chương 1
Hứa Ân Ân ngồi trên ghế dài ở sảnh sân bay chờ Phí Kiệt.
Cô đưa tay ngắm nghía chiếc đồng hồ nam đang đeo, viền xung quanh đồng hồ đã bị bào mòn không ít.
Kỳ thật Phí Kiệt không có kêu cô tới đón anh, nhưng mà ngay cả số hiệu chuyến bay và giờ giấc đều nhắn tin cho cô, không phải muốn cô đến đón thì là gì nữa?
Huống hồ cô có thể tưởng tượng được tình cảnh mà cô không đến đón anh, đầu tiên Phí Kiệt sẽ trừng mắt nhìn cô đầy tức giận, sao đó nói năng một cách lạnh nhạt, nào là cô háo sắc quên bạn, nào là tình nghĩa 10 năm như bèo dạt mây trôi chẳng đáng là gì...
Chỉ có ông trời mới biết, cô háo sắc quên bạn tất cả đều là vì Phí Kiệt.
Lần đầu tiên họp mặt bạn bè thời trung học, bởi vì anh bệnh mà cô phải lỡ hẹn. Bạn cô đính hôn, bởi vì phải cùng anh đến Nhật Bản làm cố vấn mà cô không dự được. Đến sinh nhật lần thứ 25 của cô, bởi vì anh làm giám khảo một cuộc thi ở Pháp, muốn cô mua vé máy bay qua với anh, cô đành phải xin lỗi bạn bè, sau đó ngây ngốc bay qua Pháp.... Vì anh mà cô bỏ lỡ quá nhiều dịp, thế nên anh thăng chức cho cô làm quản lý nhà hàng của anh.
Thật sự anh là người không có lương tâm!
Nhưng mà, tức là chuyện này bởi vì bề ngoài Phí Kiệt thật sự rất đẹp trai, thế nên tất cả bạn bè của cô đều hiểu vì sao cô lại như thế, thỉnh thoảng còn tỏa ra cực kì hâm mộ cô.
Đàn ông đẹp trai chính là tai họa!
Hứa Ân Ân vò vò mái tóc dài tới ngực, nhỏ giọng nói thầm: "- Gì mà đẹp trai chứ..."
B
Phí Kiệt xuất hiện đây.
Hứa Ân Ân nhìn Phí Kiệt đeo kính râm màu đen, thân hình cao lớn thong dong ra khỏi cửa ra mà tim cứ đập thình thịch thình thịch. Ông trời thật không có công bằng, làm sao lại cho một người đàn ông này vừa có gương mặt thiên sứ, vừa có mị lực hấp dẫn của ác ma.
Hứa Ân Ân dùng kinh nghiệm lão làng của mình mà hít sâu, ổn định nhịp tim. Cô không cần quay đầu lại thì cũng biết rõ giờ phút này ánh mắt của bao nhiêu cô gái đều đang tập trung vào Phí Kiệt.
Nếu gương mặt đẹp trai của Phí kiệt chưa phải là họa thủy thì thân hình cao 1m80, còn chuẩn hơn cả người mẩu cũng đủ để người ta chết mê chết mệt. Anh mặc áo khoác của Ý, quần tây dài thẳng tắp, Áo sơ mi của DoIce&Gabbana, vài nút áo không cài làm lộ ra khuôn ngực rắn chắc đầy gợi cảm. Làm sao mà người ta không mê mẩn anh chứ?
Hứa Ân Ân đi về phía trước, Phí Kiệt đeo kính đen nhìn xung quanh, cô biết là anh đang kiếm mình. Khóe miệng bên trái Phí Kiệt khẽ nhếch lên, anh tháo kính xuống làm lộ đôi mắt đen mị hoặc. Anh yên lặng nhìn cô một chút rồi kéo hành lí đi nhanh về phía cô. Hứa Ân Ân không tự chủ mà nắm lấy đồng hồ trên tay, cô phát hiện dù một tháng qua không gặp anh, ý chí thoát khỏi anh không hiểu sao giờ phút này biến đâu mất. Cô đột nhiên lùi lại vài bước. Bởi vậy cho nên mới nói, Phí Kiệt thật đúng là họa thủy! Cho dù cô đã quen anh 10 năm trời, nhưng mãi mãi cô cũng không miễn dịch được mị lực mê người của anh.
Phí Kiệt chẳng quan tâm việc mọi người xung quanh chú ý tới anh, bởi lẽ việc này với anh đã quá đỗi quen thuộc.
"Này cô gái ngốc, hoảng sợ cái gì?" Phí Kiệt đứng trước mặt Hứa Ân Ân, mặt anh không thay đổi kí đầu cô.
"Em có gì phải sợ, chỉ là cảm thấy buồn cho nhân viên nhà hàng, anh về rồi thì ngày tháng tươi đẹp ở nhà hàng sẽ chấm dứt." Hứa Ân Ân khiêu khích nói, che giấu dáng vẻ bối rối trên mặt.
"Lá gan em dạo này cũng lớn nhỉ, chắc vì cả tháng nay không ai dạy dỗ em phải không?" Phí Kiệt nhíu mày, trừng mắt nhìn cô.
"Này, em có ý tốt đến đón anh, anh không thể tỏ thái độ gì được sao?" Hứa Ân Ân chống nạnh, bực tức quát anh.
"Anh gọi em tới đón sao?" Phí Kiệt ra vẻ kinh ngạc hỏi.
"Vậy thì lần sau em không đến"
"Em ngứa mình sao?" Anh tiến về phía trước vài bước, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.
Người này thật sự khó hầu hạ thật!
Hứa Ân Ân phùng mang trợn mắt nhìn lại anh.
"Trừng mắt cái gì! Tưởng là còn con gái mười tám đôi mươi hay sao mà làm vậy?" Phí Kiệt đưa tay vuốt má Hứa Ân Ân sau đó cẩn thận vén từng lọn tóc đang day dưa trước mặt cô.
"Tóc nên cắt." Anh vò vò tóc cô 2 vòng rồi nói.
"Biết rồi." Cô bắc đắc dĩ nói sau đó liền quay đầu đi.
Từ khi biết anh tóc cô chỉ được phép dài ngang ngực, bởi vì Quy Mao đại gia này nói như vậy mới hợp với cô, sẽ làm cô trông đáng yêu hơn. Dù sao anh cũng tự bỏ tiền mời chuyên gia cắt tóc đến cắt tóc cho cô, cô cũng chẳng so đo gì nữa.
"Lúc anh không có ở đây, nhà hàng vẫn hoạt động tốt chứ?" Phí Kiệt một tay kéo hành lý, một bên nắm chặt tay cô đi ra khỏi sân bay.
"Mỗi ngày đều đông khách, chắc mai mốt cũng không cần đầu bếp như anh..." Cô chẳng thèm quan tâm tới anh liếc mắt nhìn mình, cô đã quen rồi cho nên vẫn lơ đễnh tiếp tục nói. "Đúng rồi, từ khi anh nhận phỏng vấn cho tạp chí Nhật Bản tuần trước, được phong làm "Liệu lý Mỹ Nam", nhà hàng của chúng ta cũng nhận được nhiều lời mời phỏng vấn của đài truyền hình và báo chí trong nước.
"Không nhận." Anh lạnh lùng trả lời.
"Không sợ người ta nói anh coi trọng tạp chí nước ngoài hơn là trong nước sao?"
"Tạp chí Nhật Bản rất chuyên nghiệp, mà cũng không cần phải làm phỏng vấn lung tung như vậy, không nhận làm phỏng vấn gì cả..."
"Xin hỏi anh là Phí Kiệt?" Một cô gái xuất hiện chắn đường hai người, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Phí Kiệt, có vẻ cô ta là phóng viên.
Phí Kiệt lạnh lùng liếc mắt nhìn cô phóng viên đó. Hứa Ân Ân từ phía sau đi lên, lễ độ hỏi: "Xin hỏi cô là?"
"Phóng viên của Sao Nhật Báo, xin hỏi cô là gì của Phí Kiệt?"
"Tôi là quản lý của chuổi nhà hàng philadelphin của Phí tiên sinh."
Phí Kiệt mím môi, kéo kính râm đang đeo xuống, ánh mắt chợt lóe lên giận dữ. Chết tiệt! 10 năm quen biết đấy! Hứa Ân Ân lại dám nói quan hệ của họ chỉ là ông chủ và quản lý sao?
"Phí tiên sinh, có người chụp được hình anh hôm qua cùng nữ ngôi sao Chu Nghiên dùng bữa tối ở Đông Kinh, xin hỏi hai người có phải đang hẹn hò không?" Nữ phóng viên tiến đến hỏi, mặc kệ Phí Kiệt đang quắc mắt nhìn cô.
Hứa Ân Ân quay đầu nhìn hắn, vẻ như muốn biết sự thật.
Chu Nghiên là diễn viên nổi tiếng rất xinh đẹp, ở Nhật cũng có chút tiếng tăm, mà anh thì được con gái hâm mộ và đi theo cũng không phải chuyện ngày 1 ngày 2.
"Đêm qua có 10 người cùng ăn tối." Phí Kiệt khoanh tay trước ngực, nhịp chân trên đất vài cái.
Hứa Ân Ân vừa thấy thái độ anh như thế, biết anh cùng Chu Nghiên không có quan hệ gì. Cô cầm tay anh dẫn đầu đi ra ngoài.
Phí Kiệt kéo hành lý theo, mừng rỡ đi theo phía sau cô.
"Nghe nói hai người trò chuyện rất vui." Nữ phóng viên cứ kè kè sát bên, ánh mắt vẫn nhắm vào Phí Kiệt.
Phí Kiệt liếc mắc xem thường lời nói của nữ phóng viên kia, sau đó anh nhìn biểu tình của Hứa Ân Ân.
"Thật có lỗi chúng tôi có chuyện phải đi trước." Hứa Ân Ân không chú ý tới ánh mắt của Phí Kiệt, nhưng cô cũng hiểu ý anh muốn gì nên vẫn cứ tiếp tục đi.
Nữ phóng viên cầm lấy máy ảnh muốn chụp hình họ, Phí Kiệt lập tức sa sầm mặt, anh đi tới giật lấy máy ảnh của nữ phóng viên kia.
"Chụp hình là tự do, anh..." Nữ phóng viên lập tức đánh trả.
"Im đi! Cô chụp hình thì tự do, nhưng tôi có cho phép cô chụp hình tôi sao?" Phí Kiệt nói xong, trực tiếp đem máy ảnh quăng ra phía ngoài.
Lúc này Hứa Ân Ân đã rời khỏi sân bay, đang chất hành lí lên taxi. Phí Kiệt thấy thế đuổi nhanh theo cô, hai người rất nhanh ngồi trên taxi. Nữ phóng viên kia sau khi lấy lại máy ảnh liền chạy theo, nhưng xe taxi đã sớm đi rồi.
"Giỏi." Hứa Ân Ân vui vẻ giơ cao ngon cái lên khen ngợi chính mình.
"Tiêu chuẩn đúng thật là thấp." Phí Kiệt hừ lạnh 1 tiếng, thả lỏng ngồi ở băng ghế sau.
Hứa Ân Ân đột nhiên nhăn mũi, vội vàng dùng 2 tay bịt gương mặt nhỏ nhắn của mình. "Ắt xì, ắt xì"
"Phiền anh giảm nhiệt độ máy lạnh dùm." Phí Kiệt nhướng người nói với tài xế, rồi quay sang nhìn cô - cô gái này mới có tí đã ắt xì rồi. Mà tiếng ắt xì lại cứ y như tiếng ngáy của con mèo nhỏ, rất thú vị.
"Cảm ơn."
Phí Kiệt nhích người, kề sát mặt Hứa Ân Ân mà nói: "Anh chỉ sợ em lây bệnh cho anh thôi."
Hứa Ân Ân cũng chả trông mong anh sẽ nói gì đó tốt lành, anh là chuyên gia giả danh thiên sứ nhưng thật ra lại là siêu cấp mặt quỷ.
"Ngồi thẳng một chút." Phí Kiệt ngắm cô một cái, rồi dùng tay kéo người cô ngồi thẳng lên.
Hứa Ân Ân không tình nguyện ngồi thẳng lưng, nhưng mà lại không thể nào không tuân lời anh.
Phí Kiệt dựa sát người cô, đầu tựa trên vai cô, nhắm mắt lại. "Đến gần sáng anh mới về lại khách sạn, leo lên giường ngủ được có tí phải ra chợ cá chờ thuyền đánh cá trở về."
"Vậy anh chợp mắt tí đi." Hứa Ân Ân vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cũng không nhúc nhích, cô sợ sẽ làm anh khó chịu.
Phí Kiệt từ từ nhắm hai mắt, đôi môi nhếch lên đầy tà mị. Khuôn mặt kia, đôi môi kia, nụ cười kia làm toát lên vẻ đẹp hoàn mĩ đến không ngờ, so với thiên sứ thì anh còn hơn như vậy nữa.
Hứa Ân Ân nhìn thấy mặt anh có ý cười, cô dùng sức cắn cắn môi dưới, cố nén cảm xúc trong lòng mình.
Ông trời, ông làm như vậy thì làm sao mà cô buông tay được chứ! Ngày hôm qua cô còn đồng ý làm bạn gái của Kỉ Đại Vũ, người đã theo đuổi cô, còn lời thề son sắt với chính mình rằng lần này nhất định phải buông tay thật sự.
Nhưng là Phí Kiệt vừa mới xuất hiện, cô ngay cả khuôn mặt của Kỉ Đại Vũ méo mó thế nào cũng không nhớ được. Hứa Ân Ân phiền não muốn vò tóc, nhưng lại sợ sẽ làm Phí Kiệt thức dậy, đành phải ngồi im không dám động đậy gì cả, cố gắng cắn môi đè nén những suy nghĩ lung tung trong lòng.
Dù đã lớn đến từng tuổi này, cô đã sớm có thói quen dùng các loại phương pháp để che giấu tình cảm trong lòng - làm ngáo ộp, tìm anh cãi nhau, chọc anh phát hỏa, tất cả đều là những chiêu rất hữu dụng. Nhưng đến tận bây giờ, cô mãi vẫn không tìm thấy đáp án cho một vấn đề.
Vấn đề chính là - khó có thể thích ai ngoài anh, tại sao có thể khó như vậy.
"Anh hỏi em, em và Kỉ Đại Vũ còn liên lạc không?" Phí Kiệt đột nhiên mở miệng, vẫn như cũ nhắm chặt mắt.
"Có." Cô liếc mắt nhìn anh, không hiểu tại sao anh đột nhiên lại hỏi chuyện này.
"Lần sau có gặp hắn thì cứ đem bộ dạng hung tợn xấu xí này cho hắn xem, không tin là hắn không co giò mà chạy." Anh nhếch môi, âm thanh lạnh như băng hừ 1 tiếng.
"Anh toàn muốn phá chuyện của em, đó là tại vì anh khiến người ta chán ghét, nên em mới hung hăng vậy." Cô trừng lớn mắt, đánh vào tay anh.
Phí Kiệt bổng dưng mở mắt ra, trong không trung chặn tay cô lại, nhưng lại không buông ra.
"Nếu không muốn anh làm gì gì đó, thì ngoan ngoãn ngồi yên cho anh." Phí Kiệt liếc mắt, càng ngày càng nhích lại gần cô.
"Anh ngồi gần như vậy, người khác sẽ hiểu lầm." Cô lẩm bẩm nói.
"Chờ đến khi em thật sự có bạn trai, chúng ta sẽ bàn tới vấn đề này." Anh nhắm mắt lại, tiếp tục tựa đầu vào vai cô.
Hứa Ân Ân cuối đầu nhìn anh. "Chờ em cùng Kỉ Đại Vũ tu thành chính quả, coi anh còn dám kêu ngạo như vậy nữa không."
"Anh sẽ chống mắt chờ đến ngày đó." Anh lạnh lùng nói, không chú ý tới bàn tay anh đã nắm chặt đến lộ cả gân xanh.
Mà Hứa Ân Ân cũng không phác giác được điều gì kì lạ, bởi vì cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ như bản thân không quan tâm tới lời nói của anh, bởi vì lời nói đó làm cô rất đau.
Cô đúng thật là ngốc! 10 năm rồi, cô làm chi phải chờ cái ngày miệng chó có thể phun ra ngà voi chứ.
Thôi, thế này thì chỉ cùng Kỉ Đại Vũ bồi dưỡng tình cảm, nhanh nhanh kết hôn, thì cô mới thoát khỏi cái nghiệt duyên này.
_________________________________________
#YangSeulRin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro