15+16
Chương thứ mười lăm
Nhớ tới hơi thở của Phác Trí Nghiên, suy nghĩ lúc được Phác Trí Nghiên ôm trong ngực, Hiếu Mẫn vẽ một vòng tròn ở giữa không trung, trong vòng tròn lập tức như tấm gương xuất hiện thân ảnh của Phác Trí Nghiên. Giờ phút này nàng đang mặc một thân bát mực bạch y trường sam, đeo tay nải đi trên quan đạo thông kinh thành. Nhìn thấy nàng đã rời đi Thành Tô Châu, thần giác Hiếu Mẫn không tự chủ được cong lên, đầu ngón tay chỉ hướng người trong hình ảnh, nhẹ giọng nói một tiếng "ngốc tử" rồi điểm phá vòng tròn, hình ảnh cũng theo đó biến mất không thấy.
"Thế nào? Si mê công tử nhà nào? Ta còn nói vì sao ngươi ở bên ngoài ngây người lâu như vậy đều không nguyện trở lại, nguyên lai là động tình đối với con cái nhà phàm nhân nào"
Hiếu Kiều Kiều nhàn nhạt liếc nàng một cái, một cái tay chống càm, tựa như đang nghi ngờ công tử trong hình ảnh mới vừa rồi đến tột cùng là nam hay nữ.
"Nào có?! Ta chỉ là trong lúc rảnh rỗi nhìn một chút phong cảnh nơi khác thôi."
Hiếu Mẫn cười phủ nhận, thế nào lại là động tình đây? Nàng chỉ là muốn câu dẫn Phác Trí Nghiên mà thôi, nhưng bây giờ bản chất nàng quá mức ngốc, lâu như vậy đều không bị cám dỗ, để cho nàng nhớ cũng là chuyện bình thường.
"Yêu, còn trong lúc rảnh rỗi nhìn một chút phong cảnh? Ngươi coi mỗ mỗ là ngu ngốc sao? Ngươi đi theo bên cạnh ta cũng có mấy trăm năm, khi nào bởi vì ai mà cố ý làm phép chú ý tình huống của hắn? Như thế không phải là động tình vậy là cái gì? Tuy nhiên ta cũng nhắc nhở ngươi, người cùng yêu thủy chung không phải là đồng loại, giống như người - quỷ như vậy, cuối cùng vẫn là thù đồ. Ngươi có thể chơi, nhưng chớ có động chân tình. Nếu không, đợi lúc hắn trăm năm Quy lão... ngươi chẳng lẽ muốn xuống Địa phủ cướp hắn đi ra sao? Đây chính là phạm Thiên tử tội lớn!"
Sắc mặt Hiếu Kiều Kiều nghiêm túc, đã đoán chừng nàng đối với công tử trong hình ảnh kia động tình.
"Nếu thật đến khi đó, ta tự sẽ ngoan ngoãn chờ nàng chuyển thế. Bất luận nàng chuyển thế làm người vật gì, ta cũng sẽ cùng nàng lần nữa chung một chỗ."
Hiếu Mẫn nở nụ cười, nhớ tới bộ dáng nàng có lúc ngây ngốc ngơ ngác, lại nghĩ tới bộ dáng nàng bị buộc bất đắc dĩ cùng mình hôn, ngốc tử như vậy... nàng cũng không đành lòng để cho người khác ôm nàng trong ngực đây!
"Yêu! Nghe lời này của ngươi, không chỉ là động tình, còn tình thâm sâu sắc không thể tự kềm chế rồi đây!"
Hiếu Kiều Kiều xuống giường phủ thêm một món áo khoác lụa mỏng, ngồi ở trên ghế tròn tiếp tục cắn hạt dưa mới vừa nàng còn nói khó ăn, lại nói:
"Ta già rồi không quản được ngươi, sau này như thế nào chính ngươi nhìn làm đi! Nếu ngươi trở lại, cũng là thời điểm trở lại đài đi, nếu không Túy Hoa lâu ta đây không nuôi nổi tôn đại phật ngươi!"
"Biết rồi! Mỗ mỗ, ngươi thật đúng là, thiên sinh thích ở nơi ồn ào như kinh thành ngây ngô, còn nuôi một nhóm nữ tử người phàm"
Hiếu Mẫn từ trên giường xuống, chỉ là dùng công phu hô hấp, trên mặt của nàng lại hiện lên một cái khăn che mặt mông lung, ngay cả xiêm áo mặc lên người cũng thay đổi thành màu đỏ thẫm như máu, nói:
"Mỗ mỗ, hôm nay như vậy ngươi đã hài lòng?"
*************************************************************
Đi đường tới kinh thành thật là xa xôi, cho dù là đi quan đạo bình thản, cũng không thể bảo đảm đường này liền nhất định bình an vô sự. Phác Trí Nghiên rời đi Thành Tô Châu, không ngừng nghỉ dọc theo quan đạo chạy tới kinh thành, ngân phiếu trong tay nải thủy chung có hạn, nàng không dám dùng những ngân lượng chuẩn bị dừng chân ở kinh thành này thuê xe ngựa, chẳng qua là lúc khát nước dùng mấy đồng mua chút nước trà cùng lương khô trên đường đi, ăn uống no đủ lại tiếp tục lên đường.
Bởi vì chuyện gặp yêu trong rừng lần trước, Phác Trí Nghiên sẽ không dám dễ dàng tá túc dã ngoại, mà là tìm một khách sạn tiện nghi ở, đợi đến ngày sáng sớm hôm sau lại đến cửa hàng phụ cận mua lương khô cùng nước, tăng tốc chạy tới kinh thành. Tuy nói nàng có đầy đủ thời gian chạy tới kinh thành, nhưng nàng còn chưa nguyện ý lãng phí thời gian dư thừa ở trên đường.
Đường xá đi được tới một nửa, người chung quanh cũng dần dần thưa thớt. Phác Trí Nghiên tính toán thời gian một chút, không sai biệt lắm còn có chừng một ngày là có thể tới bên trong kinh thành. Nhìn hai bên rừng cây rậm rạp, nàng gia tăng bước chân đi về phía trước, hy vọng nhanh đi ra khỏi đoạn đường xá không có bóng người này. Nàng từng nghe những hạ nhân kia nói qua, đường tới kinh thành không hoàn toàn thái bình, có rất nhiều tặc nhân đều ở đất hoang không có người ở này đánh cướp người đi đường, nếu là vận khí không tốt gặp được ngàn vạn chớ liều mạng cùng bọn họ, tốt nhất là giao tài vật trong tay ra, cũng tốt bảo toàn tánh mạng.
Hai bên trong rừng cây truyền tới thanh âm xào xạc, làm chân đạp lá rụng bước nhanh đi. Phác Trí Nghiên bị thanh âm này làm cho phá lệ khẩn trương, nắm chặt tay nải trong tay, buồn bực bước nhanh đi phía trước. Chuyện nên tới thủy chung sẽ tới. Giống như bây giờ, cho dù Phác Trí Nghiên muốn vội vàng rời đi nơi này, cũng bởi vì hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt mà dừng bước. Hai người kia ăn mặc rách nát, trên mặt cũng che cái khăn đen không cách nào thấy rõ dung mạo bọn họ. Trong tay của bọn họ cầm đoản đao, một trước một sau ngăn lại đường đi của Phác Trí Nghiên.
"Đường này là ta khai, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đường này, lưu lại tiền mãi lộ! Vị công tử này, ta thấy ngươi vẫn là để lại tài vật trong tay ngươi cho chúng ta, tránh cho đao kiếm không có mắt, chém công tử bị thương vậy coi như không xong!"
Nam nhân đứng ở phía trước Phác Trí Nghiên nhìn chằm chằm tay nải trên lưng nàng, đi về phía trước mấy bước. Ánh mắt bén nhọn kia nhìn Phác Trí Nghiên toát ra mồ hôi lạnh, chỉ sợ đoản đao trong tay hắn thật chém tới trên người của nàng.
"Vị đại ca này, ta chỉ là thư sinh nghèo tay trói gà không chặt, bây giờ không có tiền vật, kính xin đại ca tha ta một mạng, cho ta qua đường."
Phác Trí Nghiên hướng bên phải hơi lui về phía sau, thời khắc cảnh giác hai người cử động. Trời ạ, ta làm sao sẽ xui xẻo như vậy! Cư nhiên thật đụng phải cướp đường! Chẳng lẽ ngân phiếu hơn trăm lượng bạc trong tay nải thật phải đưa vào trong tay bọn họ sao? Như thế, ta như thế nào ở kinh thành mướn phòng sinh hoạt?!
"Công tử là đang cùng hai chúng ta nói đùa sao? Công tử là thư sinh nghèo khổ thì như thế nào ăn mặc cẩm sam như vậy? Ta thấy công tử cũng là giống như đại phú đại quý, vẫn là ném tay nải tới đây, đợi hai huynh đệ chúng ta lấy phiếu tử, tự nhiên sẽ trả lại cho công tử nguyên vẹn quần áo công tử cần"
Một người khác mở miệng, vẫy đoản đao trong tay, tựa hồ sơ ý một chút sẽ chém tới người trước mặt.
"Hai vị đại ca, thế gian các ngành các nghiệp đếm không xuể, cớ gì các ngươi muốn làm thủ đoạn cướp bóc cản đường đây? Cho dù là gánh túi vận hàng, cũng phải thư tâm so với phương thức kiếm tiền như vậy đi."
Phác Trí Nghiên thở dài, ngại vì hai người ép quá chặt, nàng không thể làm gì khác hơn là vô cùng không đành lòng ném tay nải cho nam nhân phía trước, lại nói:
"Ngân phiếu này là tất cả lộ phí ta mang theo, hai vị đại ca muốn lấy liền lấy đi đi! Chẳng qua là ta còn là muốn nói lên một câu cuối cùng, làm loại chuyện cướp tiền tài của người này cuối cùng không phải là kế hoạch lâu dài, kính xin hai vị đại ca có thể chuyển nghề sinh sống, ít nhất không có lỗi đối với lương tâm của mình."
"Tú tài thúi chính là tú tài thúi, luân lạc tới trình độ như vậy cũng sẽ chỉ nói chút đạo lý. Thiên hạ này đều là bị những tú tài thúi các ngươi gieo họa, có bản lãnh các ngươi cũng vì dân chúng làm chút chuyện có ý nghĩa! Suốt ngày nói thiên hoa loạn trụy (ba hoa), nếu như không phải là những tú tài như các ngươi làm quan chỉ nói không làm, chúng ta cũng sẽ không luân lạc tới trình độ như vậy!"
Hai người đàn ông này cũng không để ý tới nàng khuyên nói, mở ra tay nải, từ bên trong lấy ra ngân phiếu có chừng hơn trăm lượng bạc, lần nữa buộc lại tay nải nhét vào trước mặt của Phác Trí Nghiên, nói:
"Nếu như công tử muốn chúng ta làm chút chuyện chính sự, còn là chờ làm quan sau đó bận tâm bách tính dân sinh đi. Như thế, chúng ta mới có cơ hội không dám làm chuyện thất đức như thế!"
"Ta tự nhiên sẽ bận tâm! Làm quan không vì dân, còn không bằng về nhà làm ruộng!"
Phác Trí Nghiên tức giận hô, đáng tiếc hai người sớm lười nghe tiếng thét của nàng, cầm ngân phiếu trực tiếp ẩn vào rừng cây. Chỉ còn dư lại nàng đứng ở nơi đó, vẻ mặt đau khổ cầm lên tay nải, vỗ vỗ bụi bậm bùn đất phía trên. Hôm nay không có lộ phí, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước! Cũng may nhanh đến kinh thành, vào thành tìm thêm chút việc làm giải quyết vấn đề dừng chân ăn cơm đi. Về phần ôn tập khoa cử, cũng chỉ đợi lúc rỗi rảnh sẽ đi nghiên học!
Phác Trí Nghiên bất đắc dĩ thở dài, không nghĩ tới sẽ rơi vào mức người không có đồng nào. Nàng cõng lên tay nải lần nữa lên đường, hôm nay không có lộ phí, càng phải tăng nhanh bước chân chạy tới kinh thành hơn. Dù sao không ăn không uống, bây giờ không chống đỡ được bao lâu nha!
Chương thứ mười sáu
Túy Hoa lâu nếu không phải vào đêm buôn bán thì những thời điểm khác cũng thật là vắng lạnh, các cô nương trong lầu cũng thừa dịp nghỉ ngơi mà đi ra ngoài mua phấn bột nước, cũng tốt đem mình ăn mặc thật xinh đẹp. Cũng có người sống ở trong phòng không muốn ra cửa, hoặc là chơi đùa cổ cầm trên bàn, hoặc giả là như Hiếu Mẫn nằm lỳ ở trên giường, hai chân đung đưa qua lại. Trước mặt nàng là cái vòng tròn hôm đó, bên trong chiếu đủ loại Phác Trí Nghiên gặp gỡ trên đường.
"May mà những tặc nhân kia cũng không đối với nàng làm ra cử chỉ tổn thương."
Hiếu Mẫn hướng về phía hình ảnh lầm bầm lầu bầu, ngón tay đối diện khuôn mặt khổ sở của Phác Trí Nghiên, nổi lên một tia vui vẻ không dễ phát giác. Nếu nói trời không chiều lòng người, hôm nay lại làm thỏa mãn lòng yêu đây! Hiếu Mẫn đâm rách hình ảnh kia, mặc trường y màu đỏ õng ẹo rời phòng, ngược lại gõ vang gian phòng cách vách.
Sau ba tiếng liền có giọng nữ dễ nghe đáp lời "Đi vào".
Đẩy cửa ra, nữ tử trong phòng ngồi chơi cổ cầm, nữ tử kia tuy không kiều mỵ mạo mỹ bằng Hiếu Mẫn, lại có vận vị khác, trong mi mắt đều là nhàn nhạt nhu ý.
"Nguyên lai là Mẫn nhi muội muội đây, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ngưng nhi tỷ tỷ, người ta tìm ngươi tự nhiên là có đại sự cầu xin ngươi giúp một tay sao!"
Hiếu Mẫn lại là làm nũng, mang cái ghế tròn ngồi vào bên cạnh nàng, kéo cánh tay của nàng phe phẩy qua lại, không để nàng không đáp ứng giúp mình.
"Nga? Đại sự? Bây giờ ta không biết là ta có thể giúp đại sự gì, vậy là cái đại sự gì mà Mẫn nhi muội muội cần cầu xin người giúp một tay?"
Ngọc Ngưng nhi nở nụ cười, nữ tử trước mắt này tuy là khăn che mặt cũng có thể mị hoặc chúng sinh, cơ hồ là tất cả mọi người muốn liều mạng nịnh nọt, chỉ cần nàng nói một câu, có cái gì là không có được đây? Hồi tưởng lại thời điểm mới gặp gỡ nàng, thật bị dung mạo của nàng kinh diễm một phen, thế gian này như thế nào có nữ tử dung mạo xinh đẹp như thế, trực tiếp khiến nàng so ra kém hơn đây!
"Chuyện này nha, cũng chỉ có Ngưng nhi tỷ tỷ có thể làm được đây!"
Hiếu Mẫn góp gần Ngọc Ngưng nhi, ở bên tai nàng tinh tế vừa nói ý nghĩ trong lòng, đợi sau khi nói xong, nàng lại bắt đầu lắc lắc cánh tay Ngọc Ngưng nhi, nói:
"Có được hay không vậy Ngưng nhi tỷ tỷ, nhiều nhất... muội muội lấy viên Đông hải dạ minh châu kia đưa cho tỷ tỷ làm thành tạ lễ, như thế nào?"
"Cái này... ngươi nhất định muốn ta đây làm? Nhưng ta, nếu ta không cẩn thận trượt chân rơi vào trong nước, làm sao bây giờ? Muội muội nên biết, ta sẽ không bơi lội..."
Mặc dù Ngọc Ngưng nhi vô cùng muốn lấy được viên Đông hải dạ minh châu kia, nhưng cũng do dự không dám dễ dàng đáp ứng. Bây giờ nàng không hiểu nổi Hiếu Mẫn, làm sao sẽ đột nhiên muốn nàng đi làm loại chuyện đó, chẳng lẽ công tử trong miệng nàng thật là cùng người khác bất đồng? Có thể để cho nàng tự mình lấy dạ minh châu muốn nhờ...
"Làm sao biết chứ? Chẳng qua là muốn tỷ tỷ giả bộ một chút mà thôi, nếu là tỷ tỷ có thể khiến hắn... tỷ tỷ cứ nói như vậy..."
Hiếu Mẫn lần nữa tiến tới bên tai của nàng nhỏ giọng dạy Ngọc Ngưng nhi phải nói chút gì, nói xong còn không quên che miệng cười khẽ, ánh mắt nháy mắt thật là nghịch ngợm.
"Ngươi nha, thật là tiểu quỷ tinh ranh! Được được được, ta liền giúp ngươi cái này! Muội muội cũng đừng quên... ta nếu giúp được, viên Đông hải dạ minh châu kia...'
"Dĩ nhiên là của tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ cũng nhanh chút đi đi! Đoán chừng chờ tỷ tỷ đến, ngốc tử kia cũng nên tới được bên kia rồi đây!"
Hiếu Mẫn đứng dậy khẽ thi lễ, ngược lại lại nói:
"Tỷ tỷ có thể phải ngàn vạn thêm chút dụ dỗ, cần phải để cho hắn tới đây. Về phần mỗ mỗ bên kia, ta tự nhiên sẽ cùng nàng dàn xếp ổn thỏa."
Nói xong, Hiếu Mẫn mong đợi nhanh chóng vào gian phòng của mình, làm phép vòng ra hình ảnh, sẽ chờ một ngốc tử tới bờ sông bên ngoài kinh thành.
******************************************************************
Chịu đựng đói bụng khát nước, cuối cùng trước khi mặt trời lặn, Phác Trí Nghiên nhìn thấy sông bên ngoài kinh thành. Nhìn thấy nước, thì đồng nghĩa với nhìn thấy hy vọng, trên mặt Phác Trí Nghiên vốn là buồn khổ rốt cục lộ ra nụ cười, nàng xốc lên tay nải trên bả vai, ngồi xổm bên bờ sông, hai tay nâng lên nước sông trong suốt thấu lạnh uống vào. Một bàn tay không đủ, nàng lại dùng hai bàn tay, ba bàn tay... cho đến khi cảm giác đói bụng trong bụng bị nước sông mát mẻ lấn át, lúc này mới đứng dậy hướng về phía mặt sông sâu hoắm hô hấp, thở dài nói:
"Cuối cùng đã tới! Phong cảnh bên ngoài kinh thành quả nhiên so bên ngoài thành Tô Châu xinh đẹp hơn nhiều!"
"Ai"
Một tiếng thở dài truyền vào trong tai Phác Trí Nghiên, nàng nhìn lại theo thanh âm phía bên trái, cũng là một nữ tử mỏng manh mặc trường y tố sắc cùng khăn che mặt. Nữ tử kia một mình đứng ở bờ sông, ánh mắt thẳng tắp nhìn nước sông sóng gợn lăn tăn, như có tâm sự gì vừa tựa như đang đợi người nào. Có lẽ là trên mặt nàng đeo cái khăn che mặt để cho nàng nhớ lại Hiếu Mẫn trong mộng làm bạn mình bắt cá nhìn cảnh đẹp mặt trời mọc, ánh mắt Phác Trí Nghiên không tự chủ được dừng trên người nữ tử.
Biện pháp của Mẫn nhi muội muội thật đúng là không tệ, thật sự hấp dẫn ánh mắt vị công tử tuấn tú kia. Nữ tử đứng ở bờ sông dĩ nhiên không thể nghi ngờ là Ngọc Ngưng nhi, nàng vừa cố làm có tâm sự đứng ở bờ sông than thở, vừa dùng dư quang chú ý Phác Trí Nghiên đứng ở cách nàng không xa. Ở trong Túy Hoa lâu đã lâu, cái dạng công tử gì chưa từng thấy qua? Hết lần này tới lần khác công tử thanh tú sạch sẽ thật giống như không nhiễm thế tục này là nàng chưa từng thấy qua, nhất là môi của nàng, càng làm cho người muốn thưởng thức một phen.
Không sai biệt lắm có thể đến gần đây! Thần giác Ngọc Ngưng nhi sau cái khăn che mặt hơi câu khởi, đang muốn xoay người hướng đi Phác Trí Nghiên, sau lưng như có một lực đẩy vô hình dùng sức đẩy nàng tới trong sông. Nàng nơi nào biết, lực lượng này chính là Hiếu Mẫn ở trong phòng giở trò quỷ, chỉ ngón tay nhẹ một chút, người của nàng lập tức đang ở trong sông giãy giụa. Người không thể bơi lội, càng giãy dụa càng trầm xuống, hô hấp càng ngày càng khó, hai cánh tay Ngọc Ngưng nhi hết sức vùng vẫy, mắt thấy tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ, một thân ảnh nhanh chóng nhảy xuống sông, hao hết cửu ngưu nhị hổ lực cứu nàng lên bờ sông.
Phác Trí Nghiên vốn là nhìn thân ảnh của Ngọc Ngưng nhi xuất thần ngẩn người, không biết sao thân ảnh kia giống như bị người đẩy lao thẳng vào trong sông. Mắt thấy nàng không thể bơi lội giãy giụa không dứt, Phác Trí Nghiên liền không kịp nghĩ ngợi, vội vàng ném tay nải xuống đất, nguyên y phục trên người nhảy vào trong sông, cứu Ngọc Ngưng nhi sắp chìm vào trong sông lên.
"Cô nương, cô nương, ngươi không có chuyện gì chứ?"
Phác Trí Nghiên thật dễ dàng đỡ nàng đến trên bờ nằm ngang, kết quả kêu thế nào đều không thấy nàng lên tiếng, phải là lúc rơi xuống nước giãy giụa quá mạnh, nuốt vài hớp nước sông mới như vậy. Y phục trên người đã ướt đẫm, ngay cả buộc tóc trên đầu cũng thiếu chút nữa mà rơi xuống. Phác Trí Nghiên đơn giản sửa sang lại buộc tóc, để cho nó vững vàng buộc tóc bị nước sông thấm ướt của mình, hai tay đặt tại lồng ngực Ngọc Ngưng nhi, nhấn liên tục mấy cái sau lại vạch trần cái khăn che mặt trên mặt nàng, bóp miệng của nàng, hô hấp cho nàng.
******************************************************************
"Ngốc tử thúi! Ngốc tử đáng chết! Cùng ta hôn miệng tựa như sắp chết tựa như biệt khuất, hôm nay lại chủ động hôn lên miệng Ngưng nhi tỷ tỷ! Ngốc tử thúi! Ngốc tử thúi! Sớm biết như thế, ta mới không cần để cho Ngưng nhi tỷ tỷ rơi xuống trong nước!"
Hiếu Mẫn ở trong phòng dĩ nhiên là nhìn thấy hình ảnh Phác Trí Nghiên hô hấp cho Ngọc Ngưng nhi mà tức giận, nàng tức giận đến cặp chân qua lại vỗ trên giường bằng gấm. Nhà ngươi Phác ngốc tử được lắm! Hôn đi, hôn đi! Hôn chết ngươi tên ngốc tử thúi! Háo sắc! Ngu ngốc! Lúc hôn ta bất đắc dĩ như vậy, lúc hôn Ngưng nhi tỷ tỷ mặt cũng sẽ không hồng!
Hiếu Mẫn tức giận, tất cả chăn gối trên giường đều bị nàng ném tới trên đất. Theo như đã nói, nàng chẳng qua là rỗi rảnh tới nhàm chán cũng hoặc là vòng vo vui thích câu dẫn Phác Trí Nghiên mà thôi, hết lần này tới lần khác nhìn thấy nàng chủ động vì Ngọc Ngưng nhi hô hấp mà tức giận, trong lòng hiện lên chua, cho dù nàng biết kia không tính là hôn, đây chẳng qua là hô hấp có nguyên nhân, nhưng ghen tỵ trong lòng chính là càng ngày càng nhiều, nhiều đến nàng không muốn lại đi nhìn hai người trong hình ảnh, trực tiếp đâm rách nó, để cho hình ảnh sớm biến mất.
"Ai yêu, bà cô trẻ nhà ta cũng sẽ ném đồ? Thật là chuyện ly kỳ đây!"
Hiếu Kiều Kiều không biết lúc nào xuất hiện ở cửa căn phòng của Hiếu Mẫn, nàng đưa ra chân điểm xuống gối đầu trên đất, nhẹ nhàng phe phẩy bồ phiến trong tay, lười thanh nói:
"Thế nào? Đây là bị người nào chọc? Ngay cả chăn gối cũng ném ra"
"Nào có đây? Tính tình người ta theo mỗ mỗ, làm sao có thể sẽ tức giận đây!"
Hiếu Mẫn biến sắc mặt lộ ra nụ cười khéo léo, đi tới nhặt những chăn gối kia lên trên giường, lại dính đến trên người của Hiếu Kiều Kiều, nói:
"Mỗ mỗ, có phải những ngày gần đây Túy Hoa lâu chúng ta thiếu một trướng bộ tiên sinh hay không đây? Ta thấy phòng chứa củi ở hậu viện còn trống không, không bằng liền thu thập dọn dẹp, để lại cho tương lai trướng bộ tiên sinh như thế nào?"
Hiếu Mẫn khẽ cười, nàng vốn là muốn cho Phác Trí Nghiên ở tại gian phòng đối diện của mình, cũng tốt ngày đêm đối mặt. Hôm nay nàng chọc mình, mới sẽ không để cho nàng ở thoải mái như vậy, sẽ để cho nàng ở tại phòng chứa là được! Cũng đỡ trêu chọc giai nhân trong lầu đi!
"Trướng bộ tiên sinh? Tiểu tổ tông nhà ta lúc nào quan tâm tới chuyện trong Túy Hoa lâu vậy? Lại nói, trướng bộ trong Túy Hoa lâu một mực từ ta tự mình bảo quản, nơi nào cần gì trướng bộ tiên sinh?"
Hiếu Kiều Kiều cố làm dáng vẻ vô tình, chỉ chờ Hiếu Mẫn nói thật tình hình ra, sau đó tính toán tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro