55+56
Chương thứ năm mươi lăm
"Ngốc tử, mỗ mỗ đâu? Sao chỉ có mình ngươi trở về?"
Đợi thu dọn tân phòng ổn thoả, lúc này Hiếu Mẫn mới rất không có lương tâm nhớ tới mỗ mỗ Hiếu Kiều Kiều của nàng. Phượng quan khăn voan trên người, thời khắc này không thể nghi ngờ rằng Hiếu Mẫn là tân nương mỹ nhất Phác Trí Nghiên từng thấy. Nàng chỉnh tóc rối tung lại thật tốt rồi lại dùng vấn tóc buộc lên, thay hỉ phục tân lang kia thuộc về nàng, nói:
"Mỗ mỗ đã về thiên đình, mỗ mỗ bảo ta chiếu cố nàng thật tốt. Cuộc sống sau này, liền chỉ có nàng cùng ta."
"Ngốc tử, ngươi sinh thật tuấn mỹ."
Đứng trước mặt người tâm ái, Hiếu Mẫn đã sớm bỏ quên sự mỹ lệ quá phận của bản thân, nàng chỉ si ngốc nhìn Phác Trí Nghiên như vậy, giúp nàng chỉnh lại vấn tóc hồng sắc, hai tay không buông mà nhẹ nắm lấy y khâm của nàng, nói:
"Ngươi thật giống như thay đổi thật lớn, bất luận dạng mạo hay là tính cách, nhưng khí tức của ngươi thuỷ chung không đổi, vẫn quen thuộc như trước."
"Thay đổi chỗ nào chứ? Nếu nói là thay đổi, đó chính là biến từ người thành yêu. Ta vẫn là ta, thôi nào, nên che đầu rồi."
Khoé môi Phác Trí Nghiên dương lên ý cười, nhưng vẫn là ôn nhã lúc trước, nhưng pha thêm chút ý vị xấu xa. Nàng che hỉ khăn lên đầu Hiếu Mẫn, che đi dung mạo mị hoặc vô song của nàng, lại tiến đến bên tai nàng khinh thanh tế ngữ:
"Tân nương tử của ta, hiện tại nàng... thật khiến người hận không thể ăn nàng sạch bách đó!"
"Đáng ghét!"
Mặt Hiếu Mẫn bị hỉ khăn che khuất tu hồng dị thường, nàng chưa từng nghĩ tới lời nói trắng trợn vậy sẽ từ miệng Phác Trí Nghiên thốt ra, chỉ là nghe như vậy, liền khiến nàng muốn nhuyễn ngã vào lòng đối phương, mặc người đòi hỏi.
Rời khỏi tân phòng thuộc về các nàng, Phác Trí Nghiên giao tay Hiếu Mẫn cho hỉ nương đã sớm đợi ở ngoài cửa, để các nàng tiến vào tiền sảnh trước. Còn nàng thì đi nhanh tới cửa Phác phủ, cùng Lý Hạo đứng cạnh cửa cùng nhau nghênh khách. Biến mất mới mấy ngày, lúc Lý Hạo gặp lại Phác Trí Nghiên thì kinh ngạc không thôi, liền ngay cả một nhà Từ Trị Đồ cùng với Hứa Đức Trung đến lúc sau nhìn thấy nàng cũng lộ ra biểu tình sững sờ. Rõ ràng dạng mạo Phác Trí Nghiên không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng bọn họ lại cảm thấy loại không có thay đổi này của nàng đều kinh người hơn so với có bất kỳ thay đổi nào. Quanh thân nàng toả ra khí trường, đã sớm thoát ly thư ngốc tử vốn có, ý vị thư quyển không còn, nhiều hơn là loại bá đạo khiến lòng người cam tâm tình nguyện thuần phục.
"Nghĩa phụ, Từ huynh đệ, Ngưng Nhi, lão sư, còn có Như Ngọc cô nương, chẳng lẽ mọi người muốn đứng đây làm môn thần sao? Thân sự hôm nay Trí Nghiên chỉ mời mấy vị, xin thỉnh vào trong xin thỉnh vào trong, tửu tịch đã chuẩn bị tốt."
Phác Trí Nghiên làm động tác thỉnh, đợi bọn họ bước vào cửa phủ sau đó phân phó gia đinh đóng cửa, lại để Lý Hạo cùng theo họ đi vào một lượt.
Đi vào tiền sảnh, hỉ nương cùng Hiếu Mẫn che khăn voan đã đứng chờ ở đó. Phác Trí Nghiên thỉnh Từ Trị Đồ cùng Hức Đức Trung hai người ngồi vào chỗ người chứng kiến, nhấc lên hồng thằng được tân nương nắm, gật gật đầu với Lý Hạo, ra hiệu có thể bắt đầu rồi.
"Nhất bái thiên địa!!!"
Theo tiếng hô lớn của Lý Hạo, nha hoàn hạ nhân trong Phác phủ nhao nhao tụ ở cửa, trên mặt tràn đầy hỉ duyệt, chụm đầu ghé tai nói chủ tử mình tuấn mỹ cỡ nào, phu nhân mình kiều mị ra sao. Kéo hồng thằng, Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn xoay đầu về phía trời cao đất rộng bái một cái thật sâu sắc, trong lòng hiến cái lễ này cho Hiếu Kiều Kiều thời khắc này đang ở thiên đình.
"Nhị bái cao đường!!!"
Lại một tiếng hô to, hai người mới xoay người bái một cái với Hứa Đức Trung cùng Từ Trị Đồ ở ghế chính vị, để hai cao quan quyền quý gật đầu mãn ý, tự sờ sờ cằm mình tán dương. Một người không hối hận khi thu Phác Trí Nghiên làm nghĩa tử, một người khác lại có chút hối tiếc sao người nữ nhi mình nhìn trúng không phải hắn.
"Phu thê giao bái!!!"
Lý Hạo lại hô lớn, dư quang liếc mắt với Hứa Như Ngọc bên người, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu được ý tứ trong mắt nhau. Xoay đầu đối nhau, Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn hướng về đối phương khom lưng hành lễ thật sâu sắc, lúc Lý Hạo hô lớn một lời 'Lễ thành', lại giao tay Hiếu Mẫn cho hỉ nương, để bà đưa Hiếu Mẫn về tân phòng đợi mình.
Ngồi ở tịch trác, Phác Trí Nghiên đứng dậy kính tửu với mấy người ở đó, nói:
"Nghĩa phụ, lão sư, hôm nay là ngày đại hỉ của Trí Nghiên... Trí Nghiên biết các người thích tửu, đã kêu người chuẩn bị nữ nhi hồng thượng hạng. Nếu mà say, thì nghỉ ngơi ngay trong phủ, cũng thuận tiện cho con cùng Hiếu Mẫn thỉnh an các người vào sáng mai. Nào nào, chúng ta nên nhập tịch uống tửu thôi... Bất quá thỉnh nghĩa phụ vừa vừa thôi, hôm nay Trí Nghiên còn phải cùng tân nương tử động phòng đó! Uống say thì không dễ làm đâu!"
"Ha ha ha, được rồi được rồi! Hiện tại chúng ta không làm khó dễ con! Tửu này chúng ta tự uống, con muốn uống chúng ta cũng chẳng cho con đâu! Hứa lão a, nào, hôm nay là ngày đại hỉ của Trí Nghiên, hai lão già chúng ta liền nghe hắn đi, nếu say liền ở lại đây. Đỡ cho sáng mai y phải mang tân nương tử chạy khắp nơi! Như vậy thì, quá bất tiện rồi a! Ha ha ha ha!"
Từ Trị Đồ là đồ hám tửu, chỉ cần có tửu là nói không ngừng như cái máy nói, ông bảo hạ nhân đổi toàn bộ tiểu tửu bôi thành đại oản, ngửa đầu rót một oản lại một oản vào miệng.
"Uống đi, uống đi, hôm nay là ngày đại hỉ của Trí Nghiên, chúng ta không uống không thể thành!"
Hứa Đức Trung ở một bên phụ hoạ, cũng cùng uống theo Từ Trị Đồ. Hai vị trưởng giả đã nói vậy, mấy tiểu bối lại còn câu nệ gì chứ? Nhìn Phác Trí Nghiên, Phác Ngưng Nhi bưng tửu bôi đứng dậy, nói lời chúc:
"Hôm nay ngày đại hỉ của biểu huynh, Ngưng Nhi chúc huynh cùng Hiếu Mẫn muội muội đồng tâm trăm năm."
"Ha ha, trăm năm tính là gì! Ta muốn cùng nàng bên nhau đời đời kiếp kiếp!"
Phác Trí Nghiên không cho là đúng nói, ngửa đầu uống mỹ tửu, nói với mấy vị đang ngồi:
"Nào, các người uống đi! Ta bồi các người, cùng bữa! Ha ha ha ha!"
Tửu tịch vẫn duy trì tới chạng vạng, mấy người như Phác Trí Nghiên đã nói uống say mèm, cuối cùng được hạ nhân phối hợp đỡ vào phòng cho khách ở tây sương phòng. Trong đó chưa say cũng chỉ có Phác Trí Nghiên, Phác Ngưng Nhi cùng Hứa Như Ngọc. Nàng an bài hai nữ tử ở đông sương phòng, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Phác Trí Nghiên để hạ nhân thu dọn tửu tịch đi, còn mình chậm bước đi vào tân phòng của nàng cùng Hiếu Mẫn, xốc khăn voan của nàng lên theo chỉ thị của hỉ nương, lại cùng nàng uống tửu giao bôi. Chờ hỉ nương lui ra, Phác Trí Nghiên tiện tay bắn chăm lửa cho cây nến long phượng, ngồi bên giường nửa ôm Hiếu Mẫn, nói:
"Hiện tại chắc nên xưng hô nương tử rồi nhỉ? Nương tử, đêm nay liền để ta uy nàng ăn thật no được chứ?"
"Ngốc tử! Ngươi thật đáng ghét!"
Hiếu Mẫn nào đã quen nghe nàng nói lời lộ liễu như vậy, nhưng gò má cũng tu hồng dựa vào lòng ngực nàng, đầu ngón tay đẩy y khâm nàng ra, luồn vào y phục Phác Trí Nghiên tháo khoả hung bố của nàng.
"Nương tử, nàng nói ta thật đáng ghét ư? Động tác này của nàng lại thật nhanh..."
Phác Trí Nghiên cười nói, mặc nàng cởi hỉ phục của mình ra, cùng trung y cũng theo nửa cởi đến vai mảnh. Ôm nàng, Phác Trí Nghiên lấy phượng quan của nàng ném xuống đất, lại mở y khâm nàng ra để lộ cái yếm đại hồng, cùng nàng đồng thời ngã lên tân giường.
"Ân? Đây là gì vậy?"
Tay Phác Trí Nghiên vô ý chạm một thứ gì đó cứng cứng dày dày dưới gối, nàng hiếu kỳ lấy thứ kia ra, lúc này mưới phát hiện là một bản ma kính đại toàn thư.
"Đây, đây là thứ mỗ mỗ bảo ta giao cho ngươi, nói thời điểm động phòng thì xem... Còn nói, còn nói lâm trận mài thương bất nhanh cũng nhẵn."
Ánh mắt Hiếu Mẫn nhấp nháy không yên, nàng không có nói xạo, bản thư này xác thực là mỗ mỗ cho nàng. Chỉ có điều nàng sợ Phác Trí Nghiên cũng không thông hiểu phương diện kia, mới để ma kính đại toàn thư dưới gối, giữ làm dự phòng.
"Nga? Mỗ mỗ đã dụng tâm lương khổ như vậy, cũng không thể cô phụ người được. Lại đây, đêm nay chúng ta liền nghiên cứu nghiên cứu bản ma kính đại toàn thư này."
Phác Trí Nghiên khẽ nhếch lên nửa khoé miệng, liền thật ngồi dậy giả vờ chăm học mở hiệt đầu trong ma kính đại toàn thư ra. Nhìn một chút, Phác Trí Nghiên để nó qua một bên chủ động cởi sạch xiêm y của mình, lại đi cởi của Hiếu Mẫn, ngay cả tiết khố cũng cùng cởi ra. Nhìn thân thể hoàn mỹ của nàng, Phác Trí Nghiên không tự chủ được động yết hầu, cười nói:
"Trên thư viết làm chuyện đó là phải tương đối thẳng thắn lẫn nhau. Nào, bước đầu đã xong... Ta thấy cái tư thế này không tệ, liền nó đi."
"Cái này?"
Hiếu Mẫn đỏ mặt nhìn tư thế ở trên, tư thế này thật là làm khó nàng mà!
"Nào nào nào, thử xem."
Phác Trí Nghiên cười, trực tiếp nằm trên giường lớn thoải mái, để Hiếu Mẫn khoá ngồi trên người nàng, sau đó lại duỗi ngón tay ra, lắc lắc trước mắt Hiếu Mẫn, nói:
"Trên thư viết cái này gọi là kỵ thừa thức, nào... Chúng ta thử kỵ thừa thức thử xem nào, ta bớt lực, nàng dễ chịu."
"Nhưng mà... ngốc tử... cái này, cái này sẽ đau lắm."
Hiếu Mẫn không tiện mà nói. Ngay cả cơ hội có nửa điểm thong thả cũng không có liền vào trực tiếp, vậy chẳng phải muốn nàng đau chết sao? Huống chi tối nay là đêm động phòng hoa chúc của các nàng, khi không cư nhiên muốn nàng học tư thế trong ma kính đại toàn thư! Đáng ghét, sớm biết đã không lấy nó ra rồi!!!
"Sao vậy được? Cũng không phải lần đầu của nàng, không phải lúc ta say rượu đã bị ta làm mất cái kia rồi sao?"
Phác Trí Nghiên rất tự tại nằm trên gối, cười mà không cười nhìn Hiếu Mẫn, một tay không báo trước xuất ra phủ trên ngực nàng, nhanh chậm bất nhất mà xoa nắn lấy, nói:
"Như vầy có phải liền thoải mái hơn chút không? Nào, còn dư cái tay nàng là để cho nàng đó!"
"Ngốc tử ngươi! Ngươi thật xấu xa! Coi như, coi như không phải lần đầu ta cũng sẽ đau... Ta, ta là hồ yêu, bởi vậy... bởi vậy mỗi lần đều là lần đầu, phá một lần sẽ lại, lại lành lại."
Hiếu Mẫn nguỵ biện, bởi vì cái tay phủ trên ngực kia mà cả người vô lực, nếu không nhờ Phác Trí Nghiên uốn hai chân, nàng chỉ sợ muốn mềm yếu ngã xuống. Cảm giác thoải mái tới quái dị, phảng phất lỗ chân lông trên toàn thân đều bị mở ra, dung vào điện lưu kích thích. Hiếu Mẫn nhắm mắt lại hừm hừm vài tiếng, đưa tay phủ lên tay Phác Trí Nghiên, để nàng dùng sức càng thêm nhu niết.
"Là thế sao? Nhưng hôm nay ta cũng là yêu, dù là lang yêu, nhưng ta thì không đâu! Nương tử, lại đây đi... Cái kỵ thừa thức này xem ra rất hay đó! Thử xem sẽ có trở ngại gì nào?"
Phác Trí Nghiên cười tà mị, tay kia nhẹ nhàng mà chậm rãi vuốt ve cổ nàng, kế đó đi xuống, lúc qua nơi phấn hồng nào đó còn không quên khảy nhẹ một cái, dẫn tới Hiếu Mẫn không kìm được mà khẽ run. Lòng bàn tay nóng bỏng chậm rãi hướng phía dưới, Phác Trí Nghiên xoa ấn bụng nàng, sau khi lướt qua nơi tam giác thần bí kia, nhẹ điểm trong hai đùi nàng, nói:
"Nương tử, không phải nói rằng đêm nay phải uy nàng no sao? Chúng ta thử xem kỹ thừa thức này trước, sau đó..."
Chương thứ năm mươi sáu
Ngốc... Ngốc tử, ân... Chúng ta, chúng ta thử tư thế khác trước được không, thử thử tư thế khác đi."
Thân thể Hiếu Mẫn nghiêng về sau, bờ môi hơi mở ra, tựa hồ rất thích bị đối phương đối đãi như vậy, ngay cả không khí hít vào trong thân thể đều nóng rực lên. Nàng khó nhọc lấy bản ma kính toàn thư kia, tuỳ tiện lật ra một hiệt, nhuyễn thanh nói:
"Tư thế này được không, là cái này đi, làm tư thế này trước đi."
"Ân? Tư thế này, cũng được... Dù sao cũng có nhiều thời gian mà phải không?"
Phác Trí Nghiên cười nói, chậm rãi ngồi dậy, hạ một nụ hôn trên môi nàng, lại vươn người đặt Hiếu Mẫn dưới thân, để một chân nàng khoác lên vai mình, một tay vuốt ve trong bắp đùi của nàng, tay còn lại theo thân thể ép lấy mà nhu niết nơi nhu nhuyễn của nàng, ngậm nơi phân hống nhô lên giữa đó, hàm răng khẽ cắn không ngừng.
"Ngốc tử, ngươi thật xấu xa!"
Hiếu Mẫn không ngừng ngâm khẽ, hai tay cố định đầu Phác Trí Nghiên, dùng sức ấn xuống, để nàng càng gần kề ngực của mình. Cảm giác thật thoải mái, cũng dục vọng liên tục bành trướng khiến người ta hưng phấn không thôi. Loại trải nghiệm kia, cũng không phải định do kỹ sảo của đối phương thế nào, chỉ cần là tay Phác Trí Nghiên, chỉ cầm là môi Phác Trí Nghiên, chỉ cần là thân thể Phác Trí Nghiên, cho dù là đụng chạm đơn thuần, đã đủ khiến Hiếu Mẫn rung động không ngớt.
Theo tiếng ngâm khẽ của Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên phảng phất như tỉnh mộng dừng lại. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn Hiếu Mẫn không có một thứ, phát hiện chân nàng đang khoát lên vai mình, trong nháy mắt Phác Trí Nghiên nghi hoặc không rõ, tự nói:
"Sao đột nhiên lại làm như vậy chứ? Ta, ta đây là đang làm gì?"
Vùng tam giác thần bí mà đầy dụ hoặc xuất hiện tại trước mắt nàng, mặt Phác Trí Nghiên loáng cái hồng tới sau cổ, trợn mắt há mồm nhìn Hiếu Mẫn mang theo ý xuân, muốn nói gì cũng nói không ra, chỉ có thể bảo trì tư thế vốn có tại chỗ. như bị điểm huyệt.
"Ngốc tử, sao đột nhiên dừng lại vậy!"
Hiếu Mẫn nhìn nàng đầy u oán, tựa như trách cứ nàng dừng ngay lúc này.
"Ta ta ta... nàng nàng nàng... Ta, chúng ta..."
Ký ức phốc cái ập tới, lúc nàng rốt cuộc ý thức được chính mình vừa làm gì lại nói gì, táo nhiệt tu hồng trên mặt chỉ có tăng chứ không thấy giảm. Chỉ thấy Phác Trí Nghiên dùng tốc độ nhanh nhất ngồi lùi vào góc giường, ngăn cho cảnh xuân lộ ra ngoài như bị phi lễ, lắp ba lắp bắp nói:
"Ta, ta... Hiếu Mẫn... Chúng ta..."
Lúc trước, vừa nãy... Thiên a! Ta đã làm gì a, sao lại không biết dè dặt gì vậy, còn nói chuyện như người xấu vậy!
"Ngốc tử? Bị sao vậy? Đang tốt lành đột nhiên có bộ dạng như vậy? Chẳng lẽ ban nãy không phải ngươi? Hay là nói, ngươi mất trí rồi? Ân?"
Hiếu Mẫn nhíu mày, ngồi dậy tiến tới trước mặt Phác Trí Nghiên, nhìn mặt nàng hồng thấu, trong lòng nghi hoặc khó hiểu. Nhưng có một điểu là không cần nghi vấn, đó là hiện tại trước mắt nàng chính là ngốc tử của nàng không cần nghi ngờ.
"Không có, ta... Ta không có mất trí, chuyện ban nãy kia cũng thật là ta không sai. Nhưng là, nhưng là... Ta, ta không nên như thế, không nên đâu!"
Phác Trí Nghiên lắc đầu không ngừng, thế nào cũng không dám tin người chủ động cởi y phục của Hiếu Mẫn trong ký ức lại là chính mình, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không rõ sao lại làm như vậy.
"Nga? Sao lại không nên chứ? Rõ ràng, là ngươi nói đêm nay muốn uy người ta no mà! Ngốc tử, ngươi đã thừa nhận vừa nãy chính là ngươi... Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục đi! Hiện tại là lúc chúng ta động phòng hoa chúc, ngươi không uy người ta no, là không được đâu đó!"
Tựa hồ chỉ cần Phác Trí Nghiên chất phác, Hiếu Mẫn sẽ khôi phục thiên tính hồ mị của nàng. Khoái cảm vừa nãy còn dâng trào trong thân thể, Hiếu Mẫn cười mị khoát hai tay lên bờ vai nàng, nửa quỳ trước mặt nàng, ngồi dậy khiến cho điểm phấn hồng trước ngực này của nàng như có như không đụng vào môi hồng như huyết của Phác Trí Nghiên, nói:
"Ngốc tử, không phải đã đáp ứng rồi sao? Động phòng hoa chúc, hãy cũng ta làm chuyện nên làm! Hiện tại, người ta đói rồi đó! Thật đói thật đói! Ngươi cũng đói đúng không? Đồ ngọt đưa đến bên miệng, không ăn rất là lãng phí đó!"
"Ta..."
Vì nơi phấn hồng nọ ma sát mà bờ môi nhẹ nhàng run rẩy, Phác Trí Nghiên chỉ cảm thấy ôn lưu xẹt qua trong bụng, hai tay không biết làm sao liền vịn lên eo lưng nàng. Phấn hồng kiều diễm như vậy, nếu ngậm trong miệng, hẳn là... Phác Trí Nghiên nghĩ đơn thuần, liền thật há miệng ngậm lấy nơi nhô ra, mút vào như đồng anh hài, lúc mạnh lúc nhẹ.
"Ân... ngốc tử..."
Hiếu Mẫn ngước đầu, hai tay giao sau gáy nàng không cho nàng lui ra. Tựa như cảm giác chưa đủ, nàng lại cầm một tay của Phác Trí Nghiên phủ trên nơi nhu nhuyễn khác, mang nó nhu niết hoặc mạnh hoặc nhẹ, ngâm khẽ không ngừng: "Ngốc tử ngốc tử, đầu lưỡi... Dùng đầu lưỡi của ngươi, nhanh chút đi, nhanh chút đi..."
Lời này quả thực... thật quá không biết mắc cỡ mà!!!
Phác Trí Nghiên thẹn muốn chui xuống đất, vịn sau lưng eo nàng xiết chặt dán vào da thịt nàng, nhưng cũng theo lời nàng nói, đầu lưỡi trúc trắc trêu đùa phấn hồng trong miệng, vòng vòng khiến nó từ từ trở nên cứng lên, thậm chí theo dục vọng mãnh liệt nào đó tuôn ra trong lòng ngực mà dùng hàm răng ma sát cắn. Thân thể lại bắt đầu phát nhuyễn, Hiếu Mẫn yêu cực loại cảm giác khiêu khích trúc trắc này, trực tiếp bám gáy nàng cùng nằm xuống, để trọng tâm thân thể Phác Trí Nghiên đặt trên người nàng.
"Ngốc tử, không được dừng lại... Muốn hôn, hôn môi a..."
Hiếu Mẫn kiều thanh nói, bờ môi hơi mở ra, thấy Phác Trí Nghiên chỉ hồng mặt lại không tính tới hợp lại, dứt khoát chủ động ôm cổ nàng, ngẩng đầu hôn lên bờ môi nàng. Đầu lưỡi qua lại phác hoạ vành môi đối phương, nhân cơ hội nhảy vào lãnh địa của Phác Trí Nghiên, tuỳ ý cướp đoạt đòi lấy.
Sau khi nụ hôn kích tình thật lâu qua đi, Phác Trí Nghiên thở gấp rời khỏi bờ môi có chút sưng hồng của Hiếu Mẫn, đôi mắt nàng trở nên mê ly, nhìn ánh mắt Hiếu Mẫn mang theo yêu thương nhu tình nồng đậm. Từ lần đầu gặp nhau nơi miếu đổ nát, đến lúc sau quen nơi cửa phủ, lại tới sau khi hoá thân bạch hồ cùng tiên nữ huyền thiên trong mộng cảnh, thậm chí nụ hôn nồng nhiệt trúc trắc trước lúc phân ly. Những sau này, bao quát sau khi nhập kinh gặp lại cùng ở chung, đều do Hiếu Mẫn cố ý an bài cùng câu dẫn. Chỉ cần nhớ tới những điều này, trong lòng Phác Trí Nghiên liền đầy yêu thương với Hiếu Mẫn, nữ tử như vậy, chân thành khiến nàng dốc hết mọi thứ để yêu thương.
"Hiếu Mẫn, ta.. ta yêu nàng."
Mặt Phác Trí Nghiên càng thêm tu hồng hơn lúc trước, lời này là lời nàng khó mở miệng nhất, nhưng đã nói rồi, liền cũng chứng minh phân lượng của đối phương trong lòng mình, là tất cả.
"Ngốc tử, người ta... Cũng yêu ngươi, rất yêu rất yêu."
Thân thể Hiếu Mẫn vặn vẹo qua lại, cầm tay Phác Trí Nghiên qua lại ma sát da thịt chính mình, nói:
"Ngươi không muốn người ta sao? Lẽ nào ngươi không muốn, không muốn sờ từng tấc da thịt trên người người ta sao? Những này, cũng đều thuộc về ngươi... Đối với một bộ thân thể như vậy, sao ngươi còn có thể tiếp tục dè dặt chứ? Rõ ràng, trong mắt ngươi lộ ra hai chữ nghĩ muốn!"
Ừng ực, Phác Trí Nghiên lại nuốt nước bọt. Nàng thực sự không hiểu nổi sao Hiếu Mẫn có thể nói ra lời lớn mật như vậy, đúng là nàng nói không sai, thân thể trước mặt này, chân thật là nàng muốn vuốt ve. Chịu không nổi dụ hoặc như vậy, Phác Trí Nghiên chỉ cảm thấy huyết mạch trong cơ thể lại bắt đầu dâng lên, một lúc lâu hít thở không thông, mới ấp a ấp úng nói:
"Ta... muốn."
Lòng bàn tay nóng bỏng chầm chậm dao động dọc theo xương quai xanh, Phác Trí Nghiên chỉ dựa vào dục vọng thúc dục mà hôn lấy ổ vai nàng. Lưng eo cong lên, bắp đùi của nàng tiếp xúc với nơi ướt át kia giữa hai chân đối phương sau đó thực kinh ngạc một hồi. Dừng đủ lâu, mới tiếp tục vuốt ve thân thể nàng, mà đôi môi no đủ này cũng theo dời xuống, mãi tới tận gốc bắp đùi của nàng.
Ngón tay thấm ôn nhuận giữa hai chân đối phương, Phác Trí Nghiên nghi hoặc nhìn dịch thể óng ánh trên lòng bàn tay, dùng đầu lưỡi liếm liếm ngay trước mặt Hiếu Mẫn, nói:
"Cái này..."
Tựa hồ có vị đạo của Hiếu Mẫn tồn tại trong đó, ân, chính là vị đạo của nàng. Phác Trí Nghiên gật gật đầu, lại trước cái nhìn chăm chú của Hiếu Mẫn mà chôn đầu ở giữa hai chân nàng, chậm rãi liếm lấy nơi hoa đế nhô ra nọ.
"Tê... Thiên a!"
Hai chân Hiếu Mẫn theo cử động của nàng mà uốn lượn, hai tay dùng sức ấn đầu nàng lại, không ngừng ngâm gọi:
"Ngốc tử, nhanh chút nữa... nhanh chút nữa... Chính là... chính là như vậy... Ân a... Ngốc tử ngốc tử, thật yêu ngươi... yêu ngươi."
Không nói ra được cảm giác ra sao, Hiếu Mẫn ngửa đầu toàn thân lẫn tâm hưởng thụ lấy mỹ diệu Phác Trí Nghiên mang tới. Nàng đang toả ra, thân thể nàng đang thiêu đốt, trong liệt hoả cùng ôn tình vô tận vụt cao.
Ôn nhuận giữa hai chân càng ngày càng nhiều, Phác Trí Nghiên thở gấp trở lại trên người nàng. Trán đã chảy ra chi chít chi chít mồ hôi, hẳn là bị dục vọng thúc giục tới, nàng chôn đầu trong lòng ngực Hiếu Mẫn, ma sát không ngừng, trầm tiếng nói: "Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn..."
"Ngốc tử..."
Hiếu Mẫn nâng mặt nàng lên, ý cười trong mắt không giảm, nói:
"Cũng gần được rồi! Có phải là ngốc tử nên uy ta rồi đó!"
Nói xong, nàng cầm tay Phác Trí Nghiên làm ma sát vùng tam giác thần bí mà dụ hoặc kia, tiếp tục nói:
"Lúc ta hoá bạch hồ ngươi đều nhân cơ hội khinh bạc ta trắng trợn,hiện giờ... Cũng đừng nói ngươi không dám đó! Nói lời phải giữ lấy lời nha! Uykhông no, là không xong với người ta được đâu!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro