Chương 26
Sáng sớm, lúc Tiêu Chiến chống tay ngồi dậy đầu óc vẫn còn mê man, đợi đến khi góc chăn trượt xuống thắt lưng, để lộ vết đỏ chi chít trước ngực, cậu mới tức thì bừng tỉnh, vội vã xốc chăn che kín cơ thể, động tác quá mạnh tác động đến vết thương, vội vã hít một hơi kìm nén.
Vương Nhất Bác thay xong y phục bước ra từ phía sau tấm bình phong, bước tới bên giường, hỏi: "Có khó chịu ở đâu không?"
Khó chịu thì chắc chắn có, chẳng qua là không dễ mở miệng. Hình ảnh đêm qua ùa về như lũ, Tiêu Chiến cắn môi, nửa khuôn mặt chôn vào trong chăn, rầu rĩ đáp: "Không, không có."
Sau khi rửa mặt, Tiêu Chiến ngồi trước gương, Tiêu Đào đứng sau chải đầu cho cậu, vừa chải vừa quan sát người trong gương, mím môi cười trộm.
Hỏi nàng cười cái gì, nàng lại nghiêm mặt không nói, làm cho Tiêu Chiến xoắn bện gần chết, cho rằng tiếng động đêm qua lớn quá, truyền sang các phòng khác, chớp mắt cái đã một truyền mười mười truyền một trăm, thế này thì cậu còn mặt mũi đâu mà nhìn người trong Vương phủ?
Đằng này còn đang quấn quýt, đằng kia Vương Nhất Bác đã tiến lên nhận lược từ tay Tiêu Đào, nâng một lọn tóc sau lưng Tiêu Chiến, răng thưa không chạm xuyên vào tóc, lướt nhẹ nhàng từ đỉnh đầu tới tận đuôi tóc, tạo cảm giác gió mát thoang thoảng bay.
Tiêu Chiến ưỡn thẳng sống lưng, thở cũng không dám thở mạnh. Chuyện thân mật nhất rõ ràng cũng đã làm qua hai lần, thế nhưng cậu vẫn sẽ động lòng bởi cử chỉ dịu dàng của hắn, tim đập rộn ràng.
Nhìn qua gương, Vương Nhất Bác chải đầu rất nghiêm túc, ánh mắt rơi lên tóc cậu, chuyển động theo mỗi lần lược lướt đi trên mái tóc. Tiêu Chiến còn phát hiện được rằng lông mi Vương Nhất Bác rất dài, tôn thêm vẻ sâu thẳm cho đôi mắt, bên dưới sống mũi cao thẳng là bờ môi mỏng vừa phải, khuôn mặt không còn nét trong trẻo ngọt ngào của người thiếu niên, mà trái lại càng thêm anh tuấn khôi ngô.
Chẳng trách nhiều thiếu nữ phải lòng hắn.
Nhớ lại ngày hôm qua trước khi ra ngoài, trước tiên đứng một hồi lâu dưới quán trà kế cận, đằng trong đang kể chuyện, kể về chiến tích ngày xưa của Vương Nhất Bác, một người một ngựa anh dũng hiên ngang, còn nói Vương Tướng quân khôi ngô tuấn tú từng là đối tượng tranh gả của tất cả danh môn quý nữ chốn kinh thành, ngay cả công chúa cũng trộm tán dương hắn.
Dưới đài có người không biết nghe được từ đâu, cực kỳ giống với tin đồn Tiêu Mộng Liễu ở thôn Tiêu nghe được, nói rằng Vương Nhất Bác có ngoại hình xấu xí, lên án người kể chuyện bịa đặt vô căn cứ. Khi ấy Tiêu Chiến chỉ âm thầm cười nhạo những người này tin vào tin vịt, không phân rõ đúng sai, sau đó nhớ lại lời kể của người kể chuyện, mới bất giác thẫn thờ.
Lược thủy tinh cọc cạch trơn nhẵn trượt xuống, Vương Nhất Bác chải xong lọn tóc cuối cùng, lúc ngẩng đầu, vừa khéo đối mắt với Tiêu Chiến trong gương.
Ánh mắt như mực ngậm mấy phần si mê lưu luyến không muốn rời xa, lại thêm đối chút suy sụp khó tả thành lời, Vương Nhất Bác hỏi: "Có phải chê ta chải không tốt? Vậy để ta gọi Tiêu Đào vào."
Tiêu Chiến vội đi cản hắn, tay chệch một cái, lại nắm phải chiếc lạc tử treo trên xe lăn bốn bánh.
Nhìn lạc tử hoa mơ trên bội kiếm, Tiêu Chiến cúi đầu gảy gảy mấy sợi tua rua mảnh nhỏ mình bện: "Nghe nói, có rất nhiều cô nương muốn... muốn làm lạc tử cho huynh."
Không ngẩng đầu, không thấy được sắc mặt của Vương Nhất Bác, chỉ nghe hắn bình tĩnh trả lời: "Không có." Dừng một chút, còn nói, "Ta lấy vợ rồi."
"Nhưng mà," Tiêu Chiến dần dần líu nhíu, "Nhưng mà ta cũng không phải... vợ của huynh."
Người ngoài cho rằng cậu là Tiêu Mộng Liễu, cậu lại nhớ kỹ thân phận của mình, vượt quá một chút đã đủ run sợ bất an.
Chẳng ngờ chỉ một hành động của Vương Nhất Bác đã có thể hóa giải nỗi hoang mang trong lòng cậu.
Ngày thường Tiêu Chiến không biết trau chuốt bản thân, chỉ có hôm qua nghe lời Tiêu Đào mà ăn vận kỹ chút, thế nên lúc Vương Nhất Bác đưa tay cầm chiếc trâm ngọc trên bàn, cậu vẫn còn ngơ ngác, hoàn toàn quên mất đêm qua trông mình ra thế nào.
Nhẹ nhàng cài chiếc trâm ngọc trắng thuần lên tóc đối phương, kéo cao cổ cao che đi vết đỏ bất thường trên cổ cậu, Vương Nhất Bác hỏi ngược lại: "Vậy ta vừa mới chải tóc vì ai?"
Giữa thu, trời quang gió lạnh.
Đến ngày trưng binh mùa thu, Vương Nhất Bác bị Hoàng thượng phái đi trợ giúp người quản lý bộ binh, những ngày gần đây vì thế mà bận rộn, đi sớm về muộn. Tiêu Chiến thì lại rảnh rỗi, bình thường nếu không ra hồ chơi với Tiểu Giáp Tiểu Ất thì sẽ là chạy đến chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân đã ngoài bảy mươi, đúng thời gian thiếu người bầu bạn, chỉ có điều con gái gả ra ngoài, hai đứa con trai một người làm quan một người buôn bán, thường xuyên không có nhà, lúc này có cháu dâu trò chuyện, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Hôm nay lại căn dặn phòng bếp làm canh dưỡng sinh cho Tiêu Chiến, kín đáo hỏi bụng có dấu hiệu gì chưa, Tiêu Chiến đỏ mặt lắc đầu, Thái phu nhân hỏi: "Có phải Kiệt Nhi lại không bằng lòng chung giường với cháu không?"
Tiêu Chiến thầm nghĩ Vương lão gia đúng là miệng rộng, chuyện này cũng nói với mẹ ruột, lại nghĩ đến mấy ngày này cùng Vương Nhất Bác ân ái triền miên, vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện này, những ngày qua đều... ngủ chung một chỗ."
"Vậy hai đứa các cháu phải cố gắng thêm mới được." Thái phu nhân nhận được câu trả lời hài lòng lập tức cười rộ, nhấp ngụm trà, suy nghĩ phiêu đãng trở về những ngày thuở xưa, "Khi ấy Uyển Nhi vào cửa chưa tới nửa năm là có, ngày sinh Kiệt Nhi còn lạnh hơn những ngày này, ban đêm mặt đất phủ sương, đợi đến khi sương tan hết, mặt trời đằng đông đã nhô cao, Khải Chi cũng chào đời, tiếng khóc vang lên, mà cả kinh thành đều nghe được."
Tiêu Chiến thích nghe nhất là chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, quấn lấy bà cụ trò chuyện mãi không thôi. Thái phu nhân liền kể từ ngày Vương Nhất Bác còn tấm bé, lựa những mẫu chuyện ít người biết, gì mà bốn tuổi trèo cây móc trứng chim suýt ngã gãy chân, sáu tuổi lười biếng không muốn học bài trèo tường chạy trốn bị Vương lão gia bắt được xử lý, đến khi tóc để chỏm bắt đầu hiểu chuyện, nghe lời cha mẹ chuyên cần luyện võ, thi thư lễ nghĩa cũng chưa từng bỏ quên, là thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người, cũng là niềm kiêu ngạo của cả nhà họ Vương.
"Ai ngờ năm mười lăm tuổi, thằng bé này lại bắt đầu phản nghịch, nhà muốn nó thi võ nó nhất quyết nói không, bảo rằng ở chung với đám con em quan lại sẽ không được tôi luyện. Nửa đêm bọc hành trang dắt ngựa đi về phía đông tòng quân, đợi đến khi cha nó tìm được, thằng bé đã tự mình ghi danh ra chiến trường, ai khuyên cũng không chịu trở lại."
Khi nói những điều này, giọng điệu Thái phu nhân còn mang lòng tiếc nuối, dẫu sao đi theo con đường người nhà sắp xếp cũng sẽ suôn sẻ hơn nhiều, tuổi nhỏ một mình lăn lộn bên ngoài không biết phải chịu bao cay đắng.
Thế nhưng Tiêu Chiến lại thấy Vương Nhất Bác chọn đúng, không dựa vào gia thế, không nghe lời cha mẹ, Nhất lang nhà cậu vẫn là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.
"Cho đến giờ này, cũng không biết ban đầu để thằng bé ra chiến trường là đúng hay sai." Nói về chuyện xưa, lão thái thái không khỏi muộn phiền, "Nếu để thằng bé nhập ngũ muộn mấy năm, có lẽ đã tránh được tai họa này, hoặc có lẽ, thằng bé sẽ không bỏ lỡ lần cuối gặp mặt Uyển Nhi."
Trước kia qua mấy lần trò chuyện, Tiêu Chiến biết được Uyển Nhi là tên thời con gái của mẹ đẻ Vương Nhất Bác. Cậu vẫn luôn suy nghĩ không biết mẹ Vương Nhất Bác sẽ trông như thế nào, tên là Uyển Nhi, vậy hẳn là dịu dàng hiền thục, Vương Nhất Bác khôi ngô như vậy, mẹ huynh ấy nhất định cũng là một mỹ nhân.
Khi được hỏi vì sao mẹ đẻ Vương Nhất Bác lại mắc bệnh qua đời, Thái phu nhân hiếm khi có điều giấu giếm: "Sau khi sinh hạ Kiệt Nhi thân thể con bé không tốt, không tránh được những chứng bệnh của đàn bà, lâu dần thuốc thang châm cứu đều vô dụng."
Tiêu Chiến nóng lòng muốn hỏi thêm, nhưng Thái phu nhân đã chặn trước cậu một bước: "Lại nói ngày mai là ngày giỗ của Uyển Nhi, Kiệt Nhi chắc chắn sẽ về sớm thờ mẹ. Ngày này hàng năm thằng bé đều rất suy sụp, cháu nhớ ở bên an ủi thằng bé."
Được căn dặn, sáng sớm hôm sau Tiêu Chiến liền ra phố với Tiêu Đào, hương khói vàng mã trái cây chuẩn bị đủ cả.
Về nhà vào đến từ đường, dựa theo quy tắc hỏi thăm được, bày biện cẩn thận những thứ mua về, sau đó Tiêu Chiến chắp tay lạy một lạy về phía tổ tiên nhà họ Vương, khi đứng dậy chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, không lâu sau Tiêu Đào đã hoảng hốt vào cửa, nói: "Mau đến nhà trên một chuyến, đằng ấy ầm ĩ rồi!"
Vội vàng chạy ra sân trước, chưa vào cửa đã nghe tiếng quát vang dội của Vương lão gia: "Cả ngày không lo học, đi theo một lũ quần áo lụa là uống rượu đấu dế thì thôi đi, đây con dâu còn chưa cưới về đã dám nuôi kẻ khác bên ngoài, xem xem hôm nay ta có chặt đứt chân ngươi không!"
Nhấc chân bước vào, bên trong lung tung rối loạn---- Vương Việt ôm đầu chạy trốn như chuột, suýt thì nhảy luôn xuống gậm bàn, Vương lão gia rút đao đuổi theo, Thái phu nhân và Đại phu nhân đứng một bên giữ ông ta không cho ông ta chém thương Vương Việt, mấy người làm bên cạnh cũng sợ phát ngốc, luống cuống tiến lên ngăn cản, ghế đổ hai chiếc, tiếng kêu khóc âm ỉ bên tai.
Trong cảnh hỗn loạn, chỉ có Vương Nhất Bác vừa tan việc trở về nhà là vẫn bình tĩnh như thường, ngồi ở một góc không bắt mắt, lạnh lùng quan sát tấn kịch hài.
Tiêu Chiến đến gần hắn, cúi người hỏi hắn xảy ra chuyện gì, Vương Nhất Bác chỉ dựng tay trước môi, hất mắt về phía đám người, tỏ ý cậu xem là được.
Tiêu Chiến liền cứ vậy mơ mơ hồ hồ chứng kiến cuộc vui, thuận tiện góp nhặt từ khóa trong những lời đôi co để mà suy ra câu chuyện.
Thì ra là Vương Việt khinh suất, ăn chơi đàng điếm bên ngoài thì thôi đi, đây lại còn thuê phòng phía thành tây nuôi một vũ nương chuộc về từ lầu Thiên hương, tính ra đã được nửa năm, hiện giờ Vương Việt sắp kết hôn, không biết tại sao chuyện này lại truyền tới nhà họ Lưu.
Nhà họ Lưu nói sao cũng là gia đình trâm anh thanh quý, biết được chuyện này như nghe tin dữ, nghe nói Lưu Vãn Tình khóc suốt một đêm, lão gia nhà họ Lưu tuy muốn trèo cao tới nhà họ Lục, thế nhưng suy cho cùng cũng thương yêu con gái, vừa rồi đã nghĩ thông, sai người gửi trả thiếp canh của Vương Việt, bảo rằng muốn từ hôn.
"Từ hôn cũng chỉ có đằng trai từ đằng gái, nhà họ dựa vào đâu mà từ hôn Việt Nhi nhà ta?" Phùng Mạn Oánh còn đang già mồm cãi láo, "Ta còn ngại nhà nhỏ như nhà họ Lưu chẳng lên được mặt bàn đây, ha, đúng như dự đoán, ngay cả một phòng ngoài cũng không cho phép."
Lục lão gia giận đến phồng mồm trợn mắt: "Nào có lý lẽ chính thất chưa vào cửa đã để phòng ngoài sinh hạ con trai trưởng?!"
Tiêu Chiến cả kinh, thậm chí có cả con luôn rồi?
Phùng Mạn Oánh nói: "Không phải là chưa sinh à? Đích thứ khác biệt, cho nó vị trí phu nhân chính thất, hễ nó có bản lĩnh, thì đã không để người ngoài trèo lên đầu như vậy rồi!"
Lời từ miệng bà ta nói ra nhẹ bẫng, chính bản thân bà ta là vợ bé được nâng lên thành phu nhân, Vương Việt cũng nhờ vậy mà từ thứ thành đích, chỉ là lời vào tai Vương lão gia lại chẳng mấy dễ nghe.
Nhớ lại câu nói 'Mẹ hiền quá ắt hại con', Vương lão gia hung hăng ném thanh đao trong tay, chắp tay sau lưng, thở dài: "Sửa soạn, rồi cùng ta đến nhà họ Lưu nhận tội."
Vương Việt còn đang ôm đầu co ro trên đất, nghe vậy dè dặt ngẩng đầu: "Từ thì từ đi, còn đi nhận tội cái gì?"
Vương lão gia khom người lại muốn giơ đao, bị Thái phu nhân ngăn cản: "Thôi, còn ngại chưa náo loạn đủ hay sao? Mai rồi hẵng nói."
"Việc cần kíp bây giờ là bắt kẻ tiết lộ chuyện này với nhà họ Lưu mới đúng!" Phùng Mạn Oánh tức giận nói.
"Đúng!" Vương Việt lập tức hùa theo, "Chắc chắn là tên kia ghen ghét con, muốn bức hại con!"
Vương lão gia hận rèn sắt không thành thép: "Bản thân ngươi tự mình gây chuyện còn có mặt mũi trách người khác?"
Nói đoạn muốn kéo Vương Việt dưới đất lên, vừa lôi vừa mắng, "Sao ta lại có đứa con không nên hồn như ngươi, cùng là dạy dỗ sát sao như nhau, tại sao ngươi không bằng nổi nửa phần đại ca ngươi?"
Phùng Mạn Oánh nổi giận tại chỗ: "Việt Nhi nhà ta kém nó chỗ nào?"
Vương Việt cũng phát cáu, quay đầu thấy Vương Nhất Bác ngồi một bên lạnh lùng nhìn gã, lửa giận càng bốc lên nghi ngút: "Là ngươi đúng không? Chắc chắn là ngươi, căm ghét ta khỏe mạnh đầy đủ tay chân, muốn hủy hôn sự của ta, hại tương lai của ta!"
Vừa nói gã vừa giãy khỏi tay Vương lão gia, lao thẳng về phía Vương Nhất Bác, tốc độ cực nhanh, Tiêu Chiến còn chưa kịp phản xạ đã bị một cánh tay kéo ra sau xe bốn bánh.
Tiếp đến chỉ nghe xoẹt một tiếng, một tay khác cầm kiếm giơ trước người, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Vương Việt đang giương nanh múa vuốt muốn bổ nhào về trước, làm gã không dám bước thêm nửa bước.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chớp mắt, không ai thấy rõ, đau đớn truyền tới từ dưới thân dọa cho Vương Việt sợ hãi há hốc mồm, run rẩy cúi đầu, xác nhận vỏ kiếm chưa mở, mới chậm rãi thở hắt ra một hơi.
"Muốn người khác không biết, chỉ có thể đừng làm." Vương Nhất Bác chưa từng đổi sắc mặt, bình thản như đã đoán trước ngày này, "Ta cho rằng phàm là người sống trên đời, thì đều sẽ biết quy luật này."
Trận ồn ào tạm thời chấm dứt bằng việc Vương Việt phải chịu đòn theo gia pháp.
Tất nhiên không giữ nổi hôn sự với nhà họ Lưu, Vương Nhất Bác bị cha giữ lại nói mấy lời, liên quan tới việc ngày mai ra cửa nhận tội thế nào. Là huynh trưởng, khi đổi thiếp canh Vương Nhất Bác có tham dự, vậy thì khi rạn nứt hắn cũng phải đi theo thu dọn bãi chiến trường.
Bàn bạc xong xuôi, Vương lão gia nói: "Vương Việt không ra hồn, những năm này... vất vả cho người làm đại ca như ngươi rồi."
Vương Nhất Bác không đáp lại.
Cuối cùng, Vương lão gia thở dài: "Hôm nay là ngày giỗ mẹ đẻ ngươi, hiện giờ còn sớm, dùng cơm xong đến từ đường trò chuyện với nàng đi."
Vương Nhất Bác không ăn cơm, đi thẳng đến từ đường.
Trên đường đi hắn nghĩ rất nhiều chuyện, bao gồm chuyện cha hắn có thật sự không hề biết chuyện Phùng Mạn Oánh lộng quyền làm bậy, và cả chuyện rốt cuộc nhà này còn có bao nhiêu người là đồng lõa của Phùng Mạn Oánh.
Hôm nay là ngày hắn thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch, không biết có phải do được ông trời thiên vị hay không, mà lại chọn bừa trúng ngày này.
Vương Nhất Bác nhếch môi cười nhạt, đáy mắt âm u. Khi tới gần từ đường, hắn chỉnh đốn mặt mày, giấu kỹ tâm trạng, chuẩn bị gặp mặt người mẹ đã cách biệt lâu ngày.
Nhưng chợt dừng chân ngoài cửa.
Bên trong có người.
Sau khi nhà chính tan cuộc, Tiêu Chiến trở lại từ đường, kéo tấm đệm hương bồ đến bên cạnh bài vị của mẹ Vương Nhất Bác, quỳ xuống ngay ngắn.
Cảnh tượng nguy hiểm lúc nãy vẫn khiến cậu bất an, ngồi ở đây, trái lại có thể bình tĩnh hơn đôi chút.
Cậu không biết bao giờ Vương Nhất Bác sẽ tới, nếu đã bị Vương lão gia giữ lại nói chuyện, có lẽ sẽ không quá sớm. Thế nên Tiêu Chiến nhân lúc bốn bề vắng lặng, trò chuyện với mẹ Vương Nhất Bác: "Bác gái, con tạm thời gọi người là bác gái, được không?"
"Con là... vợ của Vương Nhất Bác, chính miệng huynh ấy thừa nhận."
"Chỉ là mãi đến hôm nay con mới đến gặp người, là lỗi của con, chờ lát nữa huynh ấy tới, người đừng trách huynh ấy, trách con là được rồi."
"Không biết người có thích mấy loại hoa quả bánh ngọt này không? So với vị hăng nồng mặn cay, Nhất lang đặc biệt thích vị ngọt, con nghĩ mẹ con đồng lòng, có lẽ người cũng thích đồ ngọt chăng?"
"Cảm ơn người đã hết lòng dạy dỗ, Nhất lang huynh ấy... là một người rất rất tốt."
Nói đến đây, Tiêu Chiến dừng lại chốc lát, khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã phảng phất ý cười: "Huynh ấy sẽ che ô cho con những ngày trời mưa, đắp chăn cho con khi trời nổi gió, khi con ngủ mất còn ôm con lên giường, dạy con cưỡi ngựa, chải đầu cho con, gắp cho con bánh bao mà con thích, lúc phạm sai lầm còn mặc con trừng phạt... Còn nắm tay con khi con sợ hãi bất an."
"Quan trọng nhất là, huynh ấy đã từng cứu mạng con."
"Huynh ấy tốt như vậy, thế nên..."
Tiêu Chiến ngắm nhìn bài vị, sau đó hai tay chống đất, cúi người dập đầu thật thấp.
"Thế nên, nếu người ở trên trời có linh thiêng, xin người thỉnh cầu các vị thần tiên phù hộ cho huynh ấy, che chở cho huynh ấy, đừng để huynh ấy phải chịu khổ nữa."
"Tiêu Chiến con, nguyện dùng hơn hai trăm năm tuổi thọ còn sót lại của mình, đổi cho huynh ấy cả đời bình an, con đường huynh ấy phải bước sau này đều là đường bằng phẳng, gặp dữ hóa lành, từ giờ trở đi khỏe mạnh hân hoan, thuận buồm xuôi gió."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro