Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45+46

Chương thứ bốn mươi lăm

Hiếu Kiều Kiều khá là yên tâm về Lang Ngọc, có điều yên tâm thì yên tâm, ở tình huống như vậy nàng đều sẽ đa tâm mà truyền một tia niệm lực vào thân thể Lang Ngọc, cũng tiện biết rõ tình huống phát sinh. Nàng nghĩ rằng có Lang Ngọc ở bên Hiếu Mẫn sẽ toàn thân thoát ra, không nghĩ tới tình hình phát triển không đơn giản như nàng nghĩ vậy. Tên xú đạo sĩ Huyền Cơ kia thật quyết tâm muốn mệnh của Hiếu Mẫn, thậm chí ngay cả tính mệnh Lang Ngọc cũng bị đoạt trong tay hắn. Mắt thấy lại kéo theo Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn đều sẽ gặp nguy hiểm, nàng cũng không thèm nhớ tới Huyền Cơ là môn hạ đệ tử của Huyền Thanh đạo nhân, thời điểm lúc hắn sắp ra tay thì xuất hiện tại sâu trong rừng đào, một tiên tử đánh rớt thanh kiếm đồng tiền trong tay Huyền Cơ kia.
Nàng là tiên thể, đạo hạnh tất nhiên cao hơn Huyền Cơ thân là phàm thân không biết bao nhiêu. Huống chi tiên tử này là vật tiên giới, tất nhiên là chuôi kiếm đồng tiền này không thể sánh được. Hiếu Kiều Kiều nhìn Phác Trí Nghiên nhắm mắt chờ chết, trong lòng nàng còn ôm thật chặc bạch hồ do Hiếu Mẫn hoá thành. Lắc lắc đầu, Hiếu Kiều Kiều bắn một cái diệt cầm cố trên người nàng, để nàng có thể khôi phục tự do.
"Mỗ mỗ, người còn chưa đến nữa con cùng ngốc tử sẽ bị tên xú đạo sĩ này giết!"

Hiếu Mẫn ôm chặt lấy Phác Trí Nghiên, chống cằm ở vai nàng nhìn Hiếu Kiều Kiều như cầu trợ:

"Mỗ mỗ, ngay cả Lang Ngọc cũng bị giết rồi! Người phải giúp Lang Ngọc báo thù!"
"Người là tiên thể! Chuyện này không liên quan tới người! Thỉnh xin tiên nhân dời bước đi nơi khác."

Huyền Cơ nhận ra nàng là tiên thể, ngữ khí nói chuyện trở nên đặc biệt khách khí.
"Chuyện không liên quan tới ta sao? Ngươi muốn giết nha đầu của ta cái này gọi là chuyện không liên quan tới ta sao? Còn có, con lang yêu vừa nãy ngươi giết cũng cùng ta có quan hệ nghìn tơ vạn sợi. Ngươi thân là đệ tử của Huyền Thanh đạo nhân, không đi tru sát những yêu tinh hoại tâm kia, lại cứ quấn quýt lấy nha đầu ta tới chết cũng không tha. Rốt cuộc ngươi có dụng ý gì? Hay là nói ngươi ngại mệnh dài? Muốn nhờ ta đưa ngươi đi địa phủ báo tin?"

Đáy mắt Hiếu Kiều Kiều loé qua một tia sát ý, nàng hận nhất chính là những tên đạo sĩ mượn danh trừ ma vệ đạo mà lạm sát người vô tội đó. Những tên đạo sĩ chết tiệt, giết nữ nhi nàng còn không nói, hiện tại còn muốn giết luôn nha đầu của nàng!
"Sao tiên nhân lại nói vậy? Là nàng hoạ loạn nhân gian trước, ta diệt nàng cũng là chuyện hợp tình hợp lý!"

Huyền Cơ nói lời biện giải.
"Hoạ loạn nhân gian? Con mắt kia của ngươi thấy nàng hoạ loạn nhân gian? Nàng mê hoặc lão hoàng đế tới sống dở chết dở? Hay là quấy nhiễu khiến thiên hạ đại loạn rồi? Ta chỉ biết tên xú đạo sĩ ngươi đây không phân thanh hồng tạo bạch nghĩ muốn giết nàng, thậm chí ngay cả phàm nhân cũng không muốn buông tha! Ngươi kẻ nát ngươi cỡ đó, hôm nay ta liền giúp Huyền Thanh đạo nhân thanh lý môn hộ, miễn cho ngươi làm ô uế thanh danh lão ta."

Hiếu Kiều Kiều làm kết giới cho Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn, trường tiên vung một cái, công kích trực tiếp về phía Huyền Cơ. Tuỳ ý hắn né tránh thế nào, Hiếu Kiều Kiều chiêu tiếp chiêu mang theo sát ý, căn bản không định lưu cho Huyền cơ một con đường sống.
Hiếu Kiều Kiều cùng Huyền Cơ đang đấu đá, Phác Trí Nghiên trong kết giới thì thân thể nhuyễn ra ôm Hiếu Mẫn ngã lên mặt đất. Nàng thấy Hiếu Mẫn không sao, tinh thần căng thẳng cũng theo thả lỏng ra không ít, nói:

"Hiếu Mẫn, ta còn tưởng chúng ta thực sẽ chết đi."
"Ngốc tử, chúng ta sẽ không chết đâu! Có mỗ mỗ ở bên, dù cho chúng ta có chết đi mỗ mỗ cũng sẽ cứu chúng ta sống lại!"

Hiếu Mẫn hôn trán nàng động viên, nắm tay nàng để mười ngón tương triền lẫn nhau, nói:

"Trí Nghiên, vừa nãy ngươi đã nói rồi... Người ta là nương tử chưa qua cửa của ngươi đó! Ngươi còn nói, ngươi yêu người ta đó!"

Hiếu Mẫn cười vũ mị, nào giống bộ dạng vừa trải qua uy hiếp tử vong.
"Ta! Nàng nghe lầm rồi, ta, ta mới không có nói vậy!"

Phác Trí Nghiên hồng mặt, lắp ba lắp bắp nói lời nguỵ biện:

"Ta ta là người đọc đủ thứ thi thư, mới sẽ không nói những... những lời không biết dè dặt đó!"
"Được rồi được rồi! Ngươi sẽ không nói những lời không biết dè dặt kia, mà là ngốc tử của ta mới nói! Hơn nữa nàng nói thật thâm tình thật thâm tình, nghe xong người ta cảm động cực kỳ đó!"

Hiếu Mẫn kéo nàng ngồi xuống đất, đựa trên người nàng lẳng lặng nhìn Huyền Cơ cùng Hiếu Kiều Kiều đấu đá bên kia, nhu thanh nói:

"Ngốc tử, ta là nương tử chưa qua của của ngươi, ta cũng... yêu ngươi!"
Một tiếng nổ cực lớn, Huyền Cơ bị tiên tử của Hiếu Kiều Kiều trói chặt ở dưới chân như tuỳ ý để nàng giẫm đạp. Kiếm đồng tiền bị Hiếu Kiều Kiều cầm ở trong tay, nàng không nói gì lắc lắc đầu với hai cái 'người' 'tình chàng ý thiếp' bên kia, tàn nhẫn giẫm Huyền Cơ, nói:

"Ngươi đã dùng thanh kiếm này giết Lang Ngọc phải không? Giết y chưa đủ còn muốn giết nha đầu ta! Ngươi đã nghĩ vì người trừ hại, ta liền giúp ngươi việc này, dùng thanh kiếm này đưa ngươi đi địa phủ ở lâu dài!"
"Ngươi! Hụ... Ngươi là tiên nhân, sao có thể tuỳ ý giết người!"

Huyền Cơ phun một ngụm tiên huyết , vùng vẫy muốn bò dậy từ dưới chân nàng. Hiếu Kiều Kiều giẫm quá ác, căn bản là hắn không thể động đậy.
"Yêu, ai nói thành tiên thì không thể giết người? Không lẽ ngươi muốn giết nha đầu của ta, ta còn phải bồi bộ mặt tươi cười nói một tiếng thỉnh khách quan từ từ giết? Nha đầu là người nhà duy nhất của ta, ngươi nghĩ muốn giết nàng, hẳn là chuẩn bị tốt để bị ta tiêu diệt. Mà thôi, chúng ta đừng nói thêm gì nữa cho phí lời, sau cuối ta tặng ngươi một lời, khách quan... ngài đi thong thả!"

Hiếu Kiều Kiều ngoài cười nhưng trong không cười vung kiếm đồng tiền trong tay lên, đang định ra tay lại phát hiện một đám bạch vân chẳng biết đã phiêu dừng ở trên rừng đào từ lúc nào. Kiếm đồng tiền trong tay chuyển hướng, Hiếu Kiều Kiều dùng sức quăng thanh kiếm về phía đám bạch vân kia, liền nghe ầm một tiếng, một đoàn hắc ảnh pha lẫn bạch sắc từ trên đám vân ngã xuống. Kèm theo một thanh âm thương lão mà bướng bỉnh:

"Ai yêu! Ta nói này xích hồ tiên! Ngươi có cần ra tay nặng vậy không yêu! Đập chết lão đạo rồi!"
Hắc ảnh dần dần rõ ràng, chỉ thấy một lão giả mặt đạo bào cũng rách nát xuất hiện bên người Hiếu Kiều Kiều. Đầu lão nổi lên cục u đại, hẳn là bị Hiếu Kiều Kiều dùng kiếm đồng đập cho. Xoa xoa nhè nhẹ, lão giả cung cung kính kính cúi chào với Hiếu Kiều Kiều, lấy lòng nói:

"Ta nói a xích hồ tiên, đệ tử ta đây y tinh thần không được bình thường, ngươi cũng đừng tính toán với y. Ngươi giao y cho ta đi, ta dẫn y vào trong hang tu thân dưỡng tính được chứ?"

"Người là? Tổ sư gia?"

Huyền Cơ nỗ lực quay đầu nhìn lão giả, hắn từng thấy hoạ tượng của tổ sư gia, giống lão giả như đúc. Nếu không có nhận lầm, ông hẳn là Huyền Thanh đạo nhân.
"Hừ, môn hạ đệ tử của ngươi giết môn hạ đệ tử của ta, còn muốn giết nha đầu của ta! Ngươi nói xem, ta sẽ dễ dàng tha cho y sao? Ta nói này lão tạp mao, ngài tới thật là đúng lúc nha, trước đó sao không thấy tới? Đợi đến lúc ta muốn giết y mới tới đây!"

Hiếu Kiều Kiều không nói hai lời đạp Huyền Thanh đạo nhân một cước, thuận thế đập một cái vào chỗ u sưng lên của ông, đau đến khiến ông ngao ngao thét lên:

"Ai ai ai, đừng đánh đừng đánh! Bần đạo sai rồi, bần đạo biết sai rồi!"
"Ư? Biết sai rồi! Xin hỏi Huyền Thanh đạo trưởng ngài sai gì a? Sao ta nhìn không ra chứ?"
"Sai! Bần đạo sai..."

Con mắt Huyền Thanh đạo nhân xoay lại xoay mấy vòng, muốn nói vị cô nãi nãi trước mắt này lại là nhân vật không nên chọc nhất thiên đình. Trước không chỉ là hồng nhân của Vương Mẫu nương nương, còn là đối tượng được đông đảo tiên nhân vây đỡ. Hơn nữa đây một thân hoả bạo tỳ khí, chọc nàng không khác chi ôm một thùng hoả dược. Cười bồi, Huyền Thanh đạo nhân đánh một cái lên mặt Huyền Cơ, ân cần nói:

"Hắc hắc hắc, xích hồ tiên thân thân thân ái nhất của ta, bần đạo thật biết sai rồi! Bần đạo không nên để tên đệ tử tinh thần có vấn đề này của ta tuỳ ý làm bậy, lại càng không nên xuất hiện gặp ngài trễ như vậy. Ngài xem, nếu không vầy đi? Hiện tại ta liền lĩnh y về, ách... phối dược cho y ăn thế nào? Hắc hắc hắc, không phải y giết là lang yêu sao? Ngươi xem không phải nha đầu của ngươi kia vẫn còn khoẻ sao? Hơn nữa, ai yêu! Mau nhìn mau nhìn, còn hôn môi nữa mà!"

Huyền Thanh đạo nhân khịt khịt lỗ mũi tròn tròn, mãi tới khi lại bị Hiếu Kiều Kiều thưởng cho một đánh, mới thành thật quay đầu, cười hề hề ti tiện.
"Lão tạp mao, ngươi cũng thật là sắc tính không đổi! Mau đi mau đi, mang đệ tử ngươi đi uống dược đi thôi! Ta chỉ cảnh cáo ngươi, nếu hắn còn dám đụng đến nha đầu nhà ta, hay là ngốc tử kia! Thì đừng trách ta cáo ngươi lên chỗ Ngọc Đế đó! Còn có, nếu về sau nha đầu ta có tổn thương gì, ta cũng sẽ cáo ngươi lên chỗ Ngọc Đế đó!"

Trái lại chính là một câu nói, chỉ cần Hiếu Mẫn có chuyện, liền tìm hắn – Huyền Thanh đạo nhân!
"Ai ai ai! Không theo ngài..."

Vậy được. Cái này Huyền Thanh đạo nhân uỷ khuất a, đây quả thực là ngang ngược không nói lý mà a! Còn có thể làm gì giờ? Ai dám chọc vị cô nãi nãi này?! Huyền Thanh đạo nhân kéo Huyền Cơ từ dưới chân Hiếu Kiều Kiều lên, lắc đầu nói:

"Huyền Cơ, bần đạo cùng xích hồ tiên nói ngươi cũng nghe rồi đó, vậy đi cùng bần đạo thôi."
"Nhưng mà tổ sư gia! Nàng..."

Huyền Cơ bị Huyền Thanh đạo nhân lôi đi chưa được vài bước, không cam làm quay đầu lại chỉ Hiếu Mẫn bên kia, nói:

"Tổ sư gia, nhân yêu tương luyến! Nhất định phải bị thiên khiển !"
"Đây không phải chuyện ngươi có thể quản, nhân duyên của các nàng là do thiên trú định, đương nhiên sẽ không gặp thiên khiển. Còn nữa, này đây không phải là nữ tử nắm giữ mệnh cách thông thường. Huyền Cơ, chuyện phàm gian không phải một thanh kiếm đồng tiền của ngươi có thể quản được. Đi thôi, theo bần đạo về đi thôi."

Huyền Thanh đạo nhân thu hồi chuôi kiếm đồng tiền kia, nhảy lên đám vân vừa nãy mang theo Huyền Cơ cùng nhau rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Hẳn ngươi đã biết ta tìm người là vì việc gì."

Trong Tuý Hoa lâu, Hiếu Kiều Kiều liếc mắt nhìn Phác Trí Nghiên đứng trước mặt nàng,. Nàng đã khiến Hiếu Mẫn ngoan ngoãn ngốc ở trong phòng chờ, chính vì không cho nàng ta tham gia cuộc nói chuyện lần này.
"Trí Nghiên không biết."

Phác Trí Nghiên lắc đầu, nàng xác thực không biết vì sao Hiếu Kiều Kiều tìm nàng, hơn nữa là lúc các nàng vừa mới về Tuý Hoa lâu.
"Ta nghĩ nha đầu Hiếu Mẫn kia hẳn đã nói với ngươi, nàng nói ta có biện pháp khiến ngươi dung nhan không lão, xa rời hàng ngũ sinh tử luân hồi."

Hiếu Kiều Kiều thở dài, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một viên châu tử hào quang lưu chuyển, đáy mắt Hiếu Kiều Kiều loé qua một tia bi thống ôn nhu, nói:

"Chỉ cần ăn nó, ngươi chính là yêu, từ đây như nha đầu vậy, vĩnh viễn nhảy khỏi luân hồi, mà dung nhan bất biến. Ngươi nên biết, hiện tại ngươi nhuyễn nhược vô năng thế nào, lúc nha đầu gặp phải nguy hiểm, điều ngươi có thể làm chỉ là chết cùng nó, mà không có cách nào bảo vệ nó. Thế nhưng, nếu ngươi ăn thứ này, ngươi có thể nắm giữ đạo hạnh còn cao hơn nha đầu, đủ để lúc nó gặp phải nguy hiểm bảo hộ nó."
"Ngài nói là, ta ăn nó sẽ trở nên giống Hiếu Mẫn? Là yêu, mà không phải người? Vậy ta..."

Phác Trí Nghiên lắc đầu lùi về sau vài bước, biến thành yêu, mình còn có thể là chính mình sao?
Tựa như nhìn ra lo lắng trong lòng nàng, Hiếu Kiều Kiều thu châu tử kia về, nói: "Biến thành yêu, ngươi vẫn là chính ngươi, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, hôm nay lúc nha đầu gặp nguy hiểm ngươi hận thế nào đã nhớ tới chưa? Nếu nuốt nó, ngươi có đạo hạnh so ra không thua ta. Suy nghĩ thật kỹ đi, vì nha đầu, vì mình, vì các ngươi đời đời kiếp kiếp, ngẫm lại đi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương thứ bốn mươi sáu

"Trí Nghiên, rốt cuộc mỗ mỗ tìm người vì chuyện gì vậy? Cư nhiên cả ta cũng không cho ở bên, thậm chí còn thiết kết giới trong phòng nữa."

Hiếu Mẫn bất mãn đá hài nửa mang trên chân rơi xuống, có chuyện gì mà nàng không thể nghe chứ? Cần chi làm ra vẻ thần bí đến vậy, coi như không có vấn đề gì cũng trở thành có vấn đề rồi.
"Mỗ mỗ cho ta một viên châu tử rất bắt mắt, nói chỉ cần ta nuốt nó là có thể thoát ly luân hồi, dung nhan không đổi."

Phác Trí Nghiên đáp đúng sự thực.
"Thật chứ? Vậy ngươi có nuốt hay không?"

Đáy mắt Hiếu Mẫn loé qua một tia mừng rỡ, quả nhiên mỗ mỗ nói được làm được, lại thật có biện pháp để ngốc tử thoát khỏi tuần hoàn sinh tử.
"Không có, mỗ mỗ để ta suy nghĩ kỹ thêm, nếu nghĩ thông lại tới tìm mỗ mỗ lấy châu tử kia."
"Còn có gì phải suy nghĩ nữa? Lẽ nào ngươi không muốn đời đời kiếp kiếp cùng một chỗ với ta sao? Hay là nói ngươi chán ngán người ta rồi, chỉ tính theo người ta cùng nhau cả đời này mà thôi, đợi kiếp sau lại đi tìm nữ tử khác?"

Hiếu Mẫn lại bắt đầu nói lời giấm chua, nàng lại không hiểu được, tại sao phương thức tư duy của ngốc tử này luôn khác tất cả mọi người vậy chứ? Nếu là người khác thì đã sớm đáp ứng nuốt châu tử, thậm chí sẽ không tiếc bất cứ giá nào để có được nó đó. Dù sao trường sinh bất lão gì gì, chính là mộng mị luôn cầu của mỗi cá nhân.
"Ta không có chán ngán nàng, cũng không phải không muốn cùng nàng đời đời kiếp kiếp. Ta chỉ là, chỉ là cần thời gian để suy nghĩ thôi! Bởi vì mỗ mỗ nói, ăn nó... Ta sẽ biến thành yêu, ta sợ, ta sợ loại cảm giác không rõ đó. Ta không thể nào tưởng tượng được sau khi biến thành yêu ta sẽ thế nào, vì vậy Hiếu Mẫn à, cho ta thời gian suy nghĩ, chờ qua khoa khảo, hẳn để ta ra quyết định được không?"

Phác Trí Nghiên nâng mặt nàng lên, nhìn khuôn mặt vô cùng mị hoặc này, vuốt ve như trân bảo.
"Đáp ứng ngươi vậy."

Tuy rằng trong lòng tràn đầy không vui, Hiếu Mẫn vẫn gật đầu đáp ứng nàng. Dù sao lựa chọn như vậy mà nói là quá mức gian nan với Phác Trí Nghiên, lựa chọn giữa yêu hay người, cũng như lựa chọn giữa chết hay mãi sống. Nàng hiểu rõ Phác Trí Nghiên là người cứng nhắc chính kinh, để nàng tiếp thụ một yêu tinh đã là không dễ, nếu là muốn nàng biến thành yêu tinh, thì không đủ thời gian suy ngẫm là không thể thực hiện được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Phác huynh đệ, chuyện Ngưng Nhi ta đã an bài thoả đáng, hôm nay tới ngoài muốn cảm tạ ngươi chuộc nàng ấy ra khỏi Tuý Hoa lâu, còn hy vọng ngươi có thể chuyển qua ở cùng nơi với Ngưng Nhi một khoảng thời gian. Dù sao hiện tại Ngưng Nhi là biểu muội của ngươi, nếu ngươi còn ở lại Tuý Hoa lâu mà nói, không khỏi sẽ dẫn tới hoài nghi của người khác."

Từ Phong là người lôi lệ phong hành, từ lúc thương lượng phòng tử cùng Phác Trí Nghiên qua ngày hôm sau liền mu,a ngay ở nhai khu cách Tuý Hoa lâu không xa, mặc dù không có bao nhiêu người ở, nhưng là nhai khu an toàn nhất trong kinh thành.
"Không được! Dù hiện tại Ngưng Nhi tỷ tỷ là biểu muội của ngốc tử, cũng không thể chuyển tới ở cùng nàng ấy được!"

Hiếu Mẫn liền biết Từ Phong đến tìm ngốc tử của nàng không có chuyện gì tốt lành, quả nhiên, mới sáng sớm vậy liền đến làm 'điện đăng bảo' cư nhiên để nàng chuyển đi theo Phác Ngưng Nhi ở cùng nhau! Chuyện khác đều đáp ứng được, chuyện này thì tuyệt đối không được! Còn chưa nói tới vốn Phác Ngưng Nhi từng thích nàng, nếu để ngốc tử chuyển tới, thời gian của hai người các nàng phải làm sao giờ!
"Ai! Hiếu Mẫn cô nương, ngươi đừng nói như trảm đinh tiệt thiết vậy có được không? Phác huynh đệ đây còn chưa nói... Ui ui ui, ngươi đừng trừng ta nha! Ta cũng đâu trêu chọc gì ngươi phải không? Chỉ là cảm thấy Phác huynh đệ ở chỗ này không tốt lắm, thêm nữa ta vì Ngưng Nhi tìm được chỗ ở cũng rất lớn, ở thêm vài người cũng không thành vấn đề mà! Hơn nữa lại qua một khoảng thời gian đến lúc nàng gả vào Đề đốc phủ, phòng tử kia sẽ để cho Phác huynh đệ ở không phải sao?"

Từ Phong cười ngu ngốc, thật giống hắn đã đến có chút không đúng lúc cho lắm, nếu không sao Hiếu Mẫn cô nương lại luôn dùng một bộ ánh mắt muốn ăn người nhìn hắn chứ!
"Ở gì mà ở! Ngốc tử đã sớm định mua phủ trạch rồi, hắn nào cần phải ở địa phương ngươi mua!"

Hiếu Mẫn hừ hừ vài tiếng, vây lấy eo Phác Trí Nghiên, tát kiều nói:

"Ngốc tử, ngươi nói với Từ công tử đi! Chúng ta cũng phải tìm một phủ trạch rộng lớn có phải không? Khoa khảo sắp tới, ngươi cũng nên chuyên tâm ôn thư."
"Hiếu Mẫn nói không sai, khoa khảo sắp tới, ta xác thực nên dùng tiền trong tay mua một phủ trạch."

Phác Trí Nghiên cười cười áy náy, nói:

"Từ huynh đệ, thứ cho ta không thể ở cùng Ngưng Nhi cô nương. Ta nghĩ chỉ cần ta không ngụ ở Tuý Hoa lâu nữa, hẳn là sẽ không có người hoài nghi. Mắt thấy hôn kỳ của Từ huynh đệ cũng gần đến rồi, thỉnh ngươi chuẩn bị việc hôn sự thật tốt đi. Đợi ta cùng Hiếu Mẫn chuyển qua tân cư, nhất định sẽ thỉnh người vào cửa tụ họp."

"Vậy cũng tốt, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa."

Từ Phong cười có phần lúng túng, hai người này không phải rõ ràng là đang đuổi hắn đi sao? Chẳng lẽ thật là hắn tới không đúng lúc? Từ Phong hắc hắc mấy tiếng, thức thời khép cửa phòng lại. Lần này hắn tới ngoài việc tìm Phác Trí Nghiên còn muốn đón Phác Ngưng Nhi qua tân trú, nếu họ không tiếp đãi hắn, cũng chỉ biết làm xong chính sự trước đã, đợi ngày bái đường thành thân sẽ cùng Phác huynh đệ thật say một phen.
"Đáng ghét, trở ngại rốt cuộc cũng đi rồi!"

Cửa được đóng, Hiếu Mẫn lại dắt Phác Trí Nghiên lên giường, để nàng áp trên người mình, mị thanh nói:

"Ngốc tử, lại hôn mấy cái đi! Đều do cái tên Từ Phong đáng ghét kia, gây trở ngại chúng ta nồng nhiệt."

Nếu không có hắn thì lúc này ngốc tử đã sớm mắc câu, thoát y thường mà muốn nàng rồi! Thật là, cơ hội thật tốt cứ vậy bị Từ Phong phá! Hận chết hắn mà!!!
"Hụ hụ... Hiếu Mẫn, ta, chúng ta vẫn nên rời giường đi. Không phải nói muốn mua phủ trạch sao? Vậy hôm nay chúng ta liền đi xem xem đi!"

Phác Trí Nghiên nén hồng mặt ho khan không ngừng, cũng vì sáng sớm cùng Hiếu Mẫn hôn môi quá lâu mới bất tri bất giác cởi y thường của nàng ấy ra. Cũng may Từ Phong gõ cửa đúng lúc mới không cho nàng làm tiếp, xem ra sau này vẫn nên giảm thiểu số lần hôn môi đi thì tốt hơn. Dường như, hiện tại sự tự chủ càng ngày càng kém đi, đại khái là vì Hiếu Mẫn quá mức yêu nghiệt, nên mới không tự kìm tình vậy được.
"Nghe lời ngươi cũng được, trái lại... chúng ta cũng nhanh thành thân đi, không phải sao?"

Hiếu Mẫn phao cái mị nhãn với nàng, lắc người mặc vào váy dài đại hồng y diễm lệ lên người, lại dùng hồng sa che mặt, đợi Phác Trí Nghiên thu thập xong cùng nàng cùng ra ngoài. Nàng hiểu rõ tính cách Phác Trí Nghiên, nếu nàng mở miệng cự tuyệt hoặc nói sang chuyện khác, vậy là biểu thị nàng quyết định rồi, cho dù tự mình đi câu dẫn thế nào đi nữa cũng đều là việc làm vô bổ thôi.
Phủ trạch không người ở trong kinh thành nhiều vô số kể, cho nên khi Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn tìm tới người giới thiệu phủ trạch, hắn cơ hồ dẫn các nàng đi vòng hơn nửa kinh thành, nhìn qua không dưới mười cái phủ trạch. Những phủ trạch này đa số bị người làm quan trú qua, sau đó vì điều chức hoặc là biếm quan mà bỏ trạch. Phủ trạch qua tay là thứ không lọt mắt Hiếu Mẫn nhất, vì vậy vừa nghe người giới thiệu nói gian này hoặc gian kia bị ai ai ai trú qua, nàng lập tức ngắt lời người giới thiệu, muốn hắn dẫn các nàng đi phủ trạch kế tiếp.
Cuối cùng, Hiếu Mẫn cùng Phác Trí Nghiên nhất trí lựa chọn một phủ trạch cách trung tâm kinh có chút thật xa. Phủ trạch này là mới xây, vì địa điểm thiên hướng vùng ngoại thành, vì vậy rất ít người coi trọng chỗ này. Phủ trạch rất lớn, ngoài có tiền sảnh cùng sương phòng cho chủ nhân cư ngụ ra còn có tây sương phòng có mấy gian phòng. Giữa đông sương phòng và tây sương phòng cách một hoa viên không tính là lớn, trong đó ngoài lương đình cùng trong thuỷ trì nuôi mấy con cá chép, còn có trồng hoa có ngũ nhan lục sắc, để người hóng mát thưởng hoa lúc nhàn hạ.
Giao ngân phiếu lấy được khế đất phòng sản của phủ trạch này, ngân phiếu Phác Trí Nghiên lời từ việc bán gạo đã còn dư không bao nhiêu. Cũng may gia cụ dụng phẩm trong phủ trạch đã nhờ người giới thiệu nghĩ biện pháp chuẩn bị đầy đủ, các nàng cũng không cần ưu phiền gì thêm. Phác Trí Nghiên giao những khế đất phòng sản này đều cho Hiếu Mẫn bảo quản, cũng tiện để nàng sớm nghiện làm 'Phác phu nhân'.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Mỗ mỗ, người ta cùng Trí Nghiên đã mua phủ trạch ở kinh thành. Mắt thấy nàng gần đến khoa khảo, người ta muốn cùng nàng chuyển vào Phác phủ, không biết mỗ mỗ... có đồng ý không?"

Mặc dù là trưng cầu ý kiến, Hiếu Mẫn cũng đã mang tới bao phục đều đã được gói lại của nàng cùng Phác Trí Nghiên. Muốn nói Hiếu Mẫn tuyệt đối là loại người có người yêu bỏ quên người nhà, phủ trạch vừa mới thu thập xong, nàng liền mong đợi có thế giới hai người với Phác Trí Nghiên, nào còn quan tâm tới mỗ mỗ người thân duy nhất của nàng có 'cô đơn trơ trọi không người hầu hạ' không?! Bất hiếu, quả nhiên là rất bất hiếu a!
"Chậc chậc chậc, ngươi vậy cũng gọi là trưng cầu ý kiến? Lão nương còn chưa từng thấy qua trước khi đi trưng cầu ý kiến đã mang bao phục trên lưng, hẳn là tính kế trong lòng nếu lão nương không đồng ý liền trực tiếp tư bôn? Yêu yêu, nha đầu thật là lớn rồi! Cư nhiên ngay cả chuyện tư bôn thế này cũng nghĩ ra được!"

Hiếu Kiều Kiều nhàn nhã cắn hạt dưa, biểu hiện bất động thanh sắc, nhưng trong đầu đã mắng một lượt từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới cái nữ ngoại tôn bất hiếu Hiếu Mẫn này. Nàng thực không nghĩ tới, nha đầu đến nay thích ở địa phương náo nhiệt được mọi người đối đãi kiểu nâng đỡ sẽ vì cùng một chỗ với khối mộc mà chọn rời khỏi Tuý Hoa lâu. Chậc, cũng thật là không thể nhìn người qua tướng mạo, ngốc tử không thể cân được.
"Mỗ mỗ!"

Hiếu Mẫn kêu lên nũng nịu, hai tay thuỷ chung lôi cánh tay Phác Trí Nghiên, dính lấy người nàng tựa như cẩu bì cao dược vậy, tát kiều nói:

"Sao người ta lại tư bôn được! Người ta còn không nỡ bỏ mỗ mỗ! Hơn nữa, chẳng qua là con cùng Trí Nghiên chuyển ra ngoài ngụ mà thôi, cách dăm ba hôm lại sẽ trở về mà! Nếu mỗ mỗ không muốn kinh doanh Tuý Hoa lâu nữa, liền chuyển tới Phác phủ, theo bọn con ở cùng một chỗ là được nha! Con nghĩ tới tư bôn chỗ nào, cùng lắm là muốn mấy cái hạ nhân nha hoàn của mỗ mỗ mà thôi!"

Hiếu Mẫn bĩu môi, tựa như là chịu oan khuất cực lớn vậy.
"Ngươi giỏi a! Đầu tiên là muốn Ngưng Nhi từ ta đây ra ngoài, tiếp đó lại muốn tự mình rời khỏi Tuý Hoa lâu, hiện tại giỏi làm phản! Ngay cả chủ ý về hạ nhân nha hoàn trong lâu cũng đưa ra! Nha đầu ngươi này cũng thật là loại ăn người không nhả xương!Tất cả chủ ý đều đánh lên đầu lão nương rồi!"

Hiếu Kiều Kiều phun ra hết vỏ hạt dưa trong miệng, dùng sức vỗ xuống bàn, thiếu chút nữa đập nát nó.
"Mỗ mỗ! Mỗ mỗ tốt của con! Người đừng sinh khí mà! Có hạ nhân nha hoàn tới chăm sóc con người cũng yên tâm không phải sao? Cũng không thể để Phác phủ to vậy chỉ có con cùng Trí Nghiên trú chứ? Vậy mà nói thì, không bị người chê cười chết mới là lạ đó! Cười con thì không có gì, nếu như chê cười tới trên đầu mỗ mỗ... Người xem..."
"Được rồi được rồi! Coi như ta sợ cái miệng này của ngươi rồi!"

Hiếu Kiều Kiều không có biện pháp với nàng nhất, chỉ đành để tuỳ nàng, phái những hạ nhân cùng nha hoàn tốt nhất trong Tuý Hoa lâu đến Phác phủ. Giữa lúc Hiếu Mẫn mãn ý vạn phần lôi kéo Phác Trí Nghiên chạy đi thì đột nhiên Hiếu Kiều Kiều gọi các nàng lại, nói với Phác Trí Nghiên:

"Khoa khảo thì khoa khảo, đừng quên ta đã nói với ngươi, vì ngươi cùng nha đầu... suy nghĩ thật kỹ cho rõ đi."
"Con sẽ, sau khoa khảo... con sẽ tĩnh tâm lại để suy nghĩ."

Phác Trí Nghiên gật đầu, lấy bao phục trong tay Hiếu Mẫn cùng đeo trên lưng, kéo nàng rời khỏi Tuý Hoa lâu, bắt đầu sinh hoạt độc cư thuộc về các nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro