23+24
Chương thứ hai mươi ba
Nghe thanh âm ngoài cửa, Phác Trí Nghiên theo bản năng ngồi dậy nhìn Hiếu Mẫn, thấy nàng hất đầu không để ý tới mình, đi giầy lại quấn chặt khỏa ngực bố, nhỏ giọng nói:
"Hiếu Mẫn cô nương, là Ngưng nhi cô nương. ngươi.... tim của ngươi thoải mái chút ít sao?"
"Hừ! Buồn bực hơn! Cùng với Ngưng nhi của ngươi hôn miệng đi!"
Thật là tức chết người đi được! Ngưng nhi tỷ tỷ chẳng lẽ không biết nàng là người mình muốn câu dẫn sao? Trêu chọc ai không chọc, lại muốn trêu chọc người nàng trúng ý! Hiếu Mẫn càng nghĩ càng giận, vung tay áo một cái, trực tiếp hóa thành bạch quang biến mất ở trước mặt của nàng.
"Hôn miệng? Ta khi nào..."
Phác Trí Nghiên bị nàng làm không giải thích được, nhưng cũng không còn kịp truy cứu thêm nữa, người cũng đi rồi nàng còn giải thích cái gì?! Mở cửa phòng, Ngọc Ngưng nhi đứng ở cửa, trong tay bưng một chén cháo trắng cùng mấy món ăn sáng, thấy nàng mặc trung y tới mở cửa, khẽ nâng cháo cùng món ăn đi phía trước, cười nói:
"Có phải quấy rầy đến công tử hay không? Ta xem thời điểm không còn sớm liền lấy chút điểm tâm tới đây, tránh cho lúc công tử tỉnh, điểm tâm trong phòng bếp cũng bị bọn tỷ muội trong lầu phân chia hết."
"Ngưng nhi cô nương quá khách khí, ta cũng là vừa tỉnh lại."
Phác Trí Nghiên nhận lấy cháo cùng món ăn trong tay nàng, lại nhường ra đường để cho Ngọc Ngưng nhi đi vào, để điểm tâm lên bàn, hỏi:
"Ngưng nhi cô nương ăn chưa? Nếu là chưa ăn, trước hết dùng những thứ này đi, ta ăn sau cũng không sao"
"Công tử yên tâm, ta dậy sớm hơn so công tử, tự nhiên dùng qua điểm tâm."
Ngọc Ngưng nhi hơi cúi đầu, gò má dính vào chút ít ửng đỏ:
"Thật ra thì hôm nay Ngưng nhi tới đây còn muốn hỏi công tử, bài hát hôm qua ta đàn hát, công tử cảm thấy như thế nào? Có thích?"
"Thích, cầm kỹ của Ngưng nhi cô nương có thể nói nhất tuyệt, thật sự là ta không cách nào vượt qua."
Phác Trí Nghiên thành thật trả lời, thật ra thì nàng thích hơn chính là vũ điệu của Hiếu Mẫn, đẹp như thế, diễm như vậy, giống như một đoàn lửa đỏ, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
"Nga? Chẳng lẽ công tử cũng sẽ đánh đàn?"
"Dĩ nhiên là sẽ, chỉ là không có tinh diệu như Ngưng nhi cô nương"
"Nếu là như vậy, ta liền mời công tử lát nữa đi căn phòng tụ họp một chút, như thế nào? Cũng để cho Ngưng nhi thưởng thức cầm kỹ của công tử"
Ngọc Ngưng nhi di chuyển bước chân, đang mong đợi Phác Trí Nghiên có thể đáp ứng yêu cầu đường đột như vậy.
"Được a, đúng lúc ta cũng có chút thời gian không đụng đàn, kỹ thuật sợ là giảm rồi đây!"
"Vậy, nếu công tử đáp ứng, ta đây trở về phòng chuẩn bị một chút, đợi công tử dùng qua điểm tâm tới tìm ta."
"Không biết căn phòng của cô nương ở đâu?"
"Thứ ba bên tay phải trên lầu hai chính là phòng ta, công tử cũng đừng đếm sai, thứ hai là căn phòng của Mẫn nhi muội muội đây!"
Ngọc Ngưng nhi che miệng cười khẽ lên, gian phòng của nàng cho tới bây giờ chưa từng hoan nghênh ngoại nhân tiến vào, Phác Trí Nghiên là người thứ nhất từ trước tới nay. Nếu nói chuẩn bị, liền để cho nha hoàn làm chút cao điểm, lại pha một bầu trà ngon dùng để chiêu đãi "khách quý".
"Được, ta nhớ. Vậy... chờ lát nữa ta dùng xong điểm tâm, rửa mặt sửa sang lại sẽ liền qua chỗ cô nương."
"Ân, Ngưng nhi chờ ngươi."
Ngọc Ngưng nhi khom người rời khỏi phòng, để cho Phác Trí Nghiên an tĩnh hưởng dụng điểm tâm nàng đặc biệt chuẩn bị vì hắn.
*********************************************
Đứng ở lầu hai Túy hoa lâu, Phác Trí Nghiên hơi sửa sang lại lam sắc trường sam mặc trên người. Nàng theo Ngọc Ngưng nhi nói đi tới cửa gian phòng thứ ba bên tay phải, do dự lại nhảy qua đến trước cửa phòng thứ hai. Nghe Ngưng nhi cô nương nói qua, đây cũng là căn phòng của Hiếu Mẫn cô nương đi? Phác Trí Nghiên do dự giơ tay lên muốn đi gõ cửa phòng Hiếu Mẫn, mới vừa rồi vô duyên vô cố chọc nàng tức giận, cũng không biết bây giờ hết giận hay không.
"Hiếu Mẫn cô nương..."
Phác Trí Nghiên nhỏ giọng gọi, đúng là vẫn còn gõ cửa phòng. Chẳng qua là, gõ mấy tiếng đều không thấy Hiếu Mẫn đi ra mở cửa, ngược lại là Ngọc Ngưng nhi chờ ở cách vách mở cửa phòng ra, đứng ở cửa cười nói:
"Trí Nghiên công tử có phải nhớ lộn hay không? Đây mới là phòng của ta đây, vào đi... ta đợi đã một hồi đây!"
"Ngốc tử thối nhà ngươi được lắm, cư nhiên cùng Ngưng nhi tỷ tỷ hẹn ở căn phòng gặp mặt!!!"
Hiếu Mẫn mới vừa xuống giường bị tiếng nói chuyện phía ngoài chọc cho tức giận, lại ngồi trở về mép giường lần nữa, hướng về phía cửa phóng ra vô số xem thường. Vốn tưởng rằng Phác Trí Nghiên chuyển đổi tâm tính biết tới đây dụ dỗ nàng, chưa từng nghĩ lại là đến tìm Ngọc Ngưng nhi.
"Tốt, Phác ngốc tử nhà ngươi tốt lắm, ngươi chờ cho ta! Ngươi chờ cho ta!"
"Công tử? Thế nào đang ngẩn người đây?"
Ngọc Ngưng nhi nghi ngờ nhìn Phác Trí Nghiên đứng ở cửa phòng Hiếu Mẫn mà không nguyện rời đi, không hiểu tại sao hắn muốn nhìn chằm chằm cửa phòng không đi.
"Nga, không có gì... chúng ta liền vào đi thôi."
Phác Trí Nghiên chần chờ chốc lát, hướng về phía cửa lắc đầu một cái bất đắc dĩ đi vào căn phòng của Ngọc Ngưng nhi. Mới vừa rồi nàng rõ ràng qua khe cửa liếc thấy một thân ảnh đỏ thẫm, chẳng qua là một hồi liền biến mất không thấy. Nghĩ đến, phải là Hiếu Mẫn vẫn còn đang giận nàng, về phần rốt cuộc giận cái gì, nàng bây giờ không biết rõ.
"Công tử, cầm đã chuẩn bị tốt... Ngưng nhi vẫn chờ nghe ngươi đàn đây."
Vào căn phòng, Ngọc Ngưng nhi trực tiếp kéo qua Phác Trí Nghiên để cho nàng ngồi ở trước mặt cổ cầm của mình. Đàn này từ khi nàng bắt đầu học đàn vẫn đi theo nàng, ngoài nàng ra, Phác Trí Nghiên là người thứ hai đụng nó.
"Ta... vậy ta liền bêu xấu."
Phác Trí Nghiên hướng Ngọc Ngưng nhi gật đầu cười cười, hai tay nhẹ đè ở trên cổ cầm, đợi nàng suy tính chốc lát, ngón tay nhỏ dài kích thích cầm huyền, môi múi hé mở theo hai tròng mắt khẽ nhắm mà chậm rãi thấp hát:
"Thu ý nồng, lòng người cách biệt thu ý nồng,
Một chén rượu tâm tình vạn chủng,
Ly biệt nhiều, mùa lá rụng ly biệt nhiều,
Cầm tay của ngươi đặt ở trong lòng,
Ta muốn ngươi nhớ, những cam kết không thể nói ra...
Không sợ tương tư khổ, chỉ sợ ngươi tổn thương,
Oán chỉ oán người phong ba
Tụ tán đều không do ta,
Không sợ ta cô độc, chỉ sợ ngươi tịch mịch,
Không nơi giải bày... chỉ có buồn."
Thanh âm của cổ cầm ở mười ngón tay Phác Trí Nghiên đàn càng phát ra lưu loát, thanh âm của nàng so tiếng đàn còn thấp hơn, cũng vì vậy mang đến cực lớn hưởng thụ cho người nghe. Hay hoặc là, kia thì không phải là cái gì hưởng thụ. Bài hát thương cảm như vậy, Phác Trí Nghiên đàn phải dụng tâm, hát động tình, cũng để cho Ngọc Ngưng nhi ngồi ở bên người nàng đau lòng không dứt. Cắt đứt đối phương khảy đàn phải là chuyện không lễ phép, nhưng nàng còn là làm như vậy, đưa tay đè ở cầm huyền ngăn cản Phác Trí Nghiên tiếp tục khảy đàn, Ngọc Ngưng nhi trực tiếp nhìn nàng, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào:
"Công tử, cái bài hát này quá mức bi tình... công tử đã từng trải qua tình thương như thế?"
"Không, ta chưa từng trải qua... cái bài hát này là tiên sinh dạy, tiên sinh nói với ta hắn từng vì một cô gái mà hiểu thành toàn, tuy không duyên gặp lại, nhưng vẫn nhớ chưa từng quên."
Phác Trí Nghiên khẽ thở dài một hơi, ánh mắt thủy chung dừng lại ở trên cổ cầm:
"Tiên sinh là người bác học thế gian hiếm có, cầm kỳ thư họa không một không tinh. Có trí tuệ cao cũng không kiêu ngạo, càng là người có tính tình chân thật. Duy chỉ có đối với tình cảm, bởi vì thành toàn mà không được."
"Tiên sinh mà công tử nói hôm nay...."
"Tiên sinh đã không còn ở nhân thế."
Ánh mắt Phác Trí Nghiên ảm đạm xuống, từ lúc ra đời tới nay cực ít có người đối với nàng quan tâm giống như tiên sinh, nếu không phải là có tiên sinh dạy nàng học vấn, nàng cũng chỉ có thể bầu bạn cùng nha hoàn không biết cái gì. Hồi tưởng lại khi đó tiên sinh dạy nàng đi học viết chữ lộ ra ôn hòa vui vẻ, hiền lành, khiến người ấm áp.
"Thật xin lỗi, ta..."
Ta không biết tiên sinh của ngươi đã qua đời. Bình thời có tài ăn nói, Ngọc Ngưng nhi đột nhiên không biết nói gì, nàng giơ tay lên khẽ vuốt ve gò má của Phác Trí Nghiên, cái loại xúc cảm mềm mại như cô gái để cho nàng cảm thán, lòng bàn tay dính vào chỗ quai hàm nàng không muốn rời đi:
"Đừng nhắc tới chuyện xưa, sau này sẽ để cho Ngưng nhi cùng ngươi đi học khảy đàn, không biết công tử nguyện làm tri kỷ của Ngưng nhi? Khách nghe?"
Ánh mắt tràn đầy mong chờ như thế, như thế nào để cho Phác Trí Nghiên nhẫn tâm cự tuyệt? Gật đầu một cái, Phác Trí Nghiên mím môi nắm tay của Ngọc Ngưng nhi, đặt ở trên đùi cũng tốt để cho cái tay kia dừng lại vuốt ve mặt của mình:
"Ta dĩ nhiên là nguyện ý làm khách nghe tri kỷ của cô nương, Trí Nghiên cầm kỹ sơ cạn, có thể được cô nương lương sư ích hữu như vậy, thật sự là vinh hạnh của ta."
"Thật? Vậy, công tử có thể dạy cho ta khúc này hay không?"
"Cô nương muốn học, ta tự nhiên thẳng thắn truyền cho."
Phác Trí Nghiên buông tay của Ngọc Ngưng nhi ra, mười ngón tay lần nữa chạm đến cầm huyền, lại bắt đầu khảy bài hát mới vừa rồi đàn, tiếng hát du dương nhẹ thổi vào tâm.
Nàng đang khảy đàn, Ngọc Ngưng nhi là theo sát nàng, chuyên chú với dung nhan tuấn mỹ kia. Khoảng cách của hai người thân mật vô cùng, lại dìm Hiếu Mẫn ở căn phòng cách vách trong cái bình dấm. Chăn nệm trong phòng đã bị nàng ném tới trên đất, ngay cả gối đầu cũng mất bóng theo. Hiếu Mẫn giận, giận Phác Trí Nghiên ở trước mặt nàng bị động giống như kẻ ngu, lại ngây ngô lại đần độn còn lễ phép xa lạ, đợi đến đối mặt Ngọc Ngưng nhi, giống như khai khiếu mà thân mật vô cùng.
Ngốc tử thối đáng chết, ta cũng không cần để ý ngươi nữa! Cũng không cần để ý ngươi nữa! Hiếu Mẫn nằm lỳ ở trên giường dùng sức mà vỗ giường, che lỗ tai không muốn đi nghe tiếng đàn hát ở căn phòng cách vách. Ngốc tử thối đáng chết, ngốc tử thối! Ta nếu còn để ý ngươi nữa, ta... ta thì không phải là người! Dù sao, ta là hồ yêu! Hiếu Mẫn chu miệng, cũng làm cho gương mặt quyến rũ thêm chút khả ái.
Chương thứ hai mươi bốn
Nói không để ý tới nàng liền thật không đi để ý nàng.
Buổi tối Túy hoa lâu cửa mở đón khách, mặc dù Hiếu Mẫn bởi vì Hiếu Kiều Kiều không có ở đây mà lười biếng không lên đài hiến vũ, nhưng cũng mặc trường y đỏ tươi che cái khăn che mặt đi tới đi lui ở trước mặt Phác Trí Nghiên. Nàng là không đi để ý nàng, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không cố ý đi kiếm chuyện. Vì vậy, Hiếu Mẫn vừa ở trước quầy không ngừng đi bộ, vừa cố làm như không nhìn thấy Phác Trí Nghiên, bắt bẻ nói:
"Ai yêu, chung quanh cái quầy này thế nào bẩn như vậy? Người nào cũng quá không có nhãn lực mà thấy, thế nào cũng không biết dọn dẹp đây!"
"Ân?"
Phác Trí Nghiên nghe thế nào có cái gì không đúng, đây là đang nói người nào? Tựa hồ muốn nói nàng không có nhãn lực thấy mà không biết dọn dẹp? Đi ra quầy liếc nhìn chung quanh, Phác Trí Nghiên gãi cái ót, hỏi:
"Hiếu Mẫn cô nương, chung quanh quầy cũng không bẩn a? Ngươi, tim của ngươi đã khá hơn chút..."
"Hừ..."
Hiếu Mẫn tiếp tục hất đầu không để ý tới nàng, hoặc là nói hoàn toàn coi nàng là không khí, tiếp tục ở trước quầy đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm:
"Sách sách sách, nhìn chỗ này cũng bẩn thành cái dạng gì! Người nào có nhãn lực thấy mà còn biết quét dọn quét dọn, chỉ có không có nhãn lực thấy mà chỉ biết nói không bẩn nha, nói cái gì mới vừa quét dọn nha. Còn có, lại còn nói sang chuyện khác! Hỏi cái gì tim tốt hơn chút nào không, chỉ sợ có vài người không muốn tim của ta tốt, cũng tốt cùng Ngưng nhi cô nương của ai đó mà ngươi ngươi ta ta, thân thân mật mật, còn cái gì khách nghe tri kỷ... hừ!"
Nói một tràng xong, Hiếu Mẫn lười quan tâm biểu lộ im lặng của Phác Trí Nghiên, trực tiếp cho nàng một xoay người hoa lệ lên lầu hai, để cho nàng muốn giải thích cũng không người nghe!
"Đây thật là...."
Phác Trí Nghiên nhìn bóng lưng Hiếu Mẫn, mặt mũi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lần nữa trở lại quầy tiếp tục lật xem trướng bộ của nàng, thấp giọng một câu:
"Nữ nhân cùng tiểu nhân nan dưỡng dã, lời này thật là một chút không sai!"
(Nghiên nhi à, ngươi không phải là nữ nhân sao? Còn khó dạy dỗ hơn nhiều a =))))
Khách hàng trong Túy hoa lâu không ngừng tới, đều là phú gia công tử quần áo chỉnh tề, chỉ nhìn bọn họ một ném thiên kim cũng biết thân phận của mỗi người đều không đơn giản, giàu sang mà dân chúng tầm thường không thể với tới. Không có Hiếu Kiều Kiều, các cô nương trong lầu liền tự mình chủ động đón khách, làm bạn ở bên người khách nhân, phục vụ bọn họ uống rượu dùng bữa cộng thêm khai du.
Phác Trí Nghiên ở quầy tính tiền một lúc lâu, cuối cùng bởi vì trong lòng có tâm sự mà không cách nào chuyên chú. Nàng đè bàn tính ở phía trên trướng bộ, nhìn trong đại đường ngồi đầy các công tử cùng cô nương mặc cho bọn họ ôm sờ mà nhíu mày. Đã không phải là ngày thứ nhất nhìn thấy tràng diện như vậy, nhưng cái cảm giác ô yên chướng khí này để cho Phác Trí Nghiên vô cùng không thoải mái. Bưng nước trà trên quầy lên uống một hớp, Phác Trí Nghiên ngẩng đầu hướng về phía thang lầu nhìn một lúc lâu, quyết định hay là đi tìm Hiếu Mẫn giải thích rõ. Tuy nói nàng là hồ yêu, nhưng mấy ngày nay chuyện đã xảy ra nói cho Phác Trí Nghiên con hồ yêu này cũng không phải là đại ác, ngược lại cực kỳ giống tiểu thư nhà đại hộ, rất thất thường.
Lên lầu hai, Phác Trí Nghiên cố ý coi thường căn phòng của Ngọc Ngưng nhi trực tiếp gõ vang cửa phòng Hiếu Mẫn, nàng hơi cúi người hướng theo khe cửa mà nhìn trong phòng, quả nhiên nhìn thấy một đoàn lửa đỏ trên giường cùng nệm chăn gối đầu tán loạn trên đất. Cái này, còn là chưa hết tức giận sao? Phác Trí Nghiên sửng sốt chốc lát, hai tay che khe cửa, hướng bên trong nhỏ giọng kêu:
"Hiếu Mẫn cô nương, Hiếu Mẫn cô nương.... ngươi mở cửa được không? Ta, ta có lời muốn đối với ngươi nói... ngươi trước mở cửa được không?"
"Hừ, còn có cái gì để nói chứ! Ta nói không cần để ý ngươi cũng không cần để ý ngươi!"
Hiếu Mẫn đối với Phác Trí Nghiên gõ cửa không nhúc nhích, nàng là yêu, nơi nào sẽ không biết bên ngoài gõ cửa chính là người nào?! Cộng thêm mới vừa rồi Phác Trí Nghiên ở bên ngoài khẽ kêu, Hiếu Mẫn lại càng không được tự nhiên. Có lời? Có thể nói cái gì? Không phải là giải thích những chuyện kia để cho nàng tức giận! Dù sao nha, khẳng định không phải là các loại lời nói ta thích ngươi! Tuy nhiên, nếu là nàng thật khai khiếu muốn nói lời kia đây? Vậy, đó cũng không có thể bỏ qua.
Hiếu Mẫn nheo mắt lại, ở trong lòng tưởng tượng một lần cảnh mình muốn, nhanh chóng để cho những chăn nệm gối đầu trên đất cũng vững vàng trở lại trên giường, hất đầu mở cửa, lấy gò má hướng về phía Phác Trí Nghiên, tức giận:
"Làm gì! Tìm ta chuyện gì!" (thích chết còn bày đặt, đồ ngạo kiều thụ =))))))
"Hiếu Mẫn cô nương, ta tìm ngươi thật là có lời muốn nói."
Phác Trí Nghiên cắn môi dưới, do dự chốc lát, ở trong lòng tổ chức ngôn ngữ, nói:
"Buổi sáng cô nương tức giận nói ta cùng Ngưng nhi cô nương hôn miệng, làm ta không giải thích được. Ta nghĩ cô nương tức giận quá mức vô lý, ta cùng Ngưng nhi cô nương cũng không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, chúng ta tuy là tri kỷ, lại tương kính như tân không có bất kỳ vượt qua. Mong rằng Hiếu Mẫn cô nương chớ có loạn tưởng, đến đây thì ngưng... Trí Nghiên cũng chỉ từng cùng cô nương ngươi có vậy... tiếp xúc..."
Thanh âm của Phác Trí Nghiên càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng dứt khoát thành ách ngữ, ngay cả gò má cũng bởi vì câu nói kế tiếp mà đỏ lên.
"Vô lý? Không có bất kỳ vượt qua?! Hừ!"
Hiếu Mẫn dùng sức mà đóng lại cửa phòng, hối hận mới vừa rồi mở cửa cho nàng để cho nàng phát biểu ngôn luận khiến người khác tức giận như vậy. Nói ta vô lý? Ngươi dám nói ngươi chưa hô hấp cho Ngưng nhi tỷ tỷ? Nói gì không có bất kỳ vượt qua? Vậy còn không có chuyện gì lại chạy trong phòng người ta! Hừ! Ngốc tử thối, liền ngươi sẽ nói! Liền ngươi có lý do! Hiếu Mẫn giận nàng đi lên cũng chỉ là vì nói mình vô lý, ở trong lòng tự nhủ một ngàn lần một vạn lần "không cần để ý ngươi nữa", sau đó ngồi vào trên ghế tròn, học Hiếu Kiều Kiều biến ra một nắm hạt dưa mà cắn, tưởng tượng bọn nó thành Phác Trí Nghiên, một hớp một cắn cho hả giận!
"Ai?"
Phác Trí Nghiên bị cử động đột nhiên của Hiếu Mẫn sợ hết hồn, nếu không phải là nàng lui kịp thời, hôm nay chỉ sợ cái chóp mũi này cũng phải thành đầu củ cà rốt. Nữ nhân như yêu, yêu cũng là nữ nhân, chọc không được.... quả thật là chọc không được! Phác Trí Nghiên ở cửa một hồi, suy nghĩ một chút còn là chờ nàng hết giận liễu tới giải thích. Đi tới cửa thang lầu, nàng lại quay đầu ngắm nhìn cửa phòng Hiếu Mẫn, xác định nàng không thể nào mở cửa ra, lúc này mới chậm rãi đi xuống lầu dưới.
Mùi rượu nồng đậm đập vào mặt, Phác Trí Nghiên dừng bước lại dùng ống tay áo che kín miệng mũi, cũng để khỏi bị mùi rượu dính lấy. Trên thang lầu, công tử đi bộ lảo đảo, mở con ngươi mê ly chật vật lên lầu, phát hiện trước mặt có người cản trở, lập tức không nhịn được gạt nàng qua một bên, "Phi" một tiếng, nói:
"Cẩu vật ở đâu, lại dám... ách... dám ngăn cản đường của gia tìm Ngọc Ngưng nhi.... ách.... sung sướng sung sướng!"
"Đau quá..."
Phác Trí Nghiên vuốt bả vai bị đụng đau, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy vị công tử mới vừa rồi uống say đã lảo đảo chuyển vào bên tay phải lầu hai. Nhìn bóng lưng hắn biến mất, Phác Trí Nghiên chỉ cảm thấy có chỗ nào không phải là rất đúng. Theo như nói Túy hoa lâu vốn là đất pháo bông, các công tử tới nơi này đơn giản cũng là vì nữ sắc, hết lần này tới lần khác hắn mới vừa nói tên là Ngọc Ngưng nhi.... Ngọc Ngưng nhi?! Ngưng nhi cô nương?! Phác Trí Nghiên rốt cuộc biết là nơi nào có cái gì không đúng, Ngọc Ngưng nhi từng nói qua nàng là thanh quan cũng không đón khách, nói như thế thì....
Không còn kịp nghĩ thêm nữa, lầu hai đã truyền tới thanh âm của Ngọc Ngưng nhi:
"A! Công tử, ngươi mau buông tay!"
Không kịp quá nhiều, Phác Trí Nghiên hai ba bước cũng nhảy qua lầu hai, chạy thẳng tới bên tay phải căn phòng của Ngọc Ngưng nhi. Cửa, mới vừa rồi vị công tử say rượu kia đang cùng Ngọc Ngưng nhi nắm kéo, thỉnh thoảng đưa tay sờ mặt của nàng, nói:
"Giả bộ căng thẳng cái gì, gia tới chỗ này chính là muốn ngươi, hôm nay nếu không để cho.... ách.... gia hài lòng cũng không đưa tiền!"
Vốn là các công tử tới Túy hoa lâu cũng rất rõ ràng quy củ nơi này, nếu là thanh quan Túy hoa lâu đều là không đụng được, nhất là hai đại hoa khôi Hiếu Mẫn cô nương cùng Ngưng nhi cô nương trong đầu, càng là ngay cả nghĩ cũng không thể. Vậy mà tình huống hôm nay thật có chút khác thường, công tử kia uống chút rượu, hơn nữa lúc đi vào cũng không phát hiện thân ảnh của lão bảo, liền mượn ba phân men say tính toán bá vương cứng rắn. Dù sao lúc này Túy hoa lâu rất náo nhiệt, coi như Ngọc Ngưng nhi kêu phá cổ họng cũng không nhất định có người tới đây can dự.
Dĩ nhiên, trong không nhất định còn có cái vạn nhất. Muốn trách chỉ trách hắn xui xẻo, vừa đúng ở nơi thang lầu gặp Phác Trí Nghiên. Nàng tuy là nữ tử tay trói gà không chặt, nhưng cũng là lòng mang chánh khí. Thấy Ngọc Ngưng nhi bị người lôi kéo kêu nhờ giúp đỡ, lúc này vọt tới đẩy ra vị công tử say kia, lẫm nhiên ngăn ở trước mặt của Ngọc Ngưng nhi, lạnh lùng nói:
"Vị công tử này, Ngưng nhi cô nương chính là thanh quan của Túy hoa lâu, bán nghệ không bán thân! Kính xin công tử tuân thủ quy củ, chớ có vượt qua!"
"Ai yêu! Đây là cẩu vật ở đâu tới, ta xem ngươi là không biết thân phận của gia đi!"
Công tử bị đẩy tới đối diện hơi vươn người, qua lại hơi lắc lư chỉ hướng Phác Trí Nghiên nói:
"Gia nhưng là kinh thành... ách.... Lý phú thương... công tử Lý phủ, ngươi dám đẩy gia.... ách.... gia đá ngươi lăn đi ra ngoài.... tin, có tin hay không?! Ngươi tin hay không tin!"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Hiếu Mẫn đang trong trạng thái giận dỗi, cầm trong tay một nắm hạt dưa, không lo lắng dựa vào cửa phòng, hé mắt nhìn Phác Trí Nghiên ngăn ở trước mặt Ngọc Ngưng nhi, ngoài mặt không giận không cười, trong lòng lại đánh giá Phác Trí Nghiên từ đầu đến chân một lần:
Yêu, bản thân nhìn như cọng cỏ, còn muốn tới anh hùng cứu mỹ nhân đây! Cũng không tự biết một chút mình bao nhiêu cân lượng! Nhìn khí thế kia, cũng chỉ có thể đến ruộng đất nhổ hành đi!
"Công tử Lý phủ thì thế nào? Coi như ngươi là quan viên tại triều cũng không thể vượt qua! Nơi này là Túy hoa lâu, có quy củ! Ta khuyên công tử không cần ở chỗ này quấy rối."
Phác Trí Nghiên cũng không có chú ý tới Hiếu Mẫn đã mở cửa tựa vào cửa, nàng chỉ biết là vô luận như thế nào đều không thể để cho công tử Lý phủ trước mắt tao đạp Ngọc Ngưng nhi!
"Quy củ? Gia có bạc! Ở chỗ này.... ách.... ở bên trong kinh thành này, gia chính là quy củ!"
Công tử Lý phủ lấy ngân lượng trong ống tay áo hướng trên người Phác Trí Nghiên ném một cái, đi tới đắc ý nói:
"Nhìn thấy đi? Nơi này... ách... gia chính là quy củ! Ngươi... cút cho ta đi!"
Công tử Lý phủ dứt lời, nhấc chân liền đá vào eo của Phác Trí Nghiên. Đều nói người uống rượu say sẽ rất mạnh, cái đạp này tuy không tính là quá mạnh, nhưng hắn là nam nhân, một cước đạp lại nơi nào là thân là nữ tử như Phác Trí Nghiên chịu được?!
Kêu đau một tiếng, thân thể Phác Trí Nghiên lung lay một cái, ngay sau đó cau mày tại chỗ đứng ngay ngắn, cố chấp ngăn ở trước mặt của Ngọc Ngưng nhi, nói với nàng:
"Ngưng nhi cô nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn khi dễ ngươi! Tuyệt đối sẽ không!"
"Công tử, có lời này của công tử... Ngưng nhi..."
Hai tay Ngọc Ngưng nhi lôi chặt xiêm áo Phác Trí Nghiên, đối với cử động lần này của nàng cảm động không dứt, cũng vì vậy kiên định tâm ý của mình hơn.
"Cẩu vật, gia... gia ách.... gia làm sao sẽ khi dễ Ngưng nhi, cũng là để cho nàng thoải mái!"
Công tử Lý phủ khinh thường hướng trên đất phun bãi nước miếng, chỉ về phía nàng lại nói:
"Ngươi có tránh ra hay không.... không tránh ra, đừng trách gia xuất thủ đả thương người!"
"Không tránh! Chính là không tránh!"
Phác Trí Nghiên quật cường cao giọng nói, để cho mới nam tử mặc y phục đen vừa lên lầu chợt dừng bước đứng ở nơi cửa thang lầu, cùng Hiếu Mẫn một dạng, an tĩnh đứng đó nhìn náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro