Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7+8

Chương thứ bảy

Ánh nắng sáng sớm vẩy vào bãi cỏ vườn hoa Phác phủ, phía trên có giọt sương trong suốt theo lá cây trượt vào bụi cỏ, cùng bùn đất hòa làm một thể. Hạ nhân Phác phủ đã thức dậy, chú ý tới bàn án cùng đạo phù tán lạc trên đất ngoài cửa phòng thiếu gia, bọn họ tự giác dọn dẹp sạch sẽ tất cả, tránh cho lúc phu nhân đi ra nhìn thấy những thứ này phiền não ý loạn.
Phác Trí Nghiên ở trên giường ngủ quên giờ giấc, có lẽ là lên đường chạy thương bây giờ quá mức mỏi mệt, lại thêm hậu viện nàng ở vốn là ít có hạ nhân đi lại, hoàn cảnh an tĩnh để cho nàng không nguyện ý tỉnh dậy, mặc dù giường nằm cứng rắn, nàng cũng nằm thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ thanh mộng khó được.
Hồ đuôi màu trắng đung đưa qua lại, từ khi nàng bắt đầu ngủ, Hiếu Mẫn vẫn ẩn thân nằm ở mép giường, ngoạn vị thưởng thức dung nhan khi ngủ của Phác Trí Nghiên. Lông mi của nàng vừa dài vừa cong, tựa hồ là nằm mơ thấy gì, lông mi khẽ run, cực kỳ giống đôi cánh nghịch ngợm. Tầm mắt đi xuống, chính là môi đỏ mọng mà Hiếu Mẫn thích nhất, đôi môi kia chưa từng tô nửa phần phấn son, lại tựa như uống máu mà ửng hồng, ở trên mặt thanh tú như ngọc kia lộ vẻ kiều diễm ướt át mê người.
Hai tròng mắt Hiếu Mẫn cong thành nguyệt nha, tầm mắt dừng lại trên môi hơi mở ra của Phác Trí Nghiên. Thật là đẹp mắt! Tuy không xinh đẹp quyến rũ giống hồ mị, lại trong suốt sạch sẽ của riêng nàng, giống như mặt nước hồ an tĩnh mà thấu để, mặc dù có lá cây bay xuống cũng chỉ là dâng lên chút rung động, tiếp theo lại bình tĩnh như lúc ban đầu. Hô, Hiếu Mẫn thổi khí hướng Phác Trí Nghiên đang ngủ say, đó cũng không phải là hồ mị khí, càng không phải là loại khí khiến người ngủ mê man, chẳng qua là khí thể cực kỳ bình thường, lại như một trận gió thổi tới, mở ra cửa sổ gian phòng cũng thổi rối loạn tờ giấy trên bàn.
Lại còn không tỉnh! Hiếu Mẫn góp gần Phác Trí Nghiên, khóe miệng hiện lên vui vẻ nghịch ngợm. Cúi người, hồ đuôi bại lộ của Hiếu Mẫn từ từ thật dài, rồi sau đó dùng cái đuôi nhọn phất phe qua lại chóp mũi Phác Trí Nghiên. Rốt cục, chân mày Phác Trí Nghiên đang trong giấc mộng hơi nhíu lại, sau khi hắt xì, nàng mơ hồ từ trên giường ngồi dậy, vươn vai ngáp dài. Phác Trí Nghiên không nhìn thấy Hiếu Mẫn ẩn hình trước mặt nàng, một trận gió lạnh thổi qua sau cổ, lúc này nàng mới phát hiện chẳng biết lúc nào cửa sổ bị gió thổi mở ra, ngay cả những tờ giấy nàng luyện bút viết cũng bị thổi đầy đất.
Ai, trí nhớ ta đây thật là kém, trước khi ngủ thiếp đi lại quên đóng cửa sổ! Phác Trí Nghiên vỗ nhẹ lên ót, đi giày trên đất vào, nhặt từng tờ luyện bút trên đất lên. Đang muốn nhặt một tờ luyện bút cuối cùng, Hiếu Mẫn che miệng len lén nở nụ cười, hướng tờ giấy kia thổi một hơi, để cho nó cách xa tay của Phác Trí Nghiên một chút. Chờ nàng đi tới trước mấy bước nữa nhặt, Hiếu Mẫn lại là thổi một hơi qua, để cho tờ giấy kia bướng bỉnh bay lên hạ xuống xa hơn chút nữa.

"Ai! Ngươi đừng chạy nha!"

Trong lúc vô tình, Phác Trí Nghiên lại xem tờ giấy kia làm thành vật có sinh mạng, cho là nói nó mấy câu, nó sẽ đàng hoàng dừng ở tại chỗ để cho nàng nhặt lên. Haha, thật là một ngốc tử. Hiếu Mẫn nhìn hết thảy ở trong mắt, chỉ cảm thấy bây giờ Phác Trí Nghiên thật là khả ái, nhìn biểu lộ nàng lúc nói chuyện với giấy, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên để cho người ta muốn ôm vào lòng, hôn lên một cái. Hiếu Mẫn nở nụ cười, tờ giấy kia liền không bay loạn lên trước nữa, mà Phác Trí Nghiên là nhân cơ hội nhặt tờ giấy luyện bút cuối cùng kia lên, xếp chúng ngay ngắn đặt trên bàn, lại đóng chặt cửa sổ, lúc này mới ngồi ở trước gương đồng nghiêm túc chải tóc.
Người ta đều nói nữ tử lúc xuất giá đẹp nhất động lòng người nhất, nhưng Hiếu Mẫn xem ra, Phác Trí Nghiên nghiêm túc sơ trang cũng là cực kỳ xinh đẹp động nhân. Nàng phe phẩy bước đến gần Phác Trí Nghiên, hai tay qua lại theo động tác chải đầu của nàng, lặp lại nhiều lần sau đó Hiếu Mẫn cảm thấy cần thiết đi nhìn Phác Trí Viễn ngất mê bất tỉnh kia một chút, thuận tiện hút vài hớp dương khí cuối cùng, vì vậy hóa làm bạch quang biến mất sau lưng Phác Trí Nghiên.
**************************************************
"Đại nương, đây là ngân phiếu chạy thương cửa hàng Tây gia, tổng cộng là hai trăm lượng."

Vẫn như cũ là tiền thính Phác phủ, sau khi rửa mặt thay quần áo, Phác Trí Nghiên đàng hoàng đứng đối diện Phác thị, trong tay là ngân phiếu muốn giao cho nàng.
"Cửa hàng Tây gia? Ta khi nào muốn ngươi đi cửa hàng Tây gia chạy thương?"

Trên mặt Phác thị hơi có vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn là đưa tay nhận lấy ngân phiếu hai trăm lượng kia. Hôm qua cho tên thần côn kia hai trăm lượng để cho nàng nhức nhối muốn chết, nguyên tưởng rằng đưa ra hai trăm lượng nhi tử sẽ tỉnh lại, nào biết nhi tử còn chưa tỉnh, tên thần côn lia lại chạy trước. Nàng cất ngân phiếu trong tay xong, trong lòng bởi vì hai trăm lượng mới lấy về này mà hơi bớt đau.
"Bẩm đại nương, là mấy ngày trước đại ca muốn ta đi."

Phác Trí Nghiên thành thật trả lời, ngẩng đầu cũng phát hiện Phác Trí Viễn không như thường ngày ngồi bên cạnh Phác thị, không khỏi nghi vấn:

"Di? đại ca đâu?"
"Ngủ đây, hắn bị...."

Phác thị giương mắt nhìn nhìn Phác Trí Nghiên, trong nháy mắt tựa như xù lông, hung hăng nắm tay của nàng, cao giọng nói:

"Là ngươi! Nhất định là ngươi! Phác gia cũng bởi vì có tai tinh chuyển thế như ngươi mới có thể phải chịu đại kiếp này! Đang yên đang lành, Trí Viễn như thế nào lại bị yêu vật triền thân hôn mê bất tỉnh! Nhất định là ngươi! Đều là ngươi!"

Ánh mắt của Phác thị tựa như muốn giết người, đến bây giờ nhi tử còn chưa tỉnh, cửa hàng bị người đập, đến bây giờ cũng không có biện pháp làm xong đồ trang sức đeo tay kia. Đây đều là chuyện muốn mạng già, nếu không phải là tai tinh này đưa tới những tai họa này, Phác gia như thế nào lại không an bình như thế!
"Đại nương, ta... ta không có!"

Cổ tay Phác Trí Nghiên bị nàng nắm đau đớn, bả vai rụt lại, không ngừng lui về phía sau. Bỗng dưng, nàng nhớ tới Huyền Cơ đạo sĩ gặp phải đêm đó, nhíu mày nói:

"Đại nương, ta, lúc ta đi ngang qua núi rừng cũng từng gặp yêu quái, may mà có Huyền Cơ đạo trưởng cứu ta một mạng, còn đưa ta đạo phù bảo hộ ta đường xá bình an. Ta nhớ hắn nói muốn tới Tô Châu đi dạo một chút, nếu có thể tìm hắn tới đây, yêu quái tất trừ!"

"Huyền Cơ đạo trưởng?"

Sau khi Phác thị nghe xong lời của nàng, buông lỏng tay ra, mặc dù nàng không thích đứa bé trước mắt này, nhưng cũng rõ ràng nàng cho tới bây giờ sẽ không nói láo. Nếu nàng thấy tận mắt Huyền Cơ kia trừ yêu cứu mạng, nói vậy nhất định hắn có thể diệt trừ yêu quái dây dưa nhi tử.

"Vậy ngươi đi tìm hắn, sẽ đi ngay bây giờ! Nếu mà không tìm được hắn cứu Trí Viễn, ngày mai ta liền đưa ngươi đến thanh lâu đi!"

Trí Viễn vẫn chưa tỉnh lại, ngươi cũng đừng muốn tốt hơn!
Đưa đi thanh lâu?!
Trong nháy mắt Phác Trí Nghiên kinh lăng, mặc dù nàng cũng không phải là sinh lòng chán ghét chê người trong thanh lâu, cũng tuyệt đối không cho phép mình là một thành viên trong chốn phong trần đó. Huống chi, nàng đã quyết định chủ ý muốn tham gia khoa thi sang năm, như thế nào có thể bị đại nương ép đến loại tình cảnh này?!

"Đại nương yên tâm, ta đây đi tìm Huyền Cơ đạo trưởng kia ngay, lập tức đi!"

Phác Trí Nghiên không dám chậm trễ, cung kính lui ra sau đó vội vã rời đi Phác phủ tìm Huyền Cơ đạo nhân kia.
Chẳng qua là, biển người mịt mờ, nàng như thế nào có thể tìm ra Huyền Cơ ở trong vòng một ngày trong thành Tô Châu lớn như thế này đây?
Lòng như lửa đốt, chính là nói tâm tình của Phác Trí Nghiên giờ khắc này. Nàng giống như con ruồi không đầu qua lại thị trấn náo nhiệt, cơ hồ chạy tất cả khách sạn quán rượu thành Tô Châu, thủy chung không tìm ra nửa điểm tin tức có liên quan Huyền Cơ. Một thanh kiếm đồng nơi tay, một thân đạo bào tràn đầy chắp vá, mục tiêu rõ ràng như thế hết lần này tới lần khác biến mất không cách nào tìm.
Ai, nếu là trước chạng vạng tối không tìm thấy, liền thu thập quần áo rời nhà trốn đi. Phác Trí Nghiên ngồi trên tảng đá bên bờ sông, nàng đã tìm gần nửa ngày, cơ hồ cũng đi dạo một lần toàn bộ thành Tô Châu, hết lần này tới lần khác Huyền Cơ này giống như chui vào trong đất, ngay cả thân ảnh đều không từng xuất hiện. Nàng không chắc chắn lời của Phác thị có định đoạt hay không, vì lý do bảo đảm, nàng còn là quyết định thừa dịp đêm trốn đi. Ngồi ở trên tảng đá một hồi, Phác Trí Nghiên tính toán cố gắng lần cuối cùng, lại đi nơi khác tìm hắn một chút.
"Cô nương, trên người ngươi lây dính yêu khí, nói vậy trong nhà có yêu vật chiếm cứ."

Phác Trí Nghiên đang muốn đứng dậy, một thanh âm hùng hậu mà quen thuộc vang lên bên người nàng. Đợi nàng quay đầu lại, trên mặt của Phác Trí Nghiên nhất thời nâng lên khuôn mặt tươi cười, người đạo sĩ mặc đạo bào cũ rách cõng kiếm đồng đứng ở trước mắt nàng, không phải là Huyền Cơ thì là người nào?!
"Đạo trưởng, ta cuối cùng gặp phải ngươi!"

Phác Trí Nghiên hưng phấn đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra đạo phù tam giác đã không có chút chỗ dùng nào, nói:

"Huyền Cơ đạo trưởng, ngươi còn nhớ ta? Nếu không phải đêm đó ngươi trừ yêu cứu tánh mạng ta, còn tặng ta đạo phù, sợ rằng ta đã sớm rơi vào trong tay yêu quái, mặc chúng xẻ thịt."
"Là ngươi? Ngươi là người công tử đi đường đêm đó?"

Huyền Cơ lui về phía sau mấy bước cùng nàng giữ một khoảng cách, đêm đó bên trong núi rừng quá mức mờ tối, hắn chỉ chú ý tới Phác Trí Nghiên mặc nam trang, nơi nào nghĩ đến nàng là nữ tử?!
"Là ta là ta!"

Phác Trí Nghiên liền vội vàng gật đầu, đáy mắt đều là thỉnh cầu:

"Không dối gạt đạo trưởng, trong phủ quả thật có yêu quái. Đại ca ta bị yêu quái kia dây dưa, bây giờ còn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh. Lần này ta xuất phủ chính là tới tìm đạo trưởng, nếu đã gặp, kính xin đạo trưởng cứu đại ca ta, thay hắn diệt trừ yêu vật dây dưa."
Quả nhiên có yêu. Huyền Cơ bấm ngón tay tính toán, phát hiện yêu vật kia là gần đây mới đến Tô Châu, đạo hạnh không cạn nói ít cũng có ngàn năm. Chẳng qua là, vì sao yêu vật kia chỉ chiếm cứ bên trong Phác phủ, liền không biết được.
"Đạo trưởng, nhưng là có gì bất tiện?"

Phác Trí Nghiên có chút hoảng, sợ Huyền Cơ cự tuyệt vào phủ trừ yêu. Nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể nhanh đi về dọn dẹp thoát đi.
"Như thế nào có bất tiện? Tất cả người tu đạo lấy trừ yêu làm thiên chức, lại như thế nào mặc cho yêu vật làm hại nhân gian mà không để ý tới đây?"

Huyền Cơ rút kiếm đồng ra khỏi vỏ kiếm, cắn ngón tay đem máu xoa trên thân kiếm, nói:

"Đi, lập tức vào phủ bắt yêu!"

Chương thứ tám

Khí thể nhàn nhạt hòa hợp chậm rãi đi ra từ trong miệng mũi Phác Trí Viễn, Hiếu Mẫn cúi người hút dương khí thật là ít ỏi kia. Nàng không có ý hại người tới chết, cũng biết nếu hút tiếp như vậy, Phác Trí Viễn tất nhiên khó giữ được tánh mạng. Đang muốn dừng lại hấp khí, một đạo kim quang chói mắt đánh tới, như đao phiến sắc bén cắt đứt dương khí chậm rãi đi ra từ trong miệng mũi Phác Trí Viễn.
"Yêu vật, lại dám ở ban ngày ban mặt hại tánh mạng người! Hôm nay ta liền hủy nội đan ngươi, lấy tánh mạng ngươi!"

Tay Huyền Cơ cầm kiếm đồng, hướng Phác Trí Nghiên làm dấu tay muốn nàng mau rời đi. Đợi nàng lui tới ngoài tầm mắt, Huyền Cơ cũng không bày nhiều tư thế, đạp thẳng cửa vào căn phòng của Phác Trí Viễn. Hắn tu đạo đã lâu, thiên nhãn đã mở, không cần dùng bùa chú cũng là nhìn thấy được Hiếu Mẫn ở mép giường hẹp.
Quả nhiên là một yêu nghiệt, yêu nghiệt như thế chưa trừ diệt, thiên hạ tất loạn! Huyền Cơ thấy tướng mạo nàng như vậy liền biết là loại yêu quái nào, vì phòng ngừa miệng Hiếu Mẫn phun hồ mị khí, trong lòng niệm chú huy kiếm đâm về phía yêu nghiệt đối diện. Bất chợt, Hiếu Mẫn hóa thành bạch quang chạy thục mạng ra khỏi căn phòng của Phác Trí Viễn. Nàng không ngốc, kiếm đồng trong tay Huyền Cơ kia là tổ sư gia hắn lưu lại, chém yêu trừ tà dễ như trở bàn tay. Mà linh quang thanh kiếm này đủ để để cho Hiếu Mẫn có ngàn năm đạo hạnh sinh lòng sợ hãi, nàng tự biết nhất định không đấu thắng Huyền Cơ, mới hóa thành bạch quang, chạy là thượng kế.
Muốn chạy? Huyền Cơ lấy tấn tốc độ sét đánh không kịp che tai ném ra một đạo bùa theo sát ở sau lưng Hiếu Mẫn, đuổi nàng đến rừng cây ngoại ô Tô Châu. Kiếm đồng của lão tổ tông nơi tay, Huyền Cơ lại hướng nàng ném ra kim sắc tù lưới người bình thường không thấy được, đợi tù lưới kia cách nàng chỉ có nửa thước, Hiếu Mẫn đột nhiên xoay người, trở tay hiện ra một thanh trường kiếm chặt đứt tù lưới đuổi tận cùng không buông kia, bay giữa không trung nói:

"Ta với ngươi không cừu không oán, cớ gì ngươi muốn lấy tánh mạng ta? Chẳng lẽ người tu đạo đều giống như ngươi chẳng phân biệt được thanh hồng tạo bạch sao?"
"Không cừu không oán? Hay cho một câu không cừu không oán! Ngươi hút dương khí người khác chính là oán, suýt nữa hại người tới chết chính là thù! Ngươi nói, ta có nên lưu ngươi hay không?"
"Hút dương khí thì như thế nào, ta tuy hút dương khí người lại cũng không hại mạng người"

Hiếu Mẫn nhìn thẳng Huyền Cơ, nhưng trong lòng thì thản nhiên.
"Phi! Thiên địa có linh khí ngươi không lấy, nhật nguyệt có tinh hoa ngươi cũng không dùng, ngược lại đi hút dương khí người khác! Có biết những người đó bị ngươi hút dương khí không phải là giảm thọ đoản mệnh chính là ngây ngây dại dại! Nếu ta tha cho ngươi, thiên lý bất dung!"

Huyền Cơ tất nhiên không muốn nói thêm, ném kiếm đồng hướng giữa không trung, nhanh chóng nhớ tới cái gì, kiếm kia phảng phất có sinh mạng trên không trung chuyển hướng đâm thẳng Hiếu Mẫn.
Đồng tiền trên thân kiếm có máu Huyền Cơ, nó hành động theo ngón tay Huyền Cơ điều khiển, cùng kiếm trong tay Hiếu Mẫn phát ra va chạm chói tai. Công không thể công, không thể lui được nữa. Hiếu Mẫn tuy là có ngàn năm đạo hạnh cũng không đấu lại cái thanh linh kiếm chém chết vô số ngưu quỷ xà thần trước mắt này, mắt nhìn kim quang quanh thân kiếm kia càng ngày càng sáng, Hiếu Mẫn vừa cực nhanh huy kiếm ngăn trở, vừa tùy dịp chạy đi.

Chú pháp trong miệng càng đọc càng nhanh, giờ khắc này ở trong mắt của Huyền Cơ, giữa không trung chỉ có kim quang cùng bạch quang lần lượt thay đổi, nếu không phải thiên nhãn hắn đã mở thì như thế nào có thể thấy rõ động tác của Hiếu Mẫn. Đáng tiếc, nàng nhất định phải chết! Huyền Cơ tiếc hận, tu hành đến đạo hạnh như vậy đúng là không dễ, nếu có thể chuyên tâm tu hành tâm tồn thiện niệm, nhất định có thể sớm đứng hàng tiên ban. Đáng tiếc nàng không những không tâm tồn thiện niệm, ngược lại hoặc loạn phàm trần. Như thế, tuyệt không thể lưu!
"Yêu nghiệt! Chịu chết đi!"

Kiếm đồng giữa không trung vẫn còn cùng Hiếu Mẫn đánh nhau không ngừng, Huyền Cơ sát niệm nổi lên bốn phía, từ trong ngực lấy ra đạo phù đọc lên hóa kiếm chú, thừa dịp đối phương không đề phòng, hắn lấy phù làm kiếm, trực nhảy hướng giữa không trung huy hướng Hiếu Mẫn.

"Ân!"

Chỉ nghe một tiếng kêu đau, chân của Hiếu Mẫn bị phù kiếm gây thương tích, tạo ra một vết thương sâu hoắm.
"Đạo sĩ thúi, ngươi chờ cho ta!"

Hiếu Mẫn sử dụng pháp thuật, tung người phóng qua kiếm đồng bỏ chạy hướng phe đối nghịch. Nếu không phải mới vừa rồi nàng tránh mau, bị phù kiếm gây thương tích cũng không chỉ là mắt cá chân nàng mà là cổ nàng. Đạo sĩ thúi đáng chết! (là anh nhà tìm hắn tới chụy ơi =))))) Hiếu Mẫn tức hắn lại không biết thương hương tiếc ngọc đả thương mình, chờ phát hiện hắn cũng không đuổi theo sau, dừng ở tại chỗ truyền âm với lang yêu (sói tinh) đang trong cốc tu luyện bên ngoài ngàn dặm:

"Lang ngọc, ngươi còn vùi ở sơn động làm rụt đầu lang nữa, cẩn thận mỗ mỗ (bà ngoại) một gậy chủy làm thịt ngươi! Mau cút đi ra thay ta báo thù, ta bị một đạo sĩ thúi đả thương! Trong tay hắn cầm kiếm đồng linh lực vô cùng mạnh, rất dễ nhận! Không báo thù được chớ tới tìm ta!"
******************************************************************
"Lệnh công tử chỉ là mất quá nhiều dương khí, mới ngất ngủ không tỉnh. Phu nhân theo như toa phía trên này bốc thuốc để cho lệnh công tử ăn vào, ba ngày sau tỉnh lại."

Huyền Cơ đem một toa thuốc giao cho Phác thị, cũng dặn dò nàng bao lâu mớm thuốc.
"Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng. Đạo trưởng, đây là một chút tâm ý của ta, mong rằng ngươi có thể nhận lấy."

Phác thị lấy ra một trăm lượng bạc từ trong tay áo, đang muốn giao trong tay Huyền Cơ bị hắn đẩy trở về, lắc đầu nói:

"Người tu đạo không thể tham luyến tiền tài, tâm ý phu nhân lòng ta lĩnh. Hôm nay chưa trừ diệt yêu nghiệt kia, ta cũng không nhiều tâm lưu lại, cái này cáo từ."
"Như thế, vậy ta cũng không lưu đạo trưởng. Tô Phúc, đưa đạo trưởng xuất phủ."

Không cần đưa tiền đến trong tay người khác thì đồng nghĩa với bảo vệ thịt trên người, trong lòng Phác thị cao hứng, trên mặt dĩ nhiên là bày ra nụ cười không tính là hòa ái.
"Như thế, vậy bái biệt. Cô nương, nếu có duyên, ngày khác gặp lại sau."

Huyền Cơ hướng Phác thị ôm quyền thi lễ, lại hướng Phác Trí Nghiên gật đầu, sau đó từ hạ nhân Tô Phúc mang theo rời đi Phác phủ. Hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng lắm, hay bởi vì nóng lòng đuổi yêu cũng không lưu ý quá nhiều, chỉ ôm nửa tia nghi ngờ vội vàng lên đường.

"Ngươi còn lưu lại nơi này làm gì? Tiền viện là nơi ngươi ở đó ngây sao? Còn chưa cút trở về phòng của ngươi!"

Huyền Cơ mới vừa đi, Phác thị liền bỏ đá xuống giếng, đối với Phác Trí Nghiên tăng thêm nghiêm từ tàn khốc. Mặc dù nàng mời đạo trưởng tới đuổi đi yêu quái trong Phác phủ, nhưng đồng thời Phác thị cũng nhận định tất cả tai họa đều là Phác Trí Nghiên khai ra. Không bán nàng vào thanh lâu đã coi là tốt, lại còn dám ở chỗ này ngây ngô, bây giờ thật không có mắt!
"Trí Nghiên lập tức trở về."

Phác Trí Nghiên đối với thái độ Phác thị qua sông rút cầu lần này đã thành thói quen, nàng chẳng qua là rất thuận theo thối lui ra khỏi căn phòng, có chút không thôi vẫn nhìn cảnh đẹp vườn hoa, đợi thưởng thức hết những đóa hoa kia, lúc này mới chậm rãi trở về hậu viện.

"Di?"

Trên cỏ hậu viện, một đoàn bạch sắc không thể nghi ngờ hấp dẫn bước chân của Phác Trí Nghiên, nàng nghi ngờ đến gần đoàn bạch sắc kia, lúc này mới phát hiện là bạch hồ toàn thân bất động.
"Bị thương?"

Phác Trí Nghiên phát hiện bạch hồ kia chẳng qua là an tĩnh nằm ở bãi cỏ, cho dù nhìn thấy có người đến gần cũng không né ra, mà chân sau của nó là có một vết thương rất sâu. Nhất định là bị thương mới có thể chạy thục mạng đến đây đi! Phác Trí Nghiên sinh lòng thương tiếc, cẩn thận ôm nó vào trong ngực, thấy nó cũng không giãy giụa, liền trở về nhà đặt nó ở trên cái bàn tròn, lại tìm tới miếng vải băng bó vết thương trên đùi nó.
Nàng nào biết, con bạch hồ bị thương này chính là Hiếu Mẫn chạy thoát từ trong tay Huyền Cơ. Nàng nguyên bổn định đi chỗ mỗ mỗ ở kinh thành, lại sợ người xen vào cuộc sống của mình, vậy mới biến mất yêu khí trên người hóa thành bạch hồ bình thường sống ở hậu viện, chờ Phác Trí Nghiên trở lại phát hiện nàng. Nhắm hai mắt lại, Hiếu Mẫn rất là hưởng thụ động tác êm ái cẩn thận của Phác Trí Nghiên, ngửi mùi hương trên người nàng, đắc ý mình thật là cao minh.
"Sau này, ngươi hãy cùng ta ở nơi này được không? Đợi sang năm ta thượng kinh khoa thi, ngươi cũng theo ta cùng đi đi."

Phác Trí Nghiên băng bó ổn thỏa vết thương cho bạch hồ, lần nữa ôm nó vào trong ngực, một tay vuốt ve lông hồ ly mềm mại bóng loáng của nó, tự nhủ:

"Ngươi bạch như vậy, bạch giống như tuyết. Ta liền kêu ngươi Tuyết nhi được không?"

Có lẽ là cuộc sống ở hậu viện quá mức cô đơn, Phác Trí Nghiên cũng không sợ người chê cười nàng lại nói chuyện cùng thú, nàng chỉ là rất thích con bạch hồ trong ngực này, muốn lưu nó lại theo nàng làm bạn.
Ngốc tử. Trong lòng Hiếu Mẫn sẵng giọng, nàng thật là thích lòng bàn tay nhẵn nhụi mà ôn hòa của Phác Trí Nghiên, mỗi lần vuốt ve thân thể của nàng, cũng có thể mang cho nàng cảm giác cực kỳ thoải mái.

"Nhưng mà, danh tự Tuyết nhi này giống như là đối với thư vật (con cái) gọi đi? Nếu là công (con đực) đây?"

Phác Trí Nghiên nghi ngờ giới tính bạch hồ trong ngực, nhất thời tò mò, để cho nó nằm ngửa trong ngực, mỉm cười nói:

"Cũng không biết ngươi là công hay là mẫu, để ta điều tra một phen cũng tốt. Nếu là mẫu, liền tiếp tục kêu ngươi Tuyết nhi, nếu là công...."

Vừa nói, tay của Phác Trí Nghiên vẹt ra lông mềm phần bụng dưới bạch hồ, hướng về phía chỗ tư ẩn kia sờ lại sờ, thản nhiên nói:

"Nguyên lai là mẫu, vậy thì gọi Tuyết nhi đi."
Háo sắc! Háo sắc háo sắc! Háo sắc háo sắc háo sắc! Giờ phút này Hiếu Mẫn đã sớm không có ngôn từ có thể hình dung Phác Trí Nghiên, mặc dù nàng đã hóa hình bạch hồ, nhưng thân thể còn là nàng, ngay cả kết cấu bản chất bên trong cũng là giống nhau. Vị trí tay Phác Trí Nghiên mới vừa sờ, rõ ràng chính là giữa hai chân nữ tử. Mà chỗ này, trừ mẫu thân sanh nàng ra xem qua, còn chưa bao giờ có người dám đánh bạo sờ tới sờ lui. Háo sắc háo sắc! Háo sắc! Hiếu Mẫn chỉ cảm thấy gò má nóng rang một mảnh, bản năng ở trong ngực Phác Trí Nghiên giãy giụa.
Đây là sao? Chẳng lẽ là nằm ngửa không thoải mái? Phác Trí Nghiên thấy vậy, để cho bạch hồ lần nữa nằm úp trong ngực của nàng, cũng không biết là ảo giác còn là hoa mắt, Phác Trí Nghiên luôn cảm thấy trên mặt con bạch hồ này có chút nhàn nhạt màu hồng ẩn hiện. Nhưng đây là hồ ly mà không phải là loài người, tự dưng như thế nào có thể sẽ đỏ mặt đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro