Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chương 8

Thề luôn là chỉ ngồi chỉnh chỉnh lại ngôi xưng với sửa lại một số câu cho văn phong nghe xuôi xuôi 1 tý mà mệt vãi chưởng luôn, phục mấy bạn dịch dã man, hy vọng cực kỳ có bạn nào trán truyện này

Kỹ sư của tôi ~BohnDuen~ - ~Chương 8~

Pv. Bohn

Những tên ngốc đó đã đưa tôi đến phòng tắm nam. Tôi đút tay vào túi và đợi họ nói cho tôi biết họ muốn gì, nhưng chính tôi cũng hiểu điều đó khi 3 beta khác bước ra khỏi căn phòng đóng kín và đứng sau lưng tôi. Chà, tôi đã thực sự mong đợi một trận chiến buổi sáng.

"Bạn rất nhiều. Bạn có sợ rằng không ai có thể giúp kéo bạn đi không?

"C-câm cái mồm to của mày lại. C-c-người sẽ bị kéo đi c-s-chính là mày"

Nghèo si mê. Tha thứ ngay từ đầu. Một nhóm gồm sáu tên beta chống lại một alpha không thể làm gì được. Khi tôi nhìn họ một cách hoài nghi, tôi nghe thấy giọng nói của hai cô gái nói chuyện với nhau từ xa.

"Hôm nay tôi nhìn thấy một sinh viên y khoa với bông hồng trên tay mà lẽ ra anh ấy phải tặng cho một người nào đó trong khoa của chúng tôi. Nó rất đẹp"

"Ở khu Gear phải không?"

"Chuẩn rồi"

"Mình cũng thấy, rất đẹp."

Là cậu ấy. Vì vậy, cuối cùng cậu ấy đã đến. Tôi định bỏ đi và bắt kịp cậu ta, nhưng lũ khốn đó ngăn tôi lại.

"Chào! mày nghĩ mày đang đi đâu?"

"Tôi đang bận, tôi sẽ quay lại sau để kết thúc vấn đề"

"Gì? Mày không tôn trọng sếp của tao, c-c-anh muốn tôi làm gì với nó?"

Sếp nó nghĩ về điều đó, tháo kính râm ra và nói bằng một giọng lanh lảnh;

"Bắt hắn"

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao bọn côn đồ của hắn nói thay hắn, hắn có một giọng nói vô lý. Tôi cười toe toét thích thú khi bẻ ngón tay. Hãy để cuộc chiến bắt đầu.

Xử lý xong lũ ngốc đó, tôi bắt đầu chạy thật nhanh đến khu Gear. Đến nơi, tôi nhìn xung quanh nhưng tôi không thấy ai cả.

"Này Bohn"

Lần này là cậu ấy. Tôi mỉm cười nhưng khi tôi quay lại, tôi giả vờ tức giận. Tôi khoanh tay và cậu ta trừng mắt nhìn tôi.

"Anh định mắng tôi vì đến muộn phải không?"

Tôi gật đầu.

"Anh có biết những gì tôi đã phải trải qua ngày hôm nay không? Tôi phải tìm những bông hoa được bán bởi những đứa trẻ trên đường phố. Tôi lái xe từ bangkok ra ngoại ô và khi tìm được hoa tôi phải tìm đường đến đây và hơn hết là anh bắt tôi bỏ một buổi học khó đến nỗi tôi còn không hiểu để tặng anh bông hoa này. Nếu tôi bị điểm thấp trong học kỳ này, tôi sẽ đổ lỗi cho anh. Đây," Cậu nói một cách giận dữ và sau đó đưa cho tôi bông hồng.

Tôi đi từ tức giận đến xin lỗi và sau đó mỉm cười.

"Lấy"

Tôi cầm bông hồng nhìn nó cười rồi ngước nhìn cậu. Cậu ấy nhìn tôi bối rối và nụ cười của tôi trở nên rõ ràng hơn.

"Tại sao anh lại cười, "chàng thằn lằn'? Anh có nghe tôi không?"

Tôi đánh mất chính mình nhìn chằm chằm vào cậu ta. Cậu ấy rất dễ thương. Tôi đến gần cậu ta và tôi gỡ một chiếc lá trên tóc cậu ta.

"Em có biết em rất đáng yêu sao?"

Cậu đỏ mặt và nở một nụ cười bẽn lẽn. Nhưng nó tắt ngay khi cậu lắc đầu.

"Anh đang nói cái quái gì vậy, "chàng thằn lằn'? Tại sao anh lại khen tôi?

Nghe theo lời cậu ấy, ngay cả nụ cười của tôi cũng nhạt đi. Tại sao tôi lại dành cho cậu ấy lời khen đó? Tôi không biết.

"Tôi không khen em, tôi khen bông hoa." Tôi bịa ra một cái cớ.

"Được chứ. Dù sao tôi cũng đã giữ lời hứa, giờ tôi đi đây"

Ngay khi cậu ấy quay lại, tôi dán mắt vào cánh tay cậu ấy, nơi có một mảng màu đỏ nổi bật trên chiếc áo sơ mi trắng. Tôi nắm lấy cánh tay nói để ngăn cậu ta lại và cậu ta rên rỉ đau đớn.

"Chờ đã! Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?" Tôi lo lắng hỏi.

Tôi vén tay áo cậu ta lên và phát hiện ra một vết thương chảy máu ở khuỷu tay.

"Không có gì," cậu nói, nhanh chóng di chuyển cánh tay của mình.

"Tôi ổn"

Tôi cảm thấy tồi tệ vì cử chỉ đó nhưng tôi không thể hiện điều đó và thay đổi chủ đề.

"Em đi đâu?"

"Tôi sẽ nghỉ ngơi trong thư viện trước khi học buổi chiều. Dậy mua hoa sớm thế giờ buồn ngủ lắm rồi"

"Nhưng mà thư viện xa, sao không vào phòng học của tôi ngủ?"

"Anh điên à? Tôi sẽ bị giáo sư gọi mất»

"Sẽ không xảy ra. Tất cả bạn bè của tôi luôn đưa bạn gái của họ cùng đi học»

"Nhưng tôi không phải bạn trai anh. Tôi phải đi" và cậu ấy rời đi.

tôi Mỉm cười lắc đầu. Anh chàng này đang khiến tôi phát điên, theo mọi cách.

Biết thư viện đóng cửa tôi quyết định đi theo cậu. Tôi thấy cậu ấy đọc biển báo và sau đó đi về hướng của tôi với cái đầu cúi xuống. Khi cậu ta nâng nó lên, cậu ta sợ hãi nhảy dựng lên.

"Vì sao anh theo dõi tôi?"

"Tôi đảm bảo là cậu không bị lạc. Bây giờ cậu sẽ làm gì? Phải mất một thời gian dài để đi bộ trở lại trường y để ngủ. Đến và ngủ trong lớp học của tôi dễ dàng hơn»

"Anh mơ đi. Tôi chắc chắn sẽ không ngủ trong khoa kỹ thuật"

Những lời cuối cùng nổi tiếng.

"Thấy chưa? Tôi đã nói với em rằng sẽ không có ai gọi lại cho em. Em có thể ngủ yên. Tự nhiên như ở nhà"

Tôi thấy cậu ấy dụi mắt và tựa đầu vào cánh tay đang đặt trên quầy cạnh tôi.

"Bohn, mày thường chỉ đưa các cô gái đến ngủ ở đây. Ai đây?" Boss hỏi tôi.

"Bạn trai của tao. Tao có bạn trai học y, tao giỏi không?"

Tôi thấy Duen nghiêng đầu nhưng trước khi cậu ấy có thể nói bất cứ điều gì, tôi đã hạ tay cậu ấy xuống.

"Aww, mày cũng pha trò đấy! Và mỗi khi mày ấn đầu cậu ấy xuống," Tee nói, bắt chước cử chỉ bằng tay.

Tôi lắc đầu.

"Đó là một câu chuyện dài. Tóm lại là em ấy buồn ngủ nên tôi đưa em vào đây nghỉ ngơi trước khi đến lớp"

Họ gật đầu rồi quay đi.

Tôi quay sang Duen và thấy rằng cậu ấy đã nhấc thân mình lên để khoác áo choàng lên vai.

"Áo khoác nhẹ quá, không giữ ấm được đâu," tôi nói, cởi chiếc áo khoác ngắn tay của bộ đồng phục rồi khoác lên vai cậu ấy.

"Nơi đây. Thực hiện việc này. Đồng phục của tôi có thể bẩn, nhưng nó vẫn có thể giữ ấm cho em."

"Awwwwwwwww!!!" bạn bè tôi kêu lên ầm ĩ.

"Mày làm cho nó nghe thật lịch sự," Tee nói.

«Vâng, giống như những người đàn ông trong truyện», Boss nói.

Duen lườm tôi.

"Bohn, anh đang nói cái gì vậy? Đồ ngốc» cậu ta nói bị xúc phạm.

Những người bạn của tôi cười nhưng dừng lại ngay lập tức sau khi một tiếng thịch làm chúng tôi nhảy dựng lên.

"Sinh viên! Cậu đã lấy đồng phục của Bohn. Hãy trả lại bằng trái tim của bạn"

«Awwwwww!!!» mọi người kêu lên, thậm chí vỗ tay.

"Bohn, anh đang cố làm tôi khó xử đấy," anh lại nói một cách xúc phạm rồi quay người lại và ngủ tiếp.

Tôi mơ hồ và nở nụ cười mãn nguyện.

---//////---//////---

-----

góc tác giả

Lúc đó tôi yêu giáo sư này rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #engineer#my