
Chương 100: Du Du
: [Tiểu thư, Chu tổng không về căn hộ, cũng không đến công ty, cũng không quay lại biệt thự.]
Mùa xuân ở Vân Thành có sự chênh lệch nhiệt độ lớn, đến khuya sẽ giảm gần mười độ so với chiều tối, gió lạnh u ám, và Chu Tử Du đã mất tích gần bảy tiếng đồng hồ.
Ngay khi Tử Du lái xe rời đi vào chiều tối, Sa Hạ đã cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức liên hệ với trợ lý và vệ sĩ để tìm người, gửi tin nhắn cho Tử Du. Tin nhắn không nhận được hồi đáp, gọi điện cũng thấy máy đã tắt. Cô không về nhà, không đến bất kỳ nơi nào mà nàng có thể đoán ra, hoàn toàn không rõ tung tích.
Cô đã mất tích. Tử Du là một bệnh nhân không thể kiểm soát được cảm xúc, rời đi trong trạng thái sụp đổ, lái xe trong tình huống đó cực kỳ nguy hiểm. Ngay cả khi lái xe không gặp chuyện gì, chỉ cần một mình trong trạng thái đó, không có thuốc, không ai bên cạnh, cô sẽ chịu đựng ra sao, có thể xảy ra chuyện gì, thật khó tưởng tượng.
Sa Hạ: [Xe của em ấy đâu rồi?]
Sa Hạ: [Tiếp tục tìm, tra hết các bất động sản và khách sạn dưới tên em ấy, nhất định phải tìm được em ấy]
Sa Hạ: [Nếu đến ngày mai vẫn không tìm thấy, thì báo cảnh sát]
Nàng ngồi trên xe, đi hết nơi này đến nơi khác để tìm, Diệp Thư Hoa không rời đi, ở lại bên cạnh nàng, nhưng lại không thể giúp được gì.
Thật ra cô từng có một đoạn tình cảm với Tử Du, khi Tử Du chỉ mới mười mấy tuổi, hai người tình cờ quen biết nhau. Diệp Thư Hoa chỉ là nhất thời bị cuốn hút bởi sắc đẹp, giao tiếp qua loa, nhiều năm đã trôi qua, nhiều chi tiết đã bị quên lãng, cũng không biết một đứa trẻ bề ngoài kiêu hãnh và mạnh mẽ như thế sẽ trốn ở đâu khi hoàn toàn sụp đổ.
Cô ấy không ngờ còn có quá nhiều duyên nợ với Tử Du, nếu không phải sau này gặp Sa Hạ.
Tử Du có thể đã đi đâu?
Tử Du còn nơi nào để dựa vào không? Ở đâu mới có thể xoa dịu được sự tuyệt vọng của cô?
Cô tuyệt vọng đến mức nào, Diệp Thư Hoa không thể cảm nhận được, tất nhiên, Sa Hạ cũng vậy.
Chỉ có cảm giác hoang mang và bất an kéo dài cho đến khi bình minh dần ló dạng, cuối cùng Sa Hạ cũng nhận được tin từ vệ sĩ: Tử Du đã vào một khách sạn vào lúc rạng sáng, cô tự nhốt mình trong phòng, không ai có thể nói chuyện được với cô.
Sa Hạ nhắn tin: [Đừng làm phiền em ấy, cũng đừng để em ấy rời đi, tôi sẽ đến đó trong hai mươi phút]
"Cần chị đi cùng không?" Diệp Thư Hoa hỏi.
Sa Hạ lắc đầu, bảo cô ấy về nghỉ ngơi trước. Hôm qua nàng gọi Diệp Thư Hoa cùng đi không phải là không có lý do, Diệp Thư Hoa có thể nói chuyện, có thể giải thích rõ hơn, nhưng Sa Hạ không ngờ Tử Du lại hoàn toàn không muốn nghe lời giải thích nào.
Tử Du chỉ muốn nghe Sa Hạ nói.
Bây giờ đưa Diệp Thư Hoa đi theo cũng chẳng có ích gì, chỉ làm cô thêm kích động.
Sa Hạ mang theo hai vệ sĩ, sau mười mấy phút nàng đã đến khách sạn. Quản lý khách sạn ra đón và báo rằng Tử Du đã vào nhận phòng lúc mười hai giờ đêm qua, lúc đến cô đã trong tình trạng tinh thần rất tệ, cả đêm không ra khỏi phòng, khi họ nhận được thông tin đã cố gắng liên lạc nhưng cô từ chối gặp bất kỳ ai, và họ cũng không dám tự tiện vào phòng.
[Yêu cầu họ đưa thẻ phòng cho tôi] Sa Hạ nhíu mày, làm ngôn ngữ ký hiệu với hai vệ sĩ bên cạnh.
"Đưa thẻ phòng cho cô Thấu."
"Được, được." Quản lý vội vàng đáp lời.
Trong giới thượng lưu Vân Thành hầu như không ai không biết đến Thấu Kỳ Sa Hạ và mối quan hệ giữa nàng với Chu Tử Du. Ai cũng biết Tử Du đã vì nàng mà thay đổi, xem nàng như báu vật. Tất cả những người xung quanh Tử Du đều hiểu rằng, có vấn đề gì, cứ tìm đến cô Sa là được.
Quản lý xem Sa Hạ như vị cứu tinh, không chút do dự đưa thẻ phòng cho nàng.
Cầm thẻ phòng trong tay, Sa Hạ quay đầu nhìn hai vệ sĩ, ra hiệu cho họ chờ bên ngoài, rồi một mình mở cửa vào phòng.
Cửa kêu một tiếng "bíp", Sa Hạ đẩy cánh cửa gỗ nặng nề bước vào. Phòng không bật đèn, rèm cửa cũng không mở, giống như một chiếc túi kín khí, tối đen đến mức giơ tay không thấy ngón tay. Trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, Tử Du đã hút thuốc, cũng đã uống rượu.
Trước kia, cô từng nói với Sa Hạ về bệnh tình của mình, ngoài ra còn nói nhiều điều khác, rằng cô không nghiện thuốc lá, chỉ khi trầm cảm, tâm trạng xuống dốc mới muốn hút. Sau khi hàn gắn với Sa Hạ, nàng chưa bao giờ thấy cô hút dù chỉ một điếu. Cô nói có Sa Hạ bên cạnh là đủ tốt rồi, không cần phải dựa vào nicotine nữa.
Tim nàng nhói lên, không thể diễn tả rõ cảm giác là gì. Sa Hạ quay người, đóng cửa lại, lần mò muốn bật đèn. Đột nhiên, tiếng bước chân gấp gáp vang lên về phía nàng, Tử Du như một con sói lặng lẽ ẩn trong bóng tối chờ chực. Trước khi Sa Hạ kịp phản ứng, cả cơ thể đã bị đẩy mạnh vào tường, vô tình bật công tắc, khiến căn phòng bừng sáng.
Khuôn mặt của Tử Du bất ngờ hiện ra ngay trước mắt. Đó là một khuôn mặt u ám và giận dữ, mái tóc dài rối bời, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập tơ máu, con ngươi tối đen đến đáng sợ.
Sa Hạ chưa kịp phản ứng. Nàng nên làm gì đây? Phải làm gì để xoa dịu cơn giận dữ của cô? Trước đây, mỗi lần Tử Du lên cơn cuồng loạn, nàng đều có thể an ủi cô bằng cái ôm, cái nắm tay, hoặc một nụ hôn. Nhưng bây giờ, khi nàng đã trở thành nguồn cơn đau khổ của Tử Du, nàng còn có thể làm gì?
Ngay giây tiếp theo, Tử Du đã siết lấy cổ nàng.
Sa Hạ khẽ rên lên đau đớn, bị buộc phải ngẩng đầu theo lực tay của cô. Tử Du tiến sát lại gần, nhìn chằm chằm vào nàng, hơi thở nặng nề và mất kiểm soát phả vào mặt nàng từng nhịp run rẩy, như thể cô căm hận đến tột cùng người phụ nữ này—Kẻ đã lừa gạt cô từ đầu đến cuối.
Kẻ lừa gạt, diễn viên, đồ lừa đảo.
Thấu Kỳ Sa Hạ có biết không? Thấu Kỳ Sa Hạ có hiểu không? Nàng có hiểu cô đang đau đớn đến nhường nào không?
Tử Du đã cúi đầu trước loại người mà ghét, vì để được gặp nàng mà ở trong bệnh viện, người không ra người ma không ra ma suốt hơn một tháng, dùng nàng làm chỗ dựa tinh thần.
Chỗ dựa, bảo vật, Tử Du dần nhận ra sự cô độc của mình, nhận ra giá trị của nàng, nghĩ rằng có nàng bên cạnh là may mắn của cuộc đời mình, nàng chính là sự cứu rỗi, là điều cần phải trân trọng. Bình Tỉnh Đào từng nói cô không xứng đáng, nói cô không xứng với tình yêu của Sa Hạ, những lời ấy ngày đêm ám ảnh Tử Du, giống như một bóng ma khiến cô kinh hãi, mỗi lần nhớ lại đều rơi vào trạng thái tự ghét bỏ và trách móc bản thân, đầy hối hận, lo lắng.
Cô trở nên thận trọng, sợ rằng nếu mình làm không tốt sẽ lại mất đi nàng. Cô cố gắng học cách thay đổi, cũng nỗ lực từng chút một, mọi điều liên quan đến Sa Hạ đều được cô chú ý gấp vạn lần, ngay cả trước khi cầu hôn cô vẫn còn đắc ý với việc mùa đông này đã chăm sóc nàng chu toàn đến nhường nào.
Còn Sa Hạ thì sao?
Sa Hạ lại lừa dối cô, lợi dụng cô, cố tình kích động cô, thản nhiên nhìn cô phát bệnh, nhìn cô chịu đựng sự giày vò đau đớn mà không hề thương xót. Sa Hạ biết tất cả, nhưng lại không hề xót xa cho cô... Sa Hạ chưa từng đau lòng vì cô...
"Tôi thật sự muốn bóp chết chị..."
Nỗi đau Sa Hạ mang đến dường như không bao giờ kết thúc, cơn giận dữ vì bị lợi dụng, vì bị đùa cợt hóa thành sự oán hận không thể nào dập tắt.
Người phụ nữ yếu ớt bị cô ghì chặt vào tường, không thể cử động, Tử Du mất kiểm soát, cánh tay run rẩy, còn Sa Hạ thì không thể thở nổi, tay nàng giữ chặt lấy cổ tay cô, cố gắng đẩy ra nhưng sức lực lại quá yếu ớt.
Gương mặt Sa Hạ vì bị siết cổ đã đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, ánh mắt bất lực nhìn Tử Du, đôi môi hé mở, tiếng thở yếu ớt đầy thống khổ vang lên từ cổ họng.
Tử Du đang làm nàng bị thương.
Nàng dùng ánh mắt cầu xin Tử Du, cô nhìn thẳng vào mắt nàng, thấy làn sương mờ dâng lên trong đôi mắt ấy, ánh lên vẻ đau đớn và yếu ớt, đôi mắt ướt đẫm và đỏ rực. Nàng đang đau đớn, nàng đang chịu đựng khổ sở.
Tim Tử Du đau thắt dữ dội.
Không phải lý trí khiến cô buông tay, mà là vì cô cũng đau lòng đến mức không thể chịu đựng nổi. Tử Du thả nàng ra, và ngay lập tức Sa Hạ lảo đảo thoát khỏi tay cô, nghiêng đầu, cúi người ho mạnh, tựa vào tường, cả cơ thể yếu ớt như thể sắp ngã.
Người vệ sĩ đứng bên ngoài nhận thấy điều bất thường liền xông vào, và cảnh tượng này đập vào mắt anh ta.
Tử Du đứng chết trân tại chỗ, lồng ngực và cơ thể không ngừng nhấp nhô bất thường, còn Sa Hạ ở phía đối diện thì khuôn mặt đỏ bừng, trên chiếc cổ trắng ngần lộ ra một vết hằn đỏ rực chói mắt.
Tử Du cũng đang chăm chú nhìn vào vết hằn đó.
"Cô Thấu..."
Sa Hạ khó nhọc lắc đầu, ra hiệu bằng tay, rồi khẽ nắm lấy cổ tay Tử Du.
Bảo vệ hiểu ý, tiến lên đỡ lấy Tử Du, "Chu tổng, về nhà trước đã."
Sa Hạ đến đây là để đưa cô đi, dù thế nào cũng không thể để cô một mình ở bên ngoài, đây không phải là nơi thích hợp để trò chuyện.
Căn phòng này bừa bộn khủng khiếp, đủ thứ ở đây đều là dấu vết của sự phát bệnh của Tử Du: tàn thuốc bị vứt lung tung, chai rượu vỡ, cả điện thoại cũng bị đập nát.
Suốt cả đêm bất an đã là quá đủ, nàng đã tìm thấy Tử Du, phải đưa mọi thứ mất kiểm soát trở về đúng quỹ đạo.
Tử Du bị đưa lên xe trong tình trạng nửa ép buộc, nhưng cô cũng không có ý định chống cự thêm.
Sau khi khóa cửa xe, xe lăn bánh trên con đường xám xịt, Tử Du ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ngọn lửa giận dữ cần được giải tỏa của cô dường như đã bị dập tắt bởi vết hằn đỏ chói mắt đó, cả người cô hỗn loạn, tinh thần đờ đẫn.
Cô trông như một con búp bê sứ vô hồn, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn.
Sa Hạ biết rằng sự im lặng như thế này không thể tiếp tục, đưa tay nắm lấy tay Tử Du, dùng dáng vẻ dỗ dành để muốn cô quay mặt lại nhìn mình, vì chỉ khi đó nàng mới có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu để biểu đạt điều mình muốn nói.
Nhưng Tử Du không nghe theo, không làm theo ý nàng, thậm chí, khi nàng gõ những gì muốn nói vào ghi chú, đặt trước mặt Tử Du muốn cô xem, thì cô lại nhắm mắt lại.
Cô như đang chiến đấu với Sa Hạ, như đang giận dỗi nàng.
Cô vừa nhắm mắt, Sa Hạ người không thể phát ra âm thanh, trong mắt cô liền trở thành vô hình.
Sa Hạ ngây người, cảm giác bất lực to lớn ập đến nàng, nàng thử động đậy yết hầu, nhưng vẫn bị nghẹn và bức bối.
Nàng không thể giao tiếp với Tử Du được nữa.
Dường như đường ray của nàng đã bị hỏng, sụp đổ, không thể vận hành.
Điều Sa Hạ căm ghét nhất, chính là mất kiểm soát.
Trong xe là một sự tĩnh lặng đáng sợ, mỗi người đều ôm nỗi lòng riêng, không ai nhận ra nguy hiểm đang đến gần.
Sáng sớm trên đường vắng xe cộ, tài xế vẫn cẩn thận lái ổn định tốc độ, nào ngờ một chiếc SUV lao đến bất ngờ mất kiểm soát, như một con thú dữ đứt cương đâm thẳng về phía họ, tài xế cố xoay vô lăng, nhưng không tránh kịp.
Kèm theo âm thanh vặn vẹo cùng tiếng kim loại va chạm chói tai, cả chiếc xe lật nghiêng, cơ thể mất trọng lượng, bên tai vang lên tiếng ong ong, trước mắt Sa Hạ tối sầm, đầu óc quay cuồng, não bộ chìm vào một khoảng trống rỗng.
"Sa Hạ, Sa Hạ!" Trong cơn mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên mình, nàng cảm nhận được cơ thể mình được một cơ thể khác ôm lấy.
"Mau ra ngoài, xe sắp nổ rồi!"
Tử Du ôm chặt lấy nàng, giúp nàng tháo dây an toàn, Sa Hạ dần hôn mê trong vòng tay cô, Tử Du không biết tình trạng của nàng ra sao, có an toàn không, lòng cô lo lắng như lửa đốt, cố gắng gọi nàng tỉnh lại, giọng nói tràn ngập tiếng nghẹn ngào lo âu, "Bảo bối, bảo bối..."
Đầu xe đã bị đâm nát, thân xe không ngừng bốc lên khói trắng, như thể sắp nổ tung bất cứ lúc nào, may mắn thay, cửa xe vẫn còn mở được. Tử Du chịu đựng cơn đau khắp cơ thể, gắng sức ôm lấy Sa Hạ rời khỏi xe, đỡ nàng đứng dậy, nhưng chỉ đi được hai bước thì cả hai ngã xuống đất.
Khói trắng ngày càng dày đặc, đúng lúc ngọn lửa bùng lên thì thân xe phát nổ.
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Tử Du dùng cơ thể mình che chắn cho Thấu Kỳ Sa Hạ.
Sau tiếng ù tai kéo dài không biết bao lâu, Sa Hạ mở mắt ra, nàng cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống mặt mình, chạm tay vào, đó là máu đỏ tươi.
Nàng dốc hết sức đẩy Tử Du ra khỏi người mình, ngồi dậy xem xét, máu bắt nguồn từ cổ Tử Du, cổ cô bị mảnh kính từ vụ nổ cắt qua, máu tươi tuôn ra như suối, nhanh chóng nhuộm đỏ cả nền đất.
Đầu óc Sa Hạ ngưng trệ ngay lập tức, nàng lập tức cởi áo khoác của mình, cố gắng ép chặt vào vết thương ở cổ Tử Du, nhìn quanh tứ phía, đã có những chiếc xe khác dừng lại, có người xuống xe chạy về phía họ.
Gọi 120, gọi 120, mau gọi 120...
Sa Hạ nhìn những người đứng trước mặt mình bằng ánh mắt cầu khẩn, trong lòng nàng lặp đi lặp lại sự lo lắng, từ cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ hoảng loạn, người đến đã hiểu ý nàng, rút điện thoại gọi cấp cứu xong, nàng lập tức cúi đầu trở lại, chiếc áo khoác trắng trong tay nàng đã nhuộm thành màu đỏ của máu.
Áo không cầm máu được, không cầm được...
Khuôn mặt Tử Du tái nhợt như tờ giấy, cô yếu ớt mở mắt ra.
Sinh mạng của cô đang dần bị tước đoạt, khoảnh khắc này, Sa Hạ cuối cùng cũng hiểu thế nào là đau đớn như dao cắt vào tim.
Không biết từ lúc nào, tầm nhìn bị nước mắt làm mờ, nàng mấp máy môi, vô thức gọi: "Du Du, Du Du..."
---
Lời tác giả: Dĩ nhiên sẽ không tha thứ ngay lập tức đâu, để phục hồi giọng nói tỷ tỷ cần phải luyện tập từ từ, hiện tại tạm thời chỉ nói được "Du Du"
Editor: Thôi kết thúc ở đây là được rồi. Nhưng tác giả không cho.
---
còn cứu là còn thương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro