Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Thế Nhưng

"Cái gì?"

Khóe môi của Bình Tỉnh Đào khẽ cong lên, chậm rãi bước vào phòng khách bên cạnh, rót cho cô một ly trà. Trà đã nguội, nhưng Bình Tỉnh Đào vẫn bảo cô đến uống một ngụm, để lấy lại bình tĩnh.

Tử Du ghét cái vẻ cố tình làm người khác hồi hộp mà lại thản nhiên của cô ta.

Cô tiến lại gần, truy hỏi: "Ý cô là gì?"

Bình Tỉnh Đào ung dung ngồi xuống ghế sofa, "Ừm... người phụ nữ vừa đi cùng Tiểu Hạ tên là Phương Trì, cô không thấy vẻ ngoài cô ấy giống mình sao?"

Tử Du chẳng có tâm trí đâu mà nhìn kỹ khuôn mặt người phụ nữ đó, lần đầu nhìn cũng không cảm thấy giống cô.

Bình Tỉnh Đào lại hỏi cô: "Có phải cô không còn nhớ rõ chuyện hồi nhỏ của mình và Tiểu Hạ không?"

Tử Du cau mày.

Cô biết Sa Hạ nhớ mãi không quên tình cảm từ thuở bé với mình, lập tức lục lại hồi ức, đáng tiếc là khi đó tuổi còn nhỏ, đã nhiều năm trôi qua, cô chỉ nhớ được một vài mảnh vụn lẻ tẻ. Cô nhớ rằng mình và Sa Hạ từng học cùng một trường tiểu học, biết rằng sức khỏe Sa Hạ yếu đến nỗi không thể ăn kem, còn lại mọi thứ đều mờ nhạt không rõ ràng.

Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc cô trông giống người khác hay không?

Bình Tỉnh Đào khẽ cười, nhìn ánh mắt cô càng lúc càng dao động, dường như nghĩ rằng cô đã đoán được điều mình muốn nói.

"Chu tổng, cô quên rồi phải không? Quên cũng chẳng có gì lạ..." Cô ta vẫn thích kiểu úp úp mở mở, mỗi câu nói đều phải nhấp một ngụm trà: "Rốt cuộc... giữa hai người vốn dĩ chẳng có gì cả."

Tử Du mở to mắt.

"Người mà cậu ấy có tình cảm sâu đậm thuở bé, không phải là cô. Thật đáng thương, hoàn toàn sống trong lừa dối mà chẳng hay biết gì cả."

Nói xong, Bình Tỉnh Đào ngước mắt lên, nhìn thấy biểu cảm của Tử Du đã hoàn toàn thay đổi, khẽ mỉm cười, đặt ly trà xuống rồi nói tiếp: "Cô thực sự rất giống cô ấy, từ ánh mắt, sống mũi, đến đôi môi… Đặc biệt là đôi môi, chẳng trách Tiểu Hạ lại thích hôn cô đến vậy. Nhưng tính cách của cô và cô ấy lại hoàn toàn khác biệt, cô ấy dịu dàng hơn cô rất nhiều. Chỉ cần nhìn cảnh vừa rồi cũng đủ thấy, cô ấy là một người yêu ổn định về cảm xúc, còn cô thì điên cuồng, dù trông có vẻ dễ thương nhưng cuối cùng vẫn không phải là người mà Tiểu Hạ mong muốn." Bình Tỉnh Đào lắc đầu, thở dài.

Tử Du bước đến đối diện cô ta, ánh mắt bừng bừng lửa giận, chất vấn: "Cô đang đùa với tôi sao?"

"Tôi đùa với cô làm gì… Vừa rồi cô không nhìn thấy sao? Tiểu Hạ thậm chí không thèm nhìn cô. Không phải là cậu ấy đã lạnh lùng bỏ cô lại mà đi với người kia sao?”

"Cô ấy đã quay lại rồi, Tiểu Hạ thực sự không còn lý do nào để tiếp tục dính líu đến cô nữa." Bình Tỉnh Đào nhắc lại khung cảnh vừa nãy khi Sa Hạ cùng Phương Trì rời đi, đánh trúng vào nỗi đau của Tử Du.

Bình Tỉnh Đào như một con hồ ly tinh ranh, thấu hiểu mọi nỗi sợ hãi và sự hoảng loạn của Tử Du.

"Chu tổng, cô chỉ là một người thay thế vì giống cô ấy mà thôi, người mà Sa Hạ yêu chưa bao giờ là cô. Cô ấy đã quay lại rồi, trong mắt Sa Hạ, cô thậm chí chẳng bằng một sợi tóc của cô ấy…"

"Hiểu chưa?"

"Cô…"

Tử Du hoàn toàn sững sờ, đứng chết lặng tại chỗ. Cô thở gấp, cố lục lại ký ức để tìm ra điều gì đó để phản bác Bình Tỉnh Đào, nhưng đầu óc đã rối bời, không thể nghĩ ra điều gì, nhất thời tay chân luống cuống, vô cùng hoảng loạn.

Sắc mặt Tử Du tái nhợt, đồng tử run rẩy. Cô đã gần đến giới hạn...

"Lừa cô đấy."

Bình Tỉnh Đào đột nhiên bật cười thành tiếng, sau đó không nhịn được mà cười liên tục, cười đến mức híp cả mắt, như một đứa trẻ nghịch ngợm thành công trong trò đùa ác ý của mình.

"Chu tổng, cô thật dễ bị lừa."

"Dáng vẻ hoảng loạn của cô thật sự khiến tôi phấn khích, thật đáng tiếc..."

"Bình Tỉnh Đào!" Tử Du bất ngờ túm lấy cổ áo cô ta, trừng mắt giận dữ. Cô gần như phát điên.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác như vậy, Chu tổng." Bình Tỉnh Đào vẫn chưa hết cơn cười, ho khan hai tiếng rồi nói: "Tôi chỉ là thay Tiểu Hạ xả giận một chút thôi."

"Cô đã làm quá nhiều chuyện khiến cậu ấy tổn thương và đau lòng, với tư cách là bạn, tôi thực sự không thể chịu nổi. Xin lỗi, tôi thực sự không nhịn được."

Nhìn vào đôi mắt ngập tràn giận dữ của cô, cảm nhận áp lực từ bàn tay đang siết chặt hơn quanh cổ mình, Bình Tỉnh Đào không hề nghi ngờ rằng Tử Du lúc này muốn bóp chết mình, nhưng cũng chẳng hề sợ hãi: "Chu tổng, cô đúng là người mà Tiểu Hạ luôn mong nhớ. Nhưng cô cũng nên hiểu rằng, cô và cậu ấy đã gần hai mươi năm không gặp rồi."

"Cô nghĩ, Tiểu Hạ bây giờ còn yêu cô sao?"

Ánh mắt Tử Du khựng lại.

"Cô nghĩ cậu ấy yêu cô hay là yêu hình bóng thời thơ ấu của cô? Cô nghĩ rằng cậu ấy yêu cô vì bản thân cô bây giờ, hay vì nhớ mãi không quên tuổi thơ, vì lăng kính màu hồng của quá khứ mà muốn yêu cô?"

"Chu Tử Du," lần này Bình Tỉnh Đào gọi thẳng tên cô, nở nụ cười giễu cợt rồi hỏi: "Cô nghĩ cô có điều gì hoặc đặc điểm gì đáng để cậu ấy yêu không?"

Tử Du kiêu ngạo và tự phụ, rõ ràng chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề như thế này.

Bình Tỉnh Đào cười nhạt, bắt đầu liệt kê khuyết điểm của cô: "Ích kỷ tinh vi, toan tính đen tối, tâm trạng thất thường. Cô còn có bệnh, tinh thần không ổn định, giống như bây giờ vậy, mỗi khi phát bệnh thì vô cùng dễ nổi giận hoặc cực kỳ lạnh lùng u ám. Tiểu Hạ từng kể với tôi rằng cô thường vô duyên vô cớ lạnh lùng và bạo lực với cậu ấy. Là bệnh gì vậy? Là rối loạn lưỡng cực sao? Tôi đoán bừa thôi, nếu đoán đúng thì càng tệ hơn, đây là bệnh suốt đời đấy."

...

Bình Tỉnh Đào từng lời từng chữ lại hỏi: "Cô có điểm nào đáng để cậu ấy tiếp tục nhẫn nhịn không?”

...

Tử Du mở to mắt, ánh mắt hoảng loạn, tay đang nắm cổ áo Bình Tỉnh Đào dần dần thả lỏng, cả người mất hết sức lực, suýt nữa thì ngã gục.

...

Tử Du bước ra khỏi «Chờ Hoa Nở», thất thần hòa mình vào màn mưa, tài xế đang chờ ngoài cửa lập tức tiến lên che ô cho cô.

Ngồi vào xe, tài xế hỏi Tử Du muốn về đâu, là về căn hộ hay về biệt thự, nhưng cô vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không nghe thấy gì. Tài xế hỏi lại lần nữa, cô mới giật mình tỉnh lại.

Thế nhưng cô không trả lời câu hỏi của tài xế, mà vội vàng gọi cho Lâm Nhã Nghiên.

"Alo?"

"Giúp tôi tra một người... Cô ấy tên là Phương Trì, nhanh lên, càng nhanh càng tốt."

"Được rồi."

...

Chu lão gia đang nằm viện, trong nhà tổ chỉ còn quản gia và lác đác vài người giúp việc, Tử Du bước xuống xe, thẳng một mạch đi vào phòng mình ngày trước, chẳng để ý đến ai, như phát điên mà lục tung mọi ngăn tủ để tìm kiếm thứ gì đó.

...

Trong album, ba mẹ cô vẫn còn sống, tóc ông nội vẫn chưa bạc, và Chu Hạo cũng chưa xuất hiện...

Có nhiều bạn bè mà cô không nhớ tên nhưng trông lại rất quen thuộc…

...

Ngoài ra còn có vài tấm ảnh khác chụp cảnh họ chơi đùa cùng nhau.

Tử Du nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, cố gắng nhớ lại với tâm trạng được an ủi phần nào. Lâm Nhã Nghiên cũng hành động nhanh chóng, thông tin về Phương Trì đã được gửi đến, cô ấy gọi điện thông báo, Tử Du đặt ảnh xuống, mở điện thoại ra xem —

Phương Trì, 25 tuổi, người Giang Thành, lớn lên ở Giang Thành… Lớn lên ở Giang Thành thì làm sao có thể trải qua tuổi thơ cùng Sa Hạ?

Tử Du hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. May quá, may là người phụ nữ độc ác Bình Tỉnh Đào đó quả thật đang lừa dối cô. Người đã ở bên Sa Hạ, người mà nàng yêu, tuyệt đối là cô chứ không phải ai khác.

Thế nhưng…

Thế nhưng tình yêu ấy vẫn còn không? Sa Hạ còn yêu con người hiện tại của cô không?

...

Dựa vào điều gì mà nghĩ rằng chỉ cần mình quay đầu, Sa Hạ sẽ trở lại? Cuối cùng, Tử Du cũng nhận ra hành động bốc đồng và “yêu cầu” đầy áp đặt của mình hôm nay chỉ càng khiến nàng thêm chán ghét.

Biểu cảm của nàng lúc đó… thật sự là thất vọng và chán ghét phải không?

Có lẽ… có lẽ vào khoảnh khắc cô lừa dối Sa Hạ, nàng đã thất vọng về cô rồi.

Nhưng nàng vẫn cho cô cơ hội.

Hai tháng mà Tử Du bỏ mặc Sa Hạ để tập trung vào công việc, cô luôn nghĩ đó là điều đương nhiên, nhưng với Sa Hạ, nó giống như tự tay cắt một vết trên chiếc túi chứa đầy yêu thương, để cho tình cảm dần dần chảy ra, chẳng hề biết quý trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro