Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ngôi nhà chung

Trên đường đi, cả hai người được nhìn ngắm con sông dài đi qua thành phố, được thả hồn trên những tầng mây trắng trên nền trời xanh trong. Khi tới căn nhà số 42, Nguyên và Khánh đều ngỡ ngàng trước căn biệt thự to lớn này. Đây là một căn biệt thự có hai tầng. Xung quanh là hàng cây xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng, giữa hàng rào cây là một cánh cổng bằng gỗ đem đến một không gian đầy vintage. Sân trước là một thảm cỏ xanh có một cái ao nhỏ nuôi cá ở góc vườn, đường đi được lát đá dẫn lối vào nhà.

Bước chân vào cửa là một bậc thềm nhỏ, nơi mọi người có thể để giày dép. Sàn nhà được lát bằng gỗ tone màu nâu ấm kết hợp với các bức tường màu trắng kem mang đến cảm giác vừa ấm áp vừa sang trọng. Qua khỏi bậc thềm là lối đi dẫn vào phòng khách. Phòng khách không quá lớn, chỉ đủ để một bộ sofa màu kem cùng với một cái ti vi màn hình cong và một lối dẫn vào phòng bếp. Bếp và phòng ăn được xây trong cùng một gian nhà phía sau phòng khách. Kệ bếp hình chữ L với gam màu trắng ngay dưới cửa sổ hướng ra sân sau cùng với bộ bàn ghế nâu sáng được đặt giữa căn phòng khiến cả gian nhà trở nên rất ấm cúng. Chiếc cầu thang dẫn lên lầu hai nằm đối diện với kệ bếp, cách khu vực bếp bằng cánh cửa dẫn ra sân sau. Khoảng sân sau không quá rộng nhưng đủ để có một khoảng vườn nho nhỏ gồm khu bếp nướng với bàn ghế và khu hồ bơi có diện tích khoảng 50m vuông.

Ở tầng hai là một phòng khách nhỏ với bộ sofa màu xanh biển với khung ghế màu gỗ nâu sáng cùng với bàn trà nhỏ được đặt đối diện một chiếc ti vi màn hình phẳng. Giữa ti vi và bàn trà là lối đi dẫn ra ban công. Ngoài ban công là những chiếc chậu cây xinh xinh được chăm sóc cẩn thận đem lại màu xanh lục cho không gian thêm tươi mát. Xung quanh là các cánh cửa dẫn đến bốn căn phòng ngủ. Cả bốn căn phòng đều được trang trí rất sang trọng và rộng rãi. Phía trước mỗi phòng là bảng tên từng người. Bên trong phòng ngủ có cách thiết kế giống nhau nhưng lại được trang trí theo màu sắc yêu thích của từng người: phòng của Vương được trang trí bằng màu xanh lục, phòng Uyên được sơn bằng màu đỏ pastel, phòng Khánh có màu chủ đạo là tím nhạt còn phòng Nguyên là màu cam tươi tắn. Mỗi phòng đều có một phòng tắm có vòi sen và cả bồn tắm.

Nguyệt Khánh kéo vali màu tím của mình quăng vào phòng khách rồi đi tham quan căn nhà rộng lớn. Cô đi từ chỗ này đến chỗ khác mà không để ý là mình chưa cởi giày ra. Thế là cô mang đôi giày ấy từ trên lầu xuống dưới tầng một rồi lại ra hồ bơi. Một lúc sau, ngoài cửa có tiếng chuông. Khánh chạy ra, thì ra là Uyên. Cô chạy ra mở cửa rồi kéo cô bạn của mình chạy thẳng lên lầu. Lúc vào đến cửa phòng ngủ mới nghe cô bạn thân của mình lên tiếng:

"Cậu chưa cởi giày kìa Khánh ơi!"

"Ý, mình quên mất tiu luôn" cô gãi đầu

Thế là hai cô gái lại dắt nhau xuống phòng khách. Nhìn quanh một vòng, Uyên lên tiếng hỏi:

"Anh chàng lúc nãy đi cùng với cậu đâu rồi?"

"Hả?? À ừ nhờ, Tuấn Nguyên đâu rồi?" Nguyệt Khánh đưa mắt tìm hình dáng mới nãy còn ở đây

"Tuấn Nguyên, Tuấn Nguyên ơi" Khánh lớn giọng gọi "Cậu lọt vào góc nào rồi?"

"Ủa bạn ấy tên Tuấn Nguyên hả?" Uyên hỏi

"Đúng rồi á. Đỗ Tuấn Nguyên!!!!" đột nhiên Khánh gào toáng lên

"Mình đây mình đây. Mình mới lên lầu có việc tí" Tuấn Nguyên chạy xuống từ cầu thang "Ủa, đây là bạn xinh xinh hay đi với bạn nè"

"Chào bạn, mình là Võ Thanh Uyên" Uyên gật đầu

"Chào bạn, mình là Đỗ Tuấn Nguyên" Nguyên đáp lời "Trông bạn xinh quá"

"Đừng có hở tí là thả thính nha!" Uyên lườm Nguyên một phát

"Đâu... đâu có đâu. Mình thấy bạn dễ thương thật mà" Nguyên gãi đầu

"Ơ vậy còn mình thì sao?" Khánh giương cặp mắt lên nhìn Nguyên

"Bạn cũng dễ thương nữa. Đúng là những người đẹp thường đi theo bầy" Nguyên cười nhẹ

"Ý ông là tụi mình đẹp trai đó hả?" có giọng nói từ cửa chính vang lên

Một chàng trai cao lớn với mái tóc đen được tỉa gọn gàng kéo chiếc vali màu đen đỏ bước vào. Nắng chiều tà hắt từ sau lưng làm cho bóng của người đó đổ dài trên sàn nhà, làm nổi bật lên dáng người cuồn cuộn cơ bắp của mình. Dáng người rắn rỏi, sườn mặt nam tính, ngũ quan sắc xảo và chất giọng trầm ấm của anh đã đốn tim biết bao nhiêu cô gái vô tình gặp anh trên phố. Và Uyên cũng không phải là ngoại lệ. Cô không thể rời mắt khỏi anh như thể anh có một loại ma lực hút hồn người khác. Nhìn anh một lúc, Uyên cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên. Cô vội vàng nói với Khánh:

"Mình lên tầng trước đây" rồi kéo vali lên lầu trên

"Ủa, sao chưa chào hỏi người ta mà đã đi rồi?" giọng nói trầm trầm lại vang lên "Cậu tên gì thế?"

Uyên khựng người lại. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mặt nóng bừng lên. Cô xoay người lại, cố gắng che đi khuôn mặt đang rực lửa của mình mà cất giọng run run:

"Mình... mình... mình tên... tên..." 

"Tên là Thanh Uyên" giọng Khánh cắt ngang "Cậu ấy đang ngại đó, chắc là do nhìn thấy một nam nhân đẹp trai vạm vỡ như cậu"

"Ô, thật hả Uyên?" cậu thanh niên kia đặt ánh mắt lên gương mặt đang ngại ngùng của Uyên "Tôi là Võ Minh Vương"

"Mình... mình lên lầu đây" nói rồi Uyên chạy thật nhanh lên phòng và đóng sầm cửa lại

"Ơ kìa, hôm nay Uyên bị sao vậy ta?" Khánh nhìn về phía cầu thang

"Chắc thấy tôi đẹp trai quá nên ngại đó" Vương đưa tay vuốt tóc, đưa ánh nhìn về phía người con gái còn lại "Còn cậu, cậu tên gì?"

"Mình là Nguyệt Khánh. Bạn có tập gym không mà sao người bạn đô con dữ vậy?" Khánh hỏi

"Có chứ nhưng mà chủ yếu là tôi tập cho khoẻ thôi còn đô thì chắc do ý trời" Vương cười làm lộ ra hàm răng trắng đều

"E hèm, tui còn chưa có chết nha" Nguyên từ sau lưng Khánh bước lên "Lần đầu tiên gặp người lại thì ai mà chả ngại chứ. Tui lên lầu cất đồ đây. Khánh có cần tui giúp không?"

"A, mình tự xách vali lên được, không cần nhờ bạn đâu" Khánh cười trừ

"Có làm sao đâu, dù gì mình cũng ở chung một nhà mà. Để mình giúp bạn" nói đoạn, Nguyên xách luôn cả vali của Khánh lên lầu

"Ơ, bạn ấy hay như thế lắm à?" Khánh vừa nhìn theo vừa hỏi Vương

"Coi chừng nó thích cậu đó!" Vương húych tay Khánh

"Sao lại thế được? Tụi mình mới gặp nhau thôi mà"

"Cậu có tin là có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"

"Tất nhiên là không rồi. Nó chỉ có trong truyện cổ tích thôi à"

"Vậy mà giờ cậu đang chứng kiến nó đó" Vương cười rồi đem hành lí của mình lên lầu

Khánh đứng dưới nhà, cảm thấy những gì mình vừa nghe được rất chi là lạ kỳ. 'Làm sao có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên được chứ? Chả lẽ con trai chỉ quan tâm tới vẻ ngoài của con gái thôi à? Đúng là con trai thì yêu bằng mắt mà!' Nghĩ ngợi một hồi, Khánh cũng quyết định đi đóng cổng rồi lên lầu dọn dẹp đồ đạc của mình.

Bước lên tầng hai,hành lang bên trái là hai căn phòng dành cho Thanh Uyên và Nguyệt Khánh còn bên phải là hai cánh cửa dẫn đến phòng của Tuấn Nguyên và Minh Vương. Trước cửa phòng mình, Khánh đã thấy chiếc vali của mình được đặt sát vào bức tường kế bên cửa phòng. 'Bạn này coi bộ cũng lịch sự ấy chứ, không có tự tiện vào phòng mình' rồi cô mở cửa và kéo vali vào phòng. 

Căn phòng không quá lớn, màu kem của bức tường cùng với màu tím của các đồ vật trang trí làm cho căn phòng trông vừa sáng vừa có nét đáng yêu. Sau cánh cửa ra vào là một đoạn hành lang nhỏ với cánh cửa toilet nằm bên trái. Cuối hành lang ấy là một chiếc ti vi màn hình mỏng được gắn trên tường đối diện với giường ngủ, kế bên là bệ cửa sổ hướng ra dòng sông được lót một tấm đệm mỏng và có sẵn vài cái gối tựa để ngắm đường ngắm sông. Bên phải giường ngủ là cái bàn học màu trắng tinh khôi được kê gần cửa sổ còn bên trái là một chiếc tủ quần áo âm tường cùng màu với chiếc bàn học. Chiếc giường mềm mại được bọc bằng chiếc drap giường màu tím nhạt làm bật lên sự êm ái và dễ chịu của cả căn phòng. Trên trần nhà là 4 chiếc đèn nhỏ được lắp ở bốn góc phòng đảm bảo cả căn phòng đều có đủ ánh sáng. Ở chiếc tường trên đầu giường còn có hai ngọn đèn ngủ phát ra ánh sáng vàng đem đến một cảm giác thực sự thư giãn.

Bước chân vào phòng, Nguyệt Khánh liền cảm thấy thích thú với căn phòng mà mình được chuẩn bị cho mà không kìm được sự phấn khích. Cô chạy qua phòng Thanh Uyên mà gõ cửa:

"Uyên ơi Uyên, cho mình vào phòng của cậu với"

"Cậu qua đây có chuyện gì thế?" Uyên ra mở cửa với gương mặt ngơ ngác

"Cho tới xem phòng của cậu đi! Phòng của tớ bên kia quá trời đẹp luôn á" Khánh hào hứng kể

"Phòng cậu giống như này nhưng là màu tím đúng không?" Uyên cho Khánh xem căn phòng của mình

Phòng của Uyên cũng giống phòng của Khánh nhưng những chi tiết màu tím đều là màu đỏ nhạt và hai căn phòng như được đối xứng qua gương vậy.

"Đúng rồi đúng rồi. Sao mà chỗ này người ta làm đẹp quá vậy nhỉ?"

"Nghe bảo là mình ở đây tới 3 tháng trời lận mà mình cũng đóng cho người ta quá trời tiền luôn thì nó phải xinh đẹp như thế này thôi" Thanh Uyên suy luận "Mà cậu vào đây, mình cho cậu xem cái này" 

Rồi Uyên kéo Khánh vào phòng của mình. Hai cô gái nói chuyện cười đùa rôm rả suốt cả buổi chiều trong khi bên con trai rủ nhau chơi game nguyên buổi hôm ấy. Trong phòng Vương, hai chàng trai ngồi trước ti vi, mỗi người cầm một cái điều khiển và cùng nhau chơi trò chơi co-op. Chợt Vương lên tiếng:

"Nguyên này, ông thấy hai cô bạn cùng nhà của mình như nào?"

"Tui thấy họ cũng dễ thương. Sao ông lại hỏi tui thế?" Nguyên đáp lời

"Ông thấy Uyên hay Khánh dễ thương hơn?" Vương lơ đi câu hỏi của bạn mình

"Ừm, tui thấy ai cũng có vẻ đẹp riêng. Uyên xinh theo kiểu xinh như hoa ấy còn Khánh có vẻ năng động hoạt bát hơn." Nguyên ngẫm nghĩ rồi trả lời "Mà sao ông lại hỏi tui như thế?"

"Tôi nói ông đừng có cho ai biết nha" Vương bỏ điều khiển xuống

"Thì ông cứ nói đi, tui đâu phải dạng người nhiều chuyện đâu"

"Từ nãy tới giờ, tôi cứ nghĩ mãi sao mà nhìn nét mặt của Uyên có gì đó quen quen"

"Àaaaa, thì ra là ông thích con người ta rồi" Nguyên cười ồ lên

"Không có, tôi thấy mặt bạn ấy làm tôi có cảm giác là đã gặp rồi chứ yêu thích gì ở đây" Vương đưa mắt nhìn thằng bạn "Mà không phải ông có cảm giác với Khánh à?"

"Làm gì có, tui với bạn ấy mới gặp nhau thôi. Sao mà có cảm giác gì được" Nguyên ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác "Ủa trời ơi, nãy giờ lo nói chuyện với ông nên không để ý là tui thua lúc nào không hay rồi nè"

"Thua từ lúc tôi hỏi ông rồi" Minh Vương cười 

"Vậy mà không nói tui biết" Nguyên la lên và lao về phía bạn mình

Rồi hai người cười lăn cười bò với nhau trong phòng. Trong căn nhà số 42 ấy là những tiếng cười giòn rụm của hai đôi bạn thân. Liệu sau này có chuyện gì khác xảy ra không? Hãy đón chờ ở chương tiếp theo nha.

---HẾT CHƯƠNG 2---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro