Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

96-100

96

"Mỗ mỗ!" Nhìn người nói tới, trên mặt Hiếu Mẫn đều là ý cười gặp thân nhân. Nàng vội bước lên mấy bước ôm lấy Hiếu Kiều Kiều mặc phấn y tiến vào trong lòng nàng, tát kiều nói: "Mỗ mỗ đây là tới đón chúng ta sao? Ta liền biết, chuyện độ lôi kiếp định nhiên là mỗ mỗ giở trò quỷ mà!"

"Giở trò quỷ?! Giở trò quỷ cái quỷ gì?! Lão nương ta nào lại đi giở trò quỷ chứ?! Ngươi xú nha đầu này! Nói chuyện không phải gì cả!" Hiếu Kiều Kiều sẵng giọng, nàng có phần sủng nịnh sờ sờ đầu tóc Hiếu Mẫn, ánh mắt lại cực kỳ không tự nhiên hướng về phía Phác Trí Nghiên thành thật đứng tại chỗ. Tuy nói rất rõ ràng nàng thấy tiểu bối thì không nên lúng túng như vậy, nhưng đồng thời nàng cũng rõ ràng, hồi đó là Lang Sơ mượn thân thể nàng đến cùng mình...

"A? Mỗ mỗ, trước ngực người đeo khối ngọc bài thật là phiêu lượng, cho người ta chơi mấy hôm có được không nha?!" Nhìn thấy ngọc bài Hiếu Kiều Kiều đeo trên cổ thật là tinh mỹ, Hiếu Mẫn liền muốn cùng như trước đây vậy nàng càng yêu thích xin mỗ mỗ của nàng thứ đó. Bởi vì nàng nhớ bắt đầu từ khi sinh ra, phàm là nàng muốn có, Hiếu Kiều Kiều đều sẽ không tiếc bất cứ giá nào để thoả mãn nàng. Phác Trí Nghiên, chính là thí dụ tốt nhất việc Hiếu Kiều Kiều sủng nịnh thoả mãn nàng.

"Gì mà cho ngươi chơi mấy hôm, ngọc bài này há lại để ngươi muốn chơi là chơi chứ?! Đây chính là, chính là..." Hiếu Kiều Kiều kỳ quặc liếc nhìn Phác Trí Nghiên đứng bên đó căn bản cái gì cũng không rõ, nàng dùng sức vỗ mông Hiếu Mẫn khiến nàng rời khỏi ngực mình. Sờ sờ ngọc bài dùng nhân duyên tuyến để đeo, đáy mắt Hiếu Kiều Kiều loé qua một tia thâm tình cùng tư niệm. Nàng chỉnh chỉnh bản thân, lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới Nam Thiên môn: "Ta nói hai người các ngươi! Mau mau cút về hạ giới cho ta mau, đừng ở đây làm náo loạn!"

"Náo? Sao chúng con làm náo loạn? Mỗ mỗ, người ta cùng ngốc tử đã độ thiên kiếp muốn lên đòi tiên vị đây này! Lại nói, vị bà bà hành thiên lôi kiếp kia cũng nói muốn chúng con lên đó!" Hiếu Mẫn chớp chớp mắt, xoay người vùi đầu vào cái ôm ấp của ngốc tử của nàng. Mỗ mỗ không muốn ôm nàng không quan trọng, chỉ cần ngốc tử nhà nàng nguyện ý ôm nàng, nàng liền cảm thấy thật hạnh phúc thật hạnh phúc.

"Phi! Đây bất quá là Điện mẫu bán cho ta một cái giao tình mà thôi! Nếu không để các ngươi độ thiên lôi kiếp, các ngươi liền vì giết người mà phạm thiên quy! Lão nương chỉ còn Hiếu Mẫn một cái nha đầu này, nếu ngươi không còn, lão nương sẽ đục trời ra một lỗ hổng!!! Được rồi được rồi, đây là ngự chỉ ta xin từ thiên đế, các ngươi cầm nó liền cút ngay về hạ giới làm tán tiên của các ngươi đi thôi!!! Đừng nói lão nương không nhắc nhở các ngươi, nếu còn dám gây ra chuyện loạn thất bát tao gì, lão nương cũng không có cách lại bảo đảm các ngươi!!!" Hiếu Kiều Kiều hoả bạo nói, nàng tiện tay biến ra một đạo ngự chỉ nhét cho Phác Trí Nghiên, cũng sẵn bảo các nàng nhanh cút đi tránh ở trước mặt nàng làm nàng chướng mắt.

Dù sao, nếu yêu dính huyết tinh trên tay, đó chính là phạm vào thiên điều, sớm muộn đều phải rơi vào kết cục chết không toàn thây. Nhờ nàng theo phí nhiều ngụm nước bọt như vậy với thiên đế, thiên đế mới hạ chỉ cho phép Hiếu Mẫn cùng Phác Trí Nghiên độ thiên kiếp, nếu là độ rồi... liền trực tiếp tẩy đi tội nghiệt trên người các nàng phong làm tán tiên, nếu không vượt qua, chỉ có thể nói thiên ý như vậy, cũng coi như ông trời giúp thiên đình thu thập hai tên yêu nghiệt.

"Giết người? Mỗ mỗ, người nói đùa sao? Người ta tuy là hồ ly tinh, nhưng chưa từng hại tính mệnh người! Sao lại phạm thiên điều? Còn ngốc tử, nàng lại càng không thể đó! Nàng trời sinh bản tính thuần lương, sao lại động tay giết người chứ?" Hiếu Mẫn chớp mắt không ngừng, không phải Hiếu Kiều Kiều đùa giỡn, mà là nàng giả ngu hết sức. Giết người dính huyết, chuyện này nàng xác thực chưa từng làm, nhưng vì liên quan tới nàng mà phàm nhân chết đếm không xuể, mà chết trong tay Phác Trí Nghiên, tự nhiên... không phải không có.

"Phi! Xú nha đầù, ngươi đang giỡn không biết ở trước mặt lão nương? Lúc trước Lang Ngọc vì ngươi giết cả nhà ngốc tử, sau đó đã suýt giết cả nàng, các nghiệt này ngươi sẽ không quên chứ? Lão nương liền nói cho ngươi biết, lúc Lang Ngọc giết người ngươi còn ở Phác gia, trên người ngươi liền dẫn theo oán của người Phác gia! Còn có, ngốc tử kia sau khi làm quan rời kinh thành điều tra chuyện tham ô, vì ngươi tự tay bóp chết Lâm Viễn Hầu! Chuyện này, ngươi hẳn đã quên! Tên ngốc tử kia định là không thể quên đi!"

"Ai nha mỗ mỗ!" Bị lời của Hiếu Kiều Kiều khơi ra, Hiếu Mẫn chỉ biết lại làm vẻ mặt vô tội vậy tiến vào lòng Hiếu Kiều Kiều tát kiều: "Người ta liền biết mỗ mỗ tốt nhất đó mà! Mỗ mỗ cũng sợ người ta lại bị những xú đạo sĩ ở phàm giới kia truy sát mới cho chúng con cơ hội làm tán tiên mà! Mỗ mỗ, kỳ thực người ta cũng rất thích làm tán tiên đó, có thể cùng ngốc tử tự do tự đại ngốc ở nhân gian như vậy, tự nhiên phải tốt hơn nhiều so với ở thiên đình sống tẻ nhạt qua ngày rồi!" Thái độ của Hiếu Mẫn chuyển biến rất nhanh, nàng cho Phác Trí Nghiên cái ánh mắt, lại nói: "Mỗ mỗ, vậy chính con liền lĩnh ngự chỉ đi hạ giới đây thôi? Hiện tại ngốc tử là hoàng đế cao quý, cũng rất bận rộn đó!"

"Cút cút cút! Ngốc tử này sở dĩ làm hoàng, thứ nhất là nàng vốn là tử vi tinh chuyển thế. Còn thứ hai, ngươi thật coi lão nương không biết xú nha đầu ngươi đây muốn làm hoàng hậu sao?!" Hiếu Kiều Kiều có phần đành chịu lắc lắc đầu, nàng lấy ra một viên đan dược thông thể ngân bạch từ trong y tụ nhét vào miệng Hiếu Mẫn, nói: "Hiện tại con hoài thai, kỳ hạn Hồ tộc chúng ta mang thai đại thể là khoảng ba tháng. Ngẫm lại nửa tháng nữa hài tử liền muốn xuất thế. Ta cho con ăn viên đan dược này có tác dụng tụ linh cố hình, ăn nó con sẽ không cảm thấy một mỏi nữa."

"Còn nửa tháng nửa hài tử liền muốn xuất thế?!" Hiếu Mẫn cúi đầu nhìn nhìn cái bụng nhô lên của mình, vì vừa nãy ăn viên đan dược kia, nàng quả nhiên phát hiện cái bụng vốn nhô lên càng thêm nhô lên, thậm chí có thể cảm giác được thai nhi đá động nghịch ngợm trong bụng.

"Mỗ mỗ, kỳ hạn người mang thai kia sớm nhất cũng phải bảy tháng. Nếu nửa tháng sau Hiếu Mẫn liền sinh, đây há lại chọc tới sự hoài nghi của các đại thần?!" Phác Trí Nghiên cau mày, nàng lo lắng không phải không có đạo lý. Từng người từng người trong cung đều quỷ tinh quỷ tinh (tinh quái, khôn ranh) cả, nếu bị họ biết Hiếu Mẫn lâm bồn sớm nhiều như vậy, chẳng phải sẽ dẫn tới sự nghi kỵ của họ?

"Phi! Đây có gì? Đại khái ngươi nói lúc nha đầu được thái y chuẩn ra hỉ mạch đã có mang ba tháng, hiện giờ lại thêm ba tháng là sáu tháng, nếu định nghĩa là sinh non cũng không việc gì. Huống hồ ngươi là hoàng đế, nói gì đều là đúng cả! Những đại thần kia có thể làm gì ngươi hửm?!" Hiếu Kiều Kiều khinh thường nói, nàng tiện tay sờ sờ bụng Hiếu Mẫn, đáy mắt đều là thân bà bà từ ái: "Không nghĩ tới, nha đầu ngươi còn muốn làm mẫu thân nữa. Đi đi, trở về cùng ngốc tử của ngươi sống qua ngày thật tốt đi! Hiện giờ các ngươi đã là tán tiên, hành xử không thể khinh suất như trước được."

"Mỗ mỗ yên tâm, ta sẽ cẩn thận hành sự." Phác Trí Nghiên bảo chứng nói, thấy Hiếu Mẫn dẫu môi nhìn nàng, lại ở sau nói thêm một câu: "Cũng chắc chắc chiếu cố tốt Hiếu Mẫn, không để nàng có nửa điểm uỷ khuất đâu!!!"

"Rồi rồi, biết hai cái miệng đường mật các ngươi, không cần huyền diệu (khoe khoang) trước mặt lão nương! Mau mau đi, kịp lúc mang theo nha đầu biến mất khỏi tầm mắt của lão nương, hai người các ngươi quỷ gây chuyện, mỗi lần nhìn thấy các ngươi đều phải lãng phí chút bảo bối của lão nương!" Hiếu Kiều Kiều tức giận khoét mắt với Phác Trí Nghiên, nhìn nàng nửa ôm Hiếu Mẫn rời khỏi Nam Thiên môn. "Ai!" Hiếu Kiều Kiều vuốt ngọc bài trước ngực thở ngụm khí, độc thoại nói: "Lang Sơ, ngươi có thấy chứ? Hiện giờ đã có mang, cái ngốc tử kia... Đối với nó rất tốt! Giống ngươi khi đó đối với ta vậy, thật tốt vậy..."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã là cuối thu, bách hoa nở rộ trong ngự hoa viên giờ đây cũng đã héo tàn. Chỉ có hoàng cúc quật cường kia còn đang cố chấp nở rộ, trong gió thu chập chờn nó dựng thẳng dáng. Yến tử bay về phía nam, vào lúc này ngoài vài con chim nhỏ còn đang ca xướng ở đầu cành, phía chân trời xanh thẳng đã không tìm ra thân ảnh cặp yến. Cũng chính là lúc này, trong Khôn Ninh cung lại truyền đến một tiếng lại một tiếng rít gào tê tâm liệt phế, kèm theo bọn thái giám cung nữ luống cuống tay chân chờ đợi: "A! Ngốc tử ngốc tử, người ta không muốn sinh... Người ta không muốn sinh!!! Đau chết được đau chết được! Ngươi nhanh nhét nó lại vào bụng cho ta!!!"

Trong tẩm cung đốt than hoả, Phác Trí Nghiên khẩn trương đầy mặt đầu đầy hắc tuyền đứng bên giường tuỳ ý để Hiếu Mẫn cầm chặt lấy tay nàng. Móng tay thật dài đâm vào trong thịt Phác Trí Nghiên, nàng đau lại không dám lên tiếng, chỉ biết không ngừng an ủi Hiếu Mẫn đầu đầy mồ hôi: "Không đau không đau, nàng thêm sức đi, đầu hài tử đã ra rồi... Lại thêm lực thêm lực, hài tử lập tức liền ra thôi!!!"

"Phải a nương nương , ngài lại thêm ít sức nữa, hài tử lập tức liền sẽ ra tới thôi." Ngồi bên giường ma ma tiếp sinh nói, lão ma ma là lão thụ tinh Phác Trí Nghiên tìm tới từ Đông Sơn, chuyên môn tiếp sinh cho yêu tinh hoài thai. Có bà, Phác Trí Nghiên liền không cần ma ma phàm nhân hay thái y tiếp sinh trong cung, cũng miễn chút phiền phức không nên có.

"Không muốn không muốn! Các ngươi những kẻ lừa đảo này! Nói gì mà sắp ra tới! Người ta phải về Hồ tộc! Người ta không muốn sinh!!! Người ta chết cũng không muốn sinh nữa đâu!!! Muốn sinh các ngươi sinh đi!!!" Hiếu Mẫn la lớn tiếng, nàng chỉ cảm thấy nửa người dưới đau lợi hại, cầm lấy tay Phác Trí Nghiên chính là một cái cắn mạnh, cũng không quản ngốc tử của nàng đau thế nào.

"Ta nói nương nương, ngài có công phu la hét trước tiên dùng sức sinh con ra đã nha?!" Lão thụ tinh tiếp sinh vẫn là lần đầu thấy sinh hài tử như Hiếu Mẫn đó, la trung khí mười phần vậy, khăng khăng không nguyện ý dùng sức, thẳng để hài tử kẹt ở giữa chừng, ra cũng không được vào cũng không xong.

"Hiếu Mẫn, ta van cầu nàng, nàng dùng dùng nhiều sức được không? Hài tử lập tức liền sẽ ra khỏi thôi." Phác Trí Nghiên bị cắn phát đau, nhìn càng là sốt ruột.

"Ngốc tử... Vậy ngươi có yêu người ta hay không?!" Hiếu Mẫn ngầm dùng sức.

"Yêu, ta... ta yêu nàng." Phác Trí Nghiên nhỏ giọng nói, vì có người ngoài ở đây mà lộ ra mặt hồng không thôi.

"Lớn tiếng lên đi! Ngươi không lớn tiếng, người ta liền nhét hài tử về, không sinh nữa!!!"

"Yêu!!! Ta yêu nàng!!! Ta... Phác Trí Nghiên!!! Chỉ yêu Hiếu Mẫn!!!" Một câu "nhét hài tử về không sinh nữa" doạ tới Phác Trí Nghiên vội vàng đề cao giọng, hô lên tiếng ta yêu nàng lớn nhất nàng từng có tới nay. Theo câu ái ngữ tràn ngập lực bạo phát nọ kết thúc, trong tẩm cung truyền đến tiếng khóc oa oa không ngừng của anh hài nhi, sau khi lão thụ yêu tiếp sinh thanh âm cực kỳ hài lòng: "Sinh rồi sinh rồi, nhìn xem... Mau nhìn xem, gài tử này của các ngươi, hẳn là nữ hài phiên lượng nhất ta từng tiếp sinh đó!!!"

97

"Hài tử đâu nha?" Nghe lão thụ tinh vừa nói vậy, Hiếu Mẫn văn vẹo thân thể uể oải vô lực, nàng lôi cánh tay Phác Trí Nghiên muốn ngồi dậy nhìn xem đến cùng hài tử phiên lượng thế nào, kết quả vì mới vừa sinh hài tử, nàng căn bản cũng không có dư khí lực ngồi dậy. "Ngốc tử, người ta muốn nhìn hài tử của người ta!" Hiếu Mẫn vô lực nói, buộc Phác Trí Nghiên đỡ nàng ngồi tựa vào đầu giường, cũng tiện nhìn thẳng thấy hài tử lão thụ tinh ôm trong lòng ngực.

Không như hài tử phàm nhân sinh, hài tử của Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn da dẻ từ lúc vừa mới sinh đã đặc biệt mọng nước no đủ. Mắt anh hài nhi thật lớn, thời khắc này đang tràn ngập hiếu kỳ nhìn hết thảy xa lạ xung quanh. Tựa hồ là đói rồi, anh hài ni chân nhỏ phấn nộn đá loạn trong lòng lão thụ tinh, tay nhỏ cũng theo nắm thành quyền vung loạn, cũng theo oa oa thét lên.

"Oa oa* thật trắng." Hiếu Mẫn cười nói, anh hài nhi khả ái như vậy, nàng không nhịn được duỗi hai tay muốn ôm nó vào ngực mình. Dù sao cũng là con mình, cho dù lão thụ tinh đã đỡ không biết bao nhiên hài tử yêu tinh, Hiếu Mẫn vẫn sợ bà sẽ ôm hoại hài tử mình. Tiếp nhận hài tử từ trong lòng ngực lão thụ tinh, Hiếu Mẫn dùng ngón tay trêu chọc bờ môi anh hài nhi, bờ môi này kiều diễm ướt át giống Phác Trí Nghiên vậy, ân hồng tựa huyết mà no đủ dụ người. Nhìn nó, Hiếu Mẫn không tự chủ nhớ lại cảnh tượng trong miếu nát gặp được Phác Trí Nghiên, đáy mắt nàng loé qua một tia nhu ý mẫu tính, ngón tay từ bờ môi anh hài nhi trược nhẹ xuống cần cổ mang theo vị huyết tinh của nó: "Ngốc tử, bà bà, các người nói hài tử này giống ai đây?"
"Cái này... ta nhìn không ra." Phác Trí Nghiên gãi gãi đầu, hài tử còn nhỏ như vậy, sao nàng biết lớn lên giống ai được?!
"Để bà bà xem, hài tử này trái lại giống ngươi thật nhiều. Đợi đợi chút, đợi hài tử này hiện ra nguyên hình, liền biết đến cùng giống ai nhiều hơn thôi." Lão thụ tinh nhìn Phác Trí Nghiên nói, bà đứng dậy vỗ vỗ huyết tích bị thấm trên người anh hài nhi, sau đó lại ngồi ở mép giường, cùng Phác Trí Nghiên các nàng đợi anh hài hiện bản thể nguyên hình.

Lại qua một lúc, thân hình anh hài nhi được Hiếu Mẫn ôm trong ngực bắt đầu xuất hiện ẩn hiện, sau một hồi lúc ẩn lúc hiện, anh hài từ hình người ban đầu dần dần co lại thành một đoàn long tuyết bạch tuyết bạch, nó cứ vậy co rút trong lòng ngực Hiếu Mẫn, hút lấy linh khí độc hữu của nàng. Mãi tới khi, Phác Trí Nghiên các nàng đều cho rằng bản thể của anh hài này hẳn là con bạch hồ, nó làm ra bóc trần cuối cùng dần dần mở rộng ra, khiếp khiếp thò đầu ra dùng cặp mắt tròn vo của nó nhìn mẫu thân nó, thời khắc này đang ôm nó – Hiếu Mẫn.

Cư nhiên là con tuyết lang! Hiếu Mẫn đang cùng tiểu gia hoả của mình nhìn nhau, ngoài da lông càng thêm tuyết bạch hơn bạch hồ, con mắt tiểu gia hoả là hồ lam sắc đặc biệt nhất trong tuyết lang tộc, đó là màu mắt chỉ có người kế thừa vương tộc mới xuất hiện. Nhìn nó, Hiếu Mẫn từ ái đưa tay vuốt ve da lông mao nhung nhung của nó, tán than cảm giác này cực tốt.

"Ngao~" Tiểu gia hoả quả nhiên là đói rồi, nó duỗi thẳng vuốt động vạt trước, sau đó mở ra miệng ngay cả răng sữa cũng chưa mọc, thò ra đầu lưỡi phấn hồng sắc trong đó, dùng sức liếm lên mũi hắc hắc của mình, trong đôi mắt ngược lại là tràn ngập cầu xin với Hiếu Mẫn. Tiểu bộ dạng ngốc ngốc cực giống Phác Trí Nghiên nhận hết uỷ khuất, tựa như nói: "Mụ mụ, con rất đói."

Phì, nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của tiểu gia hoả kia, Hiếu Mẫn vô lực khẽ cười thành tiếng. Nàng ngay trước mặt Phác Trí Nghiên cùng lão thụ tinh mở khấu tử nội y mình ra, kéo cái yếm thêu phượng xuống để tiểu gia hoả đói bụng kia có thể hấp mẫu nhũ thuộc về nó. Cái miệng nho nhỏ ngậm gần hết nụ hoa của Hiếu Mẫn, hai tay tiểu gia hoả dán chặt lên bộ ngực trướng lên của Hiếu Mẫn, đặc biệt dụng tâm hăng say.

"Ngốc tử, ngươi có muốn cùng tới hấp mấy ngụm không nha? Ân?" Thấy Phác Trí Nghiên nhìn nàng, Hiếu Mẫn tự nhiên sinh ra ý nghĩ trêu chọc Phác Trí Nghiên. Mục đích bất quá là nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của ngốc tử của nàng. Quả nhiên, Phác Trí Nghiên không chịu được nhất chính là Hiếu Mẫn trêu đùa to gan không biết e dè như vậy, mặt nàng bá cái hồng thấu triệt, ngược lại ngượng ngùng nhìn lão thụ tinh ngồi bên giường, lắp bắp nói: "Không, không ăn đâu... ta, ta.... Bà bà còn đang ở đây nhìn đó!"

"Hừ, không hấp thì thôi... Ngươi muốn hấp ta cũng không cho ngươi hút đâu! Miễn cho ngươi đoạt hết mẫu nhũ của hài tử mất đi." Hiếu Mẫn mang theo đỗ khí vỗ vỗ tiểu gia hoả đang mút mẫu nhũ, coi như trừng phạt Phác Trí Nghiên không hiểu phong tình. Kết quả tính khí tiểu gia hoả càng hoả bạo hơn Phác Trí Nghiên, tay Hiếu Mẫn vừa mới vỗ đầu nó, tiểu tử lập tức mở lớn miệng cả răng sữa cũng chưa có ngao ngô đi cắn ngón tay Hiếu Mẫn, mãi tới khi bị nàng nâng lên không còn sức cắn, tiểu gia hoả mới oạch rơi vào lòng ngực Hiếu Mẫn, tiếp tục tìm hương vị mẫu nhũ hấp lấy đồ ăn của nó.

"Ha ha, hài tử này cũng thật là... Ngốc tử, ngươi nói nàng nên gọi là gì nha? Người ta nhớ ngươi từng nói, sinh hài tử phải gọi Phác Mẫn Phác Hiếu, chỉ là không biết hài tử này gọi là Phác Mẫn hay là Phác Hiếu đây?" Hiếu Mẫn nhắm nửa con mắt, hiện tại nàng là hình người, bị một đoàn lông mút lấy ngực mình thực có chút cảm giác không khoẻ.

"Phác Hiếu đi, theo tính cách hài tử này, Phác Mẫn hẳn không thích hợp với nó đâu. Sau này, để nó lớn thêm chút nữa... ta liền dạy nó xử lý chính sự, tương lai liền có thể truyền hoàng vị cho nó." Phác Trí Nghiên vê vê chóp đuôi dưới mông tiểu gia hoả, trong lòng có hưng phấn cùng vui vẻ vì mới làm phụ mẫu.

"Ngươi nói gì người ta đều nghe theo! Đã vậy, vậy hài tử sau của chúng ta có phải gọi là Phác Mẫn không đây?" Đều nói đóng vết sẹo đã quên đau, Hiếu Mẫn thật là như thế. Nàng thấy Phác Hiếu khả ái thú vị vậy, đặc biệt giống nhau ngốc tử của nàng tới cực điểm, liến muốn lại sinh một hài tử danh gọi Phác Mẫn, cũng tiện cùng làm bạn với Phác Hiếu.

"Nhưng mà..." Phác Trí Nghiên mím môi nhìn lão thụ tinh bên kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ hỏi ra: "Vừa rồi lúc nàng sinh Hiếu nhi, không phải nói... Sẽ không sinh nữa sao?! Chuyện này, sao mới thời gian ngắn liền thay đổi rồi?!"

"Ai nói không sinh? Người ta nói hồi nào? Lại nói, ban đầu chúng ta liền nói sinh hai cái hài tử rồi mà! Một tên Phác Mẫn, một tên Phác Hiếu. Hiện giờ có Hiếu nhi, cũng không thể để nó lẻ loi một mình chứ? Tốt xấu gì cũng phải lại sinh cái làm bạn bồi nó mới phải!" Hiếu Mẫn hừ hừ nói, nàng ôm tiểu gia hoả đang bú sữa hơi dịch tới bên người Phác Trí Nghiên, sau đó dựa vào trong ngực nàng nói với lão thụ tinh: "Hôm nay may có bà bà giúp ta tiếp sinh, nếu lần sau Mẫn nhi xuất thế, cảm phiền bà bà lại tới một chuyến."

"Tự nhiên tự nhiên, bà bà tự nhiên sẽ lại tới giúp ngươi tiếp sinh. Thôi, ta còn chút chuyện bên kia cần đi trước đây, các ngươi chiếu cố hài tử thật tốt." Lão thụ tinh âm thầm hết chỗ nói trong lòng, lại tiếp sinh thì lại tiếp sinh đi, chỉ cần Hiếu Mẫn đừng lại gào một câu "ta phải về Hồ tộc, ta không muốn sinh" là được!

"Vậy, Trí Nghiên tiễn bà bà ra ngoài." Phác Trí Nghiên theo lão thụ tinh cùng đứng dậy, định đưa bà xuất cung.

"Không cần không cần, ngươi chiếu cố nương tử ngươi là được." Lão thụ tinh nói xong, lắc người biến mất ở trong tẩm cung. Bà đi rồi, tiểu gia hoả trong lòng ngực Hiếu Mẫn cũng ăn gần no rồi. Anh hài nhi mới sinh ngoài ăn ra chính là ngủ, vì lẽ đó sau khi tiểu gia hoả tự giác ăn no liền lại hiện ra tư thái anh hào oa tiến vào lòng Hiếu Mẫn ngủ. Nó ngủ rất mau, một bên phát ra tiếng ô ô khe khẽ một bên ngậm lấy ngón tay cái nho nhỏ của mình. Ngẫu nhiên nghe thấy một thanh âm ngao ngao, đó là tiểu gia hoả đáng thương trong mộng ôn lại nổi thống khổ của nó trong nháy mắt lúc Hiếu Mẫn sinh kẹp nó ở giữa không muốn sinh.

98

Phác Hiếu là linh thai do linh khí của Hiếu Mẫn cùng Phác Trí Nghiên kếp hợp tạo thành, lại vì lúc Hiếu Mẫn mang theo nó dùng vượt thiên lôi kiếp thoái thai hoán cốt, trở thành tán tiên có thể tự do hành tẩu ở nhân giới, cho nên bản thân nó liền từ yêu thể theo chuyển thành tiên thể. Bất kể là tiên thể hay là tiên thể, tốc độ trưởng thành của nó đều nhanh hơn nhiều so với anh hài nhi của phàm nhân. Không tới hai tháng, nó cũng đã có thể được Hiếu Mẫn dắt tay nhỏ tự do dạo chơi trong ngự hoa viên. Tốc độ trưởng thành kinh người như vậy, cũng dẫn tới nguồn cho mọi người nghị luận, nhưng Phác Trí Nghiên là hoàng đế, cho dù mọi người mang nghi vấn trong tâm cũng không dám ngang nhiên hỏi ra. Càng là lúc Phác Hiếu đầy tháng Phác Trí Nghiên hạ chiếu lập nó làm người thừa kế hoàng vị, các đại thần càng giấu nghi hoặc trong lòng, cõng lương tâm hô lớn: "Ngô hoàng thánh minh!"

Thánh minh, Phác Trí Nghiên là hoàng đế cho dù nàng không đúng thế nào nữa đều là đúng cả. Huống chi từ lúc nàng đăng cơ cũng đã tuyên bố với chúng vị đại thần không nạp phi nữa, cho nên nàng truyền hoàng vị cho thừa tự duy nhất hiện giờ cũng là chuyện thường tình. Phác Trí Nghiên là hoàng đế tốt, đó là nhận định ngầm của các quan đại thần. Hiện giờ nàng lập công chúa làm người kế thừa hoàng vị, các đại thần đều hy vọng công chúa có thể làm cái minh quân như Phác Trí Nghiên vậy, liền không phân biệt gì giới tính của nó.

"Hoàng ngạch nương." Đi trên đường nhỏ ngự hoa viên, tiểu Phác Hiếu vừa tròn ba tháng được Hiếu Mẫn bọc trong cẩm y dày dày, tay nhỏ được nắm của nó dùng sức lôi kéo tay Hiếu Mẫn, ngẩng đầu lên nhìn nàng, một đôi mắt hồ lam sắc to lộ vẻ uỷ khuất cực điểm: "Đói bụng, ăn sữa sữa."

"Hiếu nhi, không phải vừa mới ăn xong sao?" Hiếu Mẫn ngồi xổm xuống nhìn môi ngày càng diễm hồng của tiểu Phác Hiếu, lại nhìn bộ dạng hiện giờ của nàng, quả thực chính là tiểu bản thu nhỏ của Phác Trí Nghiên, càng là khuôn mặt phấn nộn kia, khiến người ta muốn nắm dùng sức giày vò một phen.

"Hư hư, không còn." Tiểu Phác Hiếu lắc đầu nói, nó chu cái miệng nhỏ nhào lên người Hiếu Mẫn, sau đó tựa như tiểu sắc lang bá ngạnh thượng cung* mà tìm kiếm mẫu nhũ thuộc về nàng, bởi vì cách lớp y phục, tiểu Phác Hiếu liếm ướt y thường của Hiếu Mẫn, nó bẹp cái miệng nhỏ nước mắt lưng tròng chỉ vào bộ ngực của Hiếu Mẫn, nức nở nói: "Muốn sữa sữa, muốn sữa sữa!
"Con hài tử này, hiện tại là chính ta đang ở ngự hoa viên đó! Con đã lớn vậy rồi, sao ta có thể uy con ăn sữa ở chỗ này được chứ? Ngoan ngoãn đi, đợi thêm phút chốc nữa, đợi nương thân con hạ triều xong, chúng ta về Khôn Ninh cung uy con uống cháo được chứ?"Hiếu Mẫn có phần hơi đành chịu nắm hai tay tiểu Phác Hiếu, cũng đã qua trăm ngày, hài tử này từ khi sinh ra vẫn chỉ nhận thức mẫu nhũ vậy, tựa hồ chỉ cần ngậm lấy ngực Hiếu Mẫn nó sẽ hạnh phúc thoả mãn vô cùng. Rõ ràng lớn lên cực giống Phác Trí Nghiên, lại cùng là bản thể tuyết lang như nàng, một mực nó cứ vừa kính vừa sợ Phác Trí Nghiên, căn bản rất ít thân cận nàng. Ngược lại là mình, hài tử này vẫn như cao dược bôi trên da chó kề cận mình ỷ vào mình, ngay cả ngủ cũng phải ôm hống mới chịu ngủ. Đã trăm ngày rồi, ngốc tử của nàng đã có trăm ngày không cùng nàng thân nhiệt rồi đó! Ai, hài tử... Đều là hài tử náo ra!!!

"Không muốn cháo, muốn sữa sữa!" Tiểu Phác Hiếu cố chấp nói, nó dùng nước mắt lưng tròng nhìn nhìn Hiếu Mẫn, ngữ khí nói chuyện cũng không như hài đồng tát kiều, trái lại ngốc bản khả ái: "Cháo cháo nương thân ăn, sữa sữa... Hiếu nhi ăn!" Tiểu Phác Hiếu kéo y khâm Hiếu Mẫn, nó vô thức thò đầu lưỡi phấn hồng ra liếm liếm khoé miệng, đang muốn lại nhào vào lòng Hiếu Mẫn, sau lưng lại vang lên một thanh âm nịch ái: "Đã lớn vậy rồi, sao còn thích ăn mẫu nhũ vậy? Hiếu nhi, hôm nay bắt đầu uống cháo đi! Bằng không, con vĩnh viễn là sữa oa tử chưa lớn."

"Ngốc tử, sao hôm nay ngươi trễ vậy mới tới, người ta cùng Hiếu nhi chờ ngươi thật lâu đó!" Có lẽ là thật quá mức tưởng niệm Phác Trí Nghiên, Hiếu Mẫn rất không lương tâm để tiểu Phác Hiếu qua một bên, nàng đứng dậy nhào vào lòng Phác Trí Nghiên vừa mới hạ triều, ngẩng đầu hôn lên môi nàng. Nào còn để ý nàng có mang theo đông đảo thái giám cung nữ hay không?!

"Nào có muộn? Rõ ràng không khác ngày trước mấy." Hồi lâu không có hôn qua như vậy, hô hấp của Phác Trí Nghiên trở nên cực nhiệt mà gấp gáp, nàng không tự chủ đưa tay phủ lên mông kiều của Hiếu Mẫn, đang muốn "động tay động chân" với nàng, tiểu Phác Hiếu bị lãng quên chẳng biết từ lúc nào tiến đến bên người các nàng, há miệng cắn ngón tay Phác Trí Nghiên, khóc thút thít nói: "Sữa sữa! Hiếu nhi... sữa sữa!!!"

"Tê... Con hài tử này, ta cũng không phải thiên địch của con, sao mỗi lần con đều đối đầu với ta?!" Phác Trí Nghiên bị đau thu tay sờ nắm mông Hiếu Mẫn về, trên tay xuất hiện một vòng răng nhỏ không tính sâu. Nàng thực rất không hiểu được, rõ ràng hài tử này là tuyết lang giống nàng, một mực chính là không thích theo cùng nàng, mỗi lần đều kề cận Hiếu Mẫn không tha, lại như hiện tại... Ánh mắt con nhìn nàng đáng thương vậy, rõ ràng là nó há mồm cắn mình, nhưng uỷ khuất như vậy, mắt to lệ xoạch xoạch chảy xuống.

"Thôi Hiếu nhi, cùng hoàng ngạch nương hồi cung ăn cháo được chứ? Nếu con nghe lời, đêm nay hoàng ngạnh nương liền kể con nghe câu chuyện mới hống con ngủ được không? Hơn nữa hiện tại Hiếu nhi đã được ba tháng rồi, lúc hoàng ngạnh nương lớn cỡ con vậy, đã nghe lời hiểu chuyện hơn Hiếu nhi nhiều rồi đó!" Thấy Phác Trí Nghiên bị tiểu Phác Hiếu cắn đầu ngón tay, Hiếu Mẫn đành chịu sau đó trước tiên vẫn là ngồi xổm xuống hống tiểu Phác Hiếu, cũng tránh không để nó lại xoạch xoạch rơi nước mắt.

"Hiếu nhi, giống hoàng ngạch nương... ngoan! Hiếu nhi cháo cháo, không sữa sữa!" Tiểu Phác Hiếu tựa như hạ quyết tâm dùng sức gật gật đầu, sau đó lắc lắc đầu kéo kéo y tụ Phác Trí Nghiên, dùng lau lau nước mắt nước mũi mình, ưỡn ngực ngẩng đầu, nói: "Hiếu nhi không ăn sữa sữa! Hiếu nhi ngoan nhất!!!"

"Phải phải phải, con ngoan nhất con ngoan nhất! Hiếu nhi, con đã nói con ngoan nhất, vậy nhanh lớn chút, thế con liền có thể xử lý triều chính, ta... trẫm liền có thể truyền hoàng vị vào tay con chứ." Phác Trí Nghiên dở khóc dở cười nhìn phong cảnh trong ngự hoa viên, hiện tại nàng thật hồi hận rồi, sao lúc Hiếu nhi sinh ra nàng không giao nó cho nɦũ ɦσα nương trong cung trông coi?! Chiếu theo hiện tại, lẽ nào nàng cùng hồ ly tinh của nàng, thật phải đợi mười năm nữa mới có thể chân chính hưởng thụ thế giới hai người sao?!

"Hiếu nhi, lớn!" Tiểu Phác Hiếu trông mong nhìn Phác Trí Nghiên, trong đôi mắt là kiên định cùng quật cường giống vừa nãy. Nàng phải lớn nhanh chút, nàng muốn trở thành bảo bảo ngoan trong lòng hai vị nương thân, nàng muốn lớn lên, muốn khiến hoàng ngạch nương càng yêu thích nàng!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Hoàng ngạch nương, các người... hiện giờ tai tình Vi Châu còn trong xử lý, các người thật yên tâm giao toàn bộ thiên hạ vào tay trẫm sao? Hơn nữa, dù là các người truyền hoàng vị cho trẫm, cũng hà tất phải gấp gáp xuất cung du ngoạn chứ? Rõ ràng, rõ ràng trẫm mới đăng cơ một ngày mà thôi..." Nơi cổng hoàng cung, Phác Hiếu bất đắc dĩ đầy mặt nhìn hai vị nương thân trước mặt tay nắm tay hưng phấn đầy mặt. Nàng thực không hiểu được, sao nương thân của nàng gấp gáp truyền hoàng vị cho nàng như vậy, giao toàn hộ quốc gia đều cho nàng quản lý. Rõ ràng, năm nay nàng vừa tròn mười sáu mà thôi, này ở yêu giới hay hoặc là tiên giới đều là tuổi thuộc vị thành niên a!!!

"Ai nha, Hiếu nhi con đã lớn vậy rồi, theo tuổi của phàm nhân đã sớm trưởng thành. Lại nói, nếu ta cùng nương thân con cứ bá hoàng vị mãi mà nói, các đại thần định nhiên sẽ sinh lòng hoài nghi mất. Phải biết, dung nhan chúng ta bất lão bất biến, mà những đại thần vốn trẻ tuổi đã lộ vẻ mặt tang thương rồi đó!" Hiếu Mẫn cười tủm tỉm nhìn Phác Hiếu dĩ nhiên đã lớn, gương mặt gần giống Phác Trí Nghiên kia thật thật khiến nàng yêu thích. Có điều yêu thích thì yêu thích, nàng cùng ngốc tử của nàng đã có thời gian không hưởng thụ thế giới hai người, từ khi có Phác Hiếu, nàng liền cực mất hứng với cái danh hoàng hậu này, hiện giờ cuối cùng đợi được Phác Hiếu thành niên, các nàng rốt cuộc đã có thể giao trọng trách cho Phác Hiếu, tận tình cùng nhau du nhạc nhân gian rồi a!

"Hoàng ngạch nương quả thật là bì sợ các đại thần lòng sinh hoài nghi mới gấp cùng nương thân rời khỏi hoàng cung sao?"

"Đương nhiên đương nhiên, Hiếu nhi đã lớn, hẳn là lúc con chấp chưởng ngọc tỷ rồi." Phác Trí Nghiên một bên phụ hoạ nói, tuy không còn làm hoàng đế đối với nàng mà nói có chút thất lạc nhỏ, nhưng nghĩ tới rốt cuộc có thể cùng Hiếu Mẫn hưởng thụ thế giới hai người, nàng chỉ mong hiện tại đã ngâm thân trong ôn tuyền ở Lê sơn, cùng hồ ly tinh của nàng thoả thích hưởng thụ cá nước chi hoan.

"Nhưng mà các người có thể ngốc trong hoàng cung... Hiện giờ các người xuất cung du ngoạn, trong hoàng cung này cũng chỉ còn sót lại một đám cung nữ thái giám." Phác Hiếu có chút uỷ khuất nói, nàng cũng không phải ngốc tử, sao lại không rõ song thân nàng là muốn ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người chứ? Chỉ là, chỉ là vì thế giới hai người liền bỏ nàng lại, thực quá không chính đáng!

"Ai nha, Hiếu nhi chớ nên lo lắng... Cùng lắm ta cùng nương thân con lại sinh cho con cái muội muội bồi con. Con ngoan ngoãn làm cái minh quân, ta cùng nương thân con đi trước, ngoan~" Hiếu Mẫn thưởng cho Phác Hiếu cái hôn gió, không thể đợi được nữa kéo Phác Trí Nghiên biến mất trước mặt Phác Hiếu. Nàng mới kệ tính khí Phác Hiếu có phải như ngốc tử của nàng không, cũng kệ đến cùng nàng có thể xử lý tốt chính sự hay không, ngược lại có Lý Hạo cùng Từ Phong phụ tá nàng, triều đình cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Cùng lắm, các nàng lại sinh Phác Mẫn ra bồi Hiếu nhi của các nàng, cũng coi như bù đắp "ích kỷ" bỏ nàng để hưởng thụ thế giới hai người vậy.

99

Đã là đầu đông, ôn tuyền an tĩnh ở Lê sơn dưới đại thụ che trời bao lấy bốc lên nhiệt khí ôn nhuận. Chim nhỏ cư trú ở đây đã bay đến địa phương ấm áp tránh đông, thú hoang trong rừng cũng theo ký cư ở ôn độ thích nghi chuẩn bị ngủ đông trong huyệt động. Một địa phương yên tĩnh không người quấy nhiễu, địa phương cạnh ôn tuyền vốn trống trải trong nháy mắt xuất hiện môt gian mộc ốc tinh trí. Tiếp lấy, ôn tuyền lập tức nổi sóng chập trùng, có hai cỗ thân thể hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện cùng nhảy vào ôn tuyền, mà những bọt nước bắn lên kia, tất cả đều nghịch ngợm nhảu lên y phục khoát lên bờ ôn tuyền.

"Hiếu Mẫn, ta rất nhớ nàng rất nhớ nàng." Trong ôn tuyền, Phác Trí Nghiên thoát toàn bộ y vật động tình ôm Hiếu Mẫn đồng dạng không có một vật, tóc nàng vì vừa nhảy vào ôn tuyền mà vị nước ôn tuyền ấm áp thấm ướt. Tuy các nàng gặp nhau ngày ngày, nhưng hiện tại mới chân chính thuộc về thế giới hai người của các nàng. Rốt cuộc có thể không cố kỵ ôm nhau một chỗ, trong lòng Phác Trí Nghiên còn sót lại nửa điểm cảm giác thất lạc vì truyền hoàng vị cho Phác Hiếu trong nháy mắt không còn sót gì cả, nàng ôm Hiếu Mẫn ngồi chỗ nước cạn trong ôn tuyền, muốn ngừng cũng không được vuốt ve thân thể Hiếu Mẫn căn bản không muốn có nửa khắc dừng lại.

"Ngốc tử, người ta cũng rất nhớ ngươi rất nhớ ngươi." Hiếu Mẫn xoay đầu hôn lên môi Phác Trí Nghiên, nàng cầm lấy tay Phác Trí Nghiên xoa bụng mình dù đã sinh hài tử vẫn căng mịn của mình, dùng tấm lưng quang khiết không ngừng cọ trước ngực Phác Trí Nghiên, ma sát sưởi ấm.

Thật tuyệt, thật tuyệt! Phác Trí Nghiên trong lòng vui vẻ không thôi, hai tay nàng không có bất kỳ báo trước phru lên bộ ngực no đủ của Hiếu Mẫn, lực đạo nhu ấn vừa phải, đồng thời cúi đầu khẽ cắn sau cổ nàng, lưu lại trên đó hồng ấn nhợt nhạt.

Ngâm khẽ gần như không nghe thấy được truyền vào tai Phác Trí Nghiên, Hiếu Mẫn áp ức khát vọng đã lâu khiến nàng không tự củ được càng thêm gần sát Phác Trí Nghiên, nàng dạng chân để một cái lên đùi Phác Trí Nghiên, vận dụng lực phần eo trước sau ma sát hoa đế dĩ nhiên nhô ra. Nàng nhắm mắt lại say mê trong sự động tình ôn nhu của Phác Trí Nghiên, cũng đồng dạng yêu cực hoàn cảnh an tĩnh xung quanh. Nước ôn tuyền thiên nhiên vì thân thể Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn mà tăng nhiệt độ lên không ít, hai tay Phác Trí Nghiên theo thân thể Hiếu Mẫn dần dần ma sát trượt xuống, nàng có thể cảm nhận được Hiếu Mẫn xao động cùng khát cầu, không có bất kỳ lời thuyết minh nào, Phác Trí Nghiên đột nhiên ôm ngang nàng, trực tiếp không nhìn tới y phục trên bờ đi vào mộc ốc các nàng đã "chuẩn bị" tốt từ trước.

Trong mộc ốc ngoài giường lớn xem ra rất thoải mái không còn vật phẩm gia cụ nào khác, Phác Trí Nghiên nhẹ để Hiếu Mẫn lên giường lớn nhu nhuyễn, trèo lên người nàng không cách nào tự kiềm chế hôn lên từng tấc da thịt của nàng. Cho dù không có tiểu biệt (tạm xa nhau), không có thời gian dài phân ly, Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn vẫn như người yêu vừa đoàn tụ muốn đem lẫn nhau dung tiế vào thân thể mình.

Trong lòng không nhịn được yêu thương nổi lên sóng to, Phác Trí Nghiên như hài tử mút lấy nụ hoa của Hiếu Mẫn, nàng nhắm mắt lại tưởng tượng thấy bộ dạng tiểu Phác Hiếu lúc nhỏ thoả mãn hưởng thụ mẫu nhũ, dịch thể ôn nhuận giữa hai chân theo từng trận chấn động ở bụng dưới là chầm chậm xuống, vô ý dung nhập vào dịch thể giữa hai chân Hiếu Mẫn, sau đó ở tình huống các nàng không phát giác chút nào lại quy về thân thể Hiếu Mẫn, lẳng lặng hội tụ.

"Ngốc tử ,người ta thật yêu ngươi thật yêu ngươi..." Lại là câu này mang theo ý vị tác kiều mà nói, Hiếu Mẫn không an phận xoay động dưới thân Phác Trí Nghiên, nàng ngẩng đầu hôn lên cổ Phác Trí Nghiên, trong lòng có loại khát vọng cấp thiết nghĩ muốn chiếm hữu đối phương cùng với được đối phương chiếm hữu.

"Hồ ly tinh, hồ ly tinh của ta. Chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ, vĩnh viễn cùng một chỗ!" Phác Trí Nghiên đáp lời Hiếu Mẫn, nàng trước đến giữa hai chân Hiếu Mẫn, vì phần không thể đợi được trong lòng này giống với Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên một bên dùng đầu lưỡi trêu chọc hoa đế của nàng, một bên vươn ngón tay tiến vào thân thể Hiếu Mẫn, để hai cỗ khoái cảm hỗn hợp từ trong thân thể Hiếu Mẫn phóng thích ra ngoài.

"Ngốc tử!" Một tiếng ngâm kêu cao vút thoát ra khỏi miệng, bụng dưới Hiếu Mẫn đột nhiên căng lên chặt chặt, mãi tới khi ngón tay Phác Trí Nghiên rời khỏi thân thể nàng, Hiếu Mẫn lại như cầu da (bóng bóng bằng da) xì hơi mà thở phào ngụm khí, tay nàng theo bắp đùi Phác Trí Nghiên từng chút điểm trượt lên trên, sau đó ôm lấy nàng cọ không ngừng với thân thể nàng: "Ngốc tử, người ta còn nghĩ muốn..."

"Hiếu Mẫn chúng ta liền ngốc ở đây một đoạn thời gian có được hay không? Chúng ta không dễ dàng mới giao trọng trách cho Hiếu nhi, nhất định phải quý trọng thật tốt thế giới hai người của chúng ta!"

"Ngươi... Ngươi biết rõ người ta đến nay đều là... theo ngươi, ngươi nói cái gì... chính là cái đó." Hiếu Mẫn thở hổn hển, nàng vươn người ép Phác Trí Nghiên dưới thân, nắm lấy hai tay nàng vòng lên cổ mình, nói: "Ngốc tử, ngươi đã nói chúng ta ngốc ở chỗ này một đoạn thời gian. Ta thấy nơi đây cũng không có gì để làm, chi bằng... chúng ta..." Nói qua, Hiếu Mẫn hôn lên môi Phác Trí Nghiên, ý kia đã rõ ràng bất quá, nếu ở đây không có chuyện khác có thể làm, chi bằng liền làm chút chuyện các nàng thích, cái gọi là tận hưởng lạc thú trước mắt, làm hành nhạc mà làm được đủ lâu mới tính là chân chính.

Thế là, trong một đoạn thời gian dài, quả nhiên Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn ngoài lăn lộn triền miên ở trên giường thì không có hứng thú làm gì khác. Các nàng từ trong mộc ốc làm tới trong ôn tuyền, lại từ trong ôn tuyền làm tới bãi cỏ ngoài mộc ốc. Các nàng không ngừng đổi địa điểm, không ngừng đổi vị trí, càng là không ngừng đổi tư thế làm. Mãi tới khi, mãi tới khi Hiếu Mẫn rất sát phong cảnh bắt đầu nôn ói, mãi tới khi trên mặt nàng lại bắt đầu xuất hiện biểu tình uể oải bất kham, mãi tới khi, bụng của nàng ở tình huống không hề báo trước xuất hiện nhô lên. Phác Trí Nghiên rốt cuộc đình chỉ làm chuyện triền miên ngừng cũng không ngừng cỡ kia với Hiếu Mẫn, trái lại mặt đầy ngỡ ngàng nhìn chằm chằm bụng Hiếu Mẫn, nói: "Hiếu Mẫn, nàng... không phải nàng lại có đó chứ?" Thiên a! Rõ ràng các nàng không có án theo phương pháp sinh tử trên ma kính đại toàn thư để tiến hành ma kính, sao Hiếu Mẫn lại hoài hài tử?! Chẳng lẽ, số lần các nàng làm quá nhiều, nên mới... nên mới hoài hài tử sao?

"Ngươi hỏi người ta, thì sao người ta biết được? Ngốc tử, làm sao giờ nha! Hiện giờ bụng này đã lớn vậy rồi, lại sẽ không được qua thế giới hai người nữa đó!" Hiếu Mẫn nguệch môi cực kỳ bất mãn nói, rõ ràng các nàng không có định nhanh vậy đã hoài thai thứ hai, một mực bụng mình quá không chịu thua kém, cư nhiên trong lúc vô tình hoài thai mất.

"Không được qua cũng hết cách, hiện giờ hài tử đã hoài rồi, cũng chỉ có thể đợi nó xuất thế mà thôi! Nàng đã quên nàng đáp ứng Hiếu nhi rồi sao? Nàng nói sẽ lại sinh cho nó cái muội muội bồi nó mà."

"Phải a, hơn nữa ngốc tử ngươi ngay cả tên của hài tử cũng đã định rồi không phải sao? Phác Mẫn, Mẫn nhi. Cũng không biết lần này có phải con tuyết lang nữa hay không... Mỗi lần đều là tuyết lang, Hồ tộc quả thật là vô hậu mà..." Hiếu Mẫn nhỏ giọng lầu bầu, nàng ưỡn cái bụng nhô ra nằm lên giường, bởi vì sắp không cách nào hưởng thụ thế giới hai người mà nhấc chân đạp Phác Trí Nghiên xuống giường: "Ngốc tử, đừng quên sớm đi tìm bà bà tới đây, miễn cho lúc người ta lâm bồn không có ai tiếp sinh."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Xú ngốc tử! Hoại ngốc tử! Sắc ngốc tử! Người ta hận chết ngươi được! Đều tại ngươi mà người ta mới phải chịu đau lần nữa! Không sinh! Ngốc tử tự ngươi sinh đi!" Mấy tháng sau, để lão thụ tinh lại từ Đông sơn chạy tới tiếp sinh giúp Hiếu Mẫn, trên mặt bà đã hiện gần như đầy hắc tuyền bất đắc dĩ. Lần đầu lúc sinh hài tử đã nói không sinh, kết quả hiện tại lại nói không sinh...

"Phải phải phải, ta hoại ta xú ta sắc! Hiếu Mẫn, trước tiên nàng dùng chút sức được không? Hài tử này đến hiện tại ngay cả đầu cũng chưa ra nha!" Đứng trong mộc ốc, tay Phác Trí Nghiên bị Hiếu Mẫn nắm đau không thôi, nàng sốt ruột nhíu mày, thỉnh thoảng giúp Hiếu Mẫn lau mồ hôi trán: "Hiếu Mẫn, nàng dùng sức được không? Trước tiên sinh hài tử ra, không thì... không thì nén trong bụng rất khó chịu!"

"Phải nha phải nha, ngươi hãy dùng chút sức đi nha? Không thì hài tử không ra được đâu nha!" Lão thụ tinh trước khi tiếp sinh gấp theo ra một đầu mồ hôi, đến nay bà tiếp sinh cho yêu tinh khác đều rất thuận lợi. Trời sinh hồ ly tinh này bất đồng với mọi người quá mức, sinh hài tử đều phải dằn vặt cả buổi, không giày vò tất cả mọi người đủ nàng không sinh hài tử ra đâu.

"Xú ngốc tử! Sau này người ta không sinh nữa! Mỗi lần đều khó chịu như táo bón vậy!" Hiếu Mẫn đau khó chịu, nàng dùng sức cắn ngón tay Phác Trí Nghiên, dùng toàn lực để hài tử trong bụng ra.

"A!" Bị Hiếu Mẫn cắn ngón tay, Phác Trí Nghiên cũng nhịn không được nữa kêu to thành tiếng: "Hiếu Mẫn! Nàng cố dùng thêm sức đi! Hài tử lập tức ra mau thôi!!! A!!!"

"Xú! Ngốc! Tử!" Biết Phác Trí Nghiên bị mình cắn phát đau, Hiếu Mẫn đau lòng sau đó nén khí càng thêm dùng sức. Nàng không muốn vì mình đâu là liên luỵ ngốc tử của nàng bị đau, tuy nàng luôn thích dằn vặt, nhưng cũng không đại biểu nàng nguyện ý để ngốc tử của nàng không tốt vậy.

"Thêm chút sức nữa thêm chút sức nữa... Hài tử liền ra mau thôi!" Lão thụ tinh ở một bên nói.

"Xú! Ngốc! Tử! Người ta không muốn lại sinh hài tử nữa đâu!!!" Một tiếng la cực đầy ai oán, kèm theo tiếng anh hài nhi khóc nỉ non anh anh. Lão thụ tinh mừng rỡ ôm hài tử vừa sinh ra, đang muốn mở miệng nói hỉ với Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn, anh hài nhi trong lòng ngực đột nhiên co cuộn thành đoàn, từ hình người chuyển thành hình quả cầu lông mao bạch sắc, chỉ lộ ra một cái đuôi mao nhung nhung ngăn ngắn tinh tế đung đưa qua lại.

100

"Hài tử này thật là thông minh!" Ôm mao cầu bạch sắc lộ đuôi ra trong lòng, cái trán lão thụ tinh vì ý cười mừng rỡ mà xuất hiện vài vết nhăn thật sâu. Bà giúp yêu tộc tiếp sinh lâu như vậy, vẫn là lần đầu gặp anh hài nhi hoá hình nhanh như vậy. Phải biết, đại đa số yêu sinh ra chính là bản thể, mãi tới khi tu luyện trăm năm sau mới hoá thành hình người. Mà hài tử của Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn, vì trong cơ thể các nàng mang theo tiên khí, hài tử từ khi sinh ra chính là dạng anh hài nhi, sau đó xuất hiện bản thể. Đương nhiên, tốc độ xuất hiện bản thể cũng động dạng thuyết minh trình độ thông minh của anh hài nhi. Nghĩ đến, hài tử này hẳn là thông minh số một số hai trong đồng loại đi.

"Bà bà, là hồ ly sao?" Hiếu Mẫn vô lực hỏi, nàng đưa tay kéo đuôi của mao cầu nâng lên, chỉ nghe một tiếng kêu đặc hữu của hồ ly, tiếp theo tiểu mao cầu dùng miệng chưa mọc răng dài cắn Hiếu Mẫn một cái, xẹt một tiếng nhảy vào lòng Phác Trí Nghiên, nằm ngửa lộ ra bụng nhỏ phấn nộn của nó, hai chân trước theo bản năng che khuất chấm nhỏ nhô ra trên cùng của mình, nhắm mắt lại thoải mái hưởng thụ lấy ôm ấp hương hương của Phác Trí Nghiên.

"... Hiếu Mẫn, là con bạch hồ..." Phác Trí Nghiên nhìn tay Hiếu Mẫn đình trệ giữa không trung mà cười ngây ngô, nàng sờ sờ bụng của tiểu mao cầu, nghe nó phát ra tiếng ngày be bé, nói: "Nếu bà bà nói con thông minh, vậy con nhất định là thông minh. Phác Mẫn, Mẫn nhi... Sau này có con bồi tiếp Hiếu nhi, Hiếu nhi liền sẽ không cô đơn nữa."

"Ngốc tử, thả con vào lòng người ta, người ta muốn ôm con đó!" Hiếu Mẫn vỗ vỗ mạn giường, vốn tưởng thai này lại là tuyết lang, không ngờ tới càng là con hồ ly. Vậy càng tốt, chí ít huyết thống Hồ tộc các nàng có tiếp diễn rồi đó!!!

"Được được được, Mẫn nhi ngủ rồi đó! Nàng phải ôm con cẩn thận." Phác Trí Nghiên cẩn thận từng chút giao tiểu mao cầu nằm ngửa trong lòng ngực mình cho Hiếu Mẫn. Nói thật ra, từ lúc hài tử đầu của các nàng Phác Hiếu xuất thế, Phác Trí Nghiên liền cực ít ôm con. Thứ nhất là triều chính bận rộn, thứ hai lại vì tiểu Phác Hiếu căn bản cũng không nguyện ý để nàng ôm, đều là mặt dày mày dạn khóc náo để Hiếu Mẫn ôm. Hiện giờ tiểu mao cầu vừa sinh ra liền nhảy vào lòng ngực Phác Trí Nghiên, thực khiến nàng vô cùng vui vẻ trong lòng, càng là mẫu tính nơi đáy lòng nàng đều kích phát ra rồi.

"Nha, con thật khả ái, quả thực giống một dạng với người ta khi bé đó!" Ôm tiểu mao cầu, trên mặt Hiếu Mẫn lại tràn ra ý cười mẫu thân. Nàng nhẹ nhàng khảy khảy lỗ tay tiểu mao cầu, tiểu mao cầu bị quấy nhiễu cực bất mãn dùng chân trước gãi gãi lỗ tai bị khảy, phát hiện khí tức ôm ấp không đúng, nó mơ màng từng từng mắt nhỏ hắc lưu lưu lên, sau đó đánh cái ngáp dựng đuôi mao nhung nhung lên lại nhảy vào lòng ngực Phác Trí Nghiên, dùng tư thế ban đầu tiếp tục hưởng thụ tựa như nằm ngữa ngủ ngon.

"............." Lại cứ vậy từ trong lòng nàng chạy vào lòng ngốc tử rồi! Hài tử này thật là! Quả thực chính là loại không lương tâm! Không lương tâm giống mình vậy!!! Tuy nói ngốc tử cũng là thân nương của hài tử, nhưng tốt xấu gì mình cũng gặp nhiều khổ như vậy mới sinh hài tử ra được a! Hài tử này cư nhiên như thế không nguyện ý ngủ trong lòng mình!!! Hiếu nhi, nàng bắt đầu tưởng niệm tiểu Hiếu nhi của nàng rồi, con thích kề cận mình như vậy, dù con là con tuyết lang.

"Ha ha, ta thấy hài tử này thích ngươi rất nhiều!" Lão thụ tinh cười lên nhìn Phác Trí Nghiên, bà nắn nắn da lông nơi cái trán tiểu mao cầu, đứng dậy chỉnh chỉnh lại tóc mai dài của mình, nói: "Hiện giờ hài tử đã thuận lợi xuất thế, bà bà ta cũng nên về Đông sơn nghỉ ngơi rồi, các ngươi cần phải chiếu cố hài tử thật tốt."

"Bà bà yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố hài tử cùng Hiếu Mẫn tốt." Phác Trí Nghiên ôm tiểu mao cầu đứng dậy, nàng cúi chào với lão thụ tinh, xem như cảm tạ bà hỗ trợ tiếp sinh. Đưa lão thụ tinh đi, Phác Trí Nghiên tự giác ôm tiểu mao cầu nằm cạnh Hiếu Mẫn, nàng xoay đầu nhìn Hiếu Mẫn, đáy mắt đều là nhu ý nống đậm: "Hiếu Mẫn, nàng cũng mệt rồi... Chúng ta một nhà ba người, này liền nghỉ ngơi đi."

"Ân." Có lẽ thật quá mệt, Hiếu Mẫn cũng lười đi so đo với tiểu mao cầu vừa ra đời có ngốc trong lòng mình hay không. Nàng che miệng lại đánh cái ngáp không lớn không nhỏ, có Phác Trí Nghiên bồi bên người, liền vào giấc ngủ phải nhanh hơn bình thường nhiều.

Chỉ là các nàng không có cơ hội ngủ thời gian quá lâu. Vì tiểu mao cầu trong lòng Phác Trí Nghiên, vì tiểu mao cầu cũng không phải tiểu Phác Hiếu vừa sinh ra liền ngủ cực nhiều, cho nên bọn họ chỉ ngủ một lúc, tiểu mao cầu liền từ trong lòng Phác Trí Nghiên bò lên mặt nàng, nghiêng đầu nhìn ngó nàng chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng co lại thành một đoàn lông mao thông thể tuyết trắng lăn tới bên người Hiếu Mẫn, cực kỳ tao nhã hướng mông nhỏ lên cổ Hiếu Mẫn, đái một bãi nóng hầm hập vẩy lên cổ nàng.

"Ân... Vị đạo gì..." khai như vậy chứ?! Đang trong mộng Hiếu Mẫn nhắm mắt, nàng theo bản năng sờ sờ cổ mình, đang kỳ quái chỗ đó sao lại ẩm ướt, kết quả vừa đụng tới đuôi tiểu mao cầu, chọc nó bất mãn vẫy đuôi dưới của mình, cùng tựa như người không liên quan nhảy về lòng Phác Trí Nghiên, cũng duỗi đầu lưỡi phấn hồng sắc không ngừng liếm gò má Phác Trí Nghiên.

"Hiếu Mẫn... Ngô... Nàng mới sinh hài tử xong, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được." Bị tiểu mao cầu ngừng cũng không ngừng liếm gò má mình, Phác Trí Nghiên còn tưởng rằng Hiếu Mẫn muốn cùng mình thế kia. Vốn ý thức mơ hồ dần dần chuyển tỉnh, lúc nàng mở mắt ra hoàn toàn, liền phát hiện tiểu mao cầu trên người mặt đầy hưng phấn nhìn mình, đuôi nhỏ trên mông đung đưa trái phải. Cùng lúc đó, bên tai nàng vang lên một thanh âm cực lực đầy bạo phát, là Hiếu Mẫn.

"A! Phác Mẫn ngươi cái tiểu hỗn đản này! Cư nhiên đi tiểu trên cổ ta!!! Ta là thân nương của ngươi!!!" Hiếu Mẫn la lớn tiếng, nàng ai oán đầy mặt trừng với Phác Trí Nghiên, cởi y thường của mình vung lên mặt nàng, cũng tiện để nàng ngửi xem vị khai nước tiểu của nữ nhi mình: "Ngốc tử, ngươi xem xem nữ nhi ngươi! Vừa sinh ra liền biết tiểu trên người người ta, nếu sau này lớn rồi, đây chẳng phải càng là muốn làm gì thì làm à?!" Quả nhiên, so với Phác Mẫn, vẫn là Phác Hiếu khi bé khả ái hơn, thành thật hơn chút.

"Ha ha, Mẫn nhi mới sinh ra, làm việc tuỳ ý là không thể bình thường hơn được, đợi con lớn lên chút... Liền sẽ không làm náo kịch vậy nữa." Phác Trí Nghiên ném y phục ngập mùi khai nước tiểu của hồ ly qua một bên, nàng sủng nịnh vỗ vỗ đỉnh đầu tiểu mao cầu, ôm nó, khiến nó có thể đối diện với mình: "Mẫn nhi, sau này không thể tuỳ chỗ xuỵt xuỵt biết chưa? Cũng không được xuỵt xuỵt vung lên người thân nương con, đã rõ chưa?"

Một tiếng hồ ly nhuyễn miên miên, tiểu mao cầu hồn nhiên không để Hiếu Mẫn ở một bên vào trong mắt, chỉ thấy nó đong đưa thân thể nhu nhuyễn của mình, đầu mũi nhòn nhọn liền muốn chống chót mũi Phác Trí Nghiên. Thò ra đầu lưỡi phấn nộn, tiểu mao cầu liếm qua lại bờ môi Phác Trí Nghiên, trong đôi mắt hắc lưu lưu mang đầy vui vẻ.

"Phác Mẫn!" Hiếu Mẫn chỉ cảm thấy huyết khí một trận dâng trào, tuy nói Phác Mẫn là nữ nhi chính mình thân sinh, nhưng môi của ngốc tử lúc ban đầu cũng chỉ có nàng mới có thể chạm! Hiện tại bị tiểu mao cầu ngừng cũng không ngừng dùng đầu lưỡi liếm như vậy, Hiếu Mẫn một cái túm lấy tiểu mao cầu từ trong tay Phác Trí Nghiên, trừng phạt tính là nhẹ nhàng nhéo lỗ tai mao nhung nhung của nó, tuyên bố nói: "Sau này, không cho phép liếm miệng thân nương ngươi, nơi đó chỉ có ta mới có thể liếm!"

"Thôi mà Hiếu Mẫn, Mẫn nhi nó mới là anh nhi chưa đầy tháng, nàng lớn tiếng nói con thế, sẽ làm nó sợ đó. Hơn nữa, nó cái gì cũng chưa biết, nàng nói con như vậy có tác dụng gì chứ? Chi bằng đợi con hơi hơi lớn chút, lại làm giáo dục." Đối với Phác Mẫn, Phác Trí Nghiên rất là sủng nịnh đó. Còn nguyên nhân, ngoài là nữ nhi của mình cùng Hiếu Mẫn sinh ra, cũng vì nó giống Hiếu Mẫn là linh hồ thông tuyết bạch. Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là vì lúc nhỏ Phác Hiếu luôn thích kề cận Hiếu Mẫn, dẫn tới Phác Trí Nghiên không thể hưởng thụ thời gian thân thiết cùng nữ nhi.

"Ngốc tử, ngươi cứ mãi thiên vị Mẫn nhi, người ta nói chuyện lớn tiếng chỗ nào chứ? Thôi thôi, ngươi đã nói lớn chút lại làm giáo dục, vậy thì chờ con lớn chút rồi nói sau đi." Thật là, vốn cũng vì nó là con linh hồ mà hài lòng, lúc này hài lòng không còn, cũng chỉ còn sót lại đành chịu thôi! Phác Mẫn nha Phác Mẫn, ngươi có thể nhanh lớn chút, người ta cũng tiện đưa ngươi tới chỗ tỷ tỷ ngươi, cho ngươi cùng nó "ầm ĩ" đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro