Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9+10

Chương thứ chín

Háo sắc! Háo sắc háo sắc háo sắc! Hiếu Mẫn vẫn còn không được tự nhiên ở trong ngực Phác Trí Nghiên giãy giụa, hai chân trước qua lại cào vào vạt áo của nàng, làm như muốn chiếm lại chỗ mới vừa rồi bị chạm vào. Phác Trí Nghiên mắt thấy bạch hồ trong ngực cực kỳ lộn xộn không yên, cũng không biết rốt cuộc nó muốn làm những gì, không thể làm gì khác hơn là thả nó vào trên giường cứng, suy đoán nói:

"Ngươi là đói bụng? Ngoan, tạm thời chờ chốc lát, cơm tối sẽ được đưa tới sau."
Ngốc tử! Háo sắc! Ta khi nào đói bụng! Hiếu Mẫn oán hận trong lòng, nàng hướng trong chăn trên giường dụi dụi, nhưng cũng an tĩnh dựa vào nó không hề không được tự nhiên nữa. Trong chiếc chăn kia có hơi thở của Phác Trí Nghiên, giống như được nàng ôm trong ngực, dễ dàng là có thể trấn an tâm tình.
Quả nhiên sau nửa khắc cơm tối được nha hoàn Phác phủ đưa tới, trên khay chỉ có hai đĩa rau cỏ đơn giản cùng với một chén cơm ít ỏi. Những thứ này đều là Phác thị cố ý an bài người trong phòng bếp làm, chỉ sợ Phác Trí Nghiên ăn nhiều lương thực trong phủ. Cũng may đầu bếp là một đại thúc mập mạp tốt bụng, hắn không đành lòng Phác Trí Nghiên chỉ ăn rau cỏ, ở trong món ăn tăng thêm chút thịt. Như vậy mới bảo đảm dinh dưỡng cho Phác Trí Nghiên, không để cho nàng quá mức gầy yếu.
"Tuyết nhi, đói bụng không."

Phác Trí Nghiên hướng về phía bạch hồ lầm bầm lầu bầu, nàng trộn hai đĩa thức ăn vào nhau, lựa chọn ra tất cả miếng thịt đặt ở trong đĩa trống không, lại phân hơn nửa cơm vào đó. Để đĩa thịt cùng cơm dưới đất, lại ôm bạch hồ xuống, nhìn nàng nói:

"Ăn đi."

Nếu là nhớ không lầm hồ ly nên là ăn thịt, nghĩ đến những thứ này cũng hợp với khẩu vị đi.
"Tên ngốc tử này, chẳng lẽ là đối với người nào cũng chu đáo như vậy?"

Hiếu Mẫn giương mắt nhìn cặp mắt tràn đầy mong đợi kia của nàng, nàng tu hành ngàn năm đã sớm tuyệt duyến cùng thịt thực phàm trần, cũng không nhẫn tâm phụ Phác Trí Nghiên mong đợi như vậy, cuối cùng cúi đầu ăn một chút xíu thịt cùng cơm trong cái đĩa. Thật nghe lời! Phác Trí Nghiên lộ ra nụ cười ôn nhuận như ngọc, thuận tay sờ sờ bộ lông mềm mại của bạch hồ, lúc này mới ngồi vào ghế tròn ăn phần cơm tối thuộc về nàng.
Người tốt là biết đủ, phần ưu điểm này hoàn toàn thể hiện ở trên người của Phác Trí Nghiên. Nàng không ngại thức ăn này có nhiều thanh đạm, cũng không chê cơm trong chén chỉ có một chút xíu như vậy. Với nàng mà nói, bây giờ vui mừng hơn là bên người có một con bạch hồ phụng bồi nàng. Khéo léo hiểu chuyện tựa như có thể nghe hiểu ngôn ngữ con người, thật thật làm cho nàng thích.
Ăn xong cơm tối, có nha hoàn cũng lấy chén đũa đi đưa vào phòng bếp. Phác Trí Nghiên thấy ánh trăng tối nay vừa đúng lại có bạch hồ ở bên phụng bồi, liền ôm nàng vào trong ngực ngồi vào trên cỏ hậu viện thưởng sao ngắm trăng. Lông bạch hồ rất mềm rất có xúc cảm, ôm vào trong ngực mang đến cho người ta cảm giác ấm áp. Phác Trí Nghiên ôm nàng, tay không tự chủ vỗ về bụng bạch hồ, càng thêm vuốt ve bộ lông mềm như nhung. Di? Trong lúc vô tình chạm được nơi nào đó có chấm tròn nhô ra, Phác Trí Nghiên còn tưởng rằng là trên lông bạch hồ dính hạt cơm, hảo tâm lấy ngón tay chạm tới chạm lui. Ai ngờ chạm thật lâu đều không thấy hạt kia tróc ra, ngược lại là bạch hồ trong ngực cực kỳ không an phận than nhẹ mấy tiếng, ngay sau đó giùng giằng muốn từ trong ngực Phác Trí Nghiên nhảy ra.

Háo sắc háo sắc háo sắc! Hiếu Mẫn chỉ cảm thấy gò má của nàng lại bắt đầu phiếm hồng nóng lên, hối hận không nên hóa thân bạch hồ sống ở bên người Phác Trí Nghiên. Người này không chỉ là một tên ngốc tử, còn là một thiên hào đại háo sắc! Hiện tại mới bao lâu, liền một lần sờ nàng từ trong đến bên ngoài! Cái này cái này cái này, đây quả thực là lấn hiếp người quá đáng! Nga không, là lấn yêu quá đáng!
Bởi vì là buổi tối, Phác Trí Nghiên cũng không có chú ý mặt của bạch hồ có thật xuất hiện phiếm hồng như ảo giác hay không. Nàng chỉ biết vật nhỏ trong ngực rất không an phận, làm như đang tránh né cái gì.

"Ngươi sao vậy? Phải ngoan ngoãn, biết không?"

Phác Trí Nghiên nắm hai chân trước bạch hồ để cho nó ngang hàng mặt của mình. Đang lúc này, bạch hồ đột nhiên lại gần chóp mũi của nàng, há mồm cắn nàng một cái. Một cái kia không nhẹ không nặng, dù chưa từng lưu lại vết thương, nhưng cũng để cho nàng đau đến hút miệng khí lạnh, vội vàng buông lỏng chân trước bạch hồ ra.
Cắn chết ngươi! Ai cho ngươi háo sắc! Trong lòng Hiếu Mẫn cực kỳ sung sướng, cái lưỡi hồng liếm miệng mình, coi như là báo thù mới vừa rồi Phác Trí Nghiên lung tung khinh bạc nàng. Sau khi khôi phục lại thấy Phác Trí Nghiên đang thận trọng điểm chóp mũi, cũng không có bất kỳ dấu hiệu tức giận, còn tưởng rằng là mình hạ miệng quá nặng cắn hư chóp mũi của nàng. Lần nữa leo về trong ngực Phác Trí Nghiên, Hiếu Mẫn hóa thành bạch hồ, chân sau chống đỡ ở bắp đùi của nàng, bật người dậy dùng cái lưỡi hồng khẽ liếm chóp mũi Phác Trí Nghiên, ôn nhuận lại êm ái.
"A a, thật là nhột...."

Phác Trí Nghiên bị nàng liếm trên mặt ngứa ngáy, thân thể không tự chủ được nghiêng về sau. Lại bởi vì nghiêng ra sau quá nhiều, cả người cũng ngã xuống đất, mà bạch hồ trong ngực là tiếp tục không ngừng liếm chóp mũi của nàng, thỉnh thoảng liếm xẹt qua đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng. Sao lại mập mờ như vậy nha! Trong lòng Phác Trí Nghiên xẹt qua ý thức không minh bạch, nàng ôm bạch hồ vào trong ngực lần nữa, trên môi lưu lại chút mùi thơm dễ ngửi.

"Tuyết nhi, không cho phép nháo biết không? Đêm đã khuya, giờ liền trở về nhà ngủ đi. Nhìn trên người ngươi sạch sẽ như vậy, liền cùng ta cùng ngủ ở trên giường, như thế nào?"
Tuy là câu hỏi, Phác Trí Nghiên cũng không có ý định thật có thể lấy được trả lời từ trong miệng bạch hồ trong ngực. Ví như nếu thật sự đáp, chỉ sợ nàng sẽ trực tiếp ném bạch hồ ra giữa không trung đi, ngã xuống đất không dậy nổi. Ôm bạch hồ trở về nhà, Phác Trí Nghiên nhẹ để nàng đến trong đầu giường, thấy nàng chẳng qua là cuộn tròn nằm trên gối đầu kia, không rảnh để ý, ngồi ở mép giường bỏ đi áo bên ngoài, chỉ mặc trung y đơn bạc nằm vào trong chăn, giữ lại ánh nến trên bàn để cho nó từ từ cháy hết.
Ngốc tử, môi ngươi thật là mềm mại. sau khi Phác Trí Nghiên nhắm mắt ngủ thiếp đi, Hiếu Mẫn dịch hướng bên người nàng, nàng co thân thể lại thành một quả bóng lăn vào trong ngực Phác Trí Nghiên, rồi sau đó lộ ra hai cái tai nhọn, thỉnh thoảng dùng móng trước đụng nơi mềm mại trước ngực nàng. Ai kêu ngươi chiếm tiện nghi ta! Ai kêu ngươi chiếm tiện nghi ta! Hiếu Mẫn tự giác tiểu thù phải báo, một đôi mắt hoàn toàn híp lại thành một đường may, liền có bạch quang nhanh chóng vào trong mộng Phác Trí Nghiên, dâng lên rung động.

********************************************************
"Ta đây là ở đâu?"

Bên trong rừng trúc hơi có đám sương, Phác Trí Nghiên mặc bạch sam bát mực, không biết làm sao đứng tại đây. Kỳ quái, rõ ràng ta cũng đã cởi y phục đi ngủ, sao lại vô duyên vô cớ chạy đến nơi đây? Hơn nữa còn mặc nam trang?! Cái này, đây quả thực hoang đường quái dị!
"Công tử không cần kinh hoảng, thân ngươi hiện ở trong mộng, hết thảy chỉ là mộng cảnh mà thôi."

Có thanh âm nữ tử từ xa đến gần, Phác Trí Nghiên men theo thanh nguyên nhìn lại, là vị nữ tử mặc váy màu tím nhạt, trên mặt nữ tử có khăn che mặt, không cách nào thấy rõ dung mạo của nàng, lại dựa vào cặp mị mắt lộ ra ngoài kia của nàng, biết nàng chính là mỹ nhân không thể nghi ngờ.
"Cô nương nói ta ở trong mộng? Cô nương vậy là người nào? Mà ta, ta rõ ràng là nữ nhi lại vì sao ăn mặc nam trang thế này?"

Phác Trí Nghiên nghênh hướng nữ tử, không biết sao, nàng chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt rất là quen thuộc. Ngay cả mùi thơm nhàn nhạt tản mát từ trên người ra cũng tựa như quen biết.
"Ta? Ta dĩ nhiên là con bạch hồ hôm nay ngươi cứu"

Nữ tử cười khẽ, nói là bạch hồ hóa thân làm người, không phải là Hiếu Mẫn thì là ai?
"Ngươi? Ngươi là con bạch hồ hôm nay ta cứu? Ngươi là Tuyết nhi?"

Phác Trí Nghiên lui về phía sau mấy bước, chỉ về phía nàng, không ngừng lắc đầu, nói:

"Không thể nào, ngươi là người sống, Tuyết nhi chẳng qua là một con bạch hồ toàn thân vô hại, hai người này sao lại lẫn vào làm một? Cô nương cũng đừng nói giỡn như vậy"

Ta sợ yêu nha!
"Công tử là sợ yêu?"

Hiếu Mẫn có thể đọc tâm ngữ, tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng Phác Trí Nghiên. Thần giác nàng núp ở dưới cái khăn che mặt hơi nâng lên, chủ động dắt tay của Phác Trí Nghiên, cảm giác được nàng khẽ run, cười nói:

"Công tử cần gì sợ chứ? Đây là đang trong mộng của công tử, ta cũng là một phần mộng cảnh của công tử. Mộng không phải là thực tế, ở bên trong mộng cảnh này, công tử có thể tùy ý làm bất kỳ chuyện gì muốn làm, mà ta chỉ biết bồi bên người công tử. Đợi đến công tử tỉnh mộng, ta cũng liền biến mất không thấy đây."
"Ngươi nói là thật? Cái mộng cảnh này như thế nào thật đúng là để một mình ta làm chủ sao?"

Phác Trí Nghiên không thể tin hỏi, nàng còn chưa bao giờ mơ như vậy, nếu nói mộng đẹp trở thành sự thật đại khái là như thế đi. Được Hiếu Mẫn gật đầu xác nhận, Phác Trí Nghiên không tự chủ được nắm chặt tay bị dắt, hưng phấn nói:

"Vừa là như thế, ta có thể ở bờ sông bắt cá hay không? Cô nương, ta thật có thể đi bờ sông bắt cá sao?"
Do nhớ khi còn nhỏ, lại chỉ có thể bị vây quanh hậu viện Phác phủ không thể đi ra ngoài. Mỗi lần nghe bên ngoài, hài đồng hô to đi bờ sông bắt cá chơi đùa, trong lòng Phác Trí Nghiên liền xông ra trận trận chua xót. Hôm nay nàng phải ở trong mộng hoàn thành hy vọng xa vời thời kỳ hài đồng, bảo nàng làm sao không hưng phấn, lại như thế nào không kích động đây?
Thật là một ngốc tử! Người khác cũng kỳ vọng lấy được kim tiền danh vọng hoặc cũng là mỹ nhân trong ngực, ngươi lại muốn đi bờ sông bắt cá. Hiếu Mẫn tự giác buồn cười, rồi lại cảm thấy nàng thật là chân thật khả ái. Nhẹ phẩy tay áo, đợi Phác Trí Nghiên nháy mắt, thân các nàng đã ở bên bờ sông với con cá nhảy loạn lung tung, mà phong cảnh chung quanh, cũng là di nhân tâm tỳ.
"Cô nương mau nhìn, trong sông này thật là nhiều cá!"

Ngay sau đó, trên mặt của Phác Trí Nghiên lộ ra ngây thơ vui vẻ, nàng không kịp chờ đợi vén tay áo lên, nơi nào còn quản trường ngoa trên chân, cởi bọn nó ném hướng bên cạnh một cái, hào hứng chạy thẳng tới trong sông. Khiến những con cá vui mừng nhảy loạn chung quanh kia sợ, còn tưởng là cá lớn nơi nào tới muốn nuốt toàn bộ bọn chúng vào trong bụng.

"Cô nương, cùng nhau xuống bắt cá nha!"

Phác Trí Nghiên giống như hài tử nắm con cá bơi loạn qua lại khắp nơi trong sông, giương mắt liền nhìn thấy Hiếu Mẫn chẳng qua là đứng ở bờ sông lẳng lặng nhìn nàng, trong cặp mắt câu người mị hoặc kia lưu động sáng bóng khác thường.
Người này, trong ngày thường lại ngây ngô lại cứng ngắc, hôm nay lại chơi nháo như vậy, thật không biết cái nào mới thật sự là nàng. Hiếu Mẫn nở nụ cười, đi phía trước mấy bước, đang muốn đi mấy bước nữa, đột nhiên hai tay Phác Trí Nghiên múc nước sông hất tới trên người của Hiếu Mẫn.

"Ha ha ha, cô nương, xuống cùng nhau bắt cá đi!"

Hai tay Phác Trí Nghiên chống nạnh phá lên cười, một bộ dáng vẻ ác trò đùa được như ý.
Nếu là đổi làm người khác, chưa nói chưa bao giờ có người dám hất nước lên trên người một con hồ yêu, coi như là yêu quái bình thường cũng không có mấy người dám chọc ghẹo Hiếu Mẫn như vậy. Nếu là có ai dám làm như vậy, vậy kết quả của hắn nhất định sẽ rất thảm rất thảm, về phần thảm tới trình độ nào sẽ phải coi tâm tình Hiếu Mẫn mà định. Tình hình lúc này lại có bất đồng, Hiếu Mẫn không những không tức giận làm phép dạy dỗ người ác trò đùa, ngược lại liền thân váy mỏng đi vào trong sông cùng Phác Trí Nghiên chơi trò chơi hất nước.
Phong cảnh chung quanh đều bị ánh nắng chiều khuynh sái, ngay cả đã biết là ở trong mộng, Phác Trí Nghiên còn là chơi bất diệt nhạc hồ, tận tình hất nước hướng trên người của Hiếu Mẫn, hất ướt tất cả xiêm áo của nàng, hiển lộ ra thân người lả lướt như vậy. Trong nháy mắt, nàng giống như bị mỹ nhân trước mắt mê hoặc, cái tay đang bưng nước sông dừng ở nơi đó, lăng lăng nói câu:

"Cô nương, ngươi thật là đẹp."

Vóc người thật tốt.
"Ngốc tử."

Hiếu Mẫn thấp kêu một tiếng, trên mặt hiện lên một mảnh ửng đỏ. Trời chiều dần dần bao phủ ở phía tây núi, Hiếu Mẫn thấy nó lập tức liền sẽ xuống núi, đi trước mấy bước nói:

"Công tử, mộng này nên giải tán."
"Nhanh như vậy sao? Ta cũng chưa từng phát hiện đây."

Phác Trí Nghiên mất mác nói, mộng đẹp như vậy cuối cùng quá ít, hôm nay sẽ phải tản đi, bây giờ rất đáng tiếc.
"Thế nào? Chẳng lẽ công tử không bỏ được ta sao?"
"Ta, ta còn có thể gặp lại được cô nương sao? Cùng cô nương chơi vui vẻ, nếu có thể mơ thấy cô nương nữa, ta muốn cùng cô nương đi trong ruộng bắt dế cũng hoặc là đi bãi cỏ bắt đom đóm."
"Haha, công tử thật là ham chơi. Yên tâm đi, nếu là công tử còn muốn thấy ta, vào
đêm ngày mai, công tử nhất định có thể mộng với ta nữa."

Hiếu Mẫn cười vui vẻ, cặp mắt híp lại thành hai đường nguyệt nha cong cong, trông rất đẹp mắt. Nàng thấy mất mác trong đáy mắt Phác Trí Nghiên được mong đợi thay thế, hài lòng phất tay áo xua tan cảnh sắc trước mắt, dần dần biến mất ở trong mộng của nàng.
Một đạo bạch quang từ mi gian Phác Trí Nghiên lóe ra, hóa thành bạch hồ Hiếu Mẫn vùi ở trong ngực của nàng, nhìn nàng bởi vì mộng đẹp mà nhếch lên khóe miệng, trong lòng lại cũng thỏa mãn theo.

Chương thứ mười

Sáng sớm hôm sau, Phác Trí Nghiên chưa từng dậy sớm như vậy.
Có lẽ là tối hôm qua mơ quá mức chân thật cũng quá mức tốt đẹp, lúc Phác Trí Nghiên ngồi dậy không khỏi cảm thấy cả người đau nhức. Bạch hồ bên cạnh đã sớm tỉnh lại, giờ phút này đang khéo léo rúc vào bên người Phác Trí Nghiên, cảm giác được nàng tỉnh dậy, bạch hồ rất là tự giác chui vào trong ngực của nàng, tùy tay của Phác Trí Nghiên vuốt ve qua lại bộ lông của nàng. Cho đến tay của Phác Trí Nghiên lần nữa chuyển tới bụng của bạch hồ, rất hưởng thụ dùng lòng bàn tay ma sát nơi mềm mại lại chơi đùa kia, lúc này bạch hồ mới than nhẹ mấy tiếng sau đó giãy giụa ra khỏi Phác Trí Nghiên ôm trong ngực.
"Tuyết nhi, đêm qua ta mơ một giấc mộng rất đẹp"

Phác Trí Nghiên lần nữa ôm lấy bạch hồ, bây giờ nàng rất thích vuốt ve bụng của bạch hồ, phần lông nơi đó mềm như vậy, hơn nữa ngón tay còn có thể hướng về phía mấy chỗ nhô ra kia của nàng chạm tới chạm đi.
Háo sắc! Đệ nhất đại háo sắc! Hiếu Mẫn ở trong lòng quở mắng, nhưng cũng thật thích nàng vuốt ve như vậy. Chẳng qua là ánh mắt đen láy kia nhìn nàng chằm chằm, tựa như đang tìm cơ hội sẽ chiếm lại tiện nghi.
"Nhất định ngươi muốn biết ta mơ mộng đẹp gì đúng không?"

Phác Trí Nghiên ôn hòa nở nụ cười, nàng chỉ biết trong con ngươi đen kịt kia của bạch hồ hẳn là tò mò. Nhẹ nhàng điểm một cái chóp mũi của nàng, Phác Trí Nghiên tiếp tục sờ lông mềm ở bụng nàng, nói:

"Ta tối hôm qua nha, a a... giấc mộng kia giống như thật một dạng, ta mơ thấy ta ở bờ sông bắt cá, bên người còn có một cô nương che mặt. Mặc dù nàng che mặt, nhưng cặp mắt kia lộ ra lả lướt, thật là đẹp mắt. Ngươi đoán nàng nói gì? Nàng nói nàng là bạch hồ, còn là ngươi! Muốn ta nói nha, nàng nhất định là tiên nữ xuất nhập mộng cảnh. Không sai, nhất định là tiên nữ không thể nghi ngờ!"
Nghe xong nói thế, Hiếu Mẫn hóa thân bạch hồ lập tức trở mình nằm ngửa ở trong ngực Phác Trí Nghiên, bốn cái chân không ngừng đạp, thỉnh thoảng nghiêng người lôi kéo trung y đơn bạc của Phác Trí Nghiên. Ngốc tử chính là ngốc tử, cư nhiên cho là ta là tiên nữ! Hiếu Mẫn vui vẻ, đắc ý, ở trong ngực Phác Trí Nghiên càng ngày càng không quy củ, ngay cả cái đuôi hồ ly cũng lúc ẩn lúc hiện, rất là hưng phấn.
"Tuyết nhi, có phải ngươi cũng thay ta vui vẻ hay không đây? A a, ta cũng biết... mộng này thật sự là rất đẹp! Cũng không biết tối nay còn có thể có mộng đẹp như thế hay không."

Trong lòng Phác Trí Nghiên mang mong đợi, mặc cho bạch hồ trong ngực tiếp tục làm loạn. Nàng ngẹo đầu duỗi người, thả bạch hồ vào trên giường, xuống đất mặc quần áo rửa mặt. Sửa sang lại giường chăn, Phác Trí Nghiên sờ sờ bạch hồ cuộn thành quả bóng, đợi sửa sang lại hoàn toàn, lại ôm nàng vào trong ngực, cười nói:

"Tuyết nhi, có ngươi phụng bồi thật là tốt."
Ăn xong điểm tâm, Phác Trí Nghiên ôm bạch hồ đến trên cái bàn tròn để cho nàng đàng hoàng nằm ở trên. Từ trên giá sách lấy tới vài cuốn sách, Phác Trí Nghiên cầm bút lông rất nhẹ chạm mực nước, ngồi ở ghế tròn nghiêm túc sao chép nội dung trong sách. Đây là hoạt động duy nhất nàng ở trong phòng giết thời gian, sao sách có thể để cho nàng nhớ kỹ nội dung trong sách, cũng có thể luyện tập thư pháp tốt hơn.
Hiếu Mẫn cứ như vậy an tĩnh nhìn bút lông trong tay nàng ở trên giấy hiện ra chữ viết thanh tú như nàng, thương ở mắt cá chân từ từ khép lại. Cái đuôi nàng thỉnh thoảng đung đưa mấy cái, ánh mắt ở trên người của Phác Trí Nghiên tới tới lui lui, trăm nhìn không chán. Bản tính hồ ly là đa động, mà giờ khắc này Hiếu Mẫn cũng là ngoại lệ, chỉ lúc nhàm chán nàng tự giác nhảy đến trên đùi Phác Trí Nghiên, xem nơi đó thành ổ ấm áp của nàng, tận tình hô hấp sau đó nhắm mắt lại rất là hưởng thụ nghỉ ngơi chốc lát.

***************************************************************
Vào đêm.
Ánh đèn mơ hồ bên trong phủ chiếu sáng trường lang vườn hoa, cá trong ao nước đã ngủ, mấy cánh hoa héo tàn rải rác vây quanh bên cạnh ao, theo từng trận gió thổi tới bay xuống đến trong bụi cỏ.
Trong phòng hậu viện, nha hoàn đã rót nước nóng Phác Trí Nghiên cần vào trong thùng nước tắm, ở phía trên còn có rất nhiều cánh hoa hồng. Bên cạnh thùng nước tắm phá lệ thêm một chậu gỗ, trong đó có nước ấm không lạnh không nóng, là Phác Trí Nghiên cố ý phân phó chuẩn bị.

"Nhị tiểu thư, cũng chuẩn bị xong, sáng sớm ngày mai nô tỳ tới nữa."

Nha hoàn đơn giản thi lễ, đặt thùng nước nóng dư thừa kia ở bên cạnh lưu làm bị dùng, cung kính thối lui ra căn phòng của Phác Trí Nghiên, thuận tiện đóng cửa lại.
"Tuyết nhi, thương treen chân ngươi giống như tốt lắm đây."

Phác Trí Nghiên tính toán thay băng vải cho bạch hồ, phát hiện vết thương chân sau nàng đã không thấy, liền đặt nàng vào trong chậu gỗ tràn đầy nước ấm, thấm ướt tất cả bộ lông nàng, nói:

"Nếu thương lành, vậy thì cùng nhau tắm đi, buổi tối cũng ngủ ngon."
Cùng nhau tắm? Hiếu Mẫn nhìn chằm chằm ánh mắt đen láy cũng đang nhìn nàng, ở nơi này là cùng nhau tắm? Rõ ràng chính là đặt nàng vào trong chậu gỗ không để ý tới, mà mình lại cởi quần áo thoải mái ngồi vào trong thùng nước tắm thả đầy cánh hoa, hai tay nhỏ dài khẽ vuốt ve cổ, rất say mê.
Điều này cũng gọi cùng nhau tắm? Không được, ta mới không cần ở trong chậu gỗ nhỏ hẹp này đây! Hiếu Mẫn xảy ra bất mãn, nàng đứng dậy rung lên da lông trên người, chân sau dùng sức đạp một cái, trực tiếp nhảy vào trong thùng nước tắm Phác Trí Nghiên đang ngâm nước nóng. Tay chạm đến đến da thịt nhẵn nhụi của nàng, Hiếu Mẫn lại bắt đầu vui vẻ, tựa như chó da thuốc dán nằm ở ngực Phác Trí Nghiên, khẽ nhếch miệng khạc ra cái lưỡi hồng liếm tỏa cốt cực kỳ đột xuất của nàng.
"Tuyết nhi?"

Phác Trí Nghiên bị nàng đột nhiên nhảy một cái như vậy làm giật mình, lại cảm thấy cái lưỡi ướt nhẹp kia của nàng qua lại liếm tỏa cốt mình, bây giờ cảm giác ướt nhột quái dị. Vội vàng bế nàng lên, để cho nàng đàng hoàng nằm ở ngực, nói:

"Nếu ngươi không đàng hoàng, ta liền thả ngươi lại trong chậu gỗ. Nghĩ đến, ngươi cũng thích cánh hoa trong thùng nước tắm này, đúng không?"
Hừ, coi như là thông minh! Tuy nhiên, ta thích mùi trên người ngươi hơn. Hiếu Mẫn âm thầm cười trộm, trên lông dính đầy cánh hoa hồng. Nàng nhẹ nhàng phe phẩy hồ đuôi, nghe lời nằm ở trên người của Phác Trí Nghiên, hai mắt nháy nháy nhìn nàng nâng lên càm, nghe tim nàng bởi vì ngâm nước nóng mà dần dần tăng nhanh. Sau một lát, hai cánh tay Phác Trí Nghiên khoác lên thành thùng nước tắm, đầu của nàng hơi nghiêng về bên trái, tựa hồ đã ngủ.
Ngủ? Hiếu Mẫn ngẩng đầu lên, hai tai nhọn ở trong không khí run lên hai cái, lại lần nữa làm cho cả thân thể cũng dính vào tâm khẩu Phác Trí Nghiên. Như tối hôm qua, Hiếu Mẫn hóa thành bạch hồ nheo lại ánh mắt, chỉ chốc lát sau liền có bạch quang nhanh chóng vào trong ý thức Phác Trí Nghiên, mang nàng tiến vào mộng cảnh mỹ hảo lần nữa.

***********************************************************
Thời điểm tùy ý dừng lại đến gần vách đá trong rừng rậm rậm rạp sinh trưởng, quanh mình một mảnh bóng tối, chỉ có một đường phương hướng mơ hồ hiện ra bạch sắc. Giờ phút này Phác Trí Nghiên chính là thân ở giữa vách đá cùng rừng rậm, lui về phía sau một bước vừa là khu rừng rậm rạp hoang dã, đi phía trước một bước lại là vách đá cực kỳ nguy hiểm. Tiến thối lưỡng nan như thế, Phác Trí Nghiên chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên lựa chọn như thế nào.
"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi tính toán vẫn đứng ở nơi này sao? Tới đây nha, tới đây theo ta nhìn mặt trời mọc như thế nào?"

Phía trước truyền tới thanh âm nữ tử, là thanh âm Phác Trí Nghiên quen thuộc.
"Cô nương, là ngươi sao?"

Khóe miệng của nàng không tự chủ được nâng lên, đánh bạo đi tới bóng đen phía trước lại gần lại dựa vào, chậm rãi ngồi ở bên cạnh nàng, ghé mắt nhìn khăn che trên mặt nàng, nói:

"Ta còn tưởng rằng mộng đẹp đêm qua đi qua liền sẽ không thể nhìn thấy cô nương đây! Không nghĩ tới lời của cô nương là thật, ta cư nhiên thật có thể gặp lại cô nương."
"Nếu ngươi muốn gặp ta, ta thì như thế nào có thể nhẫn tâm không đến gặp ngươi đây? Mắt thấy trời cũng nhanh sáng, chúng ta ở đây ngồi xem cảnh đẹp mặt trời mọc như thế nào?"

Khóe miệng Hiếu Mẫn hiện lên vui vẻ, ngay cả chào hỏi cũng không liền nghiêng vào trong ngực Phác Trí Nghiên. Thanh âm nũng nịu khiến người tô đến tận xương tủy đi:

"Ta lạnh đây, ngươi ôm ta xem mặt trời mọc đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro