Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

Mặc dù Thẩm Chí Hoan đã đồng ý với Lạc Vân, nhưng nàng nghĩ bản thân ít nhất sẽ phải đợi mấy ngày nữa thì mới xuất phát, nhưng lại không nghĩ tới rằng khi nàng vừa mới đồng ý xong thì Lạc Vân đã phấn khích đứng dậy muốn đưa nàng rời đi ngay.

Dường như Thẩm Chí Hoan không thể đề phòng.

Chỗ ở của Tô Gia Nguyệt cũng không xa lắm, nếu ngồi xe ngựa thì đi đi về về cũng cần một canh giờ, Liên Vưu vẫn còn chưa trở về, nên Thẩm Chí Hoan cảm thấy không yên tâm, vì vậy nàng hỏi Lạc Vân: "Ngày mai ta đi như thế nào? Liên Vưu vẫn chưa trở về, Lục Dạ lại nói mặc kệ là ta đi đâu thì cũng phải đưa Liên Vưu theo."

Liên Vưu xua tay, vỗ ngực trấn an nàng: "Không sao đâu thưa phu nhân, phu nhân cứ đi theo ta là được, bây giờ hắn đã quá yếu rồi, nên sự oai phong đã định hẳn là không thể vùng lên được! Hơn nữa những người bên cạnh hắn ta trên cơ bản đều kêu là chủ thượng đã bỏ đi rồi, người cứ yên tâm đi!"

"Hơn nữa hôm nay ta cũng dám đến cầu xin người, thì nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Thẩm Chí Hoan bị nói trúng tim đen, có chút ngượng ngùng mà nói: "...Không có gì, chỉ là ta tùy tiện hỏi mà thôi."

Lạc Vân gật đầu, tiếp tục nói: "Nhưng nếu phu nhân cảm thấy lo lắng, vậy thì thuộc hạ lại mang theo vài người đi nữa."

Cuối cùng thì Thẩm Chí Hoan vẫn là không từ chối nên Lạc Vân dẫn theo thêm bốn người nữa, nhưng Thẩm Chí Hoan lại có thể nhìn ra ý của y chỉ là tùy tiện mang theo vài người mà thôi, y còn kết luận rằng nàng sẽ không có bất kỳ tai nạn nào.

Xe ngựa đi rất nhanh, Thẩm Chí Hoan đang ngồi trên xe ngựa, tâm trạng trên cả đường đi không được tốt lắm, lúc mơ mơ màng màng mà nghĩ lại, thậm chí còn không biết rõ tại sao vừa mới lúc này mình còn ngồi ở trong phòng mà giờ lại đang ngồi ở trên xe ngựa để đi gặp người mà mình ghét.

Lời nói của Lạc Vân từ bên ngoài truyền vào: "Phu nhân, còn hai phần tư giờ nữa là đến rồi, người đừng lo lắng."

Thẩm Chí Hoan nghĩ thầm nàng thật sự không hề sốt ruột, ước gì lúc quay đầu lại thì sẽ không thấy nàng.

Lạc Vân tiếp tục nói: "Lúc đầu người có nói với ta là lần này nhất định phải nói chuyện tốt với nàng ta, nếu không sẽ lại không biết lớn nhỏ như lần trước."

Nhưng đây không phải là trọng điểm, rốt cuộc là nàng và Tô Gia Nguyệt đã gặp qua nhau rồi sao, cả hai đều không quen biết lẫn nhau, vốn dĩ sự liên hệ duy nhất cũng chỉ là Lục Dạ mà thôi, mà lại đi xa đến nỗi như vậy chỉ để nói mấy câu như thế thôi sao?

Dựa vào lời nói của Lạc Vân thì hiện tại Tô Gia Nguyệt thật sự bị suy yếu, hơn nữa còn được chuyển đi rồi, vậy mà còn kiên trì muốn gặp nàng, cả hai người đều không thù không oán gì, vậy tại sao nàng ta cứ có chấp niệm sâu với nàng như vậy?

Trong đầu Thẩm Chí Hoan không ngừng suy nghĩ lung tung, một lúc sau xe ngựa mới từ từ dừng lại.

Thẩm Chí Hoan nghe thấy tiếng Lạc Vân nhảy xuống từ xe ngựa, nên nàng vén rèm xe lên rồi bước xuống, Lạc Vân vươn một cánh tay đến để đỡ nàng.

Môi trường ở đây coi như không tệ, hẻo lánh và yên bình, mùa đông cũng sắp trôi qua, những cành liễu ở hai bên đường đã mọc chồi non xanh tốt, xe ngựa dừng trước cửa một Biệt Uyển, ngoài bọn họ ra cũng không còn người nào khác ở trên đường.

Cho dù Biệt Uyển có để mở một cửa, thì cũng không thể nhìn rõ đồ đạc ở bên trong.

Lạc Vân đứng bên cạnh Thẩm Chí Hoan, thầm nói: "Tại sao Gia Nguyệt không ra đón tiếp, thật sự đúng là không biết lớn nhỏ."

Thẩm Chí Hoan nhìn y, còn Lạc Vân vẫn tiếp tục nói: "Chắc chắn là vì nàng ta bị thương quá nặng nên mới không đến đây."

Lúc này Thẩm Chí Hoan mới có chút kinh ngạc: "Bị thương quá nặng?"

Lạc Vân dẫn Thẩm Chí Hoan đi về phía trước, không trả lời thẳng câu hỏi của Thẩm Chí Hoan, mà úp úp mở mở nói: "Vâng..."

Y tiếp tục nói sang chuyện khác: "Không có việc gì đâu, chắc chắn nàng ta sẽ chờ người ở bên trong từ sáng sớm."

Lạc Vân đẩy cửa sân ra, Thẩm Chí Hoan đi theo vào từ phía sau.

Sân rất lớn, trông có bảy lần quẹo tám lần rẽ, nhưng nhìn tổng thể thì có chút trống trải, như thể đã lâu không có ai ở vậy.

Thẩm Chí Hoan vừa nhìn lên thì đã lập tức nhìn thấy Tô Gia Nguyệt đang ngồi trên ghế tre, sắc mặt tái nhợt, trên chân là một cái chăn vừa dày vừa nặng.

Xem ra là thật sự bị thương.

Lạc Vân vừa thấy Tô Gia Nguyệt thì lập tức cười hì hì rồi mở miệng nói: "Gia Nguyệt, may mà tấm lòng của phu nhân lương thiện, nếu là người khác thì làm gì có ai tự nguyện tới gặp ngươi chứ?"

Tô Gia Nguyệt không trả lời lại câu nói của y, mà là nhìn về phía Thẩm Chí Hoan rồi nói: "Phu nhân."

Thẩm Chí Hoan có chút hời hợt mà hơi hơi gật đầu, ừ nhẹ một tiếng.

Tô Gia Nguyệt nói: "Gần đây thân thể ta không được tốt, nên không thể đứng lên hành lễ với người được."

Thẩm Chí Hoan nói: "Không sao đâu."

Ánh mắt của nàng nhìn khắp bốn phía, nhưng không phát hiện có ai ở xung quanh.

Lạc Vân quay đầu lại nói với Thẩm Chí Hoan: "Phu nhân, vậy người ở đây để nói chuyện với nàng ta, còn ta thì đi trước và đợi ở bên cạnh."

Sau khi nói xong thì y tiếp tục nói với Thẩm Chí Hoan: "Gia Nguyệt là một người thiếu mồm thiếu miệng, phu nhân là một người có tấm lòng tốt, mong người có thể tha thứ cho nàng ta."

Không đợi Thẩm Chí Hoan lên tiếng, Lạc Vân đã lập tức nhăn mày nhìn về phía Tô Gia Nguyệt, sau đó thì thuần thục phóng khoáng mà đi tới một cây cầu đá cách đó không xa.

Thẩm Chí Hoan muốn gọi y lại, nàng không muốn ở một mình với Tô Gia Nguyệt đâu, nhưng nàng còn chưa kịp nói ra thì Lạc Vân đã nhìn thấy Thẩm Chí Hoan đang nhìn mình, vậy là y đứng từ phía xa dùng tay ra hiệu với Thẩm Chí Hoan để cho nàng yên tâm.

Thế là Thẩm Chí Hoan nuốt lại những lời định nói.

Một người nha hoàn đặt một cái ghế ở trước mặt Tô Gia Nguyệt, sau đó Tô Gia Nguyệt nói: "Phu nhân, mời người ngồi."

Thẩm Chí Hoan ngồi xuống rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Ngươi muốn nói điều gì với ta."

Tô Gia Nguyệt nói: "Ta còn tưởng là người sẽ không trở lại, dù sao thì trước kia ta đã từng làm người nhục nhã, nhưng lại không nghĩ tới người thật sự sẽ đến đây."

"Lạc Vân nói rất đúng, người quả thật là một người nóng nảy vô dụng."

Thẩm Chí Hoan lập tức đứng dậy, lạnh mặt và nghiêm túc nói: "Hôm nay ta đến đây là vì mặt mũi của Lạc Vân, chính là ngươi đã cầu xin ta đến đây."

Tô Gia Nguyệt nói: "Không cần kích động, trước tiên thì người ngồi xuống đã."

Thẩm Chí Hoan cảm thấy không còn gì để nói, nên lạnh lùng cười một tiếng rồi xoay người muốn rời đi.

Lạc Vân ở cách đó không xa có chút luống cuống, vội vàng muốn chạy tới, thì đã thấy hơn chục tên thị vệ áo đen đột nhiên xuất hiện, tất cả đều chắn trước mặt Thẩm Chí Hoan.

Cửa cũng đã bị đóng chặt.

Ngay lúc này ngay cả Lạc Vân cũng bị hai người đè xuống, thân thủ của Lạc Vân cũng không tệ, nhưng hai người ở phía sau lại nhân lúc y không phòng bị lại trực tiếp bắt lấy chỗ hiểm của y, Lạc Vân nhăn mặt, lạnh lùng nói: "Tô Gia Nguyệt, ngươi đang làm gì vậy!"

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Thẩm Chí Hoan thì đứng im tại chỗ.

Tô Gia Nguyệt thản nhiên nói: "Phu nhân à, người vẫn là nên ngồi xuống đã. Hôm nay ta không muốn khiến người bị thương."

Những người đó quả thật không làm nàng bị thương, nhưng áp lực lại rất nặng nề, Thẩm Chí Hoan cúi đầu một hồi lâu rồi mới nói: "Ngươi muốn như thế nào."

Tô Gia Nguyệt trả lời: "Trước tiên thì người ngồi xuống đã."

Còn Lạc Vân thì vẫn ra sức vùng vẫy, y la to: "Tô Gia Nguyệt, ta nhất định sẽ không để yên! Ngươi có biết bản thân đang làm cái gì không hả?"

"Là ngươi nói ngươi có chuyện muốn nói với ngài ấy, nên hôm nay ta mới đưa người tới đây, nếu ngươi dám làm hại phu nhân thì hãy tự suy nghĩ đến hậu quả đi!"

Thẩm Chí Hoan buộc phải ngồi xuống ở trước mặt Tô Gia Nguyệt một lần nữa, còn Tô Gia Nguyệt thì vẫn không để ý đến Lạc Vân mà quan sát khuôn mặt của Thẩm Chí Hoan, rồi lại sờ lên khuôn mặt của mình, nói: "Hóa ra trên đời này sắc đẹp quan trọng như vậy sao?"

"Rõ ràng Lục Dạ không phải là người như vậy."

Không biết vì sao mà trong lòng của Thẩm Chí Hoan luôn luôn có một chút buồn phiền không thể nói rõ được, nàng cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại rồi nói: "Tại sao Lục Dạ lại không thích ngươi thì ngươi phải đến hỏi hắn chứ không phải nhốt ta ở đây."

Tô Gia Nguyệt nói: "Nhưng chàng ấy sẽ không để ý đến ta."

Thẩm Chí Hoan liền nàng ta một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

Tô Gia Nguyệt cười khẽ một tiếng, sau đó chủ động vén cái chăn lông trên người mình lên, nàng ta đang mặc một bộ quần áo mỏng manh, vạt áo ôm nhẹ vào đùi của nàng ta.

Thẩm Chí Hoan không thèm chú ý đến, chỉ cảm thấy hai cái chân này có chút kỳ quái.

Tô Gia Nguyệt lại nhẹ nhàng vén làn váy bên chân phải của nàng ta, tiếp theo là quần, vén từ dưới lên trên một cách chậm rãi.

Ánh mắt của Thẩm Chí Hoan dần chuyển sang kinh ngạc.

Có một vết thương khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi ở mắt cá chân phải của nàng ta, dấu vết đó rõ ràng là bị một cái gì đó trói chặt, miếng thịt đó bị trũng sâu, xung quanh còn có nhiều vết bầm tím lớn.

"Lần trước ta đứng trước cửa sơn trang để nói vài câu với chàng ấy, chàng ấy lập tức treo ta ở cửa sơn trang suốt một ngày một đêm, cha của ta phải đến cầu xin chàng ấy rất lâu, nhưng kết quả lại bị chàng ấy phân công cho một nhiệm vụ gần như là sẽ phải mất mạng. Cha của ta lại không muốn chết, thế là chàng ấy lập tức cách chức của ông ấy."

Thẩm Chí Hoan ngẩn người, chuyện này của bọn họ nàng cũng chưa từng nghe nói dù là một chút.

Tô Gia Nguyệt lại tiếp tục nói: "Không chỉ có như thế, sau đó chàng ấy còn đưa ta vào Hình Tư Cục, khi ta rời khỏi đó đã mất đến nửa cái mạng. Lúc đó chàng ấy đứng trước mặt hỏi ta còn dám không, ta nói ta không dám nữa."

Trong lúc nhất thời tâm trạng của Thẩm Chí Hoan có chút phức tạp, nàng bị Tô Gia Nguyệt châm biếm vài câu không đau không ngứa còn đỡ hơn là những gì mà Tô Gia Nguyệt gặp phải, dường như không tính là gì cả.

Ở cách đó không xa, Lạc Vân vốn dĩ vẫn còn đang giãy giụa nhưng khi nghe thấy những lời nói của Tô Gia Nguyệt thì lại lập tức im lặng, khi Thẩm Chí Hoan nhìn qua, Lạc Vân cũng đang nhìn nàng, ánh mắt rất kỳ quái.

Dường như Lạc Vân cũng đang oán giận nàng.

"Tô Gia Nguyệt, đừng nói nữa, chuyện đều đã qua, ngươi nói nữa cũng không có ý nghĩa gì hết."

Thẩm Chí Hoan bỗng nhiên hiểu ra được vì sao Lạc Vân lại có thái độ kỳ quái với nàng, ở trong mắt y, chính là nàng đã khiến Tô Gia Nguyệt trở thành như vậy.

"Ta và Lục Dạ đã quen nhau từ nhỏ và làm bạn nhiều năm, nếu không phải người chen giữa vào rồi phá hủy nó, chàng ấy nhất định sẽ không đối xử nhẫn tâm với ta như vây."

Thái độ của Tô Gia Nguyệt đối với Thẩm Chí Hoan từ đầu đến cuối đều coi như là dịu dàng, nhưng càng nói thì giọng điệu lại càng lộ vẻ kích động: "Chắc hẳn là người rất vui vẻ nhỉ? Nhất định là người cảm thấy rất vui vẻ, người dễ dàng có được những thứ mà ta luôn tha thiết mơ ước, bây giờ còn đến trước mắt ta để diễu võ dương oai, người còn nói cho ta biết rằng, Tô Gia Nguyệt ta thế mà lại bại dưới một kẻ không có tu dưỡng cũng không có văn hóa như người."

"Người nhất định sẽ không ngừng xinh đẹp, vậy mà ta đã quên mất, trước kia ngươi hẳn là rất gầy gò, ở trên giường..."

"Câm miệng!"

Trong nháy mắt Thẩm Chí Hoan chỉ cảm thấy máu đang dồn lên, đầu óc choáng váng, suýt nữa hét lên một tiếng, nàng còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, bởi vì không thể chịu nỗi những điều đó nữa, dù là một chữ nàng cũng không muốn nghe nữa.

Đây là lần thứ hai Thẩm Chí Hoan bị làm nhục.

Nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lạc Vân một cái, Lạc Vân cũng nhìn lại nàng, sau đó thì cúi đầu, cũng không nói giúp nàng, càng không ngăn cản Tô Gia Nguyệt.

Nàng không muốn ở lại chỗ này thêm một chút nào nữa, nàng chỉ cảm thấy đầu óc của mình đang ong ong, nàng xoa xoa thái dương của mình rồi nói: "Đừng nhiều lời nữa, rốt cuộc thì phải làm thế nào ngươi mới thả ta ra ngoài."

Tô Gia Nguyệt hỏi: "Người cảm thấy Lục Dạ yêu người bao nhiêu?"

Thẩm Chí Hoan không muốn trả lời một câu hỏi vô nghĩa như vậy, nên thở dài một hơi rồi nói: "Phải làm sao thì ngươi mới chịu thả ta ra ngoài."

"Cho dù là Lục Dạ có yêu ta bao nhiêu, nhưng nếu ta xảy ra chuyện gì ở trong này thì cha của ngươi và ngươi đều sẽ không có kết cục tốt."

"Nếu ngươi cho ta rời đi, thì việc của ngày hôm nay ta sẽ không tính toán với ngươi."

Tô Gia Nguyệt đặt chăn sang một bên, rồi vất vả đứng dậy, nàng ta đi đến trước mặt Thẩm Chí Hoan, tiếp tục lặp lại câu hỏi: "Người cảm thấy Lục Dạ sẽ yêu người bao nhiêu?"

Thẩm Chí Hoan nhìn thẳng vào nàng ta rồi hỏi: "Ngươi muốn làm gì."

Tô Gia Nguyệt lui về phía sau từng bước một rồi nói: "Ta cho người hai lựa chọn."

"Cái gì."

Nàng ta chỉ về đám ám vệ phía sau Thẩm Chí Hoan và nói: "Lựa chọn đầu tiên, người có thể chọn hai người trong số bọn họ để thân mật với người, lúc đó ta sẽ tha cho người. Còn lựa chọn thứ hai chính là ta sẽ không đụng chạm đến người, nhưng ta sẽ sử dụng người để uy hiếp Lục Dạ, sau đó bắt chàng ấy giao hết tất cả quyền lực trong tay ra và tự mình phế đi một tay."

Lời nói của Tô Gia Nguyệt giống như một tiếng sét, cả người của Thẩm Chí Hoan đều đứng sững tại chỗ.

Nàng nhìn về phía người duy nhất có cơ hội cứu nàng ở đây.

Lạc Vân nhăn mày, hét lớn với Tô Gia Nguyệt: "Gia Nguyệt, ngươi điên rồi phải không? Ngươi cho là mình sẽ thành công sao, chủ thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi mau dừng lại ngay!"

Từ lúc vào đây đến giờ, nàng chưa từng cảm thấy hối hận khi đi cùng với Lạc Vân như bây giờ.

Lạc Vân là một trong số ít những người đã thể hiện lòng tốt với nàng, nàng không có ký ức, không có người thân, không có bạn bè, cái gì cũng đều không có, nàng rất sợ hãi trong tình cảnh lạ lẫm này, cho nên nàng đặc biệt để ý đến những người đối tốt với nàng trong tình cảnh này.

Cho nên khi Lạc Vân cầu xin nàng, cho dù nàng không đồng ý, thì vẫn bởi vì không thể cứng rắn từ chối cho nên vẫn đi theo đến đây.

Nhưng bây giờ điều mà Lạc Vân quan tâm thực ra cũng không phải là sự sống chết của nàng, mà là nếu Tô Gia Nguyệt làm như vậy, thì liệu Lục Dạ có thể buông tha cho nàng ta hay không.

Nàng cũng biết mình thật ngu ngốc, Tô Gia Nguyệt đã tỏ ra ác ý với nàng từ lâu, nàng nên đề phòng nàng ta hơn nữa, nhưng cho dù ban đầu có chút do dự, thì nàng cũng sẽ không nghĩ rằng Tô Gia Nguyệt sẽ làm ra điều này với nàng.

Nàng cho rằng Tô Gia Nguyệt có thể sẽ lại tiếp tục sỉ nhục nàng, con người nàng ta hẳn là sẽ không xấu xa đến như vậy, với cả nàng và Tô Gia Nguyệt cũng không có thù sâu oán nặng gì nên sẽ không đến mức này.

Dường như móng tay dán chặt vào lòng bàn tay đến nỗi chảy máu, nàng không muốn chọn một cái nào hết, hơn nữa nàng cũng biết nếu nàng chọn điều một, có thể Tô Gia Nguyệt sẽ không nhưng không bỏ qua cho nàng, mà còn có thể tiếp tục sử dụng nàng để đối phó với Lục Dạ, tương tự vậy, nếu nàng chọn điều hai, không hẳn là nàng ta không sử dụng điều một để trả thù nàng.

"Ngươi..."

Tô Gia Nguyệt nói: "Chọn đi."

Đây chính là một cái ngõ cụt, hơn nữa cũng đã phóng lao thì đành phải theo lao.

Sự tuyệt vọng này dường như rất quen thuộc, nàng thở dài một hơi rồi nói: "Ta không chọn."

Tô Gia Nguyệt dường như đã đoán trước được, nàng ta dùng tay ra hiệu với một người, vậy là một người nam nhân lập tức đi tới.

"Phu nhân, người không có cơ hội để từ chối."

Thẩm Chí Hoan không muốn có người đến gần mình, vì vậy nàng vùng vẫy lùi về phía sau, nhưng nam nhân kia lại càng ngày càng đến gần.

Thẩm Chí Hoan quay đầu lại rồi liều mạng chạy về phía cửa, nhưng những người khác đang nhìn nàng chạy trốn lại giống như đang xem trò vui vậy, còn tên nam nhân kia lại không có chút hoang mang nào khi đuổi theo nàng, thậm chí những người khác còn không động đậy.

Cứ như vậy mà ngươi truy ta đuổi, cực kỳ giống truyện cười được chọn để diễn trong Sở Quán Tần Lâu.

Mắt của Thẩm Chí Hoan cực kỳ khô khốc, trong nháy mắt nàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, trước kia từ vườn Giang Nam đến nay, Lục Dạ đã nói thật may mắn khi gặp được nàng, nàng nghĩ là nàng đã thật sự thích Lục Dạ, nhưng trong khoảng thời gian này thật sự là quá mệt mỏi rồi.

Lục Dạ vẫn đối xử tốt với nàng, có thể hắn đã cố gắng hết sức, nhưng nàng lại không muốn một cuộc sống như vậy.

Lạc Vân vẫn còn giãy giụa: "...Tô Gia Nguyệt, ngươi mau dừng tay cho ta!"

Thật sự rất dễ dàng để tên nam nhân kia đuổi theo Thẩm Chí Hoan, ngay khi ở trên cây cầu chỉ cách Lạc Vân vài bước chân, sau đó thì chặn Thẩm Chí Hoan ở ngay cầu.

Nàng lùi lại từng bước một, hoảng loạn nói: "...Không được đến đây."

Nhưng tên nam nhân kia vẫn không dừng lại, hắn ta vươn tay đến gần Thẩm Chí Hoan, muốn cưỡng ép ôm lấy nàng.

"Không..."

Thẩm Chí Hoan đột nhiên mở to hai mắt, nhanh chóng lùi về phía sau, kết quả là trọng tâm không ổn định khiến cho cơ thể không thể khống chế mà ngã xuống.

Lạc Vân thì đã thoát khỏi sự khống chế của hai người kia, y nhanh chóng chạy lại, nhưng đã có một người khác chặt đầu tên nam nhân kia trước y một bước.

Thẩm Chí Hoan từ trên cầu té xuống, nàng nhìn thấy Liên Vưu đang vươn tay về phía nàng, muốn bắt lấy nàng, Thẩm Chí Hoan sau khi nhìn thấy Liên Vưu đến đây, nàng lập tức biết rằng mình đã được cứu, tuy nàng đã cố gắng để bắt lấy tay hắn, nhưng cơ thể lại rơi xuống rất nhanh, nên tất cả đều không kịp nữa.

Bùm...

Nước bắn tung tóe.

Tất cả đều xảy ra trong phút chốc.

Nước trong hồ không sâu nhưng lại có nhiều tảng đá sắc nhọn. Thẩm Chí Hoan lại rơi nhanh xuống đáy hồ, trong nháy mắt thì nước hồ đã lập tức bịt kín miệng và mũi của nàng lại, trong khoảnh khắc hỗn loạn này, đột nhiên có thứ gì đó đập vào sau gáy của nàng, cơn đau dữ dội khiến cho nàng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Trong bóng tối hỗn độn, một số ký ức bị phủ đầy bụi lại phảng phất giống như của một kiếp nào đó lại trở nên rõ ràng hơn.

Trên mặt nước nổi lên một mảng lớn màu đỏ như máu.

Liên Vưu vẫn còn vươn tay ra, còn Lạc Vân thì cuối cùng cũng chạy tới.

Màu đỏ chói lọi dường như là một biểu thị công khai, chỉ trong thoáng chốc, tất cả đều trở nên im bặt. Ánh mắt của y có chút trống rỗng mà nhìn xung quanh, nhìn thấy Tô Gia Nguyệt giống như đang hoảng sợ, sau đó lại nhìn về phía cửa viện đang mở rộng, bên ngoài là một đám Vũ Vệ.

Cuối cùng y mới nhìn về phía Liên Vưu rồi hỏi: "Liệu phu nhân có tha thứ cho ta và Tô Gia Nguyệt không?"

*Note: Liên tục cua rẽ, quanh co khúc khuỷu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro