Đã quá tuyệt vọng để mà khóc
Tôi chưa từng được nuôi lớn bởi đức tin
Thế nhưng tôi ước mình được như thế
Bởi tôi chả hề có môtj thứ gì để tin vào cả
Và điều đó đang giết chết dẩn cảm xúc tích cực của tôi
À... Tôi cắt tóc đi này
Đóng rèm cửa lại
Lặp với câu nói Halelujah cỡ vài hai chục lần
Vào hôm qua ấy
Tôi cố thử cầu nguyện
Nhưng lại chả biết phải nói điều gì...
Tôi đã quá tuyệt vọng để khóc... đã quá xa vời để mà đứng lên lần nữa...
Thậm chí cũng chả thèm thử ...
Bởi tôi sợ nó sẽ còn tệ hại hơn..
Chả buồn nể nói...
Chỉ nằm dài trên giường...
Cũng chẳng thèm thử ra ngoài gặp mặt bạn bè...
Nói dối với bác sĩ của mình...
Cô ta cũng thừa biết điều đó...
Đưa tôi chút thuốc..
Nhưng tôi cũng quá sợ hãi để nuốt chúng...
Cố gắng và cố gắng...
Và tôi cũng thật sự tuyệt vọng để mà khóc....
Chẳng thể nói với mẹ..
Bà ấy sẽ lo lắng mất...
Tôi không tự tử...
Nhưng đôi khi giới hạn đó cũng có chút lu mờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro