Thê tử ở Trường An
- " Mau! đem điện thoại đến cho ta . Chóng mặt quá , xem ra tối hôm qua ta đã uống quá nhiều sao ta tự nhiên lại chạy tới hãng phim chứ "
-............................................. " Tử Hào chàng đã đở chút nào chưa ? " Nữ tử mới tới dường như chẳng hiểu vừa rồi hắn nói gì.
- " Được rồi đừng có diễn nữa , kêu đạo diễn của mấy người tới đây tôi muốn nói chuyện với ông ấy" .
-" Tử Hào ! chàng đừng làm thiếp sợ, chàng thấy chỗ nào không thoải mái mau nói với thiếp. Đạo diễn là cái gì? còn nữa , di động là cái gì mà chàng bảo thiếp trả?" Nữ tử biểu tình rất khẩn trương .
- Vương Tử Hào không quan tâm đến phản ứng của nữ tử - " Đừng đùa nữa , mau kêu đạo.... Khoan đã, sao cô biết tôi tên là Tử Hào ? "
- " Dĩ nhiên là thiếp biết rồi " Nữ tử trả lời .
- " Các người lấy chứng minh thư của tôi " Vương Tử Hào khó chịu lại hỏi - " đồ của tôi đâu ? mau trả đồ lại cho tôi , còn điện thoại của tôi nữa. Bóp tiền tôi không cần nhưng cô phải đưa giấy chứng minh cho tôi ".
- Nữ tử khẩn trương đến phát khóc - " Tướng công ! chàng nói gì vậy? đồ không phải là chàng đang mặc ở trên người sao? "
- " Tôi nhớ ra rồi , tôi bị xe đụng . Có phải chết rồi không ? WTF! tôi còn chưa ăn mề gà nữa " Vương Tử Hào nhìn khắp thân thể mình một lượt tìm vết thương.
- Nữ tử ngơ ngác nhìn biểu tình kì lạ của hắn , lo lắng hiện rõ trên mặt, đôi mắt đẹp 2 hàng nước mắt đã trực trào ra - " Phu quân , chàng đừng làm thiếp sợ . Chàng cảm thấy không khỏe ở đâu , để thiếp đi mời đại phu nhé. "
- " Đợi đã,cô gọi ai là phu quân, ai là phu quân của cô ? tôi mới chia tay bạn gái , vợ ở đâu ra chứ? " Vương Tử Hào hằn học hỏi
- Nữ tử bây giờ đã không kìm nén được nữa, 2 dòng lệ đã ào ào tuôn ra như nước lũ - " Phu quân à, thiếp là thê tử kết tóc của chàng đây. Chàng không nhớ thiếp sao ? chàng muốn thôi thiếp sao? "
- Vương Tử Hào bị phản ứng "thê lương" của nữ tử làm cho phát hoảng "Được rồi , được rồi. Đừng khóc nữa, xem ra tôi thực sự không nhớ nổi ". Ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ ở giữa phòng , Tử Hào nhìn chằm chằm vào nữ tử dò xét một hồi - " Cô có thể giúp tôi để tôi từ từ nhớ lại không ? Xin hỏi. Đây là địa phương nào? Tôi như thế nào lại ở đây? "
- Nữ tử run run một chút , trên mặt biểu tình quỷ dị , đưa tay sờ sờ lên trán của Vương Tử Hào ,lo lắng trả lời " Đây là phủ Hầu gia, là nhà của chúng ta "..
-" Nhà??? Từ Từ !" Tử Hào cố gắng trấn định " Xin hỏi? Nhà của chúng ta ở địa phương nào? Không cần hoảng , không cần hoảng. Trí nhớ của ta có điểm hỗn loạn...Người đừng khóc a"
-.........................................
-" Nơi này là địa phương nào?" Tử Hào lo lắng đề phòng hỏi lại
-" Là Hầu gia, là nhà của chúng ta a " Nữ tử nức nở trả lời
-" Tôi biết là nhà của chúng ta rồi , tôi là hỏi nhà của chúng ta ở địa phương nào?"
- " Ngaaa ! Phu quân ngay cả cái này mà chàng cũng quên sao? " Nữ tử biểu tình không thể tin được " Nơi này là Trường An ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro