Đức Tin Của Riêng Mình
Theo lời "tay trong" tôi chuẩn bị một lớp học ngoài trời, phỏng theo một khu rừng nhiệt đới mà trang trí. Sự kiện này ngốn hết của tôi cả một đóng tiền, không nghi ngờ gì nữa hai tháng sau tôi chắc chắn phải thắt lưng buộc bụng .
5h chiều "tay trong" xuất hiện cùng với một cô gái vô cùng xinh đẹp, so với bé Ninh khí chất có phần áp đảo hơn.
Thì ra là em gái ruột, thảo nào lại có nét giống nhau, chào hỏi chuyện trò đến 6h thì Mỹ Linh bắt đầu làm việc.
Trong bộ váy hoa nhẹ nhàng, cô ấy đứng cạnh một đám cỏ xanh, nở nụ cười xinh đẹp cất giọng du dương giai điệu của Peryband lúc thấy mọi người chú ý tập trung lại hơi đông thì dùng thứ tiếng chuẩn Anh-Anh của mình nói về phương châm của Youth, cô ấy nói thật hay, hình như tất cả tâm huyết ấp ủ trong tôi đều được cô ấy moi hết ra nói một cách mạch lạc.
Sau một tràng vỗ tay, cô ấy mời mọi người tham gia "lớp học phản xạ" - chú trọng tính thực tiễn vừa chơi vừa học không để tài liệu đè nặng làm chán nản.
Chuyên viên tiếng Anh của Học Viện X có khác.
Hiếm có ai từ chối một cô gái xinh đẹp lại chuyên môn giỏi như vậy. Chừng 15 phút sau tôi đã hối hận không làm lớp học rộng hơn.
45 phút trôi qua nhẹ nhàng nhưng hiệu quả, học viên lúc nghe thông báo kết thúc gương mặt lộ rõ sự tiếc nối.
Tôi xoắn tay áo nhảy vào ghi danh phụ với bé tư vấn, người đăng kí rất đông một mình nó làm sao mà lo nổi.
Tất bật cả buổi, đầu mướt mồ hôi nhưng trong lòng vô cùng vui sướng. Tôi cảm thấy miệng của mình cả buổi luôn chành ra đến tận mang tai, những lúc mỏi cổ, ngẫn đầu lên tôi sẽ nhìn thấy ngay "tay trong" đứng dựa vào một góc khuất nhìn tôi, nụ cười tươi hết cỡ. So với bộ dạng mím môi ngày thường thực hấp dẫn biết bao.
Tôi thấy mặt mình hơi nóng.
Hạ nhiệt độ máy lạnh, Tôi cuối xuống tiếp tục ghi, lòng không ngừng cảm thấy tiếc thay cho bé Ninh. Nếu ngày ấy nó kiên nhẫn một chút đã có thể sở hữu người đàn ông tốt thay vì trong một năm qua phải chịu cảnh thất tình đến 4 lần!
"Đi ăn tối ở Queen đi, ở đó tha hồ cho em check in."
Đúng vậy, phải là nhà hàng du thuyền nổi tiếng ở Thành Phố mới xứng đáng với những gì anh em họ giúp tôi hôm nay. Tôi chấp nhận 4 tháng sau toàn ăn mì gói, chi tiền cho anh em nhà này tôi không hề thấy tiếc.
"Wao, em cũng nghe mọi người nói ở đó rất đẹp."
"Hôm khác đi, bao tử anh hôm nay không tốt."
"Vậy anh về trước, hai bọn em ..."
Giọng nói càng lúc càng nhỏ sau đó thì im bặt. Tôi nhìn qua gương mặt lạnh tanh của "tay trong". Không ngờ cũng có một mặt nghiêm khắc như vậy, chỉ một cái liếc mắt đã đủ để hù dọa người ta.
"Là ai nói ở đây rất nhiều thứ hay ho nên em mới xuống, kết quả..."
Mỹ Linh vừa đi vừa phụng phịu. Cũng thật đáng thương, tàn nhẫn cắt ngang niềm háo hức của con bé.
"Sáng mai đưa em đi, buổi tối ăn nhẹ thôi."
"Xì!"
Tôi thấy một ánh mắt mờ ám liếc qua tôi, sau đó là cái bĩu môi đầy ý vị ném về phía "tay trong".
Để bù đắp sự mất mát của Mỹ Linh tôi đưa hai người đến The Moon – không chỉ rất nổi tiếng bởi những thiết kế Bắc Âu tinh tế mà còn bởi các món bánh ngọt và quà vặt đặc sắc.
Để thể hiện sự biết ơn, cũng là tránh tình trạng bị "tay trong" giành phần trả tiền tôi tranh phần đi lấy thức ăn và nước uống, mỗi loại lấy một cái, thanh toán tại quầy luôn, xong thì tay bê tay xách về bàn.
Tôi cảm thấy mình thực quá tài năng đi, nếu ngày nào đó trung tâm bị phá sản hoặc bị đuổi việc tôi có thể hành nghề shiper để kiếm sống. Ơ, mà sau lại nghĩ xui thế nhở!
Tôi thuận lợi đặt các thứ mua xong lên bàn, bày trí thỏa đáng xong thì lấy từ túi ra một chiếc hộp xinh xắn lòng tự khen mình thật là thần cơ dịu toán. Lúc "tay trong" thông báo sẽ nhờ người giúp tôi đã cẩn thận chuẩn bị quà, vậy nên dù không đến được Queen tôi vẫn không mất cơ hội để thể hiện lòng thành.
Sợi dây chuyền bạch kim có mặt là hình cỏ 4 lá màu lam nhạt khiến Mỹ Linh rất hài lòng. Khác với mọi người, con bé nhận rất thẳng thắng, cám ơn xong thì vui vẻ ăn uống, tâm trạng ấm ức đã liền ngay bay biến. Gương mặt xinh xắn, đôi mắt nai lúng liến không ngừng cười cực kì đáng yêu.
Nhưng mà, so với anh trai, nhỏ này nói rất nhiều, nói quá trời quá đất!
Tôi đối đáp đến đầu óc cũng quay vòng vòng , nhưng hình như đối phương không nhận ra mấy ngôi sao đang bay bay trên đầu của tôi vì thế cứ thao thao bất tuyệt. Nội dung càng lúc càng cá nhân hóa, tôi cảm thấy bản thân giống như đang trong cuộc điều tra nhân khẩu.
"Chị cảm thấy anh... Á!"
Còn chưa dứt câu, tôi đã thấy đầu của nó hơi dúi về phía trước.
Tôi bật cười, tình huống này thực là quá đỗi quen thuộc. Mấy ông anh trai đều có sở thích không vui liền cóc vào đầu của em mình như thế?
Tôi cũng không an ủi Mỹ Linh, nó có mỗi một anh trai thôi, tôi đây có những 3 người anh, số lần bị cóc hẳn nhiều hơn nó gấp 3. Thậm chí đến bây giờ mỗi lần có dịp tôi đều trách móc mẹ tại sao lại không sinh thêm cho tôi một đứa em để tôi có thể tận hưởng sự khoái lạc khi được cóc vào đầu nó, sau đó thưởng thức ánh mắt ấm ức của nó hướng về mình.
Từ đó đến lúc ăn xong một bàn quà vặt Mỹ Linh lãnh thêm 4 cái cóc đầu nữa, đến lần thứ 5 thì "tay trong" quyết đoán xách nó đi về. Xem ra sống chung với ông anh này nó cũng chẳng dễ dàng gì.
****
Với màn PR ấn tượng cùng đội ngũ giáo viên chắc nịt của mình, 4 phòng học của Youth nhanh chóng được nhét đầy học viên.
Tôi mỗi sáng vào công ty chiều về lại chạy sang trung tâm dạy học. "Tay trong" dạy rất đúng, tôi cần phải đứng lớp dạy, như thế mới từng bước định hình được ý tưởng cải cách của mình, quan trong hơn còn tiết kiệm được một khoản tiền.
Cuộc sống bận rộn của tôi bắt đầu, mặt trời lặng rồi lại mọc nhanh chóng trôi qua quý đầu tiên. Tôi còn không nhớ đến là phải làm báo cáo quý về cho Sở. Đến lúc nhận được công văn mời họp giải trình thì chuyện đã là nước tới chân.
Tôi tất tả chạy qua Sở Giáo Dục, lần này là làm việc với "tay trong vô tích sự". Thì ra vị trí ngồi đó là dành cho chuyên viên kiểm duyệt chuyên môn, giờ đã hiểu tại sao "tay trong" lại thành thạo mọi thứ đến vậy.
Tôi biết bản thân sẽ gặp rắc rối, tôi còn nhớ rõ gương mặt khó coi của hắn ngày tôi nói giải tán việc "giao dịch", giờ có cơ hội lý nào lại bỏ qua cho tôi.
Kết thúc buổi nói chuyện tôi đứng trước nguy cơ đóng phạt 40 triệu và kí một biên bản xử phạt cảnh cáo; ý tứ sẽ chừa đường cho tôi đi cửa sau được hắn khéo léo ngụy trang sau một câu dài chỉ điểm, lời nói đúng mực lại rõ ràng, cũng rất đáng tin tiếc là tôi đây đã có đức tin của riêng mình.
"Tay trong" từng nói chỉ cần làm đúng hồ sơ sẽ không ai làm khó tôi, vấn đề là ... hình như nhân duyên giữa tôi và bọn văn bản hành chính này rất kém. Trong thời gian một hai ngày e là không làm ra sản phẩm hoàn chỉnh được.
Tình huống này tôi chỉ có thể nghĩ tới "tay trong".
Tôi cũng không còn lạ gì giờ giấc làm việc "hành – chính" này, vậy nên bất chấp cái nắng cháy da từ lúc 3h chiều đã có mặt trước cổng Sở Ngoại Vụ.
Ừ, thì là tự làm tự chịu thôi. Tôi vẫn cứ thói quen không thèm lưu lại số điện thoại, lúc lên zalo chỉ thấy đối phương đã 4 ngày nay không truy cập, hết cách đành phải đứng đây trực tiếp chờ.
Với phần, như vậy mới thể hiện được sự thành tâm, hi vọng đối phương có thể bỏ qua cái sự vô tâm qua cầu rút ván của tôi, khi mọi việc ổn liền ném bỏ đối phương vào quên lãng.
Chính tôi còn tự cảm thấy mình thực không ra gì!
Chờ đến gần 6h, khi chỉ còn duy nhất một căn phòng bật sáng tôi sốt ruột chạy tới hỏi một chị đang đứng ở nhà xe, thật là lo lắng hôm nay "tay trong" không đi làm.
"Chị cho em hỏi, thầy Bách, à anh Bách hôm nay có đi làm không?"
"Có, chắc cũng gần về rồi."
Tôi yên tâm tiếp tục đứng chờ. Cái "gần về" của chị ấy chính là một tiếng sau, hơn 8h tối, "tay trong" lửng thửng bước ra, trên mặt lúng phúng râu, vẻ ngoài mệt mỏi. Lúc nhìn thấy tôi ở cổng đôi mắt mệt mỏi ấy như lóe lên, bước chân cũng đặc biệt nhanh hơn mọi khi vẫn thường.
"Sau không gọi cho tôi?"
"..."
Tôi mới không nói mình không lưu số điện thoại đâu.
"Chờ bao lâu rồi?"
"Lúc 3h."
Tôi không nói tiếp, bởi vì ngay sau đó tôi nghe một tiếng hít thở thật sâu, hình như tâm tình đối phương đang biến chuyển xấu.
"Lại có chuyện gì sao? Tháng sau mới đến báo cáo thuế quý 2 nhỉ? Mà cái này cô nên hỏi bên dịch vụ, tôi không rành nên không giúp được."
Một khoản lặng, lòng ngực cứ đập rồi lại đập, cảm giác phức tạp này nên phân tích ra sao?
Kì thực nhờ người này nói tôi mới nhớ đến cái thời hạn khai báo thuế gì đó. Phải nói tôi quá hời hợt hay nên nói người này quá để tâm đến công việc của tôi?
Nghĩ đến vế sau, lòng ngực tôi lại nhộn lên một cái.
"Cảm nắng? Mặt đỏ hết rồi." Đối phương cúi đầu để ngan tầm với tôi, chăm chú nhìn, chờ tôi trả lời.
"Không, bị cháy nắng thôi." Dù sau cũng loại da ngâm, có đen hơn thì cũng không vấn đề gì lớn.
"Sao không biết vào quán đối diện ngồi?"
"Sốt ruột nên chẳng nghĩ ra."
Cái này là sự thật, hiện tại mới bước đầu thôi, còn chưa thong thả tài chính để nộp phạt mấy chục triệu đâu, làm sao mà không sốt ruột cho được.
"Đừng nói cô quên làm báo quý cho Sở Giáo Dục?"
Tôi gật đầu,
Một tiếng thở dài cam chịu vang lên.
"Tôi qua chỗ cô được không?"
"?"
Bây giờ? Cũng gần 9h tối rồi!
"uhm ..."
"Nhà tôi không có máy in." Đối phương bất lực toàn tâp.
A Di Đà Phật, tha thứ cho suy nghĩ vừa tự sướng vừa đen tối của con!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro