Chương 17
Nàng không muốn đi gần quá, bèn cố tình đi sang lề phải, chẳng mấy chốc nàng bị dồn đến bãi cỏ ven đường. Không làm sao được, nàng đi chậm lại để hắn đi trước. Kết quả, hắn cũng đi chậm đến không thể chậm hơn, vừa đủ để sóng vai nàng. Nàng rảo bước, cố tình bất kính đi trước mặt hắn. Đáng tiếc, người nọ chân dài, chỉ hai bước lại đi ngang nàng.
Cố ý đúng không? Cung Khanh thầm mài dao xoèn xoẹt trong ý nghĩ, không chút do dự băm nát Thái tử điện hạ.
Ra khỏi ngự hoa viên, một con đường rợp bóng cây dẫn thẳng đến Đông Cung. Rất nhanh liền đến phòng ấm phía Đông điện Ung Minh, ngự y Tiết Lâm Phủ đã chờ sẵn ở hành lang.
Nhìn thấy Thái tử điện hạ, Tiết ngự y cúi người thi lễ.
Mộ Thẩm Hoằng phẩy tay: "Cung tiểu thư không khỏe, Tiết thái y chẩn đoán tỉ mỉ."
Tiết Lâm Phủ cung kính nhận lời, đi theo Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh vào phòng.
Một luồng gió thơm ngát thổi đến, Cung Khanh lại hắt hơi, bởi vì trong phòng im lặng như tờ, tiếng hắt hơi này như to hơn, Mộ Thẩm Hoằng cười khẽ.
Cung Khanh đỏ mặt, ngại ngùng cười: "Tiết đại phu, ta không phải là không khỏe, chỉ là vừa rồi hơi lạnh."
Lý Vạn Phúc lập tức dâng lên chén canh gừng đã chuẩn bị.
Cung Khanh chịu đựng vị cay nóng uống một hơi, cảm ơn Lý Vạn Phúc.
Một chén canh gừng, phòng sưởi ấm áp khiến nàng thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng luồng hơi lạnh trong hầm băng như đã thấm vào khớp xương, không thể đẩy ra trong một chốc một lát, sắc mặt nàng vẫn trắng bệch. Nhưng dù có thích sự ấm áp ở đây nàng cũng không dám ở lại, bởi vì Mộ Thẩm Hoằng đang ngồi trước mặt nàng nhìn bằng ánh mắt quan tâm, so với keo bong bóng cá thì dính còn chặt hơn.
Nàng cúi ghằm mặt, nhìn đi, cứ nhìn đi.
Ánh mắt hắn hiện ý cười, uhm, tiểu nha đầu rất thú vị.
Tiết Lâm Phủ bắt mạch cho Cung Khanh, nói thật, một tí ốm yếu cũng không tìm thấy.
Ông ấy không nhịn được hộc máu trong lòng, lão phu tốt xấu gì cũng nổi danh thiên hạ, được xưng thần y Quỷ Kiến Sầu, Cung tiểu thư cô chẳng bệnh tật gì mà suốt ngày gọi ta đến bắt mạch, ỷ là ta không dám tìm cô đòi tiền đúng không?
Vì vậy, Tiết thần y lại trịnh trọng viết một đơn thuốc đắng ngắt không liên quan, buồn bực cáo lui.
Mộ Thẩm Hoằng nói: "Cung tiểu thư ngồi đây cho ấm người đã, chờ thuốc sắc xong uống rồi hãy đi." Dứt lời liền sai Lý Vạn Phúc đi sắc thuốc.
Cung Khanh ngồi ở đây thấy "một ngày dài tựa ba thu", sao dám nấn ná, vội nói: "Thần nữ có thể mang thuốc về cung Minh Hoa tự sắc, không dám làm phiền Lý tổng quản."
Lý Vạn Phúc lập tức cười nói: "Cung tiểu thư đừng nói vậy, lão nô chỉ mong có thể dốc sức vì Cung tiểu thư." Dứt lời liền cười hì hì cầm phương thuốc đi. Lên tới chức Tổng quản Đông Cung mà không hiểu tâm tư chủ nhân thì còn làm ăn gì.
Mộ Thẩm Hoằng cười nói: "Cung tiểu thư thân thể ngàn vàng, chỉ sợ đã bị nhiễm lạnh, trong cung Minh Hoa không có lò sưởi, ở lại đây vẫn hơn. Chuyện này đều do A Cửu gây ra, nếu Cung tiểu thư có chỗ nào không khỏe, ta thân là hoàng huynh của A Cửu sao có thể an lòng, sao có thể đối mặt với vợ chồng Cung Thượng thư, mong Cung tiểu thư chịu bảo trọng ngọc thể."
Vừa nghe hai chữ "ngọc thể", Cung Khanh liền cảm thấy mặt nóng bừng, sao qua mồm hắn nghe lại mờ ám như thế...
"Mặt Cung tiểu thư đỏ quá, không lẽ phát sốt?" Vừa nói, hắn vừa vươn tay sờ trán nàng. Cung Khanh không chịu đựng được, lườm hắn một cái sắc lẹm.
Hiển nhiên, Thái tử điện hạ không phải hạng người tham sống sợ chết, hắn nở nụ cười thoảng như mây gió hóa giải cái lườm của nàng, bàn tay ấm áp áp lên trán nàng
"Đúng là hơi nóng, Cung tiểu thư nên lên bục sưởi ngồi thì hơn." Hắn ân cần đưa tay dìu nàng.
Cung Khanh trợn mắt, đã cố nén giận ngươi lại quá đà! Hổ không ra oai ngươi tưởng là mèo ốm đúng không, Đông Cung Thái tử thì sao chứ, chòng ghẹo dân nữ là việc không thể tha thứ!
Mộ Thẩm Hoằng như cảm nhận được sát khí của Cung tiểu thư, nhìn nàng bằng dáng vẻ quân tử, cười nói: "Trong lúc chờ sắc thuốc, ta cùng Cung tiểu thư chơi một ván cờ được không?"
Chuyện đó... Có lẽ nên đấu văn không nên đấu võ. Cung Khanh thu hồi sát khí, ngồi lên bục sưởi cho ấm, nhân tiện giết hắn một ván cho thỏa mối hận trong lòng.
Thái tử điện hạ khó lòng chống đỡ, bại trận tan tác. Sau một ván cờ hoa rơi nước chảy, vậy mà thuốc vẫn chưa sắc xong? Lý tổng quản ông thật sự đi sắc thuốc sao?
Đồng hồ cát chảy chầm chậm, trong phòng ấm áp như xuân, mùi long tiên hương thoang thoảng
Cung Khanh chốc chốc lại nhìn ra cửa, mong ngóng mỏi mòn.
Mộ Thẩm Hoằng cười, rất thấu hiểu mà sai nội thị: "Đi xem xem Lý Vạn Phúc đã sắc thuốc xong chưa?"
Đúng lúc đấy, Lý Vạn Phúc như vẫn đứng chờ ngoài cửa, lập tức bê một bát thuốc đi vào, cười hì hì nói: "Sắc xong rồi đây, nhưng thuốc hơi nóng, Cung tiểu thư cẩn thận không bỏng."
Cung Khanh cảm ơn, nhận bát thuốc, uống xong xem như đại công cáo thành, rốt cục có thể đi.
Nàng đặt bát thuốc xuống: "Đa tạ điện hạ chiếu cố, xin cho thần nữ cáo lui."
Mộ Thẩm Hoằng cười nói: "Cung tiểu thư nếu có thời gian mời tới chỗ ta đánh cờ tán gẫu."
So với lần trước càng trực tiếp hơn ... Cung Khanh đỏ mặt, quẫn bách nhận lời qua loa, lòng thầm nhủ: thật xin lỗi điện hạ, có thời gian ta cũng không đến.
Hắn cười nhìn nàng: "Cung tiểu thư sẽ không làm như lần trước, bảo một đống người tới đây chứ?"
"Sẽ không." Cung Khanh khom người thi lễ, đi như bay, tựa như một con chim được sổ lồng.
Thái tử điện hạ, một chiêu không thể dùng hai lần.
Ai ngờ vừa ra khỏi phòng ấm lại gặp một bóng dáng xinh đẹp đi tới.
"Cung tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
Tiết Giai tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười.
Cung Khanh thấy đầu hiện một vệt đen, sao lại trùng hợp gặp phải người này cơ chứ, nhưng cũng không ngoài ý muốn, người ta đến tìm biểu ca là chuyện hợp tình hợp lý. Sự xuất hiện của nàng mới là không hợp tình mà cũng không hợp lý.
Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, đúng là một câu chuyện dài. Nhưng dù có mất thời gian cũng phải kể rõ ràng, nếu để Tiết Giai trở lại cung Minh Hoa tuyên dương một lần, vậy thì nàng đúng là tình ngay lý gian.
Vì vậy, Cung Khanh kể lại từ đầu đến cuối, cuối cùng kết luận: "Thái tử điện hạ chỉ sợ ta nhiễm lạnh ngã bệnh, vì thế mới đưa ta đến đây, để Tiết ngự y kê cho ta một đơn thuốc. Chuyện này xin nhờ Tiết muội muội giữ kín hộ, bằng không truyền đến tai Hoàng hậu nương nương, nếu trách phạt An phu nhân hoặc Công chúa thì chẳng phải đều là lỗi của ta."
Tiết Giai gật gù: "Thì ra là thế, An phu nhân sao lại bất cẩn đến thế, quên tỷ tỷ trong hầm băng, nếu để dì biết, nhất định trách phạt."
"An phu nhân tuyệt đối không phải cố ý, ta đoán là cửa hầm băng bị kẹt."
Tiết Giai ân cần cầm tay Cung Khanh, "Tỷ tỷ còn thấy lạnh không?"
"Uống một chén canh gừng, lại uống thuốc của Tiết thái y, ta đã không còn gì đáng ngại."
"Có lẽ tỷ tỷ cẩn thận vẫn hơn, về phòng nên đi nằm đắp chăn cho ấm."
"Đa tạ muội muội quan tâm, ta đi về trước."
"Vâng, tỷ tỷ đi thong thả."
Cung Khanh thở phào một cái, xoay người rời đi. Chỉ mong lần này Tiết Giai có thể giữ bí mật, ngàn vạn lần đừng quay về cung Minh Hoa thả quả bom.
Tiết Giai hơi nheo mắt, nhìn bóng Cung Khanh, lại nhìn về phía phòng ấm một chút, quay người đi cung Dục Tú.
Còn chưa đi vào chính điện, đã nghe thấy một tràng cười giòn giã, dám cười càn rỡ thế trong cung Dục Tú chỉ có một mình A Cửu.
Tiết Giai cười đi vào trong điện: "Công chúa có chuyện gì mà cao hứng vậy?"
A Cửu cười khanh khách rồi mới nói: "A Giai, vừa rồi Cung Khanh kia bị nhốt trong hầm băng lạnh đến ngất xỉu." Vừa nói vừa vui vẻ xoa mặt, "Ai nha, cười sái quai hàm ta luôn."
Tiết Giai ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, hỏi: "Công chúa cũng không thích cô ta sao?"
Một chữ "cũng" khiến A Cửu ngừng cười, nhíu mày hỏi: "Nghe khẩu khí của ngươi thì ngươi cũng không thích cô ta?"
"Vốn dĩ cũng thích, cho là cô ta an phận ngây thơ, không tham vọng, ai ngờ vừa rồi tới chỗ biểu ca lại thấy cô ta đi ra từ phòng ấm."
A Cửu nhướng mày: "Cô ta đi tìm hoàng huynh?"
"Ta cũng rất kinh ngạc, xưa nay thấy cô ta có vẻ khiêm tốn, không chút tham vọng, thì ra là ngầm tìm cơ hội, không ngờ lại lớn gan táo bạo như thế."
A Cửu xùy một tiếng, khinh thường nói: "Dù cô ta có tự trèo lên giường, mẫu hậu cũng sẽ không để cô ta thực hiện, tạm thời nhìn xem cô ta tự rước nhục vào thân thế nào."
Tiết Giai cười một tiếng: "Ta ghét nhất là loại dối trá, nếu muốn gả cho biểu ca,việc gì phải ra vẻ thanh cao thoát tục, không màng danh vọng."
Thật sự A Cửu cũng không có tình cảm thắm thiết với Tiết Giai, sâu trong nội tâm còn có chút khinh thường, bởi vì phụ thân của của Tiết Giai là Tiết Mẫn, xuất thân cũng chẳng phải danh gia vọng tộc gì, là nhờ vào sự chiếu cố của Độc Cô Hoàng hậu mới được như ngày hôm nay. Trong mắt A Cửu, lời nói cử chỉ của Tiết Mẫn luôn có vẻ nhà giàu mới nổi, trước mặt Độc Cô Hoàng hậu và Tuyên Văn Đế như chó vẫy đuôi, thật sự không có tiền đồ.
Có điều hôm nay nghe Tiết Giai đánh giá Cung Khanh đúng là thoải mái trong lòng, không khỏi thân thiết thêm mấy phần, mơ hồ có cảm giác liên minh cắt máu ăn thề.
Tiết Giai lại nói: "Hôm đó Nhị ca bảo ta hẹn cô ta đến ngự hoa viên."
A Cửu không chờ cô ta nói xong liền cắt lời, "Tức là sao, Nhị ca của ngươi cũng thích cô ta?" Nữ nhân đa số đều thích đồn đại, nhất là đồn đại về tình địch, A Cửu cũng không ngoại lệ, nghe tin thế vừa hiếu kỳ vừa khinh thường, Tiết Nhị mắt mũi thế nào lại đi coi trọng Cung Khanh chứ, đúng là đồ đần như ông bố.
Tiết Giai bĩu môi, "Công chúa không cảm thấy dáng điệu diện mạo của cô ta rất dụ dỗ, rất thu hút đàn ông sao?"
Đúng vậy. A Cửu nghĩ tới Thẩm Túy Thạch, nỗi khó chịu lại dâng lên.
Vừa nghĩ đến hắn, An phu nhân đi vào bẩm báo: "Công chúa, Thẩm đại nhân cầu kiến."
A Cửu sửng sốt một phen, hoan hỉ đứng lên, không biết hắn đến có chuyện gì? Đi được mấy bước lại quay trở lại, đến chiếc gương nhìn một chút, thấy trong gương là một diện mạo xinh đẹp mới cười hài lòng.
An phu nhân nhìn A Cửu vẻ mặt hân hoan, âm thầm hít một hơi lạnh, bởi vì, Thẩm Túy Thạch đến trả bạc, thật là đã nói là làm, động tác nhanh chóng.
Dưới ánh dương ấm áp, Thẩm Túy Thạch cao lớn tuấn tú, toát lên vẻ thanh cao ngạo khí.
Nhìn thấy hắn, A Cửu mừng rỡ không thôi, nhưng bao vui mừng hóa thành mây khói trong chớp mắt, thì ra hắn đến trả bạc.
A Cửu chịu đựng sự không vui, dịu dàng nói: "Thẩm đại nhân thật khách sáo, món tiền đấy ta trả hộ đại nhân là được, đại nhân hà tất phải làm điều thừa thãi."
Thẩm Túy Thạch nghiêm mặt nói: "Chuyện riêng của vi thần tuyệt không dám làm phiền Công chúa lo lắng. Thỉnh Công chúa nhận lấy số bạc này, đa tạ Công chúa, vi thần cáo lui."
Thẩm Túy Thạch khách sáo xa cách, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ không thể tác động, rõ ràng là thể hiện thanh toán xong hai bên không còn nợ nần, thật đúng là gậy ông đập lưng ông.
A Cửu chỉ cảm thấy bực mình, nhưng không thể phát tiết, hành động của hắn rất hợp lễ nghi, không thể bới móc, nhưng đó không phải điều A Cửu muốn, cô ta muốn hắn có thể đối với cô ta tùy tiện một chút, dịu dàng một chút, nếu có thể cười một cái, hoặc đột nhiên đỏ mặt, thì đó mới là hoàn mỹ, đáng tiếc, không có chút gì. Hắn cố chấp trả tiền, như thể A Cửu là một chủ nợ đáng ghét.
A Cửu như bị đánh một côn, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
An phu nhân thầm nhủ, Thẩm đại nhân ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại dám ngỗ nghịch với Công chúa.
A Cửu quăng hết số bạc đi, giận đến độ đập vỡ mấy món đồ cổ bằng sứ. Phát tiết xong, mới phát hiện ra bên cạnh còn Tiết Giai, lập tức cảm thấy mất mặt, lại càng giận hơn.
Tiết Giai không hề tỏ vẻ hả hê, ngược lại còn quan tâm vỗ về: "Công chúa bớt giận. Thẩm đại nhân làm như vậy, chắc là có nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì?"
"Ta nghe mẫu thân nói, Thẩm đại nhân tướng mạo xuất chúng, sau khi trúng Trạng nguyên có rất nhiều đại thần mời hắn tới nhà dùng cơm, nhân đó ám chỉ, muốn gả con gái cho hắn."
A Cửu vừa nghe càng thêm tức giận, lòng nổi giông bão.
"Cung đại nhân cũng từng mời hắn tới phủ, hơn nữa hôm chọn hoa thần Thẩm đại nhân đã bầu cho Cung tiểu thư, chỉ sợ... " Tiết Giai nói lửng lơ.
A Cửu cắn răng, cả giận nói: "An phu nhân, đi cung Minh Hoa tuyên chỉ, việc 'thưởng hồng' ngự hoa viên ngày mai một mình cô ta làm hết, không cho ai giúp! Nếu để rụng một cánh hoa, ta sẽ cho cô ta biết thế nào là lễ độ."
An phu nhân nghe mà run rẩy, tất nhiên bà ta biết "cô ta" trong lời của A Cửu là chỉ ai, vội lĩnh chỉ đi cung Minh Hoa.
Ngự hoa viên nhiều cây như thế, Cung Khanh chỉ được làm một mình, chỉ sợ hai ba canh giờ chưa xong, An phu nhân lắc đầu, chọc vào A Cửu Công chúa, ngươi chờ chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro