Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Bệnh tình của Hoàng đế đã nhiều hơn hai tháng.

Có lẽ lão Hoàng đế thật sự không còn nhiều thời gian nữa, vì lẽ đó Hoàng hậu mới có thể hạ chỉ cho con gái của các thượng quan viên ở kinh thành trên tứ phẩm cùng với Hoàng hậu phượng giá đi đến núi Ngọc Dạng cầu phúc cho Hoàng đế.

Đến cùng có thể phù hộ được cho Hoàng đế long thể an khang hay không còn chưa nói, chuyện này văn võ cả triều đều đang nhìn, làm Hoàng hậu dù là thật lòng hay giả dối, cũng nên thể hiện ra một ít thái độ.

Tháng ngày quy định rất gấp, Thẩm Chí Hoan phải đi vào ngày mai.

Thấm Lan vội vàng thu dọn đồ đạc cho Thẩm Chí Hoan, lẩm bẩm: "Tiểu thư, nếu lần này đi cầu phúc, thế nô tỳ mang thêm một quần áo mộc mạc cho người. Bớt miệng lưỡi người khác nói lung tung."

Trong tay Thẩm Chí Hoan đang loay hoay một quả cầu thủy tinh nhỏ không biết Lục Dạ lấy từ đâu ra vào mấy ngày trước, buồn bực ngán ngẩm nhìn chằm chằm cửa, nói: "Ngươi tự xem rồi tự thu xếp đi."

Hỉ Xuân hỏi: "Lần này, tiểu thư đi không biết phải đi mấy ngày."

Thấm Lan đáp: "Chắc phải dài hơn một chút, dù sao long thể của thánh thương an khanh là chuyện lớn của xã tắc, không phải chuyện nhỏ gì cho cam."

Nói xong, nàng lại lẩm bẩm: "Mấy ngày nay trời có chút u ám, nhưng vẫn không đổ mưa được, sao lại chọn đúng lúc này đòi đi chứ."

Hỉ uân nói: "Đề phòng trước cũng không dư thừa gì, cứ mang theo đề phòng..."

Lời nói còn lại Hỉ Xuân không nói, nhưng hai người đều hiểu.

Thẩm Chí Hoan ngồi ở đây, hòn bi trong tay bị nàng lăn qua lăn lại, lời của hai người không có chút nào nghe không vào.

Lục Dạ sao còn không tới đây chứ?

Từ sau khi lần đó, hắn chọc tức nàng, hắn đột nhiên dành nhiều thời gian với nàng lâu hơn, kể cả ngày thường hắn có đang bận đi chăng nữa, cũng sẽ đến thăm nàng.

Người này đến cùng đang bận cái gì, sao giống như một ngày này còn bận rộn hơn với một ngày trước.

Lẽ nào còn tức giận chuyện hôm qua, tối ngày hôm qua đúng là nàng nói chuyện có chút quá đáng, chắc là Lục Dạ cảm thấy nàng đang cố tình gây sự, nhưng ai bảo người kia lại tùy tiện trêu đùa tiểu nha đầu trong phủ chứ.

Nàng siết chặt hòn bi trong tay, vờ như tùy tiện hỏi: "Có ai trong các ngươi nhìn thấy Lục Da không, cả ngày hôm nay hay không đến đây sao?"

Động tác trong tay của Thấm Lan chậm lại một chút, đang lúc nàng ấy đang tự hỏi làm sao trả lời, Hỉ Xuân không biết quan hệ giữa hai người đã dẫu đầu nói: "Có lẽ là đang ở ngoài phủ, sau ngày hôm qua tiểu thư đổi hắn ra ngoài xong, nô tỳ không gặp hắn nữa."Nàng ấy nói xong lại nói tiếp: "Có điều tiểu thư này, nhìn con người Lục Dạ này rất hung dữ đó, còn cứ mỗi ba ngày một lần lại ra ngoài lười biếng, làm sao nô tỳ cảm giác hắn không có đặt tiểu thư trong lòng vậy."

Thấm Lan ho khan một cái, cố gắng ngăn cản Hỉ Xuân, ngắt lời nói: "Từ trước đến giờ hắn khá bận, có thể gặp phải tình huống đột xuất gì đó rồi."

Thẩm Chí Hoan cung không cảm thấy Lục Dạ không để mình vào trong mắt, thế nhưng đối với lời nói của Hỉ Xuân vẫn chú ý đến một chút từ "đuổi ra ngoài", nàng do dự nói: "... Ngày hôm qua, ta nói thế là đang đuổi hắn đi ra ngoài sao? Ta cũng không có hung dữ như vậy chứ."

Hỉ Xuân chớp mắt một cái, nghi ngờ hỏi: "Không phải tiểu thư sao? Nô tỳ còn tưởng là người chán ghét hắn đấy, xem trọng võ công của hắn mới để hắn lại trong phủ."

Thẩm Chí Hoan: "..."

Thẩm Chí Hoan không nói lời nào, nhìn hai người đang bận túi bụi đi qua lại kia, tự suy nghĩ nửa ngày, lại hỏi: "Gần đây, có phải chỗ chúng ta có một đứa nha hoàn mới đến không?"

Thấm Lan nói: "Gần đây có mấy nhóm nha hoàn mới đến, tiểu thư nói người nào?"

Thẩm Chí Hoa cố gắng nghĩ lại một lúc dáng vẻ ngoài của nha hoàn hôm qua: "Da trắng, mắt hạnh nhìn cao xấp xỉ Hỉ Xuân."

Nàng dừng một chút lại nói: "... Có chút đầy đặn."

Thấm Lan dừng động tác lại nghĩ một lát, nói: "Trong đám nha hoàn mới đến không có ai phù hợp với điều kiện của tiểu thư, có điều nô tỳ có nhớ đến một đứa nha hoàn đã ở trong phủ hơn một năm rồi.

Thẩm Chí Hoan hỏi: "Là ai?"

"Có thể là Trăn Trúc ở phòng bếp, sao vậy?"

Thẩm Chí Hoan lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, lần trước nô tỳ tình cờ gặp nàng ta cảm giác mình chưa từng thấy người này.

Hỉ Xuân cố gắng muốn đặt đồ trang sức Thẩm Chí Hoan muốn dùng vào trong hộp nhỏ, nói: "Trăn Trúc cảm giác làm người rất đáng yêu, nàng ta vô cùng yêu thích tiểu thư, lúc nào đưa cơm cũng giành đưa tới đây đó, nhưng tiểu thư lại không có để ý đến nàng ta."

Thẩm Chí Hoan hừ một tiếng, nói: "Ta chú ý đến nàng ta làm cái gì."

Thấm Lan nói: "Nhắc tới chuyện này, nô tỳ còn nhớ đến trong ngày hôm qua, Trăn Trúc có nói nàng ta đã chuẩn bị một hộp bánh ngọt móng ngựa để dâng lên cho tiểu thư, nói cái gì làm bánh ngọt móng ngựa tốn công sức rất lớn, ăn sẽ ngoan hơn cả Thiên Hương lâu, nên tùy tiện tìm một hộ về trong sân của tiểu thư nhờ hắn đưa đến trước mặt cho tiểu thư đấy."

Thẩm Chí Hoan ngẩn người, nàng không nhớ rõ ngày hôm qua mình đã ăn bánh ngọt móng ngựa gì đó, nói: "... Sao nàng ta không tìm các ngươi?"

Thấm Lan nói: "Có lẽ bánh ngọt móng ngựa này không thể làm nhiều, nên nàng ta đành mất chút thời gian tìm người quen."

Thẩm Chí Hoan nhớ đến ngày hôm qua, tiểu nha hoàn kia đưa hộp cơm cho Lục Dạ, lẽ nào đó chính là bánh ngọt móng ngựa sao?

Nhưng sao Lục Dạ không đưa cho nàng.

Nhưng Thẩm Chí Hoan không có nghĩ nhiều như vậy nữa, nàng biết mình hiểu lầm Lục Dạ còn thái độ như vậy với hắn, càng ngày trong lòng nàng cảng cảm thấy xấu hổ hơn, nàng âm thầm nghĩ đợi Lục Dạ về nhất định phải bồi thường cho hắn một chút.

Nhưng Lục Dạ thích gì đây?

Sự nghi ngờ này mãi đến khi sắc trời hoàn toàn đen kịt vẫn không thể giải đáp được, vì Lục Dạ cũng không có về.

*

Ngọn lựa cuốn lên góc viền của giấy viết thư, trong tích tắt đã đốt sạch sành sanh một bức thư.

Một đám người quỳ xung quanh, Lục Dạ đang chéo hai chân dựa vào ghế, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, trong phòng càng ngày càng yên tĩnh.

"... Chủ thượng, không thể kéo dài nữa." Giọng của một nữ nhân đang quỳ gối phía trước có chút run rẩy, nàng ta không dám ngẩng đầu, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy giày của nam nhân.

Một bên, Liên Vưu mặt không chút thay đổi nói: "Chu Trạch Ân không còn nhiều thời gian, không cần tiếp tục quan tâm lão ta nữa, còn tên Chu Dự còn có một ít thủ đoạn, chi nhánh Húc Châu của chúng ta để lại bị hắn ta điều tra được, người bên đó chưa bị giết sạch, còn giữ lại một tên đi về báo tin cho Chu Dự."

Nữ nhân tiếp tục nói: "Phủ An Khánh hầu chỉ còn lại một Tứ tiểu thư, chủ thượng ở lại nơi đó..."

Lục Dạ hình như có chút mất kiên nhẫn, nói: "Làm sao Húc Châu kia bị tra ra được."

Một nam nhân khác toàn thân mặc đồ đen, nói: "Có nội gián, là người của Thái tử."

"Tìm được ai chưa."

Nam nhân nói: "Còn chưa tra ra, có điều bên kia đã lục tục xử lý mười mấy người, thường có chút hiềm nghi đều không bỏ qua."

Liên Vưu nhìn về phía Lục Dạ, hắn là người duy nhất không biết quan hệ giữa Lục Dạ và Thẩm Chí Hoan, hỏi: "Thế chủ thượng bây giờ có dự định gì không?"

Lục Dạ đứng dậy, cơ thể cao lớn đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên gò má của hắn xinh đẹp đến mức hầu như không có gì để xoi mói. Cách nửa ngày mới nghe hắn nói:

"Đi Húc Châu một chuyến, sáng sớm ngày mai sẽ đi."

Đợi đến khi một đám người đều lục tục rời đi, đã qua giờ tý.

Lúc Lục Dạ lật đật tiến vào căn phòng của Thẩm Chí Hoan, mặt trăng phía ngoài cũng không còn mát mẻ như trong trời nắng bình thường, màn đêm đen kịt đã nhìn thấy chút ửng hồng ở phương xa.

Lục Dạ ngồi ở bên giường, vừa vặn Thẩm Chí Hoa nằm quay lưng về phía hắn.

Trong phòng rất yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng, ánh mắt của Lục Dạ nhìn chằm chằm mặt nàng, trong mắt của hắn không nhìn ra tâm trạng gì, gương mặt điển trai chìm trong đêm tối thậm chí có chút lạnh lùng.

Lục Dạ đưa tay ra, muốn chạm vào gò má của Thẩm Chí Hoan, nhưng lúc sắp sửa chạm đến thì dừng động tác lại.

Được rồi, có lẽ nàng không muốn gặp lại mình.

Tuy hắn rất yêu Thẩm Chí Hoan, mặc kệ nàng là dạng gì, nhưng dù sao hắn vẫn không muốn Thẩm Chí Hoan lạnh như băng kêu hắn cút ngay, cũng không muốn nhìn thấy sự chán ghét từ trong đôi mắt xinh đẹp của nàng.

Hắn biết mình không nên tự ý ném bánh ngọt của tiểu nha hoàn kia đưa cho nàng, nhưng khi hắn nhìn thấy Thẩm Chí Hoan vì một tiểu nha hoàn xa lạ còn có thể lạnh lùng với hắn như vậy, làm cho hắn cảm thấy hơi đau khổ.

Được rồi, hay là đợi sau khi trở lại từ Húc Chân rồi xin lỗi vậy.

Lục Dạ ngồi bên giường nhìn Thẩm Chí Hoan hồi lâu, mới lặng lẽ không tiếng động lộn ra ngoài cửa sổ, sau đó đóng kỹ cửa sổ lại giúp nàng, ngăn từng trận gió mát thổi qua ở bên ngoài.

*

Ngày mới.

Mới giữa trưa, tâm trạng của Thẩm Chí Hoan cũng không hứng khởi nổi, vì cả một ngày hôm qua Lục Da không có quay về, thậm chí mãi đến tận khi nàng lên xe ngựa, cũng không có nhìn thấy Lục Dạ xuất hiện.

Thấm Lan nhìn dáng vẻ cái gì cũng không làm cho Thẩm Chí Hoan hứng thú được, dịu giọng nói: "Nếu như sau khi hắn trở về biết tiểu thư đi tới núi Ngọc Dạng, hắn nhất định sẽ tới tìm được người."

Bình thường, khi Thấm Lan nhắc đến Lục Dạ sẽ dùng từ "hắn" để thay thế, thứ nhất là nàng ấy cũng không tìm được cách xưng hô khác nào cho Lục Dạ, thứ hai là nàng ấy cũng sợ bị người có dụng tâm nghe được.

Nhắc đến Lục Dạ, tâm trạng của Thẩm Chí Hoan càng ngày càng tệ đi, nàng nói một đằng làm một nẻo hừ một tiếng, nói: "Ta cũng không có đang nghĩ đến hắn."

Thấm Lan cúi đầu mím môi cười, nói: "Vâng, vẫn là nô tỳ suy nghĩ nhiều."

Giọng Thẩm Chí Hoan không phát ra nữa, nàng nâng rèm lên nhìn ra ngoài một chút, họ đã đi một đoạn đường rồi, phía trước họ là cấm quân mang tên màu trắng mở đường, Phượng hoàng của Hoàng hậu đi trước nhất, mặt sau là xe ngựa nối đuôi thành một hàng rất dài, thành một đội quân hùng mạnh đến đến chùa trên núi Ngọc Dạng.

Núi Ngọc Dạng là ngọn núi đầu tiên của Thân Châu, mà chùa Việt Hòa là ngôi chùa lớn nhất đứng đầu của đương triều, trước đây Hoàng đế đều đi đến chùa Việt Hòa này để cầu phúc cho bách tính, chúa màu ở lưng núi Ngọc Dạng, quanh năm đều bao quanh mây mù, địa hình nơi ấy phức tạp, thung lũng và sông dày đặc, đổi lại có chút ẩm ướt, cây cỏ cũng tươi tốt, chúa miều này càng ngày càng được xem như là được Phật tổ ban phúc.

Kinh thành cách núi Ngọc Dạng cũng không quá xa, nhưng vì có nhiều người đi, dù trời vừa sáng đã lên đường nhưng vẫn đi tới buổi tối.

Thấm Lan đỡ Thẩm Chí Hoan xuống xe ngựa, ngồi một ngày trên xe ngựa thật sự không thể nói khoan khoái, mỏi lưng đau chân, Thẩm Chí Hoan cau mày, thầm nghĩ tên Hoàng đế chó mày này cũng sắp chết rồi, mà không để người ta sống yên ổn.

Sắc trời rất mờ, hơn nữa lại đầy mây, mơ hồ sẽ có chút gió nổi lên, đèn lồng của tiểu tăng từ trong chùa ra đón tiếp và cung nữ thái giám trong cung đi theo đều bị gió thổi lung lay.

Đoàn người của Hoàng hậu vẫn còn ở phía trước, Thẩm Chí Hoan đứng ở chỗ này chỉ có thể nhìn thấy Hoàng hậu đang nói chuyện với Phương trượng trong chùa, vị Phương trượng kia nhìn rất trẻ trung. Nhưng họ cụ thể nói gì đó, lại nghe không quá rõ ràng.

Thấm Lan nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, nếu người mệt thì trước cứ dựa vào nô tỳ nghỉ ngơi một hồi đi."

Thẩm Chí Hoan ưỡn thẳng người, nói: "Ngồi một ngày, đứng một lúc rất tốt."

Khoảng chừng một phút, một lão thái giám mag trên mặt nếp nhân cầm theo đèn lồng, giọng có chút sắc nhọn: "Hoàng hậu nương nương có chỉ, sắc trời hôm nay đã muộn, chuyện cầu phúc để buổi trưa ngày mai, kín mời các vị tiểu thư đến đại điện đúng giờ, trước hết hôm nay các vị đều nghỉ ngơi trong chùa một đêm đi."

Nói xong lại nói tiếp: "Trong phòng của các vị đã có đủ giấy bút, ta tin tưởng nếu các vị thành chép kinh cầu nguyện cho bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ long thể an khang."

Nói dễ như vậy, còn không phải nói rõ là các nàng đừng có ngủ vào ban đêm chép kinh cho lão Hoàng đế sao.

Thẩm Chí Hoan không tỏ rõ ý kiến, theo chân chú tiểu dẫn đường đến thiện phòng ở sân sau.

Môi trường trong chùa đẹp đẽ và tĩnh mịch, không hổ là ngôi chùa lớn nhất đứng đầu trong đương triều, có thể cùng một lúc cho phép nhiều người như vậy nghỉ ngơi.

Có điều đấy cũng là vì tên tiểu của Thẩm Chí Hoan là Tứ tiểu thư của phủ An Khánh hầu, trừ một vài danh hiệu cao quý như nàng, còn lại thì một phòng có hai người hoặc bốn sáu người.

Bên ngoài nhìn như sắp mưa, Thấm Lan đóng kỹ cửa sổ thay Thẩm Chí Hoan, nói: "Chắc là ngày mai trời sẽ mưa, chuyện này có thể thuận lợi cử hành sao?"

Thẩm Chí Hoan gỡ hoa tai xuống, thấp giọng nói: 'Có mưa thì càng tốt hơn, để cho người ta nhìn vào, đế vương mang bệnh nặng, Hoàng hậu cầu phúc dưới mưa chẳng phải càng nghe êm tai hơn sao?"

Thấm Lan nói: "Cũng phải, nhưng tốt hơn nhất vẫn nên hoàn thành sớm, để tiểu thư có thể về sớm một chút."

Thẩm Chí Hoan không nói gì thêm nữa, chỉ nói: "Ngủ đi."

Thấm Lan ừ một tiếng, thổi tắt ngọn nến ở cách chỗ nằm của Thẩm Chí Hoan không xa.

Ban đêm trời thật sự bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi rả rích, lộp bộp đánh lên lá cây bên ngoài cửa sổ, tiếng sấm ầm ầm dậy một trận vang đội, chớp giật vách rách bầu trời, bên trong phòng sáng như ban ngày.

Thẩm Chí Hoan ở phòng thiên có chút xa xôi, không có nhét chung một chỗ những người kia nên rất thanh tịnh.

Tiếng sấm...

Tiếng sấm cũng không lớn, lúc Thẩm Chí Hoan ngủ cũng không tính khó ngủ, nhưng hôm nay không biết làm sao lại thức giấc. Nàng chậm rãi mở mắt ra, tâm trạng còn có chút mơ màng, Thấm Lan vẫn đang nhắm mắt ngủ.

Nương theo tiếng mưa lớn đổ ào ào còn có tiếng sấm ầm ầm, mùi thơm ngất đặc trưng trong mưa chậm rãi nhẹ nhàng thổi vào từ khe hở của cửa sổ, Thẩm Chí Hoa chớp mắt một cái, trở nên tỉnh táo hơn.

Lúc này là khoảnh khắc xấu nhất, bên ngoài yên tĩnh.

Nhưng Thẩm Chí Hoan nghe kỹ, lại phát hiện ra có gì đó không đúng.

Ở trong tiếng sấm với tiếng mưa che lấp, hình như nàng còn nghe thấy... Có tiếng hoan ái của nam nữ?

Nàng cũng không phải tiểu cô nương chưa trải qua sự đời, không hiểu âm thanh này là cái gì. Âm thanh có chút mơ hồ giọng nữ hơi lớn, nhưng nương theo tiếng mưa to làm nàng nghe không rõ ràng.

Là ai có gan lớn như vậy?

Thẩm Chí Hoan lại cảm thấy có lẽ mình nghe lầm, nàng trở mình không có ý định quản, cũng không biết làm sao, từ khi nghe thấy được âm thanh này xong, âm thanh lại càng rõ ràng hơn, đặc biệt lúc tiếng sấm chưa lên.

Một tiếng tiếp theo một tiếng, cũng không lớn, thậm chí có chút mờ nhạt nhưng vẫn khiến trong lòng người không thoải mái cho lắm.

Nàng cũng không phải người đi quản chuyện không đâu, nhưng giữa đêm khuya, nàng còn muốn ngủ tiếp một lúc, âm thanh của hai người này lại không biết mệt mỏi thật sự khiến người ta không thể ngủ.

Trong lòng nàng càng ngày càng buồn bực.

Nếu như nơi này là chỗ khác còn tốt, nhưng đây chính là nơi quan trọng cửa Phật, ở đây làm những chuyện dâm loạn đó, chẳng lẽ không sợ Phật tổ trách tội sao? Huống chi, còn chọn đúng lúc này, nếu không chú ý lại vi phạm thiên uy, đặt tính mạng Hoàng đế vào tình thế nguy hiểm.

Nàng đang phiền não, lại cách nửa giây mới ngồi dậy, gọi: "Thấm Lan."

Thấm Lan ở một bên mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt tỉnh táo của Thẩm Chí Hoan hỏi: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

"Ngươi nghe thấy không?"

Thấm Lan lắng nghe một hồi, nhận ra âm thành gì đó xong, con ngươi của Thấm Lan hơi trợn to, nói: "Lẽ nào là..."

Thẩm Chí Hoan đi xuống giường, mở cửa sổ ra, âm thanh kia càng rõ ràng, nàng thấp giọng nói: "Ngươi cũng biết bên cạnh chúng ta ở đều là ai chứ?"

Thấm Lan suy nghĩ một chút trả lời: "Nơi này có chút hẻo lánh, người ở nơi này cũng nhiều, tiểu thư ở phía sau Thanh Tâm Lâm, chung quanh đây chỉ có nữ nhi của thủ phụ Hà đại nhân, còn có hai vị công chúa."

Nàng ấy dừng lại một chút, bổ sung thêm: "Hoàng hậu nương nương ở ngay ở Thiền Tâm Uyển bên kia rừng trúc."

Không thể nói rõ cảm giác ra sao, Thẩm Chí Hoan luôn cảm giác trong lòng mình đang rối bời, nàng đóng cửa sổ lại, đột nhiên nói: "Ta đi xem xem đến cùng là ai."

Thấm Lan hơi sửng sốt, ngăn cản Thẩm Chí Hoan, thấp giọng nói: "Tiểu thư, bên ngoài vẫn còn mưa, nếu bị phát hiện sợ là..."

Thật ra, ban đầu Thẩm Chí Hoan không có ý định đi ra.

Chuyện trong thâm cung biết càng ít càng tốt, nhưng từ lần trước biết được phủ An Khánh Hầu gặp phải cục diện bây giờ về sau, nàng càng ngày càng cảm thấy không thể tiếp tục bàng quang được nữa.

Huống hồ, thứ làm cho nàng cảm thấy không rét mà rung tại âm thanh này, nàng nghe kỹ lại có chút quen tai.

Nhưng trong lúc nhất thời, nàng không nhớ nổi đã nghe ở đâu.

Nàng nói: "Không có chuyện gì, ngươi giúp ta canh chừng sau lưng nếu có người đến, nhớ nghĩ cách nhắc nhở ta."

Thấm Lan vẫn nói: "... Tiểu thư, hay là để cho nô tỳ đi."

Thẩm Chí Hoan lắc lắc đầu, nói: "Được rồi, ta tự đi."

Phía ngoài, gió rất lớn, dù bật dù ra rồi nhưng hạt mưa lớn như hạt đậu trong cơn mưa lớn vẫn bắn lên người của Thẩm Chí Hoan, bên ngoài, nàng khoác một chiếc áo choàng màu cát trắng, vừa bị mưa làm ướt, vai gầy yếu tinh tế lập tức hiện lên.

Gió vừa thổi, hơi bị lạnh, nàng vừa ra đến, âm thanh kia càng phát ra nhạt dần, bên tai toàn tiếng nước mưa lộp bộp ào ào.

Dường như có dùng dù cũng không có tác dụng gì, mà cầm dù hành động cũng không tiện lắm, đến lúc đó nói không chừng vẫn sẽ khiến người ta chú ý đến. Thẩm Chí Hoan gấp dù lại, mưa to tiếp tục rơi, bên ngoài một mảnh lạnh lẽo và yên tĩnh, trừ nàng ra thì không có một bóng người.

Thẩm Chí hoan theo âm thanh từng chút từng chút tìm được hướng đi, xiêm y trên người đều bị xối ướt, tóc dài rối tung một nửa cũng bị mưa xối ướt.

—— Âm thanh này thật sự quá quen thuộc.

Trong chùa, lát gạch đá xanh, bị mưa to dội đến tỏa sáng, tiếng mưa rơi che lại rất nhiều âm thanh, nàng vẫn cố gắng thả nhẹ bước chân của mình hết cỡ.

Hướng nàng lần theo âm thanh không có nằm trong bất kỳ phương hướng nào mà Thấm Lan đã nhắc đến vừa rồi, chứng minh rõ những người vừa rồi Thấm Lan nhắc đến đều không phải, nhưng Thẩm Chí Hoan không có dừng bước chân.

Âm thanh cũng không xa, lần mò một lúc, Thẩm Chí hoan cũng xem như tìm đúng phương hướng rồi, càng đi về phía trước âm thanh càng rõ ràng hơn.

Nàng dừng chân quay đầu lại nhìn một chút, Thấm Lan còn đúng cách đó không xa tìm một chỗ trốn, che dù nhìn nàng.

Nơi này nàng chưa tới lần nào, cũng không có thấy quen thuộc một chút nào, ngay phía trước có một cái sân nho nhỏ, cửa viện có một chú tiểu đang đứng ngủ gà ngủ gật.

Âm thanh đang truyền từ nói đó ra.

Không thể chỉ là người trong chùa, còn chắc chắn còn là một vị nào đó có quyền trong chùa.

Vừa chạm đến bước ngoặt này, Thẩm Chí Hoan lại rất bình tĩnh, nàng không có tiếp tục đi về phía trước mà cố tình đi một vòng từ rừng trúc một lúc đến vòng đến bên ngoài nhà, trên giày thêu đều dính đầy bùn đất, nàng cẩn thận từng li từng tí mò đến bên bức tường, đứng bên cạnh cánh cửa sổ sau nhà.

Đến gần mới phát hiện cửa sổ lại bị mở ra một chút, cũng không có gì ngạc nhiên khi âm thanh có thể truyền tới chỗ nàng.

Nàng ngừng thở, cẩn thận ngồi xổm ở bên tường, bên trong, sau khi trải qua một trận kịch liệt đã bình tĩnh lại.

Tiếng rít gào kia càng ngày càng mang theo cảm giác quen thuộc đến mãnh liệt, nhưng nàng vẫn không nhớ ra được là ai.

Mãi đến tận khi người ở bên trong bắt đầu nói chuyện.

"... Đồ vật ngày mai dùng đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Một câu này có chút yếu ớt, mang theo giọng khàn khàn truyền đến, ngay lúc nhận ra, dường như làm cho da đầu của Thẩm Chí Hoa tê dại – Hoàng hậu.

Phát hiện này làm hai mắt nàng trợn tròn, càng ngày càng cảm thấy căng cứng.

Mà giọng nam kia, Thẩm Chí Hoan chưa từng nghe, giờ phút này mang theo sự thỏa mãn nhàn nhạt: "Nương nương yên tâm. Có điều, nương nương thật sự không sợ vị phu quân thiên tử của người kia phát hiện việc của người và ta sao?"

Giọng điệu của Hoàng hậu có chút oán trách: "Ban đầu không phải chính người kéo ta lên giường của người sao?"

Nam nhân nở nụ cười, thấp giọng nói: "Thế sau này, nương nương bao giờ lại đến."

"Hắn sắp không sống được bao lâu nữa, ta tới đây cũng không dễ giàn gì."

"Không phải còn có Thái tử sao?"

"À, tên đó nhắc làm gì. Hai cha con đều là danh bất chính, ngôn bất thuận..."

"Ý của nương nương là gì?"

Giọng của Hoàng hậu có chút trầm bị tiếng mưa làm nhỏ đi một ít, Thẩm Chí Hoan lại đến gần cửa sổ một chút mới có thể nghe được rõ ràng: "... Ngươi cho rằng hắn là Hoàng đế sao? Hơn ba mươi năm trước, một trận lửa lớn ở Bắc Hành cung ngày đó, Hoàng đế thật sớm đã bị lão ta giết rồi, tên nhóc đó cũng chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách để che giấu người trong thiên hạ..."

Một đường trăng lạnh bổ xuống màn trời, rọi sáng gương mặt trắng bệch trong nháy mắt của Thẩm Chí Hoan, mưa to nện ở trên người nàng, rét buốt lạnh lẽo theo vách núi leo lên.

Hầu như, nàng không dám thở, hai tay che chặt miệng mình không dám lên thốt lên tiếng, nếu lúc nãy nàng còn có đường lui, thế sau khi nghe xong những chuyện này, nàng hoàn toàn không có đường lui nữa.

Nàng ngắt lòng bàn tay mình, để tỉnh táo bình tĩnh lại.

Nàng tuyệt không thể bị họ phát hiện, nếu không tất nhiên sẽ chết ngay tại tòa tháp trên núi này.

Nam nhân im lặng một lát, mới bật cười một tiếng nói: "Ta nói hèn gì trong nhiều năm như thế, sao lão ta lại xa lánh với An Khánh hầu khi đã kết bạn tốt khi còn nhỏ chứ, thậm chí còn muốn dùng cách nước ấm luộc ếch xanh để từng người từng người của họ chết ở trên chiến trường, thì ra không phải là không muốn cơ bản là không thể."

Thẩm Chí Hoan mỉm môi, toàn bộ gương mặt đều là nước mưa, cả người nàng rét lạnh, đột nhiên toàn bộ nghi ngờ đã lập tức sáng rõ.

Không phải Hoàng đế Nguyên Thành thay đổi, mà là Hoàng đế Nguyên Thành thật đã sớm chết rồi, vậy nên lão ta không dám thân thiết với cha mình, dù sao cũng là bạn chơi thân hồi còn nhỏ, mặc kệ là giả vờ giống thế nào đi nữa tất nhiên vẫn sẽ để lại kẽ hở.

Đến lúc cha nàng phát hiện không đúng, nói không chuẩn sẽ xuất quân tiến cung, tự tay hành thích vua lấy quyền cương triều chính.

Tim của Thẩm Chí Hoan đập rất nhanh, nhưng nàng chưa từng bình tĩnh lạnh lùng như thế này.

Mặc lần này nàng sống hay chết, nàng phải thắng cược.

Nếu Thẩm gia không hành động thì chắc chắn phải chết, Thẩm gia họ chỉ cần còn ở trên đời này một ngày, đó chính là thêm một ngày tai họa, nàng là nữ tử còn không sao nhưng phụ huynh của nàng thì không chắc.

Mà Chu Dự là con trai ruột của người này, nếu như hiện tại Hoàng đế đã danh bất chính, ngôn bất thuận thì Thái tử Chu Dự này đương nhiên cũng như thế, đợi khi hắn ta lên ngôi Hoàng đế, chuyện đuổi tận giết tuyệt với Thẩm gia cũng là sớm hay muộn.

Từ nhỏ, Thẩm Chí hoan được nuôi dưỡng ở khuê phòng, nhưng có bao nhiêu cũng đã từng nghe nói một ít.

Nhiều năm như vậy, những lão thần lúc trước cùng đi với Hoàng đế Nguyên Thành từ một Thái tử đến Hoàng đế, có người từ quan được thì từ quan, có người còn bị tru di cửu tộc cả dòng họ, thật sự đếm được cũng chỉ còn Thẩm gia tồn tại tới bây giờ.

Theo sự thật bị che giấu ba mươi mấy năm qua, mới phát hiện được việc vây hãm giết chóc tranh giành quyền lợi đã lặng yên không tiếng động tiến hành trong mấy chục năm qua.

Hơi thở của Thẩm Chí Hoan có chút dồn dập, nàng chậm rãi ngồi thẳng dậy muốn xem người đàn ông kia là ai một chút.

Bên trong phòng không có đốt đèn, nàng nhìn cũng không rõ ràng.

Nhưng đợi đến lúc thấy rõ gương mặt kia, vẫn khiến cho Thẩm Chí Hoan cảm thấy kinh ngạc, vì người đó là người liên quan đến chùa Việt Hòa - vị Phương trượng trẻ tuổi mới lên chức của.

Mấy canh giờ trước, gã còn đứng trước chùa khách sao với Hoàng hậu, ngươi tới ta đi.

Thẩm Chí Hoan chỉ nhìn một chút lại thu ánh mắt lại, nàng biết mình phải đi. Thời gian càng dài, nàng càng dễ có thể...

"Ai ở đó?"

"Ầm ầm..."

Tiếng sấm bao phủ toàn bộ núi Ngọc Dạng, Thẩm Chí Hoan không có do dự, nhất làn váy lên bắt đầu chạy về, trên người đã ướt đẫm, nàng không quay đầu nhìn lại chỉ liều mạng chạy về phía trước.

Lần này, không khác gì lần trước ở trong hoàng cung.

Hoàng hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, không chỉ Hoàng hậu còn có Phương trượng vừa rồi kia hay là thủ lĩnh thị vệ kia, họ sẽ không giống trống khua chiêng tìm nàng, nhưng nhất định họ sẽ không để cho mình sống sót đi ra khỏi chúa Việt Hòa.

Lúc nhìn thấy Thấm Lan, người phía sau đã không còn đuổi nữa, nhưng nàng đã nghe thấy tiếng bước chân, nàng vôi bắt tay Thấm Lan, kéo nàng ấy nhanh chóng về lại trong phòng.

"Tiểu thư..."

Thẩm Chí Hoan không lên tiếng, hơi thở của nàng cũng hơi dồn dập, trên người nàng ướt đẫm, nàng vội vàng đi đến bàn cầm giấy bút nhanh chóng viết xuống vài chữ, sau đó gấp giấy đưa cho Thấm Lan

Viền mắt của Thấm Lan có chút đỏ lên, nàng ấy không biết lúc nãy Thẩm Chí Hoan trải qua chuyện gì, nhưng từ trước đến giờ nàng ấy chưa từng gặp bộ dáng tiểu thư nhà mình như thế này.

Thẩm Chí Hoan đặt tờ giấy trong thùng gỗ nho nhỏ, giọng bình tĩnh nhưng vẫn còn run rẩy nói:

"Không kịp, Thấm Lan, ngươi là người của Thẩm gia."

"Một lát nữa chúng ta nhảy cửa sổ chạy, những người kia chắc đã biết ta là ai, ngươi mang theo cái này, chạy từ phía tây, tuyệt đối không thể để bị bắt được. Cũng đừng quan tâm ta, sau khi ngươi đi ra ngoài thì tìm ca ca của ta giữ người lại, để họ họ dẫn người đi tìm phụ thân ta."

Thấm Lan cầm tay của Thẩm Chí Hoan, nghe mình tự hỏi: "Tiểu thư... Ngươi đây là?"

Thẩm Chí Hoan thở ra một hơi, nói: "Ngươi là nha đầu của ta, chúng ta không chừng chạy không thoát, nhưng... Được rồi. Một lát nữa họ chắc chắn sẽ đuổi theo ta trước, không để ý tới ngươi, ngươi nhân cơ hội đi nhanh lên."

Nước mắt của Thấm Lan rơi trên tay của Thẩm Chí Hoan, ấm áp, mà trong mưa lại có tiếng bước chân hỗn loạn nàng càng rõ ràng.

Nàng không thể đặt cược một phần mười ngàn, những người kia không biết hay không nghi ngờ đến là nàng, thậm chí nàng không thể giả vờ như không phải là mình.

Bởi vì đến lúc đó, thường sẽ có một ít kẽ hở, nàng chắc chắn phải chết.

Không thể đánh cược.

Thẩm Chí Hoan mở cửa sổ ra: "Đến lúc đó ai có thể sống, thì đành xem số mạng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro