Chương 10 : Không Thể Mềm Lòng
Tiếng súng dày đặc, cuối cùng cũng có dấu hiệu ngừng lại.
Thiên Mị mở cửa xe đi xuống, dựa vào cửa xe, quay sang vẫy vẫy tay với người đàn ông mặc quân phục, đợi hắn đến gần nói "mục đích chúng tôi là tới căn cứ phía đông chúng tôi tách ra trước"
Người đàn ông mặc quân phục gật gật , ý bảo nhóm người Thiên Mị có thể đi, đoàn xe của hắn chính là ở căn cứ phía nam gần thành phố G ,nên bon họ không cùng lộ tuyến
..............
Đội bọn họ xuất phát lần thứ hai, muốn đi tới địa điểm tiếp theo - đại học Giang Thục, cách Thành phố A hai ngày đường
Đại học Giang Thục đứng đầu danh sách toàn quốc, bồi dưỡng nhân tài trên khắp các ngành nghề, dễ dàng nắm trong tay đủ các loại giải thưởng.
Có câu lưu truyền trên mạng - từ đại học Giang Thục đi ra ngoài, không phải người tài thì chính là thiên tài.
Sắc trời dần tối, mặt trời hoàn toàn khuất sau đường chân trời. Gió đêm cuồn cuộn thổi tới tạo nên từng đợt cảm giác mát lạnh,
Thiên Mị im lặng liếc nhìn đồng hồ, năm giờ, nếu đi từ huyện X đến đại học Giang Thục thì phải mất khoảng hai giờ rưỡi đi xe,
vốn cô luôn lo lắng sau khi tách ra khỏi đoàn xe người đàn ông mặc quân phục thì vấn đề xăng sẽ như thế nào, dù sao đây cũng là tận thế, đi lại ở bên ngoài mà không có xăng thì thật là bất tiện
" Mị Bên kia có vài cây xăng , chúng ta dừng một lát ,thu thập rồi tiếp tục lên đường "
Thiên Mị đang suy nghỉ miên man thì nghe giọng Kỳ Việt cất lên, cô quay đầu qua theo hướng Kỳ Việt đang nhìn , cách ba bốn căn nhà là trạm xăng dầu Hùng Phát có mấy con tang thi đang chắn ở phía trước
kế bên là trường trung học cho nên học sinh đều có người nhà đưa đón, tuy nhiên đại đa số người đưa đón các em đều lớn tuổi cho nên tang thi đang chắn đường ở phía trước là bốn đứa con nít, sáu người già. Mấy đứa con nít thì áo quần tơi tả, tay chân xơ cứng, có hai ba đứa trên khóe miệng còn dính vết máu đỏ sậm còn mấy người già thì lưng còng, mặt đầy nếp nhăn trông cực kì đáng sợ, mắt mở to đục ngầu, miệng phát ra những tiếng kêu làm người ta rợm tóc gáy. Xe Thiên Mị đã được cải tiến nên gầm xe rất cao, cho dù đụng phải tang thi thì cũng không lo bị kẹt lại nhưng xe của bọn Mặc Hiên lại không được như vậy, đoạn đường này bọn họ đã cán nát rất nhiều tang thi nên có lẽ xác bọn chúng đã mắc kẹt ở dưới gầm xe làm xe Mặc Hiên tiến lùi đều không được.
Vì thế bọn họ chỉ có thể xuống xe.
Khi nhìn thấy những tang thi trẻ con cao chưa tới mông mình đang gào thét dữ tợn thì trên mặt Kỳ Hân hiện lên vẻ không đành lòng.
“Thế nào, không nỡ sao?” Thiên Mị liếc Kỳ Hân một cái, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười mỉm, nói một cách hờ hững: “Em không giết chúng nó thì chúng nó sẽ giết em, chúng nó đâu có quan tâm em là ai, nếu không muốn chết... thì phải tàn nhẫn cho chị.”
Đồng tình, thương hại... Đều là trò cười! Tận thế chỉ có người sống và tang thi, không có người già và trẻ con.
Nói xong Thiên Mị giơ kiếm chém chết hai tang thi trẻ con ở gần đó
Bởi vì gần đây Thần pháp của cô không được ổn định,nên chỉ có thể dùng kiếm pháp tạm thời
Kỳ Việt cũng kích phát dị năng chém vào bầy tang thi
Nghe vậy, Kỳ Hân không nhịn được lui về sau hai bước, mặt trắng bệch, một lúc sau khi nhìn thấy Thiên Mị và Kỳ Việt ra tay thì Kỳ Hân cũng bắt đầu ra tay, cô hiểu được nếu muốn sống sót thì phải học cách vứt bỏ một số thứ, người sống chỉ có thể nhìn về phía trước mà thôi ,ca ca không thể bảo vệ cô mãi được
Thấy nhóm Thiên Mị xuống xe thì đám người Mặc Hiên cũng xuống xe ,sau đó ra tay thanh lí tang thi đang tụ tập ở ven đường, Thiên Mị đã chỉ vẽ cho Kỳ Hân cách sử dụng dị năng hợp lý mà không lãng phí,Kỳ Hân không có lợi thế nào khác, chỉ là dị năng giả thuần túy cho nên nếu như tiêu hao hết dị năng thì không thể làm được gì nữa, vì vậy nếu không có cô hay Kỳ Việt thì Kỳ Hân sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm, Thiên Mị hi vọng Kỳ Hân có thể nhớ kỹ chuyện nữa. Dựa vào cô… không được, dựa vào Kỳ Việt không được, dựa vào người khác….lại càng không được!
Mặc Hàn và Hoa Mạnh Lâm đều lần lượt ra tay, nhanh chóng dọn dẹp hơn nửa số tang thi đang bao vây mặt đường nhưng càng lúc càng có nhiều tang thi nghe thấy tiếng động mà đến, từ những con đường nhỏ và nhà dân xung quanh có không ít tang thi đi ra, thấy thế, Thiên Mị nhíu mày, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa bọn họ sẽ bị tang thi bao phủ...
“Mặc Hàn, dùng Hỏa nguyên tố thiêu xác tang thi để chặn đường, đừng chậm trễ nữa nếu không sẽ hấp dẫn nhiều hơn tang thi tới hơn.” Thiên Mị nói một cách lạnh lùng, động tác trên tay càng nhanh hơn, mỗi chiêu đều tàn nhẫn trí mạng khiến đám người Hoa Tống Dung đang ngồi trong xe cảm thấy cực kì lạnh lẽo. Tuyệt Mễ sợ hãi, rụt cổ lại, mất tự nhiên sờ sờ sau gáy.
Ánh mắt Kỳ Hân đỏ lên, ra tay cũng không lưu tình nữa
Mặc Hàn gật đầu, phóng dị năng thiêu xác tang thi trên mặt đường, Thiên Mị và Kỳ Việt liên tục đối phó với đám tang thi không ngừng tụ lại xung quanh bọn họ, mùi máu nồng nặc làm đám tang thi hôi thối dữ tợn này điên cuồng. Tang thi không có cảm giác đau chỉ còn lại sự cố chấp với máu thịt
Sau khi Mặc Hàn thanh lí sạch sẽ xác tang thi trên mặt đường , đổ đầy xăng vào xe và vài thùng nhựa khác thì Thiên Mị bảo bọn họ nhanh chóng lên xe. Mặc Hiên dẫn đường đến con đường đất nhỏ kia, mặt đường rất gồ ghề không khác gì đường ở nông thôn, xem ra đã ra khỏi huyện X rồi.
Nửa giờ sau bọn họ đã tới quốc lộ Y . Kỳ Việt dừng xe lại bận rộn làm bữa trưa, tất cả mọi người đều đói bụng cho nên dừng xe ở ven đường, lấy một ít đồ ăn thích hợp ra ăn.Tuyệt Mễ chê bai bánh quy và thịt được phân cho mình, miệng không sạch sẽ gào lên.
" Không muốn ăn thì đừng ăn, không ai ép cô ăn cả."Mặc Hiên lạnh lùng liếc Tuyệt Mễ hừ... Có đồ ăn đã là không tệ rồi mà còn kén cá chọn canh, có vài người muốn ăn còn không có mà ăn đấy.
“Tống Dung, anh xem... Mặc Hiên!” Tuyệt Mễ dậm chân, làm nũng ôm tay Hoa Tống Dung
Thế mới nói chỉ có một ngày mà người phụ nữ này đã quên lần dạy dỗ trước đó, thật sự không biết là cô ta không sợ chết hay là dũng khí đột nhiên tăng vọt đây!
Vẻ mặt Hoa Tống Dung rất lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn gỡ tay Tuyệt Mễ ra: “Đừng quậy, mau ăn đi!” Lúc này gã vẫn cần Mặc Hiên Mặc Hàn liều mạng bảo vệ mình cho nên cho dù dục vọng đang kêu gào thì gã cũng không dám quát mắng Mặc Hiên vào lúc này, nếu làm vậy thì chẳng khác nào tự tìm đường chết vì Hoa Tống Dung đã nghe ra hàm ý trong lời mà Mặc Hiên đã nói lúc trước, e rằng nhà họ Hoa đã có ý định vứt bỏ gã, suốt dọc đường đi Mặc Hiên và Mặc Hàn đều che chở Hoa Mạnh Lâm, chẳng lẽ....
Hình như đã nhận ra điều gì đó cho nên ánh mắt Hoa Tống Dung nhìn Hoa Mạnh Lâm trở nên phức tạp, cuối cùng gã không nói gì cả, chỉ đến gần Hoa Mạnh Lâm sau đó nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Mạnh Lâm con còn nhỏ, việc gì cũng phải cố gắng làm hết sức mình, còn sống thì mới có hi vọng!”
Tuy rằng gã háo sắc nhưng vẫn hết sức cưng chiều đứa con trai duy nhất này, điều này ai cũng có thể nhận ra một cách rõ ràng vì gã nuôi rất nhiều tình nhân ở bên ngoài nhưng không có một đứa con riêng nào đến nhà họ Hoa quậy phá.
“Con đã biết, ba.” Trong giây phút Hoa Tống Dung chạm vào mình thì cả người Hoa Mạnh Lâm cứng đờ nhưng sau đó nó lập tức bình tĩnh lại, nghiêm túc gật đầu.
Sau khi ăn qua loa một chút gì đó thì Kỳ Việt lái xe, Thiên Mị ngồi ở một bên ghế phụ gặm táo vừa hỏi Kỳ Việt, " Khi nào thì tới đại học Giang Thục, trời sắp tối , chúng ta cần kiếm nơi để nghỉ ngơi đêm nay"
" Còn khoản mười phút nữa là tới "
Thiên Mị ừ một tiếng trầm thấp nhắm mắt dưỡng thần
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro