Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Mái tóc nàng được xõa ra, rơi trên đầu vai hồng hào, cánh tay mảnh mai vừa đủ để ôm lấy eo hắn, chỉ cần hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng gỡ chiếc đai lưng nhỏ nhắn mềm mại này, là có thể thấy bàn tay từng làm hắn mong nhớ đêm ngày.

Hắn thật ra muốn hỏi Thẩm Chí Hoan, trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy sao?

Chỉ trong nháy mắt hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc đầu hắn nghĩ, quá mức ngây thơ chính là cái giá phải trả, nàng xinh đẹp lại mỏng manh như vậy, hắn chỉ cần một tay là đã có thể dễ dàng khống chế nàng, nàng nhất định sẽ khóc thật lớn, nước mắt theo đôi mắt xinh đẹp kia rơi xuống, nàng sẽ trút bỏ dáng vẻ kiêu ngạo, sau đó vụng về cầu xin hắn buông tha nàng. Nhưng hắn sẽ không buông tay, hắn sẽ chỉ hôn những giọt nước mắt của nàng, bảo nàng đừng giãy dụa nữa.

Sau này hắn lại muốn, hắn ở trong lòng bàn tay của tiểu thư, giống như tuyết trên núi cao,trăng sáng trên cây tùng, người sống ở mương nước hôi thối như hắn làm sao xứng đáng khinh nhờn nàng?

Nhưng hắn thực sự muốn làm bẩn nàng.

Cuối cùng hắn nâng tay, trong đầu hắn dần chỉ có một ý nghĩ – Thẩm Chí Hoan là của hắn, không ai được phép chạm vào, chỉ hắn mới có thể.

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo, áo của nàng cởi ra rất dễ dàng, ngay khi vạt áo được nới ra, tấm khăn che mặt liền rơi xuống đất.

Có lẽ cả đời này hắn cũng không quên được.

Hắn căn bản không có cách nào để quan sát nàng từng chút một những nơi khiến người ta điên đảo thần hồn, bởi vì cảnh sắc trước mặt hắn đã đủ trực quan, vẻ đẹp chấn động lòng người này như mang theo ngọc thạch che rợp trời đất, rời núi lấp biển mạnh mẽ tràn tới hắn.

Thẩm Chí Hoan trước đây cũng chưa từng để lộ cơ thể trước mặt bất kỳ nam nhân nào, có lẽ là vì tác dụng của thuốc khiến nàng trở nên táo bạo hơn, thật sự làm như vậy lúc này cũng không cảm thấy ngượng ngùng lắm.

Nàng quan sát thấy Lục Dạ kinh ngạc đến mức vẻ mặt có chút ngẩn ra, có chút hài lòng hơi nâng cằm lên, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần đắc ý.

Nàng thích dáng vẻ Lục Dạ bị mê hoặc bởi nàng.

Nàng nhấc chân khỏi đống quần áo đang chồng lên nhau rồi giẫm lên, lại ra lệnh: "Bế ta vào."

Lục Dạ vẫn không nhúc nhích.

Hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể nàng, như thể hoàn toàn không nghe thấy nàng nói gì.

Thẩm Chí Hoan hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ cứ nhìn vậy thôi sao, thật vô dụng.

Nàng vươn tay vỗ vào ngực Lục Dạ, nói: "Ta đang nói ngươi đó."

Lúc này Lục Dạ mới thu hồi ánh mắt, đối mặt với khuôn mặt hồng hào của Thầm Chí Hoan. Hắn giật giật ngón cái, vẻ mặt u ám.

Thẩm Chí Hoan nhíu mày, nói: "Ngươi làm nô tài kiểu gì vậy? Ta nói gì ngươi đều không nhớ được, ta cho ngươi bế ta vào, ngươi lần sau không thể —— a."

Thẩm Chí Hoan kêu một tiếng, nàng còn chưa kịp nói xong đã bị nam nhân ôm lấy eo bế lên, nàng vô thức quấn lấy cổ hắn, cơ thể trần trụi dựa vào lồng ngực hắn, Lục Dạ đến gần khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, vì thế nàng thừa dịp Lục Dạ không chú ý, không nhịn được dùng má cọ vào áo của hắn.

Lục Dạ tiến lên phía trước vài bước, đặt người lòng vào thùng tắm ấm áp với những cánh hoa thược dược đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Trên mặt Thẩm Chí Hoan dính chút nước, nước nóng bốc hơi trên mặt nàng, khiến làn da vốn đã hồng giờ lại thêm một tầng mê người.

Nàng chống tay lên thành thùng gỗ, ngẩng đầu nhìn Lục Dạ, bây giờ nàng mới nhận ra vẻ mặt của Lục Dạ thực ra không được tốt lắm, khẽ nhíu mày, khóe môi mím chặt.

Nhưng rõ ràng vừa rồi người này vẫn còn dáng vẻ si mê, sao lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.

Thẩm Chí Hoan không khỏi bắt đầu suy nghĩ trong lòng không biết mình đã làm sai chỗ nào, hay là mình chủ động khiến nam nhân thối này không thích. Nhưng hắn thích nàng như vậy, khi nàng cho phép hắn được bế nàng hắn hẳn phải rất vui mừng mới đúng, vậy mà còn bày ra vẻ mặt thế này.

Thẩm Chí Hoan cảm thấy có chút xót xa, nhưng nàng không thể hiện ra ngoài, chỉ mắng hắn: "Cẩu nô tài, ai cho ngươi đột nhiên bế ta như vậy."

Thẩm Chí Hoan cảm thấy mình đã thể hiện sự tức giận rất rõ ràng, nàng đợi Lục Dạ đến dỗ dành, nhưng Lục Dạ lại nói: "Vẫn là nô tài nên đi tìm nha hoàn hầu hạ cho người thôi."

Thẩm Chí Hoan mấp máy môi, có chút không tin được, phản ứng lại càng cảm thấy tủi thân, bởi vì mặc kệ nàng nói thế nào, hành động điềm tĩnh thế nào, thực ra nàng không hề dễ chịu, nàng chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, nàng chỉ muốn đến gần hắn một chút thôi làm sao.

Hơn nữa, nếu so sánh thì nàng hẳn là người chịu thiệt mới đúng.

Lục Dạ nói xong liền đứng thẳng người, quay người không nhìn nàng, giống như không hề có chút lưu luyến, trực tiếp bước ra cửa.

Nhìn thấy Lục Dạ muốn ra ngoài, Thẩm Chí Hoan nhất thời vừa tức giận vừa xấu hổ gọi hắn: "Đứng lại!"

Nếu tên cẩu nô tài này dám nghe lời không nàng, trực tiếp đi ra ngoài...

Cũng may, Lục Dạ vẫn dừng lại.

Thẩm Chí Hoan nói: "Xoay người lại."

Lục Dạ chậm rãi xoay người, Thẩm Chí Hoan lại ra lệnh: "Lại đây."

Lục Dạ nói : "Tiểu thư, nếu người còn nói như vậy, nô tài..."

Thẩm Chí Hoan tức giận, căn bản không muốn nghe hắn nói, nàng ngắt lời hắn, nói: "Ta bảo ngươi lại đây."

Vừa nói, nàng vừa cảm thấy hơi xấu hổ vì cảm giác giọng mình không có tí uy hiếp nào.

Ngồi trong bồn tắm với bả vai trần, cho dù nàng là công chúa chắc cũng không có khí thế, nhưng dù thế nào, vẻ mặt vẫn phải nghiêm túc, lạnh lùng hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy không vui sao?"

Thẩm Chí Hoan nghĩ vẻ mặt lạnh nhạt của mình, nhất định sẽ khiến Lục Dạ sợ hãi. Nhưng ở trong mắt Lục Dạ, Thẩm Chí Hoan trước mặt hắn tóc đen tuyết rơi, trong mắt giống như mang theo sương mù, tầng hơi nước kia dường như không tan ra, như một con mèo nhỏ đáng thương ngâm mình trong nước.

Mèo con giương nanh múa vuốt với hắn: "Ngươi vừa muốn nói cái gì? Lời nói của ta có năng lực như thế nào, ta một chút cũng không sợ ngươi, đừng tưởng rằng hôm nay ngươi cứu ta là ngươi có thể –—"

Nàng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lục Dạ kéo ra khỏi nước, trong phòng im lặng bỗng có tiếng dòng nước chảy ào ào, nửa người trên của Thẩm Chí Hoan gần như thoát ra khỏi mặt nước, không đợi nàng kêu lên thì Lục Dạ đã cúi người xuống.

Nụ hôn mãnh liệt như vậy làm cho Thẩm Chí Hoan có chút không chịu nổi, hung ác giống như khi giết người vậy, Thẩm Chí Hoan muốn quay mặt đi chỗ khác để hít thở, nhưng Lục Dạ cứng rắn nhéo cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu hùa theo hắn.

"Ngươi.."

Giống như muốn nuốt nàng vào trong bụng, chân tay Thẩm Chí Hoan vốn đã không có sức, bị hắn hôn như vậy, nàng gần như ngã quỵ lên người hắn, Lục Dạ dùng tay ôm chặt lấy eo nàng duy trì trọng lực.

Dường như qua rất lâu, rất lâu, lâu đến mức Thẩm Chí Hoan thậm chí cảm thấy nàng sắp ngất đi, Lục Dạ mới tách ra, Thẩm Chí Hoan đoán môi nàng nhất định sẽ sưng lên, nhưng nàng không có chút sức lực nào để oán trách Lục Dạ, vì nàng mơ hồ đang suy nghĩ, làm như vậy hình như còn giúp nàng cảm thấy cơ thể của mình khá hơn một chút.

Sau khi kết thúc, lửa giận trong lòng Thẩm Chí Hoan cũng tan biến gần hết, nàng vòng tay qua cổ Lục Dạ, bàn tay yếu ớt khẽ xoa sườn mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ta muốn ngươi tắm cho ta, ta không muốn gặp người khác."

"Người không đi ra được sao?"

Lục Dạ nhìn nàng, trong mắt Thẩm Chí Hoan có điều gì đó không thể hiểu được, hắn cúi đầu liếm môi Thẩm Chí Hoan một cái, rồi lại nhẹ nhàng hôn nàng.

Một nụ hôn nhỏ như vậy, hắn nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu người cứ như vậy, nô tài sẽ không nhịn được mất."

Thẩm Chí Hoan chớp mắt hỏi: "Không nhịn được cái gì?"

Một nụ cười ẩn hiện trên khóe môi Lục Dạ, hắn kề sát tai nàng, như cố ý, thấp giọng nói: "Không nhịn được mà làm người."

Vết hồng trên người Thẩm Chí Hoan đột nhiên đậm hơn nhiều, hai má nóng bừng, nàng mở miệng định nói gì đó, nhưng lại ngừng lại, nhịn hồi lâu, nàng mới lắp bắp nói:

"Ngươi....Ngươi làm càn, ngươi dám...."

Lục Dạ lại cười, khẽ liếm vành tai nhỏ nhắn của cô, nói: "Không dám."

Thẩm Chí Hoan ngẩn người, sau đó liền nghe thấy Lục Dạ nói: "Cho nên tiểu thư, người buông tha cho nô tài đi."

Nàng dường như còn nghe thấy tiếng Lục Dạ khẽ thở dài, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, muốn nàng trở lại thùng tắm.

"Nước lạnh rồi, nên thêm một ít nước nóng."

Thẩm Chí Hoan ôm hắn không buông, Lục Dạ bất lực nói: "Tiểu thư người thật là..."

Mặt Thẩm Chí Hoan rất đỏ, nàng ôm Lục Dạ đứng trong thùng, tay ôm cổ dần dần chuyển xuống eo hắn, sau một hồi lý trí giãy dụa, nàng dựa lòng hắn, giọng nói rất nhỏ:

"Thực ra, hôm nay hình như ta có chút không khỏe."

Lục Dạ nghe không rõ, vỗ vỗ lưng nàng nói: "Hả?"

Thẩm Chí Hoan nhắm mắt, giả vờ bình tĩnh nói: "... Trước khi ta vào cung, ta đã uống phải loại thuốc đó, ta cảm thấy không thoải mái."

Thân thể Lục Dạ cứng đờ, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, chẳng trách tối nay hắn luôn cảm thấy phản ứng của Thẩm Chí Hoan có chút khác thường, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn nói thẳng: "Ta đưa người đi tìm đại phu."

Hắn nói xong liền giúp Thẩm Chí Hoan mặc quần áo, nhưng Thẩm Chí Hoan đã ôm chặt eo hắn không cho hắn động đậy, Lục Dạ bắt buộc phải đứng yên tại chỗ, mà trong lòng hắn, lúc Thẩm Chí Hoan nói còn mang theo giọng mũi, giống như đang làm nũng: "Không cần đại phu."

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo trừng hắn, hỏi: "Không phải có ngươi rồi sao?"

Nàng hỏi như vậy, trên đời này chắc không có nam nhân nào có thể cưỡng lại được. Nhưng nàng biết mình đang nói gì không.

Lục Dạ không nói gì, Thẩm Chí Hoan liền chủ động hôn hắn, nói với hắn: "Ta biết đó là chuyện gì, ta từng đọc qua loại sách này rồi, không sao đâu."

Giọng nói có chút buồn bã nhưng lại rất nghiêm túc "Ngươi yên tâm, nếu sau này ngươi muốn thành thân, ta tuyệt đối sẽ không giữ ngươi lại, dù sao ta cũng không thích ngươi, nên ngươi không cần lo việc bị ta bắt lại đâu."

Thẩm Chí Hoan đã nói điều này với hắn từ lâu. Không mong đợi hắn sẽ chiếm một vị trí nhỏ trong trái tim nàng.

Thành thật mà nói, hành động thân mật cùng đôi môi mà hắn tạm thời có được đều do hắn tự mình đoạt, nhưng hắn biết, những thứ này không thuộc về hắn.

Chuyện này so với dự đoán của hắn rốt cuộc còn tốt hơn nhiều.

Yết hầu hắn khẽ cử động, trong đầu vẫn còn sót lại một tia lý trí: 'Tiểu thư, nếu ngày mai người tỉnh lại, người sẽ hối hận."

Thẩm Chí Hoan nói: "Ta rất tỉnh táo, vì vậy ta sẽ không hối hận."

Thẩm Chí Hoan biết thần trí của mình thật ra không bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc, nếu không lúc đó nàng đã không thể tính kế để trốn thoát khỏi điện Thanh Hòa.

Nàng thực sự cảm thấy mình có thể chấp nhận Lục Dạ, chứ không phải vì thuốc ép nàng chọn Lục Dạ.

Bởi khi nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, chuyện khiến nàng ấn tượng nhất không phải là sự hoảng sợ và sợ hãi, mà là sự tiếc nuối khi nàng kiệt sức đứng trước bức tường cung điện cao lớn đỏ thẫm.

Nàng là một Đại tiểu thư nhà làm quan, có gia thế tốt, phụ thân và ca ca rất yêu thương nàng, nhưng dường như nàng chưa bao giờ được sống một cuộc sống như nàng mong muốn.

Những ngày tháng nàng cùng Lục Dạ càn quấy, vậy mà lại khiến nàng cảm thấy may mắn, có lẽ nàng là một người cực kỳ tự cao tự đại, cho dù nàng không thực sự thích Lục Dạ, nàng vẫn muốn ở bên hắn, bởi vì nàng thích khuôn mặt của hắn, thích sự ngang bướng và năng lực của hắn, đó là những điều mà nàng chưa từng có vì bị kiểm soát bởi những lễ nghi khác nhau từ khi nàng còn là một đứa trẻ.

Lục Dạ không nói gì, Thẩm Chí Hoan nói: "Lục Dạ, ngươi nghĩ xem, nếu đêm nay đi qua thôn này, sẽ không còn khách điếm đâu."

Lục Dạ cúi đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng vươn tay vén sợi tóc trên má nàng ra sau tai, sau đó ôm nàng bế ra ngoài.

Hắn nói: "Ta đã cho nàng cơ hội rồi đấy."

...

Mà hiện tại ở hoàng cung, đèn đuốc vẫn còn sáng.

Trước đại điện Ninh Đức, bao quanh là từng lớp thị vệ, sắc mặt mỗi người ở đây đều nghiêm túc, thái y không ngừng ra vào, cả hoàng cung rơi vào bầu không khí vừa trầm mặc vừa áp lực.

Cái chết của Tô Toàn An thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng, lão thái giám này ở trong cung gần năm mươi năm, lại bị một kiếm chém đứt đầu. Nhưng đây không phải là điều khiến người ta rùng mình, mà là Tô Toàn An thái giám thân cận bên cạnh đương kim Hoàng đế, thích khách có thể âm thầm giết chết Tô Toàn An, vậy có phải hắn cũng có thể âm thầm giết chết Hoàng đế không?

Hoàng cung đêm nay đã định trước là sẽ không được yên bình.

Việc thích khách xông vào hoàng cung nằm ngoài dự đoán của mọi người, thời điểm Chu Dự mang theo người đến điện Thanh Hòa, đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Chí Hoan.

Khi tra hỏi, thái giám và thị vệ đều nói nàng chạy ra ngoài, nhưng không ai biết nàng chạy đi đâu, đêm nay hoàng cung gần như hỗn loạn, dưới tình thế cấp bách hầu hết thị vệ ở cửa cung đều bị điều động đi phân nửa, nếu nói Thẩm Chí Hoan thừa dịp hỗn loạn mà chạy ra ngoài thì không phải là không có khả năng.

Trước mặt có một người đang quỳ xuống, Chu Dự ngồi trên vị trí chủ thượng, ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

"Điện hạ, Thẩm cô nương có lẽ đã tự mình chạy về rồi, ngày mai nô tài sẽ đến phủ An Khánh hầu hỏi thăm một chút."

Chu Dự không nói gì, ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn một hồi, đương nhiên hắn biết Thẩm Chí Hoan chạy ra ngoài, hắn thậm chí còn khẳng định Thẩm Chí Hoan hiện tại nhất định là đang bình an vô sự.

Chỉ là có chút nực cười, hắn không hiểu tại sao hôm nay lại có vụ ám sát.

Cho dù đợi hắn một lúc, để hắn thành công ngăn cản Hoàng đế Nguyên Thành, để hắn đích thân nói với Thẩm Chí Hoan, chuyện trước kia chỉ là diễn, đừng để trong lòng.

Nhưng bây giờ nghĩ gì cũng vô ích.

Trong đại điện trống trải lại yên tĩnh, Chu Dự hỏi lão thái giám:

"Ngươi nói nếu sau này ta gặp lại Chí Hoan, bổn cung nói với muội ấy chuyện đêm nay thực ra chỉ là hiểu lầm, sẽ không để muội ấy một mình đến đây, liệu muội ấy có tin không?"

Lão thái giám chưa kịp trả lời, hắn đã cúi đầu lẩm bẩm: "Sợ là sẽ không."

"Muội ấy có lẽ sẽ hận ta."

*

Mặc dù đã mở cửa sổ nhưng đêm hè vẫn có hơi nóng nực, Thẩm Chí Hoan nằm ở đó có thể dễ dàng nhìn thấy ánh trăng sáng rọi ngoài cửa sổ, nàng giật mình nhớ tới hình như đây là lần đầu tiên nàng ngủ ở ngoài gia sản Thẩm gia.

Khi đọc loại sách này nàng kỳ thực không hề cảm thấy xấu hổ, lúc ấy nàng cau mày đọc hết cuốn sách, cũng không hiểu cảm giác da đầu ngứa ngáy như trong sách nói, nàng từ nhỏ đã thông minh, bất kể là học cái gì chỉ một thời gian ngắn là có thể hiểu hết, hiện tại chuyện này cũng vậy, nàng cảm thấy chẳng có gì khó, cho nên ngay từ khi bắt đầu, nàng đã cố gắng nhớ lại nội dung trong sách để đáp lại Lục Dạ.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, hoặc nó căn bản còn không tính là bắt đầu, bởi vì không lâu sau nàng sẽ không còn sức lực nữa.

Đêm mùa hạ cũng không hẳn là mát mẻ, trăng treo trên cao,

Thẩm Chí Hoan nhắm mắt lại, trong giấc mơ một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, hay chính nàng dường như đã trở thành con thuyền đó. Khi gió thổi qua, nàng sẽ không ngừng lắc lư, khiến nàng cảm thấy con thuyền nhỏ như nàng không thể chịu được cơn gió mạnh thế này.

Trong quá trình đi đến điểm đến không xác định, dưới ánh trăng tuyệt đẹp nàng còn nhìn thấy một vết khắc màu lam sẫm trên eo Lục Dạ.

Nàng thấy vài chiếc lông vũ, kéo dài theo sườn eo. Nhưng nàng không nhìn rõ lắm, ở giữa biển như vậy sóng gió có chút lớn, không biết qua bao lâu, nàng mơ màng mở mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ hình vẽ kia.

Lông vũ vòng từ sườn eo kéo dài đến phía sau lưng hắn, trên vai phải là một con chim hung dữ đang vẫy cánh, đôi cánh mạnh mẽ, hơi uốn lượn, trông rất sinh động như thể ngay sau đó nó sẽ bay thẳng lên bầu trời, nàng không rõ đó là loài chim gì, có thể là một con chim ưng hay một loài khác, nhưng điều đó không ngăn nàng hơi ngừng hô hấp.

Có người nói gì đó bên tai nàng, nhưng nàng không nghe rõ.

Giấc mơ có hơi dài, về sau nàng không nhớ chính xác, nhưng khi tỉnh dậy nghĩ lại, thứ mà nàng nhớ được dường như chỉ là tiếng sóng và gió.

Mà vào những đêm mùa hạ, ánh trăng luôn phá lệ làm cho người ta say mê, cuối cùng con thuyền không bị xé nát như nàng tưởng tượng, ngược lại trên biển cả mênh mông rộng lớn, dưới vầng trăng sáng, lấp lánh một màu trắng bạc từ ánh trăng....

*

Hôm sau.

Thẩm Chí Hoan chậm rãi mở mắt, cánh cửa sổ nàng mở tối qua đã đóng lại từ lúc nào, xuyên qua lớp rèm cửa ánh nắng mặt trời đã dịu đi rất nhiều, căn phòng không hề nóng thậm chí còn có chút mát mẻ, nàng liếc nhìn khung cảnh tương đối xa lạ trước mặt, kí ức liều lĩnh cùng hỗn loạn đêm qua dần trở lại, một lần nữa tràn về trong đầu nàng.

Bất tri bất giác, mặt nàng lại đỏ lên, lan dần từ tai xuống cổ, nàng khẽ nắm chặt chăn, định ngồi dậy nhưng cơn đau lại khiến nàng phải nằm trở lại.

Ký ức trở về, nàng mới dần nhận ra, trong gian phòng lúc này chỉ có mỗi mình nàng.

Nàng nhìn quanh, xác định Lục Dạ không có ở đây.

Nàng có chút bất mãn, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, đêm qua nàng mơ hồ còn nhớ hình như rạng sáng Lục Dạ có lau người cho nàng, rồi ôm nàng đi ngủ.

Trên người nàng không có mặc quần áo, rũ mắt nhìn cánh tay của mình, phát hiện ngay cả cánh tay cũng có vết tích bị hắn cắn, sắc mặt càng đỏ hơn, trong lòng không khỏi mắng Lục Dạ một tiếng cẩu nô tài.

Nàng mở miệng, giọng nói có chút khàn, gọi: "... Lục Dạ?"

Cửa phòng bị mở ra, Thẩm Chí Hoan còn tưởng rằng Lục Dạ đi vào, mặc dù giọng hơi khàn nhưng vẫn trách cứ "Ai cho ngươi ra ngoài trước, ngươi nên chờ ta tỉnh lại mới đúng."

Nhưng nàng còn chưa kịp nói xong thì đã nhận ra người bước vào không phải là Lục Dạ mà là một tiểu nha đầu mười ba, mười bốn tuổi.

Tiểu nha đầu vội vàng liếc nhìn nàng một cái rồi dời mắt, khuôn mặt có chút đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Cô nương, người tỉnh rồi."

Thẩm Chí Hoan nhìn lướt qua tiểu nha đầu từ trên xuống dưới, kiềm chế sắc mặt, trở lại bộ dáng lãnh đạm trước đây, hỏi nàng: "Lục Dạ đâu?"

Tiểu nha đầu đáp: "Chủ tử sáng nay đi ra ngoài, đặc biệt kêu nô tỳ đến hầu hạ người mặc quần áo, rửa mặt."

"Khi nào hắn về?"

Tiểu nha đầu lắc đầu nói: "Nô tỳ cũng không biết."

Thẩm Chí Hoan không hỏi thêm, khi tỉnh lại đầu tiên là không thấy Lục Dạ đâu khiến nàng cảm thấy tâm tình không được tốt, nhìn những thứ mà tiểu nha đầu mang đến, nàng không có thói quen cho người mà mình không quen thuộc hầu hạ, nói:

"Đặt đồ xuống, ngươi đi ra ngoài đi."

Tiểu nha đầu vẻ mặt có chút khó xử nói: "Nhưng chủ tử nói tay của người bị thương, không thể..."

Thẩm Chí Hoan mặt lạnh ngắt lời nàng: "Ta nói ngươi ra ngoài, không nghe thấy sao?"

Tiếu nha đầu bị Thẩm Chí Hoan làm cho hoảng sợ, vội vàng nói: "Nô... nô tỳ biết rồi."

Đợi cho tiểu nha đầu ra ngoài đóng cửa lại, Thẩm Chí Hoan nhấc chiếc chăn mỏng trên người nàng lên, ngực của nàng, bụng còn có bắp đùi đều là vết tích tên nam nhân thối kia để lại, nàng di chậm rãi chuyển cơ thể, đợi cho đến khi thích ứng mới bước ra khỏi giường, chân trần bước xuống đất, cầm lấy bộ quần áo tiểu nha đầu vừa mang đến mặc vào.

Nhưng đến khi nàng mở cửa ra lần nữa, nàng tình cờ thấy Lục Dạ đang đứng ở cửa chuẩn bị đi vào.
Thẩm Chí Hoan rõ ràng thấy, sắc mặt hắn không tốt, nhìn thấy nàng xong một lúc sau mới chậm rãi mỉm cười, hắn nói: "Hoan Hoan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro