Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

My name is IDOL - p2

Chap 19 : Cuộc hội ngộ tại Golden Bar

Y Linh dừng lại trước cửa Golden Bar.

Cũng một thời gian rồi cô bé chưa quay lại nơi này.

Y Linh sững người trước cửa, mặc dù đây là lần thứ hai cô bé quay lại đây, nhưng không hiểu sao Y Linh vẫn có một cái cảm giác gì đó….

Hơi kì lạ………..

Một chút bất ngờ………….

Một ít cảm giác tò mò………..

Hoặc có thể là do đây là lần đầu tiên cô bé đến đây. 

Với thân phận là Thái Y Linh, chứ không phải là Bướm Đêm.

- Đến đây làm gì?????? – Y Linh nheo mắt nhìn vào cửa, cô bé vẫn còn đang ngập ngừng và chưa muốn vào trong đó.

- Đừng có nói trống không với đàn anh như thế !!!

- Dạ ! – Cô bé ngân dài một tiếng rồi liếc xéo Gia Huy - Thế anh đưa tôi đến đây làm gì ạ?

- Cứ vào trong đi đã !!!

Cô bé Y Linh vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích hay có biểu hiện của sự chuẩn bị di chuyển.

Cô bé nhìn chằm chằm vào năm cậu con trai đứng trước mặt, với một ánh mắt lạ kì.

Rắn dường như không giống với vẻ ngoài của anh ta, mà là một cái gì đó rất tự nhiên và vô tư .Bình thường anh ta có vẻ trông lãnh đạm và thờ ơ với mọi người.

Khác với Rắn, cái cậu bạn “mắc bệnh sợ con gái” khuôn mặt lúc nào cũng tỏ ra chả có chuyện gì liên quan tới cậu ta, ánh mắt cậu ta lúc nào cũng thờ ơ, luôn đứng khoanh tay để đối mặt với mọi chuyện đang xảy ra. Giống như một kẻ vô tâm.

Nhưng cô bé lại luôn chú ý đến con người này.

Cậu bạn có gương mặt dễ thương tên Gia Huy kia có vẻ khá là vui tính, có khi còn rất nhăn nhở nữa. Từ lúc gặp đến giờ thấy cậu ta lúc nào cũng cười.

Còn hai cậu bạn nữa Y Linh chưa biết tên. Nhưng có vẻ như hai cậu bạn này tính cách cũng khá vui vẻ. Tuy nhiên hai cậu bạn này cũng tỏ ra không mấy quan tâm đến cô bé Y Linh, nhưng thực chất là rất tò mò về đứa con gái kì lạ này.

- Này bạn “hay xấu hổ”, vào trong cho nó mát, đứng ngoài này nhiều bụi, vả lại cũng nóng lắm. Mà Rắn hơn bạn hai tuổi đó, lễ phép chút đi! 

Gia Huy ra vẻ bặm trợn, đôi lông mày xếch lên, và cậu bạn bặm môi lại nói với Y Linh.

Nhưng cô bé không những không sợ mà còn bĩu môi với cậu nhóc, khoanh tay lại trước ngực, và nhìn Gia Huy với ánh mắt không – cần – phải - quan – tâm. Đó là cái vẻ mặt mà mỗi lần ông Thịnh Phong mắng cô bé, và đó là cái vẻ mặt Y Linh dùng để phản ứng lại.

Kiểu như cô bé không thèm để ý đến.

Và vẻ mặt này càng làm Gia Huy buồn cười cô bạn mới này. Cuối cùng cô bạn cũng phản ứng lại:

- Này, tôi có tên họ đàng hoàng nhé. Ai bảo cậu tên tôi là “Hay xấu hổ” hả ????

- Thì tại tôi gọi theo đặc điểm thôi. Ai bảo cứ khi nào nhìn thấy bọn tôi là cậu chạy như ma đuổi ấy. Đúng là con người kì lạ mà !!!!

Gặp cái người luôn mang xui xẻo như cậu không chạy nhanh mới là lạ đấy. Mà đề nghị cậu không được gọi tôi là “Hay xấu hổ” nữa, được chứ ?

- Được rồi, tiểu thư Y Linh, mời tiểu thư vào được chứ!

Y Linh lại một lần nữa bĩu môi rồi bước vào trong. Nhưng câu cuối cùng của Gia Huy khiến cho cô bé suýt ngã ngửa:

- Tên của cậu giống như tên người dân tộc vậy, giống Y, Y gì nhở??? À Y Phương người dân tộc ấy. Cái ông viết bài thơ “Nói với con” ấy. Có khi cậu với ông ấy có họ hàng với nhau cũng nên.

Rồi cậu ta lại cười nhăn nhở. Cả mấy cậu bạn đằng sau cũng cười phá lên, đến khoé miệng của Rồng còn khẽ động đậy, khiến Y Linh đỏ bừng hết mặt mũi. Đây không phải lần đầu tiên tên của cô bé bị người ta giễu như thế này, nhưng nhìn cái điệu cười của Gia Huy Y Linh chỉ muốn đá cho cậu ta một phát thật đau điếng.

Y Linh tức đến nỗi toàn thân gần như phát hoả.

Đỉnh đầu Y Linh đang có một làn khói vô hình mà không một ai có thể nhận ra.

Vào bên trong rồi, Y Linh vẫn không ngồi xuống mà đứng khoanh tay, gương mặt có đôi chút kiêu ngạo.

Rắn thấy buồn cười với vẻ mặt đó.

Và cậu lại đến gần cô bé, ấn nhẹ vai cô bé xuống ghế rồi lại nói những lời thật nhẹ nhàng.

- Thôi nào đại tiểu thư, em muốn uống gì ?

Y Linh ngập ngừng một lúc……

- Cho tôi một ly sữa tươi!

Khuôn mặt hồng hào trở lại, Y Linh không còn bất kì biểu hiện nào của sự tức giận nữa.

Nhưng lại một lần nữa Gia Huy lại đổ thêm dầu vào lửa.

- Bạn có bị “ngố” không hả? Đây là Bar chứ có phải quán giải khát đâu mà gọi sữ tươi chứ !!!!

Đôi mắt Y Linh lại ánh lên một thứ ánh sáng sắc lẻm, cô bé hướng ánh mặt đó đến Gia Huy khiến cho cậu bạn phải bất giác rùng mình. Nhưng sự thật đúng như cậu ta nói, đây là một quán bar, có thể lấy đâu ra sữa tươi được cơ chứ. Cô bé lại nhìn xuống bàn, để che giấu ánh mắt đang lúng túng của mình.

Và lại là Rắn cứu nguy cho Y Linh :

- Thôi nào Gia Huy, đừng trẻ con như thế chứ. Bảo người đi mua là được mà !!!

Y Linh ngẩng mặt lên nhìn Rắn. 

Chính xác là, cô bé không cần đến sự quan tâm đặc biệt này.

Cái kiểu quan tâm đó khiến cô bé nghĩ mình như một người xấu xa vậy.

Nhưng Y Linh lại không muốn lên tiếng.

Cô bé lại hướng mắt lên nhìn Gia Huy, lần này ánh mắt lại mang một vẻ ái ngại và hàm ơn. Gia Huy chỉ cười.

Cậu ta lúc nào cũng vậy, luôn luôn cười dù người khác cảm thấy cậu ta như một kẻ ngốc. Nhưng quả thực nụ cười của Gia Huy rất dễ thương. Y Linh không hề muốn phủ nhận điều ấy. 

- Tôi sẽ đi mua sữa cho cậu, cậu sẽ phải biết ơn tôi đấy !

Gia Huy nháy mắt với Y Linh, rồi cậu bạn ung dung ra khỏi cửa.

Nằm mơ.

Kể cả có nằm mơ đi chăng nữa Y Linh cũng không dám “biết ơn” tên nhiều chuyện đó đâu.

- Thế nào? Em đã quyết đinh chưa?

- Về việc gì cơ?

- Anh muốn em làm em gái anh !

Chỉ là một câu cảm thán bình thường, nhưng ngữ khí chắc nịch, như là muốn ra lệnh cho cô bé chứ không phải là hỏi ý kiến nữa.

- À !

Y Linh à một tiếng, khuôn mặt có đôi chút ngại ngùng rồi nhìn Rắn, cô bé chầm chậm nói tiếp :

- Nhưng tại sao lại là ……em?

Chữ cuối cùng Y Linh nói rất bé.

Bởi vì, Y Linh cảm thấy ngại khi xưng hô như vậy với một người xa lạ.

Và cô bé bắt đầu giải trình suy nghĩ của mình.

- Theo em nghĩ thì đa số con trai đều thích con gái xinh xắn, ít nhất là dễ thương để làm bạn, làm em gái hay bất kì là một người nào đó – cô bé ngại phải nói ra hai chữ “người yêu” , vì Y Linh sợ họ sẽ hiểu nhầm ý mình - tại sao lại là em ?

Rắn cười.

Tất cả cũng cười.

Họ cười trước cái suy nghĩ ngô nghê của cô bé. 

- Em nói đúng đấy, thế nhưng anh thì khác. Anh không quan trọng vẻ bề ngoài….

Rắn chỉ đáp một câu cụt lủn.

- Rắn đã chọn cậu có nghĩa là anh ấy nhìn ra điểm tốt của cậu đấy! Anh ấy không bao giờ nhìn lầm người đâu. Tớ là Thiên Minh, rất vui được làm quen với cậu.

Y Linh làm bộ mặt khó hiểu, mắt thì ngơ ngác nhìn cậu bạn tên Thiên Minh đó.

- Còn tớ là Thiên, cũng rất vui được làm quen với cậu.

Cậu bạn bên cạnh cũng vui vẻ nhìn Y Linh rồi nháy mắt, mỉm cười với cô bé.

Y Linh chỉ khẽ gật đầu, rồi cô bé lại liếc qua Rồng.

Không hiểu sao cô bé lại thích chú ý đến cậu bạn này. Nhưng chắc chắn một điều rằng không phải vì gương mặt đẹp trai của cậu ta.

Thật sự Eragon rất đẹp.

Chỉ một từ….. đẹp.

Một nét đẹp lạ thường.

Tất cả đường nét trên khuôn mặt, đó là một sự kết hợp hoàn hảo tuyệt đối. Cùng một sự lạnh lùng cuốn hút. Khuôn mặt như được tạc ra từ khuôn.

Đó không phải nét đẹp của một người đàn ông trưởng thành, cũng không phải nét đẹp của một cậu nhóc ngây dại.

Mà đó là vẻ đẹp của một chàng trai đang lớn, vừa non nớt, nhưng cũng thật cuốn hút.

Tuy nhiên thân hình cậu ta rất bình thường. Bình thường theo đúng nghĩa của nó. Nghĩa là, không hề có một tí ti cơ bắp nào. Cậu ta cũng chẳng to lớn. Chỉ đơn giản, cậu ta rất cao. Có khi chiều cao của cậu ta phải đến một mét tám chứ không ít. Thế nên là, nhìn cậu ta cao lêu nghêu, dáng người dong dỏng, giống như Rắn vậy.

Đúng thật là …..

Cũng may Y Linh không phải tuýp người chết vì trai đẹp. Có lẽ chỉ là do cậu nhóc này gây ra cho cô bé một sự tò mò đến kì lạ. 

Và rồi, mọi người đứng hết dậy.

Hoàn toàn bất ngờ. Khiến cho Y Linh ngơ ngác vô cùng.

- Cô bé mà Rắn nhắc đến là cô bé này à?

Một giọng nói rất trầm, đầy uy lực phát ra từ phía sau lưng cô bé.

Y Linh quay đầu lại.

Và cô bé lại giật mình …… khi nhân ra người đó……

Người mà để lại rất nhiều ấn tượng với Y Linh chỉ với một dấu hiệu…….

Một vết sẹo lớn ở trên mặt…..

- Anh đến rồi ạ?

Rắn cúi mình, giọng nói thể hiện sự kính cẩn cao.

- Tất cả ngồi xuống đi!

Người đó, giọng trầm trầm, nhưng từ chữ được nói ra rất rõ ràng. Người đàn ông đó dùng âm mũi để nói.

Và không hiểu là, khi tất cả mọi người ngồi xuống, chỉ có mỗi mình Y Linh lại đứng dậy, vẻ mặt ngốc nghếch hết chỗ nói.

- Sao vậy? - Người có vết sẹo đó nhìn Y Linh, khoé môi khẽ nhếch lên cười.

Nhưng ánh mắt vẫn thật lạnh lùng, điều đó làm cho cô bé lúng túng.

- À, không!!!!

Y Linh lại ngồi xuống, bên cạnh Rắn. 

Như thế này có thể quy vào tội bắt cóc và ép người quá đáng không? 

Y Linh chợt nghĩ như vậy, rồi cô bé lại thở dài…….

- Thế nào cô bé? Đã nghĩ ra câu trả lời chưa? Dù e có từ chối thì cũng không sao. Chúng tôi không ép em.

Người có vết sẹo, ngả người vào ghế, tay chầm chậm châm một điếu thuốc, rít lấy một hơi rồi nói.

Y Linh nhăn mặt, cô bé không chịu được khói thuốc lá. Khẽ phe phẩy trước mặt, rồi cô bé chợt nghiêng đầu rồi mỉm cười:

- Chỉ đơn giản là em gái thôi ư? Vậy thì em đồng ý! Dù sao có thêm bạn cũng tốt mà.

Lần này thì Y Linh trả lời tự tin một cách đáng kinh ngạc.

Vết sẹo trên mặt như giãn ra trên khuôn mặt. Đôi mắt nheo lại, và rồi miệng bật ra một hơi và sau đó là tràng cười rất lớn và ngân dài.

Người có vết sẹo đang cười rất lớn.

Dường như Eragon cũng cười, nhưng chỉ là thoáng qua.

Chính sắc hồng trên gương mặt cậu bạn đã chứng tỏ rằng cậu ta vừa cười.

Chỉ tiếc là……

Không một ai nhìn thấy.

Nụ cười của Y Linh khiến mọi người ngạc nhiên đến nỗi khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều phải ngỡ ngàng. Đó cũng chính là nụ cười mà Bướm Đêm đã từng thể hiện trong quán Bar này vào dịp trước.

Chap 20 : Bữa tiệc chào đón thành viên mới

- Có thể là đơn giản, hoặc là không hề đơn giản như em nghĩ!!

- Xin lỗi, em chưa hiểu!

- Là em của Rắn, cũng có nghĩa là em của anh, của tất cả mọi người và đồng nghĩa với việc em sẽ là thành viên của tổ chức này. Bất kì một ai cũng không được động đến em, vì em sẽ được tất cả mọi người liên quan tới tổ chức bảo vệ. Hiểu rồi chứ ?

Người có vết sẹo lại chậm rãi giải thích cho Y Linh hiểu, bằng cái giọng trầm trầm được phát qua âm mũi.

Nhưng khuôn mặt của Y Linh vẫn tỏ vẻ ngây ngô, bởi vì cô bé vẫn chưa hiểu lắm. Nhất là khi nghe đến hai từ “tổ chức”. Đó không phải lần đầu tiên cô bé nghe thấy hai từ đó. Y Linh chun mũi, miệng mấp máy, hỏi một câu rất ngớ ngẩn :

- Là thành viên của tổ chức? Tổ chức nào ??????

- Có lẽ cậu chưa nghe đến tổ chức của bọn này. Băng đảng của bọn tớ được che bọc bởi cái vỏ Golden Bar và cũng được coi là lớn mạnh nhất bây giờ!

Lần này là đến lượt Thiên giải thích cho cô bé.

Và có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, Y Linh gật gật đầu :

- Kiểu xã hội đen ấy hả ?

- Nói xã hội đen cũng hơi quá, nhưng có lẽ cũng đúng như vậy!

Y Linh giật mình, nhưng không phải cô bé giật mình vì câu nói đó.

Câu nói đó là của Gia Huy, cậu bạn đi mua sữa cho cô bé, về lúc nào không ai biết, lúc nói ra câu ấy cũng là lúc cậu bạn đang đưng ngay sau chỗ Y Linh ngồi.

Nên là, cô bé có đôi chút giật mình về độ “xuất quỷ nhập thần” của cậu bạn.

Nói xong, Gia Huy tặc lưỡi, rồi đưa một hộp sữa lớn cho một anh phục vụ.

Anh ta gật đầu rồi đón lấy.

Và Gia Huy, trong chớp mắt đã ngồi xuống ngay bên cạnh Y Linh, rồi lại nhăn răng ra cười.

Y Linh liếc cậu bạn, rồi le lưỡi. 

Trong đầu cô bé bây giờ rất nhiều suy nghĩ phức tạp.

Bởi Y Linh không biết tham gia vào Golden Bar này liệu có phải là một sai lầm hay không, và nếu như ông Thịnh Phong biết, liệu bố sẽ phản ứng như thế nào…..

Nhưng cuối cùng, Y Linh cũng gạt mọi suy nghĩ đó đi vì sự không cần thiết của nó.

Đã đến lúc cô bé nên tìm cho mình những người bạn thật sự.

- Vậy khi nào thì có tiệc chào đón thành viên mới đây ạ?

Y Linh nghiêng đầu mỉm cười. Hết sức là tự nhiên.

Và, tất cả mọi người, lại một lần nữa sửng sốt nhìn cô bé.

Người có vết sẹo – ông chủ của Golden Bar - bật cười lớn.

Rồi ông ta chầm chậm vỗ hai tay vào nhau. Nhịp vỗ tuy chậm, nhưng lại rất vang.

Và như lấy đó làm hiệu lệnh, tất cả đồng loạt vỗ tay vang.

- Chào mừng thành viên nữ đầu tiên cũng là cuối cùng của tổ chức chúng ta. Ngay tối nay chúng ta sẽ có một party lớn dành riêng cho quý cô đây.

Y Linh cảm thấy vui, là niềm vui thật sự. Cứ như là cô bé vừa tìm thấy một gia đình mới vậy.

Và bỗng nhiên………

Một cái ôm bất ngờ dành cho Y Linh…….

Cô bé không kịp phản ứng lại.

- Bạn của tôi, chào mừng bạn đến với thế giới của chúng tôi. Bạn rất may mắn đó. Mặc dù tôi không thích con gái có ngoại hình không đẹp, nhưng bạn là truờng hợp ngoại lệ đấy.

Và rồi Gia Huy cười to.

Mặt Y Linh chợt đỏ bừng. Rồi cô bé dùng sức đẩy cậu nhóc ra. Nhưng Gia Huy lại càng được thể cười lớn hơn.

- Đấy, lại xấu hổ rồi!!!!!

Lần này thì Y Linh không hề tức giận, mà cô bé còn cảm thấy vui vui nữa.

. . . . .. . . . . .

Và buổi tối hôm đó, một party lớn diễn ra tại Golden bar.

Tất cả mọi người đều nhiệt liệt chào đón cô bé.

Buổi tối ngày hôm nay, Y Linh tự cho phép mình trông khá hơn một tý. Nghĩa là, cô bé trang điểm khá hơn với lúc đi học. Y Linh cảm thấy mình nên như thế, ít nhất thì đây cũng là một dịp dặc biệt mà.

Đây đúng là một bữa tiệc đậm chất Xã - Hội – Đen !!!!

Y Linh cảm thấy như vậy, bởi, mọi người trong bữa tiệc toàn mặc đồ màu đen. Bỗng dưng cô bé thấy sợ cái màu này, như thể nó sẽ hiện hữu trong cuộc sống của cô bé rất nhiều.

Buổi chiều nay, Y Linh đã được nhận một hộp quà lớn. Và nằm bên trong là tất cả những gì cô bé cần chuẩn bị vào buổi tối đặc biệt ngày hôm nay.

Và món quà đó đã chứng minh, Y Linh là một tuyệt tác của bóng tối, bởi tất cả những thứ trên người cô bé lúc này đều mang một màu đen huyền bí đến kinh ngạc. Chiếc váy không tay màu đen, không cầu kì nhưng lại rất đặc biệt, với chân váy dài gần đến đầu gối và xoè rộng, khiến cho cô bé càng xinh đẹp đáng yêu. Đôi chân nhỏ nhắn xỏ đôi giày cao gót cùng màu với bộ váy tạo nên dáng đi uyển chuyển cho cô bé. Thêm nữa là đôi hoa tai – hai viên đá sapphire bé màu đen tuyền, được gắn trên đôi khuyên được làm từ bạch kim. Và cuối cùng là chiếc vòng cổ với sợi dây bạch kim cùng một viên đá sapphire lớn.

Y Linh biết loại đá đó, và cô bé cũng biết giá trị của sợi dây đó. Bộ nữ trang mà cô bé đang mang là của tập đoàn đá quý “I am Rose”, do nhà thiết kế Dạ Lan - một trong những nhà thiết kế nữ trang danh tiếng của Châu Á - thiết kế ra bộ trang sức này, và bà cũng đặt cho nó một cái tên ý nghĩa – Bóng đêm.

Đó là đồ thật !

Y Linh biết được điều đó, bởi cô bé có niềm đam mê và cũng là người am hiểu về đá quý. Ông Thịnh Phong cũng có người bạn chuyên kinh doanh về trang sức nên thi thoảng cô bé cũng có cơ hội được mở rộng tầm mắt của mình.

Và cũng chính vì giá trị của bộ trang sức này nên nó đã thôi thúc cô bé sau bữa tiệc nên hoàn trả lại.

Y Linh không hề bị giá trị của những thứ đó che lấp, mà chính những thứ đó lại làm cô bé nổi bật. Cho dù là Y Linh vẫn làm cho mình xấu đi, nhưng cô bé vẫn bộc lộ rõ một cái gì đó rất đặc biệt. Điều đặc biệt đó ẩn chứa từ bên trong cô bé, và nó đang thấm dần qua vỏ bọc ra bên ngoài.

Bữa tiệc tại tầng hầm, cũng chính là tầng ba, tầng mà lần trước cô bé - với tư cách là Bướm Đêm đã tham dự tiệc sinh nhật của Rồng.

Từ nãy đến giờ cô bé đã phải đi đi lại lại suốt, rồi cánh tay lại không ngừng nâng lên lại hại xuống, chỉ để tiếp đón lời chúc mừng của mọi người.

Y Linh muốn tìm một chỗ nào đó để ngồi nghỉ. Đeo giày cao gót không phải việc khó, nhưng đeo giày cao gót mà đứng lâu cũng chả dễ dàng gì. Đang loanh quanh, đôi mắt dò tìm một cái ghế trống nào đó, Y Linh bỗng dưng giật mình.

Một cánh tay khẽ chạm vào vai cô bé.

Khoảng đằng sau im lặng.

Cô bé vội vàng quay đầu lại nhìn.

Một gương mặt lạ.

Có thể là lại có người muốn chúc mừng cô bé.

Y Linh mỉm cười, lại dơ ly rượu lên, rồi khẽ gật đầu.

- Chao ôi, đây có phải là thành viên mới của tổ chức hay không?

Người đó cao giọng, khoé miệng khẽ nhếch lên cười. Đôi mắt như ẩn chứa một chút gì đó mỉa mai và châm biếm.

Lần đầu tiên gặp mặt, cô bé đã không thấy có cảm tình với người này. Đôi lông mày khẽ cau lại, giọng nói có một chút bực mình:

-Phải!!!

- Đùa đấy, đừng có nóng mà…..

Hai khoé miệng anh ta không ngừng xếch lên cười. Linh cảm của cô bé mách bảo con người này không phải là người tốt. Nên là cô bé vội quay đi, khuôn mặt không ngừng biểu lộ sự khó chịu.

Nhưng anh ta đã kịp thời nắm lấy bàn tay cô bé, rồi kéo lại, một cái xiết nhẹ trong cái nắm tay đó khiến Y Linh cảm thấy đau, rồi cô bé khẽ nhăn mặt.

- Tiểu thư, khoan đã nào…

- Muốn gì đây? Nếu muốn châm chọc tôi thì tốt nhất là nên thôi đi.

- Đâu nào, anh chỉ muốn đùa một chút thôi. Mọi người gọi anh là Nhện, chào mừng em đến với tổ chức. Sau này còn gặp nhau nhiều.

- Vậy hả? Vậy sau này anh có xuất hiện ở đâu thì báo trước cho tôi một tiếng, để tôi biết đường tránh mặt.

Nhện không đáp lại, nhưng thay vào đó là một tràng cười lớn, một điệu cười nhăn nhở khiến cho cô bé càng thêm bực mình.

- Này, đứng đây làm gì? Ra kia đi…..

Một người chen ngang.

Mà có thể không phải là chen ngang, đó là sự xuất hiện kịp thời.

Không biết là do trùng hợp hay tình cờ khi người đó lại là Rồng.

Cậu ta đứng đó, đối diện với hai người. Đôi mắt thờ ơ liếc về phía Y Linh, hai tay vẫn để trong túi quần. Bỗng dưng Y Linh lại thấy thích cái hình ảnh này của cậu bạn.

Rồi ánh mắt cậu ta lại chuyển hướng sang Nhện.

- Ồ, Rồng con, Lâu rồi không gặp. Lần trước cậu bị thương nặng, giờ đã khoẻ hẳn chưa?

Nhện cũng nhìn Rồng, với ánh nhìn khinh bỉ, và vẫn nụ cười mỉa mai đó.

- Tốt nhất anh đừng có quan tâm. Cô kia, hội kia đang chờ cô đấy!!!

Rồng nhướn mày, khoé môi cậu bạn cũng nhếch lên. Một nụ cười khinh bỉ. Cứ như người đang đứng trước mặt kia không đáng để cậu quan tâm vậy.

Hai tiếng “cô kia” mới thật cao ngạo làm sao.

Y Linh bỗng dưng cảm thấy bất mãn. Rồi cô bé ghé sát vào tai của Rồng :

- Tên của tôi là Thái Y Linh !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tvv