Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23 : Hôn Không Tệ

"Có thể, có thể." Kỳ Việt vội vàng nói.

Nếu bị Kỳ Hân nhìn thấy hắn bị Thiên Mị cưỡng hôn, thì hắn còn mặt mũi nào nữa

Rõ ràng lúc nãy hắn ôm em ấy cơ mà!

Sao bây giờ lại biến thành hắn bị giam cầm trên giường rồi?

Sao sức lực của em ấy lớn vậy chứ!

"Ra ngay, đợi chút " Thiên Mị cất giọng nói với Kỳ Hân đang ở bên ngoài.

Tiếng bước chân kia lại vang lên: Mị tỷ..Mị tỷ phải không ,em là Kỳ Hân đây.. chị đang bận gì sao....chị cứ từ từ cũng được

Thiên Mị lùi lại một chút, tầm mắt cô chợt hướng xuống phía dưới.

Kỳ Việt bỗng nhiên giơ tay che lại, nghiêng người sang bên khác, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy quẫn bách: "Em...em nhìn cái gì?"

"Anh có muốn không..."

"Không muốn."

"Tốt." Thiên Mị rời khỏi phòng, bước ra trước cửa phòng nói chuyện với Kỳ Hân

Kỳ Việt ão não tát mình một cái, tại sao hắn lại nói không muốn cơ chứ

Thiên Mị quay đầu.

Kỳ Việt đang giơ tay, đối diện với ánh mắt của Thiên Mị, hắn trấn định nói: "Có con muỗi."

Đầu Thiên Mị xuất hiện một dấu hỏi bự : "Thời tiết như bây giờ....không có muỗi."

Kỳ Việt: "... Biến dị!"

Thiên Mị : "..." Được rồi, đối tượng công lược nói có thì cứ xem như là có đi.

Tiểu Hệ Thống ....... không hổ là đối tượng công lược của ký chủ . . .

"Mị tỷ... ca ca em rất nhớ hai người , rốt cuộc cũng gặp được anh chị " Kỳ Hân vẻ mặt mừng muốn khóc ôm lấy Thiên Mị

Đôi tử mâu của Thiên Mị nhìn xuống người trong ngực bên tai nghe Kỳ Hân kể sơ lượt chuyện gì xảy ra từ lúc bọn họ tách ra tới giờ rồi hỏi chuyện của cô và Kỳ Việt trên đường như thế nào

Thiên Mị day day mi tâm , này này ta chỉ thích mỹ nam không thích mỹ nữ ôm chặt như vậy làm gì , nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng hỏi" Mặc Hiên chết chưa "

Kỳ Hân "....."

Kỳ Việt "...."

"Em nghe nói hắn cùng thiếu tướng Hoắc đi làm nhiệm vụ ở thành phố D"

" Ừ... "Không chết là được rồi , bảo sao không nghe tiểu Ngự Ngự lải nhải

" Hân Hân em sắp xếp qua đây đi, ở đây còn phòng " Kỳ Việt ôn hòa nhìn Kỳ Hân xong quay đầu xem Thiên Mị thấy cô không phản ứng gì thì cười cười nói

Kỳ Hân dạ một tiếng rồi đi qua khu nhà cô ta đang trú ngụ sắp xếp một chút

......

"Có đói bụng không?"

"Có." Kỳ Việt mỉm cười nhìn Thiên Mị trả lời

Thiên Mị gọi Minh Triết dậy rồi mang hai người đi ăn cơm

Chợ đêm của căn cứ rất náo nhiệt, chỗ này muốn trao đổi gì cũng có, nhưng thiếu nhất là đồ ăn, nước và tinh hạch.

Ở đây, không ai dám tùy tiện lấy đồ ăn ra.

Những người này mà điên lên cướp đoạt, thì có thể giẫm chết mấy người 

Đi đến đường cuối cùng, mới phát hiện một nhà hàng.

Ba người bước vào nhà hàng, nam phục vụ ăn mặc khéo léo lập tức chào đón: "Xin hỏi ngài đi mấy người?"

"Ba người."

"Mời qua bên này."

Thiên Mị phát hiện những vị khách vào nhà hàng này, nếu là nam thì sẽ có nữ phục vụ, còn nữ thì sẽ do nam phục vụ ,những người phục vụ này toàn tuấn nam mỹ nữ,có lẽ là trước khi mạt thế họ từng là minh tinh hay thần tượng

"Các vị muốn ăn chút gì không?"

Thiên Mị nhìn thực đơn một chút rồi kêu
những món ăn tốt nhất đắt nhất của nhà hàng đều mang lên cho bọn hắn.

Người trong nhà hàng đều trợn mắt há mồm, có lẽ chưa từng gặp được vị thổ hào nào hào phóng như thế

Người phục vụ đưa hóa đơn cho cô, nhắc nhở cô phải trả tinh hạch trước rồi mới đưa đồ ăn lên hai trăm tinh hạch cấp một

Đồ ăn đưa lên là thịt còn tươi, chắc là động vật hoang dã, và rau củ tươi mới.

Bây giờ là thời kỳ mạt thế nên thực vật gần như đã chết hết, tiết trời nóng bức, nước còn không đủ cho người uống, nên căn bản không có cách nào trồng được rau.

Ở chỗ này mà có thể nhìn thấy rau quả tươi mới, thì đắt cũng là chuyện bình thường.

Kỳ Việt "..."

Minh Triết "..." cô mua sỉ tinh hạch thật sao

Kỳ Việt chống má, dùng chiếc đũa chọc chọc đồ ăn trong bát, giống như có chút không quan tâm cái nhìn của mọi người xung quanh

"Không hợp khẩu vị, đổi..."

"Không cần." Kỳ Việt buông chiếc đũa xuống: "Anh ăn no rồi."

"Ừ." Thiên Mị đưa khăn tay cho hắn, Kỳ Việt nhìn một chút rồi nhận lấy.

Hắn nắm lấy khăn tay mềm mại, đã bao lâu rồi không được tiếp xúc với những thứ như thế này rồi nhỉ?

Trên người hắn mặc, ăn, dùng...đều là cô cấp

Dường như những đồ này không chênh lệch lắm so với trước mạt thế.

Những vật dụng này ở mạt thế khó tìm đến thế nào, tất nhiên Kỳ Việt hiểu rất rõ ràng.

Đời này của Kỳ Việt có lẽ không nghĩ tới, sẽ có được một ngày như vậy.

Có một nữ sinh, cường thế xâm chiếm thế giới của hắn, làm thay đổi hết thảy cuộc sống của hắn.lo lắng cho hắn, cưng chiều hắn sủng ái hắn trừ việc cô hơi bá đạo một chút còn lại đều rất tốt

Minh Triết ngó qua hai người trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẳng,haizz cô thích kiểu nam nhân yêu nghiệt như Kỳ Việt sao. Hắn cũng là nam thần cơ mà, xong giật mình ảo não mình đang suy nghĩ cái quái gì thế này

Kỳ Việt mỉm cười: "Không biết kiếp trước anh đã làm gì mà bây giờ có thể nhận được sự ưu ái của em thế này chứ."

Thiên Mị : "Số tôi đen tám kiếp." Mặc dù mùi vị khi hôn đối tượng công lược không tệ, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn chính là một sự phiền phức, làm cô phải chịu đựng bản chất của mình.

"Cái gì?"

( Ký chủ ơi là ký chủ ngài có thể hay không đừng thẳng thắn như thế, ngài phát rồ như vậy làm sao ngài có thể công lược được người ta chứ)

Tiểu Hệ Thống nhanh chóng chạy ra chữa cháy kịp thời ngăn chặn lời cô sắp lặp lại lần nữa

Thiên Mị "..."   " Không có gì "

Thật ra Kỳ Việt đã nghe được câu nói kia, ánh mắt hắn dừng trên người cô một lát, rồi chuyển chủ đề.

.........

Ra khỏi nhà hàng được một khoảng, Thiên Mị vừa hay nhìn thấy Băng Băng liền dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Băng bị đông lạnh đến đỏ bừng. Băng Băng nhìn thấy mấy người Thiên Mị vội cười chạy tới gần

"Anh Chị?"

"Ừ, " Thiên Mị cười sờ sờ đầu Băng Băng , rồi nhìn sắc trời một chút 

"Trời tối, nhanh về nhà đi!"

"Dạ " Băng Băng đáp một tiếng, liền cười muốn chạy đi.

Thiên Mị lại từ trong không gian móc ra hai ổ bánh mì, cùng vài cây xúc xích đưa cho Băng Băng

Băng Băng vội vàng lắc đầu "Chị....Chị đối với Băng Băng thật tốt, nhưng chị cũng phải ăn, Băng Băng không thể nhận."

Nhìn bộ dáng có hiểu biết của Băng Băng, Thiên Mị có chút bận tâm, còn lặng yên không tiếng động nhét vào trong áo Băng Băng

"Không có việc gì, Chị còn, em lấy về ăn cùng mẹ."

Băng Băng lập tức cảm động hai mắt bốc lên nước mắt 

"Cám ơn chị!"

Thiên Mị gật đầu rồi cất bước đi tiếp, trên đường trở về biệt thự ba người thuận đường đi ngang qua chợ đêm

Trên đường đi ngang qua quảng trường lớn nơi dành cho những người dân bình thường còn sống sót sau mạt thế,một đám lều nhỏ tràn đầy mọc lên như nấm , bên trong có rất nhiều người đi qua đi lại.

Những thứ lều này đều là dùng từng mảnh quần áo rồi may vá tùy ý, một khối lớn, một khối nhỏ, có còn nơi bị rách.

Ở giữa cửa lều có không ít trẻ con ngồi trừng mắt ,một đôi mắt tinh khiết sững sờ nhìn xem người đi qua lại

Còn có rất nhiều lão nhân mặt mũi đầy tang thương, trong mắt đau thương làm cho người ta nhịn không được cũng đau buồn ảm đạm.

Còn có một số phụ nữ ăn mặc hở hang trang điểm xinh đẹp, thấy đàn ông không ngừng vui cười tán tỉnh, có đàn ông nhịn không được cùng cô gái trêu chọc vài tiếng, liền kín đáo đưa cho cô gái một ổ bánh bao hoặc là một miếng bánh quy liền theo cô gái kia vào lều

Người chung quanh phần lớn đều không quan tâm, chuyện như vậy, bọn họ đã thấy được rất nhiều .

Trải qua vài tháng bị mạt thế hành hạ, tất cả mọi người đều đã chấp nhận số mệnh, bọn họ sắc mặt vàng vọt, đôi môi khô nứt, một ngày nhiều nhất chỉ có thể ăn hai bữa cơm, trước kia giảm béo, ăn kiêng uống thuốc đều không giảm , nhưng chỉ ngắn ngủi trong vòng vài tháng đã gầy gò còn xương với da,bây giờ bọn họ lại bắt đầu hoài niệm cuộc sống trước kia ăn uống không lo

Minh Triết cùng Kỳ Việt sắc mặt ngưng trọng đi qua nguyên một đám lều.

Những phụ nữ này chỉ có thể dựa vào đàn ông sống qua ngày ,chỉ là điều kiện phải dưới ba mươi tuổi, lớn hơn nữa, sẽ không còn người nào muốn nữa rồi

Chủ yếu chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, trên mặt còn mang theo non nớt, nhưng trong mắt đã có tính kế , làm cho họ sớm trưởng thành.

Những người này đều không còn cách nào khác, bọn họ không có năng lực để giết tang thi, nếu muốn tiếp tục sống thì chỉ còn cách này mà thôi.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro