Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

65+66

Chương 65: Tình nghị

Sáng sớm ngày tiếp theo.

Minh Tắc lại ngồi trên đại điện Kim Loan đảo qua các vị quan viên đứng dưới, theo thói quen xoay đầu nhìn Lương công công, sau đó nhẹ vương cánh tay, nói: "Cửu môn Đề đốc Từ Trị Đồ tấu chiết tử lên về việc thế tập quan vị, trẫm chuẩn cho, ngày mai liền có thể giao tiếp công việc. Các vị ái khanh, nếu không có chuyện gì khác, vậy bãi triều đi."

"Chúng thần cung tiễn thánh thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Các vị quan viện cùng hô to lên, quỳ xuống cung tiễn Minh Tắc rời đi.

Ra khỏi Kim Loan điện, Phác Trí Nghiên cũng không vội hồi phủ. Vừa nãy nàng có chú ý Hứa Đức Trung cho nàng ánh mắt, biết đại khái ông có chuyện sẽ tự nói, liền cố ý thả chậm cước bộ, mãi tới khi hết thảy đại thần đều đi thật xa, Hứa Đức Trung rốt cuộc xuất hiện bên người Phác Trí Nghiên, cùng đi với nàng: "Hôm qua thánh thượng triệu kiếm lão phu vào thượng thư phòng, nghe ý tứ trong lời của y, chính là muốn ta chủ động thỉnh từ (xin nghỉ). Đến nay Từ Đề đốc thế tập chức vị cho nhi tử lão, vị trí đại học sĩ Điện các ta đây, tự nhiên cũng phải nhượng hiền tài. Đại thần trong triều đa số là khuyển trảo (móng chó) của Lương công công, nếu vị trí đại học sĩ Điện các cũng để cho người của hắn, chỉ sợ giang sơn này, lâm nguy."

"Ý tứ của lão sư là?" Phác Trí Nghiên dừng bước, Hoàng đế muốn ông chủ động từ quan, ngẫm ra là được Lương công công chỉ. Từ Phong là thông vũ không thông văn, bởi vậy làm Đề đốc cũng không có đủ bất kỳ uy hϊế͙p͙ gì. Ngược lại vị trí đại học sĩ Điện các này, có thể coi là xà trụ của triều đình, là miếng thịt mỡ mà người người đều muốn phong thưởng.

"Lão phu định tấu lên, tiến cử ngươi làm đại học sĩ Điện các, làm người tiếp ban cho lão phu." Hứa Đức Trung thở ngụm khí với chân trời xa xa, quyết định này, là vì triều đình xã tắc. Chỉ không biết, là đúng hay sai.

"Lão sư? Này, chuyện này làm vậy được sao?! Hiện tại Trí Nghiên đã thân cư vị trí Thị Lang, đang ở Lục bộ, thì sao lại đảm nhiệm được chức đại học sĩ Điện các chứ?!" Phác Trí Nghiên mặt đầy khủng hoảng, lắc đầu hô thẳng vạn vạn không thể, vạn vạn không thể!

"Không muốn nói lại, tâm ý lão phu đã quyết. Giờ đây trong triều đình này, có thể đảm nhiện vị trí đại học sĩ Điện các đếm không xuể, nhưng chân chính có năng lực nghĩ cho triều đình bách tính, lão phu cũng chỉ có thể nghĩ tới ngươi. Triều đình không thiếu người tài, chỉ là niên kỷ (tuổi) bọn hắn từ lâu đã không thể làm thêm gì lớn. Trái lại Lý Hạo cũng không tồi, chỉ là đến này hắn chỉ là chủ sự nho nhỏ, thực không thể đảm nhận chức tránh lớn này."

"Nếu lão sư đã nói vậy, học sinh cũng không khuyên thêm nữa. Học sinh đảm bảo, tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài, chắc chắn làm cái đại học sĩ Điện các khiến người kính ngưỡng như ngài." Phác Trí Nghiên bái Hứa Đức Trung một cái, giờ đây nghe ông nói vậy, trong lòng tính có cái gốc. Lại đi mấy bước, Phác Trí Nghiên tuỳ tiện tìm cớ cùng Hứa Đức Trung phân đường mà đi, qua khỏi Kim Loan điện thẳng tới chỗ Lương công công trong cung, để tiểu thái giám ngoài cửa truyền một lời, nói là có chuyện tìm hắn.

"Trí Nghiên a, nghe nói ngươi có chuyện tìm tạp gia?" Tiếng nam ngoài cung, Lương công công đi ra ngoài cùng thái giám thị vệ, cười ngâm ngâm nhìn Phác Trí Nghiên trước mặt. Vốn là thư sinh tuấn tú, hiện giờ mặc quan phục càng hiện lên uy nghiêm.

"Tự nhiên là có chuyện, cũng không biết công công có nể thể mặt qua phủ ăn bữa cơm thường, có một số việc ở trong hoàng cung thật không tiện mở miệng." Phác Trí Nghiên cười nói.

"Yêu, tạp gia còn phải hầu hạ thánh thượng a!" Lương công công mặt đầy có lỗi, một lúc sau tựa như ra quyết định, nói: "Có điều ngươi đã thỉnh tạp gia, tạp gia tự nhiên cho ngươi chút mặt mũi. Dù sao, ngươi là Thị Lang đại nhân tạp gia coi trọng nhất!"

"Vậy, Trí Nghiên ở trong phủ chút tửu thái đạm bạc, yên đợi công công tới." Phác Trí Nghiên cùng hắn cười một cái với nhau, đều đọc hiểu ý tứ trong mắt nhau, không nói thêm gì nữa, Lương công công thong dong lui về trong cung tiếp tục hầu hạ Minh Tắc, còn Phác Trí Nghiên thì trở về phủ, sớm tìm cớ để Lý Hạo qua Hứa phủ thăm Hứa Như Ngọc. Dù sao chuyện giữa nàng và Lương công công còn chưa từng để người ngoài biết, nếu bị Lý Hạo biết được, chỉ sợ làm hỏng đại sự.

"Hiếu Mẫn, hôm nay ta mời Lương công công qua phủ họp nhỏ. Ta muốn, ta muốn lấy của nàng..." Phân phó xong nha hoàn qua trù phòng để trù nương chuẩn bị cơm nước, Phác Trí Nghiên liền ôm Hiếu Mẫn vào lòng, lần đầu ân cần vì nàng bóp tay bóp vai.

"Muốn khoả trân châu kia của ta?" Hiếu Mẫn ấn tay nàng lại không cho nàng tiếp tục, nàng nhìn ra được sự khó xử của Phác Trí Nghiên. Viên trân châu này là phẩm nhất nhất xuất từ Nam Hải, cũng là thứ nàng từng thích nhất. Hiện giờ Phác Trí Nghiên định thỉnh Lương công công ăn cơm tại gia, chỉ sợ là muốn cho hắn viên trân châu này. Về phần tại sao muốn tặng cho tên Lương công công không tính là nam nhân kia, chỉ sợ là có liên quan tới chức quan.

"Hiện tại lão sư cũng định tiến cử ta làm đại học sĩ Điện các, chỉ là chuyện này ông nói không tính (~ chưa đủ), Lương công mới là người quyết định cuối cùng. Chỉ cần hắn thổi thổi gió bên tai thánh thượng, vị trí đại học sĩ này liền phải giao cho kẻ khác làm. Huống chi, ta muốn cũng không chỉ là đại học sĩ mà thôi, ngay cả vị trí Hộ bộ thượng thư, ta cũng muốn được." Đáy mắt Phác Trí Nghiên loé qua một tia âm trầm, nàng muốn đẩy Lương công công xuống đài, trước tiên phải dựa vào hắn mới được.

"Được rồi được rồi, chỉ cần là ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi. Huống hồ viên trân châu này người ta đã sớm không yêu thích nữa, người ta có ngươi bảo bối như vậy, có thể sánh ngang với hết thảy trân bảo trên thiên hạ đó!" Ý cười trên mặt Hiếu Mẫn chậm rãi tản ra, môi hồng yên chi diễm sắc ấn lên môi Phác Trí Nghiên, lúc rời ra lưu lại chút ân hồng: "Ngươi có biết, người ta yêu môi ngươi nhất, hồng dụ người như vậy. Nà, trân châu này ngươi cầm đi, đến lúc đừng quên giao cho cái tên nửa nam nhân kia." Bỗng dưng nàng biến ra một hạp tử (hộp) tinh xảo tựa như làm xiếc, ở trong chính là viên trân châu Nam Hải nàng từng thích nhất.

"Hiếu Mẫn." Phác Trí Nghiên khẽ gọi nàng, trong con mắt mang đầy cảm kϊƈɦ. Trân châu quý trọng như vậy, nếu đổi thành thê tử nhà người ta đã sớm náo banh phòng bung ngói, nhưng nàng không có, trái lại dễ dàng đưa ra như vậy. "Yên tâm đi, sau này ta sẽ bồi thường cho nàng gấp bội. Nếu chuyện này xong, công lao của nàng là lớn nhất."

"Có công lao hay không công lao người ta cũng không hứng thú, người ta thích là ngươi ngày ngày bồi tiếp người ta. Chỉ cần có ngươi ở bên người, càng làm ta vui hơn những kỳ trân dị bảo kia đó!" Trong lời nói của Hiếu Mẫn không giấu được sự kiều nhu cưng chiều, đang muốn phóng đại phần cưng chiều vô hạn này thành hành động, ở ngoài vang lên tiếng nha hoàn gõ cửa, nói Lương công công đã đến, tại tiền sảnh uống trà.

Nếu Lương công công đã tới, Phác Trí Nghiên tự nhiên sẽ không để hắn đợi quá lâu. Phân phó hạ nhân mang đồ ăn, Phác Trí Nghiên thu trân châu vào trong y tụ, trước tiên đi tới tiền sảnh, chiêu hô nói: "Công công đại giá quang lâm, thực khiến Trí Nghiên cảm thấy vui mừng sâu sắc."

"Ai yêu, Trí Nghiên a! Giữa chúng ta cũng không cần nói lời khách sáo vậy đâu! Ngươi đã thỉnh tạp gia qua phủ, tạp gia sao lại không tới chứ?" Lương công công mặc thường phục ra ngoài, nếu không nói chuyện giọng điệu quá mức nương khí (giọng nữ), trái lại cũng có hơi chút bộ dáng phú thương.

"Ha ha, nói không giấu gì công công, sở dĩ Trí Nghiên thỉnh công công qua phủ là muốn nói chuyện với công công. Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ a, cũng không tính nhỏ." Phác Trí Nghiên nhấp một ngụm trà, giả vờ thần bí kề sát Lương công công, nhỏ giọng nói: "Hôm nay hạ triều, Hứa đại học sĩ phá lệ tìm ta cũng có ý nhượng vị trí đại học sĩ cho Trí Nghiên. Ta đoán trong đầu đại khái là chủ ý của công công, dù sao công công là người nói được làm được, đáp ứng chuyện với Trí Nghiên rồi, tự nhiên cũng sẽ làm được. Mấy ngày qua giữa Trí Nghiên cùng công công cũng coi như không có gì phải giấu diếm, ngoài vị trí đại học sĩ này, Trí Nghiên còn đối với vị trí Hộ bộ thượng thư, cảm thấy rất hứng thú yêu!"

"Chậc chậc chậc, sao tạp gia không phát hiện tiểu tử ngươi khẩu vị lớn vậy chứ? Đâu chính là hai phần việc béo bở nha, vị trí đại học sĩ kia tạp gia đáp ứng rồi, tự nhiên sẽ không thiếu của ngươi. Chỉ là vị trí thượng thư này đi." Lương công công hơi hơi híp mắt lại bất động thanh sắc đánh giá Phác Trí Nghiên, tựa hồ bắt đầu có biến hoá gì đó! Người trước mắt, tựa hồ bắt đầu chủ động yêu cầu gì đó! Bất quá, chuyện này cũng không là gì, thỏ có bản lĩnh cỡ nào cũng không thể đấu lại hồ ly. Huống chi, trong tay hắn còn nắm đằng chuôi Phác Trí Nghiên cùng Lệ phi kia xuân tiêu một đêm, thách y cũng không dám hất quyền lợi của hắn.

"Công công tại trong triều đình cũng coi như là nhân vật một tay che trời, chỉ cần công công nói một lời, lại có gì không được chứ? Huống hồ Trí Nghiên làm vậy cũng vì muốn công công không cần phân ưu? Thử nghĩ xem, nếu vị trí thượng thư này rơi vào trong tay người khác, thì công công lại bận rộn rồi! Nói không giấu gì công công, từ lúc công công đáp ứng giúp Trí Nghiên giấu chuyện kia, Trí Nghiên cũng đã xem công công thành phụ mẫu tái sinh của mình, có chỗ tốt đều sẽ lập tức nghĩ tới công công. Cũng tỷ như lần này, Trí Nghiên gặp phải cơ duyên có được một viên trân châu Nam Hải..." Phác Trí Nghiên lấy cẩm hạp (hộp gấm) trong y tụ ra giao cho Lương công công, trên mặt đều là hiếu kính: "Nghĩ tới, công công nhất định sẽ thích thôi."

"Ai yêu! Đây chính là đồ tốt, đồ tốt yêu!" Mở hạp tử ra, trân châu Nam Hải ở trong không khỏi khiến Lương công công mở to hai mắt, gật đầu không ngừng, mãn ý nói: "Hiếm thấy Trí Nghiên ngươi có phần tiểu tâm này, vật này thật đúng là bảo bối yêu! Tạp gia trong cung hầu nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu thấy trân châu chói mắt như vậy yêu!"

"Công công thích là được rồi, trân châu này cũng không phải là lấy lòng công công, mà là Trí Nghiên tình nghị với công công, như phụ mẫu tái sinh vậy."

"Này nha, tạp gia thật không nhìn lầm ngươi yêu! Trong nhiều người như vậy, tạp gia mãn ý nhất chính là ngươi. Được được được, phần tâm ý này của ngươi, tạp gia nhận mà, nhận mà!" Lương công công hớn hở thu cẩm hạp về mình, càng "cảm động" không thôi với "hiếu tâm" của Phác Trí Nghiên.

Đảo mắt chúng nha hoàn đã đem xong tất cả cơm nước đã làm sẵn, Lương công công mới vừa ngồi vào trước bàn ăn, đôi mắt lập tức bị nữ tử đi vào hấp dẫn, ngay cả miệng dài cũng thật lớn, thẳng thán cõi đời này sao có nữ tử kiều diễm yêu nhiêu như vậy, ngay cả hắn đây nam nhân không trọn vẹn đã lâu không động tình cũng không kìm được sinh ra dục vọng. "Trí Nghiên a, vị này là?" Lương công công thẳng nhìn đánh giá Hiếu Mẫn đi về hướng Phác Trí Nghiên, nàng mặc một thân váy hồng như trước, mỹ diễm như lửa.

"Đây là nương tử nhà ta." Phác Trí Nghiên thấy tình hình như vậy thầm than không ổn, chân mày hơi hơi nhăn lại đón lấy Hiếu Mẫn, dùng tâm ngữ nói: "Sao lại tới chứ! Không phải bảo nàng ở trong phòng đợi ta sao?"

"Người ta nhớ ngươi mà!" Hiếu Mẫn nói như thực, kiễng người với Lương công công, lễ mạo mà xa cách: "Hiếu Mẫn gặp Lương công công, thường nghe Trí Nghiên nhắc đến ngài, nói ngài là ân nhân của hắn, phải báo đáp ngài thật tốt đó!" Hiếu Mẫn nói lời khách sáo, hai tay tự nhiên vòng quanh eo Phác Trí Nghiên, khuôn mặt nhỏ cũng nửa chứa uỷ khuất nửa chứa kiều mị nhìn nàng, dùng tâm ngữ nói: "Ngốc tử, ngươi cũng không phải không biết, người ta rời ngươi nửa khắc đã nhớ ngươi muốn điên lên!"

"Hoá ra là nương tử Trí Nghiên nha! Đã sớm nghe nói Hộ bộ Thị Lang cưới được kiều thê thế gian khó tìm, hôm nay gặp qua quả nhiên là mỹ cực!" Lương công công khen ngợi Hiếu Mẫn không ngớt, đứng dậy ân cần chiêu hô nói: "Còn đứng làm gì nha! Trí Nghiên a, nếu nương tử nhà ngươi đã lại đây, liền ăn cùng nơi đi. Dù sao chuyện chúng ta đàm luận cũng đều nói xong rồi phải không?"

"Công công nói rất đúng." Phác Trí Nghiên cười gật đầu, nhưng trong lòng cực chán ghét Lương công công nhìn Hiếu Mẫn chằm chằm không rời mắt. Nàng kéo Hiếu Mẫn ngồi bên người, cho dù tay phải đã cầm đũa lên, tay kia lại thuỷ chung không buông nàng ra, buộc nàng chỉ có thể dùng tay trái dùng đũa, thậm chí dùng sức nắm, coi như phát tiết bất mãn trong lòng.

Chương 66: Ăn giấm

Lương công công không ngồi ngốc ở Phác phủ quálâu, ăn vài miếng cơm liền nhanh chóng cáo từ. Trước khi đi còn cố ý nhìn Hô HiếuMẫn thêm vài lần, lấy nụ cười che giấu sự thất thố của hắn, vội vàng rời khỏi Phácphủ. "Dọn hết những thức ăn này đi." Phác Trí Nghiên vung vung tay,nhớ tới vừa nãy lúc ăn cơm ánh mắt Lương công công nhìn Hiếu Mẫn, nàng hậnkhông thể móc mắt hắn ra phỉ nhổ giẫm đạp. Trong lòng không đâu mà phiền chán, PhácTrí Nghiên có chút thô lỗ lôi Hiếu Mẫn qua một bên, lần đầu dùng thân phận phuquân ra lệnh: "Đi tắm, chỗ nào chỗ nào đều phải tẩy thật sạch vào, bằngkhông chớ có cùng giường với ta!"

"Ngốc tử, sao vậy? Chẳng lẽ ăn giấm rồi?" Hiếu Mẫn không có nửa điểmý tứ trách nàng, trái lại nhuyễn nhuyễn ngã vào lòng nàng, mị nhãn như tơ:"Còn trách người ta không nghe lời ngươi nha! Người ta bất quá là nhớngươi mới không nhịn được ra đây nhìn xem mà!"

"Đi tắm!" Phác Trí Nghiên đẩy Hiếu Mẫn ra, càng thấy nàng gặp ai liềnquăng mị nhãn lại càng giận, dứt khoát về thẳng phòng, cởi hết y sam trên ngườira, mặc trung y chui vào trong chăn lăn qua lộn lại.

Đến nửa ngày, thân thể mang theo hương vị nhu nhuyễn vén cẩm bị lên chủ động nằmtiến vào lòng ngực Phác Trí Nghiên. Hiếu Mẫn ngước đầu, hai tay luồn vào trungy của nàng ma sát sau eo nàng, dò hỏi: "Còn sinh khí nha! Người ta nghe lờingươi tắm xong rồi đó! Ngươi ngửi thử, hồn thân đều hương hương (thơmthơm) đây!" Chưa từng thấy Phác Trí Nghiên sinh khí lớn như vậy, HiếuMẫn chỉ đành đối đãi cẩn thận từng chút một, chỉ lo càng chọc nàng cáu.

"Hồ ly tinh!" Gặp người liền câu! Phác Trí Nghiên không tốt tính trởmình đưa lưng về phía Hiếu Mẫn, cho dù nàng không cùng Lương công công có chithể* tiếp xúc, cũng đã bị Lương công công dùng ánh mắt bỉ ổi quan sát cả người.Cho nên nàng muốn Hiếu Mẫn tẩy rửa, tẩy sạch sạch sẽ sẽ, chí ít có thể tẩy điánh mắt vừa nãy của Lương công công.

[các chi + thân thể]

"Người ta vốn là hồ ly tinh mà!" Hiếu Mẫn thấy nàng đưa lưng về phíamình, chỉ đành lại tới gần, hai nơi nhu nhuyễn chống lưng nàng, hai tay lạivòng tới trước mở y khâm của nàng ra: "Ngốc tử ngoan, không cần sinh khí nữađi mà! Sau này người ta đều nghe lời ngươi được không? Ngươi bảo ta làm gì talàm giống vậy, có được chưa nha! Ngươi biết rõ người ta không có cố ý mà, chỉlà hiếu kỳ cái Lương công công kia là nhân vật thế nào, lúc đó mới..."Nghĩ nửa ngày, Hiếu Mẫn rốt cuộc chủ động thừa nhận sai trái, mà không phải lấynhớ nàng làm lý do phu diễn cho qua. Nàng xác thực hiếu kỳ Lương công công, hiếukỳ nhân vật thế nào sẽ khiến Phác Trí Nghiên cam tâm đưa trân châu danh quý nhưvậy cho hắn.

"Ngươi mỗi lần đều nói nghe ta, nhưng mỗi lần đều là nuốt lời. Ngươi đãnói an phận thủ thường làm nương tử ta không chỉ một lần, một mực..." PhácTrí Nghiên vùi mặt vào gối đầu, phẩy đi tay nàng làm loạn y khâm mình: "Takhông thích ánh mắt người khác nhìn ngươi, ngươi là nương tử của ta! Bọn họ, aicũng không cho phép nhìn ngươi như vậy!"

"Được rồi được rồi! Nhìn ngươi bình thường với ai đều rộng lượng, lại cứvô cùng hẹp hòi với ta." Hiếu Mẫn che miệng cười trộm, ngốc tử của nàngcũng thật là khả ái, lại vì ánh mắt người khác mà sinh khí. Nhớ tới lúc ở TuýHoa lâu, những nam nhân kia tên nào không dùng ánh mắt cực kỳ bỉ ổi nhìn nàng?Nếu hiện tại mình còn ở Tuý Hoa lâu lên đài hiến vũ, chỉ sợ ngốc tử của nàng sẽlật ngược Tuý Hoa lâu đó!

"Thế này sao gọi là hẹp hòi!" Phác Trí Nghiên xoay người, dùng sức trừngđôi mắt: "Ngươi là nương tử của ta! Sao để bị người khác dùng ánh mắtkhinh bạc! Nếu không phải ta muốn dựa vào Lương công công, ta đã sớm!" PhácTrí Nghiên làm động tác chọc vào mắt, sau đó lại cảm thấy ý tứ thật quá không tốt,chỉ đành xoay người quay lưng với Hiếu Mẫn, mím môi không nói.

"Ngốc tử, ngươi ta biết rồi. Sau này ngoài ngươi ra, người ta đều dùng hồngsa che mặt được không?" Hiếu Mẫn nắm chặt thân thể nàng, nghiêng người ngồiở eo nàng, nhanh nhẹn cởi trung y nàng ra, ôn nhu nói: "Thế gian này tuấnnam mỹ nữ vô số, nhưng ta nhìn tới độc nhất chỉ mình ngươi ngốc tử này. Lẽ nàongươi lại không hiểu chứ? Ngoài ngươi ra, lại không ai có thể khiến ta yêu cùngcực như vậy." Cúi người hôn môi Phác Trí Nghiên, Hiếu Mẫn chủ động kéo taynàng đặt ở lưng eo mình, theo Phác Trí Nghiên nghênh hợp thời khắc đó ý cườinơi đáy mắt bắt đầu thêm sâu sắc không giảm.

"Đây là nàng nói đó! Sau này ngoài ta ra, không cho phép bất kỳ ai thấydung mạo nàng, chỉ có thể là ta!" Phác Trí Nghiên thở gấp, lật người đặt HiếuMẫn dưới thân, đổi bị động thành chủ động, đối diện với đôi mắt hàm ý cười kiacủa nàng, hết sức yêu thương: "Ta biết vừa nãy không nên sinh khí vớinàng, chỉ là nghĩ tới ánh mắt Lương công công nhìn nàng ta liền nhịn không đượcghen lên. Hiếu Mẫn, ta... ta không biết mình làm sao nữa! Ta, ta đêm nay muốn cùngnàng..."

"Cơm tối chỉ ăn chút ít như vậy, người ta cũng thực quá đói đi! Ngốc tử,người ta biết ngươi ghen, chỉ là ngươi không nên khí ta như vậy. Được rồi,ngươi muốn gì làm gì người ta đều tuỳ ngươi đó. Đêm nay, chúng ta không ngủđi!" Hiếu Mẫn thuận tay che cẩm bị lên người cả hai, dùng cẩm bị che chắncùng người yêu làm chuyện cực nhạc như vậy, cả đêm không ngủ.

Đêm đó không cần nghi ngờ dằn vặt quá lâu quá điên cuồng, mãi tới khi mặt trờilên cao rốt cuộc các nàng mới ôm nhau cùng chỗ tiến hành nghỉ ngơi ngắn ngủi.Canh giờ lên triều tính ra đã qua, Phác Trí Nghiên cảm thấy ảo não với triềnmiên không tiết chế đêm qua, chỉ là mỹ nhân trong lòng ngực bộ dạng no đủ như vậy,lòng nàng cũng theo tràn ngập ấm áp. Lần đầu tiên không đi quan tâm chính vụ lộnxộn, ôm Hiếu Mẫn hưởng thụ an dật khó có được.

Từ lúc trước đã sớm nói Phác Trí Nghiên không quen dậy trễ, nằm trên giường lâunàng liền cả người không thoải mái. Cẩn thận lấy cánh tay từ dưới thân Hiếu Mẫnra, Phác Trí Nghiên quyết định đi trù phòng làm chút gì đó cho nàng ăn. Đi vàotrù phòng, Phác Trí Nghiên đi vòng quanh trù phòng vài vòng tựa như kiểm tra độtxuất, thịt cùng rau toàn bộ không trong phạm vi nàng sẽ làm. Không dễ gì tìm đượchai củ khoai lang trong góc tồi tàn, Phác Trí Nghiên ném chúng vào lò, ngồi xổmxuống nhóm hoả, một bên thêm rơm một bên quạt gió lên hoả.

Đợi nàng nướng khoai lang chín, vội vàng dùng củi gỗ thô khảy chúng từ trong lòra, dùng mâm bày lên bưng về phòng. Bởi vì không có kính tử (gương),Phác Trí Nghiên tự nhiên không biết mặt cười vốn bạch tích của nàng bị lò huânkhói bốc lên đến nửa hắc nửa bạch. Chỉ là lúc qua bên cạnh nha hoàn sẽ nghe thấythanh âm các nàng che miệng cười trộm, cũng không biết rốt cuộc đang cười cáigì.

Trở về phòng, Hiếu Mẫn thân thể tя͢ần ͙ȶя͢υồnɠ đôi mắt ʍônɠ lung nửa tựa ở đầugiường, tóc dài có chút rối loạn thả xuống khoát lên trước ngực, vừa vặn chekhuất nơi phong quang lộ ra ngoài. Thấy Phác Trí Nghiên bưng hai củ khoai langvề, lại thấy mặt nàng bị huân thành bộ dạng như vậy, lúc này phì cười thành tiếng:"Ngốc tử, đi bắt hao tử (chuột) hay sao vậy? Mặt đều thành hoamiêu rồi!"

"Ha ha, ta đi nướng hai củ khoai lang... Mấy món khác ta lại không biếtlàm." Phác Trí Nghiên toét miệng cười lên, nụ cười này mang theo chút ngốcnghếch thuần chân rạng rỡ, thêm vào bộ dạng đầu tro mặt đất này thật giống hàitử từ trong đống tro đất chạy ra. Nàng ngồi ở mép giường đặt mâm lên đùi chọncái lớn bẻ nó ra, lại cẩn thận bóc vỏ ngoài làm lộ nhân khoai lang ở trong kimxán xán* (vàng rực rỡ), cầm một khối đưa đến bên miệng Hiếu Mẫn:"Ăn đi, lúc nhỏ ta thích ăn nhất chính là khoai lang nướng, đại thúc trongphủ thấy ta thích ăn, còn dạy ta nướng qua đó!"

"Ngô, rất hương ăn ngon lắm." Hiếu Mẫn nhai khoai lang trong miệng,tìm tới ti quyên lau sạch mặt cho nàng, biếng nhác như tiểu miêu dựa sát vàonàng, tát kiều nói: "Trí Nghiên, giờ đây đã qua canh giờ vào triều, khôngphải là ngươi có thể lưu trong phủ bồi người ta đó chứ?"

"Gần đây cũng chẳng có đại sự gì, Lương công công bên kia chỉ sợ phải đợi ítngày, liền ngay cả vị trí đại học sĩ Điện các kia của lão sư cũng phải đợi thêmmấy hôm. Đã vậy, ta liền dẫn nàng xuất ngoại du ngoạn mấy ngày được chứ? Cũngcoi như bồi thường những ngày qua lơ là nàng, còn chuyện vào triều cùng Hộ bộliền để Lý Hạo thay ta thỉnh sự giả (nghỉ việc riêng) đi."Trên mặt Phác Trí Nghiên mang ý cười nhàn nhạt, lại cầm khối một khối khoailang đưa vào miệng Hiếu Mẫn, ôn nhu nơi đáy mắt theo nàng nhai mà từ từ tản ra.

"Thật a? Ngốc tử ngươi tốt lắm! Thích ngươi nhất đó!" Hiếu Mẫn hớn hởôm cổ nàng từ phía sau, gò má không ngừng cọ lỗ tai nàng: "Ngốc tử này,ngươi muốn dẫn ta đi đâu chơi đây?"

"Đi Lê sơn." Trí Nghiên đặt cái mâm qua một bên, hai tay phủ lên cánhtay nàng, nói: "Trên Lê sơn có ôn tuyền, chúng ta liền đi tới đó bào ôntuyền (tắm suối nước nóng) được rồi. Nơi đó cách huyện thành rấtxa, là địa phương an tĩnh."

"Bào ôn tuyền? Liền bào ôn tuyền được thôi! Người ta còn chưa từng bào quaôn tuyền đó! Vậy lúc nào chúng ta xuất phát nha?" Hiếu Mẫn tiếp tục cọnàng, định ngồi ngốc chút rồi xuống giường mặc y phục cùng nàng đi Lê sơn.

"Ha ha, hiện tại chúng ta liền xuất phát!" Đáy mắt Phác Trí Nghiênloé qua một tia giảo hoạt, xoay người ôm lấy Hiếu Mẫn cũng không cho nàng có cơhội mặc y phục nhờ công phu trong chớp mắt liền cùng nàng xuất hiện cạnh ôn tuyềntại đỉnh Lê sơn to lớn.

"A!" Ré lên một tiếng, Hiếu Mẫn được Phác Trí Nghiên ôm nhảy xuống từngtrận ôn lưu trong ôn tuyền, xung quanh đều là đại thụ che trời, ngẫu nhiên cóthể nhìn thấy thỏ rừng chạy băng băng tới, thấy người lại vội vàng quay đầu nhảyvào rừng cây. Y sam thấm ướt, Phác Trí Nghiên dứt khoát cởi hết y phục trên ngườira, cả vấn tóc trên đầu cũng theo cởi ra, tuỳ ý tóc dài tới eo thả vào trong ôntuyến.

"Ngốc tử, ngươi xấu xa lắm!!!" Ngay cả thời gian mặc y phục cũngkhông cho!!! Hiếu Mẫn thoải mái ngâm đầu trong ôn tuyền, lười lười đưa chân masát cẳng chân Phác Trí Nghiên, bộ dạng khiêu gợi như vậy, thật thật dụ hoặc hếtthảy xung quanh đều tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro