Chương 19 : Dị Năng Tăng Cấp
Xe của nhóm Thiên Mị xuất phát đã được vài giờ còn một khoảng nữa sẽ tới Tĩnh C của căn cứ phía đông,đêm xuống Thiên Mị bảo Minh Triết dừng xe nghỉ ngơi và ăn một chút gì đó mới tiếp tục lên đường
"Này ....hình như Kỳ Việt có chút là lạ."
"Hắn làm sao?" Thiên Mị giọng điệu băng lãnh, rõ ràng đang không kiên nhẫn.
Minh Triết lắc đầu, biểu thị mình không biết: "Cô đi xem một chút đi."
Thiên Mị "..."
Lúc này Kỳ Việt đang co mình lại trên ghế, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, bộ dạng rất thống khổ.
Thiên Mị thử sờ trán hắn, nóng đến lợi hại.
"Việt ....tỉnh ." Thiên Mị lay lay cánh tay hắn.
"Kỳ Việt?"
Đôi mắt Kỳ Việt nhắm chặt, hắn cau mày, giống như không nghe được tiếng nói của Thiên Mị
Nhưng hắn vẫn dựa về phía Thiên Mị theo bản năng, thân thể nóng hổi dán vào Thiên Mị
Cảm giác lạnh lẽo làm lông mày hắn thoáng giãn ra mấy phần.
Thiên Mị đóng cửa xe lại, kéo tay hắn ra.
Kỳ Việt bất mãn, tiến tục quấn đến, gương mặt dán vào bả vai cô, hắn cọ cọ vài cái, cánh môi sượt qua cổ Thiên Mị
Thiên Mị: "..."
Thiên Mị rũ mắt nhìn Kỳ Việt một chút.
Gương mặt của Kỳ Việt đỏ ửng, cánh môi cũng lộ ra màu đỏ không bình thường, nhưng đôi môi rất xinh đẹp, lại hơi mở ra, đầu lưỡi như ẩn như hiện ở giữa khóe miệng.
Đầu ngón tay Thiên Mị đặt trên cánh môi hắn.
Có lẽ Kỳ Việt phát giác được ý lạnh, nên đầu lưỡi đảo một cái, ngậm lấy ngón tay Thiên Mị
Đầu lưỡi lướt qua lòng bàn tay, ướt át mềm mại, tê tê dại dại lại hơi ngứa ngáy.
Đầu ngón tay Thiên Mị đè ép đầu lưỡi hắn, Kỳ Việt lập tức hé miệng, giống như muốn phun tay cô ra ngoài, nhưng có lẽ không nỡ từ bỏ cảm giác lạnh lẽo này, nên lông mày lại nhăn đến xoắn xuýt lần nữa.
Đôi mắt tử mâu của Thiên Mị hơi nheo lại.
Cô rút tay ra, nắm lấy cằm hắn, hơi nâng đầu hắn lên, rồi cúi xuống hôn lên môi hắn.
Cảm giác lạnh buốt còn nhiều hơn vừa rồi, nên Kỳ Việt giơ tay tìm tòi một chút, sau đó ôm lấy cô.
Thiên Mị thử cạy mở răng môi hắn
Kỳ Việt không thoải mái xê dịch người, nhưng dường như bị ý lạnh hấp dẫn, nên chủ động nghênh đón Thiên Mị vào.
Hương vị của nụ hôn triền miên bắt đầu thay đổi, hô hấp của Kỳ Việt dần dần trở nên dồn dập.
Thiên Mị đụng vào, như một trận mưa lớn ập đến giữa mùa hè nóng nực, có thể dập tắt cơn nóng.
Nhưng khi Thiên Mị rời đi, thì lại như tiết trời oi bức sau cơn mưa mùa hạ, càng khiến người ta khó chịu hơn.
Thiên Mị kéo tay hắn xuống, Kỳ Việt không hài lòng khi cảm giác lạnh buốt rời đi, nên di chuyển theo động tác của cô.
Thiên Mị chống thân thể, thiếu niên xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật nằm trên ghế ngồi, hô hấp của hắn dồn dập, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.
Đầu ngón tay Thiên Mị khẽ lau cánh môi hơi đỏ của hắn.
Hương vị khi hôn cũng không tệ lắm.
Cả người Kỳ Việt đều nóng lên, gắt gao quấn lấy cô, dường như muốn đem cả người dán lên người cô.
"Khó chịu..."
Âm thanh của Kỳ Việt mang theo vẻ ủy khuất.
Thiên Mị vừa định đẩy hắn ra, thì nghe hắn nói mớ một tiếng: "Đau..."
Đau?
Vết thương trên người hắn cô đã dùng thần pháp làm khép lại, nếu có gì thì chỉ có thể bị sốt
Sốt cùng lắm là nóng thôi chứ?
Sao lại đau được
Ngay lúc Thiên Mị đang nghi hoặc, thì đồ vật trong xe đột nhiên xuất hiện một tầng băng mõng, xung quanh không khí bất đầu ngưng kết những cái băng chùy ,bay lên rồi đập xuống phát ra âm thanh rất lớn
" Này Thiên Mị? Cô không sao chứ?"
Minh Triết bên ngoài xe đang chuẩn bị thức ăn nghe thấy âm thanh, đi lại gần cửa xe lên tiếng hỏi thăm.
Thiên Mị bắt lấy một cái băng chùy bay tới, phá nát, rồi trấn định trả lời Minh Triết: "Không sao."
Minh Triết chờ một lúc rồi mới rời đi.
Đây là làm sao, hắn mất kiểm soát dị năng sao?
Không đúng
Thiên Mị nhíu mi tâm nghi hoặc nghĩ
( Ký chủ đây là hiện tượng thăng cấp dị năng
, có lẽ khi bước giữa ranh giới sống chết hắn gặp họa được phúc nên mới thăng cấp nhanh như vậy, nhưng vì nguồn năng lượng quá ít nhất thời không đủ hấp thu nên mới như thế, ký chủ ngài không biết sao )
Thiên Mị "..." thì ra là vậy...... ta không có dị năng làm sao biết được
"Đau..." Kỳ Việt nắm lấy quần áo Thiên Mị, đầu ngón tay bởi vì dùng sức nên bắt đầu trắng bệch, hắn thì thào một tiếng: "Đau quá..."
Thiên Mị đẩy tay hắn ra, để hắn nắm lấy tay mình.
Những băng chùy bên trong xe bắt đầu dồn dập bay lên.
Kỳ Việt đau đến không chịu được, Thiên Mị cũng không làm gì được cho hắn, muốn để hắn tự sinh tự diệt.
Thiên Mị đột nhiên nghĩ đến viên tinh hạch tang thi biến dị cấp bốn kia.
Cô lấy viên tinh hạch màu nâu ra.
Như vậy vấn đề lại tới.
Bọn dị năng giả hấp thu dị năng như thế nào nhỉ?
Nhai nát rồi nuốt xuống sao?
Thiên Mị kéo căng khuôn mặt nhỏ, mặc kệ, trực tiếp cho nuốt xuống đi.
Thiên Mị cưỡng ép bắt Kỳ Việt nuốt viên tinh hạch kia.
Sau khi nuốt tinh hạch xuống, tình hình của Kỳ Việt dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn, rõ ràng tinh hạch có tác dụng.
Nhưng Kỳ Việt vẫn rất nóng, cho nên hung hăng dán lên người cô.
Thiên Mị cầm cổ tay hắn, hàn khí vòng quanh đầu ngón tay, rồi quấn lên cổ tay của hắn.
Kỳ Việt dần dần an phận xuống, hô hấp cũng dần bình ổn hơn.
Thiên Mị kéo tay hắn ra, ngồi sang bên khác.
"Ưm..." Đầu của Kỳ Việt dựa sang.
"..."
Thiên Mị nhịn một chút, giang hai tay ra để Kỳ Việt nằm trong ngực mình.
Kỳ Việt cọ xát ngón tay cô, rồi an ổn ngủ thiếp đi.
......
Lúc Kỳ Việt tỉnh lại thì đã qua nửa đêm.
Xe bọn họ đã khởi hành, vì ban ngày quá nóng, nên hành động vào lúc nửa đêm sẽ tốt hơn một chút.
Kỳ Việt nằm trong ngực Thiên Mị, lẳng lặng duy trì tư thế kia.
Bên tai là tiếng tim đập nhẹ nhàng.
Tiếng tim đập thuộc về riêng cô.
Nói thật, lúc hắn ở tầng hầm, đáy lòng toàn là những cảm xúc âm u ác liệt, tràn ngập ác ý.
Nhưng lúc này, tâm trạng của Kỳ Việt lại vô cùng bình thản.
Đầu ngón tay hắn giật giật, chậm rãi giơ tay vòng qua hông Thiên Mị, ôm lấy cô.
Thiên Mị cũng không ngủ, nên khi Kỳ Việt động, cô hơi điều chỉnh tư thế, để Kỳ Việt thoải mái nằm trong ngực cô.
Kỳ Việt hơi ngẩng đầu lên.
Thiên Mị cúi đầu, đối diện với cặp mắt mông lung ngái ngủ của Kỳ Việt
"Em..."
Kỳ Việt có chút quẫn bách.
Dường như không ngờ tới rằng cô không ngủ.
Nhịp tim của em ấy bình ổn như vậy, hô hấp cũng cực mỏng, hắn còn tưởng rằng em ấy đã ngủ thiếp đi.
"Ừ?"
Kỳ Việt rũ mắt, nhưng không buông cô ra, dù sao cũng đã bị phát hiện rồi, nên hắn hào phóng ôm sát cô luôn.
Thiên Mị nhéo vành tai hắn, dùng ngữ khí nhàn nhạt nhắc nhở: "Đừng ôm chặt như vậy, không thoải mái."
Vành tai bị lạnh một chút, cả người Kỳ Việt thoáng như có dòng điện chạy qua.
Em ấy nhéo mình làm gì!
Nhưng em ấy chỉ nhéo một cái rồi buông ra ngay, làm hắn không có cơ hội phát tác.
Chỉ có thể yên lặng đè chút không thoải mái này xuống.
Kỳ Việt cười với Thiên Mị một cái, hắn hơi há miệng ra, còn chưa kịp lên tiếng, thì cánh môi liền bị người lấp kín, tiếp theo là cảm giác đầu lưỡi lạnh buốt mềm mại lướt qua cánh môi hắn, cạy mở răng môi hắn.
Con ngươi Kỳ Việt hơi co rút.
Nhịp tim đột nhiên giống như được gia tốc, thình thịch thình thịch cuồng loạn cả lên.
Ý lạnh trên cánh môi rời đi, lúc này Kỳ Việt mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Mị: " Em.. Em hôn anh làm gì?"
Thiên Mị lý lẽ hùng hồn: "Thoải mái."
"..." Thoải mái cái gì?
Một cô gái như em sao có thể thế này chứ!
Kỳ Việt giơ tay xoa xoa cánh môi, có chút ảo não, hắn thế mà cũng cảm thấy rất thoải mái...
Trên cánh môi dường như còn lưu lại hương vị của cô, làm cơ thể Kỳ Việt ẩn ẩn có phản ứng.
Kỳ Việt : "..."
"Ngủ đi."
Kỳ Việt : "..."
Bây giờ hắn ngủ được mới lạ đấy!
Kỳ Viết muốn ngồi thẳng dậy để yên tĩnh một lúc.
Nhưng lúc này Thiên Mị đang ôm hắn, Kỳ Việt muốn ngồi dậy thì phải để Thiên Mị buông mình ra trước.
Hắn hạ giọng: "Buông anh ra."
"Vì sao?" Thiên Mị cho là Kỳ Việt bất mãn vì cô hôn hắn: "Vậy anh hôn lại đi."
Kỳ Việt: "..." Hắn hôn cái rắm a!
Cuối cùng Kỳ Việt vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Thiên Mị
Kỳ Việt mặt đỏ bừng cúi thấp đầu xuống, cam chịu dựa vào người cô ngủ, một người nam nhân như hắn so đo nhiều làm gì, người ăn thiệt cũng không phải hắn cơ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro