Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37+38

Chương thứ ba mươi bảy

Phác Trí Nghiên lấy xe ngựa đi tìm Hiếu Mẫn, Từ Phong cùng Ngọc Ngưng nhi bị bỏ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa cách bọn họ mà đi. Mặc dù trong lòng Từ Phong trách mắng Phác Trí Nghiên từ đầu đến chân một phen, cũng không khỏi không cảm tạ nàng cho hắn cơ hội cùng Ngọc Ngưng nhi một chỗ. Đồ câu bị Từ Phong ném ở cạnh bờ sông, hai người đi tản bộ theo phương hướng vào kinh thành. Sắc mặt của Ngọc Ngưng nhi thoạt nhìn cũng không quá tốt, Từ Phong thỉnh thoảng nhìn gò má nàng, rốt cục vẫn phải dừng bước lại, mở miệng nói:

"Ngưng nhi cô nương là không thoải mái sao? Nếu không thoải mái, trước hết ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ngoài rừng có tiểu thương bán ngựa, ta đi mua một con, chúng ta cưỡi ngựa trở về."
"Ân"

Ngọc Ngưng nhi chẳng qua là nhàn nhạt gật đầu, tựa hồ đi cùng hay không đã không quan hệ nhiều lắm. Nàng vẫn không thể nào thoát ra khỏi mất mát vừa rồi, phần tình cảm này còn chưa có bắt đầu cũng đã kết thúc, có lẽ nàng thật sai lầm rồi, Phác Trí Nghiên từ đầu thì không phải là người thích hợp với nàng.
"Như vậy, ta đây đi mua ngay, Ngưng nhi cô nương ngàn vạn không nên chạy loạn, ta đi một chút sẽ trở về."

Từ Phong biết nàng không mấy vui vẻ, cũng không biết có thể an ủi nàng thế nào, không thể làm gì khác hơn là vỗ xuống bả vai của nàng, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài rừng. Bên ngoài kinh thành từ trước đến giờ là một địa phương không yên ổn, để cho một nữ tử dung mạo xinh đẹp như thế ở chỗ này càng là nguy hiểm, có thể làm duy nhất chính là đi nhanh mau trở lại, tránh cho có chuyện xấu phát sinh.
Có một số việc chính là như thế, càng lo lắng cái gì lại càng xảy ra cái gì.
Mắt thấy thân ảnh của Từ Phong đã sớm biến mất ở trong rừng cây, Ngọc Ngưng nhi trong lúc rảnh rỗi đi tới đi lui vòng quanh mấy cây đại thụ. Nhìn lá xanh từ trên cây bay xuống, tâm Ngọc Ngưng nhi không biết từ đâu tới thương cảm. Nhắc tới, chuyện tình cảm chính là không thể giải thích hợp lý như vậy, nếu không phải vì viên dạ minh châu kia, nàng cũng sẽ không đáp ứng giúp Hiếu Mẫn. Rồi sau đó đây? Nàng biết rất rõ ràng Phác Trí Nghiên là người Hiếu Mẫn quan tâm, lại ôm ý niệm ích kỷ muốn có Phác Trí Nghiên, nàng ngoại trừ tướng mạo so ra kém Hiếu Mẫn, nơi nào cũng không kém so với nàng. Không kém, đúng là vẫn còn kém. Phác Trí Nghiên đối với nàng thủy chung đều là lễ phép xa cách, còn đối với Hiếu Mẫn đây? Nàng đã chính mắt nhìn thấy Hiếu Mẫn cùng Phác Trí Nghiên ôm nhau mà hôn, quan hệ như vậy, là nàng không cách nào đánh vỡ.
"Phác công tử, nhiều khi ta suy nghĩ kêu ngươi một tiếng Trí Nghiên."

Ngọc Ngưng nhi nâng lên tròng mắt lại rũ xuống, cái này nếu nói tương tư đơn phương, cũng là thời điểm có kết thúc đây!
"Yêu! Không nghĩ tới hai huynh đệ chúng ta vận khí tốt như vậy, có thể ở nơi này gặp phải nữ tử đẹp như vậy"

Một thanh âm khô ráo từ sau lưng Ngọc Ngưng nhi truyền tới, nàng xoay người nhìn lại, sau lưng chẳng biết lúc nào xuất hiện hai tên nam tử y quan không chỉnh tề. Trên mặt hai người là vết sẹo đao kinh người, nhìn bộ dáng kia cũng không giống như người tốt lành gì, bọn họ không chút kiêng kỵ quan sát Ngọc Ngưng nhi, ánh mắt kia lộ ra vô cùng tiết độc.
"Các ngươi là người nào?"

Ngọc Ngưng nhi theo bản năng lui về phía sau mấy bước, ánh mắt đi theo liếc về phía phương hướng Từ Phong rời đi. Người gặp phải trạng huống đột phát sẽ luôn không tự chủ được nghĩ đến người kia, mà giờ khắc này Ngọc Ngưng nhi suy nghĩ đến không phải là Phác Trí Nghiên, mà là Từ Phong đã đi mua mã.
"Yêu! Cô nương này không chỉ có dáng dấp đẹp, thanh âm càng là đẹp vô cùng! cô nương đừng sợ, hai huynh đệ chúng ta không có ác ý, đơn giản chính là muốn cùng ngươi vui đùa một chút thôi. Ngươi ngoan ngoãn.... nghe lời đi!"

Một người nam nhân trong đó nhào tới làm không kịp đề phòng, cứng rắn ôm Ngọc Ngưng nhi vào trong lòng, một bàn tay đen thùi lùi không ngừng vuốt ve ở trên mặt của nàng.
"Buông ta ra! Ngươi buông ta ra! Khốn kiếp!"

Ngọc Ngưng nhi giùng giằng, nàng một nữ tử yếu đuối như thế nào đấu thắng hai đại nam nhân.

"Huynh đệ, ngươi!"

Nam nhân cũng mặc kệ Ngọc Ngưng nhi đối với hắn quyền đấm cước đá như thế nào, dắt ống tay áo nàng hướng một nam nhân khác bên kia dùng sức mà đẩy, tháo ống tay áo nàng ra, lộ ra cánh tay tuyết trắng, chờ đợi động tác của một nam nhân khác.
"A!"

Ngọc Ngưng nhi làm sao từng bị người đối đãi như vậy, chẳng qua là nàng còn không kịp né ra cũng đã tiến vào trong ngực một nam nhân khác. Bọn họ tựa như đùa bỡn sủng vật, đối với Ngọc Ngưng nhi không ngừng vuốt ve, rồi sau đó dắt một ống tay áo khác của nàng, đẩy hướng huynh đệ chờ ở bên kia, trên mặt đều là vẻ mặt bỉ ổi.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, thấy một màn này Từ Phong lửa giận công tâm, tung người một cái lập tức nhảy xuống.

"Ngưng nhi!!! Khốn kiếp! Các ngươi những tên khốn nạn này!"

Hô to một tiếng, Từ Phong ra quyền đánh vào trên mặt một nam nhân trong đó, từ trong ngực hắn đoạt lấy Ngọc Ngưng nhi đã bị xé ống tay áo. Cởi xuống ngoại sam trên người, Từ Phong đem nó khoác lên trên người của Ngọc Ngưng nhi, ôm nàng thật chặt vào trong ngực, lạnh lùng nói:

"Các ngươi dám đối với nàng làm ra cử động như vậy, hôm nay ta sẽ để cho các ngươi không còn mạng bò ra khỏi khu rừng này!"
"Yêu! Tiểu tử thúi ngươi khẩu khí thật lớn! Không còn mạng đi ra ngoài? Ta xem không còn mạng đi ra ngoài chính là ngươi!"

Hai người nam nhân này mỗi người từ bên hông lấy ra chủy thủ, chuẩn bị chọn đúng thời cơ đâm tiểu tử thúi trước mắt.
"Ngưng nhi, đứng yên ở chỗ này! Bọn họ dám động ngươi, ta liền dám để cho bọn họ dùng mệnh bồi ngươi!"

Từ Phong đã sớm tức giận hai mắt đỏ lên, trừ đối với Ngọc Ngưng nhi vẫn ôn nhu như cũ, ngay cả hai chữ cô nương phía sau cũng bỏ đi. Ra cửa không có mang kiếm, bất quá cái này đã không trọng yếu! Tay không tấc sắt, Từ Phong dựa vào một thân công phu tiến lên đón tiếp bọn chúng.
Hai chọi một đánh nhau khiến cho Ngọc Ngưng nhi đứng ở một bên bận tâm không dứt, không biết tại sao, mới vừa rồi lời của Từ Phong mang cho nàng cảm giác an toàn trước đó chưa từng có. Nhìn Từ Phong nhiều chiêu hung mãnh, Ngọc Ngưng nhi thật lòng cảm thấy nam tử trước mắt này bây giờ rất có mị lực, cái loại mị lực đó là vô hình tản mát ra, so với Phác Trí Nghiên thư sinh, dễ dàng làm cho người động lòng hơn.
"Ách!"

Chủy thủ của một nam nhân trong đó làm đả thương cánh tay Từ Phong, hắn chẳng qua là cau mày rên lên một tiếng, nhấc chân đá vào bụng người nam nhân kia, đạp hắn té quỵ xuống đất. Cái này còn chưa đủ! Còn không đủ! Từ Phong liếc nhìn Ngọc Ngưng nhi đứng ở bên ngựa, lộ ra nụ cười không để cho nàng lo lắng. Mấy phen đánh nhau, Từ Phong đoạt đi chủy thủ của hai người, hung hăng khóa tay bọn chúng, cơ hồ là đạp, đạp bọn chúng gần chết.
"Ta nói rồi, các ngươi dám đối với nàng làm ra cử động như vậy, ta liền dám để cho các ngươi không còn mạng bò ra khỏi khu rừng này!"

Từ Phong vứt bỏ chủy thủ trong tay, không để ý thanh âm cầu cứu của hai người, cứ thế kéo bọn chúng, một mực kéo bọn chúng tới bờ sông, sau đó ném bọn chúng vào trong sông, cười lạnh nói:

"Thật tốt ở chỗ này cùng cá chơi đi!"
Trở lại bên người Ngọc Ngưng nhi, Từ Phong mới vừa tức giận hoàn toàn biến mất, ngây ngốc nở nụ cười, nói:

"Ngưng nhi cô nương, chúng ta lên ngựa đi! Ta đưa ngươi trở về Túy Hoa Lâu."
"Cánh tay của ngươi, bị thương."

Ngọc Ngưng nhi không phải là không nhìn thấy vết thương của hắn, mặc dù không phải là rất sâu, lại chảy đầy huyết sắc. Nàng từ chân váy xé một mảnh vải, cẩn thận cột vào miệng vết thương của Từ Phong, nói:

"Mới vừa rồi nếu không phải là công tử tới kịp thời, sợ rằng Ngưng nhi sẽ phải...."

"Đã không có chuyện gì, không phải sao? Ngưng nhi cô nương cũng không cần nghĩ tới nữa, tới, chúng ta trở về."

Từ Phong phóng người lên ngựa, đưa tay ra kéo Ngọc Ngưng nhi ngồi vào trong ngực của hắn. Bị hơi thở an ổn bao quanh, mặt của Ngọc Ngưng nhi đỏ bừng, nàng ngước mắt nhìn bộ dáng Từ Phong ngẩng đầu cưỡi ngựa, đầu không tự chủ được hướng ngực của hắn, nghe tâm hắn cuồng loạn nhảy, nói:

"Công tử, cám ơn ngươi."
"Chỉ cần là Ngưng nhi cô nương, ta...."

Từ Phong muốn nói lại thôi, hắn muốn mượn cơ hội này nói cho nàng biết tâm ý của mình, lại lo lắng bị nàng cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là cắn cắn môi, đem lời muốn nói nuốt xuống trong bụng.
Từ Phong cưỡi ngựa chầm chậm lại mà bình ổn đi về phía trước, ánh nắng nghiêng chiếu trên người cả hai, phủ lên người bọn họ một tầng ánh sáng. Từ Phong ôm Ngọc Ngưng Nhi, tim đập vì hô hấp của nàng mà lúc nhanh lúc chậm. Một đường trầm mặc, Từ Phong thừa dịp ngay lúc sắp vào thành hơi hạ thấp đầu nhè nhẹ hôn lên tóc Ngọc Ngưng Nhi, sau đó làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục lái ngựa vào thành.
Hôn chính là tự mình phát hiện, Ngọc Ngưng Nhi lại nào không biết đạo lý. Chỉ là biết rồi, tâm vốn thất lạc không thôi vì Phác Trí Nghiên lại đập không thôi. Nàng không ngồi trước gương đồng, bởi vậy căn bản sẽ không phát hiện ra mặt mình hồng như thế nào. Nam tử như vậy, không có làm ra chuyện lợi dụng lúc người lâm nguy với nàng. Nam tử như vậy, vì nàng đấu đá với hai tên hung ác thậm chí còn bị thương. Nam tử như vậy, trong lòng hắn mang đến ấm áp đủ để an ủi tâm bị thương của nàng.
"Ngưng Nhi cô nương, đã tới."

Rốt cuộc tới cửa Tuý Hoa lâu, đầu tiên Từ Phong xuống ngựa sau đó ôm Ngọc Ngưng Nhi xuống., Xung quanh kẻ đến người đi, trong mắt Từ Phong cũng chỉ có mình Ngọc Ngưng Nhi.
"Vậy thì, Ngưng Nhi về đây. Công tử có thương tích trên người, đừng quên hồi phủ băng bó vết thương."

Ngọc Ngưng Nhi ôn nhu nói, làm như ngượng với ánh mắt Từ Phong nhìn mình chăm chú vậy, mặt nàng lại bắt đầu khô nóng. Đang định xoay người, Từ Phong do dự giữ tay nàng lại, ấp a ấp úng nói.

"Sau này, sau này. Ta có thể.... có thể chỉ gọi nàng... Ngưng Nhi hay không?"
"Công tử thích là tốt rồi."

Ngọc Ngưng Nhi gật đầu, đổi lấy sự mừng rỡ dị thường của Từ Phong.
"Này, vậy sau này nàng cũng không cần gọi ta là công tử. Cứ, cứ trực tiếp gọi ta Từ Phong là được rồi, vậy nghe thư thản hơn."
"Được, vậy.. Ngưng Nhi liền về đây."
"Ngưng Nhi..."

Từ Phong hít sâu mấy hơi, lấy hết dũng khí đi lên trước mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, sau đó như hài tử làm chuyện sai mà nhảy lên ngựa, vẫy vẫy tay với nàng, nói:

"Ta về đây."
---------------------------------------------------
"Ngốc tử, Ngưng Nhi tỷ tỷ về rồi đó!"

Trong phòng ở hậu viện, Hiếu Mẫn dùng niệm lực cảm ứng được bước chân của Ngọc Ngưng Nhi. Nàng lăn hai cái trên giường, nằm sấp trên chăn nhìn Phác Trí Nghiên đang chuyên tâm đọc sách, trên mặt tràn đầy ý cười.
"Ân!"

Phác Trí Nghiên đáp một tiếng, Ngọc Ngưng Nhi về thì về thôi, nếu nàng không về mới là chuyện lạ đó! Huống hồ mình cũng không dám chủ động đề cập tới Ngọc Ngưng Nhi, sợ sau khi nói ra vị tiểu tổ tông trên giường kia lại bắt đầu "nội thương nặng thêm" mất.
"Ân cái gì mà ân! Nàng tới tìm ngươi đó! Ngươi nói ngươi đi hay không nha!" Hiếu Mẫn thoải mái nằm sấp, trên chăn còn khí tức cùng hơi ấm của Phác Trí Nghiên, thật tuyệt.
"Ân?"

Phác Trí Nghiên đặt sách trên tay xuống, không cảm thấy kỳ quái với năng lực "tiên đoán" của Hiếu Mẫn, đi tới ngồi xuống bên giường nói.

"Nếu nàng tới tìm ta, sao ta có thể không đi đây? Chỉ là, nếu như nàng không thích, ta không đi cũng được. Hiện tại nàng nội thương chưa khỏi, vạn nhất nàng lại loạn tưởng, đây... đây chẳng phải lại là lỗi của ta?"
"Đi xem đi, hiện tại ngươi... ta yên tâm rồi!"

Hiếu Mẫn suy nghĩ tính toán trong lòng, nàng biết sự việc trong rừng cây của Ngọc Ngưng Nhi cùng Từ Phong gặp phải, cũng hiểu rõ tâm tư cả hai, lúc này mới yên tâm lớn mật để Phác Trí Nghiên đi. Vì hài lòng mà hiện ra đuôi hồ ly dài dài mềm mại, đung đưa lượn quanh cổ tay Phác Trí Nghiên, lại duỗi dài xoa gò má nàng, như vậy khiến nàng vô cùng ngưa ngứa.

Chương thứ ba mươi tám

Hiếu Mẫn nói không sai, Ngọc Ngưng Nhi quả nhiên tới tìm Phác Trí Nghiên, chẳng qua là sau khi đã về phòng thay thân y phục. Cho dù là đứng ngoài phòng, nàng vẫn thấy rõ một người nằm trên giường của Phác Trí Nghiên, Hiếu Mẫn. Nói không được cảm giác thế nào, chỉ thấy là Hiếu Mẫn cùng Phác Trí Nghiên quá mức lớn mật, còn chưa hành lễ bái đường đã ở cùng một chỗ, nếu đổi là nàng, tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Công tử, có thể theo ta đến phòng tán gẫu vài câu được không?"

Ngọc Ngưng Nhi hơi chút lui về sau một bước, tận lực không nhìn Hiếu Mẫn nằm sấp trên giường một khuôn mặt tươi cười thế nào.
"Chuyện này..."

Phác Trí Nghiên quay đầu lại liếc nhìn Hiếu Mẫn, thấy nàng chỉ nhấp nháy mắt vẫn không nói gì cả, liền gật đầu đáp ứng với nàng, đi tới bên giường lấy chăn đắp lên người Hiếu Mẫn, nói.

"Ta theo Ngưng Nhi cô nương tới phòng nàng tán gẫu mấy câu, nàng nghỉ ngơi cho khoẻ"
"Mau về nha"

Hiếu Mẫn tát kiều nói, từ khi nàng bịa ra chuyện ăn không nói có cỡ kia, Phác Trí Nghiên thể thiếp đủ kiểu với nàng. Nhìn xem, liền ngay cả rời đi một lúc cũng muốn lên tiếng báo với nàng, thậm chí còn ôn nhu đắp chăn cho nàng đó. Quả nhiên, không dùng chút biện pháp với ngốc tử thì không được đâu!
Phác Trí Nghiên không biết ngoài "ân" còn có thể nói gì, nàng chỉ liếc nhìn Hiếu Mẫn thật sâu, lại giúp nàng dịch góc chăn, đóng cửa theo Ngọc Ngưng Nhi qua gian phòng của nàng. Lư hương đặt trên bàn tròn phát ra u hương nhàn nhạt, Ngọc Ngưng Nhi không hỏi chuyện của hắn cùng Hiếu Mẫn, mà là để hắn ngồi xuống cạnh mình, hai tay nhẹ đặt trên cổ cầm, nói.

"Công tử, ngươi còn nhớ từ khúc ngày ấy dạy cho ta?"
"Ân, tất nhiên là nhớ chứ. Ngày ấy ta còn nói với ngươi chút chuyện về tiên sinh mà!"
"Công tử, có thể nhận thức công tử là phúc khí của Ngưng Nhi. Kỳ thực lúc đầu gặp gỡ công tử, là do Hiếu Mẫn muội muội cầu ta hỗ trợ, để ngươi có thể có chỗ an thân. Nói ra, Hiếu Mẫn muội muội thật rất để ý ngươi, nếu không, người từ trước đến nay không cầu người khác giúp đỡ như nàng thì sao lại dùng dạ minh châu để đánh đổi cầu ta chứ?"

Hồi tưởng lại hoàn cảnh lần đầu gặp Phác Trí Nghiên, Ngọc Ngưng Nhi không khỏi khẽ cười thành tiếng, cười mình ngốc, cười bản thân đã quên quan hệ trong đó.

"Công tử biết không? Từ lúc công tử nhảy vào sông cứu ta, ta liền đối với công tử... Chỉ là ta càng quên mất, quan hệ giữa ngươi cùng Hiếu Mẫn cô nương, cứ động tưởng niệm mà không nên động lòng."
"Ngưng Nhi cô nương, thứ lỗi, ta... ta không thể..."

Phác Trí Nghiên nói chưa xong, một ngón tay ngọc liền ngăn trên môi nàng. Ngọc Ngưng Nhi lắc lắc đầu, cười khổ nói.

"Ta biết công tử muốn nói gì, liền để câu nói này ẩn trong lòng ngươi và ta không tốt hơn sao? Công tử, Ngưng Nhi muốn đàn cho công tử nghe từ khúc do ngươi dạy. Có mấy lời, liền để từ khúc thay thế. Ngưng Nhi không phải người vô sỉ, chỉ nguyện công tử hạnh phúc, hạnh phúc là tốt rồi."
Thanh âm của Ngọc Ngưng Nhi lại bắt đầu nghẹn ngào không khống chế được, nàng nhắm mắt lại hít vài ngụm khí thật sâu, rốt cuộc chậm rãi gảy lên huyền cầm, theo cầm thanh kỳ ảo, ngâm xướng mang theo u oán:
"Thu ý nồng, ly nhân tâm trên thu ý nồng
Nhất bôi tửu tình tự vạn chủng
Ly biệt nhiều, lạc điệp thời tiết ly biệt nhiều
Nắm chặt tay người để trong tâm
Ta muốn người nhớ tới, không có lời cam kết...
Không sợ tương tư khổ, chỉ sợ tổn thương người
Oán độc oán người trong gió hợp tan đều không vì ta
Không sợ ta cô độc, chỉ sợ người tịch mịch

Không chỗ... nói ly sầu."
Một khúc đạn xong, phảng phất như dùng hết tâm ý, huyền cầm trên cổ cầm lập tức đứt rời. Nhìn Phác Trí Nghiên tựa như đang trầm tư, một giọt nước mắt rơi trên cổ cầm. Ngọc Ngưng Nhi dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bao hàm hết thảy tình cảm với Phác Trí Nghiên kia, thư thái nói.

"Công tử, sau này ta cùng công tử, vẫn là bằng hữu đúng không?"
"Là bằng hữu. Cô nương, là ta có lỗi với ngươi..."

Phác Trí Nghiên bất đắc dĩ lắc đầu, nàng rất muốn nói cho Ngọc Ngưng Nhi mình thực là nữ tử, chỉ là việc đã tới nước này, nhiều lời cũng vô dụng.
"Nào có gì lỗi hay không chứ? Chỉ cần công tử có thể cùng Hiếu Mẫn muội muội an lành, ta đây làm bằng hữu, tự nhiên thay các ngươi hài lòng!"

Ngọc Ngưng Nhi đứng dậy, nhìn mặt mày dễ nhìn của Phác Trí Nghiên, nói: "Công tử, Ngưng Nhi có một thỉnh cầu. Không biết công tử có thể, ôm ta một cái hay không?"

Nàng gian nan nói, chỉ sợ Phác Trí Nghiên cự tuyệt thỉnh cầu cuối cùng của nàng. Chuyện này, đã là không thể được, chỉ cầu Phác Trí Nghiên còn có thể ôm nàng một cái, cũng tiện lưu lấy tưởng niệm.
"Được."

Phác Trí Nghiên gật gật đầu, đứng dậy ôm nàng vào ngực. Không giống khí tức cương dương của Từ Phong, ôm ấp của Phác Trí Nghiên mang theo một cỗ âm nhu, đó là loại ôn nhu tế nị, khiến tâm người ta cũng nhu nhuyễn theo. Hai tay vòng lấy phía sau hắn, Ngọc Ngưng Nhi dựa đầu thật sát vào vai Phác Trí Nghiên, cuối cùng kêu lên câu:

"Trí Nghiên, Trí Nghiên... Trí Nghiên, ngươi phải thật là hạnh phúc, Ngưng Nhi cũng sẽ, Ngưng Nhi cũng sẽ tìm hạnh phúc thuộc về Ngưng Nhi"
"Ngưng Nhi cô nương sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về ngươi"

Phác Trí Nghiên vỗ nhè nhẹ lên sau lưng nàng. Hồi lâu, rốt cuộc làm Ngọc Ngưng Nhi cam lòng rời khỏi lồng ngực nàng, lúc này Phác Trí Nghiên mới buông hai tay xuống, liếc mắt huyền cầm đứt rời trên cổ cầm, lắc đầu than thở:

"Cô nương cầm khúc có thể sánh với thanh âm tự nhiên, cầm này..."
"Hiếu Mẫn muội muội còn đang đợi công tử, đã một lúc rồi, chỉ sợ nàng sẽ loạn tưởng mất!"

Ngọc Ngưng Nhi thuận tay lau đi nước mắt trên cổ cầm, đưa ra nụ cười, nói:

"Công tử vẫn nên mau chút trở về đi thôi, tính khí Hiếu Mẫn muội muội ta biết mà. Nếu là người nàng để ý, chỉ mong thời thời khắc khắc đều ngốc cùng nhau thôi! Công tử, Hiếu Mẫn muội muội là nữ tử tốt hiếm thấy, công tử không nên cô phụ nàng."
Nữ tử tốt hiếm thấy? Chỉ sợ là yêu tinh tốt hiếm thấy chứ? Khoé miệng Phác Trí Nghiên nổi lên một ý cười, chẳng trách nàng gọi mình là ngốc tử, hoá ra nàng để Ngọc Ngưng Nhi hỗ trợ khuyên mình tới Tuý Hoa lâu làm trướng phòng tiên sinh nha! Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lúc này Phác Trí Nghiên mới phát hiện, hết thảy hết thảy đều do con hồ ly tinh kia an bài. Không phải để khiến nàng nhảy xuống cái vòng không nên có kia sao?
"Ngưng Nhi cô nương yên tâm, ta sẽ không phụ nàng ấy, nhất định sẽ không" Nàng phí tâm an bài dụ dỗ như vậy, nếu mà nói phụ nàng, vạn nhất yêu tính của nàng đại phát xé mình ra thì làm sao giờ? Đột nhiên Phác Trí Nghiên cảm thấy mình rất có khiếu hài hước, dĩ nhiên lại nghĩ ra chuyện không thể phát sinh như vậy. Nàng làm cái lễ với Ngọc Ngưng Nhi, nói.

"Ngưng Nhi cô nương, ta đây trở về, cô nương mới từ ngoại thành về chắc hẳn mệt rồi, xin nghỉ ngơi cho tốt đi."
Trở lại gian phòng ở hậu viện, mới vừa vào cửa Phác Trí Nghiên nhìn thấy cặp mắt đầy u oán của Hiếu Mẫn nhìn mình. Chưa kịp mở miệng, Hiếu Mẫn đã giành nói trước.

"Sớm biết sẽ không cho ngươi theo Ngưng Nhi tỷ tỷ về phòng đâu, ngươi cư nhiên ôm nàng!"

Niệm lực của Hiếu Mẫn đến nay đều không rời Phác Trí Nghiên, phát hiện các nàng ôm nhau trong phòng, tư vị đó khỏi nói có nhiều giấm chua rồi.
"Nàng đã biết ta ôm Ngưng Nhi cô nương, cũng nên biết ta cùng nàng ấy không có gì. Nàng ấy còn bảo ta đối đãi nàng cho tốt, nói nàng là nữ tử tốt thật hiếm có trên thế gian này! Ta vốn tâm sinh áy náy với nàng ấy, hiện tại yêu cầu duy nhất của nàng ấy chính là để ta ôm nàng ấy một cái, sao ta có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ? Chuyện này, từ thời khắc bắt đầu liền cũng sáng tỏ, sau này ta cùng nàng ấy chỉ là bằng hữu, không còn gì khác. Nàng cũng không cần khí lại khí cả ngày nữa, nội thương chưa lành, khí sẽ khiến vết thương nứt ra làm sao bây giờ?"

Phác Trí Nghiên cười ngồi ở mép giường, không biết sao, dáng vẻ Hiếu Mẫn rõ ràng vẫn chưa có bất kỳ thay đổi nào, nhưng nàng cảm thấy thời khắc này, Hiếu Mẫn có một loại... nói thế nào đây, dụ hoặc khó có thể hình dung. Loại này, khiến người ta không cầm lòng được kích động muốn thương nàng yêu nàng.
"Nhìn hai người các ngươi ôm ấp vốn là khí tới nội thương, nào còn có khả năng khép lại!"

Hiếu Mẫn tát kiều nói, đôi tay lôi kéo y phục của Phác Trí Nghiên, nói.

"Không muốn ngươi mặc y phục này nữa, đã bị nàng ôm rồi! Người ta muốn ngươi cởi y phục ra theo người ta ngủ!"
"Thật hết cách với nàng, yêu tinh các nàng có phải đều giống tiểu hài tử không chịu nói lý?"

Tuy nói vậy, nhưng khoé miệng Phác Trí Nghiên thuỷ chung mang theo ý cười, nàng tháo thắt lưng xuống, theo như yêu cầu của nàng cởi ngoại sam ra lại ra sức nới lỏng khoả hung bố ra, chỉ mặc trung y nằm thẳng lên bên giường, kéo Hiếu Mẫn một cái vào lòng mình.

"Yên tâm đi, sau này... cũng sẽ không cùng Ngưng Nhi cô nương phát sinh loại chuyện ôm ấp nữa."
Đối với cử động hiếm có như vậy của Phác Trí Nghiên, Hiếu Mẫn không khỏi mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm thật lâu, mãi tới khi xác định Phác Trí Nghiên trước mắt đúng là ngốc tử nàng lưu tâm. Trong lòng không lý do vì cử động của nàng mà hài lòng, câu nói kia nói thế nào ấy nhỉ? Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh, ngốc tử của nàng có phải dường như tan mây thấy trăng mà thông suốt như vậy nhỉ? Nếu thật là như vậy, không phải nàng nên đốt pháo yên hoa chúc mừng một phen đi? Dù sao để ngốc tử thông suốt thực là chuyện không hề dễ dàng đâu!
"Nàng đang nghĩ gì vậy?"

Thấy Hiếu Mẫn chỉ trợn mắt lên nhìn mình cũng không mở miệng, Phác Trí Nghiên còn tưởng nàng còn chưa hết khí. Nghĩ đến ngày thường nàng thích nhất là yêu cầu mình hôn môi với nàng, Phác Trí Nghiên cũng không biết tại sao đưa tay xoa tóc mai nàng, chầm chậm kề sát môi nàng, sau đó dán lên. Đôi môi ôn nhiệt có chứa hương vị đặc biệt chỉ của Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên nhắm mắt lại, xoay người đặt nàng dưới thân thể, dò ra đầu lưỡi dần dần làm sâu sắc nụ hôn không tính là động tình này.
Trời ạ! Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Sao ngốc tử này đột nhiên đổi tính rồi! Hiếu Mẫn mặt hồng, lập tức kinh hô một tiếng nơi đáy lòng. Đến cùng đã phát sinh chuyện gì nha! Lẽ nào ngốc tử của nàng chịu kích thích sao? Hay nói là nàng... Nhưng thật thích, mình thật thích nàng như vậy! Lại sâu thêm chút nữa, để nụ hôn này lại sâu thêm chút nữa! Nàng thích, nàng thích đều phải bay lên trời đi!
Đầu lưỡi tiếp tục triền miên lẫn nhau, không ngừng giao tập. Hai tay Hiếu Mẫn theo dục vọng thêm sâu mà thăm dò vào trong trung y của Phác Trí Nghiên, cởi trung y của nàng đến nơi cánh tay, lộ ra vai hương quang hoạt.

"Trí Nghiên... Muốn ta."

Thanh âm Hiếu Mẫn tràn đầy dụ hoặc, cho dù thời khắc này Phác Trí Nghiên nhắm mắt lai, cũng có thể rõ ràng tưởng tượng ra bộ dạng động tình kia của nàng. Không biết có thể làm sao, ngón tay dài mảnh của Phác Trí Nghiên đẩy y phục của nàng ra, thở ra khí tức thô nặng phả lên nơi cổ Hiếu Mẫn. Nàng nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn đối mặt với hiện thực, chầm chậm từ từ bỏ qua y sam của Hiếu Mẫn, kéo nàng từ trên giường ngồi dậy, một tay phủ trên nơi nhu nhuyễn của nàng, một tay cố định hông nàng, nghiêng đầu hôn cổ nàng.
Thật thơm! Phác Trí Nghiên cực yêu vị đạo trên người Hiếu Mẫn, không cầm lòng được dùng hàm răng cắn xương quai xanh nhô ra của nàng, khiến đối phương ngửa đầu ngâm khẽ. Nghe nàng ngâm khẽ, Phác Trí Nghiên giật cả mình, nàng chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới phát hiện trung y của mình đã cởi một nửa đến vai, mà váy dài của Hiếu Mẫn đã bị cởi ra hoàn toàn. Thời khắc này nàng so với bất kỳ lúc nào đều muốn mỹ hơn, đều muốn mê người hơn, bờ môi kia khẽ mở ra còn đang tràn ra ngâm khẽ, cảm giác được động tác của đối phương dừng lại, rốt cục nhuyễn nhuyễn ngã vào lòng Phác Trí Nghiên, nói.

"Trí Nghiên... Muốn ta không được sao? Ngày ấy say rượu, ngươi không phải vậy... Trí Nghiên, muốn ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro