Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Giành được danh dự

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người nhất định cảm thấy mấy người chuyên giết người phóng hỏa, gian dâm, bắt người cướp của, không chuyện gì không làm mới là xã hội đen. Nhưng thật ra những người đó đều là loại phạm tội vớ vẩn mà thôi. Xã hội đen, nhất là thời Mafia phát triển nhất cũng không phải việc ác nào cũng làm, bọn họ không chèn ép người bình thường mà dùng khả năng của chính mình để kiếm tiền, tranh giành quyền lực cùng chính phủ. Hơn nữa bọn họ luôn tích cực đánh bóng danh tiếng của bản thân trong xã hội.

Brando dưới ngòi bút của Phương Phương chính là người đàn ông như vậy, có dã tâm cực lớn, nhưng cũng không phải hạng đầu đường xó chợ. Cũng không phải phú nhị đại* hay quý công tử cả ngày ăn uống, chơi gái, cờ bạc khoe của.

*Con cái có cha mẹ giàu có

Người đàn ông như Brando mới là thành phần xã hội đen thực sự.

—— chỉ rõ ý kiến cá nhân, để tránh có mấy đứa nhỏ cho rằng Brando không quyết đoán.

Hơn nữa, Italy luôn có truyền thống như này: coi việc mại dâm và chơi gái là hổ thẹn, nhục nhã.

Chương này tôi sẽ tinh tế tỉ mỉ viết, cho nên, có thể tương đối dài, đứa nhỏ không thích trường văn, tốt nhất không nên đọc! Yêu mọi người ╭(╯3╰)╮

~~~

Quả nhiên giống như Brando đoán, sau khi Scott bị xử lý cũng không có ai tìm Brando tính sổ, cảnh sát cũng không đến tìm Brando gây phiền phức. Bọn họ thật ra cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì ở trong mắt cảnh sát, Scott là đồ cặn bã, mọi người đã sớm muốn "dọn dẹp" gã.

Mà ở trong mắt xã hội đen, Scott mềm nắn rắn buông*, chính là tay sai ở cục cảnh sát, Scott rất thích chèn ép mấy người già đáng thương không có con cái bảo vệ.

* ví thái độ tuỳ theo từng đối tượng, từng trường hợp mà xử sự, với kẻ tỏ ra yếu đuối thì lấn át, bắt nạt, nhưng với người tỏ ra cứng cỏi thì lại mềm mỏng, nhân nhượng.

Cho nên, tất cả mọi người đều coi chuyện này là chuyện phải hân hoan vui vẻ.

Hơn nữa tất cả mọi người muốn biết, rốt cuộc là ai đã giết Scott?

Orwell hỏi Brando có phải hắn thả tin tức mình giết chết Scott ra không?

Brando nâng chén rượu trên tay, liếc mắt nhìn Orwell một cái, "Cậu cảm thấy thế nào?" Brando hỏi, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên.

Nguyên lai tin tức Brando giết chết Scott là truyền từ khu bếp âm phủ ra đây.

Ở trong mắt mọi người, Brando được cho là "Người đáng được tôn trọng " .

Đầu tiên là ấn tượng của các cư dân địa phương đối với Brando đều tốt. Tiếp theo bởi vì Brando đến từ Sicily Italy, mà nơi đó là nguồn gốc của xã hội đen, cho nên xã hội đen trên khu đất này đều án binh bất động*. Bọn họ nghĩ Brando cũng là một phần tử xã hội đen Sicily chính gốc nên không ai dám can đảm tự tiện lại đây thu phí bảo hộ.

*tạm thời không hoạt động, chờ xem tình hình

Vậy nên , ở khu đất này Brando chính thức trở thành "ông chủ", mà Orwell và Taylor là hai trợ thủ của hắn.

Brando cũng không vì được dân bản xứ tôn kính mà trở nên ngạo mạn, hắn vẫn khiêm tốn như trước, ở ngã tư đường gặp mấy người ăn mày vẫn sẽ cho tiền.

Đây là việc mọi người đều biết, tận mắt nhìn thấy, Brando cũng không thay đổi thành vênh vênh váo váo. Lời khen tốt về hắn cũng càng ngày càng nhiều.

Thậm chí một vài gia đình tốt cũng bắt đầu tin cậy người như vậy.

Kỳ thật Brando cũng không phải là người nho nhã lễ độ gì. Hắn biết là muốn được người khác tôn trọng thì phải tôn trọng người khác trước. Làm người cần khiêm tốn lễ phép, đây là một chiến lược của hắn, một loại không giống mấy băng nhóm xã hội đen khác làm người ta chán ghét.

Brando đi một bước nắm hết khu này, nhưng hắn vẫn giữ thói quen cũ ở trong cửa hàng cùng Taylor, ngồi đằng sau điều khiển mọi việc, không gây ồn ào.

...

Bởi vì Brando bằng năng lực, dũng khí và phẩm chất của mình lấy được tin tưởng của dân bản xứ, nên rất nhiều người ở khu này khi gặp vấn đề đều thích tìm Brando nhờ vả, mà Brando ai đến cũng không từ chối, tận lực làm hết sức mình.

Hắn biết, mọi thứ trên thế giới này, nhất là quyền lực và tiền tài, không phải ngồi nghĩ mà có được. Cần từng bước từng bước trải qua thử thách kiên nhẫn và nghị lực mới có thể nắm thực quyền trong tay mình.

Đối với thứ mình muốn có được, Brando có kiên nhẫn và nghị lực vượt xa người thường. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cơ bản nhất để hắn xây dựng đế chế ngầm trên cả Mĩ Quốc sau này.

Cho nên, Brando như một nguyên thủ quốc gia, xử lý từng chuyện một, kể cả những chuyện nhỏ trong sinh hoạt, mà những chuyện nhỏ nhặt này đều sẽ dần dần giúp hắn tích lũy kinh nghiệm và danh dự để sau này phát triển.

Lúc gần chín giờ, Taylor dẫn theo một cô gái Italy vào trong nhà.

Nói là có chuyện muốn hỏi ý kiến Brando.

Brando tiếp đãi cô rất tử tế.

Cô gái này khoảng hai mươi, hơn Brando 5-6 tuổi, ở gần đây, cũng là di dân đến từ Sicily Italy, cuộc sống khó khăn nhưng cố gắng kiếm tiền một cách trong sạch.

"Taylor, rót cho Lisa một cốc nước ấm."

Brando nói với Taylor, sau đó quay đầu, lấy thái độ vô cùng khiêm tốn nói chuyện với cô gái này, "Lisa. Chúng ta đều đến từ Sicily, tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp cô, cho nên, cô có thể nói ra khó khăn của bản thân."

Lisa dường như không thể tin được vào lỗ tai và ánh mắt của mình. Brando này là một người nổi tiếng ở đây, thế nhưng lại nghiêm túc cùng mình nói chuyện như vậy. Còn lấy một giọng điệu chuẩn mực giữa nam và nữ Italy mà mình rất quen thuộc để nói chuyện, nháy mắt Lisa liền tin tưởng nhân phẩm của Brando.

Taylor bê nước lên, "Uống đi, có vấn đề gì liền nói với Brando, anh ấy nhất định sẽ giúp cô." Taylor cười nói.

Lisa uống một hớp nước, ánh mắt vẫn câu nệ như trước không dám nhìn thẳng Brando, gương mặt mang theo hơi thở quý tộc quyến rũ yêu mị ít có ở đàn ông Italy mà so với phụ nữ còn hấp dẫn hơn. Lisa cúi đầu thấp giọng nói "Thật xin lỗi muộn như vậy còn đến tìm anh. Tôi nghe người khác nói, anh là một người đáng tin cậy, cho nên tôi liền thử tới đây."

Brando vỗ vỗ bả vai Lisa, "Cứ nói ra khó khăn của cô đi, không phải sợ."

Lisa gật gật đầu nói: "Tôi năm trước mới chuyển đến đây, năm nay 20 tuổi. Vì thích sự giàu có của Mĩ Quốc, cho nên tôi cùng rất nhiều người Sicily đến nơi này. Nhưng mà tôi không giống như mấy kĩ nữ ở đây, sống nhờ vào mua bán thể xác. Tôi vẫn giữ gìn trinh tiết của mình, nỗ lực kiếm tiền, hi vọng một ngày có thể có được cuộc sống mình muốn, các em ở quê nhà có thể sống tốt hơn."

Lisa lau nước mắt, Taylor săn sóc đưa cho cô khăn tay, Lisa cảm ơn sau đó tiếp tục nói "Nhưng chủ của tôi năm nay, chính là ông chủ phòng ca vũ (chính là Karaoke) "Lam Đảo" chỗ tôi làm việc, nhất định bắt tôi phải tiếp khách. Tôi vốn chỉ ca hát, nhưng bọn họ lại bắt tôi bán trinh tiết! Tôi không muốn, ông ta liền không trả tiền công cho tôi. Hiện tại tôi không có tiền đóng tiền thuê nhà, ông ta nói, nếu tôi không đi tiếp khách, sẽ gọi người cắt đứt chân tôi..."

Lisa lại khóc.

Taylor vẻ mặt giận giữ, mà Brando vẫn không thay đổi gật đầu, sau đó vỗ bả vai Lisa nói "Lisa, là đồng hương của tôi, tôi sẽ giúp cô. Nên cô không cần lo lắng, tôi sẽ giúp cô có thể làm việc như trước."

Lisa đứng lên cảm ơn lần nữa, cuối cùng mới rời đi.

"Mấy thương nhân tham tiền thật không ra gì!" Lisa đi rồi, Taylor căm giận nói.

Brando vừa uống rượu vừa gật đầu "Thương nhân không phải đều tham sao? Nếu không thì sao là thương nhân? Nhưng tên người Ý Robert này quá ngu xuẩn. Cho dù là hám lợi, cũng phải dùng phương pháp khiến người ta đồng ý chứ không phải bắt người ta làm gì. Người không tôn trọng với nhân viên như vậy, sớm hay muộn đều sẽ phải chịu thiệt." Brando nghiêm túc nói.

Taylor ngồi ở phía sau Brando, cái hiểu cái không gật đầu.

Taylor phát hiện, Brando đối với mình và người khác thậm chí là cả bối cảnh hay tiền bạc, đều có thể phân tích vô cùng thấu đáo lại chặt chẽ cẩn thận. Hắn không nói nhiều, nhưng chỉ cần hắn nói, nhất định sẽ làm.

"Taylor, chúng ta đi ngủ đi, tối mai tôi sẽ tới phòng ca vũ kia."

Brando đưa tay xoa nhẹ đầu Taylor rồi đứng dậy đi đến phòng ngủ, cả người Taylor run lên, đi vào theo Brando.

...

Ngày hôm sau vẫn bận rộn như cũ, cũng không phải buôn bán đắt hàng gì, mà là rất nhiều người đến đây, tỏ rõ sự kính trọng với Brando.

Đầu tiên tới là mấy ông chủ sòng bạc ngầm ở khu bếp âm phủ.

Trên khuôn mặt bọn họ mang theo kính trọng rõ ràng đến "thăm hỏi" Brando, hi vọng mình có thể nộp "phí" cho Brando, mỗi tháng 20 đôla, chỉ cần vài ngày mỗi tháng Brando bỏ chút thời gian đến tham quan một vòng sảnh bạc của bọn họ, chứng minh sòng bạc của họ ở dưới sự bảo hộ của hắn.

Như vậy bọn họ có thể an tâm buôn bán mà không lo lắng bị cục cảnh sát hay mấy băng nhóm khác cố tình gây sự.

Cũng làm cho đám cờ bạc hiểu được, gây chuyện ở sòng bạc này tuyệt đối không có kết quả tốt.

Tiếp theo đến là vài ông chủ của kỹ viện, bọn họ cũng đưa ra yêu cầu như trên, hi vọng kỹ viện của mình được hoạt động dưới danh nghĩa của Brando. Như vậy có thể giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết trong khu. Cũng làm cho đám đàn ông/đàn bà đến chơi gái/trai biết thân biết phận.

Bọn họ đưa ra ý định mỗi tháng nộp "phí" 30 đôla, nhưng Brando lắc đầu nói, người khác đều đưa hắn 20 đôla, như vậy, mọi người cũng không nên đưa nhiều hơn. Taylor và Orwell đứng ở một bên nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt những người đó, sự nể trọng với nhân cách của Brando lại tăng lên.

Cứ như vậy, mỗi tháng Brando lại có thêm ba trăm đôla.

Brando cũng không có yêu cầu bọn họ nộp tiền cho mình. Sau khi Scott chết, Orwell cũng đưa ra ý định có nên đi thu tiền như Scott không.

Brando lắc đầu nói "Đòi tiền người khác, không bằng để người ta tự đưa tiền cho mình."

Mà hành động đó càng làm Brando nhận được sự kính trọng của người trong khu.

Brando sẽ không độc chiếm số tiền này, hắn luôn chia ra một phần cho Orwell. Không đợi Orwell mở miệng, Brando sẽ đích thân mang tiền giao cho Orwell khiến gã thấy với Brando mình cũng là nhân vật hết sức quan trọng. Cứ như vậy, Orwell càng trung thành với Brando.

...

"Taylor, lại đây."

Giữa trưa, sau khi cơm nước xong xuôi, Brando nằm ở trên giường nghỉ ngơi, xem sách trong chốc lát liền gọi Taylor.

"Chuyện gì vậy?" Taylor cười hỏi.

Brando đưa tay kéo Taylor vào trong ngực mình, "Taylor, sắp tới Giáng Sinh rồi, em có muốn gì không?"

Taylor thụ sủng nhược kinh lắc đầu, "Không không... Em không muốn gì hết." Sau đó cúi đầu, đỏ mặt.

Brando gần đây bận rộn nhiều việc, cho dù lúc nghỉ ngơi cũng chỉ vuốt ve mình. Nghĩ lại, đã thật lâu không cùng mình nói chuyện trong nhà, hai người chỉ lẳng lặng ngồi cạnh nhau.

Taylor luôn thấy có chút cô đơn.

Brando cúi đầu cười một tiếng, hôn lên khuôn mặt Taylor một cái, "Ý của em là, em chỉ muốn tôi? Có phải hay không? Đứa nhỏ hư hỏng?"

Mặt Taylor lại càng đỏ hơn, tựa trong lòng Brando, không biết nói gì cho phải.

Cậu là người duy nhất gần gũi với Brando, cũng là người duy nhất biết Brando có tính cách như thế nào. Cho nên, thân thiết như vậy, ngược lại khiến cậu không dám trái ý Brando.

Giống như Orwell dám can đảm tuỳ tiện nói chuyện với Brando, mà Brando cũng không nói một lời chỉ lắng nghe. Nhưng khi Taylor ở cùng Brando, lại không dám như thế, bởi vì cậu sợ nói sai sẽ bị phạt.

"Taylor, tôi cho em ít tiền được không? Em có thể tự mình đi ra ngoài mua vài thứ, tiêu hết thì tôi sẽ cho thêm, thế nào?"

Taylor vội vàng lắc đầu, "Không, Brando, em không cần gì cả. Chỉ cần,... chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi!" Đây là cái cớ tốt nhất Taylor nghĩ đến, Brando thích mình nói mấy lời như vậy.

Kỳ thật Taylor không cần tiền của Brando cũng có lý. Taylor từ ăn đến mặc đều là của Brando, nên cậu thật sự không có lý do gì dùng tiền của hắn nữa.

Quả nhiên, Brando cao hứng hôn Taylor một cái, "Tôi rất thích em nói như vậy. Taylor, Giáng Sinh năm nay chúng ta ăn mừng một chút, được không?"

Taylor cười gật gật đầu, "Ừ." Sau đó quay đầu, Taylor nhìn thật sâu vào hai mắt xanh ánh lên màu tím nhạt của Brando.

Brando như vậy, luôn khiến Taylor có một loại lỗi giác.

Tuy rằng, dịu dàng như vậy có thể chỉ là ảo giác của mình. Nhưng chỉ cần còn sống, Taylor đều cẩn thận giữ gìn chúng trong tim.

Dù sao, sau khi trưởng thành, Brando quyền cao chức trọng không còn như hiện tại, tùy ý thể hiện sự dịu dàng, ấm áp với Taylor nữa.

Một chút cũng không.

...

Tuy rằng hôm nay làm rất nhiều chuyện quan trọng, Brando vẫn không quên lời hứa với cô gái Lisa kia.

Hơn năm giờ, khi phòng ca vũ bắt đầu mở cửa, Brando tính tự mình đi thăm thương nhân tên Robert đến từ phía Bắc Italy kia.

"Taylor, bây giờ tôi muốn đi ra ngoài, em gọi Orwell qua mà chơi. Người lạ gõ cửa không được mở, rõ chưa?" Lúc ra cửa, Brando kiên nhẫn dặn dò Taylor.

Taylor gật đầu, trừ khi làm chuyện đó với mình, Brando là một người vô cùng kiên nhẫn. Trái lại, mình chả có tí kiên nhẫn nào, thậm chí chưa từng yên lặng đọc hết một quyển sách, hoặc là một mẩu tin.

Mà Brando thì khác. Khi đọc sách, hắn có thể giữ nguyên một tư thế cả buổi chiều, trừ khi uống trà hoặc hút thuốc, còn đâu không nói một lời.

"Đã biết, bên ngoài trời lạnh, anh cũng mặc nhiều quần áo vào."

Taylor cầm ra một chiếc áo gió màu đen thật dài đưa cho Brando.

Cơ thể Brando thuộc kiểu mùa đông nóng, mùa hè lạnh, nên cũng không sợ, nhưng Taylor vẫn không muốn Brando bị lạnh hay sinh bệnh.

"Tôi không lạnh." Brando thản nhiên nói.

Taylor căm tức nhìn bộ âu phục màu đen trên người Brando. Tuy rằng đẹp trai chết người nhưng Taylor thấy mặc thêm một áo khoác ngoài nữa vẫn tốt hơn, "Anh mặc đi, thời tiết Newyork không phải anh không biết! Đúng rồi, mang cả dù nữa!" Taylor cau mày nói.

"Nga, người hầu nhỏ rất quan tâm chủ nhân nha, chủ nhân thật sự rất vui."

Brando tà tà nhìn Taylor, sau đó ôm cổ Taylor hôn sâu một lần, "Nhớ kỹ, chút nữa gọi Orwell tới, không nên một mình ở trong phòng. Bất kì ai gõ cửa trừ tôi ra đều không được mở, biết chưa?"

"Đã biết!"

"Ngoan."

Brando nhận lấy áo khoác Taylor đưa, tâm tình vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng của cậu sau đó xoay người rời đi.

Taylor nhìn chằm chằm ngoài cửa, thẳng đến khi bóng lưng Brando biến mất ở chỗ rẽ Taylor mới chạy đến chỗ Orwell, gọi Orwell đến đánh bài, còn làm một ít thức ăn cho Orwell.

Cửa cũng được đóng chặt, bởi vì Taylor rất sợ lạnh, chỉ cần thời tiết hơi lạnh thì tay chân cũng lạnh.

...

Ông chủ phòng ca vũ "Lam Đảo" tên là Robert, ban đầu cũng không phải mở phòng ca vũ ở khu này.

Trước đó, hắn và một thương nhân phía Bắc Italy đến Châu Phi buôn bán được một số tiền, sau đó mang hết đến Las Vegas mở một nơi chuyên buôn gái mại dâm. Toàn bộ đều là phụ nữ mang dòng máu Latin thuần túy, bị hắn dùng tiền dụ đến.

Mà Las Vegas chính là sòng bạc nổi tiếng thế giới, nên Robert liền trầm mê ở trong đó cuối cùng tại vòng đỏ đen này mà mất luôn kỹ viện đang làm ăn tốt.

Robert trong đêm gom tiền chạy trốn, may mắn không bị mấy ông chủ sòng bạc bắt được.

Vì thế hắn đổi tên đổi họ thành Robert, vào khu bếp âm phủ mở một phòng ca vũ, nhưng thực ra vẫn buôn bán gái mại dâm.

Bộ dạng Lisa không hề thô kệch giống người phía Nam Italy, ngược lại có vẻ tao nhã cùng gợi cảm cho nên Robert vì kiếm tiền liền buộc Lisa bán trinh tiết của mình.

Robert là một người ở phía Bắc Italy, hơn nữa còn giàu có nên giống toàn bộ những người phía Bắc, khinh thường người phía Nam xấu xí, cùng diện mạo thô lỗ khó coi của bọn họ.

...

Nghe thư ký của mình nói một người tên là Brando tới tìm hắn, hơn nữa là người Sicily, Robert nhíu mày. Hắn cực kì ghét người Sicily và người Naples.

Nhưng là từ một người có thân phận tương đối cao, Robert nén xúc động muốn đá thằng nhãi này ra ngoài đường cái, mỉm cười tiếp đãi Brando, tuy rằng nụ cười của hắn rất cao ngạo.

"Mời vào." Robert ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh bàn làm việc, rót rượu sẵn, chờ Brando vào rồi kích đểu hắn một phen.

"Buổi tối tốt lành, Robert tiên sinh." lúc Brando nói chuyện, trên mặt tuy không có biểu cảm nhưng giọng nói vẫn khiêm tốn như với những người khác.

Thế nhưng chỉ trong giây lát Robert đã đầu hàng rồi.

Người vừa vào tản ra hơi thở không thể coi thường. Dáng người cao gầy đẹp đẽ, cử chỉ tao nhã sang trọng, diện mạo còn hơn cả phụ nữ, nhất là mái tóc dài màu đỏ hơi xoăn cộng thêm một đôi con ngươi màu xanh nhạt.

Robert ngơ ngác nhìn Brando, miệng há hốc không nói nên lời.

Mọi người đều biết, thánh nhân như Socrates* cũng còn rung động trước thiếu niên đẹp, đừng nói là phàm nhân như Robert.

*Socrates được coi là nhà hiền triết, một công dân mẫu mực của thành Athena, Hy Lạp cổ đại.

"Brando tiên sinh... thật sự là người Sicily?"

Robert kinh ngạc hỏi, tuy rằng hỏi vậy là không lễ phép, nhưng Robert thấy mình là bề trên Brando nên cảm thấy hỏi một chút cũng không sao.

Brando thản nhiên gật đầu, "Không thể giả được."

"Mời ngồi, uống chút rượu đi."

Robert mời Brando ngồi xuống.

Brando tao nhã cầm chén rượu lên, không tiếng động uống một ngụm rượu, sau đó thẳng tắp nhìn Robert, đi thẳng vào vấn đề "Robert tiên sinh, bạn tốt Lisa của tôi gần đây ở chỗ ngài gặp một vài vấn đề. Ngài phải biết rằng, cô ấy chỉ là dân ngụ cư đáng thương không có ai để dựa vào. Nên nếu cô ấy làm gì không tốt, hi vọng ngài có thể hiểu và bỏ qua, để cô ấy tiếp tục làm việc." khẩu khí Brando thản nhiên nhưng không thể từ chối.

Robert rất ghét bị người phía Nam chỉ tay năm ngón như vậy. Gần đây chuyện buôn bán gặp chút phiền toái cũng đã đủ làm hắn thấy buồn bực, vì vậy liền kích động nói "Chết tiệt! Mày nghĩ mày là ai? Là ai hả thằng nhãi! Mày chỉ là một nông dân Sicily chết tiệt! Mày cho là mày có thể ra lệnh cho tao sao?! Cút ra ngoài!"

Brando đặt cái chén trong tay xuống, hắn cũng không tức giận, vì loại người như vậy sớm hay muộn cũng sẽ chết vì cái tính này. Chắc chắn sẽ có người thay Brando trừng trị hắn. Bây giờ, Brando không có tâm tình chỉnh Robert bởi vì hắn phải giúp bạn bè giải quyết vấn đề.

Hắn chỉ đứng lên, chủ động nắm lấy tay Robert, vừa bắt tay vừa lấy thái độ lễ phép nói "Robert tiên sinh, chúng ta đều là người buôn bán, vì sao không bình tĩnh nói chuyện? Tôi cũng không có yêu cầu gì, tôi chỉ nói chuyện cần nói, chính là — bạn tốt Lisa của tôi có thể cầm tiền lương của mình, hoàn thành công việc ở chỗ của ngài — chỉ cần hát và biểu diễn là được, không cần phải bán thân như kỹ nữ Newyork hay Châu Phi được không? Robert tiên sinh, chúng ta đều là người Ý, đừng nên làm khó đối phương chứ? Ngài có thể đến bất kì nhà nào trong khu này hỏi về tôi, tất cả mọi người đều nói tôi là một người có ân tất báo. Nếu ngài giúp bạn của tôi, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp."

Nói xong, Brando buông tay Robert ra.

Khóe miệng thoáng hiện một nét cười.

Robert chỉ cảm thấy tay phải của mình bắt đầu run lên, hắn chưa bao giờ thấy người nào khi cười lại giống ma quỷ như vậy, làm cho người ta không rét mà run.

Robert còn chưa phục hồi lại tinh thần, Brando đã đi về.

"Ông chủ! Ngài làm sao vậy?!"

Thư ký khẩn trương đi đến nhìn Robert đang sửng sốt, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của ông chủ như vậy.

Robert cầm lấy khăn tay, xoa mồ hôi lạnh trên trán sau đó gọi thư ký nói "Điều tra thêm về Brando."

...

"Taylor, tôi đói." Brando vừa về liền kêu đói.

Taylor đang đánh bài với Orwell, thấy Brando đã trở lại vội vàng chạy vào phòng bếp, đem đồ ăn để phần cho Brando ra.

Brando gần đây ăn nhiều hơn, bởi vì hắn phải ứng phó với nhiều người, thời gian làm việc cũng càng dài, Brando chỉ hơi mệt mỏi liền thấy đói.

"Muốn nghỉ ngơi một chút không?" Taylor cởi áo gió trên người Brando ra, mang vào phòng ngủ treo lên.

"Orwell, cùng uống một chén đi." Brando giơ chén rượu lên.

"Chuyện ngày hôm nay, tên ở phòng ca vũ đã cho cậu câu trả lời thuyết phục chưa?" Orwell hỏi.

Brando vẫn không chút cảm xúc rót một chén rượu cho Orwell, sau đó lắc đầu nói "Không có."

"Vậy làm sao bây giờ?" Orwell lo lắng hỏi.

Brando liếc Orwell một cái, "Đây chỉ là con chó sủa to, không có bản lĩnh gì. Sáng sớm mai, nhiều nhất là giữa trưa mai, hắn sẽ đến cho tôi câu trả lời thuyết phục."

Orwell cười đụng chén rượu với Brando, sau đó ngẩng đầu uống cạn.

Chốc lát sau Orwell liền trở về, chỉ có Taylor ngồi ở phòng khách cùng Brando, Brando cúi đầu ăn cơm.

Taylor ngồi ở bên cạnh chơi bài một mình.

"Taylor. Lại đây." Brando nói.

Taylor nghe tiếng đứng lên, đi tới bên cạnh Brando.

"Ngồi lên đùi tôi." Brando suy nghĩ nhìn Taylor.

Taylor thức thời ngồi trên đùi Brando, hai tay ôm lấy cổ Brando.

"Hôn tôi bảo bối."

Brando rũ mắt, con ngươi xanh nhạt dưới lông mi nhìn chằm chằm vào đôi môi căng mọng của cậu.

Taylor mấp máy môi, cúi đầu tiến đến, hai người hôn thật sâu.

"Sao chân lạnh thế?" Brando đột nhiên túm chân trái của Taylor, nắm ở trong tay xem nhiệt độ.

Taylor ngượng ngùng rụt chân, đỏ mặt nói "Em vốn sợ lạnh, từ nhỏ đã như vậy. Trời lạnh là tay chân đều lạnh như băng."

"Cơ thể gì như con gái vậy? Sao không mặc thêm quần áo?" Brando lộ ra vẻ mặt không hài lòng.

Taylor hôn môi Brando muốn lấy lòng hắn. Bị giáo huấn nhiều, hiện tại Taylor cũng có kinh nghiệm. Quả nhiên, mặt Brando dãn ra nhưng vẫn không có biểu cảm gì.

"Trước kia mẹ nói em rất gầy, thật ra chính là xương cốt lạnh."

Brando vẫn vô cảm gật đầu. Hắn cũng không phải người cảm tình dồi dào gì, cho nên cũng không bị thương cảm trên mặt Taylor làm cảm động, ngược lại lãnh đạm nói "Sau này mặc nhiều vào. Mai tôi mua cho em mấy đôi giày mới, loại giữ ấm tốt. Đêm nay ngủ sớm một chút đi, nằm trong lòng tôi em sẽ không lạnh."

"Ừ." Ngực Taylor bởi vì mấy lời này mà run lên.

...

Y như lời Brando, sáng hôm sau vừa mở cửa hàng, Taylor liền nhìn thấy một người đàn ông đi một đôi giày Tây đứng trước cửa cửa hàng.

"Tôi là Robert ông chủ phòng ca vũ "Lam Đảo", xin hỏi Brando tiên sinh có ở đây không?" Robert cười lấy lòng.

"Ông chủ! Có người tìm anh!" Taylor quay đầu kêu một tiếng.

Brando hai tay cắm trong túi quần đi ra.

Robert liếc mắt một cái liền thấy một người tao nhã từ trong phòng đi ra.

Nhưng là rung động Brando cho hắn so với tối hôm qua càng thêm mãnh liệt. Nhất là đêm qua sau khi nghe thanh danh Brando trong khu này lập tức tỉnh ngộ.

Hôm nay Brando vẫn mặc rất ít, áo sơmi trắng dài tay, cà-vạt thắt chỉnh tề, bên ngoài là âu phục màu đen kiểu cổ nhưng đã qua chỉnh sửa và quần dài đen.

Brando không thích mặc đồ màu sắc rực rỡ, hắn cảm thấy một người đàn ông phải biểu hiện trên mặt kinh tế và quyền lợi chính trị, chứ không phải dung mạo với trang phục. Nên Brando mặc dù có vẻ đẹp trời sinh nhưng hắn từ trước đến nay đều ăn mặc rất cổ hủ, luôn tuân theo phong cách đàn ông Italy đơn giản mộc mạc.

"A, là Robert tiên sinh! Vào uống một chén đi!"

Brando vẫn rất có lễ phép chào hỏi Robert, giọng nói mang theo khiêm tốn trước sau như một. Taylor im lặng đứng ở bên cạnh Brando.

Robert nhận lời mời đi vào, vừa tiến vào vừa nói "Ai nha, Brando tiên sinh, thật ngại quá! Sáng sớm lại tới đây quấy rầy! Thật sự rất có lỗi!"

"Mời ngồi, mời ngồi, ngài lại đây ngồi, uống một chén đi, tôi cảm thấy thực vinh hạnh và may mắn. Với tôi mà nói, ngài là người rất thẳng thắn. Tôi và người hầu của tôi đều rất hoan nghênh ngài đến."

Brando lễ phép nói, mời Robert ngồi lên ghế sa lon ở phòng khách, Taylor ở đối diện rót cho Robert một chén rượu.

Hai tay Robert run nhè nhẹ uống hết ly rượu, sau đó lấy khăn tay bối rối xoa cái trán đổ mồ hôi lạnh, rồi đưa tới một cái hộp trang trí tinh xảo "Đây là chút quà muốn tặng ngài, Brando tiên sinh."

Robert cầm quà đưa cho Taylor thoạt nhìn đáng yêu hơn.

"Sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận..." Taylor vội vàng cự tuyệt, Brando bắt chéo hai chân không nói gì uống rượu ngọt của mình.

"Ngài nhận đi! Brando tiên sinh! Xem như tôi xin lỗi tối hôm qua đã vô lễ với ngài! Làm ơn!" Robert như muốn khóc luôn.

Brando khoát tay với Taylor, Taylor đem quà vào trong phòng ngủ của hai người.

Brando hạ chân xuống, đứng dậy, Robert lập tức cũng đứng dậy.

"Đừng khẩn trương, bạn của tôi." Brando vỗ vỗ bả vai Robert, cơ thể Robert bắt đầu run rẩy.

"Robert tiên sinh, chuyện ngài với bạn của tôi chính là hiểu lầm, đúng hay không? Theo tôi được biết, ngài là một người hiểu biết, cũng là một thương nhân chính trực. Lisa bạn của tôi ở chỗ của của ngài sẽ được chiếu cố tốt, chỉ cần ca hát khiêu vũ, trải qua cuộc sống đơn giản hạnh phúc là được, có phải không?" Giọng nói Brando nhẹ nhàng nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng.

Robert lập tức cúi đầu khom lưng nói "Phải rồi, phải rồi! Toàn bộ đều là hiểu lầm! Lisa là đứa nhỏ rất tốt! Ca hát cũng là hay nhất! Tôi sẽ đưa tiền lương, sau đó còn có tiền thưởng! Cô ấy sẽ trở thành nhân vật chính ở đấy!"

Robert vừa nói vừa nhìn Brando, "Brando tiên sinh! Ngài thân thiết với bạn bè và đối xử nhân từ khiến tôi cảm thấy xấu hổ! Tôi tin ngài nhất định là một người đàn ông chân chính!"

Brando gật đầu, nắm tay Robert nói "Ngài cũng là một người chính trực a! Tôi hi vọng sau này có thể kết bạn với người như ngài! Bạn tốt Lisa của tôi được ngài chiếu cố tôi cảm thấy cực kỳ yên tâm."

Hai người hỏi han một hồi, Brando cho Robert đủ mặt mũi, góp vui lấy lệ giả vờ chưa có gì phát sinh, Robert bị sức nhẫn nại cùng lòng dạ của Brando làm cho sợ hãi.

Lúc ra cửa bị vấp, hai tay rách da, sau đó lại nhanh chóng bò lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên xe, cả người như thịt heo đông lạnh, chỉ cảm giác mình vừa trải qua một tai nạn nhưng không chết, ngồi trên tàu điện trực tiếp về nhà mình ở The Bronx*. Giữa ban ngày ban mặt liền trốn ở trên giường.

*The Bronx là một trong năm quận của Thành phố New York. Nó là quận cận bắc nhất trong số các quận của Thành phố New York và cũng là quận mới nhất trong số 62 quận của tiểu bang New York. – wiki

Suốt hơn nửa tháng, nhân viên ở "Lam Đảo" đều không thấy ông chủ của mình đến.

Nghe nói là bị hoảng sợ, từ ngày đó bắt đầu phát sốt, luôn mơ mơ màng màng nói nhảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro