Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngắn

Bữa h t toxic quá trừi nên hn t sẽ quay về hình tượng deep deep chiu chiu nka <3

Ừm... T add friend rất nhiều người anh/chị sinh năm 2k5 và còn khoảng 3 ngày nữa thôi là các anh chị sẽ kết thúc khoảng thời gian học sinh dài 12 năm của mình. Nhiều anh chị đăng những bài viết cảm ơn và tạm biệt khiến cho mình xúc động và bồi hồi lắm. Bởi vì mình cũng sinh sau anh chị có 2 năm thôi. Tức là, mình cũng chỉ còn hai năm nữa để sống với tuổi học sinh, sau đó, mình sẽ trở thành sinh viên và rồi sau nữa thì mình sẽ trở thành "người". Có một chị mà mình có biết trên facebook, chị ấy nói rằng chị sợ phải trưởng thành. Chị sợ phải xa cái tuổi học trò hồn nhiên mà vô lo vô nghĩ ngày mai. Mình cũng sợ, mình cũng không muốn lớn lên. Mình muốn mãi mãi được bé bé thế này, không cần lớp 10 11 12, nhỏ hơn thế cũng được. Mình thà làm một con nhóc vô lo vô nghĩ còn hơn rằng luôn bộn bề toan tính cho những ngày sau. Nhưng mà, mình hiểu.

Thời gian sẽ chẳng bỏ lỡ bất kì ai. Ai rồi cũng phải rơi vào cái vòng xoáy của sự lớn lên và trưởng thành. Ngày đầu tiên khi nhận ra mình có dấu hiệu của hiểu chuyện, mình đã lơ đi và nghĩ rằng chắc là bạn nhỏ nào khác cũng nghĩ giống mình thôi. Cho đến khi mình nhận ra, trọng trách của bản thân ngày càng lớn lên cùng với cái tuổi thể xác và tuổi tâm hồn của mình. Bây giờ, mình tự nhủ phải tự lập nhiều hơn, phải khiêm nhường nhiều hơn, phải kính trọng nhiều hơn, phải "hiểu chuyện" nhiều hơn.

Nhanh thật. Đã qua 1/3 khoảng thời gian cấp 3 rồi. Năm học rồi với mình đặc biệt cực kì. Đó là khi mình nhận ra mình đã "lớn" đến vậy. Và mình cần "lớn" như vậy. Hai năm nữa.

Thời gian mà. Mình ghét thời gian cực kì. Bởi nó là cái tạo ra kỉ niệm mà không cho ta trải qua thêm được lần nữa. Nhiều lúc nó chậm trễ đến mức mà khiến cho con người ta cảm thấy bản thân mình vô dụng. Nhưng nhiều khi nó cũng nhanh đến mức chỉ cần lơ là một chút, ta cũng có thể đã băng qua cả một "thời kì lớn" rồi. 

Nhưng, mình biết rằng, 12 năm đầu đời này chỉ là bước tối thiểu nhất mà một "người" cần có thôi. Cuộc sống mà, nó đi đôi với thời gian. Nhanh hay chậm đi chăng nữa thì điều gì đến vẫn đến. Và ngày trở thành một "người" đối với chúng mình có lẽ cũng chẳng còn xa nữa. Nhưng mà, mình đang thay đổi, mình vẫn đang không ngừng lớn lên và biết ơn với bản thân, người đã tạo ra bản chuẩn của mình ngày hôm nay. 

Hãy nhớ trân quý cái tuổi thanh xuân này thật nhiều nhé! để sau này không có gì phải hối tiếc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #diary