Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

My Little Mermaid


Bọt bóng sủi lăn tăn theo dòng biển u uất, vùng nước mặn phảng phất hương khói đặc. Ủy khuất.

"Chân?" - Phù Ca kề tay lên má, chễm chệ đầy thanh lịch trên cái ngai vị bằng đá của cô ả, lấm tấm những mảng rêu mủn dày đặc, thậm chí vài chi tiết bị khắc lên đã bị dòng chảy mai một dần. Giọng nói thanh mảnh, cũng đầy bí ẩn vang vọng lại từ những rặng đá phủ gai, bàn tay thon mảnh huơ huơ trước mặt ngoắc ngoắc hai ngón tay như mô phỏng lại một đôi chân bình thường. Cái nhìn của ả dịu đi, nhưng lời nói thì đầy tính châm chọc - "Đường đường là một thái tử của thủy cung lại có cầu vọng được dính líu tới thế giới nông cạn. Cha của 'ngài' có vẻ dạy con cũng không được hiệu quả lắm?"

Đối mặt với thỉnh cầu khác thường của vị hoàng tử trẻ tuổi, Phù Ca dường như vừa có hứng thú, vừa không. Dẫu cho câu từ của ả có dùng để cạnh khóe đi nữa, thì quá nửa vẫn hàm chứa mong muốn cậu nhân ngư non nớt này buột miệng mà kể ra nguyên nhân đáng mong chờ ở phía sau. Đan Hằng thướt tha trong chiếc áo choàng mỏng tang kết từ sợi rêu cao cấp, lấm chấm những hột ngọc trai lấp lánh tựa dải sao. So với sự tối tăm lạnh lẽo ở dưới này, nó như trở thành viên ngọc tự phát sáng, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ mà nhẹ nhàng. Nhắc tới phụ thân, Đan Hằng bất giác thu mình lại, đôi ngươi xanh trong vắt trùng xuống mấy bậc như chột dạ. Cũng phải, giờ là giấc khuya, tất cả những cư dân của Thành Hải Vực đều đã chìm vào trong giấc ngủ say mềm. Chỉ có nó ăn gan hùm mật gấu mới dám phá giờ giới nghiêm để lẻn ra ngoài, mà lại còn là đi gặp thiên địch của cha - Phù Ca mà thôi. Nhưng suy xét tình hình hiện tại, nó cảm thấy biểu lộ những cảm xúc dư thừa này là không cần thiết, nhanh chóng lấy lại cái vẻ lạnh lùng kiên định như ngày nào.

"Đừng tùy tiện nhắc tới cha ta, ta chỉ cần một đôi chân. Ta biết ngươi có thể giúp, ta có thể đánh đổi bất cứ điều gì." - Đan Hằng quả quyết, nhưng cũng khéo léo tránh né việc đáp ứng mong muốn của cô ả.

Không nhận được câu trả lời như mong muốn, Phù Ca không có vẻ gì là bất mãn cho lắm, dù sao thì hôm nay nếu cô ta từ chối Đan Hằng thì kiểu gì khi khác cậu ta cũng sẽ quay lại tìm hoặc tự thân vận động để lên được phía bên trên, đáp ứng cái nguyện vọng ấu trĩ của bản thân mà thôi. Phù Ca ngả người tựa vào lưng ghế cứng nhắc lạnh lẽo, đôi ngươi nhìn về phía Đan Hằng, nhưng thật ra là nhìn vào khoảng không xa xăm như suy tính gì đó.

"Là vì điều gì? Một cuộc tình trong mơ với hoàng tử của ngươi? Lòng tham với thứ của cải vật chất xa xỉ vô hạn? Hay vì sự tò mò ngu ngốc mà người phụ nữ đó mang lại?" - Đan Hằng hơi cau mày khi ả ta đả động đến đấng sinh thành, đôi bàn tay nó siết chặt lại, gò mày nhíu nghiền với đôi ngươi chầm chậm rót đầy bởi sự căm phẫn. Dựa trên biểu hiện của nó, Phù Ca mặc định rằng có lẽ phán đoán ấy cũng phần nào đúng, thái tử đáng yêu của chúng ta nổi tiếng ham học hỏi. Ả chỉ cười một cái mỉm chi, xem như tự mãn vì thành công làm thái tử nổi giận - "Hầy, đều không liên quan đến ta. Thái tử cao quý đã có lòng tin tưởng tìm đến tiểu nhân thì hà cớ gì ta lại không thể đáp ứng 'ngài'"

Đan Hằng nghe vậy, cơ mặt nhoài ra được chút ít, vì cậu thừa biết trên đời này chẳng có vật ngon của lạ nào miễn phí cả, nhất là những cuộc giao dịch với phù thủy Rái Cá hải trình đang dương dương tự đắc ngay trước mắt nó đây thôi.

"Nhưng thái tử đọc qua bao nhiêu văn tự, tiếp thu bao nhiêu tinh hoa hẳn cũng phải biết, thuốc càng quý càng đáng tiền. Tiểu nhân cũng không dám hơn thua gì, nhưng cũng phải có chút phúc lợi để kiếm sống." - Phù Ca chuyển sự chú ý sang bộ móng tay chau chuốt tỉ mỉ của mình, khẽ cười mỉm duyên dáng - "Nhưng ngài yên tâm, ta không thiếu tiền, cũng không thiếu những thứ vật chất có thể đếm bằng mắt, bằng tay."

Vừa nói, cô ả vừa đẩy người trườn đến chỗ Đan Hằng, đôi mắt quyến rũ sắc bén găm chặt lên cơ thể ngọc ngà mềm mại. Ả lả lướt, dường như chỉ trở thành cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện nơi khóe mắt nó, không tài nào bắt kịp hành động của Phù Ca dù Đan Hằng có cố gắng xoay đi xoay lại bao nhiêu lần. Những cái chạm hờ hững, phớt nhẹ trên da thịt trần trụi khiến nó cảm thấy sởn da gà, dòng thủy lưu uốn lượn quanh cơ thể nó hỗn loạn va quật vào nhau đầy chóng vánh.

"Phù Ca, đừng có lòng vòng nữa. Ngươi muốn gì ở ta?" - Vừa dứt lời, một đôi bàn tay bén nhọn bất thình lình đặt lên hai gò vai của nó, giọng nói thỏ thẻ kề sát bên tai - "Trứng."

Tiếp nhận nguồn thông tin bất thình lình, lại vô căn cứ như thế, Đan Hằng nhất thời chưa thể tiêu hóa kịp. Phù Ca lướt lên từ sau lưng nó, quay trở lại yên vị trên chỗ ngồi dường như còn chưa kịp lạnh lên, chống cằm thích thú.

"Thái tử có cái mông rất đẹp đấy." - Không ngần ngại buông lời trêu chọc mị hoặc, dường như thật ra đang ngầm thông báo với nó rằng ả vừa 'kiểm tra' nó.

Gò má nó hơi hây đỏ lên, nhưng lập tức trở lại bình thường trong tích tắc, dĩ nhiên từng dao động nhỏ nhoi của nó chẳng lọt khỏi tầm mắt của Phù Ca, hay thật ra phải nói là tất cả những sinh vật hiện hữu ở nơi này.

"Trứng?" - Đan Hằng dè dặt đánh thẳng vào lời đề nghị trống không khó hiểu của ả.

"Ài dà, không phải để ăn, cũng không phải của ta." - Nói xong, ả xoay ngang chân gác lên một bên tay vịn, lưng tựa lên bên còn lại, đầu hơi ngửa về sau - "Nói ra thật khiến 'ngài' chê cười, ta có một người bạn, có thể nói là quan hệ khá tốt. Trổ mã cũng đẹp trai, ưa nhìn, nhưng vì một số lý do hơi nhạy cảm nên vẫn chưa thể tìm được bạn đời dù tuổi đã bấp bênh, thật sự rất cô đơn và đáng thương. Ngài nói xem, bạn của tôi như vậy, Phù Ca tốt bụng tôi sao có thể nhắm mắt làm ngơ."

Nói xong, ả lén liếc sang sắc mặt của Đan Hằng đã dần méo xệch đi trượt theo từng câu kể được thốt ra.

"Ngươi muốn ta? Trở thành hôn thê của hắn?" - Dường như Đan Hằng có chút không thể chấp nhận được, thân nó là thái tử của cả một đế quốc ở đáy biển, sao có thể dễ dàng chấp nhận một cuộc giao dịch một đổi một đời? Hơn nữa còn là kết hôn với một kẻ mà nó chưa từng quen - "Sao ngươi không thành thân với hắn? Cả hai có mối quan hệ tốt mà?"

"Ai dà, tiểu nhân cũng không muốn đặt điều làm khó thái tử đâu. Nhưng hình như 'ngài' bỏ sót chi tiết nào đó, tiểu nhân nói cần 'trứng', chứ không cần thành thân. Nếu lời ta nói vẫn còn hơi khó hiểu, thì nói thẳng ra là ta cần thái tử mang hộ mấy mầm non tương lai của 'Thành Hải Vực'" - Phù Ca ngả ngớn trông đầy ngứa đòn, nom như khiêu khích vị hoàng tử trẻ.

Phù Ca yêu cầu Đan Hằng mang thai cho người bạn của cô ả. Điều này rõ ràng so với một người quyền quý như đó nghiễm nhiên là chuyện cấm kỵ, sao có thể mang thai của kẻ bản thân chỉ vừa mới gặp? Lại còn khác tộc, là tay sai của kẻ thù gia tộc. Việc làm pha trộn sắc tộc này nếu để phụ thân biết, chắc chắn nó sẽ bị phạt nghiêm. Dường như cũng nhìn ra khúc mắc trong đôi mắt đầy tâm sự của nó, Phù Ca khẽ khàng bảo.

"Ngài yên tâm, chuyện hôm nay ngoài ta, ngài và cậu ấy, ta có thể lấy danh nghĩa ra đảm bảo không có ai khác biết. Ngài có thể ở đây dưỡng thai, cũng không thiếu sơn hào hải vị bồi dưỡng thai nhi. Đương nhiên, nếu ngài không chê." - Phù Ca nhìn ra được sự hồi tâm chuyển ý mong manh ẩn hiện trong ánh nhìn cương nghị của Đan Hằng, đột nhiên có chút không muốn nói ra tên tuổi thật của 'người bạn' tốt số kia mấy.

Đan Hằng vướng bận rất lâu, việc nó muốn lên cạn là nguyên nhân cấp bách, nó đã hứa với hai người bạn tốt. Dạo trước tàu của loài người đã căng buồm nghênh biển khơi, nhưng chẳng may lại gặp bão tố đánh lật. Trên ấy có hai người bạn thân thiết của nó, nó cũng không thể ngồi yên không làm gì. Nhưng chưa kịp sơ cứu thì đã vội vã phải lủi đi vì có tiếng người đến, hình dạng đặc biệt khiến nó không thể ở lại. Chuyện ấy vậy mà suốt mấy ngày liền hai cô gái ấy cũng chẳng tới bên bờ biển như mọi lần chúng nó hay gặp nhau nữa, Đan Hằng lo cả hai gặp chuyện không may, sốt sắng không nguôi. Mẫu thân của nó trước kia đã chôn vùi cả cuộc đời của mình trong công cuộc tìm tòi và khám phá về thế giới của nhân loại, bà trong mắt nó là một bậc thánh nhân thông thái, sáng suốt và hiểu biết. Nhưng chẳng may, sau chuyến hải trình dài đằng đẵng trở về từ nơi nông cạn, bà ấy mắc phải hiểm bệnh mà chết bất đắc kỳ tử. Nhà vua ruột thắt tim đau, tâm sinh hận với nhân loại vì cho rằng chính họ là những kẻ vô ơn bạc bẽo. Chẳng những đối với những đứa con vàng bạc của mình, ông hạ chiếu cấm cửa những cư dân của Thành Hải Vực được tiếp xúc với thế giới bên trên mặt nước. Sự qua đời đầy ám muội của vị nữ hoàng anh minh cũng lan truyền bao câu chuyện to nhỏ, bất bình, mầm mống của hận thù ấy cứ như thế gieo rắc rồi nảy mầm trong lòng biển đã từng ấm áp đầy tiếng hát ca. Ấy thế mà, nghịch tử thì luôn có thừa, đây lại rơi ngay vào cậu con trai út được cho là 'giống mẹ nó nhất' - Đan Hằng. Đan Hằng trời sinh bản tính hiếu học, kiệm lời, hay tìm tòi. Nó tự biến căn phòng xưa cũ của mẹ thành kho tàng học thuật riêng, thường lẻn ghé đến rồi rúc trong ấy mấy ngày mấy đêm không chán. Dĩ nhiên, ngoài một số chị gái thân quen trong cung thì chẳng ai biết. Rồi dần dà, nó tìm được cách lên đến vùng đất của nhân loại, rồi kết bạn. Mọi thứ cứ như thế xảy ra trong âm thầm, nhưng hai cô bạn ấy trở thành nguồn thông tin quý giá nhất đối với Đan Hằng. Vừa giúp nó trao đổi một cách thực tế nhất về đời sống sinh hoạt của loài người, đổi lại nó sẽ kể cho họ nghe cuộc sống như truyện cổ tích dưới thủy cung. Lâu dần thì trái tim sắt đá của thái tử bị cấm cản cũng trở nên mềm mại, ấm áp tự bao giờ. Hóa ra những gì mẹ kể đều là thật, mẹ không nói dối. Điều đó đã gieo rắc cho cậu con trai nhỏ một niềm tin rất lớn, mối quan hệ giữa nhân ngư và nhân loại có thể hàn gắn được. Đan Hằng mím môi, chuyến này dù có một đi không trở lại nó cũng cam lòng, cũng chẳng biết từ bao giờ nó lại mang trong mình sự quyết tâm to lớn đến thế.

"Hắn là ai?" - quả nhiên là thái tử nổi tiếng kĩ tính. Đến nước này thì Phù Ca cũng chẳng thể giấu diếm thêm làm gì nữa, ả điềm nhiên đáp ngắn - "Nhận."

Đôi ngươi của vị hoàng tử trẻ khẽ biến động, cái tên này không phải xa lạ, thậm chí còn nổi tiếng ranh ma khắp cái xứ nước mặn này. Một tên ác bá mang dòng máu bạch tuộc, lợi dụng sự linh hoạt của mấy cái chi mềm đã đánh chìm biết bao nhiêu tàu thuyền lớn nhỏ, nhưng đồng thời cũng là mối đe dọa tới nhân ngư chẳng ít. Không phải tự nhiên mà Thành Hải Vực cứ chốc vài hôm lại rộ lên cái lời xì xào lớn nhỏ thằng Nhận bắt cóc người của nó cưỡng ép phối giống, âm ỉ cô đọng trong bọt biển tự do thì cũng tới được tai nó. Trăm nghe không bằng một thấy, có lẽ lời đồn tới hôm nay đã được chứng nhận là thật rồi. Quả nhiên những kẻ nằm trong vòng quan hệ của phù thủy hải trình chẳng có ai bình thường. Đan Hằng khẽ rùng mình, nó lo cho an nguy của nó hơn. Tộc bạch tuộc trong sổ sách của thư viện hoàng gia có ghi chép rằng đời sống tình dục của họ rất mãnh liệt, rất ác chiến cũng có ham muốn rất cao nhưng tỉ lệ sinh nở thành công của họ không nhiều. Chính vì thế, việc phối giống là điều cần thiết, cũng cấp bách. Nhưng cả cái hải dương này có mấy ai tình nguyện phối giống cùng họ bạch tuộc chứ, có khi bị người ta quấn chết trong lúc giao thoa không chừng. Nghĩ tới ấy, nó thoáng rùng mình định lung lay. Phù Ca nhìn ra được suy nghĩ này, ả khẽ tặc lưỡi, xem ra vẫn cần chêm thêm vài câu dỗ ngọt.

"Thái tử đi gấp như thế, lại còn chọn hẳn giờ giới nghiêm lẻn đi chơi, đã thế còn mang trong mình vọng tưởng về thế giới cấm kỵ. Lòng can đảm của thái tử hôm nay quả là khiến tiêu nhân có chút ngưỡng mộ, cũng thật lòng thắc mắc. Hẳn là việc thái tử cần làm phải hệ trọng lắm, có liên quan gì đến chuyện sống chết không?" - cái miệng dẻo mép của Phù Ca không bao giờ nói thừa, ý này quả nhiên khơi dậy lại khúc mắc nguyên thủy của Đan Hằng trong chuyến đi hôm nay. Vốn nó đã mang trên người đủ ngân lượng châu báu trang sức quý giá để sẵn sàng đánh đổi, chẳng ngờ lại là tự mình sắm sửa váy áo để lên hoa xe. Vùi mình vào chỗ chết mà.

Nó cắn môi, nhưng rồi đôi mắt rũ xuống ấy đã ánh lên như đã hạ quyết tâm. Phù Ca lén cười mỉm, cũng lén thở phào một hơi.

"Chắc chắn là không dược để ai biết đấy..." - Đan Hằng tỏ vẻ khó xử. Phù Ca cười tươi rói, lần nữa đẩy mình khỏi vị trí thoải mái của bản thân, nhưng hành tung lần này của ả không còn thần thần bí bí nữa. Ả tới trước mắt nó, bàn tay đưa lên hiện ra một tờ giấy nhàu nhĩ, ngả màu. Chỉ duy những nét chữ nắn nót bằng mực đen đậm hằn in trên ấy rõ ràng đanh thép đến mức tưởng chừng như nó có thể tồn tại thêm vài thập kỷ nữa. Phù Ca nói - "Đây là giấy chứng nhận giao kèo được thiết lập. Nếu ngài ký tên vào phần cuối của trang giấy tức là ngài đã đồng ý thành giao, cuộc giao dịch giữa chúng ta là một đổi một, công bằng. Nếu ngài không thể cho bạn của tiểu nhân đủ trứng, ngài sẽ bị hội phù thủy Rái Cá truy đuổi vì không hoàn thành giao kèo như hứa hẹn, ngược lại là ta nếu không thể đáp ứng cho ngài đôi chân. Đây là bút." - Đan Hằng cầm lấy chiếc lông vũ tơ vơ trong làn nước, thậm chí không nhớ ra nó đã từng ở đó. Khoảnh khắc nó còn lưỡng lự, Phù Ca chêm thêm câu cuối - "Sự trừng phạt của hội phù thủy sẽ không tha thứ cho bất cứ ai, nó là án tử."

Sau cùng, nét bút được dứt lên chẳng có mấy lưu luyến, đường bút vừa nãy cũng thuận lợi múa lên một cái tên mỹ miều như chủ nhân nó.

Đan Hằng.

Xong xuôi, tờ giấy tan biến vào khoảng không, đường đột như cách nó đã xuất hiện. Có cảm giác như được gửi gắm về một nơi nào đó rất bí ẩn, nhưng điều đó đã chẳng còn quan trọng nữa. Phù Ca lộ ra biểu cảm thỏa mãn trông thấy một cách lộ liễu, nhưng ả không để điều đó vào bụng, bàn tay thon thả ngửa lên vươn ra trước tầm nhìn của nó.

"Vậy, hãy để tiểu nhân dẫn ngài đi?" - Đan Hằng nhìn ả, khẽ gật đầu nhưng không hề có ý sẽ chạm vào người cô ả. Phù Ca cũng nhìn ra suy nghĩ này, không làm khó thái tử đáng yêu nữa, yêu kiều xoay người đi thẳng chẳng hề ra hiệu.

Đan Hằng quẫy đuôi nối vây theo sau, dè dặt.

Xuyên qua những rặng đá phủ gai, tẩm rêu dày. Những tia sáng le lói từ rạng xa như bị nuốt chửng lấy, chừa lối cho bóng đêm bao trùm mọi nẻo ngách. Đan Hằng gặp khó khăn trong việc định hình phương hướng, phần vì cậu chàng tự nhốt mình trong phòng quá nửa số thời gian, phần vì tầm mắt chưa quen với bóng tối bên ngoài Thành Hải Vực. Bóng lưng Phù Ca trước mắt chỉ còn lấp ló, nếu ả lại tiếp tục cái chiêu ẩn minh thoăn thoắt, cá khoảng bảy tám phần nó sẽ lạc luôn ở đây. Có lẽ đây là lý do ả chủ động muốn dắt nó đi. Rất may, nhãn quan của nhân ngư được cấu tạo để thích nghi với sự thiếu hụt ánh sáng ở lòng biển, độ sâu này hẳn là vẫn chưa có gì nghiêm trọng. Nó thực hiện những lần lách người đầy vội vã khỏi những tầng rêu rơm rớm trên đầu, dài tới vai, chỉ để cố gắng cấu víu lấy hình bóng của người phụ nữ đã đi xa dần, xa dần. Cô ta hoàn toàn không bị những thứ trở ngại vô thưởng vô phạt này cản bước, nhưng nó thì có. May sao, dường như cuối cùng đã tới nơi rồi. Mùi hương của Phù Ca đã trở nên cô đọng, không còn phát tán một cách đều đặn như trước, nghĩa là cô ta đã đi chậm lại. Đan Hằng hơi chớp chớp mắt, tầm nhìn của nó bao trọn bởi một bức tường, hoặc một phiến đá khổng lồ lỗ chỗ những hang hốc sâu hoắm chẳng biết dẫn tới đâu. Đây hình như, là hang ổ của gã? Không ngờ vậy mà cũng có một cơ ngơi hoành tráng thế, cứ nghĩ rằng Nhận chỉ là một tên lang bạt đó đây mà thôi.

Gạt mấy dải rêu chắn ra khỏi tầm mắt, Phù Ca tiến vào cái hốc to nhất tọa lạc ở trên cao. Lớn tiếng nói vọng vào.

"A Nhận! Tôi mang cống phẩm ngon thơm tới cho chú đây!" - Phù Ca phớt lờ cái liếc sắc bén của Đan Hằng vì xưng hô vô phép, liếc nhìn quanh cái động xuề xòa suồng sã, không có tiếng đáp lại. Ả thản nhiên, có lẽ hiện tượng này không phải chuyện gì lạ lẫm.

"Đoạn đường tiếp theo e là thái tử phải tự đi rồi, tiểu nhân không thể tiễn thêm nữa." - đột nhiên trách nhiệm bị đổ lên vai, Đan Hằng không khỏi thảng thốt. Ả định bỏ nó ở đây lặn lội một mình nơi đồng không mông quạnh tăm tối này với một gã ác bá có tiếng ư? Phù Ca tựa lưng vào thành gò đá lạnh toát, những giác gai lún phún chọc lên lưng, cười mỉm - "Sao vậy? Thái tử đến giấy đính hôn tạm thời cũng ký rồi, lẻn ra vào giờ giới nghiêm cũng làm rồi, đòi một đôi chân cũng đòi rồi, mà việc này cũng không dám đi ư?"

Đan Hằng nhíu mày, ánh mắt kiên cường đã len lỏi thêm đôi phần sợ sệt, nó chỉ có một mình. Nếu không suy xét tình thế kỹ lưỡng trước, nó sẽ tự dẫn mình vào nguy hiểm. Chầm chậm chuyển vây, nó từ biệt Phù Ca ở cửa động, một mình được màn đêm dẫn dụ vào vùng không gian siêu huyền thần bí.

Dòng nước hạ nhiệt chậm rãi, như những dải băng lỏng cứu lên da thịt. Xung quanh bung tủa một thứ mùi hương không sạch sẽ, hăng hắc, tanh tưởi. Đột nhiên, một vùng sáng khuất sau tường đá gồ ghề hiển hiện lên mờ ảo thu hút sự chú ý của nó, trong thâm tâm trồi lên một cảm giác an tâm nhẹ nhõm, nhưng cũng bồi hồi day dứt. Đan Hằng tới nơi rồi.

Nó quẫy mạnh vây xung kích về phía trước, nép mình phía sau gờ tường vững chắc, len lén hé một bên mắt ra nhìn. Đôi nhãn xanh loáng lên co lại, tọa lạc giữa căn phòng là hình bóng đen đúa màu mực đang say ngủ. Phải, nó thậm chí còn nghe từng gợn bóng nước sôi sục đều đều tỏa lên nóc trần, gò vai rộng khẽ nhịp nhàng lên xuống theo nhịp thở, những dải tóc sẫm màu dài rũ vai phủ thành mảng trên tấm lưng thẳng như cột sào. Thân dưới như hòa mình với màn đêm, eo thắt lưng lấm tấm những đường gân đen đúa, tia máu như mực đồ tô vẽ. Thật khó tưởng tượng được, chỉ bên dưới rốn của gã, là cả một cơ đồ khủng bố với...  7 cái chi mềm. Đan Hằng đếm đếm một lúc, ra được 7 cái. Nhưng họ bạch tuộc thì đều có 8 mà nhỉ? Chẳng lẽ trong lúc giao tranh bị thương đứt mất? Nó cứ đứng lọ mọ ngó nghiêng được lúc lâu, bây giờ thì chủ nhà đã đi ngủ mất rồi, phải làm gì bây giờ? Đan Hằng bơ vơ lạc lõng, cứ hí hoáy đứng ở đó nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng không hiểu sao một tấm bia văn tự đặt trên bàn gần ấy lại lọt vào ánh mắt của nó. Có thể nói, văn tự và học thuật dường như là hai thứ mà nó được nhìn thấy, tiếp nhận nhiều nhất trong đời. Hiện giờ chủ nhà thì ngủ say mèm rồi, còn nó thì kiểu gì sau khi gã tỉnh dậy cũng sẽ phải vào trong, hay là cứ vào trong ngồi chờ trước vậy. Dù biết rằng đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp, nhưng đầu óc Đan Hằng khi ấy lại chỉ viện ra đủ thứ lý do để bản thân có thể tiến vào trong mà không có chút tội lỗi nào. Đường đường là thái tử của thủy cung, hà cớ gì phải e dè nhún nhường với thường dân, nó nhớ rằng đây là sự kiêu ngạo của vị anh cả được định sẵn sẽ tiếp ngôi của phụ thân. Lỡ đâu ở bên ngoài sẽ bị sinh vật nào đó bắt đi mất, nó nhớ rằng đây là cái tính cầu toàn cẩn trọng của cô chị thứ trưởng thành nhất đám trẻ, luôn dặn dò nó đủ điều. Và quả nhiên, thằng bé nhắm tới tấm bia văn tự ấy trước.

"Quá trình sinh sản của họ bạch tuộc...  con cái, con đực...  giác chân, xúc tu đóng vai trò truyền tinh dịch… kết noãn, trứng… 56,000...   " - Đan Hằng cứ chăm chú mày mò đọc đọc, dường như cũng rất có hứng thú với những kiến thức mới mẻ trong tấm văn tự, đến nỗi không để ý bóng dáng ai phía sau đã chầm chậm trồi lên từ bao giờ...  

"Ack?" - một cái chi mềm to bự quấn lấy eo của nó đầy đột ngột, khiến vị hoàng tử nhỏ nhất thời không kịp phản ứng, khi nhìn xuống dưới đã thấy bụng bị siết lấy bởi cái vòi to mềm nhớt nhợt. Nó giãy giụa trong cơn hoảng loạn, ngoái đầu lại nhìn.

Nhận còn ngái ngủ lim dim, đôi ngươi đờ đẫn hằn tia máu đỏ khé díu mày khó chịu, gã biết có kẻ đột nhập phá hoại giấc ngủ dịu ngọt của gã. Một con cá cơm nghịch ngợm phá hoại cơn mộng mị của gã, đúng là to gan, dường như tiếng xấu còn chưa đồn xa tới vậy. Nhận vươn vai, xương cốt khe khẽ mấy tiếng răng rắc, có lẽ là vừa ngủ rất ngon, cũng rất lâu. Đan Hằng khi này mới có cơ hội được nhìn toàn cảnh cơ thể săn chắc vạm vỡ như tạc ngà, chỗ cần mềm mại sẽ uyển chuyển uốn nắn, chỗ cần gai góc sẽ trông cứng rắn đến đáng sợ. Đan Hằng nhìn tới mức ngẩn người, có lẽ cả tộc người cá mình dây của nó cũng chẳng thể có lấy một ai trông khủng bố như thế này, nhất thời bị sốc văn hóa rồi. Nhận bị người ta nhìn đắm đuối như thế, trong lòng nổi lên chút hứng thú với con cá nhỏ không biết sợ này, vì trước kia hễ ai nhìn thấy gã đều co giò bật văn: "đừng ăn thịt tôi" rồi bỏ chạy.

Hàng mi gã rũ xuống, đôi ngươi dịu lại, thâu gọn hình bóng mảnh khảnh nhỏ bé của Đan Hằng vào trong tầm mắt. Da trắng, hơi gầy, vùng bên ngực lồ lộ những gò xương sườn ẩn hiện. Xương quai xanh sâu hõm, lả lướt lên là phần cổ xinh tươi mơn mởn. Vây cá bọc một lớp vảy xanh ngọc, phản quang dù nơi này chẳng có mấy ánh dương le lói, đôi chỗ còn lấm chấm mấy hột ngọc trang trí. Đan Hằng cứ như tự phát sáng trong khoảng không u tối vậy, tự trở nên nổi bật theo cách của nó. Nhận co xúc tu, kéo nó lại gần, trực tiếp dùng mũi ngửi từ đầu tới chân. Mái tóc hơi rối, ở phần gáy lại mọc lọn phủ dài khắp lưng, thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của những rạn san hô phía Tây. Gã không kiêng dè vùi sát đầu vào hõm cổ nó, hít một lượt, rê chóp mũi trượt từ rãnh xương quai xanh xuống ngực, rồi dọc xuống bụng. Gã đưa đầu lưỡi liếm lấy cuống rốn, bàn tay tì miết lên những chiếc vảy đuôi trơn mướt láng o khiến Đan Hằng giật nảy người.

"Ừm, cũng ngon." - Nhận nói đùa, nhưng Đan Hằng thì tưởng thật. Nó sợ điếng người, từng thớ cơ căng cứng lại không dám phản kháng, dù cho hai bàn tay nó đặt trước ngực Nhận ra chiều muốn đẩy ra xa. Giọng nói trầm lắng thỏ thẻ - "Biến thái…  "

Nhận không để bụng điều đó lắm, ngược lại muốn nắm bắt chút thời cơ chơi đùa, tạo chút ấn tượng "tốt" cho cậu trai trẻ.

"Biến thái? Ăn mặc như muốn leo lên giường nhà người ta tới nơi, lợi dụng lúc không ai phòng thủ để lẻn vào nhà ăn cắp văn vật, xong bị bắt còn mặt dày nhòm ngó một cách vô liêm sỉ. Nói lại xem ai là kẻ biến thái?" - Nhận thô thiển nâng mạnh cằm nó lên, mắt cả hai giao nhau. Đôi ngươi đỏ au sáng rực phong phanh trong bủa vây u tối, rót đầy bởi dục vọng và bao hiềm ý ẩn sau bức màn mờ mịt. Đan Hằng nuốt nước bọt, nó sợ chết chết đi được, nhưng nó đã lỡ xả thân vì mọi thứ rồi. Sự an nguy của hai cô gái kia quan trọng với nó hơn rất nhiều, Stelle, March 7th, hai cái tên quanh đi quẩn lại lòng vòng trong tâm trí nó, lấn át đi nỗi sợ râm ran âm ỉ.

"Ta đã ký giấy đính hôn tạm thời với ngươi rồi, từ giờ ta là hôn thê của ngươi." - Đan Hằng gằn giọng cương nghị tuyên bố như phản bác lại, dù lúc đó ai cũng thấy cái vây đẫy đà của nó run như cầy sấy. Nhận tiếp nhận mớ thông tin này, không ngờ bản thân đã bị "bán" đi trong lúc không hay biết gì. Đầu nó nghĩ ngay tới con ả phù thủy nào đó thích hành tung thần bí, chỉ có con ả đó mà thôi...  

Vừa lúc ấy, chiếc vỏ ốc xà cừ được liệng ở góc phòng. Nó là thiết bị liên lạc bản tiên tiến nhất của thủy cung, là Phù Ca phải xếp hàng kham khổ lắm mới sắm được cho tên "mù công nghệ" này một cái bản giới hạn của hội phù thủy, đó là cô ả kể thế. Gã đảo mắt, chuyền cái vỏ ốc tới bên tay rồi kề lên tai.

"A Nhận? Không ngờ chú lại bắt máy của tôi, có bản lĩnh dùng được ốc xà cừ sao không tự đi tìm bạn gái?" - truyền đến từ đầu dây bên kia là tiếng giọng lanh lảnh thân thuộc. Gã đanh mắt lại, cái nhìn vẫn găm chặt trên cơ thể nõn nà của Đan Hằng, vừa thuận tiện đặt cả bàn tay ôm trọn bầu ngực mềm mại, đầu ngón tay trỏ vân vê núm ti - "Cô bán tôi đi hả?"

Bên kia truyền tới tiếng cười ngặt nghẽo.

"Ơ hay, sao có thể gọi là bán. Chàng hoàng tử bé nhỏ kia tự giao thân tới cho tôi, chúng tôi lập một cuộc trao đổi nho nhỏ. Tôi đã hy sinh lợi ích cá nhân để nghĩ tới cái thây già ế xệ của chú đó, đây là cơ hội có một không hai đấy, chú mà từ chối thì cậu ta cũng chỉ có thể xuống nước cầu xin chú thôi." - A Nhận nhíu mày, cái chết, cô ta vừa ngầm nhắc tới khế ước phù thủy. Rốt cuộc thằng nhóc này tơ tưởng tới cái quái gì mà bất chấp cả mạng sống của mình tới vậy, gã ném cái nhìn vừa hoài nghi, cũng vừa khâm phục độ ngu ngốc của con cá cơm này. Ngón tay trỏ vẫn ve vãn không ngừng, đôi khi còn nhún nhảy, lấn lướt mặc cho chủ nhân của nó có nín chặt tiếng rên la mà phản kháng - "Chú sẽ không từ chối đâu, nhỉ? Tôi đã kiểm tra kỹ lắm rồi."

Nhận không đáp lại lời nói nửa khiêu khích nửa cợt nhả của cô ả, ném con ốc xà cừ sang chỗ khác. Núm ti nhỏ trực tiếp bị kích thích chà xát đã trở nên nhô căng ửng đỏ lên, giống như gò má hây của chủ nhân nó từ bấy giờ, Đan Hằng oán trách nhìn gã. Nhận liếc nhìn cái cổ tay chi chít vết cào cấu lờ mờ của mình, rồi lại ngước nhìn nó.

"Nhỏ quá." - Gã đặt tay lên hai bên eo chàng hoàng tử trẻ, không biết là do sự khác biệt to lớn về kích cỡ ngoại hình hay là do Đan Hằng thật sự gầy hơn hắn nghĩ. Những con đực thuộc họ bạch tuộc thường đi tìm những con cái to lớn để đẻ được nhiều trứng, nhưng so với một cá thể khác loài lại còn bé tin hin thế này thì dường như không khả quan - "Không mắn đẻ."

Gã đặt ngón tay, lướt một đường thẳng tắp từ rãnh xương quai xanh, xuống ngực, rốn và xuống gần đến bẹn.

"Ở đây nhỉ?" - Nhận miết mạnh một đường ở nơi dưới bụng, dường như nhận ra một điểm mới mẻ ở đó, Đan Hằng giật nảy mình khom người lại né đi. Gã ghì chặt eo của nó gần lại, liên tục tì miết lên vùng vảy sần sùi dày hơn một cách đáng chú ý ấy, như thể nó chỉ là một lớp áo che chắn đi thứ gì đó quý giá - "Giấu cũng kĩ phết, thái tử cưng chưa bao giờ đụng đến nó hả? Lớp vảy chưa bị tốc lên này."

Đan Hằng có cảm giác như bị xúc phạm, mẹ dạy rằng nơi ấy là vùng cấm của nhân ngư, khi chưa kết hôn thì không được chạm đến. Dù đã được lớp vảy cứng giòn phủ lên bảo vệ, nó vẫn cảm nhận được gã ác ma này dùng một lực đủ để khiến nó day dứt, nảy sinh một cảm giác kì quặc. Vừa xót vừa nhột, nó đặt tay lên tay gã, dường như cũng nhận ra sự vô nghĩa trong việc cố gắng cầu xin gã dừng lại. Nhận cẩn thận tìm một cái vảy an toàn, khẽ khàng dùng móng tay bật nó lên rồi luồn xuống phía dưới lớp giáp mỏng cứng ấy, tinh tế tránh để nó chọc ngược vào thân vật chủ gây đau đớn. Đầu ngón tay gã đã trực tiếp tì lên một phần thịt mềm mại, ấm nóng, ẩm ướt, cũng rất nhạy cảm với dị vật từ bên ngoài. Đan Hằng khẽ rên một tiếng ngại ngùng, nhưng rồi nó nghiến chặn răng, bặm lấy môi như muốn giấu diếm đi sự thật đáng xấu hổ đó. Miệng hoa bí mật đã bị phát hiện, giờ đây còn bị người ta chơi đùa, những chân giác vảy mọc dày cứng bị tốc lên nhẹ cũng khiến sự nhạy cảm gia tăng một cách đột ngột.

"Còn khít quá, thật sự chưa từng đụng đến ư?" - dĩ nhiên rồi, Đan Hằng mỗi ngày chỉ vùi mình vào văn tự và các con chữ, đến thời gian ăn ngủ còn quên chứ làm gì nghĩ đến mấy loại thú vui này. Chỉ tiếc là kiến thức lý thuyết thì nó sõi rất nhiều, nhưng đa phần kỹ năng sống thực tế thì thiếu hụt nghiêm trọng - "Nếu thế thì e là phải mát xa cho nó một chút rồi."

Vừa dứt lời, những giác hút đen đúa từ tứ phương bủa vây đến, luồn quanh eo, nách, cổ của nó. Cổ tay, vây của nó bị quấn chặt cứng lại, một lực đủ để nó không thể cựa quậy nhưng không khiến nó đau. Bầu ngực bị hai cái vòi quấn lấy nắn chặt, nhào nặn như bột, chúng đi thành vòng xoáy hướng vào trong núm ti và dùng đầu vòi gảy chọc. Khoái cảm nhất thời bùng cháy lên như lửa đốt toàn thân, những giác hút này tiết ra thứ chất nhờn như tình dược, khiến cho mọi quỹ đạo nơi chúng mó qua đều trở nên rát buốt. Đầu ti nhô cao bị những chân hút mút cho muốn tỉ tê, lúc thì mút rất mạnh, lúc thì hời hợt như phớt nhẹ. Đan Hằng cắn chặt môi, cố gắng không thốt ra bất cứ thứ âm thanh thừa thãi nào. Nhưng Nhận đọc nó như cuốn sách, gã luồn cái xúc tu vào khóe miệng của nó, vừa khéo để một khoảng trống đủ để những thanh âm nén đọng len lỏi ra ngoài. Bầu không khí càng lúc càng trở nên kích tình, văng vẳng dư âm rên rỉ phóng đãng.

Nhận bên dưới này cũng bận rộn chẳng kém, nó cẩn thận tách những cái vảy bảo vệ ra, chúng đóng thành cái màng yểm trợ cho miệng hoa múp máp ở bên trong. Đôi khi lỡ tay mạnh quá sẽ khiến những cái chân vảy chọc ngược vào trong thịt, sẽ vừa gây đau đớn, vừa đem đến một cảm giác kích thích tột đỉnh. Vì đây là vùng nhạy cảm, chứa nhiều đường dây thần kinh nhất, đồng nghĩa với việc từng hành động của gã dù là bên trên lớp vảy láng mượt nó đều cảm nhận được.

"Em may mắn đấy." - Nhận hơi liếc nhìn lên biểu cảm của nó, dù mặt vẫn đang đối gần với chỗ nhạy cảm - "nếu là những tên đầu búa khác, chúng đã xé luôn lớp vảy vớ vẩn này ra và đụ lấy đụ để rồi."

Đan Hằng rùng mình, vảy đối với cá có thể nói chính là một phần cơ thể, là da là thịt bảo vệ cho các cơ quan bên trong. Bị lột vảy cũng giống như bị lột da vậy, thật không tưởng tượng nổi cơn đau có thể ập đến vào lúc đó. Sự chăm chỉ của gã cũng không bị phụ lòng, lớp vảy được tách đều sang hai bên, lộ ra cái miệng thịt ửng hồng co giật. Gã miết đầu ngón tay dọc theo khe híp ấy, cảm nhận từng giao động kích thích, trơn trượt, mềm nhũn. Cái vây nhỏ bắt đầu quẫy mạnh, run lên bần bật dưới lực giữ của cái xúc tu già cỗi. Đan Hằng đôi tai đỏ au, bắt đầu thở ra những đụn bong bóng to, chứng tỏ đang thở gấp. Cảm giác như vừa bị tụt quần ra cho người ta xem vậy, đã thế Nhận còn đặt tầm mắt gã song song với nó, thật quá xấu hổ.

"Cầu xin ta đi." - đặt hai bàn tay lên sau mông nó vỗ nhẹ, như dỗ, gã không nề hà mà đặt điều kiện cho vị hoàng tử trẻ - "Cầu xin ta cho cậu mang trứng của ta, cầu xin ta giúp cậu hoàn thành bản khế ước đi."

Nói cho dễ hiểu thì là cầu xin được sống. Còn nói cho người đọc hiểu thì là cầu xin được đụ.

Đầu óc Đan Hằng trở nên rối ren, loạn mòng mòng như mèo cào, sao vạch vảy người ta cho đã xong mới đòi cầu xin vậy? Nó mang uy nghiêm của hoàng tử Thành Hải Vực, sao có thể hạ mình mà xuống nước bày tỏ sự ham muốn vô độ với những loại hoạt động trần tục vô liêm sỉ đó chứ? Nhưng dù sao bây giờ cái gì cũng làm rồi, bản đính hôn tạm thời cũng đã kí. Nếu nó không thể mang đủ số trứng mà gã yêu cầu, nó sẽ bị những ả phù thủy ở phía bờ Bắc đuổi cùng giết tận vì dám phá bỏ khế ước. So với việc đó, nó đã không thể lên bờ, lại còn mạo hiểm tính mạng của chính mình. Có thể nói, mọi nước đi số phận của nó bây giờ phụ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông này, dù muốn dù không.

Đan Hằng bặm cắn môi, đôi mắt ve vởn dục vọng đầy ủy khuất.

"Cầu xin ngươi...  " - khuôn miệng mím mím, khép mở - "Cầu xin ngươi, hãy khiến ta mang thai...  "

Nhận hơi bất ngờ, đứa nhóc này khác xa với tưởng tượng của gã về mấy tay hoàng gia lắm tiền lộng quyền, hoặc có lẽ những thứ như thế chỉ xảy ra ở nơi quê hương nhơ nhuốc bẩn tưởi của gã mà thôi. Gã nhướn người, đặt lên bờ môi mềm mọng ấy một nụ hôn sâu. Đan Hằng ngẩn người, nhưng chấp nhận cam chịu. Nó cảm nhận được miệng của mình bị giày xéo bởi một phần da thô ráp, sần sùi, dường như cũng có sẹo. Đầu lưỡi dễ dàng men theo làn nước tiến vào sâu trong động, lướt một vòng quanh vòm miệng, miết lên những chiếc răng, tì lại ở đầu cái răng nanh cảm giác như có dằm đâm. Ở bên dưới, tay gã mon men mùi mẫn, xoa bóp, nâng niu để cậu em bên dưới này quen dần với những tác động bên ngoài. Hai tay của nó được thả tự do, Đan Hằng thuận đà vịn lên vai gã mà thả lỏng, tìm một điểm tựa thoải mái cho chính mình. Chiếc áo đan rêu mỏng tang tốc lên trên ngang cổ, phần ngực bị xúc tu vặn nắn lấy đã đỏ bừng lên như bị sưng, vừa ngứa vừa nhột.

"Em ra nhiều thật, bên dưới này ấm lắm đấy." - gã nói về phần nước quanh âm đạo của Đan Hằng, thường thì đa số chất lỏng sẽ bị hòa lẫn cùng nước mặn, nhưng nhiệt độ thì không thể hòa tan ngay được. Dịch thủy đặc quánh như phân tách hẳn so với chất lỏng xung quanh nó, tỏa ra một vùng nhiệt độ nóng ẩm bao bọc lấy bàn tay gã. Đan Hằng ngượng ngùng với phản ứng sinh lý này của cơ thể, dù không được dạy, nhưng nó đã từng tự mày mò đến những thứ kiến thức thuộc giáo dục giới tính của nhân ngư Thành Hải Vực. Nhận không cản trở việc Đan Hằng lén lút hấp háy nhìn lỏm từng động tác gã thực hiện với cái miệng nhỏ của nó, điều này phần nào khiến nó nới lỏng cảnh giác hơn, cũng quen với việc bị sờ đến hơn.

Lạ thật, Nhận khác xa so với tưởng tượng của nó, so với những lời đồn thổi trong bong bóng nước. Gã nâng niu nó như bằng cả sức lực của mình, dù cho kỹ thuật của gã khiến nó thật sự đê mê. Đan Hằng hơi ưỡn eo, lén cạ một phần cơ thể lên thân những lọn xúc to không ngừng tỉ mẩn quyến luyến khắp người nó, như một sự hồi đáp, cũng tỏ rõ sự mong cầu từ trong tâm khảm thành hành vi của mình. Nó nuốt nước bọt, má hửng lên khi nhận ra sự trơ trẽn của chính mình, tuy vậy dường như Nhận đã dễ dàng nhìn ra rồi. Bàn tay đang mơn trớn vào thế như muốn châm chọc, gã bắt đầu đụng vào nó bằng những đầu ngón tay thô ráp, tay còn lại luồn ra sau lưng của nó. Bờ lưng mướt mát, lộm cộm trôi tuột theo đôi xương cánh bướm đẹp đẽ, chạm tới chấm chân hai cái vây tí nị khẽ phe phẩy phía sau. Gã vuốt dọc sống lưng nó, đặt tay lên thắt lưng, thình lình ôm siết nó lại. Hai ngón tay bố trí sẵn cũng theo đà trôi tuột vào trong thành lũy ẩm ướt, Đan Hằng giãy lên cái mạnh vì xót, nó bấu chặt vai gã muốn rách cả da. Khuôn miệng mở lớn rít lên vì đau, cảm giác như chỗ ấy như vừa bị xé toạc ra vậy, sự chênh lệch kích cỡ này không thể đùa được.

"Ack, agh... ah... chậm... " - cơ thể nó run rẩy, huyệt mật ôm trọn lấy hai ngón tay gã không ngừng co rút như muốn đẩy dị vật ra bên ngoài, cũng không ngừng tiết ra dịch nhờn để làm dịu đi cơn đau thể xác. Nhận không lấy làm lạ với biểu hiện này, gã chỉ khẽ nhíu mày, thực hiện giao phối thế này quá nguy hiểm Con cá nhỏ này rõ ràng biết điều đó hơn ai hết, nhưng nó vẫn chọn đánh cược. Gã chỉ nổi lên một chút ghen tị, không biết những loại cảm xúc dành cho nhân loại dư thừa phải quý giá tới mức nào nó mới quyết liệt như vậy. - "thả lỏng đi, sẽ bị thương đấy."

Đan Hằng thở dốc, từng ngụm bóng rõ to trồi ra từ miệng của nó, gồng cả tứ chi chỉ để duỗi cơ buông lỏng quen dần với cơn đau.

Ngón tay bên trong chẳng nằm im thin thít, cũng chẳng ngoan ngoãn. Sau khi nhận thấy vùng không gian xung quanh đã không còn bài xích hoạt động của mình nữa, nó thỏa sức vẫy vùng chọc ngoáy chẳng nề hà. Gã tì lên từng nhúm thịt trong ấy, tham lam khai phá vùng đất mới, chạm đến những nơi chưa ai có ai từng chạm đến. Ngón tay co rồi duỗi, tách rồi mở, từng cung bậc cảm xúc giao thoa khiến vị hoàng tử trẻ chưa trải đời muốn điên dại. Trinh tiết cả đời của mình bị trêu đùa dưới tay của một tên đàn ông bặm trợn ế mọt gông, nhưng nó không thể phản kháng được, thậm chí còn tự hỏi không biết mấy loại kỹ thuật này là gã học một lượt để vớ được ai là nắm thóp tới cuối đời luôn hay không.

"H… hay là dừng lại đi. Cảm giác lạ lắm… " - Đan Hằng mếu máo cầu xin, nó biết đây chỉ là lời nói nhất thời do cảm xúc hỗn độn mà ra, có lẽ nó không nghĩ mọi thứ sẽ khổ sở tới vậy. Nhưng rất may, Nhận trông không giống như sẽ bỏ qua con mồi béo bở ngon thơm xinh xắn tự dâng mình như thế này, ánh mắt gã sớm rót tràn dục vọng. Hơi gằn giọng như dỗi - "Không phải lạ, mà là sướng!"

Bất thình lình, ngón tay đang nhịp đều đều trong thành vách cong lên, trực tiếp công kích vào cái đệm thịt mềm ấm đã nhũn đi vài phần. Đan Hằng ưỡn thẳng eo, chiếc vây lớn gập xoáy lại, vừa hay thành một hình vòng cung vô cùng đẹp mắt. Tiếp sau ấy, gã lùng sục không ngừng một cách thô bạo, dòng nước mặn phía bên dưới bị khuấy động đến mức sủi toàn bọt lên, giống như cảm giác của tử cung của Đan Hằng lúc bấy giờ. Những giác hút bấu chặt lên bầu ngực đỏ au vì nắn bóp không ngớt, đầu ti nhun cứng vì bị châm chọc. Khoái cảm cuộn trào tới như thủy lưu ngày lũ, không ngừng va đập vào bức tường lý trí kiên cố của chàng hoàng tử trẻ, ít nhiều cũng khiến nó mai một mà lung lay dần. Vậy ra thứ cảm giác mê man trên từng biểu bì ấy của nó là sướng. Nó sướng chết đi được, thần trí muốn rã rời, cơ khớp muốn lung lay, chỉ muốn nhoài người ra đây mà phó thác toàn bộ mọi thứ cho gã đàn ông đê tiện này ngay bây giờ. Dịch thủy nóng ấm đã dạt dào quanh bụng của nó, cảm giác khản đặc, không ngờ nó lại ra nhiều đến vậy chỉ với một bàn tay. Giờ đây, chỗ nào trên người cũng hôi hổi, cảm giác như chỉ cần chạm vào là sẽ có thứ gì đó bung tỏa. Nhận ôm trọn lấy cơ thể run rẩy của nó vào lòng, ghé sát miệng mà thỏ thẻ bên tai.

“Thái tử à, chỗ này đã ướt lắm rồi, đã mềm lắm rồi. Không biết ngài có muốn tiến tới bước kế tiếp không?” – rõ ràng, câu nói này vừa mang ý khích đểu, vừa không đòi hỏi một câu trả lời thật sự. Đan Hằng chỉ tựa cằm trên hõm cổ gã mà hổn hển, đôi mắt vẫn còn rơi trong cái quẫn trí đê mê, khe khẽ đáp – “Ức...   làm nhanh đi…  ”

Có lẽ là gã hài lòng, khóe môi Nhận nhỉnh lên một nụ cười nhẹ. Dẫu cho biết đây chỉ là một giây phút gã rủ lòng thương hại tới con cá bé nhỏ này mà cứu nó một phen khỏi cái cay nghiệt của khế ước phù thủy, dẫu cho biết nó chỉ tìm tới đây một khi cái nguyện vọng hão huyền gì ấy của nó vẫn còn, rằng nó chỉ lợi dụng gã mà thôi, nhưng sau tất cả những chuyện này gã vẫn thấy điều đó đáng. Vốn nghĩ rằng có thể an tĩnh những ngày kế gần cuối đời để chấp nhận cuộc sống cô đơn, không ngờ viên ngọc này lại tìm tới gã trong đêm đông u tối. Nhận nâng cằm nó lên, hôn lên khóe mắt mằn mặn nhẹ nhàng của nó. Ở nơi biển sâu này, nước mắt sẽ hòa cùng với biển khơi, cũng giống như mọi cảm xúc dư thừa đều trở nên không cần thiết. Sinh ra ở đại dương biển mẹ, chúng phải chấp nhận một cuộc sống dẫu cho chẳng thể như mong muốn, chúng không được khóc, vì khóc chính là một cách để tỏ ra bất mãn với thế giới này. Gã lê bờ môi trượt dọc sống mũi của nó, nhấn nhẹ lên đỉnh chóp hơi run run, rồi hai gò má, rồi môi, rồi cằm, rồi xuống tận cổ và xương quai xanh.

“Bia văn tự khi nãy, em có đọc được không?” – Nhận đột nhiên hỏi, Đan Hằng thoáng giật mình, bởi khi nãy bị trói nó đã quăng tấm đá trơ trọi ấy đi đâu cũng chẳng biết rồi, sợ bị hỏi tội vì làm mất đồ người ta – “nó nói rằng, họ bạch tuộc có 8 cái chi mềm, một trong số ấy đóng vai trò như bộ phận sinh dục của con đực."

Đan Hằng níu kéo sự tỉnh táo trong cơn mơ hồ, lục lọi trong dòng ký ức bất chợt chỉ thoáng qua. Hình như đúng là khi nãy có tiếp nhận kiểu kiến thức này, chẳng biết là vô tình hay cố ý, cái xúc tu to vật vã chìa lên lấp ló ở khóe mắt nó, thu hút sự chú ý kéo theo cơn hoảng sợ dọc sống lưng nổi lên cả da gà. Phải nói, kích cỡ này khác một trời một vực với ngón tay đơn thuần. Nó hơi liếc mắt xuống dưới, trông thấy cái hông của gã, nơi vốn dĩ nên tồn tại một chiếc xúc tu đã cụt lủn đi thấy rõ. Nơi ấy đã lành lại rồi, căn bản đã thành sẹo lồi, nó nổi lên cái hứng tò mò với câu chuyện phía sau nó.

"7 búa...   " - Đan Hằng thì thầm, nhưng nó biết Nhận nghe được, cũng hiểu được.

Đáp lại nó, gã chỉ nín thin thít. Vừa muốn vừa không muốn đề cập.

"Piranha." - Nhận đáp ngắn.

Họ piranha nổi tiếng với tính tình không thích giao hảo, cấu tạo cơ thể của chúng giống với nhân ngư, nhưng vẻ bề ngoài thì lại giống một bộ xương khô khốc nhơ nhuốc gớm ghiếc. Chúng tụ tập ở nơi được gọi là Tử Vực của đại dương - mặt tối của biển mẹ, chà đạp lên nhau để cào cấu lấy một sinh mệnh mong manh, độc đoán. Tần suất sinh sản của chúng rất nhanh, cũng rất nhiều, nhưng vì sự khan hiếm sinh vật sống ở Tử Vực nên tập tính của chúng trở nên khát máu và tàn ác, có thể ví như một bụm ung nhọt của vùng nước mặn, thù ghét tất cả giống loài. Nhận hơi liếc sang nó, khẽ cười mỉm.

"Hồi đó có một con cá cơm ngu ngốc, bén mảng vào thủy phận Tử Vực. Nếu không phải ta vô tình đi ngang qua ấy lúc lấy thuốc, thì nó đã bị xơi tái rồi." - gã cố tình kể cho Đan Hằng nghe.

"Ngươi, ngươi cứu người của ta? Nhưng người ta luôn nói ngươi là ác bá...   " - Đan Hằng đẩy nhẹ người của Nhận, mặt đối mặt với gã ta.

"Ồ, không ngờ làm ơn mà đã trở thành phản diện trong câu chuyện của người ta từ lúc nào không hay rồi. Thật oan ức cho thường dân ta quá." - Nhận vừa cười cười vừa nói như trêu, nó cũng chẳng biết được có câu nào là thật, câu nào là dối - "ta không có ý kể công với tiểu thái tử, em muốn tin hay không thì tùy."

Nhận xoa xoa bắp tay Đan Hằng, dù nói thế, đôi mắt của gã lại tỏ ra uất ức một cách lộ liễu, thiếu điều như sợ người ta không nhìn ra sự oan uổng của mình. Đan Hằng đột nhiên thấy lúng túng, nó không rõ Nhận đang mong muốn điều gì, trả đũa, tiền công, một sự trao đổi hay là… đền đáp. Bầu không khí trở nên lạ lùng, dường như cả hai đều chờ đợi đối phương chủ động, dựa trên ánh nhìn như gai chọc của Nhận, Đan Hằng biết nó đang lép vế. Nó mím môi, khẽ rũ mi né tránh việc giao cảm bằng cái nhìn.

"Ngươi… thế còn chuyện tàu ra khơi bị đánh cho đắm…” - Đan Hằng được dịp khơi lên tin đồn cũ nó nghe được từ sóng biển, Nhận hơi đảo mắt hồi tưởng ngẫm nghĩ - “Đều là tàu của đám nhân loại tò mò hiếu chiến, em biết mà, không phải kẻ nào trên đó cũng sẵn sàng kể chuyện hát ru cho em nghe đâu. Sau mỗi cơn rung chấn từ mặt nước, em có cảm thấy biển sẽ có mùi thuốc súng không?” - gã cười trong họng, thầm trêu chọc sự ngây thơ của vị thái tử trẻ.

Đan Hằng khựng người trong thoáng chốc, có lẽ nó đã cảm thông được phần nào nguyên nhân cha đặt ra giờ giới nghiêm và luật cấm túc dành cho Thành Hải Vực. Nhưng dù vậy, mong muốn được chìm đắm trong cuộc sống nơi đất liền vẫn nau náu trong tim vị thái tử trẻ, nhiêu đó cảm xúc rung động dường như vẫn không thể làm nó chùn bước.

Ngươi… như vậy vẫn rất đẹp… " - nó vô thưởng vô phạt túm lấy, xoa xoa cái xúc tu không chạm vào mình. Tròng mắt Nhận co lại, trông như bất ngờ trong một khoảnh khắc, rồi nhanh chóng trở lại bình thản.

"Em đang xoa cái ấy của tôi."

Đan Hằng đứng hình, chắc không ngẫu nhiên thế đâu hả? Tay nó cứng đờ, mon men lủi thủi rời xuống, trả lại "quốc bảo" về vị trí cũ. Nhận cười xòa với dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của nó, không có ý định bỏ qua cho cơ hội này.

"Em làm tôi hứng rồi, mau chịu trách nhiệm đi." - gã vô liêm sỉ cầm lấy tay nó, đặt lại lên cái xúc tu đã căng cứng. Dù bạch tuộc không có thân nhiệt đặc biệt, nhưng dường như Đan Hằng lại cảm thấy có luồng khí tức ấm nóng tràn lên từ lòng bàn tay nơi nó tiếp giáp với vật thể mềm mềm dài dài kia.

Cái đầu vòi ấy nhỉnh dậy, lướt dọc rãnh bụng của nó, xuống cả cái miệng hoa chỉ vừa mới dịu đi một chút. Nhận để cái xúc tu quấn quanh eo níu giữ lấy vị hoàng tử trẻ, còn gã dùng cả hai tay tách hai bên thịt nộn ra, để cái miệng dọc hé mở sẵn sàng đón tiếp vị khách bên ngoài. Chiếc xúc tu ma sát nhịp nhàng, còn nó chỉ cảm nhận được rằng, cái thứ ấy có thể sẵn sàng xé đôi mình bất cứ lúc nào. Nhận nhận ra mọi dao động nhỏ từ cái miệng xinh co giật trên vùng cơ thể của mình, gã ngắm nhìn chàng nhân ngư bé nhỏ một cách thỏa mãn, trìu mến. Đan Hằng từ chống cự thành nhũn nhặn, nó biết có lẽ cả đời bản thân cũng không được phép có những loại mối quan hệ ngoài luồng như thế này, nhưng cơ thể thì cứ vô thức trôi tuột theo dòng nước đã rồi. Một thoáng mây mù, nó nhớ về mẹ. Mẹ là người yêu thương nó nhất, không phải vì nó giống bà nhất nhà, mà bởi lẽ nó là người duy nhất tin vào những câu chuyện bà kể mỗi đêm. Chàng nhân ngư bé nhỏ mang trong mình một tâm niệm lớn lao về thế giới loài người từ khi còn bé, kế thừa tư tưởng của mẹ nó, mặc cho lối suy nghĩ tôn trọng trách của bạo lực và hư vinh lên đầu của Thành Hải Vực nói riêng và sự khắc nghiệt của biển cả nói chung. Mẹ là người duy nhất sẽ chủ động ôm nó vào lòng, lấp đầy những thổn thức của nó bằng tình yêu, những câu chuyện, những tiếng hát ru, và những cảm giác mới lạ mà nó chưa bao giờ được trải. Cũng giống với cái mà Nhận đang làm với nó bây giờ. Thật kỳ quặc, nó chỉ đang lợi dụng gã thôi kia mà.

"Làm cho ta mang thai đi...   " - Đan Hằng không thể chịu được nữa, nó không muốn chờ đợi thêm phút giây nào cả. Nhưng nó cảm nhận được, lời nói mang tính thúc giục lần này không còn toàn phần là vì ý niệm với thế gian trong tâm tưởng của nó, mà là một cảm xúc gì đó khác rạo rực trong cả dạ dày lẫn trái tim. Chà, chắc là nó đói.

Nhận cười dịu dàng, gã tóm lấy gáy của nó kéo gần lại, bờ môi đụng lên chóp trán lấm tấm tóc mai mềm mỏng. Chiếc xúc tu bên dưới lại lựa thời cơ lúc Đan Hằng khẽ xúc động mà mon men tiến thẳng vào trong, được ôm trọn lấy bởi thành vách mềm nhũn trở nên co giật khi tiếp nhận cự vật lạ lẫm.

"Ah... uh… " - cơn đau lập tức truyền lên đại não, đời nam nhi trong trắng của nó xem như mất rồi. Miệng hoa bị cố định tách mở một cách thô bạo, cảm giác rát buốt như muốn rách toạc làm hai giày vò chàng tiên cá bé nhỏ. Vòng tay Nhận ôm siết lấy eo nó, nom như thể đã đoán trước sự kháng cự bất ngờ này, gã vỗ nhịp nhẹ nhẹ lên cánh mông nó như dỗ, bờ môi vẫn ướm lên má.

Đan Hằng bấu chặt lên bắp tay cuồn cuộn của gã, nghiến răng kin kít cố gắng phân tán sự kích thích tột đỉnh, hòng diếm đi cái vẻ dâm đãng mỹ miều đầy cấm kỵ của chính mình. Lớp vảy lóng lánh trên đuôi như liên kết với cảm xúc của nhân nó, vừa khi nãy ủ dột nom đầy buồn bã, bây giờ lại chỉ thấy long lanh như niềm vui sướng không tên. Nó tựa cằm lên vai Nhận, ném cả cơ thể vào lòng gã mà duỗi hết cơ, phó mặc cho số phận đưa đẩy.

Những giác hút lờ mờ trên cái vòi xúc tu bám khít lấy thành thịt của nó, từng cú thúc ra vào được gã cẩn thận dùng lực hít lấy rồi bật ra, chiếc miệng hoa nhỏ nhắn bị dùng chút thủ thuật như vậy đã trở nên mềm nhũn, bất giác cũng không còn co giật bài xích nó nữa. Cặp ti hồng bị bẹo cho sưng đỏ lên, bầu ngực hằn đỏ những đường xoắn và giác chân tròn tròn xen kẽ nhau. Nhận cúi đầu hôn lên rãnh vú nó, rồi chuyển dần sang hai bên chóp đỉnh. Đầu môi khô nứt mút lấy phần thịt nộn mềm, nõn nà như da em bé. Đan Hằng khá gầy, eo nó nhỏ. Gờ xương sườn hiện lờ mờ từng vân trên da thịt nó áp vào lồng ngực gã, đường xương cánh bướm đẹp đẽ gã chạm đến từ lòng bàn tay. Nhận hôn lên hõm cổ của nó, để lại những dấu vết đậm tình trên làn da nhợt nhạt.

Ấy vậy mà trái ngược với những cử chỉ dịu dàng của gã, cái xúc tu nọ vẫn đục ngoáy không ngừng trong cái lồn nhỏ của tiểu thái tử. Mặc cho vùng vảy xung quanh bị tác động mạnh mẽ đâm chọc vào da non đem đến cơn khoái cảm mạnh mẽ, mặc cho chiếc vây bự không ngừng quẫy đạp lăn tăn bọt nước sùi trắng xóa.

Quá nhiều sự nuông chiều, quá nhiều hưng cảm. Đan Hằng cảm giác như có thứ gì đó như đợt sóng thủy triều sắp tràn đến, tê liệt mạch cảm xúc của nó, sẽ khiến nó rơi vào đê mê vô tận.

Nhịp thúc ngày càng nhanh chóng hơn, gấp rút đẩy cả hai đến gần với cực hạn. Đan Hằng gần như kiệt sức, nó bấu chặt lên gò vai gã mà cấu víu lấy chút đụn khí hô hấp một cách khó khăn. Nhận đỡ lấy eo của nó, để nó ngả và người mình.

“Ức… argh!...” - lượng lớn dịch trắng tràn vào khoang thịt nhỏ, ấm đến bỏng rát. Nó cảm nhận được phần dưới bụng căng trướng lên như muốn vỡ ra, đầy ụ, tràn ra khỏi miệng mép mà hòa mình với biển mặn lạ lẫm.

Ngay giây phút nó ngỡ tưởng chỉ cần chịu đựng tất cả những việc này thì mọi sự thứ xong xuôi, chiếc xúc tu vẫn chần chừ chưa rút đột nhiên căng phình lên, bít tất cả những kẽ hở ở miệng lỗ. Đan Hằng thất kinh, cơn đau lập tức ồ ập đến trên từng dây thần kinh của nó, cảm giác như thực sự bị xé ra vậy. Đây là phân đoạn mà Nhận lo lắng nhất, đó là lý do vì sao gã thật sự bận tâm việc Đan Hằng quá nhỏ, xúc tu của bạch tuộc đực sau khi giao phối sẽ phình ra để giữ cho tinh trùng không tràn ra khỏi cơ thể bạn tình. Đan Hằng đau đớn giãy giụa, nó càng vận động mạnh nó càng cảm thấy đau đớn, gã ôm lấy cơ thể nó dỗ dành.

“Thái tử ngoan, đừng động… nếu không sẽ bị thương… “ - dù vậy, tình trạng của Đan Hằng không khấm khá hơn. Cơn đau ngấm vào xương tủy nó, không ngừng bào mòn sức lực và tâm trí, nó lờ mờ cảm nhận được những cái ôm nhẹ nhàng, những lời dỗ dành ấm áp bên tai trước khi tất cả xúc giác đều trôi tuột khỏi cơ thể và rơi vào hôn mê.

Lùng bùng.

Bên tai nó là tiếng bọt nước sủi nhiễu loạn, cơ thể lạnh lẽo được bảo bọc lấy bởi làn nước ấm áp như vây quanh những miệng núi lửa ngầm. Đan Hằng ngửa mặt lên trời, cảm thấy vầng thái dương le lói nơi biển xanh sao mà gần ngay tầm với, nó mơ tưởng đến một bãi biển e lệ. Nơi có trời xanh mây trắng, gió trong lành, những con mòng biển kêu réo rả rích ngày chiều nắng ngả màu hoàng hôn đỏ thẫm, mùi bánh mì bơ nướng bán từ sạp hàng kề bờ bãi mà hai cô gái ấy hay mua cho nó ăn thử, bánh mì giòn rụm cắn một miếng là tan ra trong miệng. Thế giới thật rộng lớn, cũng thật tuyệt diệu, trái ngược với cuộc sống tối tăm chui nhủi đều là ganh ghét ở đại dương khắc nghiệt. Nơi bình yên nhất ở chốn này chính là vòng tay của mẹ, nhưng bây giờ mẹ cũng không còn nữa. Nó cảm thấy bản thân thật đáng thương. So với cả nhà, Đan Hằng giống mẹ nó nhất cả về mặt thể chất lẫn tinh thần. Dáng người nó thừa hưởng từ gen của mẹ, nhỏ gọn, mảnh khảnh, trái ngược với phần lớn anh chị em trong nhà đều có tướng tá đô con vóc dáng săn chắc của cha. Nó yêu thích và có niềm đam mê to lớn với học thuật và kiến thức nhiều hơn tập võ, thể chất của nó không tốt, thời gian rèn luyện thể chất do cha điều hướng nó đều hoàn thành ít hơn một nửa số thời gian so với anh chị bỏ ra. Anh chị nó đều là những người dũng cảm, liều lĩnh. Tất cả mọi thứ vỗn dĩ có thể tiếp tục như thế cho đến khi đôi bàn tay mẹ lạnh toát trượt rũ khỏi gò má nó, một linh hồn vĩ đại đã trở về với miền đất hứa. Nó nhớ rằng khi ấy cảnh sắc xung quanh nó như tối sầm lại, tai nó ù đi. Có lẽ nó không thể nhìn thấy được gương mặt yếu mềm khốn khổ hiếm thấy của anh chị nó vây quanh, đó là mẹ của nó, nhưng cũng là người đã mang nặng đẻ đau sinh ra họ. Thành Hải Vực hôm ấy chỉ có những tiếng khóc tang thương. Sự ra đi của bà không thể thay đổi sự sống của cư dân dưới biển, ngai vàng vĩ đại không mất đi, nhưng vị vua giàu lòng nhân ái ngày nào đã chỉ còn một trái tim nguội lạnh. Mẹ kể rằng, bà từng thủ thỉ với cha về tình yêu của bà đối với con dân xứ biển, rằng bà hy vọng rằng ông ấy có thể trở thành một bậc thánh nhân của tộc người cá đáng để lũ trẻ noi theo, bà ấy nói vậy khi đang xoa chiếc bụng bầu đứa trẻ cuối cùng - Đan Hằng. Mẹ ở bên cha lâu nhất trong số chúng nó, cái chết của bà cũng ảnh hưởng rất lớn đến tâm tưởng và lối sống của ông, lớn hơn rất nhiều so với những gì đám trẻ chúng nó phải trải qua trong đời. Có lẽ ông biết bà không chết vì loài người, nó chỉ nghiễm nhiên trở thành cái cớ ông vin vào để an ủi bản thân về việc ông không thể dành lấy bà ấy từ tay thần chết.

Thời khắc này, nó lại cảm thấy bản thân thật ích kỷ.

Cha luôn nhìn nó với một ánh mắt tiếc nuối, nó thấy trong đó hình bóng của mẹ. Anh chị luôn nhìn nó với một ánh mắt e ngại, nó thấy trong đó hình bóng của mẹ.

Đan Hằng vươn tay, muốn chạm đến vầng sáng dịu dàng ấy.

"Tiểu thái tử…" - Đan Hằng mở mắt theo tiếng gọi.

Nó mơ màng, cảm thấy sống mũi còn cay cay. Trước mắt nó là bờ ngực vững trãi của gã đàn ông vừa quen thuộc mà vừa xa lạ, thoang thoảng một mùi hương thơm nhè nhẹ của san hô, nó đang được Nhận ôm vào lòng. Giác quan dần được khôi phục sau cơn ngủ mê li bì quên trời quên đất, nó cảm thấy chân tay tê rần, đầu óc còn choáng váng.

"Ư…" - nó cố cựa người, nhưng kịp nhận ra miệng nhỏ của mình vẫn bị thứ đó phình to kẹt ở ngay cửa. Sự khó chịu khi này mới ồ ạt kéo đến, nhưng cảm giác không còn đau như ban đầu nữa, có lẽ qua thời gian thì chỗ ấy đã quen rồi.

"Đừng quấy, sẽ bị thương đấy." - Nhận ôm lấy eo của nó, gằn cho nó trở lại vị trí yên vị. Đan Hằng cũng chỉ còn cách nghe lời.

"Ta ngủ bao lâu rồi…?" - nó buột miệng hỏi, nhớ về sự khó tính của cha.

Nhận chần chừ một lúc lâu mới trả lời.

"Hai ngày."

Đan Hằng giật mình hoảng hốt.

"2 ngày?! Sao ngươi không gọi ta dậy, cha và anh chị sẽ truy tìm ta." - Đan Hằng vừa trách cứ vừa cố sức gượng mình, mặc cho cảm giác lạ lẫm nhoi nhói ở vùng nhạy cảm. Nó xoay đầu, định bụng tìm lối ra để nhanh chóng trở về trước khi quá muộn, thì nhận ra bản thân đã được chuyển tới một nơi khác tự bao giờ.

Một động tiên trông mà kì ảo, những tường thác đổ xuống biển cảm giác như có trọng lực, những rặng san hô phát sáng ở xung quanh, nơi nó đang nằm lên là một cái giường cỡ hoàng tử vô cùng êm ái. Một con cá hề đánh vây bơi qua trước mắt thu hút sự chú ý của nó, Đan Hằng hướng ánh nhìn dõi theo chú cá nhỏ, để rồi trông thấy một cái hố trời ngập tràn váng nước long lanh của hải dương. Tức cảnh sinh tình, nó cảm thán, không ngờ rằng ở biển xanh còn có một nơi thơ mộng đẹp đẽ như vậy.

"Đừng lo, đây là động tiên đặc biệt do ả Rái Cá đó cho tôi dùng. Trừ không gian bên trong, mọi thứ bên ngoài đều bị ngưng đọng. Thực tế em chỉ mới rời nhà 2 tiếng thôi." - Nhận nhổm đến choàng lấy eo của nó - "Đây là nơi để em dưỡng thai theo kế hoạch, nếu cần bất cứ thứ gì, chỉ cần một cuộc ốc xà cừ thôi."

Thời gian bên ngoài động tiên sẽ bị ngưng đọng, điều này đối với Dan Heng mà nói quá là khó tin nhưng nó không còn sức để đi kiểm chứng nữa. Nếu nó không phải lo nghĩ về sự truy tìm của người nhà, điều đó thật tốt. Nghĩ vậy, nó lại nhoài người xuống giường định bụng đánh giấc tiếp.

Nhận - người đã cam tâm thức 2 ngày liền để canh vợ ngủ, giờ đây vợ tỉnh dậy đã đòi bỏ trốn, giờ lại tiếp tục lăn ra ngủ. Đối với cuộc hôn nhân lập ra là để đẻ này, gã không chấp nhận. Thật ra là do mấy hôm nay gã chỉ được ngắm chứ không thể làm gì nên hơi ngứa ngáy thôi. Vợ dâng đến tận miệng, tại sao không thể tận dụng chứ?

Chính vì thế, ngay lúc tiểu thái tử lại sắp rơi vào giấc mộng đẹp, gã ôm xốc người nó dậy hôn một cái thật kêu.

"Ngươi làm gì vậy…?!" - Đan Hằng khó chịu ra mặt, phụng phịu. Những chiếc xúc tu bẽn lẽn mon men quấn lên người nó nói thay cho mong muốn của chủ nhân - "Anh đã thức chừng ấy giờ liền để canh em ngủ, bây giờ không báo đáp lại chút gì đó sao?"

Tay gã mon men sờ dọc mép miệng còn nhạy cảm mấy phần, nó chỉ vừa mới được rút ra, phần thịt nộn mềm ấm nóng khẽ run rẩy trên đầu ngón tay gã. Đan Hằng vội vã chặn hành động vô liêm sỉ ấy lại - "Bây giờ ta mệt lắm, không thể cho vào nữa đâu…"

Nhận cười ranh ma, ai bảo sẽ phải cho vào?

_________

Lục bục lục bục.

Con ốc xà cừ sẫm màu được mấy cái xúc tu truyền tới tay của một người đàn ông, từ đầu dây bên kia đã nghe thấy giọng của một người phụ nữ hóm hỉnh.

"Sao rồi? Chú hài lòng không?"

Bên này không đáp.

"Đồ ăn đem tới có thơm không?"

Nhận nghe xong, hơi chần chừ trước khi ụp cả cái lồn xinh ngang tầm mắt vào miệng vào mũi mà ngửi.

Hít hà.

"Có."

"Đồ ăn đem tới có ngon không?"

Nhận nghe xong, hơi chần chừ trước khi ụp cả cái lồn xinh ngang tầm mắt vào miệng vào mũi mà bú liếm húp như canh.

Xùm xụp.

"Có."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nắc nẻ.

"Thế thì tốt."

giuỳnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: