Chương 21 : Mua Nhà
( Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh : bảo vệ Kỳ Việt đến căn cứ phía đông , phần thưởng là một trăm tinh hạch cấp một, sẽ được chuyển vào không gian linh hồn của ngài )
Thiên Mị đang đi thì dừng một chút khóe môi mỉm cười quay qua nói với Kỳ Việt
"Việt ...chúng ta vào bên trong trước rồi đi tìm Kỳ Hân , chắc cũng chỉ đâu đó trong căn cứ"
" Được "Kỳ Việt nói xong cũng bước vào theo
Ba người Thiên Mị vào toà nhà.
Chỗ này chỉ có mười mấy tầng cao, bên trong người ở đúng là không ít, phần lớn đều là người có dị năng, hoặc là gia đình người có quyền cao trong căn cứ.
Bên trong không có thang máy, bất quá ba người thể lực rất tốt, chỗ ba người được cấp nằm ở tầng mười ba, ba người nhẹ nhàng lên lầu, chỉ chốc lát sau, đã đến tầng mười ba.
Ba người mặt không đỏ hơi không gấp, đi vào hành lang tầng 13.
Minh Triết đang muốn gõ cửa, chỉ thấy cửa đã bị mở ra sẳng , từ đây ngó vào có thể thấy một nam nhân thân thể cao gầy, nam nhân hai tay đang ôm một nữ sinh xinh xắn nhỏ nhắn, nữ sinh sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt sương mù, ngốc tử cũng biết hai người vừa rồi làm cái gì.
Ba người Thiên Mị cũng biết, vì người quá nhiều nên các phòng đều là tùy ý phân phối, nam nữ lẫn lộn, mạt thế này có thể có một mái nhà che đã không tồi ở đâu còn băn khoăn cái gì là nam hay nữ?
Nhưng thấy một màn như vậy , Kỳ Việt cùng Thiên Mị có chút không được tự nhiên.
Mạt thế vừa buông xuống vài tháng, rất nhiều người đều còn chưa hoàn hồn lại, rất nhiều chế độ vẫn chưa cải thiện, bên ngoài còn có tang thi uy hiếp, những chuyện nhỏ nhặt này tạm thời còn không có người nào quản
Vào gian phòng, chỉ thấy trong phòng không đủ mười m², đặt ba giường hai tầng, có thể ở lại sáu người.
Thiên Mị nhìn xung quanh trong phòng còn chưa tản đi mùi hôi làm người ta chán ghét này .giường chiếu mất trật tự, thì khẽ nhíu mày, xem ra phải tìm chỗ khác rồi
Thiên Mị kêu Kỳ Việt và Minh Triết đi ra ,ba người ở trong căn cứ bắt đầu đi dạo.
"Anh, Chị?" Một tiếng gọi ở đằng sau ba người vang lên.
Ba người quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Băng Băng vẻ mặt vui mừng nhìn xem ba người.
"Băng Băng ?" Kỳ Việt cười chào hỏi.
"Dạ ,chào anh chị!" Băng Băng lễ phép chào hỏi.
" Anh,Chị muốn đi đâu sao?" Băng Băng cười lộ ra hai cái đồng tiền hỏi.
"Xem một chút, chỗ nào có thể mua một ngôi nhà?"
"Mua Nhà?" Băng Băng kinh ngạc nhìn Thiên Mị, có chút khó khăn nói: "Em biết nơi đó nhưng.. cần rất rất nhiều tinh hạch..."
Thiên Minh nghe có thể mua được nhà, lập tức mỉm cười , trong tay cô có rất nhiều tinh hạch lúc làm nhiệm vụ của tiểu hệ thống hay một số giết tang thi trên đường lấy tới, chỉ cần có thể mua được nhà, tinh hạch cái gì đều dễ nói.
"Ở đâu có thể mua?" Thiên Mị cười hỏi.
Nhìn thấy Thiên Mị thật sự muốn mua, Băng Băng vội nói:
"Anh Chị đi theo em!"
Nói xong mang theo ba người Thiên Mị hướng về trong trung tâm của căn cứ toà nhà mà đi.
"Chị, chính là chỗ này, " Băng Băng chỉ một một tầng lầu nói.
Tòa nhà này có không ít binh lính canh giữ, mỗi lần có người đi vào đều sẽ bị nghiêm khắc kiểm tra
Người từ bên trong đi ra ngoài tất cả đều lộ vẻ mặt cao ngạo, trên nét mặt có thể nói ra được độ cao cao tại thượng.
Nghĩ đến người ở bên trong thân phận hay bối cảnh cũng sẽ không đơn giản, mặc kệ ở bất cứ lúc nào, đặc quyền đều sẽ tồn tại.
Lúc này tất cả mọi người đều lấy phiếu xếp hàng ,Thiên Mị nói với Minh Triết và Kỳ Việt ở đây chờ
Còn Thiên Mị trực tiếp tiêu tinh hạch chen hàng.
"Cô chen ngang làm gì?" Có một người phía sau Thiên Mị bắt đầu bất mãn: "Biết lịch sự không?"
"Cũng không chen hàng của anh."
"..."
Người đổi vị trí với Thiên Mị cầm lấy phiếu của cô, yên lặng xuống phía sau xếp hàng, quả thật không làm ảnh hưởng đến người khác.
Một người thích đánh và một người thích bị đánh, ai có thể nói gì được
Người kia có lẽ là đầu óc nóng lên nên nói ra một câu như vậy, bây giờ muốn xuống đài cũng không được
Đến lượt Thiên Mị, người đăng ký đã cực kỳ không kiên nhẫn hỏi.
"Mấy người ở, có yêu cầu gì?"
"Có biệt thự không?"
"..." Nhân viên đăng ký ngẩng đầu nhìn Thiên Mị: "Cô cho là đang đi nghỉ phép à? Đây là mạt thế, cô còn muốn ở biệt thự, sao cô không nói muốn villa luôn đi?"
"Ồ, còn có cả villa à
Đôi mắt Thiên Mị băng lãnh nhìn chằm chằm vào nhân viên đăng ký, làm đáy lòng cô ta có hơi rụt rè, có chút không phân biệt được lời Thiên Mị nói là có ý gì.
"Không có biệt thự." Cô ta xụ mặt: "Cô nhanh nhanh lên, đằng sau còn rất nhiều người, đừng trì hoãn thời gian!"
Lạch cạch.
Tinh hạch va chạm với mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy.
Nhân viên đăng ký: "..." Tinh, tinh hạch nha!!!
"Có không?"
"Có... Có có có." Nhân viên đăng ký nở nụ cười, đứng dậy ra hiệu mời Thiên Mị đi sang bên cạnh: "Cô vào đây cùng tôi trước đã."
Nhân viên đăng ký dẫn Thiên Mị đi sang cái phòng nhỏ bên cạnh, cô ta lấy một tập giấy ở trên bàn, lật lật vài trang, nhìn lướt qua rồi nói: "Chúng tôi chỉ còn lại một căn biệt thự, không lớn lắm,nếu mười người ở thì vừa đủ dùng. Cung cấp điện nước đầy đủ, đảm bảo an toàn."
"Ừ."
Nhân viên đăng ký thử thăm dò nói: "Căn biệt thự này một tháng cần mười tinh hạch."
Bây giờ một cái tinh hạch có thể đổi được đồ ăn cho một người ăn trong vòng một tháng, căn biệt thự này một tháng đã là mười cái tinh hạch, có thể thấy, không phải người nào cũng có thể ở được.
Thiên Mị đưa hết chỗ tinh hạch còn lại cho cô ta.
Nhân viên đăng ký nhìn túi tinh hạch kia, hai mắt đều phát sáng.
"Chỗ này của ngài có tất cả là hai trăm cái, có thể ở được một năm tám tháng." Nhân viên đăng ký xoay người đi tìm chìa khoá: "Ngài chờ một chút, tôi tìm chìa khóa cho ngài, rồi sẽ dẫn ngài qua."
"Thấm Linh cô ở trong à?" Bên ngoài đột nhiên có một người đàn ông tiến vào: "Tôi nhớ chúng ta còn một căn biệt thự đúng không?"
"A?" Thấm Linh đang tìm chìa khoá ngẩng đầu lên: "Không có, vừa được em gái này thuê rồi."
Người đàn ông nhíu mày, quét mắt nhìn quanh Thiên Mị một vòng, có lẽ thấy cô tuổi tác không lớn, nên cũng không để trong lòng: "Cô an bài cho cô ấy một chỗ ở riêng biệt đi, còn trước tiên đưa chìa khóa biệt thự kia cho tôi đã."
"Không phải, cô ấy... đã trả tinh hạch cho thời gian một năm tám tháng."
Người kia kinh ngạc.
Người này nhìn còn trẻ như vậy, tại sao có thể có nhiều tinh hạch như thế được?
Thấm Linh đưa tinh hạch cho hắn xem.
Nhiều tinh hạch như vậy mặc dù có làm cho hắn hơi động tâm, nhưng người đàn ông suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quay đầu nói với Thiên Mị: "Tôi sẽ an bài cho cô một chỗ ở khác, hoàn cảnh vẫn tốt như vậy, sẽ không có người quấy rầy đến cô."
Thấm Linh không khỏi cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng người đàn ông này là trưởng phòng của ban quản lý nhà ở, cô ta chỉ có thể nhìn, hy vọng không xảy ra chuyện gì.
"Giao dịch đã hoàn thành." Thiên Mị thập phần bình tĩnh: "Ông muốn bội ước?"
Mặc dù cô không bận tâm ở chổ nào miễn sạch sẽ là được, nhưng cũng không thể để người ta tùy tiện bắt nạt được!
Trưởng phòng cười cười: "Cô gái nhỏ, nhà ở là chuyện do chúng tôi quyết định, nếu cô chấp nhận đề nghị của tôi thì tôi sẽ lập tức đi sắp xếp cho cô, còn nếu cô không chấp nhận, vậy thì có thể rời đi."
"Triệu tiên sinh, đã xong chưa?"
Dương Ngũ đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, đối mặt với Thiên Mị, biểu cảm trên mặt anh ta hơi cứng đờ, một giây sau lại khôi phục như bình thường.
Nhưng đáy lòng đã loạn cào cả lên, tại sao lại gặp cô ở chỗ này!
Thiên Mị cũng có chút ngoài ý muốn.
Dương Ngũ nhìn qua có chút thảm, nếu không phải có gương mặt hơi anh tuấn kia, thì nhìn cũng không có gì khác biệt so với những người bên ngoài.
Xem ra đoạn đường này trải qua cũng chẳng ra sao.
Dung mạo cũng được, nhưng mà có chút ác độc.
Lại từng dám có ý nghĩ giết đối tượng công lược của cô
Không thể tha
"Dương thiếu gia, sẽ xong ngay đây." Trưởng phòng vẻ mặt ôn hòa nói với Dương Ngũ.
Dương Ngũ tận lực né tránh ánh mắt của Thiên Mị, trấn định nói chuyện với trưởng phòng: "Có vấn đề gì à?"
"Căn biệt thự kia đã có người thuê..." Ánh mắt Thấm Linh hướng về phía Thiên Mị
Dương Ngũ thấy thế này thì làm sao mà không hiểu được.
Hắn ta nhìn Thiên Mị một chút, lập tức nói: "Nếu đã được người ta thuê, vậy trả giá cao hơn sẽ lấy được phải không?"
Thấm Linh "...." Nhưng người ta cầm hai trăm cái tinh hạch đó!
Thiên Mị : "..."
Tôi chỉ muốn tìm một chỗ ở thôi mà!
Con chó điên này lại muốn kiếm chuyện
Tiểu Hệ Thống : "..." cắm nến mặc niệm cho Dương Ngũ
......
Dương Ngũ đã nói như vậy, ánh mắt trưởng phòng lấp lóe, cười nói: "Dương thiếu gia thật hào phóng, vậy cô gái kia cảm thấy thế nào?"
"Có thể." Thật là phiền phức a! Xử lý là được rồi!
Trưởng phòng nói người trả giá cao thì sẽ lấy được, nên phải ra giá lần nữa.
Lấy một tháng làm đơn vị.
Thiên Mị bộp một cái đập hai trăm cái tinh hạch lên bàn, hào khí không thôi: "Một tháng."
Trưởng phòng: "..."
Thấm Linh: "..."
Thiên Mị mặt lạnh lùng, làm cho bọn họ nhìn có chút đẹp trai, cánh môi cô khẽ mở: "Tới lượt ngươi."
Khiếp sợ nơi đáy mắt Dương Ngũ không kịp thu liễm, chỗ tinh hạch kia, cho dù không nhìn ra số lượng cụ thể, nhưng cũng có thể thấy là rất nhiều.
Tại sao cô có thể có nhiều tinh hạch như vậy được?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro