mắt, chậm rãi nói cho hắn biết: "Vậy sau này chúng ta sẽ không giày vò nhau nữa."

Lục Dạ ra sức ôm Thẩm Chí Hoan, hắn cực kỳ vui vẻ, không thể nghi ngờ những lời này của Thẩm Chí Hoan giống như một loại tuyên bố nào đó, nói cho hắn biết, người hắn tha thiết ước mơ nhiều năm đang ở ngay trước mắt hắn, hắn chiếm được tình yêu của Thẩm Chí Hoan.

Thẩm Chí Hoan bị động tác bất thình lình của Lục Dạ làm cho cả kinh, giống như đã dự liệu trước, khi Lục Dạ muốn hôn mình, nàng lấy tay chặn môi hắn lại.

Nàng nhìn thẳng vào Lục Dạ, nói với hắn: "Không được."

Hiển nhiên Lục Dạ không hài lòng, Thẩm Chí Hoan nói: "Mấy ngày nay ta cũng không muốn phát sinh quan hệ với chàng, khi nào về Đồng Châu rồi nói sau."

Lục Dạ bất mãn ừ hai tiếng, Thẩm Chí Hoan nghe ra Lục Dạ đang hỏi nàng vì sao.

Thẩm Chí Hoan nói: "Nào có nhiều vì sao như vậy, không muốn chính là không muốn."

Lục Dạ cầm cổ tay Thẩm Chí Hoan tránh cho nàng vùng vẫy, thấp giọng hoang mang lại cẩn thận hỏi nàng: "Là ta khiến nàng không thoải mái sao?"

Cho dù Lục Dạ làm gì cũng rất tỉ mỉ rất nghiêm túc nhưng lại mang theo một loại hung ác rất giống với tính cách của hắn, bao gồm cả chuyện kia cũng vậy, nhưng hung ác thì hung ác, Thẩm Chí Hoan cũng chưa từng chịu khổ ở phương diện này, hắn tuấn mỹ, nhìn cũng vui mắt, lại siêng năng học tập, đương nhiên sẽ không làm cho nàng không thoải mái.

"Ta chỉ không muốn làm lúc ở trên đường."

"Nhưng giờ chúng ta ở khách điếm, lâu lắm rồi ta không..."

Thẩm Chí Hoan cau mày ngắt lời hắn: "Lúc nào trong đầu chàng cũng chỉ có những thứ này sao, hay là nói chàng ở cùng ta chỉ vì những thứ này?"

"Tất nhiên là không..."

"Không phải là được rồi, ta đã nói ta không muốn, chàng còn hỏi cái gì? Thật phiền phức."

Nhìn ra được Lục Dạ bị nàng nói có chút tủi thân, nhưng hắn không dám phản bác lại những gì Thẩm Chí Hoan nói, chỉ đành thất vọng cúi đầu: "Ta biết rồi."

Thẩm Chí Hoan nhìn bộ dạng ủ rũ này của hắn một lúc lâu cuối cùng vẫn mím môi, hai tay ôm lấy mặt hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái, chỉ là vừa chạm vào liền rời khỏi.

"Được rồi chứ." Nàng nói.

Lục Dạ đối mặt với nàng, một lúc lâu sau đột nhiên đẩy nàng lên giường, hai chân kẹp lấy chân nàng bàn tay nắm chặt tay nàng, hắn dùng một loại tư thế áp bách nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Có thể hôn thêm một chút được không?"

Động tác này của hắn tuyệt đối không giống như hỏi ý kiến.

Thẩm Chí Hoan giật giật cánh tay, hỏi: "Ta có thể nói không không?"

Lục Dạ nhìn thẳng vào nàng, sau đó chậm rãi cúi người xuống, từ ánh mắt Thẩm Chí Hoan thấy môi hắn chậm rãi hôn lên môi nàng, sau đó lại chậm rãi vòng đến bên tai Thẩm Chí Hoan.

"Chỉ hôn một chút thôi, xin nàng đấy."

***

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Chí Hoan vừa mới rời giường không bao lâu, Thấm Lan đã đi vào từ bên ngoài, ngày thường hầu hạ Thẩm Chí Hoan rửa mặt là Lục Dạ, có khi là nha hoàn của khách điếm, giờ Thấm Lan đã tới, phần lớn cuộc sống sinh hoạt của Thẩm Chí Hoan là do nàng ấy phụ trách.

Nàng vừa nhìn thấy Thẩm Chí Hoan liền chú ý tới hình như đôi môi đỏ mọng tươi sáng hơn chút so với ngày thường, trong lòng có suy đoán nhưng lại không xác định được, cho đến khi nàng ấy chải đầu cho Thẩm Chí Hoan thì vô tình nhìn thấy vết thương trên môi Thẩm Chí Hoan.

Vết thương nhỏ trên môi phấn nộn kia quá rõ ràng, giống như là bị cái gì đó cắn nên vậy.

Trâm cài tóc trong tay bởi vì cầm không chắc mà rơi xuống đất.

Thẩm Chí Hoan nhíu mày: "Kinh ngạc cái gì?"

Thấm Lan nhặt trâm cài tóc lên, quỳ trên mặt đất trong mắt lại rưng rưng nước mắt: "Tiểu thư, người... Người..."

Nàng ấy cho là Thẩm Chí Hoan cực kỳ ghét Lục Dạ, vì muốn thoát thân mà ủy khuất cầu toàn với một người mình cực kỳ chán ghét, hơn nữa còn muốn cùng hắn... Từ khi nào tiểu thư nhà nàng ấy phải chịu sự sỉ nhục này.

Tiểu thư nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng nhất định sẽkhủng hoảng bất lực. Nàng ấy là một phế vật không thể giúp đỡ bất cứ chuyện gì.

Thẩm Chí Hoan sờ sờ môi mình, có thể hiểu được ý tứ của Thấm Lan, nhưng nàng lại thật sự không có cách nào giải thích với Thấm Lan rằng thật ra nàng cũng không kháng cự, chỉ đành nói: "Đứng lên."

"Ta đã nói với ngươi cái gì, ngươi lại quên rồi sao?"

Thấm Lan yên lặng nhặt cây trâm lên, mím môi không nói thêm gì nữa.

Nàng ấy đã không giúp được gì, chỉ có thể để bản thân không gây thêm phiền phức nữa.

"Nhưng tiểu thư, chẳng lẽ người cứ phải tiếp tục như vậy sao, tuy nói... Gần đây hắn đã buông lỏng cảnh giác với người, nhưng nếu như chạy trốn như vậy, chắc chắn sẽ lại thu hút sự chú ý của hắn, nếu bị bắt về..."

Đương nhiên Thẩm Chí Hoan biết cho dù Lục Dạ buông lỏng cảnh giác nhưng cũng không thể chạy trốn, cho nên hiện tại vẫn luôn chờ cơ hội.

Nàng nói: "Không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi thôi."

Thấm Lan im lặng thở dài một hơi, loại chờ đợi này dường như không có thời hạn cuối cùng, mà tiểu thư nhà nàng ấy cũng không biết còn phải trải qua bao nhiêu lần nhục nhã như vậy.

Thẩm Chí Hoan nói: "Đừng gấp gáp..."

Trong lòng Thẩm Chí Hoan cũng không yên tâm, bởi vì gần đây Lục Dạ gần như nửa bước không rời nàng, làm sao để thoát khỏi hắn là cả một vấn đề.

Nhưng Thẩm Chí Hoan lại chưa từng nghĩ tới, cơ hội còn phải đợi thêm một hai tháng mới có trong mắt nàng nhưng ngay tối hôm sau, bất ngờ không kịp đề phòng lại tới.

Mấy ngày nay Thẩm Chí Hoan càng không thích ra ngoài, tính tình nàng trở nên lười biếng hơn cho nên lúc chạng vạng Lục Dạ đề nghị đi ra ngoài một chút lại bị Thẩm Chí Hoan từ chối thẳng thừng.

Phố xa về đêm thực sự rất đẹp. Người qua lại tấp nập, đủ loại hoa đăng phản chiếu cùng ánh trăng trong đêm, lúc này Thẩm Chí Hoan đang ở trên hiên lầu hai, ngón tay mảnh khảnh thản nhiên đặt ở trên lan can, lẳng lặng nhìn nơi vui đùa phồn hoa phía dưới từ trên lầu.

Thấm Lan và Lục Dạ đều ở bên cạnh nàng, chỉ là Thấm Lan đứng xa một chút.

"Hoan Hoan có thích nơi này không?"

Thẩm Chí Hoan lắc đầu, nói: "Ta không thích chỗ nào cả."

Nàng nói đến đây không biết lại nhớ lại điều gì, nghiêng mắt nói với Lục Dạ: "Chàng muốn đưa ta về Giang Nam sao?"

Lục Dạ hỏi: "... Nàng không muốn đi sao?"

Thẩm Chí Hoan liếc hắn một cái, nói thẳng: "Ta không chỉ có một mình, ta còn có cha huynh."

Mặc dù bây giờ ý tứ của Thẩm Chí Hoan đã rất rõ ràng, nàng không quan tâm đến những sai lầm trong quá khứ của hắn, còn nói rằng nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn, nhưng theo bản năng Lục Dạ cũng không tiếp nhận những thứ này, hắn như đang rơi vào hư không, lúc nào cũng có khả năng rơi xuống đất.

Lục Dạ im lặng, Thẩm Chí Hoan biết trong lòng Lục Dạ đang suy nghĩ cái gì, nàng lại tiếp tục nói: "Chàng nguyện ý trở về cùng ta không?"

Lục Dạ sửng sốt, nhìn về phía Thẩm Chí Hoan. Thật ra hắn chưa từng nghĩ có một ngày, Thẩm Chí Hoan sẽ đưa ra yêu cầu muốn dẫn hắn đi gặp người nhà của mình như vậy, điều này khiến hắn vô cùng thụ sủng nhược kinh.

Đương nhiên là hắn nguyện ý, nhưng đồng thời hắn cũng biết hơn nửa người nhà Thẩm Chí Hoan sẽ không tiếp nhận hắn.

Họ có chấp nhận hay không thật ra không có gì đáng trách đối với Lục Dạ, Lục Dạ sợ chính là họ sẽ khuyên Thẩm Chí Hoan rời khỏi hắn.

Nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.

Thẩm Chí Hoan nằm sấp trên lan can, khi nàng nhìn sang hắn, sau lưng nàng có một vầng trăng tròn trịa và sáng tỏ, đôi mắt đó thật sự rất sáng giống như là ẩn chứa tương lai của họ.

"Được." Hắn nói.

Lục Dạ là một người vô cùng tự ti.

Nhưng khi Thẩm Chí Hoan nhắc tới người nhà của mình với hắn, Lục Dạ lại suy nghĩ, chắc là sẽ không giống nhau.

Cho dù hắn là người không tốt, vô cùng không tốt nhưng vẫn được Thẩm Chí Hoan thích, bởi vì nàng nguyện ý dẫn hắn về nhà. Cho nên thật ra cũng không phải hắn làm gì cũng sai, cũng không phải không có thành công gì, hắn phải tự nói cho mình biết, hắn xứng đáng được người khác yêu thương.

Thẩm Chí Hoan chưa kịp trả lời, lại đột nhiên hắt hơi một cái.

Gió đêm mát mẻ thổi qua mái tóc của Thẩm Chí Hoan, Lục Dạ vội vàng hỏi: "Lạnh không?"

"Hay là đi vào thôi."

Thẩm Chí Hoan lắc đầu, nói: "Không sao, bây giờ còn quá sớm."

Lục Dạ nhìn ra bên ngoài, liền nói: "Vậy nàng đứng đây chờ ta, ta đi xuống dưới lấy chăn lên."

Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, vẫy tay.

Sau khi Lục Dạ rời đi, Thấm Lan đứng bên cạnh nhìn Lục Dạ đi xuống cầu thang, nhẹ giọng nói với Thẩm Chí Hoan: "Tiểu thư, người thật sự muốn dẫn hắn đi gặp lão gia sao? Chắc chắn lão gia sẽ không bỏ qua cho hắn đâu."

Thẩm Chí Hoan lắc đầu, nói: "Đó là cha ta không biết thân phận của hắn, nếu biết..."

Nếu biết thì tình cảnh sẽ như thế nào, chính nàng cũng không tưởng tượng ra được.

Thẩm Chí Hoan đứng thẳng người dậy, đột nhiên có chút mệt mỏi.

Nàng không vui cau mày, tự mình lẩm bẩm: "Sao lại buồn ngủ."

Thấm Lan không nghe rõ hỏi lại: "Cái gì?"

Thẩm Chí Hoan nhớ lại cuộc sống của mình trong tháng này, nói: "Ta cũng không rõ nữa hình như càng ngày càng lười biếng, chỉ muốn ăn rồi ngủ ——"

Một cung tên lửa giống như sao băng rơi xuống, bắn thẳng lên vách tường cách Thẩm Chí Hoan không xa, ngọn lửa cuồn cuộn lên, cửa sổ trong nháy mắt bị ngọn lửa thiêu đốt.

Ngay sau đó lại có vô số mũi tên có lửa bắn tới, phá vỡ bầu trời yên tĩnh.

"Tiểu thư!"

Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, khu chợ đường phố vốn vẫn rộn rã tiếng cười ban nãy lại trở nên hỗn loạn, đám đông chạy tán loạn, tiếng hét chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ.

Thẩm Chí Hoan cùng Thấm Lan trốn vào trong phòng, nhưng thời tiết khô ráo, gỗ cực kỳ dễ cháy, từng lớp từng đợt nóng khiến người ta sợ hãi đến ngạt thở.

Trong tiếng ồn càng lúc càng lớn Thẩm Chí Hoan và Thấm Lan nhanh chóng chạy xuống cầu thang, nhưng ngọn lửa lan ra rất nhanh, Thẩm Chí Hoan liếc nhìn thì phát hiện có rất nhiều người mặc quần áo đen đang tràn vào đại sảnh dưới lầu, trên tay những người này đều cầm loan đao, vừa nhìn liền biết là người xấu.

"Tiểu thư, mau tới đây!"

Thẩm Chí Hoan phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt liền bị Lục Dạ nhanh chóng chạy tới ôm lấy thắt lưng, sắc mặt hắn lạnh lẽo, không nói câu nào đã ôm Thẩm Chí Hoan nhảy lên đại sảnh.

Thẩm Chí Hoan nhìn thấy hai thuộc hạ vẫn đi theo bọn họ, bọn họ đang đánh nhau với những người khác, chiêu thức gọn gàng, một chiêu cũng đã đủ mất mạng.

Thẩm Chí Hoan hất tay Lục Dạ ra, nói: "Thấm Lan vẫn còn ở đó!"

Lục Dạ đá văng một hắc y nhân, nói: "Liên Vưu sẽ cứu nàng ta, nàng đi theo ta trước."

Hắn nói xong mạnh mẽ ôm Thẩm Chí Hoan vào trong ngực, nhanh chóng chạy ra cửa, trên đường không có ai, nhưng Lục Dạ cũng không dừng lại, không nói một lời dẫn theo Thẩm Chí Hoan chạy về phía tây nam.

Không lâu sau, Lục Dạ đã dẫn nàng đến một trạm dịch có hơi cũ nát, nơi này không có một bóng người, chỉ có hai con ngựa ở trong chuồng ngựa.

Thẩm Chí Hoan cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lục Dạ dắt một con ngựa ra, nói với nàng: "Đi."

Nơi này khá yên tĩnh, người đuổi theo cũng gần như bị Lục Dạ giết sạch sẽ, giọng nói của Thẩm Chí Hoan có chút dồn dập hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Dạ nói: "Chắc là kẻ thù đuổi giết, chỉ là không biết nhà nào."

Con ngựa vung vó ngựa lên, Lục Dạ nói xong định ôm Thẩm Chí Hoan lên ngựa, nhưng Thẩm Chí Hoan lại tránh khỏi tay hắn, nàng thở gấp nói: "Thấm Lan sẽ đến thật sao?"

Trên tay Lục Dạ còn có máu, giọng nói tản ra trong bóng đêm: "Nàng ta là muội muội của Liên Vưu, Liên Vưu sẽ không bỏ mặc nàng ta."

Thẩm Chí Hoan mở to mắt, sững sờ tại chỗ.

Lục Dạ lại đưa tay về phía Thẩm Chí Hoan, nói: "Nơi này không an toàn, ta dẫn nàng đi trước."

Thẩm Chí Hoan nhất thời không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục Dạ nhắc nhở: "Hoan Hoan?"

Nàng nuốt nước miếng, như thể đột nhiên nhảy từ trong nhà ấm xuống vách núi dốc, ý nghĩ trong đầu càng ngày càng rõ ràng, nóng lòng muốn thử phá đất mà ra.

Gió mùa xuân không quá rét lạnh, nhưng cả người Thẩm Chí Hoan lại lạnh lẽo.

Nàng nghe thấy chính mình hỏi: "Lát nữa Liên Vưu sẽ dẫn Thấm Lan tới đây sao?"

Lục Dạ ừ một tiếng, nói: "Không quá nửa tiếng nữa, hắn sẽ tới, nàng có muốn chờ bọn họ không?"

Thẩm Chí Hoan lắc đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng bọn họ vừa chạy đến, trong đêm tối nương theo ánh trăng, vẫn có thể nhìn thấy cách đó không xa là sương khói bốc lên đầy trời, ánh lửa mở ảo cháy rực.

Trái tim Thẩm Chí Hoan đập loạn xạ.

Nàng ngửa đầu nhìn Lục Dạ, Lục Dạ ở ngay trước mặt nàng, trên mặt hắn còn dính máu, cánh tay vừa rồi cũng vì bảo vệ nàng mà bị rạch một cái.

"Hoan Hoan?"

Thẩm Chí Hoan bừng tỉnh đột nhiên bắt lấy góc áo Lục Dạ, nói: "Không được!"

Lục Dạ kinh ngạc, hỏi: "Làm sao vậy?"

Thẩm Chí Hoan thở gấp, nói: "Cây trâm kia, vẫn còn ở trong khách điếm."

Lục Dạ nhíu mày, nói: "Trâm gì vậy?"

Thẩm Chí Hoan nói rất nhanh, sắc mặt lo lắng: "Chính là trâm bạch ngọc mà chàng đã tặng cho ta, ta đặt nó ở bên phải bàn trang điểm!"

Thẩm Chí Hoan bóp chặt lòng bàn tay mình, tự nhủ, lúc họ rời đi lửa cũng không lớn, một khách điếm lớn như vậy không thể bị thiêu đốt nhanh như vậy được.

Nàng kéo Lục Dạ bảo hắn đỡ nàng lên ngựa, nói: "... Bây giờ chúng ta quay lại còn kịp, ta thật sự muốn mang cây trâm đó đi! Chàng quay lại với ta nha."

Vẻ mặt Lục Dạ có chút khó coi, trầm ngâm một lát sau mới nói: "Giờ quay về, người vây đánh lại càng nhiều hơn, nàng ở bên ngoài ta không yên tâm."

Vẻ mặt Thẩm Chí Hoan lo lắng, đôi mắt đều đỏ lên, giọng nói của nàng có chút khàn khàn, nói: "Không sao, ta đi vào cùng chàng."

Nàng có chút luống cuống, cuống quít nói: "Cây trâm kia, thật ra ta rất thích. Có thể chàng nghĩ không là cái gì, nhưng ta... Lúc ấy ngã xuống vách núi đã... Mà còn là chàng tặng cho ta."

Xung quanh im lặng ngoài thỉnh thoảng có tiếng móng ngựa giẫm trên mặt đất, máu trên mặt Lục Dạ đã khô, cánh tay cong cong quần áo đen kịt, Thẩm Chí Hoan có thể nhìn thấy ống tay áo của hắn bị trầy xước. không biết có đang chảy máu hay không.

Con ngươi của hắn đen láy, trong đêm dài như vậy lại khiến Thẩm Chí Hoan không dám nhìn thẳng, nàng cúi đầu, kéo ống tay áo Lục Dạ nhỏ giọng nói: "... Chúng ta cùng quay lại, được chứ?"

Cách một hồi, Lục Dạ mới nắm tay nàng, lòng bàn tay hắn rất ấm áp. "Được."

Hắn xoay người lên ngựa, ngồi trên lưng ngựa nói với Thẩm Chí Hoan: "Nơi đó quá nguy hiểm, ta đi lấy cho nàng. Nàng ở đây chờ Liên Vưu, lát nữa ta sẽ quay lại."

Thẩm Chí Hoan chậm rãi buông tay ra, không nói tiếng nào chỉ nhìn Lục Dạ.

Lục Dạ cười cười với nàng, khuôn mặt lạnh lẽo lập tức trở nên dịu dàng: "Đừng lo lắng."

Lục Dạ không nói gì thêm với nàng nữa, Thẩm Chí Hoan đứng tại chỗ chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa dần dần xa xôi, còn có ánh trăng vừa lớn vừa trong veo, bóng dáng Lục Dạ dần dần hòa vào bóng đêm.

Sống lưng vốn thẳng tắp của Thẩm Chí Hoan lập tức thả lỏng, nàng có chút đứng không vững, giơ tay đỡ lấy cây cột bên cạnh.

Đúng như Lục Dạ nói, không bao lâu sau, Liên Vưu đã dẫn theo Thấm Lan cưỡi ngựa chạy tới, Thấm Lan vừa thấy Thẩm Chí Hoan liền mở to mắt: "Tiểu thư!"

Liên Vưu vừa dừng lại liền nhìn lướt qua một vòng, hỏi: "Chủ thượng đâu?"

Thẩm Chí Hoan cuống quít nói: "Vừa rồi ngươi không gặp chàng sao? Chàng nói muốn quay lại lấy đồ! Nhưng nơi đó hình như còn có rất nhiều người, có thể hay không..."

Liên Vưu thả Thấm Lan xuống, nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía khách điếm nhưng lại không động đậy.

Ánh lửa càng lúc càng lớn. Thẩm Chí Hoan nhìn sườn mặt Liên Vưu, môi đỏ mọng khép lại, lẳng lặng nói: "Tay phải của chàng bị thương, bị chém một nhát."

Cuối cùng vẻ mặt Liên Vưu cũng trở nên khó coi, hắn xoay đầu ngựa, nói: "Phu nhân ở chỗ này đừng đi đâu hết, ta sẽ quay lại ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro