Tâm cơ
Truyền thông đưa tin:
Tỷ phú nổi tiếng thành phố A Diệp Tử Khiêm cùng phu nhân Lưu Uyển đi du lịch ở Núi Long Hổ, trên đường vòng quanh sườn núi xảy ra tai nạn xe cộ dẫn đến tử vong. Chỉ có cậu con trai may mắn thoát nạn, hung thủ gây tai nạn đã bỏ trốn, cảnh sát đang tiến hành điều tra.
Bên ngoài phòng phẫu thuật đèn đỏ chói mắt, đôi vợ chồng cùng một cậu bé khôi ngô xấp xỉ 10 tuổi đang đợi.
Bên trong phòng cấp cứu là con trai độc nhất của Diệp Tử Khiêm - Diệp Tử Tinh.
Ba Lý và Mẹ Lý liếc nhau, hai đầu lông mày hiện rõ sự nôn nóng bất an. Vụ tai nạn xe cộ này là do bọn họ sắp đặt.
Diệp Tử Khiêm và vợ Lưu Uyển là trẻ mồ côi. Hai người họ gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng làm nên cơ nghiệp lớn.
Tài chính của Lý gia gần đây xảy ra một vài vấn đề. Ba Lý nghĩ hai người họ không cha không mẹ nên đã tạo ra kế hoạch này nhằm mưu tài hại mệnh. Nhưng lại không tính được đứa con trai duy nhất của họ là Diệp Tử Tinh còn sống.
Hai người lo suy tính nên không để ý đến con trai mình nắm chặt hai tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh đèn màu đỏ trong phòng phẫu thuật.
Đột nhiên cậu ngẩng đầu nhìn mẹ Lý, giọng điệu non nớt nói: "Mẹ ơi, ba mẹ của A Tinh đều qua đời, chúng ta chăm sóc A Tinh có được hay không ạ ?"
Mẹ Lý theo bản năng quát lớn "Lý Ngôn Dụ con nói cái gì vậy"
Ba Lý đột nhiên mắt sáng lên liền ngăn cản bà rồi kéo bà ấy sang một bên nhỏ giọng thầm thì.
Ánh mắt mẹ Lý ngày càng sáng. Đúng rồi Diệp Tử Khiêm và Lưu Uyển vô tình bỏ mạng, chỉ có hai người họ là bạn thân duy nhất. Nếu như bọn họ ra mặt nuôi dưỡng Diệp Tử Tinh thì một đứa bé 10 tuổi có thể có bản lãnh gì còn không phải tuỳ ý hai người họ nắm bắt, tài sản gì đó càng dễ thu vào tay.
Cậu con trai nghe được hô hấp dồn dập của hai người họ. Trong giây lát đáy mắt hắn hiện ra một tia đen tối, ánh mắt loé lên sự khinh thường.
Mặc dù họ là ba mẹ của hắn nhưng hắn không tài nào thích nổi, hai người họ vì tư lợi bản thân quá nhiều.
Nghĩ đến Diệp Tử Tinh, tròng mắt của hắn hiện rõ dục vọng chiếm hữu dữ tợn.
"Ngôn Dụ con nói đúng, A Tinh rất đáng thương nên ba mẹ nhận nuôi cậu ấy có được hay không ?" Mẹ Lý cười ha hả hỏi con mình.
Bà cảm thấy may mắn vì nhờ đứa con ngoan nhắc nhở mà bọn họ có thể nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu.
Lý Ngôn Dụ kinh hỉ nói: "Tốt quá, con sẽ đem giường của con phân một nửa cho Tử Tinh, bọn con sẽ ở cùng nhau".
Đột nhiên cậu bé cúi đầu, đôi mắt tối sầm giống như rất khó chịu, âm thanh nghẹn ngào:
"Mẹ à, tay chân của Tử Tinh chảy rất nhiều máu có thể bị tàn phế hay không ạ, Tử Tinh còn nhỏ như vậy nếu như em ấy bị tàn tật thì không thể đi đâu được ?".
Cậu vẫn là một đứa trẻ hơn mười tuổi, dường như chỉ thuận miệng hỏi một chút vì lo lắng cho người bạn chơi cùng.
Người nói không để tâm nhưng người nghe thì có ý.
Mẹ Lý và Ba Lý trao đổi ánh mắt với nhau. Việc nuôi đứa bé này không những để bọn họ thu được khối tài sản khổng lồ mà còn có được thanh danh tốt đẹp. Nếu như đứa bé này thành người tàn tật thì hậu hoạn sau này không cần phải lo.
Ánh mắt họ bỗng hiện lên một tia tàn nhẫn, hai người hiểu rõ ý tứ đối phương. Chỉ trong giây lát, ba Lý đã đi lên phòng trên làm việc với viện trưởng.
Ông và viện trưởng của bệnh viện này có chút giao tình.
Hai người họ không chú ý đến đứa trẻ luôn cúi đầu, trông rất buồn bã. Ánh mắt cậu hiện lên nụ cười như có như không vừa điên cuồng lại tàn nhẫn.
Một lúc sau, một bác sĩ khác tiến vào phòng phẫu thuật. Trải qua mấy tiếng đồng hồ cuối cùng đèn đỏ bên ngoài phòng cũng đã tắt.
Thừa dịp mẹ Lý, ba Lý một bên lo lắng, một bên khách sáo với bác sĩ. Lý Ngôn Dụ chạy vào phòng bệnh
Bé trai trên giường bệnh tái nhợt yếu ớt như ngọc lưu ly dễ vỡ, sợi tóc tinh tế mềm mượt, lông mi vừa dài vừa cong, cực kỳ tinh xảo mỹ lệ.
Lý Ngôn Dụ nhẹ nhàng nắm chặt tay bé trai. Hắn cầm ngón tay mảnh mai tinh tế của cậu đưa lên môi mình rồi khẽ hôn, thanh âm ngây thơ pha chút quỷ dị "A Tinh, về sau anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, nhất định"
Diệp Tử Tinh trong không gian đang cắn hạt dưa sờ mèo xem TV, thấy Lý Ngôn Dụ bên ngoài như vậy, cậu nhíu mày nhìn hệ thống.
[Tôi cứ thấy lạ lạ chỗ nào, cái tên Lý Ngôn Dụ này cho tôi cảm giác rất quỷ dị.]
[Lần này hắn ta là nhiệm vụ mục tiêu của tôi sao. A Thống cậu có thể nhìn thấy độ thiện cảm của hắn không ?]
Hệ thống [Độ thiện cảm 40, dục vọng chiếm hữu 100]
Lần này đến lượt hệ thống cũng cảm thấy không đúng, dục vọng chiếm hữu 100 là cái quái gì ?
______
Sau khi phẫu thuật xong, Diệp Tử Tinh mê man mấy ngày liền. Vợ chồng nhà Lý nhanh chóng làm xong thủ tục nhận nuôi. Trong lúc cậu mê man đã biến thành con trai của họ trên danh nghĩa.
Đợi đến khi cậu tỉnh lại, Lý Ngôn Dụ canh giữ ở giường bên cạnh ngay lập tức nhận ra. Hắn mở mắt nhìn Diệp Tử Tinh, kinh hỉ nói :"A Tinh, em tỉnh rồi"
Diệp Tử Tinh ngạc nhiên nhìn trần nhà trắng tuyết, cổ họng vừa khô vừa chát "Anh Ngôn Dụ, ba mẹ của em đâu ?"
Lý Ngôn Dụ môi mấp máy, không trả lời vấn đề này: "A Tinh, em có khát nước không, có đói bụng không ?"
Diệp Tử Tinh lắc đầu, nhìn mặt mũi của cậu lay động tựa như muốn rời khỏi giường. Sau đó sắc mặt trắng bệch nhìn Lý Ngôn Dụ:
"Tại sao em không cảm nhận được chân của mình ? Anh Ngôn Dụ chân của em đâu rồi ?"
Lý Ngôn Dụ khó khăn nhìn về phía Diệp Tử Tinh, hắn trấn an "Em sờ sờ bên dưới đi, chân em vẫn còn chỉ là chấn thương quá nặng, dưỡng thương sẽ lành lại"
Diệp Tử Tinh thấy sắc mặt của hắn trong lòng trầm xuống. Từ nhỏ cậu đã là một cậu bé thông minh nên nhanh chóng đoán được chuyện gì đang xảy ra. Cậu nhìn chằm chằm Lý Ngôn Dụ, thanh âm vừa gấp rút lại kinh hoảng: "Chân của em bị gãy phải không ? Ba mẹ của em đâu ? Ba mẹ của em đâu ?"
"Tử Tinh ơi Tử Tinh em hãy tỉnh táo " Lý Ngôn Dụ đành phải đè Diệp Tử Tinh lên giường không cho cậu giãy dụa. Vì hắn mạnh như con nghé nên Diệp Tử Tinh suy yếu nhanh chóng không có sức lực, thở phì phò nằm trên giường.
Thần sắc Lý Ngôn Dụ thoáng bi ai nhìn Diệp Tử Tinh. Sau đó hắn cắn môi cuối cùng ấp a ấp úng kể hết sự thật tàn khốc cho cậu nghe.
Ba mẹ mất hết, hai chân tàn phế.
Diệp Tử Tinh ngơ ngác nhìn khuôn mặt cực kỳ bi thương của Lý Ngôn Dụ. Cậu khó có thể tiếp nhận sự thật tàn khốc này cộng thêm thân thể suy yếu, tinh thần đã chịu nghiêm trọng đả kích nên hôn mê sâu.
[Không thích hợp, không thích hợp, sao hai chân có thể gãy được ?] Diệp Tử Tinh nhíu mày.
[Cậu truyền cho tôi ký ức nguyên chủ không phải như vậy]
Hắn tiếp nhận ký ức nguyên chủ. Sau khi ba mẹ mất hai chân bị thương, tỉnh lại liền được bạn tốt của ba thu dưỡng.
Nguyên chủ là một cậu bé cực kỳ thông minh. Do chú ý đến việc ba Lý thường xuyên để mình ký tên vào những văn kiện mà cậu không thể hiểu nên đã bắt đầu hoài nghi tai nạn xe cộ của ba mẹ có liên quan đến Lý gia.
Huống hồ với suy đoán của cậu, Lý Gia là bên được lợi ích nên rất có hiềm nghi.
Nhưng những năm gần đây không có chứng cứ. Lý gia đối với cậu cùng con trai ruột đều có đãi ngộ như nhau, người ngoài nhìn vào cũng khó nói một câu không đúng.
Đợi đến khi lớn hơn một chút, Lý Ngôn Dụ thích nguyên chủ, tỏ tình với nguyên chủ. Nhưng nguyên chủ hoài nghi Lý Gia lên kế hoạch vụ tai nạn xe cộ. Trong lòng có nghi ngờ không thể nào phát sinh tình yêu với con trai của kẻ thù giết cha nên đã từ chối rất nhiều lần.
Sau khi ba Lý biết Lý Ngôn Dụ thích nguyên chủ liền lật mặt. Những năm này tài sản ba mẹ nguyên chủ để lại đã sớm bị hắn chiếm đoạt gần hết. Dù nguyên chủ là người song tính có thể nối dõi tông đường nhưng ông vẫn không quên mình là người giết hại ba mẹ nguyên chủ.
Ông tuyệt đối không cho phép con trai độc nhất của mình với Diệp Tử Tinh.
Thế là ông ta động thủ ám sát Diệp Tử Tinh. Lần này đã bị Diệp Tử Tinh phát hiện chân tướng xác định ba mẹ mình bị Lý Gia động tay.
Nhưng ba Lý cao tay hơn một bước, dẫn đầu giải quyết nguyên chủ.
Nhưng từ đầu đến cuối khi tai nạn xảy ra nguyên chủ được ba mẹ bảo vệ vô cùng tốt. Diệp Tử Tinh vỏn vẹn chỉ bị thương ở chân cũng chẳng đến nỗi tàn phế.
Vì sao lại ?
Không thích hợp, không thích hợp, không thích hợp.
Nửa ngày, Diệp Tử Tinh hỏi
【 A thống, cậu nghĩ có khi nào nhiệm vụ đối tượng Lý Ngôn Dụ trùng sinh không?】
________
Cả gia đình họ Lý này đều đáng sợ như nhau. Cha mẹ thì vì tiền tài, thằng con thì vì trai mà bất chấp thủ đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro