Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Ánh mắt Lục Dạ cũng không có gì thay đổi.

Hoàng hậu yên lòng, vừa định mở miệng hỏi hắn tìm Thẩm Chí Hoan làm gì, lưỡi kiếm đang chống trên cổ họng bà ta lại tiến lên thêm một chút, ý cười trên khóe miệng Lục Dạ vẫn chưa phai, nghiêng người tới gần bà ta, cảm giác áp bách đột nhiên càng mãnh liệt hơn.

Hắn nhìn bà ta từ trên cao, khóe môi nhếch lên cười nói: "Dám nói dối ta, ngươi quả nhiên vẫn không sợ chết mà."

Hoàng hậu cảm thấy da thịt trên cổ mình hình như đã bị rạch ra, máu tươi từng chút từng chút chảy vào trong quần áo, lần đầu tiên cái chết cách bà ta gần như vậy, thân thể không khống chế được bắt đầu run rẩy: "... Ta không dám... Không dám nói dối ngươi, nàng đã chết thật rồi."

"Đêm mưa tối qua, nàng ngã xuống từ trên khe núi, nước phía dưới chảy xiết, nước chảy vào sông Trạch Nguyệt, hiện giờ lại đang là mùa mưa. Nàng không có khả năng sống sót."

"... Đừng giết ta, ngươi muốn ta làm gì, chuyện gì ta cũng làm được."

Lời nói của bà ta Lục Dạ đều nghe rất rõ ràng từng câu từng chữ.

Cuối cùng biểu tình của hắn xuất hiện một tia cứng ngắc, hắn chậm rãi nhìn về phía khác, ngay cả tay cầm kiếm cũng có chút run rẩy, thái dương ẩn chứa gân xanh, con ngươi đen như mực nhìn có chút đáng sợ.

Hoàng hậu bị dọa không dám lên tiếng, giống như là chờ tuyên án, bà ta cúi đầu nghĩ: Hẳn là không có đánh cược sai chứ, mặc dù Thẩm Chí Hoan là nữ nhi của Thẩm Trường Lộ, nhưng hôm nay ông ấy ở xa, đến lúc đó nói một lý do để cho qua chuyện là được. Lục Dạ muốn cái gì, bà ta làm Hoàng hậu vẫn có thể cho.

Bà ta tin chắc rằng giá trị lợi dụng của Thẩm Chí Hoan không lớn bằng mình, thật lâu không đợi được câu trả lời của Lục Dạ, bà ta lấy hết dũng khí nâng mắt lên.

Lục Dạ đột nhiên thu kiếm, sau đó hỏi bà ta: "Ngươi làm gì?"

Quả nhiên là đúng rồi.

Trong lòng Hoàng hậu không nhịn được mừng rỡ, bà ta lại lui về phía sau, trong lòng cầu nguyện lúc này tốt nhất là có vài người tới Khôn Ninh cung, không biết Lục Dạ mang theo nhiều người, nếu như kinh động nội cung, cho dù hắn lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng thoát khỏi hoàng cung thiên la địa võng này.

Bà ta nghĩ vậy, trong miệng tựa như bắt đầu tranh thủ thời cơ chạy trốn cho mình: "... Không phải ta, ta chỉ hiểu rõ tình hình thôi, ngươi tìm nàng để làm gì? Ta cũng có thể giúp ngươi, chỉ là ngươi muốn —— a!"

Một ngón tay nhuộm đầy máu tươi lăn xuống giường, Hoàng hậu kinh ngạc thét chói tai, trang sức nặng nề trên đầu bởi vì quá sợ hãi mà rơi ra khắp nơi, Lục Dạ nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh như băng, lặp đi lặp lại: "Là ngươi sao?"

Hoàng hậu ôm lấy ngón tay đứt gãy của mình, khủng hoảng đột nhiên bị phóng đại vô hạn, liên tục nói: "Đúng... Là ta, là ta!"

"Là... Là nàng nghe lén cuộc trò chuyện của ta với Vân Tương, biết được chuyện năm đó, ta mới... Ta mới phái người truy sát nàng. Là ta, là ta."

Lục Dạ đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên không chân thật.

Hắn nghe thấy mình hỏi: "Nàng đã trốn chạy bao lâu."

Hoàng hậu không dám nói dối nữa, nước mắt cũng đầy mặt, không hề để ý nghi thức quỳ trên mặt đất dập đầu với Lục Dạ, vừa dập đầu vừa nói: "... Hơn nửa canh giờ, đừng giết ta, xin ngươi, chuyện năm đó thật sự không liên quan đến ta, cầu xin ngươi, ta giúp ngươi... Ta giúp ngươi lên ngôi, ta là Hoàng hậu, ta có thể, cầu xin ngươi..."

Lục Dạ thờ ơ đứng ở đó, hơi nghiêng đầu giống như đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới nhìn về phía bà ta, hỏi: "... Hơn nửa canh giờ?"

Hoàng hậu yếu xìu đi, nói: "Đúng... Là hơn nửa canh giờ."

"Cầu xin ngươi buông tha ta, ta làm gì cũng được, thù hận của ngươi không nên..."

Có lẽ Lục Dạ cảm thấy ồn ào, xoay người lại hơi nâng tay lên, Hoàng hậu lập tức im lặng mở to mắt nhìn bóng lưng Lục Dạ.

Lục Dạ thu kiếm lại, hơi cúi đầu nhìn có chút mệt mỏi, nhẹ giọng gọi: "Liên Vưu."

Liên Vưu từ ngoài điện đi vào, ôm kiếm hành lễ với Lục Dạ: "Chủ thượng."

Lục Dạ hỏi: "Từ đây cưỡi ngựa đến núi Ngọc Tương, có lẽ là ba canh giờ."

Liên Vưu nhìn thoáng qua Hoàng hậu đang quỳ sau lưng Lục Dạ, nói: "Đúng vậy, Chủ thượng."

Lục Dạ đi ra cửa điện, bước chân của hắn có chút chậm rãi, giọng nói theo gió đêm mát mẻ lướt vào: "Trói hai tay bà ta kéo theo sau ngựa, cưỡi đến núi Ngọc Tương."

"Cho dù cuối cùng thi thể còn lại gì, ném hết xuống sông Trạch Nguyệt."

***

Sau khi Lục Dạ đi ra khỏi hoàng cung, sắc trời đã tối, hắn cưỡi ngựa dừng ở một ngã tư trước cửa cung, nhìn người qua lại, cảm giác không chân thật kia vẫn dừng lại trong đầu.

Hiếm khi hắn có một chút bối rối.

Ở giữa đường này không biết nên đi đâu, hắn nên đi tìm Thẩm Chí Hoan, nhưng Thẩm Chí Hoan ở đâu? Nàng cũng không biết bơi nhảy xuống nước sông như vậy, giờ bị cuốn đi đâu rồi, có lẽ chỗ nàng nhảy rất cạn nhưng nàng không dám đi ra, chờ hắn qua đó nàng mới dám đi ra.

Nhưng bỗng nhiên hắn không biết vì sao mình lại tự hỏi những thứ này, hắn vừa suy nghĩ vừa một mình trở lại phủ An Khánh hầu.

Đáng lẽ hắn nên đến đây.

Hắn còn phải xin lỗi Hoan Hoan, mỗi ngày nàng đều ngủ sớm như vậy, nếu hắn đến đây thì một lát nữa là có thể lén lẻn vào phòng nàng, thấy nàng ngoan ngoãn ngủ trên giường.

Lục Dạ mỉm cười, nhưng nếu bây giờ đi qua chắc là nàng còn chưa ngủ chứ?

Nàng có thể ở trong sân cùng Thẩm Bài Bài chơi đùa, cũng có thể đang dùng bữa, hoặc là nàng muốn đi ra sau hoa viên đi dạo cũng nên.

Nếu hắn cứ tùy tiện đi vào như vậy, nhất định nàng sẽ có chút tức giận, nhưng cái bánh ngọt móng ngựa hắn mang theo không biết để quên ở đâu, bánh ngọt móng ngựa hắn vứt đi chắc cũng hư rồi.

Nhưng không sao cả, hắn rất muốn gặp nàng.

Hắn nghĩ như vậy, liền thúc ngựa đi tới phủ An Khánh hầu, có chút hưng phấn trèo tường đi vào, sau đó thuần thục tiến vào trong phòng Thẩm Chí Hoan.

Trống rỗng.

Nàng đâu?

Lục Dạ đứng trong phòng, thân hình cao lớn nhìn xung quanh, trong phòng rất tối, chạng vạng đều là như thế, nhưng bình thường nàng đều thắp đèn.

Lục Dạ thắp đèn dầu bên cạnh giường, trong phòng không còn tối tăm như lúc nãy nữa.

Hắn suy sụp ngồi trên mặt đất, đang suy nghĩ khi nào Thẩm Chí Hoan mới trở về đây? Nàng đi đâu rồi?

Hắn lại cảm thấy đầu đau quá, một cơn đau đớn gần như sắc bén qua đi, mặt Lục Dạ không chút thay đổi ngồi ở đó.

Có một giọng nữ khàn khàn nói với hắn bên tai: "Nàng đã chết rồi."

Lục Dạ đứng lên, lại từ đi ra khỏi phủ An Khánh hầu, hắn vẫn muốn đến núi Ngọc Tương, Thẩm Chí Hoan ở đó.

Mà giọng nữ kia còn đang nói với hắn: "Nàng chết rồi."

Không, không, không, nàng không chết.

Nhưng người đó vẫn nói Thẩm Chí Hoan đã chết, sắp chết rồi.

***

Trưa hôm sau, trên người Lục Dạ cơ hồ đã ướt đẫm, hắn có chút chật vật ngồi trên bãi cỏ, nhìn dòng sông chảy xiết phía dưới.

Không chỉ có hắn, đã có vô số người tìm kiếm mấy lần theo dòng sông này, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Đáy mắt hắn có chút xanh đen, trán ẩm ướt, hai tay bị phồng rộp hơi trắng bệch, hắn cúi đầu, không nói một lời ngồi ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì nữa, thật lâu sau mới chống tay muốn đứng lên.

Sau khi bàn tay vừa chạm đất, động tác của hắn liền hơi dừng lại, Lục Dạ lấy tay ra, ngón tay đẩy bùn đất nhìn cũng không có gì khác thường.

Một cây trâm bạc ngọc toàn thân óng ánh lẳng lặng nằm ở đó.

Hắn cầm cây trâm lên lẳng lặng nhìn, mái tóc trên trán che khuất tầm nhìn, cũng không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng những giọt nước trên trán tụ lại và rơi thẳng vào bùn đất.

Thẩm Chí Hoan thật sự đã mất tích.

Người tìm nàng nói ít cũng có hơn hai ngàn người, đây là lần đầu tiên trong triều lại cử nhiều người đi tìm người như vậy, nhưng nàng thật sự giống như biến mất một chút bóng dáng cũng không thấy.

Thái tử phái một nhóm rồi lại một nhóm người tới, ngày đêm ở núi Ngọc Tương tìm người nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Đa số mọi người ngoài mặt cũng sẽ không nói gì, thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đã tìm ba bốn ngày rồi, nếu như thật sự không bị mang đi, vậy nhất định là đã chết.

Nhưng không ai dám nói.

Thái tử luôn luôn ôn hòa lễ độ xử tử một quan viên công bộ dám khuyên bảo hắn ta từ bỏ tìm kiếm trước mặt mọi người.

Không có Thẩm Chí Hoan hình như kinh thành cũng không có gì thay đổi, nhưng mọi người sẽ thở dài vì tiếc nuối. Vẻ đẹp của nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người ở kinh thành, cho dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng mọi người vẫn cảm thấy không có người này giống như có một loại tiếc nuối.

Bệnh của Hoàng đế còn đang kéo dài, Hoàng hậu nương nương lại bởi vì bệnh mà qua đời ngoài ý muốn, dường như tình hình ở kinh thành đang thay đổi từng ngày, nhưng lại giống như mấy chục năm nay vẫn chưa có gì thay đổi cả.

Một ngày, hai ngày, gần nửa tháng trôi qua, chuyện tìm Thẩm Chí Hoan dần dần không còn bị nhiều người nghị luận nữa, hầu như mỗi người đều kết luận nàng đã chết, không khó đoán được, cuối cùng nhiều năm sau, Thẩm Chí Hoan ở phủ An Khánh hầu vẫn sẽ trở thành một truyền thuyết đảo lộn trong miệng trong miệng mọi người.

***

Trong khi đó, tại một làng chài ven sông cách kinh thành hàng trăm dặm, lại xôn xao bàn tán về một chuyện khác.

Nhà Ma Tử mắt mù mặt rỗ sống ở Hà Đông, vốn nhà họ là người nghèo nhất trong thôn này, Triệu Ma Tử mù một mắt, ngày thường luôn thích làm chút mánh khóe trộm gà trộm chó, khi bắt cá bán cho thương nhân trong thành hắn ta luôn cân thiếu vốn cũng không ai để ý điểm này, thời gian dài người mua cá của hắn ta cũng ít đi rất nhiều.

Hắn ta có một đứa con trai tên là Triệu Cử, cả ngày thích uống rượu, đi theo Triệu Ma Tử đánh cá cũng là ngày có ngày không, giờ đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, vẫn không cưới được vợ.

Mà bây giờ lại nghe nói, Triệu Cử này đã tìm được vợ, giống như tiên nữ, xinh đẹp khiến người ta liếc mắt một cái dường như có thể ngất đi, hơn nữa không cần một phân tiền.

Vài người phụ nữ nghị luận ở bờ sông: "Hừ, ta cũng không tin, đẹp như kia mà lại không cần tiền? Sao ngươi đi tin được lời nói bậy của Triệu Cử."

Một nữ nhân khác vội vàng nói: "Thím Dương, lần này họ Triệu không gạt người thật đó!"

"Không phải Triệu Ma Tử còn có một nữ nhi sao, mỗi ngày tiểu nha đầu kia đều bị người ta coi như dã thú nhưng lòng dạ cũng được, nghe nói đã nhặt được mỹ nhân về!"

Mấy người vây quanh bên cạnh hứng thú, nói: "Lại nhặt được? Sao lại kêu Triệu Ma Tử kiếm được người?"

"A, không phải chứ! Nghe nói đến bây giờ cô nương kia còn chưa tỉnh sao, hình như là bị thương đầu, hôm qua Triệu Cử còn mời người nhà ta qua xem, không nỡ mua một thang thuốc còn muốn nương tử, nào có lý này? Ta thấy có thể tỉnh lại hay không, còn không nói trước được!"

"Cô nương kia cũng đáng thương thật, sao lại đụng phải nhà bọn họ, lúc này muốn chạy cũng không chạy được..."

Mấy ngày nay hỗn loạn đều vây quanh Thẩm Chí Hoan, mà hình như cũng không liên quan đến nàng.

Nàng cảm giác dường như mình đang ở trong bóng tối trống rỗng, thế nào cũng không chạy ra được. Nàng liều mạng chạy, cảm giác mình như muốn phế đi, bóng tối không ngừng giống như thủy triều đè ép nàng không kẽ hở, nàng hít thở từng hơi, móng tay véo chặt vào lòng bàn tay, cuối cùng tất cả mọi chuyện đột nhiên dừng lại ——

Nàng mở mắt ra, suy nghĩ từng chút từng chút trở về, trong đầu nàng trống rỗng, không nhớ nổi cái gì, nhìn căn nhà có chút cũ nát chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Đầu có chút đau, nàng muốn đưa tay xoa xoa lại phát giác mình không còn sức lực, nàng lại nhìn thoáng qua bốn phía.

Thật sự rất rách nát, thậm chí trong phòng còn có mùi tanh nhàn nhạt, nàng gian nan cố gắng nhớ lại cái gì đó, nhưng vẫn trống rỗng như cũ.

Đây có phải là nhà nàng không?

Nàng không biết, hình như nàng chẳng nhớ ra được gì, thậm chí còn không biết mình là ai, mình bị làm sao. Tất cả mọi thứ giống như một lớp màng làm cho nàng bối rối.

Mà lúc này, ngoài cửa gỗ đóng chặt truyền đến một trận tiếng bước chân, lập tức cửa phòng trực tiếp mở ra.

Thẩm Chí Hoan theo bản năng nhắm hai mắt lại, nghe thấy không phải chỉ có một người đi vào mà là hai người.

"Ca, ca không thể quấy rầy nàng nghỉ ngơi! "

"Nghỉ ngơi cái gì! Như vậy còn chưa tỉnh, không phải là không tỉnh lại được chứ?!"

Hai người nói chuyện là ai, là người nhà của nàng sao?

"Tiểu đề tử, thuốc ngươi cho nàng uống cũng không rẻ, tiền này không lãng phí chứ?"

"Nếu nàng không tỉnh lại làm sao nàng có thể làm vợ ta được? Sao có thể sinh con cho ta? Chẳng lẽ nàng đã tỉnh rồi, lại cố tình giả vờ ngủ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro