Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49+50

Chương thứ bốn mươi chín

Mặt trời lên cao.
Phác Trí Nghiên xoa đầu choáng váng mở mắt ra, miệng khô lưỡi khô, nàng muốn xuống giường tìm chút nước uống, chỉ là sức nặng đè trên người nàng khiến nàng không cách nào cử động được. Thân thể, thân thể quen thuộc, thân thể quen thuộc mà tràn ngập dụ hoặc. Nhìn nàng ấy, Phác Trí Nghiên lại bắt đầu có cảm giác suy tửu, tại sao lại không có một mảnh?! Trời, sau này nàng tuyệt đối tuyệt đối không thể uống tửu nữa!
"Hiếu Mẫn..."

Phác Trí Nghiên gian nan mở miệng, tảng âm khàn khàn khô khốc. Nàng tận sức cẩn thận đẩy Hiếu Mẫn lên giữa giường, mới định ngồi dậy, Hiếu Mẫn hừ khẽ hai tiếng sau đó lại nằm sấp trên người Phác Trí Nghiên, con mắt nhấp nháy nhìn nàng, trong miệng còn không quên ngậm lấy nơi phấn hồng khả ái, ai oán nói: "Ngốc tử, người không uy người ta no."
"Ân a..."

Mặt Phác Trí Nghiên tu hồng vì động tác đột ngột của nàng, cũng không biết sao trong miệng liền phát ra thanh âm mất mặt vậy. Thân thể lại bắt đầu không bình thường rồi, nàng vội đẩy Hiếu Mẫn ra, đứng dây lùi tới quỹ tử bên kia hoảng loạn tìm trung y mặc vào, lắp ba lắp bắp nói:

"Ta, ta, ta... Ngày mai, ngày mai sẽ là, sẽ, sẽ là ngày yết bảng. Từ, Từ huynh đệ đại hỉ, đại hỉ... Ta, ta..."

Ta nửa ngày, Phác Trí Nghiên thực tìm không ra từ tiếp theo, hiện tại nàng chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là mau chóng bỏ trốn. Vừa nãy ngoài ý muốn phát sinh trong nháy mắt, thực quá kích thích thần kinh thính giác của nàng rồi.
"Ngốc tử, làm gì trốn xa dữ vậy? Ngươi sợ ta ăn ngươi nha?"

Hiếu Mẫn ung dung xuống giường, bỏ mặc y sam ở trên đất. Nàng phao cái mị nhãn cực có tính câu dẫn cho Phác Trí Nghiên, lắc eo, một bước hai bước ba bước... Cho đến khi cách Phác Trí Nghiên khoảng nửa bước. Khoé miệng hiện ra ý vị cười đùa, Hiếu Mẫn vươn ngón tay khuấy động y khâm, sau đó dời lên cằm nàng, nói:

"Tốt xấu gì người ta cũng là thê tử chưa qua cửa của ngươi, cũng không thể mỗi lần đều uống tửu say thì muốn người ta chứ? Nếu ngươi nghĩ quang minh chính đại, thì có gì không thể đây? Ân?"
Ừng ực, Phác Trí Nghiên hơi ngẩng đầu lên, không tự chủ được nuốt ngụm nước bọt. Không thể không thừa nhận hiện tại Hiếu Mẫn quá yêu quá mị cũng quá khác thường mà, so ra, nàng vẫn thích Hiếu Mẫn ngày thường chưa tính là ngoan ngoãn hơn. Chân không mang hài hơi hơi dịch chuyển qua bên phải, đối mặt với thân thể hoàn mỹ của Hiếu Mẫn, trong nháy mắt Phác Trí Nghiên khí huyết dâng trào, chỉ cảm thấy trong mũi có dịch thể tanh mặn hoạt hoạt chầm chậm trượt xuống. Nàng vô thức lau đi, ách... lại chảy tị huyết rồi.
Phốc, Hiếu Mẫn che miệng cười không cách nào ức chế được, ngốc tử của nàng cũng quá không trải qua dụ hoặc đi? Cư nhiên, cư nhiên chảy tị huyết rồi! Không cách nào câu dẫn tiếp được, Hiếu Mẫn lấy ti quyên lâu tị huyết chảy ra cho nàng, một hồi hôn lên mặt Phác Trí Nghiên, nói:

"Ngốc tử, người ta thật không phát hiện ra ngươi lại khả ái như vậy."
"Hồ ly tinh."

Phác Trí Nghiên cực kỳ buồn bực phun ra ba chữ, quay đầu không nhìn tới nàng. Qua một hồi, đợi lúc nàng quay đầu lại phát hiện Hiếu Mẫn còn đang không hoàn không ngừng nhìn chằm chằm nàng, lúc này khuôn mặt tuấn tú kia hồng diễm dị thường. Nàng lấy lý y từ một bên quỹ tử khác, cúi thấp đầu giúp nàng khoác lên, không cho thân thể gây chú ý này lại rơi vào tầm mắt của nàng.

"Ngày mai sẽ là, sẽ là ngày đại hỉ của Từ huynh đệ, chúng ta... chúng ta có nên đi mua qua phần lễ vật hay không."
"Lễ vật không cần mua đâu, ta đây có hai khoả trân châu Nam Hải, ngươi mang tới là được rồi. Về phần ngày đại hỉ của họ a, người ta sẽ không tới đâu! Người ta chỉ có thể tham gia thân sự của mình, của người khác... mới không cần đi đâu! Tự ngươi đi là được, ngày mai ta qua tìm mỗ mỗ."

Trong lời nói Hiếu Mẫn nửa chứa toan ý, tựa như trách cứ Phác Trí Nghiên không uy nàng no.
"Không đi? Vì sao không đi, Từ huynh đệ đưa tới là hai phần thỉnh giản, nàng không đi... này..."
"Sao? Ngươi muốn ta đi nha? Ngươi hy vọng ta đoạt danh tiếng của Ngưng Nhi tỷ tỷ ư? Hay là hy vọng có tất cả ánh mắt nam nhân đều tụ trên người người ta ư? Hay hoặc là ngươi hy vọng nghi thức thành thân ở Đề Đốc phủ biến thành đầu bài biểu diễn ở Tuý Hoa lâu ư!"

Hiếu Mẫn khoé môi câu cười, cũng không phải nàng không muốn đi, chỉ vì nàng quá chiêu dao, chỉ là mị nhãn câu người này cũng đủ mê mọi người. Thấy Phác Trí Nghiên mím môi không nói, hai tay Hiếu Mẫn ôm lấy cổ nàng, nói:

"Ngươi đã không để ý, người ta đây sẽ theo ngươi đi..."
"Không cho đi!"

Phác Trí Nghiên cường ngạnh đánh gãy lời của Hiếu Mẫn, đối diện với khuôn mặt mang cặp mắt đầy ý cười kia. Xong, lại bị lừa rồi! Phác Trí Nghiên nhuyễn ra, ho khan vài tiếng, nói:

"Ta cảm thấy, cũng đã lâu nàng không đi mỗ mỗ bên kia. Vả lại, vả lại ngày mai người đi thân sự ở Đề đốc phủ nhất định rất nhiều, ngẫm lại nàng ắt hẳn sẽ không thích địa phương náo nhiệt. Ta... ta đi là được rồi, hạ lễ xong, ăn cơm xong ta sẽ trở lại."
"Yêu, đổi chủ ý lẹ vậy nha! Người ta đây nhất định nghe lời ngươi vậy... ha ha... ngốc tử!"

Ai nói nàng không thích địa phương náo nhiệt, nàng thích nhất chính là huyên náo. Chỉ là hiện tại, vì cái ngốc tử này... Nàng quyết định không thích nữa, chỉ cần ngốc tử cảm thấy được, nàng liền nghe theo. Nhìn nàng ấy hài lòng, có thể so với một vạn khoả dạ minh châu Đông Hải vui hơn đó!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Chậc chậc, cơn gió nào có thể thổi nha đầu tới đây? Hôm này không phải là ngày đại hỉ của nhi tử Từ Đề đốc sao? Sao vậy, ngươi không theo bồi ngốc tử kia sao?"

Hiếu Kiều Kiều mở cửa sổ nhìn đại nhai huyên náo bên ngoài, một chặp nữa, hôn sự hẳn phải bắt đầu tiến hành đi.
"Còn không phải nhớ ngài sao? Vì vậy người ta liền tới gặp mỗ mỗ này!"

Hiếu Mẫn giúp nàng đóng cửa sổ lại, kéo tay nàng, nói:

"Mỗ Mỗ, đảo mắt cái khoa khảo đều qua rồi, nhưng ngốc tử kia ngay cả nửa câu về chuyện thành thân cũng không nói. Hơn nữa, hơn nữa cũng không muốn làm những chuyện kia cùng người ta... Mỗ mỗ, Hiếu Mẫn thật uỷ khuất mà!"
"Ta liền biết ngươi tới tìm ta không phải chuyện tốt! Này, cầm đi... Có trợ giúp với nàng ta."

Hiếu Kiều Kiều tựa như làm ảo thuật giao một bản thư dày thật dày cho Hiếu Mẫn, thở dài nói:

"Ngày trôi qua thật nhanh, đảo mắt.. ta cũng nên trở về thiên đình rồi. Cũng không biết khối mộc kia, đã nghĩ xong chưa nữa."
Ma kính đại toàn?! Hiếu Mẫn nghi hoặc liếc nhìn Hiếu Kiều Kiều, thẳng thừng lật xem nội dung bên trong, muốn biết rốt cuộc bản thư này có trợ giúp gì cho ngốc tử. Không nhìn còn đỡ, mới vừa mới mở hiệt thứ nhất ra, mặt Hiếu Mẫn hồng thấu. Trong hiệt thư hoạ đầy tư thế nữ nữ giao triền, tỉ mỉ rõ ràng như vậy, liền ngay cả mao nhuyễn giữa hai chân cũng bị miêu tả rõ dàng ra. Ngoài hoạ diện cấm kị trên đó, bên cạnh còn viết một hàng chữ nhỏ, là liên quan tới biện pháp làm sao gợi lên hứng thú của đối phương. Chỉ nhìn hai hiệt, Hiếu Mẫn lập tức khép thư lại, nói:

"Mỗ mỗ, người sẽ không để con đưa cho ngốc tử xem chứ? Nàng chính kinh như vậy, sao có khả năng xem những thứ này a!"
"Lâm trận mới mài thương, không nhanh cũng nhẵn. Đây là giữ để lúc các ngươi thành thân dùng, trước khi động phòng cho nàng xem, để nàng thuận tiện học hỏi, cũng đỡ để hai ngươi ở trên giường giương mắt nhìn nhau!"

Hiếu Kiều Kiều nói chuyện không mang theo nửa câu uyển chuyển, ôm Hiếu Mẫn vào lòng, nói:

"Về nói với khối mộc kia, thứ ấy cần ăn hay không ăn, muốn nàng ta mau chóng quyết định. Mỗ mỗ ta, cần phải về rồi a!"

Nàng thở dài thâm trầm, lẽ nào thật muốn nàng mang theo tiếc nuối về thiên đình sao? Thật sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kèm theo tiếng hô lớn của quản gia, sau khi tân nương tử Phác Ngưng Nhi cùng Từ Phong ba bái được hỉ nương dìu vào tân phòng thuộc về họ. Hôm nay là ngày đại hỉ của Từ Phong, hắn mặc một thân hỉ phục thật thu hút ánh mắt, từ lúc bắt đầu vào cửa nụ cười trên mặt cũng không giảm quá. Nhìn bóng lưng tân nương tử được đưa vào tân phòng, Từ Phong xuân phong đầy mặt ưỡn hoa đại hồng trước ngực ngồi ở chỗ chủ nhân, kính tửu từng cái với mấy vị trưởng bối.
Phác Trí Nghiên là nghĩa tử của Từ Trị Đồ, vì vậy đương nhiên được an bài ở chỗ chủ nhân. Cùng ngồi với nàng còn có đại học sĩ Điện các Hứa Đức Trung hảo hữu chí giao chốn quan trường với Từ Trị Đồ. Phải nói tới những người này đều là 'lão quỷ say' tham bôi, dù Phác Trí Nghiên tính không muốn uống, cũng bị cường bức uống một bôi.
Tửu tịch tiến hành được một nửa, vì Phác Trí Nghiên sợ uống say mà không ngừng nhét chút nhục thái vào miệng. Tiếng pháo vang lên, hai quan báo hỉ cầm hỉ quyển cất bước lớn đi vào. Bái lễ với Từ Trị Đồ ở chỗ chủ nhân, cao giọng nói:

"Cung chúc Phác Trí Nghiên Phác công tử đậu tam giáp, chiếm giữ bảng nhãn. Phác công tử, thỉnh tiếp hỉ quyển nào! Trưa mai tiến cung, gặp thánh thượng."
"Quan gia nói là, ta đậu bảng nhãn?"

Nội tâm Phác Trí Nghiên kích động nhấp nhô không bình tĩnh được, nàng vội vàng tiếp nhận hỉ quyển trong tay hỉ quan, sau khi mở ra quả nhiên thấy danh tự mình. Phác Trí Nghiên, cái danh tự này vốn không thể quen thuộc hơn, hiện tại càng khiến Phác Trí Nghiên sinh ra cảm giác xa lạ mà mừng rỡ. Nàng đậu rồi, tuy không phải trạng nguyên, nhưng cũng đậu rồi. Nàng không cô phụ giáo hối của tiên sinh, cũng không cô phụ dụng công của chính mình, nàng đậu rồi, thật khảo đậu rồi.
"Ha ha, Từ Đề đốc thực sự là song hỉ lâm môn a! Hôm nay nhi tử đại hỉ nghĩa tử lại đậu trong bảng nhãn, đây thật là phúc của Đề đốc nha! Nào nào nào, ta kính ngươi một bôi!"

Hứa Đức Trung hai tay bưng tửu bôi một hơi cạn sạch, càng thêm có cái nhìn khác với Phác Trí Nghiên. Quả nhiên ông không có nhìn lầm người, tuy không phải trạng nguyên, những cũng trong bảng nhãn. So với dung tài vô dụng kia, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần! Cỗ tiềm lực như vậy, nếu không thu cho mình dùng, chẳng phải đáng tiếc sao?!
"Uống uống uống! Ngày hôm nay ta vui, rất vui a!"

Từ Trị Đồ cười lên ha hả, trực tiếp cầm tửu hồ, đi tới trước mặt Phác Trí Nghiên, lấy ngân lượng ra từ y tụ giao cho những hỉ quan kia, nói:

"Trí Nghiên a! Hôm này là đại hỉ của Phong nhi, cũng là đại hỉ của con. Nào, nghĩa phụ kính con một bôi! Hôm nay cả nhà chúng ta, không say không về!! Nào!!!"

Chương thứ năm mươi

Trưa hôm sau.
Minh Tắc đế ngồi thẳng trên long ỷ trong thượng thư phòng, bên cạnh có người bạn hơn mười năm của hắn – Lương công công hầu hạ. Tóc mai hắn đã hôi bạch , tuy rằng chưa quá năm mươi, nhìn gì cũng không thấy thanh lãnh. Cùng ở trong thượng thư phòng, ngoài tể phụ đại thần trong triều, còn có tam giáp đứng đầu của khoa khảo lần này. Phác Trí Nghiên cùng hai khảo sinh khác nàng không nhận thức.
"Hoàng thượng, hiện giờ tam giáp đứng đầu của khoa khảo đợt này đều ở đây cả, ngài cũng nên nói chút gì đi."

Thanh âm lanh lảnh truyên vào tai Minh Tắc đế, là thanh âm của Lương công công.
"Lương công công, ngươi nói trẫm nên nói gì đây?"

Minh Tắc hơi nghiêng về sau, đảo qua đám người cúi đầu ở dưới. Thói quen những năm gần đây, Lương công công đều sẽ luôn luôn ở cạnh hắn nhắc nhở hắn phải làm gì, nói gì. Mà hắn thân là đế vương, cũng vì có 'trợ thủ' đắc lực như thế mà trở nên càng thêm ỷ lại vào y.
"Hoàng thượng, tuỳ tiện hàn huyên vài câu là được, còn chức quan... Để bọn họ tự làm chủ."

Lương công công nhỏ giọng nói, bọn họ trong miệng y tự nhiên là chỉ đám người Hứa Đức Trung.
"Hụ hụ, các ngươi chính là tam giáp đứng đầu của khoa khảo lần này nhỉ? Nào, ngẩng đầu lên cho trẫm."

Minh Tắc giơ tay, đợi bọn hắn thuận theo ngẩng đầu lên đối mặt với Minh Tắc, ánh mắt hắn không lý do dừng trên người Phác Trí Nghiên. Cũng không phải tướng mạo y so ra thanh tuấn tú mỹ hơn hai người kia, mà là y cho Minh Tắc cảm giác, là loại cảm giác mơ hồ nói không nên lời. Gật gật đầu, Minh Tắc chỉ vào Phác Trí Nghiên hỏi:

"Ngươi, danh tự là gì?"
"Bẩm thánh thượng, học sinh Phác Trí Nghiên."
"Phác Trí Nghiên."

Minh Tắc tựa như đăm chiêu lặp lại danh tự của y, sau đó vỗ vỗ tay, tán dương nói:

"Quả nhiên sinh tuấn mỹ, xem ra khoa cử lần này tuyển vào triều đình không ít thần tử tuổi trẻ ưu tú a."
"Hoàng thượng nói chí phải."

Hứa Đức Trung cất bước đi ra, nói nghênh hợp với Minh Tắc:

"Dựa vào bảng nhãn Phác Trí Nghiên mà nói, y không chỉ văn chương viết hay, cũng là nghĩa tử đắc ý của Cửu môn Đề đốc Từ Trị Đồ. Lão thần nghe nói Phác Trí Nghiên cùng Từ Phong hai người tâm hệ bách tính, từng trọng kim mua gạo phân phát cho những cùng nhân ở khu bên kia, lần đó bách tính đều tán thưởng không dứt miệng."
"Nga? Còn có chuyện như thế? Này theo Hứa khanh gia thấy, bảng nhãn này nên cho chức gì đây?"

Minh Tắc không có hứng thú với những điều này, hắn chỉ ẩn nhẫn đánh cái ngáp, định giao hết việc an bài chức quan của ba người này cho Hứa Đức Trung cùng mấy vị đại thần định đoạt. Dù sao, bọn họ đều là tể phụ trọng thần trong triều, cũng là thần tử rất được Minh Tắc tín nhiệm.
"Bẩm hoàng thượng, theo ngu kiến của lão thần, liền cho chức học sĩ Hàn Lâm viện."

Hứa Đức Trung đáp. Học sĩ Hàn Lâm viện chính là chức quan lục phẩm, tuy quan vị không cao, nhưng là đá lót chân trở thành các lão trọng thần. Phàm là ngồi ở chức học sĩ Hàn Lâm viện, ngày sau quan lộ sẽ là bình bộ thanh vân, mà không nửa điểm phong ba. Hứa Đức Trung nói vậy, vừa thuyết minh có thưởng thức Phác Trí Nghiên, cũng thuyết minh ông dụng tâm với Phác Trí Nghiên.
"Nếu Hứa khanh gia đã nói vậy, vậy thì cho y cái chức học sĩ Hàn Lâm viện đi. Còn kia..."

Thân thể Minh Tắc lại nghiêng về sau, mãi tới khi Lương công công nhỏ giọng nhắc nhở, mới gật đầu, nói:

"Còn trạng nguyên cùng thám hoa kia, liền do Hứa khanh gia ngươi cũng an bài đi. Trẫm có chút mệt rồi, vậy thì tản đi thôi."
"Chúng thần cung tiễn hoàng thượng."

Các đại thần có mặt hạ đầu cực thấp, mãi tới khi Minh Tắc đế cùng Lương công công rời khỏi thượng thư phòng, bọn họ mới thở dài lắc lắc đầu, lũ lượt lùi đi. Phác Trí Nghiên là một trong những người lui ra cuối cùng, nàng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bài biển thượng thư phòng một lúc lâu, thất vọng trong lòng khó có thể thêm nữa. Đây là lần đầu nàng nhìn thấy đương kim thánh thượng, trước khi không thấy hắn Phác Trí Nghiên vẫn cảm thấy mình hướng thánh thượng hẳn là minh quân thanh mục minh mà quyết đoán anh minh. Chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi, nàng liền phát hiện cái hoàng đế này là quân chủ vô năng thích dựa vào hoạn quan. Từ cổ chí kim, phàm là quân chủ dựa vào hoạn quan đều là hôn quân có chút hôn dung tham đồ mỹ sắc, nếu là người to gan suy đoán một hồi, cái Minh Tắc đế này thuộc loại này.
Ra khỏi thượng thư phòng, Phác Trí Nghiên phát hiện Hứa Đức Trung cũng không có đi xa, mà là nhàn tản cất bước, tựa hồ đang chờ người nào đó. Theo lễ mạo, Phác Trí Nghiên đuổi theo ông cùng ông đồng bộ hành, nhìn cửa cung nơi xa, nói: "Lão sư, học sinh có việc chưa rõ."
"Ha ha, ta biết con muốn hỏi gì ta. Có điều con nên hiểu rõ, có chút vấn đề là không thể hỏi đâu."

Hứa Đức Trung biết nghi vấn trong lòng y, hai tay chắp sau lưng, than thở nói:

"Vừa vào triều đình sâu như biển, thành cũng quân vương bại cũng quân vương. Lương công công bên người thánh thượng đã được sủng ái gần thập niên, chỉ qua một chốc chính là khó đổi được. Ai, có lẽ là thiên mệnh, tuy thánh thượng hậu cung vô số nhưng đến nay... Thật là thiên muốn vong triều ta a."
"Lời này của lão sư, học trò không hiểu được."

"Có hiểu hay không không trọng yếu, con chỉ cần làm tốt việc trong phận sự là được rồi."

Hứa Đức Trung vuốt cằm, nghĩ nghĩ nói:

"Ta thấy con cũng không vội hồi phủ, trước hết đi phủ của lão phu tán gẫu vài câu thế nào?"
"Được."

Phác Trí Nghiên đáp một tiếng, theo Hứa Đức Trung về Hứa phủ.
Lần này ông đổi không an bài Phác Trí Nghiên ngồi ở tiền sảnh, mà dẫn y vào hoa viên ở nội phủ, giới thiệu các đoá hoa nở rộ với y. Có cầm thanh u oán từ lương đình truyền đến, Hứa Đức Trung mang theo Phác Trí Nghiên đi tới lương đình ở chỗ không xa, nữ tử ngồi trong dung mạo thậm giai, giới thiệu:

"Tiểu nữ đạn cầm chính là Như Ngọc, thưởng thức nhất chính là văn nhân mặc khách có văn thái. Nào nào noà, ta mang con lại nhận thức làm quen."

Nói xong, Hứa Đức Trung kéo Phác Trí Nghiên đi vào lương đình, cắt ngang cầm thanh của nàng, nói:

"Như Ngọc a, vi phụ giới thiệu với con một người, vị này chính là bảng nhãn lần này Phác Trí Nghiên. Thế nào? Có phải sinh tuấn mỹ nha! Ha ha ha ha."
"Hừ, du đầu phấn diện."

Hứa Như Ngọc khinh thường dời ánh mắt đi nơi khác, tựa hồ một chút cũng không tiếp đãi Phác Trí Nghiên.
"Ha ha ha, tiểu nữ cứ thích nói đùa, Trí Nghiên con đừng có để ý."

Hứa Đức Trung cười lúng túng, nghĩ để các nàng ở riêng một lúc, nói:

"Trí Nghiên a, con hãy ở đây tán gẫu với tiểu nữ đi, ta về thư phòng trước để xử lý công vụ."

Nói xong, thẳng thừng rời khỏi hoa viên, chỉ để lại Phác Trí Nghiên cùng Hứa Như Ngọc hai người mặt mặt đối nhau. Một lúc lâu, Hứa Như Ngọc không tốt tính nói: "Ngươi do phụ thân ta giới thiệu tới sao? Ta cho ngươi biết, ta với ngươi là không thể đâu, ta đã có người thích, ngươi vẫn nên chết tâm tư đó đi."
"Hứa cô nương đây là ý gì? Trí Nghiên không hiểu được."

Phác Trí Nghiên bị nàng nói cho hồ đồ khó hiểu, gì mà ta với ngươi là không thể đâu? Nàng ta muốn cùng nàng có thể sao? Sao người này lại mạc danh kỳ diệu vậy chứ!
"Ý tứ chính là, ta sẽ không thích ngươi, càng sẽ không gả cho ngươi. Ngươi chết tâm tư đó đi!"
"Ngươi gả cho ta? Cô nương có lộn không vậy? Ngươi và ta mới nhận thức hôm nay, lại nói ngươi không không định thích ta ta cũng không định thích ngươi nha? Ngươi có người trong lòng, sao ta lại không có chứ? Cô nương nói chuyện mạc danh như vậy, thực sự không thể tưởng tượng nổi. Thôi thôi, tại hạ về vậy."

Phác Trí Nghiên còn chưa từng thấy nữ tử tự cho mình đúng như vậy, mở miệng liền nói gì mà sẽ không thích ngươi, sẽ không gả cho ngươi.
"Chậm đã! Ngươi nói ngươi có người trong lòng? Thật à?"

Ngữ khí Hứa Như Ngọc nhuyễn xuống, nàng kéo Phác Trí Nghiên lại, nói:

"Công tử, vừa nãy thái độ của Như Ngọc không tốt, Như Ngọc nhận lỗi với ngươi. Ta cho rằng ngươi do phụ thân giới thiệu tới thuyết thân, ta... Ai."
"Cô nương, có chuyện gì phiền lòng sao?"
"Không, ta không có chuyện gì phiền lòng. Chỉ vì thân là chi nữ của trọng thần, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ mà thôi. Phụ thân là người hoà thiện duệ trí, nhưng với ta... Công tử, là do Như Ngọc không tốt, nếu hiện tại công tử muốn hồi phủ, Như Ngọc tiễn ngươi về."

Hứa Như Ngọc muốn nói lại thôi, đối với nàng mà nói Phác Trí Nghiên còn chưa phải linh thính giả có thể nói hết vấn đề, cho nên nàng tình nguyện giấu sự tình trong lòng.
"Vậy cũng được, nếu cô nương muốn nói, đều có thể đến phủ tìm ta."

Phác Trí Nghiên cũng không hỏi nhiều, chỉ để nàng tự đưa mình ra hoa viên, lại lên tiếng chiêu hô gia đinh sau đó rời khỏi Hứa phủ. Mới vừa bước khỏiHứa phủ, vừa vặn bắt kịp người bị gia đinh trong phủ đuổi ra ngoài, là người gặp trên khảo trường – Lý Hạo.
Lý Hạo xem ra bộ dạng rất chật vật, bị gia đinh Hứa phủ cứng rắn đẩy lên đất, cho y một trận quyền đấm cước đá, sau dó còn tặng thêm mấy ngụm nước bọt. Nhìn y cắn răng bò từ dưới đất dậy, Phác Trí Nghiên lập tức tiến tới đỡ hắn, nghi hoặc hỏi: "Lý huynh, sao ngươi lại ở chỗ này? Còn, còn bị đánh thành dạng này?"
"Ha ha, thì ra là Phác huynh a! Chúc mừng Phác huynh tiến vào tam giáp, chúc mừng, chúc mừng."

Lý Hạo cười khổ, làm cái ấp với Phác Trí Nghiên sau đó cự tuyệt hắn dìu đỡ, lung lay đi về phía trước. Đi chưa được mấy bước, Phác Trí Nghiên lại đổi theo y, nói: "Lý huynh rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Đi, ta mang ngươi hồi phủ."
"Không cần, ta chỉ là một thư sinh vô dụng đáng chán. Hiện giờ ta cái gì cũng không có, cái gì cũng không có."

Lý Hạo nói lời cự tuyệt.
"Nói bậy! Ngươi còn có cái bằng hữu ta đây! Đi, theo ta hồi phủ! Có lời gì thì hồi phủ hãy nói!!!"

Phác Trí Nghiên không nói phân bua nữa, vẫn cứ lôi hắn, nửa kéo nửa dắt hắn hồi Phác phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro