25+26
Chương thứ hai mươi lăm
Tướng mạo nam tử mặc y phục đen kia cao lớn, góc cạnh rõ ràng trên mặt lộ ra bồng bột hướng khí, da thịt của hắn là khỏe mạnh rắn chắc. Tuy không phong lưu bằng những quý công tử kia, ngược lại cũng có mị lực đặc biệt của hắn, so sánh những công tử vô dụng kia, càng nhiều chút nam tử hiệp nghĩa khí khái. Tựa hồ là tư thái nhìn kịch vui, nam tử cũng không tiến lên xen vào việc của người khác, ánh mắt của hắn không ngừng bồi hồi giữa Hiếu Mẫn dùng khăn che mặt cùng Ngọc Ngưng nhi bị Phác Trí Nghiên ngăn ở sau lưng, cuối cùng dừng lại ở trên người của Ngọc Ngưng nhi, con ngươi trong suốt ngay sau đó thoáng qua một tia tâm tình khác lạ.
Phác Trí Nghiên cố chấp khiến cho công tử Lý phủ ngông cuồng phá lên cười, nhéo áo của nàng, há mồm cũng là miệng đầy mùi rượu:
"Ngươi là một thứ gì, a? Ngăn cản đường của gia... Thật là con mẹ nó... ách... chán sống rồi sao!"
"Ta không phải là thứ gì, ta là người, cũng là trướng phòng tiên sinh Túy hoa lâu này! Có ta ở đây, ngươi chớ có hồ giảo man triền!"
"Phi! Thì ra là chính là một tên quản trướng... ta coi là cái gì... ách... một thứ gì thôi! Muốn ăn đòn!"
Công tử Lý phủ giơ tay lê, một quyền muốn đánh vào trên mặt của Phác Trí Nghiên, bị nàng cố hết sức dùng hai tay ngăn lại. Chẳng qua là, ngăn trở một lần cũng không đại biểu có thể ngăn hai lần, khi công tử Lý phủ ra quyền lần nữa, Phác Trí Nghiên cũng là không thể ngăn quả đấm của hắn đánh tới, để cho nó hung hăng rơi vào bả vai của mình, đau đớn không dứt.
Mắt thấy Phác Trí Nghiên bị người khác đánh, Hiếu Mẫn tựa như người không có chuyện gì tiếp tục cắn hạt dưa. Nàng phải cho Phác Trí Nghiên nếm thử một chút kết quả của cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, cũng để cho nàng hiểu, không phải là tâm tồn chánh khí liền có thể tùy tiện thay người ra mặt. Chẳng qua là, trong lòng Hiếu Mẫn theo Phác Trí Nghiên bị đau mà nhéo chặt, răng trên răng dưới hung hăng cắn hạt dưa, buộc mình bây giờ không thể xuất thủ.
"Cẩu vật, không nhìn ra... ách.... ngươi còn chịu đựng tốt như vậy!"
Công tử Lý phủ thấy Phác Trí Nghiên còn chưa tránh ra, lại là nhấc chân đạp nàng, lại là ra quyền đánh nàng, đánh nàng ngăn trở không kịp, nhưng thủy chung quật cường chưa từng rời đi, chịu đựng đau trên người tiếp tục cản trở quả đấm của đối phương đánh tới. Mắt thấy công tử Lý phủ ra quyền muốn đánh hướng cái trán của nàng, quả đấm của hắn bị một bàn tay ngăn trở, mà chủ nhân bàn tay to kia, chính là nam tử áo đen đứng nhìn hồi lâu.
"Yêu, ngươi là cái gì... ách.... cái gì cẩu... a!!!"
Công tử Lý phủ còn chưa kịp nói hết lời, liền bị nam tử áo đen một quyền đánh ngã trên đất. Hắn vỗ vỗ hai tay, hướng về phía Hiếu Mẫn xem náo nhiệt cùng Phác Trí Nghiên các nàng chắp tay, ngược lại hừ lạnh nói:
"Ngươi chỉ là một tên công tử nhà phú thương mà dám càn rỡ như thế, đơn giản mất mặt của phụ thân ngươi. Hỏi ta là ai? Ngươi giơ lên tai chó của ngươi mà nghe rõ ràng cho ta! Ta, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, nhi tử Cửu môn Đề đốc Từ Trì Đồ, Từ Phong!"
"Ngươi thật là công tử của Cửu môn Đề đốc Từ Trì Đồ?!"
Công tử Lý phủ bị xưng hô này dọa sợ đến tỉnh rượu hơn phân nửa, lập tức bò dậy đối với nam tử tự xưng là Từ Phong cúi người chào làm lễ, nói:
"Tiểu nhân mắt vụng về, không biết ngài là công tử Cửu môn Đề đốc, ta đáng đánh, ta mắt vụng về!"
Công tử Lý phủ vừa bồi tội vừa tự đánh mặt của mình, phải biết Cửu môn Đề đốc này coi như là cấp nhân vật "bá vương" trong kinh thành, đây chính là quan nhất phẩm, há là loại không phải là quan nhân như hắn có thể chọc?
"Mắt vụng về? Vội vàng cút xa xa cho ta! Lại để cho ta nhìn thấy ngươi, trực tiếp đánh ngươi ngay cả mẫu thân ngươi đều không nhận được ngươi!"
Từ Phong khinh thường đạp hắn một cước, giọng nói thần khí.
"Dạ dạ dạ, ta đây liền cút, cái này cút."
Công tử Lý phủ khuôn mặt tươi cười, nhưng cũng không cam lòng chỉ Phác Trí Nghiên, hung hăng nói câu "Ngươi chờ cho ta", vọt ra khỏi Túy hoa lâu như chạy trốn.
"Đa tạ công tử xuất thủ cứu giúp."
Phác Trí Nghiên thấy người gây chuyện đi rồi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm chán nản ỷ tựa vào cạnh cửa, mặt của nàng đã bị công tử Lý phủ đánh đau đến phát sưng, vào lúc này ngay cả đụng cũng không dám đụng.
"Hắc, đa tạ cái gì! Ta xem ngươi cũng là một người kiên cường, tay trói gà không chặt còn ở chỗ này chịu bị đánh, tại hạ thật sự là rất bội phục. Ta đây, thường ngày thích nhất kết giao bằng hữu! Nếu ta giúp ngươi, vậy chúng ta sẽ là bằng hữu, sau này có chuyện chỉ cần gọi một tiếng là được! Ta tên là Từ Phong, sau này ngươi kêu ta Từ huynh là tốt rồi..."
"Nguyên lai là Từ huynh, tại hạ Phác Trí Nghiên..."
Phác Trí Nghiên bởi vì mặt bị đánh, nói chuyện cũng dính dấp chỗ đau, thật khó khăn mới nói xong lời vừa rồi, nàng tê tê nhíu mày, hướng về phía Từ Phong chắp tay mà lạy.
"Nguyên lai là Phác huynh đệ, tốt tốt tốt... sau này chúng ta chính là huynh đệ bằng hữu! Phác huynh đệ mặt mũi này bị đánh không nhẹ, hay là trước xoa chút dược cao tương đối khá. Ngưng nhi cô nương, Phác huynh đệ, ta cũng không ở chỗ này quấy rầy... ngày mai lại tới cùng huynh đệ ngươi tán gẫu."
Từ Phong nâng lên khóe miệng lộ ra vui vẻ, hắn sâu hoắm liếc nhìn Ngọc Ngưng nhi, chắp tay sau đó sải bước đi xuống lầu, tính toán xem một chút công tử Lý phủ kia có đi xa hay không, nếu là không đi xa, cũng tốt hung hăng dạy dỗ một trận.
"Trí Nghiên công tử, ngươi không có chuyện gì chứ?"
Từ Phong mới vừa đi, Ngọc Ngưng nhi liền đi vòng qua trước mặt của Phác Trí Nghiên, muốn đưa tay chạm tới mặt của nàng bị đánh, lại sợ bởi vì mình đụng chạm để cho nàng đau đớn, chỉ có thể bối rối để tay xuống, đôi mắt đẫm lệ long lanh nói:
"Ta, ta bây giờ không nghĩ tới công tử sẽ vì ta như vậy.... ta, ta thật hy vọng quyền này đánh vào trên người Ngưng nhi, cũng tránh cho công tử chịu khổ sở da thịt như vậy" (người ta là hoa có chủ rồi em ơi, đừng có cố =))))
"Ngưng nhi cô nương đừng nói như vậy..... tê.... Ngưng nhi cô nương, không biết ngươi có thuốc tiêu sưng ngừng đau không? Cũng tốt giúp ta xoa một chút."
Chân mày Phác Trí Nghiên nhíu thật chặt, thương trên mặt cũng không có gì đáng ngại, đau chính là bả vai cùng eo ếch, nhưng chỗ kia không thể tùy tiện cho ngoại nhân nhìn, nếu là nhìn... nhất định phải bại lộ giới tính của mình.
Hừ! Đau chết ngươi đi! Mặc kệ ngươi! Hiếu Mẫn liếc mắt, ngốc tử chính là ngốc tử, cư nhiên không tìm nàng xoa thuốc ngược lại tìm Ngọc Ngưng nhi! Giận, càng ngày càng giận! Sớm biết còn không bằng để cho tên công tử kia đánh nàng thêm mấy cái đi! Mắt dòm Phác Trí Nghiên cùng Ngọc Ngưng nhi cùng nhau vào căn phòng, Hiếu Mẫn cũng đi theo đóng mạnh cửa, ngồi ở mép giường tiếp tục ở trong lòng điều hòa cơn ghen tỵ.
*****************************************************
"Công tử, đau không?"
Trong phòng, Ngọc Ngưng nhi tận lực để nhẹ động tác vì Phác Trí Nghiên xoa thuốc trị thương, nàng vừa xoa dược cao vừa thổi khí lạnh. Cảm giác tê dại để cho mặt của Phác Trí Nghiên thư thái rất nhiều, nàng không tự chủ được "Hừ" một tiếng, hay bởi vì cảm giác đau trên bả vai cùng eo ếch mà giật giật tay, đứng lên nói:
"Làm phiền Ngưng nhi cô nương thay ta bôi thuốc, thời điểm cũng không sai biệt gì nhiều... ta nên đi xuống sửa sang lại trương mục đi."
"Trí Nghiên công tử...."
Ngọc Ngưng nhi nhìn thương trên mặt Phác Trí Nghiên muốn nói lại thôi, nàng mím môi đi theo Phác Trí Nghiên cùng đứng dậy, kéo ống tay áo nàng, nức nở nói:
"Ngưng nhi muốn biết, vì sao công tử phải đối đãi ta như vậy? Thậm chí không tiếc mình bị thương cũng muốn bảo vệ Ngưng nhi, công tử.... Ngưng nhi có thể hay không nhìn cái này làm là công tử.... khuynh..."
Khuynh mộ ta? (ý là thích đó, nhưng mà mơ đi em) Ngọc Ngưng nhi mắc cỡ đỏ mặt không nói rõ lời, nàng tin tưởng nếu như đối phương có tâm tư giống nàng, thì nên biết mấy chữ nàng không nói ra miệng đến tột cùng là gì.
"Chúng ta không phải là khách nghe tri kỷ sao? Ta nghĩ Ngưng nhi cô nương cũng mệt mỏi, hay là trước nghỉ ngơi đi... ta coi xong trướng cũng nên trở về ngủ đây!"
Phác Trí Nghiên hướng về phía nàng khẽ mỉm cười, đi ra khỏi phòng thay nàng đóng chặt cửa, đối với lời của Ngọc Ngưng nhi chưa nói xong cũng không suy tính nhiều.
Tri kỷ. Ngọc Ngưng nhi nở nụ cười, nàng lại nơi nào biết tri kỷ này không phải là "tri kỷ" nàng nghĩ đây! Chỉ là bởi vì hai chữ tri kỷ là từ trong miệng Phác Trí Nghiên nói ra, nàng liền nhận định đối phương là hiểu tâm ý của chính mình, đồng thời cũng đang ám hiệu hắn đối với mình có ý.
**********************************************
Gối đầu chăn nệm lại bị Hiếu Mẫn ném xuống đất, nàng liền kỳ quái, thế nào mỗi lần cùng ngốc tử thối đó giận dỗi đều phải vô cớ hạ thủ đối với những chăn nệm gối đầu này. Hạt dưa trong tay cắn không có tư vị, Hiếu Mẫn tiện tay ném một cái, vừa đúng ném ở trên người Hiếu Kiều Kiều đột nhiên xuất hiện.
"Phi! Ngươi nha đầu này chính là như vậy hoan nghênh ta trở về?"
Hiếu Kiều Kiều phun hạt dưa trong miệng đi ra ngoài, quét mắt đồ trên đất, nói:
"Khối đầu gỗ kia lại trêu chọc ngươi sao?"
"Mỗ mỗ!"
Hiếu Mẫn vừa thấy Hiếu Kiều Kiều lập tức như thuốc dán dính đi lên, thân thiết kéo cánh tay của nàng, cùng nàng ngồi ở mép giường, làm nũng nói:
"Ngài lâu như vậy không trở lại, người ta cũng nhớ ngươi muốn chết! Mỗ mỗ, ngươi cũng không biết ngốc tử kia khi dễ ta thành cái dạng gì đây! Ngài không có ở đây nha, nàng cũng phản rồi! Ta xem tiền công tháng này ngài cũng đừng cho nàng đi! Để cho nàng một nghèo tay trắng đi!"
"Ta chỉ rời đi không tới hai ngày, ngươi sẽ nhớ ta? Hơn nữa, nàng khi dễ ngươi? Nàng sẽ khi dễ ngươi?"
Vẻ mặt Hiếu Kiều Kiều một bộ không thể tin, tiện tay cũng cho Hiếu Mẫn một đoạn sợi tơ hồng lấy được từ Nguyệt lão, nói:
"Ta ngược lại muốn không cho nàng tiền công, chỉ sợ đến lúc đó ngươi đau lòng nàng, lại tới nháo ta đây!"
"Làm sao biết chứ! Mỗ mỗ, đây là cái gì?"
"Tơ hồng lấy được chỗ Nguyệt lão kia, buộc vào chân của ngươi cùng ngốc tử kia, các ngươi thì có nhân duyên sanh sanh đời đời. Tuy nhiên, trước khi trói ngươi phải suy nghĩ kỹ... nàng có đáng giá ngươi cùng nàng sanh sanh đời đời ở một chỗ hay không, nếu ngươi chỉ là nhất thời ham chơi, vậy thì đừng hồ nháo. Bởi vì ngươi, ta cũng xóa mất nhân duyên vốn có của khối đầu gỗ kia, nhưng nhân duyên xóa mất cũng có thể lần nữa được điền vào, ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ càng. Còn nữa, Lang ngọc vẫn đối với ngươi có ý... ngươi nếu chỉ là muốn cùng đầu gỗ kia chơi đùa một chút, có thể thử một chút cùng Lang ngọc cùng nhau."
Hiếu Kiều Kiều nói tất cả lời nên nói cũng không nên nói ra, nàng phải cho Hiếu Mẫn hiểu, tơ hồng cùng tình cảm một dạng, quyết định dây dưa tới đó chính là chuyện cả đời mấy đời, cũng không phải là nhất thời cao hứng mà diễn thành kịch vui.
Chương thứ hai mươi sáu
Lời của Hiếu Kiều Kiều quả thật làm cho Hiếu Mẫn nghẹo đầu suy nghĩ kỹ một hồi, trong tay của nàng nắm sợi dây nhân duyên từ chỗ Hiếu Kiều Kiều, một đoạn sợi thô thô thật giống như lửa đỏ nàng mặc trên người, chói mắt như vậy.
"Mỗ mỗ..."
Hiếu Mẫn khơi mào thần giác nở nụ cười, cuốn tất cả tơ hồng quanh nơi cổ tay:
"Nếu là trước đây, ta có lẽ sẽ thâm tư thục lự một phen, hôm nay thật là không cần. Mỗ mỗ, ngươi nói là, nếu như chỉ là nhất thời ham chơi, tốt nhất đừng hồ nháo. Nhưng ta chính là thích cùng ngốc tử kia hồ nháo không ngừng, ngài không nói cho ta biết quá khứ của ngươi, hôm nay Hiếu Mẫn lại phải nói cho mỗ mỗ, có lẽ là đêm hôm đó ở trong ngôi miếu đổ nát, Hiếu Mẫn liền coi trọng nàng. Thân là hồ yêu, Hiếu Mẫn cũng không phải yêu nghiệt họa quốc ương dân, ngàn tìm vạn tìm có lẽ chỉ vì tìm một loại mùi, cũng hoặc là một cái diễm lệ mà thôi. Hiếu Mẫn không thích kim tiền quyền thế ngôi vị mục nát, không thích tiên giới vô cùng nhạt nhẽo lại không thể tự tại, cũng không yêu phàm trần nam tử nữ nhân tục khí vị, duy chỉ có khí tức trên người ngốc tử kia... thật là Hiếu Mẫn vô cùng yêu."
"Người có một dạng hơi thở cùng nàng rất nhiều, ngươi cũng không thể bởi vì cái này mà dây dưa nhân duyên cả đời, cầm giữ tự do của mình."
Hiếu Kiều Kiều lắc đầu một cái, đối với lý do của nàng cũng không đồng ý.
"Không, mỗ mỗ sai rồi... Nhược thủy tam thiên chích thủy nhất biểu (Nước sông có ba ngàn bầu, chỉ cần một bầu duy nhất), Hiếu Mẫn tự nhiên biết người trong thiên hạ giống nhau đếm không xuể, nhưng ta chỉ yêu ngốc tử kia một người, mắt của nàng, môi của nàng, nàng cười, cho dù là bộ dáng nàng tĩnh tọa sao sách, đều khiến Hiếu Mẫn say mê. Tiên giới cũng tốt, yêu giới cũng được, Hiếu Mẫn đi tìm một màn diễm lệ kia cũng không phải là tùy ý có thể tìm ra, một màn diễm lệ kia chỉ tồn tại trong lòng của Hiếu Mẫn, cũng là chiếu vào trên môi ngốc tử kia."
Nhớ tới thời gian cùng Phác Trí Nghiên ở hậu viện Phác phủ mấy ngày, trên mặt của Hiếu Mẫn hiện lên vui vẻ thuần khiết, nói:
"Ta mặc dù giận ngốc tử kia, nhưng mỗ mỗ nên là biết, có thể để cho ta đây tức giận đến bây giờ cũng chỉ có một mình nàng."
"Ngươi cũng nói như vậy, người làm mỗ mỗ ta đây có thể như thế nào? Nha đầu chớ có quên, nàng là người, ngươi là yêu... hai người các ngươi..."
Hiếu Kiều Kiều bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong đầu đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt đã lâu, rõ ràng như vậy, để cho tay của nàng không tự chủ được run rẩy một cái. Một đạo linh quang thoáng qua, Hiếu Kiều Kiều vì ý tưởng của mình cảm thấy xấu hổ, lúc này khoát khoát tay, nói:
"Nếu ngươi cũng quyết định rồi, liền tự mình đi nối sợi dây nhân duyên này đi."
"Mỗ mỗ, ngươi không có chuyện gì chứ?"
Hiếu Mẫn có chú ý tới biến hóa ngắn ngủi mới vừa của nàng, còn tưởng rằng nàng không hy vọng mình và Phác Trí Nghiên chung một chỗ mà.
"Ta có thể có chuyện gì? Đi đi, nên đóng cửa... bây giờ khối đầu gỗ kia hẳn ở căn phòng ngây ngô đây."
"Vậy Hiếu Mẫn cũng nên đi!"
Hiếu Mẫn cúi đầu liếc nhìn sợi dây nhân duyên trên cổ tay, hướng về phía Hiếu Kiều Kiều nháy nháy mắt, sau đó không kịp chờ đợi hóa thành bạch quang chạy thẳng tới căn phòng của Phác Trí Nghiên. Nàng phải vội vàng buộc sợi dây nhân duyên này vào chân của Phác Trí Nghiên cùng mình, tránh cho ngày nào đó nàng bị Ngọc Ngưng nhi câu đáp đi.
****************************************************
Trên cái bàn tròn đốt cây nến, ánh nến hơi yếu miễn cưỡng chiếu sáng cả căn phòng. Bóng người chập chờn, Phác Trí Nghiên đứng ở trước giường cau mày cởi xuống quần áo trên người, lộ ra da thịt bên hông bị đá mà phiếm hồng. Áo quần trên người đã bị nàng cởi xuống, chỉ còn dư lại khỏa ngực bó chật chội. Trong tay của nàng cầm dược cao giảm đau, đang định xoa nó ở chỗ đau đớn, Hiếu Mẫn liền giống như ma quỷ xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng cả kinh, hai tay run lên, trực tiếp làm rơi bình thuốc xuống đất, vỡ nát từng mảnh:
"Ngươi.... ngươi sao lại tới?"
Tới đột nhiên như vậy, cũng không biết nói trước một tiếng sao?!
"Ta, ta dĩ nhiên là..."
Hiếu Mẫn thấy hai tay nàng bưng bít ở trước ngực đều là đề phòng, không khỏi nhẹ "xì" một tiếng, nói:
"Ngươi cản trở làm gì? Hồi đó ở Phác phủ ta cũng không phải là chưa từng nhìn thấy. Cái gì nên nhìn nha, ta cũng nhìn không ít!"
Tuy lời như thế, mặt của Hiếu Mẫn bởi vì da thịt đối phương bại lộ ra như tuyết mà hiện lên đỏ ửng. Lấy thị giác của "người", được thấy nửa người trên của Phác Trí Nghiên bại lộ ở trong không khí, thật đúng là.... mê người.
"Ngươi!"
Phác Trí Nghiên há miệng muốn nói lại thôi, nghĩ đến có khỏa ngực cản trở, do dự rũ xuống hai cánh tay, nói lầm bầm:
"Ngày đó với ngươi hôn miệng liền đã nói không nhắc lại những chuyện kia, Hiếu Mẫn cô nương ngươi.... ngươi không giữ lời...."
Phốc xích. Hiếu Mẫn che miệng nở nụ cười, thấy da thịt bên eo cùng bả vai nàng đỏ một mảnh, đại khái cũng đoán ra là chuyện gì xảy ra. Nàng đi tới trước mặt của Phác Trí Nghiên, ngồi chồm hỗm xuống, hai tay cố định ở bên eo đối phương, ngẩng đầu ngắm nhìn Phác Trí Nghiên đang nghi ngờ, nói:
"Vào lúc này biết đau? Lúc đó cậy mạnh thế nào liền không nghĩ tới sẽ có kết quả như thế đây! Để cho ngươi loạn ra mặt, đáng đời!"
Nói xong, Hiếu Mẫn đưa ra cái lưỡi hồng hào liếm chỗ da thịt ửng đỏ kia, từng chút từng chút, phá lệ nghiêm túc.
"Hiếu, Hiếu Mẫn cô nương...."
Phác Trí Nghiên bị đột ngột cử động như vậy của nàng khiến cho cả kinh, không khỏi nhảy một bước về phía sau, trên mặt tuấn tú nhuộm đầy hồng triều, ngay cả hô hấp cũng lộ ra khẩn trương:
"Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn cô nương.... ngươi, ngươi....."
"Cảm thấy thoải mái chút nào sao?"
Lúc Hiếu Mẫn ngẩng đầu lần nữa, chỗ phiến hồng bên eo Phác Trí Nghiên đã biến mất, vốn là đau đớn cũng theo đó không thấy nữa. Đưa tay sờ sờ địa phương bị nàng liếm qua, Phác Trí Nghiên kinh ngạc phát hiện tất cả thương nơi đó đều tốt lắm. Kinh ngạc lại cảm thấy chuyện đương nhiên, nàng là yêu, dĩ nhiên là không có gì là không thể.
"Ta, ta tốt hơn nhiều..."
Phác Trí Nghiên không dám nhìn mặt của nàng, tận lực dời ánh mắt đi đến chỗ khác. Bên hông mất đi hai tay của Hiếu Mẫn nâng đỡ, Phác Trí Nghiên lần nữa quay ngược lại mấy bước ngồi ở mép giường. Mới vừa ngồi xuống, Hiếu Mẫn liền lắc eo thon lấn người đè nàng xuống giường, lần nữa lộ ra cái lưỡi liếm bả vai của nàng.
Thính giác thị giác tựa hồ cũng trở nên chết lặng, duy chỉ có xúc giác.... Phác Trí Nghiên có thể rõ ràng cảm nhận được cái loại cảm giác vừa thô tháo lại mềm mại khi đầu lưỡi Hiếu Mẫn liếm ở trên da thịt. Đầu lưỡi nàng nóng hổi như vậy, liếm ở trên người nhưng lưu lại cảm giác băng lạnh thoải mái. Phác Trí Nghiên nhẹ giọng thở dài một tiếng, hô hấp không giải thích được trở nên dồn dập. Đợi Hiếu Mẫn lần nữa ngẩng đầu, Phác Trí Nghiên không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, nói: "Đa, đa tạ Hiếu Mẫn cô nương.... vì, vì ta...."
Liếm thương?! Trị thương?! Chữa thương?!
"Thật ngây ngô, vẫn chưa xong đây! Nhìn một chút, mặt mũi này cũng có chút sưng lên đây!"
Hiếu Mẫn lấy ngón tay nhẹ nhàng đụng chỗ sưng đỏ kia, quả nhiên nghe Phác Trí Nghiên cũng hút khí lạnh kêu đau, ngay cả đôi chân trên đất cũng đi theo động một cái.
"Mặt, mặt thì không cần..... Ngưng nhi cô nương có giúp ta xoa.... ta có xoa dược cao rồi"
Phác Trí Nghiên nói lắp ba lắp bắp, vốn là bị người đè ép cũng không thoải mái, chỉ là bởi vì trên người là Hiếu Mẫn, nàng cũng không cảm thấy có chút nào hít thở không thông khó chịu, ngược lại là một cỗ nóng rang không cách nào nói ra.
"Xoa dược cao thì như thế nào? Vậy dược cao sao có thể so được với ta đây...."
Hiếu Mẫn nở một nụ cười vô cùng ngoạn vị, lấy ngón tay chỉ chỉ đầu lưỡi hồng hào lộ ra chút ít của mình, ở Phác Trí Nghiên không còn kịp cự tuyệt liếm lên. Không có mùi vị khó chịu của dược cao, nghĩ đến ngốc tử kia hẳn là cũng rửa qua dược cao trên mặt đi.
Chỗ sưng đỏ trên mặt bởi vì đầu lưỡi Hiếu Mẫn liếm qua mà hoàn toàn biến mất, quần áo hồng diễm ma sát bụng của Phác Trí Nghiên, mang đến xúc cảm hơi lạnh bóng loáng của tơ lụa. Hai cánh tay nàng bởi vì khẩn trương mà nắm chặt sàng đan, nhắm mắt lại không dám nhìn tới gương mặt vô cùng cám dỗ của Hiếu Mẫn, chỉ có thể ở trong đầu hiện ra biểu lộ say mê của nàng hôm đó. Bỗng dưng, một đôi tay ôm mặt của Phác Trí Nghiên, tiếp theo liền có một thứ nhẵn nhụi mềm mại dính sát môi của nàng, nụ hôn nóng bỏng tình như lần trước.
Cây nến trên cái bàn tròn từng chút một thiêu đốt, giọt nến theo thân nến chậm rãi rơi xuống, cuối cùng đọng lại ở nơi nào đó cùng thân nến tương hợp. Nụ hôn kích thích tới trình độ nào đó để cho người ta trầm luân, hai tay của Phác Trí Nghiên ở trong trầm luân không tự chủ được ôm lấy Hiếu Mẫn, bàn tay nóng lên tràn đầy không mục đích ma sát sau lưng nàng, cảm giác thoải mái lại không thoải mái.
Tình huống tựa hồ có chút khó có thể khống chế, sợi tóc Hiếu Mẫn tán lạc ở trên trán Phác Trí Nghiên mang đến một chút cảm giác ngứa ngáy. Ty mảnh khảnh vuốt ve da thịt nộn trợt của Phác Trí Nghiên, mỗi một cái vuốt ve cũng khiến cho Hiếu Mẫn chìm đắm khó có thể tự kiềm chế, nàng hơi vặn eo, nắm tay của Phác Trí Nghiên đặt tại trên bộ ngực đầy đặn của mình. Cũng chính là xúc cảm mềm mại mà căng thẳng kia, khiến cho Phác Trí Nghiên nhất thời trợn to hai mắt, giùng giằng đẩy Hiếu Mẫn ra, lắc đầu nói:
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi.... là ta mới vừa rồi quá mức vượt qua, ta.... chúng ta đều là nữ tử, tuyệt không thể làm ra loại chuyện vi phạm luân thường đạo lý này, không không không, không thể.... tuyệt đối không thể."
"Ngươi! Ngươi tên ngốc tử này! Chẳng lẽ cũng không muốn ta sao? Ngươi rõ ràng có cảm giác!"
Hiếu Mẫn tức giận dậm chân, nàng buồn bã nhìn Phác Trí Nghiên, dứt khoát nhảy qua ngồi ở trên đùi của nàng, hai cánh tay ôm cổ nàng chờ đợi câu trả lời.
"Ngươi là yêu, ta là người.... huống chi chúng ta đều là nữ tử, loại chuyện như vậy là ngàn vạn không thể! Đọc sách thánh hiền, sao lại có thể làm được loại chuyện xấu xa này!"
Phác Trí Nghiên không được tự nhiên lui về phía sau dựa vào, làm thế nào cũng không tránh thoát khỏi Hiếu Mẫn "giam cầm", hơi thở ôn nhuận phả vào trên mặt của nàng, không ngừng quái dị.
"Ngươi chê ta là yêu? Vậy Ngưng nhi tỷ tỷ đây? Ngươi không muốn ta.... là bởi vì Ngưng nhi tỷ tỷ? Ta đoán, ngươi nhất định là thích nàng, có đúng hay không?! Phác ngốc tử, ngươi quả nhiên thích nàng! Nói gì vi phạm luân thường đạo lý, đều là giả!"
Hiếu Mẫn cố làm nghẹn ngào, giống như là sắp khóc lên.
"Không có! Làm sao có thể!"
Phác Trí Nghiên hết sức phủ nhận, lắc đầu giải thích:
"Ta cùng với Ngưng nhi cô nương cũng không có gì khác. Ta coi nàng làm khách nghe tri kỷ, giống như khuê trung mật hữu, cũng như tỷ muội kết nghĩa. Tình cảm như vậy, như thế nào sẽ là yêu thích như ngươi nói? Huống chi, ta cũng không cùng nàng từng có bất kỳ cử chỉ thân mật, nơi nào không chịu nổi giống như ngươi nói như vậy!"
"Gạt người! Ngươi nếu không thích nàng, như thế nào sẽ vì nàng ra mặt, không tiếc mình bị thương cũng muốn bảo toàn nàng! Nói trắng ra là, còn không phải là giả vờ mượn cái gọi là tỷ muội mật hữu này để qua mắt ta? Ngươi căn bản là thích nàng ghét ta!"
"Ta không có! Chuyện này nếu đổi là ngươi, đổi là những cô nương khác, ta cũng sẽ tiến lên ngăn trở. Không vì cái gì khác, chỉ vì một cổ chánh khí trong lòng"
Phác Trí Nghiên bị nàng áp, hai chân không thể động đậy, lại không tốt ý tứ để cho nàng đi xuống, không thể làm gì khác hơn là hai tay chống tại hai bên, nói:
"Trí Nghiên nói đều là lời nói thật, cũng không nửa câu nói dối. Còn nữa, ta cũng không vì ngươi là yêu mà chê ngươi, ghét ngươi.... ngươi luôn nói ta thích Ngưng nhi tỷ tỷ, ta.... ta nhưng ngay cả miệng cũng không cùng nàng hôn...."
"Vậy.... ngươi vừa là không ngại ta, tất nhiên là thích ta sao? Người ta là bị ngươi cũng sờ qua từ trong ra ngoài, ngay cả miệng cũng hôn ba lần rồi đây! Nói như vậy, ngươi có thể phải đối với người ta phụ trách đây!"
Hiếu Mẫn tựa như biến sắc mặt, mị thanh mị khí dán lên cổ Phác Trí Nghiên, nụ cười trên mặt cũng không ít hơn so với lúc khi dễ nàng.
"Ngươi đây là nói loạn! Ta và ngươi đều là nữ tử, nơi nào nói đến phụ trách? Hiếu Mẫn cô nương, sắc trời cũng không sớm.... ngươi, ngươi nên trở về đi nghỉ ngơi. Là ta lúc trước có điều vượt qua, nếu đắc tội kính xin cô nương thứ lỗi, sau này.... Trí Nghiên sẽ nghiêm khắc quản mình, sẽ không phát sinh chuyện này."
Phác Trí Nghiên ngôn bất do trung (ý là nghĩ một đằng nói một nẻo đó, nó muốn đắc tội nhiều lần nữa =)))))), đỏ mặt khẽ đẩy Hiếu Mẫn qua một bên, đứng dậy ở mép giường chờ nàng rời đi.
"Ngươi! Ngươi đơn giản chính là tên ngốc tử! Ai nói nữ tử thì không thể đối với nữ tử phụ trách? Ngươi chỉ biết thế gian này có tình yêu nam nữ, làm sao biết nữ tử cũng có thể thành đôi? Ngươi ngây ngô như vậy, không thông suốt lời ta nói sao? Ta, ngươi nếu là nam tử... ta liền muốn làm nữ nhân của ngươi, nương tử của ngươi, ngươi nếu là nữ tử, ta không quan tâm, cũng muốn làm thê tử của ngươi, nội tử của ngươi! Nói như vậy, ngươi đã hiểu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro