Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

47+48

Chương thứ bốn mươi bảy

Thời gian trôi qua hoặc nhanh hoặc chậm.
Chuyện thân sự của Từ Phong định sau khi khoa khảo yết bảng, trong đó phần lớn là vì Phác Trí Nghiên có thể tham dự, mặc khác phần nhỏ là vì ngày ngay sau ngày yết bảng là ngày hoàng đạo đại cát. Từ Phong chuẩn bị cho Phác Trí Nghiên hai cái thỉnh giản , lệnh hạ nhân tự thân đưa đến tân phủ trạch của nàng cùng Hiếu Mẫn. Cũng không phải muốn đùa lớn gì, mà là mấy ngày nay hắn bận chuẩn bị thân sự, căn bản là không có cách rút ra thời gian.
Ngày mai là kỳ khoa khảo, Phác Trí Nghiên ngồi trong lương đình ở hoa viên tuỳ ý phiên nhìn thi kinh đã sớm thuộc nằm lòng. Nàng ôm Hiếu Mẫn trong ngực, hai người cũng không nói gì, chỉ an tĩnh ngồi trong lương đình hưởng thụ gió thanh sảng nhẹ lướt qua mặt. Có hương hoa nhàn nhạt bay tới, Phác Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn hạ nhân quét tước sân nhà ở cách đó không xa, cười nói:

"Vốn tưởng trong phủ trạch lớn như vậy chỉ có nàng và ta, hiện tại nhiều thêm vài cái hạ nhân nha hoàn, trái lại cũng náo nhiệt không ít."
"Bao nhiêu hạ nhân ta cũng không ngại, chỉ cần không ai gây trở ngại thời gian hai người của chúng ta là được."

Hiếu Mẫn lấy một quả nho từ trong quả bàn đặt trên bàn thạch tới trực tiếp đưa vào miệng Phác Trí Nghiên, đợi nàng ăn xong phun vỏ hạt ra, lại dùng tay tiếp được để vào trong một cái bàn tử không khác:

"Còn ăn sao? Ngày mai chính là khoa khảo, đêm nay nghỉ ngơi sớm chút, người ta sẽ không náo ngươi đâu."
Rốt cuộc 'lương tâm phát giác' không làm khó nàng a! Phác Trí Nghiên thở ngụm khí, từ khi bắt đầu dọn vào Phác phủ, cơ hồ mỗi đêm nàng đều phải bị Hiếu Mẫn câu dẫn dụ hoặc một phen, thời gian trái lại cũng không lâu, lâu nhất giày vò ngươi nửa đêm mất ngủ, ngay cả mộng cảnh đều mang theo ý xuân dạt dào.

"Nàng ăn là được rồi, không cần uy ta ăn nữa."

Phác Trí Nghiên khép thư lại, hai tay cùng vòng lấy vòng eo tế nhuyễn của Hiếu Mẫn, nhìn thuỷ trì cách đó không xa, nói:

"Khoa cử phải khảo ba ngày, mấy ngày này sợ là sẽ khiến nàng buồn bực, nếu không nguyện ngốc trong phủ thì đi Tuý Hoa lâu tìm mỗ mỗ đi."
"Không muốn mà! Người ta muốn cùng ngươi cùng chỗ khoa khảo, miễn cho ngươi quá mức tư niệm ta. Ngốc tử, người ta không thích tham gia hôn lễ của người khác... Khi nào ngươi mới chịu theo người ta thành thân đây? Đã qua lâu vậy rồi, cả Từ Phong cùng Ngưng Nhi tỷ tỷ đều thành thân trước chúng ta một bước. Ngươi lại không hàng không hưởng như vậy, ta sẽ tuỳ tiện tìm người gả cho hắn luôn đây! Dù sao nha, cũng chỉ có ngươi không biết trân quý người ta thôi!"

Hiếu Mẫn quay đầu giả bộ sinh khí, sự thực nàng xác thực không thể nào vừa ý. Cũng đã lâu rồi, thân sự thân sự không đề cập, muốn làm chuyện đó liền bảo chờ thành thân, đây không phải biến tướng thoái thác sao!
"Nàng! Ta không cho phép nàng tuỳ tiện tìm người gả đi! Không phải đã nói rồi sao? Hết thảy đều đợi qua khoa khảo hẳn nói. Mới vừa rồi còn nói không náo ta, hiện tại lại bắt đầu náo ta. Hiếu Mẫn, thời điểm cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về ăn cơm đi. Ngày mai là ngày khoa khảo quan trọng, ta không muốn, không muốn vì việc khác mà loạn tâm tư."

Phác Trí Nghiên lắc lắc đầu, có một số việc là không vội vàng được, mọi việc luôn có biến số, nàng cần an thoả hết thảy sau đó mới ra những dự tính kế tiếp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khoa cử khảo thí đang đến gần thời điểm bắt đầu, dù vậy, vẫn có rất nhiều khảo sinh đã tiến vào khảo trường từ lúc sáng sớm, chính vì có thể bắt chuyện vài câu với quan chủ khảo, cũng tiện tăng thêm chút phần ấn tượng. Đối với cách làm của đại đa số khảo sinh, tất nhiên là Phác Trí Nghiên không cần. Nàng đến không muộn hơn so với bình thường, qua sự săn sóc của Hiếu Mẫn đổi một thân ngoại sam bát mặc mà nàng thích.
"Hiếu Mẫn, vậy liền xuất phát đây, nàng ngủ nhiều thêm chút đi."

Phác Trí Nghiên lại hơi chỉnh chỉnh qua dây vấn tóc, muốn nói không khẩn trương là không thể. Dù sao đây là lần đầu nàng tham gia khoa cử, lại là thân nữ tử tham gia, ba ngày liền đối với nàng mà nói thực sự là khảo nghiệm.
"Người ta đã nói muốn cùng người cùng nơi mà!"

Hiếu Mẫn khó chịu, đã sớm thay váy dài đại hồng thường ngày.
"Đó là nơi khoa khảo trọng yếu, há có thể như nơi đi chơi để người tuỳ ý ra vào? Thôi, ta đây phải đi khảo trường rồi."

Phác Trí Nghiên hôn nhẹ một cái bên môi nàng, động tác ôn nhu khép cửa phòng lại, cất bước lớn vội tới khảo trường.
"Hớ, ngươi nói không cho ta đi ta sẽ không đi à?"

Hiếu Mẫn cười mị, lắc người ẩn trong không khí, theo Phác Trí Nghiên chạy vào khảo trường.
Trong khảo trường khảo sinh rất nhiều, Phác Trí Nghiên báo danh tự với quan viên đứng ở cửa, án theo chỉ thị của đối phương ngồi ở vị trí hàng nhất, nơi đó đối diện với chỗ ngồi của quan chủ khảo. Nhìn khảo sinh còn đang tán gẫu ở cửa, Phác Trí Nghiên không biết sao đứng lại ngồi, ngồi rồi lại đứng. Mãi tới khi có khảo sinh ngồi bên cạnh nàng, Phác Trí Nghiên đứng dậy làm cái lễ với hắn như tìm ra tri kỷ, đối mặt với người có thể tính là tuấn lãng này, cười nói:

"Tại hạ là Phác Trí Nghiên khảo sinh năm nay, không hay xưng hô thế nào?"

"Phác công tử khách khí, tại hạ Lý Hạo."

Khảo sinh danh tự Lý Hạo cười vài tiếng phụ hoạ, đáy mắt loé qua một tia lo lắng. Y liệu hắn mặc cách biệt rất xa với Phác Trí Nghiên, nguyên nhân không có hai, chỉ vì hắn là cô nhi, trong nang có lương khô, tiền có được cũng là dựa vào việc kiếm lời từ viết tín thay người khác.
"Hoá ra là Lý huynh."

Phác Trí Nghiên thật không có khái niệm gì về cùng phú, chỉ cảm thấy mặt hắn thiện lương, nên mới định tán gấu với hắn nhiều hơn chút:

"Thực không dám giấu gì, ta còn là lần đầu tham gia khoa khảo, vì vậy rất nhiều chỗ cũng không hiểu lắm. Ai, học hành gian khổ, chính vì hướng tới một ngày có thể đứng trên kim loan đại điện, được bách tính cần tới, giúp đế vương giải ưu."
"Phác huynh đệ chí hướng cao xa, ngẫm ra định là có thể tới cao trung."

Lý Hạo ngữ khí không ôn không hoả, nhưng trong lòng có chút hảo cảm với Phác Trí Nghiên:

"Không sợ ngươi chê cười, ta đã là lần hai tham gia khoa khảo. Nói ra thì xúi quẩy, lần trước khoa khảo rõ ràng ta lên cao trung, nửa đường lại bị người đánh tráo, đổi quyển tử cho một thảo bao, sau đó người kia cho ta chút ngân tử, lại khiến ta hận run sự hủ bại trong triều. Chỉ là, nếu không phải vì nàng... Ta cũng sẽ không trở lại."

Tựa hồ thở dài sẽ lây truyền, sau khi Phác Trí Nghiên thở dài Lý Hạo cũng theo phát ra thở dài, hắn chung ái nữ tử, nếu không có hiện thực bức, sao hắn lại buộc mình làm chuyện vạn phần không nguyện?!
Lại có chuyện bất bình cỡ đó?! Phác Trí Nghiên kinh ngạc nhìn Lý Hạo bên cạnh, không biết nên ai ủi hay nên cùng hắn luận đàm hủ bại cái kiểu. Vỗ vai Lý Hạo, đột nhiên Phác Trí Nghiên cười nói:

"Nghĩ tới khoa khảo năm nay hẳn sẽ không phát sinh chuyện bất bình cỡ đó, nếu vận khí không tốt phát sinh tới, chỉ sợ ta cũng như Lý huynh vậy, bị người đánh tráo khảo quyển. Nói như vậy, ta và ngươi cũng coi như châu chấu trên một sợi dây."
"Ngốc tử, không nhìn ra ngươi cũng thật biết nói oai lý đó!"

Bên tai truyền đến tiếng cười của Hiếu Mẫn, dẫn tới Phác Trí Nghiên khẩn trương nhìn trái nhìn phải, xác định Hiếu Mẫn cũng không có hiện thân trong khảo trường mới yên tâm. Giương lên khoé môi nói với Lý Hạo:

"Lý huynh, tiểu hồ nhà ta chạy đến rồi đó!"
"Nga? Tiểu hồ của Phác huynh chạy đến rồi?"

Lý Hạo không hiểu gì lặp lại lời hắn, đúng là cảm thấy buồn cười không thôi với lời nói vừa rồi của hắn, tâm tình vốn âm trầm cũng trở nên tốt hơn chút.
"Ngốc tử, ngươi nói ai là tiểu hồ đây!"

Hiếu Mẫn ẩn trong không trung đột nhiên ôm lấy Phác Trí Nghiên, khiến nàng cả kinh thân thể cứng đờ, một lúc lâu mới phản ứng được. Thấy nàng như vậy, Hiếu Mẫn lại cười lên khanh khách, hiện thân chỉ để Phác Trí Nghiên nhìn thấy nàng, nói:

"Ngốc tử không cần khẩn trương, ta vốn ẩn trong không khí, ngoài ngươi ra ai cũng không nghe không thấy ta. Ngốc tử, người ta bồi ngươi khoa khảo có được không? Nếu muốn nói gì, nói trong lòng là được rồi, người ta có thể nghe thấy đó!"

Đến cũng đến rồi, ta bảo nàng về nàng sẽ nghe sao? Toàn hồ náo. Trong lòng Phác Trí Nghiên nói vậy, nhưng tươi cười trên mặt chưa từng giảm bớt. Xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt vạn phần kia của Hiếu Mẫn gần ngay trước mắt nàng, con mắt loan thành trăng khuyết ưa nhìn, cười đến vũ mị động lòng người:

"Ha ha, tiểu hồ nhà ta chính là tiểu hồ."
"Phác huynh cũng thật là kỳ quái, tại hạ thực sự nghe không hiểu được."

Lý Hạo lắc lắc đầu, tiểu hồ tiểu hồ gì, quá mạc danh kỳ diệu mà.
"Thỉnh các vị khảo sinh tự ngồi xuống, hiện tại bắt đầu khảo thí."

Thanh âm có chút thương lão truyền tới, nam nhân niêm trường người mặc quan phục cùng hai quan giám khảo tiến vào khảo trường. Làm tất cả khảo sinh đều về ngồi vị trí thuộc về bọn hắn, nam nhân niêm trường đảo qua hết thảy khảo sinh, theo đường đi hướng chỗ ngồi của quan chủ khảo. Lúc qua cạnh Lý Hạo đột nhiên dừng lại, lãnh thanh nói:

"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."
Tiếng nói của ông không lớn, ngoài Lý Hạo cùng Phác Trí Nghiên khá gần hắn nghe được thì không có ai khác nghe thấy. Hoặc là còn có một, đó chính là Hiếu Mẫn đang thoải mái ngồi trong lòng ngực Phác Trí Nghiên. Nghe thấy câu nói này, Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn đồng loạt quay đầu nhìn hướng Lý Hạo, các nàng không hiểu tại sao quan chủ khảo lại nói câu này với Lý Hạo. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Phác Trí Nghiên đối diện với mặt quan chủ khảo, đáy mắt mau chóng loé qua một tia kinh dị, sau đó lễ mạo gật gật đầu với ông, trong lòng nói với Hiếu Mẫn: Hiếu Mẫn, quan chủ khảo lại là Hứa lão lần trước thấy trong phủ của nghĩa phụ. Nàng nói xem ông với Lý huynh là quan hệ gì đây?
"Làm sao người ta biết giữa họ có quan hệ gì? Chuyên tâm khảo thí, người ta bồi tiếp ngươi đó!"

Hiếu Mẫn không cho là đúng, đối với nàng mà nói ngoài Phác Trí Nghiên thì không có bất kỳ người nào có thể gợi lên hứng thú của nàng. Bất kể là Lý Hạo hay là Hứa lão gì đó, đều không có nửa cọng lông quan hệ với nàng.
"Thỉnh khảo sinh mở khảo quyển trên bàn, thời gian chỉ có nửa nén hương, hy vọng các vị khảo sinh có thể tuân thủ quy tắc khảo trường. Nếu phát hiện khảo sinh tác tệ, mất tư cách khảo thí, đưa tới nha môn xử lý."

Hứa lão lại đảo qua chúng khảo sinh đồng loạt mở khảo quyển, ngoắc ngoắc tay với một quan giám khảo trong đó, để hắn điểm đốt lên nén hương, nói:

"Khoa khảo bắt đầu, thỉnh từng thí sinh tự đáp đề."

Chương thứ bốn mươi tám

Khoa khảo liền khảo ba ngày, Hiếu Mẫn cũng bồi tiếp Phác Trí Nghiên ngốc ở khảo trường cả ba ngày. Trong khoảng thời gian này, Phác Trí Nghiên tán gẫu với Lý Hạo nhiều nhất, nhỏ thì chuyện sinh hoạt lớn thì chuyện bối cảnh gia thế. Nói tới, nàng thật hiếu kỳ mối quan hệ giữa Lý Hạo với quan chủ khảo Hứa lão, chỉ là mỗi khi nghĩ muốn hỏi tới lại bị Phác Trí Nghiên nuốt xuống. Dù sao bọn họ chỉ có giao tình mấy ngày, hỏi chuyện như vậy thực đường đột.
Cuối cùng một hồi khảo thí cuối cùng kết thúc, tâm tình khẩn trương của Phác Trí Nghiên vì quyển tử nộp lên mà giảm bớt. Nàng thu thập xong bút mặc mang tới, đang tính thỉnh Lý Hạo qua phủ tán gẫu, đột nhiên phía sau có Hứa lão đi tới vỗ vai nàng, cười nói:

"Trí Nghiên, khảo thế nào?"
"Bẩm đại nhân, Trí Nghiên khảo khá tốt, còn có thể danh trên bảng hay không, chỉ có ngày mai mới có thể biết."

Phác Trí Nghiên cung kính chấp tay với Hứa lão, nàng cảm thấy rất mang nhiên với của vị lão nhân duệ trí trước mắt. Chẳng qua bọn họ gặp qua một lần ở Đề đốc phủ mà thôi, liền ngay cả danh tính thân phận của ông cũng đều không biết.
"Quyển bản của ngươi đều là cái bản quan xem đầu tiên, lão phu thật mãn ý với đáp quyển của ngươi. Khà, nếu ngươi không chê, thì có thể tôn xưng bản quan một tiếng lão sư, ngươi là nghĩa tử của Từ Đề đốc, ta cùng hắn làm quan cùng triều nhiều năm, hiện tại thấy ngươi xưng hô một tiếng học trò cũng tốt."

Hứa lão cười sờ sờ dưới cằm, khảo quyển đều thu thập thoả đáng, nói:

"Bản quan có chuẩn bị chút tửu thái trong phủ, chi bằng ngươi theo bản quan tiểu ẩm một phen thế nào?"
Quan viên trong triều mời, tất nhiên Phác Trí Nghiên không thể cự tuyệt. Nàng nghiêng đầu liếc mắt với Hiếu Mẫn ẩn trong không khí chỉ có nàng có thể thấy được, nói với trong lòng với nàng ấy: Hiếu Mẫn, Hứa lão là quan viên trong triều, ta không thể cự tuyệt. Nàng về phủ trước đi, chiều ta sẽ về. Phác Trí Nghiên mím mím môi, thấy Hứa lão còn đang đợi nàng hồi đáp, nói:

"Mời lão sư, học trò sao dám không theo?"
"Người ta chờ ngươi đó, đáng ghét!"

Hiếu Mẫn không cảm kích lườm Hứa lão bên kia một cái, lắc người chợt hiện về Phác phủ. Sau đó lại dùng niệm lực theo Phác Trí Nghiên, để tiện biết hướng đi của nàng.
"Tốt tốt tốt, ngươi ở đâu chờ phút chốc, ta đi chút sẽ lại liền."

Hứa lão tựa hồ rất thích được người tôn xưng lão sư, đôi mắt duệ trí lộ ra tán thưởng cùng vui sướng. Ông xoay đầu thu thập xong khảo quyển dùng hoàng sắc bao kỹ từng cái cho tốt, rồi đưa chúng vào tay hai quan giám khảo, để họ mang về phê duyệt.
Theo Hứa lão đi vào Hứa phủ, Phác Trí Nghiên mới biết thì ta ông chính là đại học sĩ của Điện các Hứa Đức Trung. Danh tự Hứa Đức Trung này nàng ít nhiều có quen thuộc, tiên sinh đã mất nhiều lần đề cập với nàng, nói ông là thanh quan minh quan hiếm có trong triều. Ông là quan trọng thần hai đời quân vương, người như kỳ danh, trọng đức thâm trung, là quân tử hiếm có. Chỉ là quân tử hiếm có như vậy lại thỉnh mời nàng người chỉ gặp qua mới mấy lần tới phủ ẩm tửu, thực sự quá kỳ quái.
Đi vào tiền sảnh, hạ nhân đã sớm đoán đúng thời gian Hứa Đức Trung về phủ đồng loạt mang tửu thái đã chuẩn bị sẵn lên. Không có những phồn văn nhục tiết (lễ nghi phiền phức) kia, Hứa Đức Trung trực tiếp để Phác Trí Nghiên lại ngồi, sau đó để hạ nhân châm đầy thanh tửu vào tửu bôi của từng người, chiêu hô nói:

"Trí Nghiên a, ngươi nhất định đang kỳ quái, tại sao ta muốn thỉnh ngươi qua phủ, ngươi và ta rõ ràng chỉ là có duyên mấy lần mà thôi."
"Lão sư thỉnh học trò qua phủ tất nhiên là có nguyên do."

Phác Trí Nghiên đặt hai tay trên đùi khép lại, đợi Hứa Đức Trung nói.
"Người và người mà nói chính là một chữ duyên, bản thân ta là xuất thân tú tài, thưởng thức nhất chính là những thư ngốc tử mê dùng võ miệng. Ngày ấy nhìn thấy ngươi ở Đề đốc phủ, khá là mãn ý với dung mạo tuấn tú nho nhã của ngươi vậy, hơn nữa ngươi là nghĩa tử của Từ Đề đốc, ta liền chú ý hơn mấy phần khi ở khảo trường. Đáp quyển của ngươi, thực ra mà nới, mặc dù không thích hợp với quy tắc quan trường, ngược lại khá đủ văn thái, nói là chữ chữ châu cơ, cũng không quá đáng. Chỉ là tính khí này của ngươi, còn phải rèn luyện rèn luyện nhiều, ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ... Ngày khác nếu vào quan trường, đó là một cái loan lộ khúc chiết, thành bại ở chỗ chính ngươi lựa chọn."
"Lão sư nói phải, Trí Nghiên ngày thường chỉ ở trong phủ chỉ đọc đạo lý cứng nhắc trong thư, như ngài nói những quy tắc quan trường kia, Trí Nghiên thực sự hiểu biết rất ít. Cũng may học trò gặp được lão sư, có thể lắng nghe giáo huấn lần này, thực là vinh hạnh của Trí Nghiên."

Phác Trí Nghiên lắc lắc hai tay, sau cùng bưng lên bôi tử được châm đầy thanh tửu, nói:

"Học trò kính lão sư một bôi."

Nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn tửu trong ẩm, chỉ vì Hứa Đức Trung thẳng thắn với nàng.
"Ha ha được!"

Hứa Đức Trung cười uống cạn tửu trong bôi, lại lệnh người châm đầy bôi tử của họ, cười nói:

"Nói hay không nói không trọng yếu, trọng yếu là ngươi có thể nghe vào lời của lão phu. Ta lão, triều đình còn phải dựa vào những thiếu niên các ngươi a! Trí Nghiên này, ngoài nghĩa phụ ra, thì trong nhà ngươi còn ai khác a?"

"Song thân học trò bên học trò không được bao lâu đã rời nhân thế, ngoài nghĩa phụ ra, học trò không còn người nhà nữa."

Nhớ tới song thân đã mất, đôi mắt Phác Trí Nghiên ảm đạm một mảng, đại nương cùng đại ca chết đi nàng cũng không bi thương, chỉ có phụ mẫu thân sinh của nàng, mỗi khi đề cập tới vẫn sẽ sinh ra chút cảm thương nhàn nhạt.
"Ai, cố nhân đã xa, thà luôn nhớ về những thương cảm kia chi bằng chú trọng nhiều vào trước mắt."

Hứa Đức Trung rất mãn ý với hồi đáp của Phác Trí Nghiên, nếu hắn nói chỉ có mình nghĩa phụ là người nhà, thì thuyết minh rằng chưa từng thú thân, vậy thì... thật tốt.
"Học trò tự nhiên hiểu được, chỉ là hoài niệm song thân là chuyện thường tình của người. Nếu ngay cả niệm hoài tối thiểu cũng không có, chẳng phải học trò tỏ ra quá mức lãnh tình sao?"
"Ha ha, nói thật hay! Có tình có nghĩa mới là người đại nghĩa. Ngươi học trò này, ta thật thích! Chỉ mong ngươi có thể vào vị trí tam giáp, như vậy, vị trí học sĩ của ta đây cũng có nhân tuyển có thể thay thế."

Lời nói của Hứa Đức Trung tựa như nửa thật nửa đùa, thấy trong mắt Phác Trí Nghiên có một mảnh mạc danh, cũng chỉ cười bồi tiếp tục tán gẫu uống tửu với y, còn những cao lương mỹ vị trên bàn kia lại không hề động tới chút nào.
Tuy là uống tửu, Hứa Đức Trung cũng không cường ngạnh ép người như phụ tử Từ Phong kia. Mắt thấy gò má hai người thông hồng, Phác Trí Nghiên thức thời đứng dậy bái biệt Hứa Đức Trung, lắc lắc lư lư bước rời khỏi Hứa phủ. Phác phủ cách Hứa phủ cũng không xa, tầm mắt Phác Trí Nghiên có chút mơ hồ, nàng cũng không biết mình đi tới nơi nào, chỉ cảm thấy mặt đất bắt đầu dao động. Đang muốn ngã xuống, một thân ảnh hồng sắc xuất hiện trước mặt nàng, dìu nàng về Phác phủ.
"Ngốc tử, đã không biết uống tửu còn ham thể hiện!"

Trong phòng, Hiếu Mẫn một bên cởi y phục Phác Trí Nghiên một bên giúp nàng lau thân thể phát nóng lên vì ẩm tửu. Nếu nàng không rót một tia niệm lực trong thân thể Phác Trí Nghiên, chỉ sợ hiện tại nàng ấy đã say ngất trên đường cái không ai dìu rồi?!
Da thịt bạch nộn tế nị bại lộ trong không khí, Hiếu Mẫn chậm rãi lau thân thể nàng, thỉnh thoảng dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve. Hung bộ của Phác Trí Nghiên không bằng Hiếu Mẫn sóng lớn nổi lên hùng dũng, nhưng cũng vì hai đoá phấn hồng này mà có vẻ tiểu xảo khả ái. Quỷ sử thần sai, lòng bàn tay Hiếu Mẫn cẩn thận từng chút điểm lên nơi phấn hồng nọ. Ân, nhuyễn nhuyễn... Nếu như ngậm trong miệng, hẳn rất mỹ vị đi! Hiếu Mẫn cười mị, quả thực cúi người ngậm lấy nó, đầu lưỡi vòng vòng quanh qua lại nó.
"Ân..."

Một tiếng ngâm khẽ, Hiếu Mẫn ngậm nhu nhuyễn trong miệng vì đầu lưỡi đụng vào mà trở trên cứng rắn thẳng tắp. Cảm thấy thú vị, trái lại nàng lại ngậm nơi phấn hồng khác, khiến nó trở nên cứng rắn như cái vừa nãy vậy.

"Trí Nghiên, nàng thật đẹp."

Hiếu Mẫn nâng mắt nhìn đôi gò má phi hồng của Phác Trí Nghiên, nàng chỉ cản thấy thời khắc này Phác Trí Nghiên thật là mỹ lệ, bàn tay không chút kiêng kỵ dạo chơi trên người nàng, da thịt quang hoạt như vậy, chỉ là chạm vào cũng đủ khiến nàng trầm luân sụp đổ. Trong bụng có ôn lưu xẹt qua, Hiếu Mẫn cởi bỏ y phục trên người, ôm thân thể Phác Trí Nghiên không ngừng ma sát. Chỉ mới là cọ xát mà thôi, nàng cũng đã không nhịn được tràn ra ngâm khẽ, ôn nhuận giữa hai chân chầm chậm mà xuống, những niêm trù kia Hàm vì không ngừng ma sát mà ở giữa hai chân Phác Trí Nghiên.
Tựa hồ chưa từng khoan khoái, vừa tựa hồ không quá thoả mãn.
Hiếu Mẫn không biết thân thể mình làm sao nữa, nàng chôn đầu vào hõm vai Phác Trí Nghiên không ngừng cọ cọ, nhu nhuyễn chống đỡ lẫn nhau, chỉ là hơi hơi động đậy vậy thôi, cũng đủ để khiến thân thể nàng sát thương tẩu hoả, xuất hiện khoái cảm trước đây chưa từng có. Người say rượu còn đang ngủ, gò má Hiếu Mẫn theo ái muội lan tràn mà hoá hồng. Nàng là hồ, sao lại không biết hiện tại chính là phát tình? Chỉ là, ngốc tử chết tiệt ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ say như vậy, chỗ nào còn quản nàng muốn như nào?!
"Ngốc tử, ân..."

Hiếu Mẫn nhìn dung nhan ngủ say của Phác Trí Nghiên, trong đầu không ngừng hiện lên hoạ diện giả tưởng, trường cảnh nàng cùng Phác Trí Nghiên giao triền. Chỉ là tưởng tượng như vậy, Hiếu Mẫn ôm thân thể Phác Trí Nghiên ma sát không ngừng, mãi tới khi khoái ý thoả mãn hay không ập tới, nàng mới thổ tức nằm nhoài trên người đối phương, nói:

"Ngốc tử, ta thật ái nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro