Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99: Lố Bịch

"Cái gì...?" Tử Du theo ánh mắt của Diệp Thư Hoa, nhìn sang Sa Hạ.

Sa Hạ bị cô nắm tay, cũng nhìn lại cô.

"Chị..." Tử Du ngập ngừng, cảm thấy khó khăn để nói ra: "Chị và cô ta... quen nhau sao?"

Sa Hạ gật đầu.

"Chị..." Tử Du hoàn toàn rối trí, lắp bắp hỏi: "Quen từ bao giờ?"

Diệp Thư Hoa thẳng thừng đáp: "Nhiều năm rồi."

Nhiều năm...

Điều này có nghĩa là gì? Nó ám chỉ điều gì?

Tử Du không nhìn sang Diệp Thư Hoa, ánh mắt vẫn dán chặt vào Sa Hạ.

Sa Hạ dùng bàn tay còn lại, không bị cô nắm giữ, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giống như mọi khi, để trấn an mỗi khi cảm xúc của cô dao động. Nàng mở miệng, dùng khẩu hình gọi tên thân mật của cô.

-Du Du.

"Sa Hạ..." Tử Du cảm thấy hô hấp khó khăn, như thể đang bị dồn ép.

"Để tôi nói cho em rõ," Diệp Thư Hoa ngồi đối diện lên tiếng, "Chuyện này có nhiều thông tin, em ấy dùng ngôn ngữ ký hiệu sẽ khó để giải thích hết."

"Hôm nay tôi có mặt ở đây, em cũng biết rồi đấy, đây là tất cả những điều mà em ấy muốn tự nói cho em biết."

"Em ấy không muốn giấu em nữa, không muốn em cứ mãi ở trong bóng tối."

Diệp Thư Hoa tiếp tục: "Tôi và em ấy quen nhau nhiều năm rồi, là bạn cũ."

Lúc này, Tử Du mới cứng ngắc quay đầu, nhìn sang Diệp Thư Hoa.

"Khi tôi trở về Vân Thành để bàn chuyện làm ăn với em, thực ra là do em ấy sắp đặt."

"Việc tôi nhất quyết rủ em ra ngoài uống rượu cũng là theo ý em ấy. Những thông tin về Chu Hạo mà tôi đưa cho em khi ấy, không phải của tôi mà là từ em ấy."

Tử Du lẩm bẩm: "...Tại sao?" Cô không hiểu.

Tại sao Sa Hạ lại có thông tin về Chu Hạo? Tại sao nàng lại chỉ đạo Diệp Thư Hoa? Tại sao việc Diệp Thư Hoa mời cô đi uống rượu lại là ý của Sa Hạ? Sa Hạ vốn rất để ý chuyện đó mà, chẳng phải vì điều đó mà nàng mất niềm tin, thất vọng về cô đến mức dẫn đến ly hôn sao?

Diệp Thư Hoa cười nhẹ: "Một mặt, em ấy muốn thông qua tôi để thử lòng em, xem em có đủ trung thành với em ấy không. Mặt khác, em ấy đang lợi dụng em."

-Lợi dụng.

"Em ấy thực ra đã luôn lợi dụng em, ngay từ khi kết hôn với em. Em ấy có tham vọng, có mục đích, không cam tâm chỉ là một cô con gái câm trong Thấu gia. Em ấy biết quan hệ giữa em và Thấu Kỳ Sa Tuyết không vững chắc, nên đã sắp xếp một người ở nước ngoài để quyến rũ Thấu Kỳ Sa Tuyết, khiến cô ta chia tay với em, rồi em ấy mới có cơ hội chen vào."

"Em ấy lợi dụng mối quan hệ với Chu gia để giúp Thấu Hàn Long thăng tiến trong tập đoàn, đưa ông ta lên vị trí cao."

"Em ấy ham mê tiền bạc và quyền lực. Em ấy không chỉ muốn thừa kế Thấu Thị mà còn đang tính toán để chiếm cả Chu Thị, tập đoàn lớn hơn và giàu có hơn của em."

"Em ấy muốn ly hôn để em trải nghiệm cảm giác mất mát, để em càng thêm nghe lời, trung thành, trở thành người hữu dụng, hết lòng vì em ấy, và hoàn toàn nghe theo mọi chỉ đạo của em ấy."

-Nghe lời, trung thành, hết lòng vì nàng, và hoàn toàn nghe theo.

"Giống như bây giờ."

-Giống như bây giờ.

Bây giờ, Tử Du hoàn toàn vâng lời Sa Hạ, dù có bắt cô dâng Chu Thị bằng cả hai tay cô cũng không từ chối; bây giờ, Thấu Kỳ Sa Tuyết đã mất trí, mất luôn tư cách thừa kế gia sản. Hiện tại, Sa Hạ thường xuyên xuất hiện ở tập đoàn Thấu thị, còn bận rộn hơn cả Tử Du.

Lẽ nào... mọi chuyện là thật?

Diệp Thư Hoa ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Em ấy đã để mắt đến tất cả mọi thứ của em từ rất lâu. Ngay từ đầu, em ấy đã biết em có bệnh, em ấy vốn biết..."

"Cô im đi!"

Đột ngột, đôi mắt Tử Du mở to, đồng tử giãn ra. Với giọng nói run rẩy, cô cắt ngang lời Diệp Thư Hoa, không kìm được hét lên.

Tử Du nắm chặt tay Sa Hạ, kéo nàng ra khỏi phòng. Diệp Thư Hoa định đuổi theo, nhưng cô mạnh mẽ quát lớn, yêu cầu cô ấy tránh xa. Không nói một lời, Tử Du kéo Sa Hạ vào một căn phòng trống, khóa cửa lại, để lại Diệp Thư Hoa bên ngoài, giờ trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tử Du đứng quay lưng lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình trước khi quay mặt về phía Sa Hạ.

Cô không muốn nghe những lời này từ Diệp Thư Hoa. Những chuyện thế này sao có thể để người ngoài nói ra, sao có thể để người khác làm lung lay mối quan hệ của họ.

Cô chưa bao giờ thấy việc Sa Hạ dùng ngôn ngữ ký hiệu là phiền phức. Từng động tác của nàng cô đã ghi nhớ trong lòng. Cô muốn nghe chính Sa Hạ nói ra.

Tình huống này đã vượt quá mọi suy nghĩ của cô từ đêm qua đến giờ. Với nỗi đau nghẹn ngào, cô cố kìm nén, nhìn Sa Hạ, khẽ hỏi: "Những điều cô ta nói... là thật sao?"

"Chị đã luôn lợi dụng tôi?"

Sa Hạ bị ép sát vào tường, nàng mím môi thật chặt, rồi khẽ gật đầu.

Nàng giơ tay, chậm rãi làm ngôn ngữ ký hiệu: [Những gì cô ấy nói đều là sự thật]

Tử Du thấy trái tim mình như sụp đổ từng chút một, "...Vậy còn bệnh tình của tôi thì sao?"

"Chị đã biết từ lâu rồi sao?"

-Phải.

Ngay từ đầu nàng đã biết. Không có một lời biện hộ, ánh mắt thẳng thắn của Sa Hạ cho Tử Du câu trả lời.

Nàng ngôn ngữ ký hiệu: [Chị biết mọi thứ về em.]

Nàng biết tất cả mọi thứ về Tử Du.

Sa Hạ biết cả về tuổi thơ, trải nghiệm, tính cách, và bệnh tình của cô. Thậm chí, nàng còn có thể dự đoán từng bước đi của cô, hiểu rõ nhất cách nắm bắt tâm lý của cô.

"Tại sao chị lại giả vờ không biết?"

Sa Hạ không chút giấu giếm, thẳng thắn: [Để có thể vô tội mà kích thích em]

[Để trở thành người hoàn hảo trong lòng, khiến em cảm thấy mắc nợ]

-Để em hoàn toàn nghe theo chị.

"Kích thích tôi..." Tử Du hít một hơi sâu, như thể cố gắng bám víu vào điều gì đó trước khi ngã xuống, nắm chặt tay nàng, khó khăn cân nhắc từ ngữ, Sa Hạ đã kích thích cô bằng cách nào?

Rõ ràng, Sa Hạ là người tốt với cô nhất trên thế giới này, chưa từng làm điều gì tổn thương cô.

Nàng là người hoàn hảo nhất trong lòng Tử Du, người mà cô biết mình mắc nợ rất nhiều, người mà cô thật lòng muốn bù đắp, trong đầu cô lúc nào cũng chỉ nghĩ làm sao để bù đắp cho nàng.

Tử Du nhanh chóng tìm ra câu trả lời, "Hóa ra là lần sinh nhật đó."

"Chị đã sớm biết sinh nhật của tôi cũng là ngày giỗ của cha mẹ tôi."

-Phải.

Sa Hạ làm khẩu hình.

"Chị biết tôi có chứng rối loạn lưỡng cực, biết ngày sinh của tôi cũng là ngày giỗ của cha mẹ tôi, biết ông nội tôi thiên vị, biết tại sao bao nhiêu năm nay tôi không về nhà, chị biết hết tất cả mọi thứ về tôi, đúng không?"

"Đó là điều chị đã lừa dối tôi, phải không?"

-Phải.

Sa Hạ không hề phản bác bất kỳ điểm nào.

"Rốt cuộc chị đã..."

Tử Du nhìn nàng, như thể thế giới của cô bị đảo lộn hoàn toàn.

Nàng rốt cuộc đang nghĩ gì?

Biết bao cuộc đấu tranh tâm lý mà Tử Du phải trải qua, mang theo tâm trạng lo lắng, sợ hãi, và hồi hộp để quyết định kể hết mọi sự yếu đuối và tối tăm của mình cho Sa Hạ, hóa ra nàng đã sớm biết rõ từ lâu.

Vậy thì nàng đã và đang nghĩ gì trong lòng?

Về Diệp Thư Hoa, nàng chưa từng để tâm; về việc ly hôn, nàng chưa từng thấy đau buồn. Đó là một bước trong kế hoạch để Tử Du hoàn toàn nghe lời mình, việc Tử Du phớt lờ nàng, không đặt nàng vào lòng lại chính là điều nàng mong muốn.

Vậy khi Tử Du như kẻ điên cuồng, sẵn sàng sống chết lao từ bệnh viện ra nước ngoài tìm nàng để hàn gắn, đứng dưới mưa trước mặt nàng, khóc lóc, thì nàng đã nghĩ gì?

Khi Tử Du khóc lóc bày tỏ những lời hối hận, chân thành thổ lộ tình yêu của mình, trong lòng nàng đã nghĩ gì?

Khi Tử Du bất an kể về bệnh tình của mình, kể về quá khứ yếu đuối, muốn dâng hiến tất cả cho nàng, nàng làm ra vẻ rất đau lòng, liệu nàng thực sự có đau lòng không?

Những phản ứng đó đều là nàng chuẩn bị sẵn từ trước sao?

Phải chăng Bình Tỉnh Đào cũng là người của nàng, việc Bình Tỉnh Đào khuyên Tử Du nhập viện trước khi ra nước ngoài tìm nàng cũng là ý của nàng? Tử Du từng ngây thơ nghĩ, nếu một ngày nào đó nàng biết mình đã phải chịu đựng bao đau đớn ở bệnh viện trước khi đi tìm nàng, liệu nàng có đau lòng không?

Sau đó, cô không dám kể lại vì sợ nàng tự trách, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.

Hóa ra nàng sẽ không tự trách gì cả, hóa ra là nàng muốn Tử Du rơi vào tuyệt vọng và tan nát, là nàng điều khiển mọi thứ, để khi Tử Du đau đến không thể thở, cô lại khát khao tình yêu mà nàng từng trao.

Nàng là người điều khiển bàn cờ, còn Tử Du chỉ là quân cờ của nàng. Từ trước đến nay, hai người họ chưa bao giờ ở cùng một vị thế, cho dù Tử Du có đau lòng, sụp đổ, hay dâng hiến trái tim chân thành. Sa Hạ chưa từng đồng cảm với Tử Du, chưa từng thực sự hoà mình vào cuộc sống của cô, phải không?

Nỗi đau là giả, sự thương xót là giả, còn tình yêu thì sao?

Tình yêu thì sao?

Tử Du mở to đôi mắt, vành mắt dần ẩm ướt, những giọt nước mắt lớn rơi xuống gò má.

Cô thở gấp, như thể đang bên bờ vực sụp đổ, nhìn chằm chằm người phụ nữ xa lạ trước mặt mình, không thể thốt lên lời nào.

Ánh mắt đầy đau đớn và không tin được của Tử Du khiến trái tim Sa Hạ khẽ rung lên.

Đó là một ánh mắt khó diễn tả, chất chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp vượt ngoài dự đoán của Sa Hạ.

Đột ngột, Sa Hạ cảm thấy một điều gì đó rất mạnh mẽ – Nàng đã bỏ sót điều gì đó.

Cảm giác này khiến nàng bỗng chốc hoảng loạn, khẽ nhíu mày, muốn làm ngôn ngữ ký hiệu, nhưng cả hai tay lại bị Tử Du siết chặt, không thể cử động. Nàng cố gắng mấp máy môi nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Nàng mở to mắt, nhận ra mình không thể tiếp tục giải thích.

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi cảm xúc sụp đổ tràn ngập, Tử Du đã buông tay nàng ra.

Hai tay Sa Hạ vừa được tự do, Tử Du đã quay người, không để ý đến những gì nàng muốn giải thích, mở cửa và bước đi dứt khoát.

Sa Hạ vội vàng đuổi theo.

Trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên ở quầy lễ tân, Tử Du đẩy cửa ra, ngồi vào xe và khóa cửa, mặc kệ Sa Hạ gõ vào cửa kính. Cô nhìn chằm chằm về phía trước, lái xe rời đi mà không ngoái đầu lại.

"Chuyện gì vậy? Em ấy đi đâu vậy?!" Diệp Thư Hoa hoảng hốt bước ra.

Khi đó trời đã xế chiều, ánh nắng yếu ớt cuối ngày dần tắt. Chiếc xe của Tử Du biến mất khỏi tầm nhìn, không rõ phương hướng.

Sa Hạ lấy điện thoại, nhắn tin cho trợ lý và vệ sĩ. Diệp Thư Hoa nhận ra rằng, người luôn điềm tĩnh như nàng, giờ lại hoảng đến mức gõ sai chữ.

Phản ứng của Tử Du còn lớn hơn những gì nàng dự liệu, Tử Du không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào tiếp theo mà lập tức bỏ đi, hoàn toàn rời khỏi quỹ đạo mà nàng đã tính toán.

---

bà chơi con nhỏ một cú chấn động cỡ đó kh lẽ con nhỏ ngồi nghe bà kể hết chắc cắn lưỡi chet tại chỗ luôn qs=)))

tâm lý yếu mà đụng trúng 1 trong 2 mẹ này là móc như chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro