1+2
Chương thứ nhất
Minh thị năm ba mươi, đêm.
Ánh sáng từ trăng tròn hoàn mỹ chiếu sáng cả vùng đất, rừng trúc ở ngoại ô một mảnh đen như mực, chỉ có nơi xa vẫn sáng một chút ánh sáng nhạt. Ánh sáng nhạt kia tất nhiên phát ra từ bên trong căn phòng trúc giản lược trong rừng, có công tử tuấn lãng khoác sam y màu lam bên ngoài ngồi trên ghế tre, trong tay cầm thơ sách, bên ánh nến lóe lên, chọn đèn đêm học.
"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vì sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương...."
Công tử kia lắc đầu say sưa học thơ từ trong sách, chẳng qua là sự say sưa này cũng không phải là từ ý niệm hiếu học thơ văn, mà chính là muốn đưa thân vào trong phong hoa tuyết nguyệt, thoải mái uống rượu ngon, có giai nhân làm bạn.
Gió nhẹ từ bên ngoài rừng trúc thổi vào, lá trúc trong rừng phát ra tiếng vang xào xạc nhỏ nhẹ. Lá trúc rơi xuống trên đất như bị cái gì đạp nhẹ qua, vùng đất trở nên càng thêm u ám. Bốn phía tựa như có tiếng động vật kêu, cũng có tiếng dế xì xào bàn tán. Sau một lát, gió nhẹ dần dần thay đổi cấp, quát vào bên trong phòng trúc, lại có cát mịn vương vào mắt công tử đang say sưa học thơ ca.
"Quan nhân..."
Đợi công tử xoa nhẹ cát mịn trong mắt, lại bị thanh âm kiều mỵ ngoài phòng trúc kêu đến mê mẩn tâm trí. Hắn theo thanh âm nhìn lên, nhìn nữ tử giờ phút này đứng ở ngoài phòng đến đờ đẫn không có tiền đồ, hai con mắt nhìn chằm chằm nàng, ngay cả miệng cũng không kìm hãm được há thật to.
Nữ tử mặc bạch y lụa mỏng, mái tóc dài tùy ý xõa trên hai vú nửa lộ. Tựa như còn ngại chưa đủ, ngay cả lụa mỏng trên vai cũng đi trễ xuốngtheo, không che giấu được đôi vai băng cơ.
"Quan nhân..."
Nữ tử kêu một tiếng nữa, chỉ thấy ánh mắt nàng như ánh sao như say lại không phải là say, khiến người nhìn tâm thần rạo rực.
"Vô cùng đẹp, thật sự là vô cùng đẹp"
Công tử trầm mê không khỏi ca thán, nhưng lại không hề suy tính nữ tử như thế đến tột cùng từ đâu tới. Hắn trực thán thế gian này như thế nào lại có nữ tử yêu mị như vậy, coi như tìm khắp nhân gian cũng không tìm được nữ tử có dung mạo xinh đẹp như thế. Thơ sách bị lãnh lạc vứt trên mặt đất, tuy là hắn bão học thơ sách cũng không tìm được một từ ngữ nào đủ để hình dung vẻ đẹp kinh diễm yêu dã của nàng.
"Quan nhân, ta lạnh quá! Quan nhân là tính toán một mực nhìn ta như vậy sao?"
Nữ tử khẽ cắn hàm răng, bộ dángủy khuất thật sự làm cho người sinh lòngthương tiếc. Nàng chậm rãi dời bước về phía trước, eo nhỏ nhắn lắc lư, mỗi một bước đi cũng làm cho người xem lan tràn dục niệm.
"Quan nhân không tính toán ôm ta, lấy nhiệt độthân thể sưởi ấm ta sao?"
Trước khi nữ tửđưa lời nói như gió mùa thu, đi tới bên ngườicông tử, thổi nhiệt khí vào lỗ tai hắn. Tựa như đang nhắc nhở, cảnh đẹplương thần như thế nếu không làm gì chẳng phải lãng phí?
"Ôm, làm sao không ôm. Ta như thế nào chịu để tiểu nương tử ngươi bị gió lạnh xâm nhập đây?"
Trên mặt công tử dạng khởi xuân ý, hận không thể lập tức hóa thân lang đói nhào vào tiểu nương tử mị hoặc đến không thể mị hoặc nữanày. Hắn giang hai cánh tay ôm lấy nữ tử, tất cả tà niệmkhởi trỗi dậy:
"Tiểu nương tử, bây giờ ấm áp chưa? Nếu còn không ấm áp, đệm giường bên trong của ta đây.... chắc chắn rất ấm"
"Haha, ta cũng không thèm cái đệm giường bẩn thỉu chí cực này của ngươi. Đừng nói là cái đệm giườngnày, dù là cái thân thể nàycủa ngươi..."
Hai tay nữ tử nâng lên mặt của công tử, dùng sức hút một miệng dương khí, từ miệng mũi công tử kia phát ra bạch khí nhàn nhạtbị nữ tử hút vào trong cơ thể. Đợi lúc nàng buông tay ra, nụ cười của công tử kia cứng ở trên mặt, chán nản ngã xuống đất hôn mê.
Nếu không phải là ta cần dương khí trên người ngươi, ta mới sẽ không để cho thân thểghê tởm của ngươi đụng ta chút nào. Nữ tử dùng mũi chân điểm một cái gò má củahắn, hừ lạnh mấy tiếng, sau đó lắc lư eo nhỏ nhắn đi ra phòng trúc, hóa thành một đạo bạch quang biến mất trong đêm tối.
****************************************
"Trí Nghiên tới a, ngồi một chút"
Trong một cửa hàng ngọc khí, chưởng quầy mặc mộc mạc nhiệt tình chào hỏi tiểu cathanh túmới vừa vào trong cửa hàng. Tiểu ca nhi mặc bạch sam điểm mực, đầu đội bố chế buộc tóc. Nếu là nhìn kỹ nàng, diện mạomôi hồng răng trắng sạch sẽ như vậy để cho người ta nghi ngờ đến tột cùng nàng là nam hay là nữ.
"Đại bá, đây là hàng ngài đặt, ngài kiểm lại một chút"
Phác Trí Nghiên cũng không vội ngồi xuống, hắn đem bọc quần áotrên lưng đặtở trên mặt quầy, bên trong đều là chút ngọc trâm cùng vòng ngọc được luyện chế tinh sảo. Nếu là đem bọn chúng bán đi ra ngoài, nói ít cũng phải trăm mười lượng bạc.
"Làm gì mà như muốn trả sạch nợ vậy, ngươi làm việc tất nhiên tarất yên tâm"
Chưởng quầy lấy ra hai tờ ngân phiếutừ trong ống tay áo giao cho Phác Trí Nghiên, lại kêu tiểu nhị bưng hai chén trà tới đây:
"Trí Nghiên a, đây là ngân phiếu một trăm năm mươi lượng. Ngươi đi đường khổ cực, không bằng ở chỗ ta đây mà dùng xong cơm trưa lại đi, như thế nào?"
"Đại bá, ngài khách khí, ta phải thừa dịp chạy về Tô Châu trước sáng mai, nếu là chậm hơn chốc lát, đại nương lại mắng ta"
Phác Trí Nghiên mặt lộ vẻ xin lỗi, đứng dậy hướng chưởng quầy bái một cái. Nàng thu ngân phiếu chỉnh tề vào bên trong ống tay áo, lần nữa đeo lên bọc quần áo có thảm mỏng, nói:
"Đại bá, nếu là không có chuyện gì khác, Trí Nghiên lên đường đi"
Phác Trí Nghiên một cái chân nhảy ra ngoài cửa, nhìn trời bên ngoài có chút âm trầm, thầm nghĩ: phải vội vàng lên đường, chỉ mong có thể tìm được chỗ tránh mưa lúc mưa to hạ xuống.
"Được được được, trên đường cẩn thận một chút"
Chưởng quầy hướng nàng gật đầu mỉm cười, đưa mắt nhìn thân ảnh của Phác Trí Nghiên dung nhập vào trong đám người náo nhiệt. Ai, chưởng quầy thở dài. Hài tử thật tốt nha, nếu không phải mẫu thân của nàng qua đời sau khi sinh nàng, phụ thân bởi vì tư thê mà chết, nàng cũng sẽ không bị nhận định là tai tinh hạ phàm. Rõ ràng chính là nữ tử được nuôi dưỡng trong khuê phòng, hết lần này tới lần khác bị người vô lương Phác gia buộc chạy thương khắp nơi. Thật là trời không thương người nha! Chưởng quầy than thở lần nữa, trở về trong quầy bắt đầu sửa sang lại đồ trang sức đeo tay bằng ngọc được đưa tới.
Đường trở về Tô Châu nhấp nhô khó đi, Phác Trí Nghiên đeo túi xách một đường đi nhanh, rõ ràng khát muốn chết cũng không dám dùng ngân phiếu bên trong ống tay áo mua nước mua lương. Nếu là dùng tiền này, cho dù là một đồng cũng phải bị đại nương dạy dỗ một phen. Đường tắt dòng suối nhỏ, Phác Trí Nghiên khom lưng lấy tay múc mấy ngụm nước giải cơn khát nước. Nàng thấy sắc trời càng ngày càng mờ, cũng không kịp nhớ cấm kỵ khi đi đường, chọn đi đường nhỏ gập ghềnh, cuối cùng trước khi bão táp, tới bên trong một ngôi miếu thổ địa cũ rách.
Trong miếu trừ cỏ khô đầy đất chính là hoành lương rơi xuống, tượng thổ địa giống như từ trên phụng án ngã xuống, như không muốn nhìn lại chuyện hồng trần. Bốn phía trong miếu kết đầy mạng nhện, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng con chuột kiếm thức ăn kêu trong ngói bể tan tành. Ngay sau đó mưa liền tới, giọt mưa đánh vào trên cây ngoài miếu phát ra tiếng vang đát đát, thỉnh thoảng có gió thổi qua, vẩy mưa phía bên ngoài vào trong miếu, nhỏ xuống ở bạch sam trên người Phác Trí Nghiên.
Thật là lạnh. Phác Trí Nghiên lấy thảm mỏng trong bao quần áo ra khoác trên người, hai tay của nàng xoa xoa qua lại, thông qua ma sát để cho tay của nàng không hề lạnh như băng nữa. Nhìn bên ngoài chưa từng có nửa điểm ngớt mưa, Phác Trí Nghiên ôm đầu gối, mắt chăm chú nhìn những lá cây mệnh khổ bị giọt mưa đánh rớt trên đất.
Mệnh khổ như vậy, giống như mệnh khổ của nàng.
Rõ ràng là Phác gia Nhị tiểu thư, hết lần này tới lần khác luân lạc tới mức bị đôi mẫu tử kia khi dễ. Vì sao mẫu thân không sinh ta là nam hài đây? Ít nhất ta còn có thể vào kinh ứng thi, hết lần này tới lần khác mẫu thân sinh ta là nữ nhi thân, coi như tinh thông thi sách kia lạinhư thế nào? Trong lòng Phác Trí Nghiên có oán, cho dù là oán nàng cũng không từng làm ra cử động có lỗi với lương tâm. Nàng còn nhớ rõ tiên sinh dạy khóa trước nói với nàng:
"Ngẩng đầu ba thước có thần minh, người đang làm Trời đang nhìn, tính ngươi bướng bỉnh thuần lương, chớ có để cho oán hận trong lòng làm rối loạn tâm trí"
Tính bướng bỉnh thuần lương, chỉ sợ chưa chắc là chuyện tốt. Phác Trí Nghiên nắm thật chặt thảm mỏng khoác lên người, chỉ cảm thấy lại có gió thổi tới, đợi nàng mở mắt, lại thấy một nữ tử từ trong mưa chậm rãi đi tới. Mưa sa như vậy, nữ tử kia vẫn có thể trấn định giữ vững bước chân mị nhân, nàng mặc lụa mỏng màu trắng, y phục trên người sớm bị nước mưa thấm ướt hoàn toàn, như ẩn như hiện lộ ra thân thể lả lướt như ngọc.
Thật đẹp, thế gian thật có nữ tử dung mạo xinh đẹp như này sao? Đều là nữ tử, ta cũng không biết cùng nàng kém bao nhiêu. Phác Trí Nghiên sinh lòng tự ti, đang muốn quay đầu dời đi tầm mắt lại phát hiện cặp mắt câu người kia của nàng tựa như đang mỉm cười nhìn mình.
"Quan nhân, ta đi trên đường bị mưa lâm ướt, hôm nay cũng chỉ có thể ở bên trong ngôi miếu đổ nát này tránh mưa nghỉ ngơi. Quan nhân, ta rất lạnh đây!"
Nữ tử kia mở miệng, lại cũng là thanh âm nhu mị chí cực. Thua thiệt Phác Trí Nghiên là nữ giả nam trang, nếu là đổi người khác, chỉ sợ sớm đã không chịu được cám dỗ yêu dã này.
"Nếu cô nương không chê liền phủ thêm thảm mỏng của ta đi, trên người ta cũng không mang hộp quẹt, cũng chỉ có thể ở chỗ này tránh gió tránh mưa một chút"
Phác Trí Nghiên đứng dậy, đem thảm mỏng trên người khoác lên trên người nàng nhìn thấy tựa như ướt đẫm, xoa xoa tay ngồi trên một chỗ cỏ khô khác.
Hẳn là nữ tử? Nữ tử kia ngoạn vị cười, mới vừa rồi Phác Trí Nghiên đến gần nàng, nàng rõ ràng ngửi thấy được hương vị thiếu nữ trên người đối phương, lại thêm ngọc cảnh cũng không nhô ra cục xương ở cổ họng, nhất định là nữ tử không thể nghi ngờ.
Đôi môi kia, không phấn son nhưng cũng hồng diễm như vậy đây. Ánh mắt nữ tử rơi vào trên môi đỏ mọng của Phác Trí Nghiên, tựa như đối với nó nổi lên hứng thú. Cũng được, không phải là nam tử chẳng phải tốt hơn? Coi như đổi khẩu vị, nữ tử thanh tú môi hồng răng trắng như vậy, thật sự là rất ít có đây. Ngay cả hương vị trên người kia, lại nam tử đều là dục ý đích bẩn thỉu nơi nào có thể so?
Chương thứ hai
Mưa rơi bên ngoài ngôi miếu đổ nát không ngừng, sắc trời càng ngày càng mờ cơ hồ để cho người trong ngôi miếu đổ nát không thấy rõ diện mạo của nhau. Một tiếng sấm vang lên tựa như chân trời nổ tung, nữ tử hẳn là tìm đúng chỗ ngồi của Phác Trí Nghiên, làm như kinh hoảng thất thố nhào vào trong ngực của nàng, thanh âm run rẩy nói:
"Quan nhân, mới vừa rồi tiếng sấm kia cũng dọa ta sợ. Trong miếu này cũng không có ánh lửa, bây giờ ta không dám ngồi một mình"
Mùi hương thơm quá. Phác Trí Nghiên không kịp đề phòng ngửi mùi thơm trên người nữ tử phát ra, thân thể lả lướt kia thỉnh thoảng ma sát y phục nàng, có chút xúc cảm ướt át. Thảm mỏng đâu? Phác Trí Nghiên rời khỏi nữ tử, đi tới địa phương lúc trước nàng ngồi, nhặt thảm mỏng trên đất lên, đi trở về lần nữa khoác lên trên người nữ tử.
"Cô nương coi chừng bị lạnh, chỉ sợ mưa này nhất thời hồi lâu cũng không dừng được"
"Quan nhân không tính toán ôm ta sao? Vừa là lo lắng ta bị lạnh, vì sao không lấy thân thể sưởi ấm cho ta đây? Chính là thảm mỏng, lại có thể nào sánh được với thân thể ấm áp của quan nhân đây?"
Trong lời nói của nữ tử mang theo thanh âm làm nũng say lòng người.
"Nếu cô nương sợ lạnh, ta cùng cô nương đổi chỗ ngồi, là có thể thay ngươi chặn lại hơn phân nửa hàn khí."
Phác Trí Nghiên không vì mị thanh kia mà sở động, quả nhiên đứng dậy ngồi ngăn cản trước mặt nữ tử, thay nàng cản hơn phân nửa âm phong ướt lạnh tràn vào ngôi miếu đổ nát.
"Quan nhân..."
Nữ tử kia một kế bất thành lại bày ra một kế, cũng là hai tay nâng lên mặt của Phác Trí Nghiên để cho nàng chuyển sang mình bên này. Mị khí trong miệng hướng miệng Phác Trí Nghiên thổi ra, nữ tử câu khóe miệng, thầm nghĩ hút hồ mị khí của ta đây, cũng không tin ngươi không tham niệm sắc đẹp trước mắt, quản ngươi là nam hay nữ... suy nghĩ trong lòng chưa đầy đủ, nhưng thấy hồ mị khí kia chạm đến miệng mũi Phác Trí Nghiên lại chợt tản ra, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Có ý tứ, mị khí có thể tự mình tiêu tán? Nữ tử buông hai tay ra rồi lại chủ động rót vào trong ngực Phác Trí Nghiên, nói:
"Ta rất nhức đầu, xin quan nhân đừng đẩy ta ra, để cho ta dựa vào chốc lát, được không ?"
"Cô nương nhức đầu?"
Phác Trí Nghiên sinh lòng nghi ngờ lại không tiện nói rõ, nàng không đành lòng nữ tử khó chịu như vậy, đưa tay ra nhẹ nhàng nhu án huyệt Thái dương nữ tử:
"Cô nương yên tâm ngủ đi, ta tự sẽ không quấy rầy."
"Quan nhân thể thiếp như vậy, hiện tại để cho ta rất cảm động đây. Ta tên kêu Hiếu Mẫn, nhưng không biết quan nhân danh tính là gì?"
"Ta tên là Phác Trí Nghiên, nếu cô nương không ngại có thể gọi thẳng họ tên ta"
Gọi quan nhân, quan nhân bây giờ để cho người ta nghe không được tự nhiên, ta cũng không phải là nam tử, gọi gì quan nhân đây. Đầu gối Phác Trí Nghiên hơi sinh lạnh lẽo, nàng nắm thảm mỏng trên đất đắp lên trên hai đầu gối, rồi sau đó tiếp tục thay nữ tử gọi Hiếu Mẫn kia vuốt huyệt Thái dương, nguyện đầu của nàng có thể giảm bớt đau.
"Nếu như thế, ta liền xưng quan nhân làm Trí Nghiên đi."
Hiếu Mẫn cũng không ghét bị Phác Trí Nghiên đối đãi thế này, được ôn nhu như nước ôm trong ngực này không thể so sánh với hơi thở bẩn thỉu của những nam tử kia, nàng rất hưởng thụ khép hờ hai tròng mắt, dùng sức hô hấp hương thơm từ trên người Phác Trí Nghiên tản mát ra. Nếu tạm thời không hút được dương khí của ngươi, vậy thì hút chút mùi thơm cơ thể đi!
Mưa bên ngoài ngôi miếu đổ nát càng rơi xuống càng lớn, không có nửa khắc ngừng nghỉ. Phác Trí Nghiên không nhìn thấy giọt mưa bên ngoài bộ dáng ra sao, chỉ lóng tai lắng nghe thanh âm của nước mưa nhỏ xuống lá cây. Thanh âm kia giống như khúc thôi miên nào đó, khiến cho ngón tay của Phác Trí Nghiên vuốt huyệt Thái dương Hiếu Mẫn giảm bớt tốc độ, đợi nó hoàn toàn dừng lại đặt ở trên mặt của Hiếu Mẫn, Phác Trí Nghiên đã cúi đầu, tiếng hít thở đều đều nhàn nhạt ngủ thiếp đi.
Nhận ra được Phác Trí Nghiên đã ngủ thiếp đi, Hiếu Mẫn lại cũng ngáp theo một cái. Cách đó không xa có con chuột thận trọng bò tới, con chuột kia kinh ngạc nhìn Hiếu Mẫn nằm ở trong ngực Phác Trí Nghiên, phát ra tiếng kêu chi chi. Phiền chết, Hiếu Mẫn đưa tay hướng về phía không khí nhẹ nhàng bắn ra, con chuột lập tức biến mất ở bên trong ngôi miếu đổ nát, một mảnh an tĩnh.
Mưa phía ngoài tựa như đang dần dần nhỏ đi, Hiếu Mẫn qua không khí phác họa dung nhan thanh tú của Phác Trí Nghiên, lại có chút thói quen ý tưởng không phù hợp với nàng lúc bình thường. Dù sao gần đây vô sự, không bằng tìm chút thú vị mà giết thời gian. Mà Phác Trí Nghiên trước mặt, chính là chuyện lý thú để giết thời gian.
"Phác Trí Nghiên, chúng ta sẽ còn gặp lại sau đây."
Hiếu Mẫn nửa hí cặp mắt, hóa thành một đạo bạch quang từ trong ngực Phác Trí Nghiên biến mất, đợi nàng đứng ở cửa ngôi miếu đổ nát, nữ tử kiều mị mười phần kia cũng đã hóa thành một con bạch hồ toàn thân lả lướt, không tiếng động ẩn vào phía sau bức tượng thổ địa.
********************************************
Cơn mưa đi qua, mây đen chất chứa ở chân trời dần dần tản ra khiến cho thiên địa một mảnh minh lãng. Tất cả con chim sau một đêm tránh né bay trở về trên nhánh cây tận tình ca xướng. Tiếng kêu to phiền người kia đánh thức Phác Trí Nghiên, nàng mở mắt vẫn nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện nữ tử vào miếu trú mưa đêm qua đã không có ở đây, mà thảm mỏng vốn là khoác lên trên người nữ tử lại đắp trở về trên người của nàng. Nguy rồi! Đã là sáng sớm! Phác Trí Nghiên kêu lên một tiếng, thu thảm mỏng vào trong bao quần áo, bước nhanh đi ra ngôi miếu đổ nát, cũng không kịp nghĩ con đường bùn lầy khó đi, chỉ muốn nhanh lên một chút chạy về Phác trạch tránh khỏi bị đại nương chửi mắng.
Rời đi ngôi miếu đổ nát vốn là thuộc về cảnh nội Tô Châu, hơn nữa Phác Trí Nghiên đi khá nhanh, chưa đủ một khắc đồng hồ liền tới được cửa Phác trạch. Giờ phút này coi như vừa sáng sớm, trên đường cái chỉ có lẻ tẻ tiểu phiến đẩy xe hàng bày sạp, hoặc có lão nhân thừa dịp trên đường không người đi ra tản bộ. Phác Trí Nghiên đứng ở bên ngoài cửa Phác trạch gõ cửa một cái, lập tức có hạ nhân đầu đội nón nhỏ màu đen tới mở cửa, cũng dẫn nàng đến tiền thính, đó là lãnh địa của đại nương Phác thị của Phác Trí Nghiên.
"Không phải nói sáng sớm trở về sao? Sao lại chậm một khắc!"
Phụ nhân trung niên vóc người đẫy đà ngồi trên ghế, ngay cả mắt cũng không nguyện đi nhìn Phác Trí Nghiên. Trên người của nàng mặc tơ lụa thượng đẳng nhất, trên cổ, trên cổ tay tất cả mang vàng bạc ngọc sức, làm như sợ người khác không biết nàng là giàu có như thế nào.
"Hồi đáp đại nương, Trí Nghiên trên đường trở về vừa đúng gặp mưa sa, lúc này mới bởi vì trốn vào ngôi miếu đổ nát vùng giao ngoại trú mưa mà chậm canh giờ."
Phác Trí Nghiên lấy từ trong tay áo ngân phiếu một trăm năm mươi lượng bạc hoàn hảo không hao tổn, đang muốn đưa cho Phác thị, lập tức có một cái tay trước nàng một bước đoạt ngân phiếu kia. Phác Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, là con trai Phác thị Phác Trí Viễn, cũng là đại ca cùng cha khác mẹ của mình.
"Đại ca."
Phác Trí Nghiên đứng ở trước mặt của Phác thị, ngôn ngữ lễ phép khách sáo.
"Chỉ có chút bạc như vậy, lần tới ngươi mang nhiều chút ngọc khí cầm đi chạy thương."
Phác Trí Viễn miễn cưỡng ngồi bên người Phác thị, nhổng lên hai chân thưởng thức hạ nhân mới vừa bưng lên trà Long Tỉnh thượng hạng.
"Lần sau đừng nói gặp phải mưa sa cái gì, coi như gặp đại hồng thủy ngươi cũng phải đúng lúc đem ngân phiếu của ta đây an toàn trở về. Ngươi cũng đừng quên, nếu không phải là hai mẹ con chúng ta còn lưu ngươi ở đây cho ngươi ăn ở, ngươi sớm đã bị bán trong thanh lâu đi, đâu còn để cho ngươi có cơ hội đi học viết chữ, thay Phác gia chạy thương một chút coi là tiện nghi ngươi."
"Trí Nghiên biết, lần sau Trí Nghiên dĩ nhiên sẽ không trễ chút nào."
Quả đấm của Phác Trí Nghiên cầm thật chặt, cung ăn cung ở? Ta vốn là Phác gia Nhị tiểu thư, nếu không phải mẫu thân mất sớm, phụ thân cũng rời đi theo, lại như thế nào đến phiên mẹ con các ngươi ở chỗ này diễu võ dương oai? Thôi, người đang làm Trời đang nhìn, hết thảy đều do Trời sắp đặt.
"Hừ, cho ngươi cũng không dám có lần sau. Được rồi, ngươi trở về phòng đi. Lúc này Trương lão gia muốn tới bái phỏng, ngươi tốt nhất ở trong phòng chớ đi ra, tránh cho mất mặt xấu hổ."
Phác thị liếc nàng một cái, không nhịn được khoát tay để cho nàng lui ra.
"Trí Nghiên hiểu, Trí Nghiên đi xuống."
Phác Trí Nghiên mím môi từ tiền thính lui ra, bỏ qua vườn hoa Phác trạch, đi qua trường lang đi vào hậu viện là căn phòng thuộc về nàng. Đó là một gian phòng mộc mạc chí cực, trừ chiếc giường cứng rắn cùng cái bàn tròn bày mấy cái ly và ghế ngồi tròn cũng chỉ còn lại có kệ sách bày đầy bộ sách cùng với cổ cầm ở cạnh kệ sách. Đây vốn là căn phòng của nha hoàn Phác trạch, sau khi cha mẹ của Phác Trí Nghiên qua đời thành gian phòng của nàng. Bởi vì Phác thị nói qua, nàng là tai tinh chuyển thế, nếu là ở chủ trạch chỉ sợ sẽ để cho trăm năm cơ nghiệp của Phác gia bị hủy trong chốc lát.
Đã trở lại địa bàn thuộc về mình, Phác Trí Nghiên tự nhiên phải thay đổi nam trang trên thân mặc trở về y phục tơ trắng thường ngày. Nàng ngồi ở trước gương đồng chải tóc của mình, để cho chúng tùy ý xõa trước ngực mình. Tựa hồ, bất kể ăn mặc như thế nào đều không sánh bằng nữ tử nghiêng nước nghiêng thành đêm qua đã gặp đây! Phác Trí Nghiên hướng về phía gương đồng phát ra nhỏ nhẹ thở dài, xinh đẹp như vậy, sợ rằng tinh thần cả ngày đều phải tốn mấy phần đây.
Gần tới buổi trưa, đại môn Phác trạch lần nữa bị người gõ vang. Đợi hạ nhân mở cửa nghênh đón người tới, lại bị dung nhan tuyệt mỹ của nàng mị hoặc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp:
"Cái này, cái này, vị cô, cô nương này.... xin hỏi, xin hỏi ngài, ngài tìm ai?"
"Dĩ nhiên là tìm tiểu thư Phác Trí Nghiên của các ngươi, đêm qua trong ngôi miếu đổ nát nhờ có nàng thay ta cản hơn phân nửa gió lạnh, mới để cho ta tránh khỏi gió rét tai ương, lần này là cố ý tới đây tạ nàng."
Thanh âm nữ tử kia yêu mị, cũng là Hiếu Mẫn không thể nghi ngờ.
"Tiểu, tiểu thư ở trong phòng, xin mời cô nương ở chỗ này, ở chỗ này chờ chốc lát, ta, ta, ta đây đi ngay nói cho tiểu thư một tiếng."
"Ai, vị tiểu ca này, không bằng ngươi dẫn ta vào trạch tìm nàng như thế nào?"
Hiếu Mẫn hướng hắn ném mị mắt, trực tiếp khiến hắn mê phải thất huân bát tố, liên tiếp gật đầu mấy cái, ngay cả đại môn cũng quên đóng dẫn đường đưa nàng đi gặp Phác Trí Nghiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro