
Chương 28: Nhịp tim của ai mà nhanh vậy
Tự dưng lại bị đội thêm một cái nồi lớn, Liễu Chiết Chi không hay biết gì, lại còn kiên nhẫn an ủi hắn, đợi hắn bình tĩnh rồi thì lại hài lòng tán thưởng, "Xà Xà ngoan quá, khắc chế bản tính hết lần này đến lần khác, lâu dần sẽ có thể tạo nên thói quen rồi."
"Tuy nói hợp hoan cũng là một phương pháp tu đạo, nhưng suy cho cùng cũng không phải chính đạo, ngày sau nếu ngươi tu vô tình đạo, vậy thì càng không thể dễ dàng trao cho người khác, có nhớ rõ không?"
Lòng y không chút tạp niệm, cũng chỉ nói về tu đạo, lời lẽ từ tốn khuyên bảo, ân cần chỉ dạy. Thế nhưng Mặc Yến nghe đến gì mà hợp hoan, nghe mà nóng cả mặt.
Ngươi... Ngươi đường đường là một tiên quân, sao có thể nói đến mức.... đến mức.....
Cả này nói gì mà thể thống, thể thống của ngươi đâu?
Ta biết ngươi vội, nhưng ít ra ngươi cũng phải kiềm chế một chút chứ! Chẳng phải chính đạo các ngươi luôn coi trọng lễ nghi phép tắc hay sao?
"Xà Xà?" Hắn không có phản ứng, Liễu Chiết Chi dùng ngón tay chọc chọc đầu hắn, " Có nhớ được không?"
Mặc Yến nhắm mắt gật đầu, những lời mà y nói hắn tự có cách hiểu của riêng mình, mặt càng lúc càng nóng, nhưng cứ phải ra vẻ không kiên nhẫn.
Biết rồi biết rồi, cho ngươi, cho ngươi hết, cho ngươi mang về bồi bổ tu vi hết là được chứ gì.
Liễu Chiết Chi cũng chẳng biết hắn lại nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy hình như Xà Xà càng trưởng thành càng ngỗ nghịch, bình thường hay giận dỗi vô cớ hoặc mất kiên nhẫn.
Thậm chí vì chuyện này mà trước khi đi ngủ y còn kiểm điểm lại bản thân.
Lẽ nào là mình không biết dạy dỗ, cho nên một Xà Xà đáng yêu như thế, đã bị mình dạy hư rồi?
Dù sao cũng là mình nuôi, dù cho có biết tính tình bây giờ của Xà Xà không bình thường lắm, nhưng Liễu Chiết Chi vẫn có một tầng bộ lọc dày với hắn, cảm thấy lúc Xà Xà yên lặng vẫn đáng yêu giống hệt hồi bé, rồi sau đó lại ôm Xà Xà yên tâm đi ngủ.
Chỉ là ngày trước vì thân thể suy yếu nên y ngủ rất sâu rất lâu, nhưng hôm nay trời còn tờ mờ y đã tỉnh rồi, trong lòng cảm thấy bất an.
Mặc Yến quất lấy y mà ngủ, biết bình thường y ngủ rất sâu, nên đã thay y chú ý đến động tĩnh của cả Vân Trúc Phong, y vừa mở mắt Mặc Yến đã phát hiện ra rồi.
Sao lại còn cau mày nữa? Cảm thấy không khỏe sao?
"Làm Xà Xà tỉnh rồi à?"
Liễu Chiết Chi đưa tay ra vuốt thân hắn an ủi, "Ta ngủ không say lắm, dường như tu chân giới có động tĩnh gì đó, linh khí xung quanh khá hỗn loạn, tuy bị trận pháp cách li, nhưng ta đã sống ở nơi này mấy trăm năm, ít nhiều cũng có thể cảm nhận được có điều gì đó bất thường."
Đâu chỉ là linh lực hỗn loạn, Mặc Yến còn cảm nhận được ma khí đang ẩn nấp xung quanh, không đến mức đến gần Vân Trúc Phong, nhưng ít nhất cũng đã đang ở vùng ngoài xung quanh Càn Khôn Tông.
Chỉ là bây giờ hắn lười quản.
Ma tộc vốn đã hiếu chiến, tân nhiệm Ma Tôn làm ra chuyện gì đó cũng không ngạc nhiên, dù sao cũng chẳng liên quan đến hắn, đợi hắn quay về đoạt lại vị trí Ma Tôn, không cần biết những kẻ phản bội hắn đã làm những gì, đều phải nhổ cỏ tận gốc.
Nếu quấy nhiễu đến bình yên của lục giới, vậy thì đến lúc đó hắn giết nhiều thêm một chút, coi như là trút giận cho lục giới.
Giết ít giết nhiều, giết thế nào, chẳng qua chỉ là quyết định trong chớp mắt của hắn, bây giờ không cần phải bận tâm.
"Hử? Xà Xà đang suy nghĩ gì vậy?" Bàn tay đang vuốt ve hắn chợt ngừng lại, nâng đầu rắn của hắn lên nhìn, "Sao lại có sát khí nữa rồi?"
Mặc Yến đông cứng, lập tức thu hồi sát khí, lại là Xà Xà ngoan ngoãn đáng yêu trong mắt y.
Lúc trước ở trước mặt y hắn không hề che giấu, còn nghĩ nếu bị phát hiện ra thân phận thì giết y, nhưng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Mặc Yến đã bắt đầu sợ bị y phát hiện.
Sẽ vô thức duy trì dáng vẻ của "Xà Xà", không muốn bị phát hiện ra mình là Ma Tôn Mặc Yến, là kẻ thù một mất một còn của y.
Ánh mắt Mặc Yến thoáng trở nên bối rối, nằm trở lại lồng ngực y nhắm mắt lại.
"Xà Xà ngủ tiếp đi."
Liễu Chiết Chi nhẹ nhàng nhấc hắn ra, mình thì ngồi dậy dựa vào đầu giường, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Y còn chẳng ngủ sao Mặc Yến có thể tiếp tục ngủ, hắn cũng thò đầu rắn ra nhìn, nhưng chẳng nhìn ra có gì bất thường, rồi lại quay đầu nhìn tay của y đang bấm quyết gì đó, nhưng hình như không nhanh như ngày thường, chậm rãi nhưng lại có thể khơi động linh khí xung quanh.
Đợi Liễu Chiết Chi dừng tay lại, giữa hàng lông mày rõ ràng hiện ra chút u sầu, lúc này Mặc Yến mới phản ứng lại, có lẽ y đã dùng đến thuật tiên đoán mà chính đạo hay nói.
Không cần dùng đến tu vi, tất cả đều dựa vào thiên phú, kẻ thuận theo thiên đạo tự khắc có năng lực suy đoán thiên cơ, hiển nhiên Liễu Chiết Chi chính là người được thiên đạo chọn trúng.
Nghĩ cũng hợp lý, nếu đến cả người đứng đầu chính đạo là Liễu Chiết Chi mà thiên đạo cũng không nhìn đến, vậy thì có lẽ cả chính đạo này sẽ chẳng còn ai có tư cách gánh vác một câu thuận theo thiên đạo.
Chỉ là.... nghe nói sẽ tiêu hao công đức hoặc số mệnh của bản thân, tóm lại là cũng phải trả giá một chút.
Mặc Yến không muốn y dùng lại thuật tiên đoán này cho lắm, ngẩng đầu rắn lên đặt vào trong tay y cọ qua cọ lại.
"Xà Xà cũng phát hiện ra bất thường sao?"
Liễu Chiết Chi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu hắn, "E là tu chân giới sắp xảy ra một trận đại loạn rồi, Ma tộc xâm phạm quy mô lớn, có lẽ ta và ngươi cũng không yên ổn được bao lâu nữa, chẳng mấy chốc sư tôn sẽ dẫn người đến phá trận, yêu cầu ta ra mặt nghị hòa."
Một khi trận chiến nổ ra, chắc chắn sẽ là cảnh trăm họ lầm than, phần thắng của chính đạo cũng không nhiều, với sự hiểu biết của y với Đoạn Thừa Càn, chắc chắn sẽ chọn nghị hòa.
Tuyên bố với bên ngoài y đang bế quan, chẳng ai hay biết y đã không còn tu vi, vậy thì người được chọn đi nghị hòa chắc chắn sẽ là y, y vẫn còn danh hiệu Chiết Chi Tiên Quân trên người, cũng chính là vì muốn trông cậy vào mặt mũi của y để làm nên chuyện.
Đáng tiếc.....
"Ta chưa từng gặp tân nhiệm Ma Tôn, nếu nghị hòa cũng với Mặc Yến thì vẫn còn có thể thương lượng, có lẽ hắn sẽ đồng ý, Ma Tôn khác thì...."
Liễu Chiết Chi không nói hết, chỉ thở dài một hơi, nhưng Mặc Yến lại nghe hiểu, biết y đang lo lắng điều gì.
Chính đạo chủ trương nghị hòa, vậy đương nhiên chính đạo sẽ phải cho đi một chút gì đó, lập trường bất đồng, chính tà không thể đứng chung, cho dù hắn vẫn còn là Ma Tôn, hắn cũng sẽ nhân cơ hội làm như vậy, Liễu Chiết Chi còn là người đứng đầu chính đạo, trừ ma vệ đạo mấy trăm năm, đương nhiên sẽ là người xông lên đầu tiên.
Chỉ e là tân nhiệm Ma Tôn đó sẽ đòi Liễu Chiết Chi.
Cho dù mục đích không phải bản thân Liễu Chiết Chi, thì cũng là vì dẫm lên thể diện của chính đạo.
Hắn cũng là Ma, đương nhiên biết Ma tộc nghĩ thế nào, nếu đổi lại là hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ yêu cầu chính đạo giao Liễu Chiết Chi ra.
Hi sinh một người đến Ma giới làm tù nhân, đổi lấy hòa bình ngoài mặt, cho dù tu vi của Liễu Chiết Chi vẫn còn, chắc chắn chính đạo cũng vẫn sẽ suy xét đến chứ đừng nói tới bây giờ Đoạn Thừa Càn biết Liễu Chiết Chi đã trở thành phế nhân.
Nếu Liễu Chiết Chi bị đưa đến Ma giới.....
Mặc Yến không dám tưởng tượng y sẽ có kết cục như thế nào, chết thì chắn chắn là không thể, sẽ chỉ muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
"Xì xì xì....."
Yên tâm, bản tôn bảo đảm ngươi bình an vô sự.
Cho dù biết Liễu Chiết Chi nghe không hiểu, Mặc Yến cũng vẫn như vậy, nghĩ cũng chẳng nghĩ đã hứa hẹn với y.
Tử địch của hắn, hắn còn chưa tính sổ, hắn tốn bao nhiêu công sức cứu sống chăm sóc, dù cho có thể nào cũng không đến lượt người khác bắt nạt.
"Xà Xà đang đau lòng cho ta ư?"
Đầu ngón tay của Liễu Chiết Chi chọc chọc vào bên miệng hắn, "Thương sinh ban cho ta vận khí của thiên đạo, công đức quanh thân, ta bảo vệ thương sinh bình an, đó là bổn phận vốn có, nhân quả tuần hoàn, hỗ trợ lẫn nhau, không liên quan đến sinh tử, chỉ cầu không thẹn với lòng."
Y nói nhiều như vậy, đạo lý cả đống, Mặc Yến chỉ phiên dịch ra được có mỗi một câu-----
Trong lòng Liễu Chiết Chi có thương sinh, y không để ý đến sinh tử, nhưng để ý đến thương sinh.
Tuy giờ đây bệnh tật quấn thân, sức khỏe lụi bại, nhưng Liễu Chiết Chi vẫn là Chiết Chi Tiên Quân  trừ ma vệ đạo bảo vệ thương sinh, chưa từng thay đổi.
Mặc Yến chăm chú nhìn gương mặt y, đột nhiên có cảm giác như thời gian quay ngược về năm trăm năm trước, vào lần đầu tiên hắn gặp y.
Lần này không cần phải đợi đến khi quay về lật sách tìm từ thích hợp để hình dung nữa, Mặc Yến đã nhớ rõ bốn chữ ấy: Ngỡ là tiên nhân.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch....."
Tiếng gì đó?
Mặc Yến nhìn xung quanh, phát hiện Liễu Chiết Chi không nghe thấy, chỉ có mỗi mình nghe được, một hồi lâu sau mới phản ứng lại.
Hình như là nhịp tim thì phải.
Mẹ nó chứ, nhịp tim của ai mà mạnh thế? Làm ông giật hết cả mình!
Mặc Yến ngoe ngẩy cái đầu rắn cọ lên cọ xuống ngực Liễu Chiết Chi.
Liễu Chiết Chi, có phải ngươi không!
Deadline dí sấp mặt, biết thế ở nhà cho rồi .·'¯'(>▂<)'¯'·. 
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro