Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Tử địch của ta chỉ có ta mới được bắt nạt


Liễu Chiết Chi rất kỳ lạ.

Y thường hay làm ra một số những chuyện kỳ lạ, nảy ra một số ý tưởng kỳ lạ, Mặc Yến không hề biết nguyên nhân là do mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, vì không có ai ở bên nên cứ mãi dồn nén lại thành ra như vậy, bây giờ đang buông thả bản thân trước mặt bạn bè kiêm linh sủng duy nhất trong đời này của mình, hắn chỉ coi như y điên rồi.

Tu vi mất hết, thi thoảng lại còn hơi điên, không có sức bảo vệ bản thân mình, bị đủ thể loại tiểu nhân âm hiểm trong tông môn bắt nạt, lại còn có khuôn mặt đẹp như thế.....

Mặc Yến ở trong Ma giới quen rồi, cũng thấy nhiều mỹ nhân hồng nhan bạc mệnh, phản ứng đầu tiên chính là bây giờ Liễu Chiết Chi thành ra thế này, dù có bị bắt đi làm lô đỉnh cũng chắc chắn là một lô đỉnh cực phẩm.

Tuy là một nam nhân, nhưng chính đạo bọn họ chơi trội, dù sao lúc trước cũng là Chiết Chi Tiên Quân, không còn tu vi thì cũng còn có thần hồn có thể hấp thụ, hơn nữa..... dù là thân thể hay là khuôn mặt này của Liễu Chiết Chi, cũng đều đẹp đến mức quá đáng.

Thực ra chính đạo không hề an toàn hơn ma giới, cái gọi là chính tà, chẳng qua chỉ là chính đạo làm hết mọi chuyện xấu nhưng che giấu tốt mà thôi, khéo ăn khéo nói, biết làm sao để lợi dụng miệng lưỡi thế gian để tẩy trắng, mà Ma tộc thì khinh thường mấy thủ đoạn rườm rà ấy, đã làm thì chính là đã làm, chưa bao giờ che giấu.

Suy cho cùng Càn Khôn Tông cũng là một nơi ăn người, chỉ là bí mật hơn mà thôi.

Vậy Liễu Chiết Chi ở chỗ này e là sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra khuôn mặt này, bị nhốt lại làm lô đỉnh sống không bằng chết.

Mặc Yến loạn đảo mắt, gần như vô thức sinh ra một ý nghĩ.

Nếu Liễu Chiết Chi ở chỗ này cũng không thể sống tốt, vậy thà theo hắn về Ma giới còn hơn, ít nhất hắn chỉ bắt Liễu Chiết Chi làm một nô bộc, trả chút thù lúc trước, chứ không coi như lô đỉnh mà dày vò chà đạp.

Lúc trước hắn nghĩ đưa Liễu Chiết Chi về Ma giới còn có điều kiện, phải bắt Liễu Chiết Chi hầu hạ hắn đàng hoàng trước, dưỡng thương cho hắn, tâm trạng tốt rồi thì mới ban lòng nhân từ, thế mà bây giờ đã trực tiếp định sẵn rồi, dù có ra sao cũng nhất định phải đưa về.

Nói sao lúc trước hai người  cũng là tử địch vang danh lục giới, tử địch của hắn chỉ có hắn mới được bắt nạt, để người khác bắt nạt thì còn ra cái gì nữa, vậy có khác nào đánh thẳng vào mặt hắn?

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Mặc Yến đã bắt đầu suy nghĩ đến lúc đó phải dày vò Liễu Chiết Chi như thế nào rồi.

Chẳng phải y mang ông đây về giặt y phục à? Về Ma giới rồi sẽ bắt y ngày ngày giặt y phục cho ông!

Giặt không sạch thì treo lên, dùng dây thừng buộc thành nơ bướm, cũng để y nếm cử cảm giác bị treo ngược đung đưa như xích đu là như thế nào!

"Xà Xà?"  Hắn cứ mãi không động đậy, Liễu Chiết Chi thấy hơi khó hiểu, "Ngươi không tò mò sao?"

Tò mò cái gì?

Mặc Yến không theo kịp mạch suy nghĩ của y, vẫn chưa phản ứng lại, lưỡi rắn lại đột nhiên bị vuốt một cái.

Ngươi.... Liễu Chiết Chi, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì thế hả!

Mặc Yến khiếp sợ đến mức vảy cũng dựng hết lên.

Mẹ nó ông đây càng bẩn rồi! Liễu Chiết Chi ngươi không phải người! Trong sạch của Ma thì không phải là trong sạch à!

"Xà Xà run cái gì?" Vuốt một phát là cả thân hắn lại run một cái, Liễu Chiết Chi chơi đến nghiện, niết lưỡi rắn của hắn không cho thu về.

Hành động này thật sự giống bệnh thần kinh, Liễu Chiết Chi tự mình hiểu rõ, nhưng y đã sắp phải chết rồi, khó khăn lắm mới có người chơi cùng mình, đương nhiên là muốn làm cái gì thì làm cái đó, tư duy kỳ lạ chỉ cần có cơ hội là sẽ thực hiện.

Đợi y chơi đủ rồi, Mặc Yến đã ngây ra không khép lại được miệng, ngã xuống mặt bàn bị y chọc tức đến mức trợn trắng mắt.

Tốt, rất tốt, Liễu Chiết Chi ngươi đợi đấy, đợi ông đây đưa ngươi về Ma giới cũng sẽ đối xử với ngươi như thế này!

Hai người, một bên buông thả bản thân muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, lúc cần nghiêm túc thì hết lòng dạy tu luyện. Một bên điên cuồng ghi thù còn bị ép đọc sách viết chữ, trải qua ngày tháng gà bay chó sủa, nhưng lại yên bình đến kỳ lạ.

Đáng tiếc là Liễu Chiết Chi không còn tu vi nữa, nhưng túi trữ vật vẫn còn đó, đã định sẵn không có cách nào hoàn toàn được coi như không tồn tại, những ngày yên bình lúc nào cũng sẽ bị những kẻ tham lam phá hỏng.

Ba ngày sau, Bạch Thu dẫn theo cả Đoạn Thừa Càn cùng đến,  Liễu Chiết Chi còn đang nắm đầu rắn dạy Mặc Yến dùng miệng viết chữ, cảm nhận được có người đến gần thì lập tức đeo mặt nạ giả vờ như mình đang luyện chữ, còn nhét Mặc Yến vào trong ngực.

Lần trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi hai người đó vào cửa y đã đặc biệt dặn dò một câu, "Xà Xà, đói cũng phải nhịn một chút, không được cắn lung tung, đợi bọn họ đi rồi sẽ cho ngươi uống máu."

Mặc Yến âm thầm cười lạnh.

Nằm mơ đi, ngươi nói không cắn là không cắn à?

Cho ngươi mấy ngày nay suýt nữa chơi chết ông đây, lần này ông đây cắn hết cả hai!

Liễu Chiết Chi vừa bất lực trước tính cách nghịch ngợm của hắn, vừa cách lớp áo gõ lên đầu rắn coi như cảnh cáo.

Liễu Chiết Chi nể tình hắn không có ý xấu, nên cũng chẳng so đo quá nhiều.

Chuyện trước mắt là đối phó với sư tôn và tiểu sư đệ.

"Chiết Chi." Đoạn Thừa Càn còn chưa thấy người giọng đã vọng vào trước, giọng điệu nghiêm khắc trách cứ, "Sư tôn đến mà không ra cửa đón tiếp, ngày thường vi sư dạy ngươi như thế à?"

Biết rõ thân thể Liễu Chiết Chi suy yếu, vậy mà hắn vẫn khắt khe soi mói mấy lễ nghi hư danh, rõ ràng là cố tình kiếm chuyện.

Mặc Yến tức đến mức thở hắt ra, lại bắt đầu điên cuồng mắng lão già không chịu chết này ở trong lòng.

Đáng tiếc Liễu Chiết Chi không biết phấn đấu, nghe vậy liền ra ngoài tiếp đón, còn hành lễ với Đoạn Thừa Càn.

Không nói chuyện, vẫn trầm tĩnh ít nói như lúc trước, nhưng lễ nghi vẫn rất chu toàn, Đoạn Thừa Càn không cho y miễn lễ, y đành giữ nguyên tư thế hành lễ, thân thể yếu ớt hơi chao đảo cũng không tự tiện đứng lên.

Liễu Chiết Chi không muốn thêm chuyện, vốn dĩ đã sợ phiền phức, tính cách y không thích giao tiếp quá nhiều với người khác, chỉ muốn nhanh nhanh tiễn họ đi khỏi, cộng thêm bây giờ đến thân mình còn lo chưa xong, còn phải bảo vệ cả Xà Xà, khó tránh khỏi phải nhún nhường, khép nép nghe lời.

Nhưng Mặc Yến không nuốt nổi cục tức này.

Hắn cũng chỉ nhịn được với mỗi Liễu Chiết Chi, dù gì Liễu Chiết Chi cũng là đối thủ mà hắn tán thưởng, còn người khác hắn không nhịn nổi, với tính cách kiêu căng này, hắn thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.

Không cho bái, ngươi đứng thẳng lên cho ông!

Cùng lắm thì đồng quy vu tận, ông đây tự bạo thần hồn cũng có thể làm chết bọn chúng, ngươi thẳng eo lại cho ông!

Cứ bị bắt nạt mãi như vậy bao giờ mới kết thúc, bị cướp hết bảo bối bọn chúng sẽ chỉ càng quá đáng với ngươi thôi! Ngươi mẹ nó muốn bị bắt đi làm lô đỉnh à!

Hắn không thể nói chuyện, chỉ đành dùng răng mài xương quai xanh của Liễu Chiết Chi để tỏ ý bất mãn, làm Liễu Chiết Chi không nhịn được run rẩy, chút phản ứng yếu ớt này đã bị Bạch Thu nhìn thấy.

"Sư tôn, mau bảo đại sư huynh đứng dậy đi, thân thể của đại sư huynh bây giờ đang yếu lắm."

Bạch Thu là tiểu đồ đệ mà Đoạn Thừa Càn yêu thương nhất, thậm chí toàn bộ trên dưới Càn Khôn Tông cùng nuông chiều, Đoạn Thừa Càn gần như đều nghe theo hắn nói, nghe vậy lập tức bảo Liễu Chiết Chi đứng lên, còn có ý cảnh cáo.

"Nhìn tiểu sư đệ của ngươi đi, một lòng nghĩ cho ngươi, ngươi làm đại sư huynh còn chẳng biết thương nó."

Nói thì khéo léo, nhưng thương thế nào thì trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, thế này là lại đang giúp Bạch Thu đòi bảo bối, muốn để Liễu Chiết Chi nhất định phải cho.

Liễu Chiết Chi vẫn im lặng, cứ im lặng như vậy mà lấy ra vài món pháp bảo đưa cho Bạch Thu, cũng sớm đã quen rồi.

Ngươi cái đồ không biết phấn đấu! Bản lĩnh lúc ở trước mặt ta đâu rồi?

Thủ đoạn dày vò ta đâu!

Mặc Yến suýt bị tức chết.

Cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ được nước lấn tới!

Tìm cớ đòi về, mau lên!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro