
Chương 47: Áo Tắm
Muốn học.
Dĩ nhiên nàng muốn học, nếu là Du Du dạy nàng… hay nói đúng hơn, chỉ cần ở bên Du Du, chỉ cần ánh mắt cô dừng lại trên người nàng, nàng đều sẵn lòng và luôn cảm thấy vui vẻ làm bất cứ điều gì cô muốn nàng làm.
Bờ biển náo nhiệt, hoàng hôn quá đẹp, mọi người đều chìm đắm trong không khí cuồng nhiệt của buổi tiệc. Chỉ có Tử Du và nàng ngồi ở phía xa, ở nơi sóng biển không với tới, cách biệt hẳn với sự sôi động xung quanh.
Bạn bè đều đang vui chơi, Sa Hạ biết rằng Du Du đặc biệt ngồi lại cùng nàng, sự quan tâm này khiến nàng vừa vui sướng vừa lo lắng, sợ rằng Du Du vì nàng mà thấy gò bó, nhàm chán, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc khi Du Du quan tâm đến sức khỏe của nàng, hơn nữa đây là lần đầu tiên hỏi nàng có muốn điều gì không.
Du Du mang đến cho nàng niềm vui, nhưng cũng khiến nàng bất an. Bởi vì nàng đã nói với Du Du rằng mình muốn học, nhưng Du Du không khẳng định hay nói rằng sẽ thực sự dạy nàng bơi.
Nàng biết, Du Du vẫn còn giận nàng.
Nàng chờ đợi phản ứng của cô, tim đập nhanh hơn.
Một lát sau, Tử Du cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm rượu, ánh mắt hướng về phía biển.
Câu chuyện vẫn chưa có hồi đáp, như thể đã khép lại. Trái tim Sa Hạ chợt trống rỗng, nàng siết chặt tay cầm ghế tựa.
Giây tiếp theo, Tử Du đặt ly rượu xuống, viên đá trong ly còn chưa tan, ánh hoàng hôn màu cam đỏ phản chiếu trên tinh thể thủy tinh. Cô đứng dậy, nghiêng đầu về phía Sa Hạ, nói:
— Tôi đi nói với Cora một tiếng, chúng ta về trước nhé.
Tranh thủ lúc hoàng hôn còn chưa bị nuốt chửng ở đường chân trời, có lẽ họ nên làm điều gì đó ý nghĩa hơn.
Vừa bước một bước, Tử Du dường như lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Sa Hạ, cúi xuống lấy điện thoại nàng đang đặt trên bàn.
Dưới ánh mắt thắc mắc của nàng, cô không nói lời nào, mở khóa điện thoại và thao tác một cách bình thản, như thể điện thoại của nàng là của cô, và việc cô làm là hoàn toàn tự nhiên.
Thật sự quá bá đạo, nhưng tất nhiên, Sa Hạ không thấy khó chịu chút nào.
Tử Du dễ dàng mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, điều đó xuất phát từ sự nuông chiều của nàng. Nàng thích cảm giác cô đang dựa vào sự nuông chiều ấy.
Mọi mật khẩu của nàng đều là sinh nhật của Tử Du, nàng còn bí mật dùng ảnh của cô làm hình nền và ghi chép những bí mật về cô trong phần ghi chú, giống như tình cảm của nàng đối với Tử Du vậy, mọi thứ đều đã bị cô biết tường tận, còn gì phải ngại ngùng nữa chứ?
Nàng không thấy Tử Du bất lịch sự, cũng không cảm thấy quyền riêng tư bị xâm phạm. Điều này rất bình thường, giữa những cặp đôi thân thiết việc xem điện thoại của nhau là điều rất tự nhiên, thậm chí nàng còn có chút thích thú với cảm giác này. Vì như vậy, nàng càng cảm thấy họ là một đôi thật sự, khiến nàng cảm thấy mình thuộc về cô.
Chỉ là vẫn còn chút bối rối, không biết Du Du lấy điện thoại nàng để làm gì.
Tử Du rất nhanh trả lại điện thoại, không đặt lại lên bàn mà nhét vào tay nàng.
Màn hình vẫn sáng, Sa Hạ cúi đầu nhìn, thì ra Du Du đã viết một dòng trong ghi chú: [Dỗ cho tôi vui lên thì sẽ dạy chị]
Khi nàng ngẩng đầu lên, nhận ra thì bóng dáng Tử Du đã đi xa, cô đã đến chỗ Cora đang vui chơi hết mình.
Cô nói với Cora rằng có việc phải đi trước, Cora hiểu ý, dễ dàng để cô rời đi.
— Đi thôi.
Quay lại bên Sa Hạ, Tử Du không đợi nàng, chỉ buông một câu "Đi thôi" rồi tự mình hướng về phía bãi đậu xe. Sa Hạ lấy đồ đạc, nhanh chóng đuổi theo sau.
Xe chạy trên con đường ven biển ngập ánh hoàng hôn, cửa sổ mở hé, làn gió mang theo chút mằn mặn của biển, một thứ hương vị tự do mà nhiều người mơ ước.
Rất nhanh, Sa Hạ nhận ra hướng này không phải là đường về nhà. Nàng lén nhìn Tử Du, người đang im lặng lái xe, trong lòng đặc biệt phiền muộn.
Nỗi phiền muộn không phải vì không biết cô sẽ đưa nàng đi đâu, mà là vì không biết phải làm sao để dỗ cô vui lên.
Màn hình điện thoại vẫn còn để ở giao diện ghi chú với dòng chữ Tử Du viết cho nàng.
Rõ ràng Du Du vẫn còn giận, nói muốn nàng dỗ dành, nhưng nàng phải làm sao đây?
Sa Hạ chẳng thể nói những lời ngọt ngào quyến rũ, ngồi trên xe cũng không thể dùng điện thoại để giao tiếp. Nàng không biết nên diễn đạt thế nào để bày tỏ sự hối lỗi của mình, thật khó xử.
Trong xe lặng thinh, Tử Du cố ý không nói chuyện với nàng. Đến khi đèn đỏ kéo dài chín mươi giây, Sa Hạ đưa điện thoại đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô để cô cúi xuống nhìn.
[Chị sai rồi, Du Du đừng giận nữa, có được không?]
Hừ lạnh một tiếng, Tử Du chỉ liếc qua dòng tin nhắn rồi lập tức nhìn sang chỗ khác.
Cô chống cằm, không nhìn, không để ý, không chấp nhận.
Chẳng lẽ Sa Hạ nghĩ rằng cô chỉ cần một câu nói là có thể dỗ dành được sao? Hơn nữa, lại là một câu đầy vẻ chiếu lệ như thế.
Thấy sắc mặt cô vẫn lạnh lùng, Sa Hạ lấy lại điện thoại, chỉnh sửa lại tin nhắn rồi đưa lại cho cô.
Tử Du lần này thậm chí không thèm nhìn, chỉ tập trung nhìn vào bảng chỉ đường phía trước, nhất quyết không cúi xuống.
Sao có thể như vậy…
Sa Hạ cảm thấy hơi tổn thương, đây là cách duy nhất nàng có thể giao tiếp với Du Du, sao cô lại có thể không thèm nhìn?
Nàng nhíu mày, đưa tay nắm lấy cánh tay cô.
Bàn tay nàng mềm mại, ấm áp, dần dần trượt xuống cánh tay Tử Du, rồi nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đùi, các ngón tay khẽ chen vào giữa các ngón tay cô, chỉ muốn đan chặt mười ngón tay lại, có vẻ rất khẩn trương.
Chẳng có gì khiến nàng bối rối hơn việc Du Du không hiểu mình, nhưng hành động của nàng vẫn không mạnh bạo hay gượng ép vì lo lắng, mà thật nhẹ nhàng, mang đậm phong cách riêng của nàng.
Hoàn toàn không làm người khác cảm thấy khó chịu, chỉ khiến người ta thấy được sự ấm ức và khẩn trương, như thể sắp khóc đến nơi, không đành lòng mà bỏ qua.
Tử Du cuối cùng cũng nhượng bộ, cúi đầu xem nàng đã viết gì.
[Du Du sao vậy? Đừng giận nữa mà, chị thật sự sai rồi. Chỉ cho chị cách dỗ em đi được không? Em muốn chị làm gì cũng được, nói cho chị biết chị sai ở đâu, chỉ cần Du Du vui, chị sẽ thay đổi. Em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, có được không? Chị thật sự muốn học bơi cùng em]
Thật là… giọng điệu nghe có vẻ làm bộ làm tịch quá.
Chẳng lẽ Sa Hạ lại thực sự nghe lời đến vậy sao?
Ngay cả đến việc mình đã làm sai chỗ nào còn không rõ mà đã nhận sai và nói muốn sửa đổi, hoàn toàn không biết Tử Du thực sự muốn gì nhưng lại bảo rằng sẵn lòng nghe theo cô, muốn gì cũng được.
Chẳng lẽ đó chỉ là những lời hoa mỹ để dỗ dành Tử Du, hay thật sự là nàng làm tất cả để làm cô vui?
Có thật là nàng sẽ làm bất cứ điều gì không?
Đèn xanh bật lên, tiếng còi xe hối thúc kéo Tử Du ra khỏi dòng suy nghĩ, cô hừ một tiếng, không đáp lại, khởi động xe rồi lao đi.
Như thế vẫn chưa đủ sao? Du Du thật là khó dỗ mà.
Sa Hạ không khỏi tò mò, rốt cuộc Du Du đã trưởng thành thế nào trong ngần ấy năm? Khi còn nhỏ, tuy cô cũng tinh nghịch nhưng ngoan ngoãn hơn bây giờ nhiều, đâu có tệ đến mức này, cũng không nhiều mưu mô đến thế.
Nhưng không sao cả, dù có tệ thế nào, Sa Hạ cũng vẫn yêu thích cô.
Nàng thích cái cách Du Du xem mọi thứ nàng làm là hiển nhiên, nàng sẵn lòng bao dung mọi nhược điểm và tính khí của cô. Nàng muốn Du Du chỉ nhìn nàng, chỉ tỏ thái độ với nàng, chỉ bộc lộ những gì sâu kín nhất với nàng, để nàng là người duy nhất có thể dỗ dành được cô.
Sa Hạ rất kiên nhẫn, nàng thích quá trình dỗ dành Tử Du, mỗi lần như thế, nàng đều cảm thấy Du Du là của riêng nàng…
Nàng sẵn lòng cưng chiều cô, giống như khi họ còn bé. Huống hồ, gương mặt cô khi giận dỗi vì ghen thật sự rất dễ thương.
Chẳng bao lâu sau, khung cảnh đô thị ven đường dần biến mất, Tử Du đưa Sa Hạ đến một căn biệt thự ven biển thuộc sở hữu của cô.
Căn biệt thự này lớn hơn nhiều so với căn nhà họ đang ở, trước giờ Sa Hạ chưa từng biết về nơi này, và Tử Du rõ ràng cũng lâu rồi chưa quay lại. Nhưng biệt thự không bị bỏ trống, vừa dừng xe trước cửa đã có quản gia và người giúp việc ra đón.
Xuống xe, Tử Du không chủ động nắm tay Sa Hạ, nhưng lại đứng nguyên tại chỗ chờ nàng. Khi nàng nắm lấy tay cô, cô mới kéo nàng cùng bước vào.
Quản gia cung kính đi theo sau hai người:
“Cô chủ, cô và cô Thấu đã ăn tối chưa? Có cần chuẩn bị bữa tối không ạ?”
Tử Du đang nắm tay Sa Hạ chuẩn bị lên lầu hai, dứt khoát từ chối:
“Ăn rồi.”
“Không có việc thì đừng làm phiền.”
Quản gia gật đầu: “Vâng.”
Lên tới lầu hai, có thể cảm nhận ngay làn gió biển.
Đối diện với biển cả vô tận, cửa kính trên ban công mở toang, rèm trắng mềm mại bay phấp phới theo gió. Ngoài ban công có thể thấy một hồ bơi ngoài trời rộng rãi với nhiệt độ nước ổn định.
Tử Du dẫn Sa Hạ vào phòng thay đồ. Vì thường xuyên đến đây bơi, có một ngăn tủ chuyên để đồ bơi với đủ kiểu dáng.
“Tự chọn đi.” Cô nói.
Sa Hạ chớp mắt một hồi, cuối cùng cũng hiểu ý của Tử Du. Sắp bắt đầu học bơi rồi sao?
Chẳng lẽ Du Du đã chấp nhận lời xin lỗi và tha thứ cho nàng rồi?
Nhưng giọng điệu lạnh nhạt của cô nghe không giống như vậy, thật khó đoán được cô đang nghĩ gì. Tất cả sự chú ý của Sa Hạ dồn vào các bộ đồ bơi đa dạng trước mặt.
Khó chọn quá. Đồ bơi của Du Du đều quá gợi cảm, khiến nàng phải phân vân còn hơn cả khi chọn váy.
Tử Du cũng không giục nàng, để nàng thoải mái lựa chọn, còn mình thì chọn một bộ đồ bơi liền màu đen kiểu hai dây, thay xong liền ra ngoài đợi.
Trước khi đến, cô đã dặn dò kỹ lưỡng, hồ bơi vừa được dọn sạch, nước rất trong, và để ý đến sức khỏe của Sa Hạ, nhiệt độ nước cũng được điều chỉnh đến khoảng 30 độ. Tử Du chậm rãi bước xuống hồ, sau đó nhẹ nhàng bơi một cách uyển chuyển đến mép hồ, tay vịn vào thành, lười biếng tựa vào đó, tầm nhìn hoàn toàn hướng về phía biển.
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn, mặt biển lẽ ra phải có màu xanh đậm nay lại bị nhuộm một màu tím nhạt bởi ánh hào quang. Điều này khiến Tử Du bất giác nghĩ đến giường ngủ của Sa Hạ, đến khu vườn của nàng, đều là một màu tím sâu thẳm và dịu dàng như thế.
Gió biển thổi qua những chiếc chuông gió treo lơ lửng, tạo nên âm thanh trong trẻo, nghe giống như tiếng than thở của biển cả. Cảm nhận những con sóng lăn tăn, Tử Du ngâm mình trong hồ bơi, không nhìn thấy bờ cát hay bất kỳ công trình nào. Đây là vị trí gần như hòa làm một với biển, tựa như chính cô cũng đang chìm trong lòng đại dương.
Thực ra, Tử Du cũng không quá thích những nơi náo nhiệt, so với bãi biển ồn ào, nơi này dường như làm cô cảm thấy thư giãn hơn.
Khoảnh khắc dịu êm trong sắc tím, thời gian như được kéo dài, trở nên mềm mại và chậm rãi như những con sóng. Có lẽ đang thả lỏng, có lẽ đang chờ đợi, Tử Du không nhớ đã bao lâu trôi qua, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, rồi dừng lại kế bên.
Tử Du từ từ quay lại, Sa Hạ đứng ở mép hồ bơi, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro