Chương 3
Mặt trời chói chang chiếu gọi khắp nơi, ánh nắng bao trùm hàng cây hai bên đường khiến từng phiến lá nổi lên một màu ngọc bích xanh ngời, thật sự rất đẹp!
Hứa Ân Ân mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ mà cô thích nhất, đeo chiếc kính đen bản to, điều khiển chiếc xe Audi ra khỏi garage đi đến nhà hàng Philadelphia. Cô chậm rãi lái xe vào bãi đỗ xe của nhà hàng.
Trong bãi đỗ xe cũng có 1 chiếc Audi khác cùng kiểu với xe cô nhưng mà màu lam, thì ra sáng sớm anh thức dậy sao đó đến nhà hàng làm việc.
Hứa Ân Ân nhìn thoáng qua đồng hồ 8 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm việc. Cô cũng đã dặn các nhân viên rằng hôm nay anh sẽ quay lại nhà hàng làm việc, họ phải đi làm đúng giờ, nếu không Phí Kiệt lại nổi bão.
Cô xuống xe, không cần hỏi thì cũng biết anh nhất định đang ở nhà kính kiểm tra xem nguyên liệu có được bảo quản cẩn thận hay không. Đối với nguyên liệu nấu ăn, anh lựa chọn rất tỉ mỉ. Anh từng nói việc quá trình vận chuyển đồ ăn rất quan trọng, nếu càng vận chuyển tốt bao nhiêu thì đồ ăn sẽ tươi lâu hơn, phí tổn cũng thấp hơn, cho nên nếu ở Đài Loan có thể mua được những nguyên liệu đó, thì anh tuyệt đối sẽ mua. Huống hồ, anh nói cà tím, ớt xanh, cà chua ở Đài Loan rất ngon và tươi, nếu dùng chúng để làm thành món ăn thì càng tuyệt, bởi vậy cũng tự mình tìm một nông trại để gieo trồng các loại rau quả.
Bởi vậy, cũng nhờ sự kiên trì của Phí Kiệt mà nhà hàng mới có nguyên liệu thơm ngon để nấu ra những món ăn tuyệt vời.
Hứa Ân Ân đi vào nhà hàng, mở của gỗ đi vào văn phòng, rồi đến cửa sổ màu đen tại bàn làm việc. Cô dùng sức mở cửa sổ lên, mùi hương của hoa lan ập vào mũi cô, cô khom người hít lấy mùi hương đó tựa như sợ nó mất đi. Cô chuyển tầm mắt về phía nhà kính tìm kiếm thân ảnh của Phí Kiệt. Mái tóc của anh hơi dài nên anh dùng kẹp của cô kẹp tóc ra đằng sau, làm lộ gương mặt đẹp trai, chiếc áo trắng không tay vì vận động của anh mà làm lộ ra khuôn ngực màu đồng rắn chắc.
Mặc dù cá tính của anh siêu ác liệt, nhưng bộ dáng của anh thật sự khiến người ta nhìn thôi mà đã mê mẫn.
Anh nhướng mi, khóe miệng tươi cười, giơ tay ra dấu muốn uống nước. Cô thấy anh ra hiệu liền xoay người đi đến bàn cafe. Cô lấy bột cafe ra rồi bỏ vào máy pha sau đó ấn nút, nhất thời cả văn phòng đều ngập tràn mùi vị cafe. Đợi cafe nhỏ giọt cuối cùng thì cửa ban công cũng bị mở ra.
Phanh
Phí Kiệt đi đến cầm lấy tách cafe cô vừa làm, uống 1 ngụm. Anh đứng tựa cạnh bàn nhìn cô, sáng tới giờ anh rất phiền muộn, nhưng giờ thấy cô thì tâm cũng thoáng bình ổn. Hứa Ân Ân khoanh tay trước ngực, ngước mắt yên lặng nhìn anh.
Phí Kiệt cau mày, môi hơi nhếch, trong mắt đột nhiên lóe lên lửa giận, cả người anh bây giờ toát lên sự phẫn nộ không thôi.
Hứa Ân Ân bước đến nắm tay anh. "Anh sao vậy?"
Phí Kiệt nhìn cô, lòng cảm thấy ấm áp. "Đêm qua ba anh gọi cho anh."
Cô hít sâu một hơi, khó trách hôm qua Phí Kiệt nhận điện thoại xong liền ra ngoài, sau đó còn uống say nữa. Nhắc đến ba anh thì chẳng có chuyện gì tốt cả!
Hứa Ân Ân pha tách cafe khác cho anh, lúc anh tức giận, trong người phát hỏa, vẫn là đem cho anh chất lỏng gì đó thì tâm tình anh mới bình phục. Phí Kiệt đem tách cafe một hơi uống cạn sạch.
"Buổi sáng lúc thức dậy, anh đã định nói với em, nhưng thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ đánh thức em."
"Ba anh muốn gì?"
"Muốn anh đưa ông ta 100 vạn."
Hứa Ân Ân theo quán tính nắm chặt tay anh, Phí Kiệt cũng đưa tay nắm chặt lấy tay cô, cắn chặt răng.
"Anh tính sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Anh nói sẽ đưa cho ông ấy." Anh kích động rít gào ra tiếng, toàn thân đều run lên. "Lúc trước coi anh như phế vật, quăng anh đến chổ em, cho tới bây giờ cũng chưa có ngày nào đối xử tốt với anh. Giờ thấy anh đã có sự nghiệp và nổi tiếng, thì mỗi tháng lại gọi điện thoại đòi tiền, không cho ông ta thì nói anh bất hiếu! Đây là đạo lý gì chứ?"
Hứa Ân Ân dang tay ôm chặt lấy anh.
Lúc anh say rượu, anh có kể cô nghe, nhờ đó mà cô mới biết thời thơ ấu bi thảm của anh, trong gia đình thì bị đánh bị người ta ghét và coi thường.
Mặc dù bây giờ anh công thành danh toại, nhưng thời thơ ấu khắc nghiệt ấy cũng mãi là ác mộng của anh.
Phí Kiệt ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Hứa Ân Ân, anh nhắm mắt lại, thả lỏng người mình. Hứa Ân Ân vỗ vỗ lưng anh, ngẩng đầu kiên định nói: "Ông ta không đáng để anh tức giận như vậy. Anh mua nhà cho ông ấy, hàng tháng đều cho ông ấy 3 vạn tệ, anh đã làm quá nhiều rồi. Anh có đưa bao nhiêu tiền cho ông ấy, ông ấy cũng cầm đi chơi cờ bạc. Chúng ta không thể cảm hóa được ông ta đâu."
Phí Kiệt vẫn như cũ không lên tiếng.
"Đừng bận tâm những lời mắng nhiếc khó nghe của ông ta, anh phải biết anh không phải là người như vậy. Ai cũng biết anh làm việc rất chăm chỉ, mỗi ngày làm việc tới mười mấy tiếng đồng hồ, làm chi so đo với người không biết lao động là như thế nào!" Hứa Ân Ân càng nói càng kích động, chỉ muốn đánh ba anh một quyền. "Lần sau ba anh có gọi điện thoại lại anh đưa cho em, em nói chuyện với ông ấy."
Phí Kiệt đứng thẳng lên, khẽ mỉm cười, nâng mặt cô lên, đôi mắt đen mang ý cười nhìn cô.
"Đột nhiên anh cảm thấy mua xe, mua đồng hồ cho ông ta thật đáng giá."
Hứa Ân Ân thấy anh như muốn hôn mắt cô, trái tim cô chợt đập nhanh hơn, hơi thở ngưng đọng.
Ông trời thật quá đáng, luôn luôn đợi lúc cô hạ quyết tâm thì lại dẫn dụ ác ma này đến bên cô...Sau đó cô lại nhìn anh ngẩn người...sau đó cô sẽ mê muội bởi cảm giác "cô là duy nhất"...sau đó...
Cô không dứt ra được!
Hứa Ân Ân chống tay đẩy anh ra.
"Làm gì mà đứng gần quá vậy, em không cần anh lấy thân báo đáp đâu."
"Em thật là sống trong phúc mà không biết hưởng, em có biết có bao nhiêu người muốn anh lấy thân báo đáp không." Anh kháng nghị.
"Xì!" Cô cố gắng nhăn mặt trêu chọc anh, thừa lúc ấy cô lùi về phía sau ngồi vào bàn làm việc. "Em rất trong sáng, không cần người thay bạn gái như thay áo lấy thân báo đáp đâu."
"Em sai rồi, anh không có bạn gái, chỉ là tình nhân của anh." Anh chống tay lên bàn cô rồi nói.
"Cũng giống nhau thôi, không liên quan tới em." Tối nay cô sẽ nhận lời làm bạn gái của Kỉ Đại Vũ, cho nên những điều này không can hệ gì tới cô.
Hứa Ân Ân thôi miên nói với chính mình.
"Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của Lão Phương, chúng ta đóng cửa sớm một tí để đi ăn mừng." Lão Phương là người cung ứng thịt cho Philadelphia, cũng là người thường xuyên cùng Phí Kiệt ngồi lề đường uống rượu, hai người xem nhau như tri kỉ.
"Tối nay em có việc."
"Hẹn với Kỉ Đại Vũ?" Phí Kiệt khoang tay, ngực tự nhiên nhói lên từng hồi.
"Anh làm gì mà hỏi nhiều vậy?" Cô tức giận cãi lại.
"Đàn ông đều không ai tốt cả, anh chỉ quan tâm em thôi, cần gì mà lớn tiếng với anh chứ!" Phí Kiệt trừng mắt nhìn cô.
"Anh cho là đàn ông trên thế giới đều không tốt giống anh sao? Em đã 28 tuổi rồi, em tự biết nhận định."
"Theo anh nhớ thì từ 5 trước tới giờ, ngay cả một nửa bạn trai em cũng không có."
"Trước khi anh về nước, em cũng có bạn trai! Anh về rồi, thì đàn ông bên cạnh em đều chạy mất dép. Em cũng vì công việc bận rộn mà cũng chẳng có thời gian quen bạn trai nữa. Anh chính là sao chổi, gây cản trở con đường hạnh phúc của em." Hứa Ân Ân không khỏi nhớ đến đường tình gập ghềnh của cô trong 5 năm qua, không khỏi chống nạnh, mắt bóc hỏa nhìn anh.
"Tóm lại, qua khỏi đêm nay, em sẽ có bạn trai, anh đừng có làm vướng bận." Cô sẳn giọng quát to.
"Được, em có bạn trai, rất giỏi, vậy có muốn anh khui sâm banh ăn mừng không?" Phí Kiệt cố ý vỗ tay, đôi môi nhếch lên đầy châm chọc.
Hứa Ân Ân tức muốn hộc máu, cô nắm lấy phi tiêu trên bàn, trực tiếp phóng.
Phi tiêu bắn về phí tường biên có treo hình Phí Kiệt, cắm ngay vào giữa hai hàng lông mày trên bức hình. Phí Kiệt bổng dưng cảm thấy lạnh cả xương sống.
"Anh chỉ nhắc nhở em nên cảnh giác Kỉ Đại Vũ."
"Em muốn làm việc, mời anh xéo ra ngoài!" Hứa Ân Ân một tay chỉ về phía cửa, trực tiếp đuổi người.
Ding dong ding dong
Dây cót đồng hồ trên tường vang lên. Phí Kiệt nhìn đồng hồ liếc mặt một cái, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hứa Ân Ân thấy vẻ mặt anh, cô cũng thở dài một tiếng, bưng kín cái trán.
"Cửa hàng cá không phải 9 giờ đến giao hàng sao?" Anh nhớ rõ lịch công tác trong laptop của cô đã viết như thế.
"Phải." Hứa Ân Ân nhìn anh đang nhíu mày, chắc anh lại muốn tìm cửa hàng cá khác để cộng tác.
Buổi sáng cô đã gọi điện thoại nhắc nhở cửa hàng cá nhất định phải giao đúng giờ.
"Còn nhân viên phụ giúp trong bếp mới vừa đi làm 3 ngày không phải 9 giờ cũng đến đây sao?"
Hứa Ân Ân cảm thấy đau đầu. Ai nha, chỉ biết một khi Phí Kiệt mà đi làm, thì mọi người nhất định sẽ căn thẳng.
Làm việc với Phí Kiệt đúng thật là khắc nghiệt, đối với việc ở phòng bếp anh đòi hỏi rất cao. Mà đối với nguyên vật liệu thì anh lại càng yêu cầu cao hơn, nếu cửa hàng nào giao hàng không đúng giờ thì lần sau đừng mong hợp tác với anh - bởi vì nguỷen liệu đưa đến trễ thì sẽ cản trở tiến độ công tác của anh.
Điều kiện tiên quyết đối với nhân viên là tuyệt đối không được đến trễ. Vạn nhất thật sự có việc gấp, thì phải gọi điện thoại xin phép. Anh đối với mấy chuyện say rượu, thất tình thì cũng có thể châm chước, nhưng đến muộn mà không có lí do thì tuyệt đối không chấp nhận được.
Cô cũng vì thế mà đã sa thải cả chục nhân viên....
"Chị Ân, xin lỗi, em bị kẹt xe." Nhân viên tên Phương Đông chạy vọt vào văn phòng, vừa thấy Phí Kiệt thì lập tức đứng nghiêm nghị, sợ tới mức nhúc nhích cũng không dám.
Phí Kiệt mặt không thay đổi nhìn người mới tới, vẻ mặt cực kì đáng sợ, cứ y như có ai giết cả nhà anh vậy.
Phương Đông cúi gầm mặt, khẩn trương đến phát khóc.
Phí Kiệt chuyển hướng nhìn Hứa Ân Ân: "Anh còn chưa mắng người, cô ta làm gì mà muốn khóc, anh là ác quỷ sao?"
"Không có việc gì, em đi thay đồng phục đi." Hứa Ân Ân vội vàng vổ vai Phương Đông.
Phương Đông nghe thế vội chạy nhanh ra ngoài. Phí Kiệt liếc Hứa Ân Ân một cái.
Hứa Ân Ân nhìn khuôn mặt hầm hầm của bạo quân phòng bếp kia. Cô biết Phương Đông sớm muộn gì cũng bị đuổi thôi.
#YangSeulRin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro