🍁Chương 13 : Sức mạnh của chiếc nhẫn🍁
🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Thanai chạy thể dục từ chiều cho đến khi mặt trời lặn. Lúc trở về nhà, anh ấy quay lại thì thấy một tia sáng màu xanh lóe lên từ phòng ngủ của Runway, chàng thanh niên thắc mắc nên tự đặt ra cho mình một câu hỏi.
"Ánh sáng gì thế nhỉ?"
Anh ấy là người không thể cất giữ những băn khoăn trong lòng nên nhất định phải tìm ra câu trả lời. Thanai nhìn thấy cánh cổng của nhà Runway mở toang nên bước vào, anh thầm lo sợ có chuyện chẳng lành xảy ra vì cổng nhà cũng không khóa. Anh ấy nhanh chóng đi thẳng vào phòng Runway, trong lòng muốn biết ánh sáng màu xanh lúc nãy là gì.
Thanai gõ cửa đến hai ba lần, người trong phòng lên tiếng trả lời.
"Cửa không khóa ạ!"
Anh ấy mở cửa đi vào, Runway vừa tắm xong đang mặc bộ đồ ngủ đứng trước gương để lau khô tóc, cậu cứ nghĩ rằng người đi vào là mẹ của mình.
"Có chuyện gì không vậy mẹ?"
Khi người kia không trả lời, Runway quay lại và phát hiện ra đó là anh Thanai trong chiếc áo cộc tay khoe cơ bắp vạm vỡ, cậu hết sức kinh ngạc.
"Anh Thanai! Anh đến đây làm gì vậy?"
Thanai sợ mẹ Runway nghe thấy nên vội vàng đưa tay ra hiệu và tiến lại gần cậu hơn.
"Anh định làm cái gì vậy chứ?" Cậu hét lên ầm ĩ.
Thanai đến bên cạnh Runway, đưa tay bịt miệng vì không muốn đối phương la lối om sòm. Đột nhiên có ánh sáng màu xanh kỳ lạ phát ra từ chiếc nhẫn đặt phía đầu giường, cơ thể của Thanai bị hất tung lên đập mạnh vào tường.
"Ôi!" Thanai kêu lên đau đơn vì cú va chạm đó, anh ây khó nhọc nhấc người lên trong khi Runway vẫn còn bàng hoàng trước sự việc kỳ lạ vừa mới xảy ra.
"Đến giúp anh với!"
Runway chợt bừng tỉnh và vội vã chạy đến giúp Thanai nắm chặt đỡ lấy cánh tay và rồi dìu anh ấy đến ngồi xuống giường.
"Anh có sao không ạ?" Cậu hỏi với giọng lo lắng trong khi Thanai vẫn làm mặt nhăn nhó.
"Đau chứ sao! Thế mà cũng hỏi được!" Thanai trả lời, tay vẫn ôm bụng với vẻ đau đớn, "Ánh sáng vừa rồi đến từ đâu thế nhỉ?"
Anh ấy chậm rãi nhìn về hướng phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ không chút sợ hãi rồi nhìn vào khuôn mặt đờ đẫn của người kia.
Runway cũng quay lại nhìn, ánh sáng đó phát ra từ chiếc bàn ở đầu giường, nơi có chiếc nhẫn kim loại mà cậu được nhận từ người đàn ông mặc áo choàng bí ẩn.
"Hay là... Từ chiếc nhẫn đó!"
Chủ nhân của căn phòng nhanh chóng đi đến lấy chiếc nhẫn lên xem xét một chút rồi đi đến ngồi bên cạnh Thanai, cậu vẫn nhìn chiếc nhẫn với vẻ nghi ngờ và sợ hãi.
"Ánh sáng mà anh nhìn thấy có lẽ đến từ chiếc nhẫn này!"
"Nhẫn sao?"
"Đúng vậy!... Anh cầm thử xem!"
Thanai ngập ngừng trước khi từ từ đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào chiếc nhẫn một cách nhẹ nhàng, có một luồng điện lạ nhanh chóng chạy vào cơ thể anh ấy, Runway nhìn thấy biểu hiện của anh Thanai như vậy nên cậu trợn tròn mắt và vội vàng rút chiếc nhẫn ra nhưng không kịp, Thanai ngất xỉu nằm xuống giường và thiếp đi.
"Anh Thanai! Anh Thanai!"
Runway vội lay người anh ấy, những không thấy dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
"Anh Thanai! Tỉnh lại đi anh!"
Runway nhìn Thanai với vẻ lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm sao cả.
Bác sĩ Good xách rất nhiều đồ đạc trên tay, sau khi mở cửa phòng thì anh ấy nhanh chóng đặt mọi thứ lên ghế Sofa trước khi thở dài vì mệt mỏi cả ngày hôm nay. Anh ấy bước thẳng về phía sau Counter Bar lấy nước mát Marin để uống và tốt bụng rót cho El một ly nữa.
"Uống nước mát trước đã nhé...!"
Good quay lại để đưa ly nước cho El nhưng không thấy cô ấy ngồi trên ghế Sofa như anh ấy đã nghĩ. Khi nhìn về phía cửa phòng thì rất kinh ngạc, anh ấy nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ngồi gục xuống sàn, tấm lưng dựa vào cánh cửa đang mở rộng, El nhắm mắt ngồi yên cho đến khi bác sĩ trẻ phải đặt cốc nước xuống và nhanh chóng đi đến bên cạnh.
"Cậu có sao không?"
El chậm rãi lắc đầu, cố mở mắt ra để nhìn Good, trông El có vẻ mệt mỏi.
"Chóng mặt quá!"
"Rồi! Từ từ đứng dậy nhé! Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã!" Good đỡ lấy thân hình cao lớn rồi dùng chân đóng cửa lại. Anh ấy đưa El đến ngồi nghỉ trên ghế Sofa, El trông có vẻ vẫn còn mệt mỏi nên ngã người xuống và nhắm mắt lại, bác sĩ trẻ nhìn tình trạng của El với vẻ nghi ngờ.
"Có ổn không vậy?"
"Tôi ổn hơn rồi!" El trả lời với giọng điệu mệt mỏi trước khi mở mắt ra nhìn Good và mỉm cười với anh ấy.
"Chắn chắn nhé!"
"Uhm!" El gật đầu và cười tươi hơn.
Bác sĩ trẻ thấy vậy cũng yên tâm, anh ấy bước đến ngồi bên cạnh El và nhìn anh ta với nét mặt đầy nghi hoặc trước khi lên tiếng hỏi.
"Có phải do cậu biến hóa nhiều lần nên thành ra như thế này không?"
"Không phải đâu! Là vì chuyện khác!"
"Chuyện gì vậy?" Anh ấy hỏi tiếp.
"Chắc do đi bộ nhiều nên mệt thôi ạ! Không có gì đâu. Nghỉ một chút là khỏi mà!"
"Được rồi! Vậy cậu nằm nghỉ chút đi nhé!"
Good đứng dậy khỏi ghế sofa và đi vào phòng ngủ mà không hề biết rằng người vừa nói rất mệt mỏi đang quan sát anh ấy một cách cẩn thận.
Thanai đã bất tỉnh khá lâu, Runway rất lo lắng nhưng cứ đi đi lại lại trong phòng, không dám nói với ai đã có chuyện gì xảy ra với Thanai. Đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào dáng người cao lớn đang nằm bất động trên giường với vẻ lo lắng. Runway không thể đợi Thanai tự tỉnh dậy, vì vậy cậu đã tìm cách để giúp đỡ, cậu dùng ngón tay ấn vào dưới cằm người kia, suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng nghĩ ra cách, cậu thanh niên vội vàng lấy khăn ẩm lau nhẹ lên mặt đối phương, bắt đầu từ gò má bên trái rồi sang bên phải, sau đó cẩn thận đắp khăn lên trán Thanai. Người trên giường bắt đầu cử động, Runway nở nụ cười vui sướng, vội vàng lắc nhẹ vào người Thanai.
"Anh Thanai! Anh ơi!"
Mí mắt cử động từ từ trước khi Thanai mở mắt ra nhìn xung quanh phòng, đôi mắt vẫn còn lờ đờ, Runway vội vàng mỉm cười.
"Anh vẫn chưa chết đúng không?"
"Nếu chết rồi sao nhìn thấy Way ngồi ở đây được!" Câu nói của đàn em khiến Thanai bật cười, trước khi giơ tay ôm bụng vì chưa hết đau đớn sau cú va chạm đó.
"Anh chưa chết thật mà! Làm em hoảng sợ lắm đó!" Runway thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cậu vô cùng hạnh phúc.
"Lúc đầu cứ nghĩ đã chết rồi chứ!" Thanai mỉm cười.
"Oh! Tại sao vậy ạ?" Runway nghiêm túc hỏi với nét mặt ngây thơ làm cho Thanai cười ngặt nghẽo.
"Anh cứ tưởng mình đang ở trên thiên đường và có một thiên thần nhỏ dễ thương đến để lau người cho anh chứ!"
Runway lắng nghe và ném cái khăn trong tay vào người đang trêu chọc mình, cậu bĩu môi tỏ vẻ như không muốn nghe.
"Anh về nhà được rồi đó!"
Bóng dáng cao lớn từ từ ngồi dậy ôm bụng tỏ vẻ đau đớn nhưng không có hiệu quả vì người kia đã biết trước và bĩu môi nhiều hơn.
"Đừng làm ra vẻ tội nghiệp, em biết hết nhé!"
"Nhẫn tâm thật!"
Nét mặt Thanai chùng xuống trước khi bỏ tay ra khỏi bụng và ngồi thẳng thóm như bình thường, vẻ mặt đùa cợt lúc nãy chuyển sang nghiêm túc.
"Này Way! Chiếc nhẫn đó là nhẫn gì vậy?"
Cả hai người quay lại nhìn chiếc nhẫn đang nằm yên trên bàn, khi nó không phát ra ánh sáng, trông cũng giống như một chiếc nhẫn bình thường không có hại gì. Như thể chuyện vừa mới xảy ra với Thanai chỉ là một giấc mơ, bây giờ cơn đau do chiếc nhẫn gây ra cũng đã biến mất, nếu như kể chuyện này cho ai đó nghe thì họ sẽ nghĩ mình đang dựng chuyện để lừa trẻ con.
"Em cũng không rõ nữa! Có người cho em!"
"Ai vậy?"
Runway nhìn Thanai im lặng và không trả lời bất cứ điều gì.
Một dáng người cao lớn mặc bộ đồ ngủ đi đến xem xét tình hình của người bệnh. Thấy El nằm ngủ trên ghế Sofa, đột nhiên Good nảy ra một suy nghĩ nên bước tới lấy bình xịt tưới cây loại nhỏ trên ban công vào, đôi mắt sắc lạnh của anh ấy nhìn người thanh niên một lúc trước khi quyết định phun nước vào người anh ta.
Giống như anh ấy nghĩ, khi cơ thể của El bị dính nước liền biến thành cô gái tên Coffee nằm yên ở vị trí cũ. Bác sĩ Good đã rất ngạc nhiên, biết bao nhiêu lần rồi mà anh ấy vẫn chưa quen với điều kỳ diệu này.
"Mình nhất định phải tìm ra câu trả lời!"
Chàng trai đặt bình xịt nước xuống và ngồi xuống lên chiếc ghế Sofa nhỏ bên cạnh. Đôi mắt sắc lạnh dán chặt vào khuôn mặt dễ thương của Coffee, đôi môi dày từ từ nhếch lên, anh ấy mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến sự đáng yêu của Coffee, người bạn gái cũ của anh, sau đó đôi môi dần thả lỏng ra về lại vị trí đường thẳng ban đầu khi những ký ức tồi tệ nhất của cuộc đời lại hiện ra trong đầu anh ấy.
Anh ấy vẫn nhớ rõ ngày hôm đó ...
Sau khi chia tay bạn gái, anh ấy quay lại phòng và chờ đợi cuộc gọi Coffee, thường thì anh ấy đợi cô ấy gọi vì không muốn làm phiền khi cô ấy đang lái xe. Mỗi khi về đến nhà, Coffee đều gọi điện báo ngay cho anh ấy, nhưng hôm ấy lại xảy ra điều khác thường. Bóng dáng cao lớn quanh đi quẩn lại trong phòng một lúc lâu rồi anh ấy quyết định gọi cho bạn gái trước khi ngồi xuống giường. Anh ấy chưa kịp bấm gọi thì tiếng chuông điện thoại reo lên, Good nở nụ cười thật tươi trước khi lên tiếng trầm ấm trả lời.
"Em về đến nhà chưa? Sao giờ mới gọi cho anh?"
Không có tiếng trả lời của Coffee như anh ấy nghĩ mà thay vào đó là một giọng nói buồn bã, Good cau mày, đôi môi thả lỏng ra cho đến khi thành một đường thẳng.
"Ai vậy ạ?"
"Có phải Good không con?"
"Dạ!... Bác là mẹ của Coffee đúng không ạ?...Vậy Coffee đâu rồi ạ?"
"Xe của Coffee gặp tai nạn, bây giờ Coffee đã mất rồi con à!" Mẹ Coffee trả lời giọng run rẩy gần như không nghe thấy từ nào cả, nhưng anh ấy lại nghe rất rõ từ 'ra đi', trái tim Good run lên, cổ họng thì khô khốc, dường như không khí trong phòng đột ngột nóng lên.
"Mẹ!... Mẹ chỉ đùa con thôi đúng không ạ?" Anh ấy chỉ có thể thốt ra như vậy, giọng nói lí nhí đến nỗi bên kia không nghe thấy gì cả.
Chàng thanh niên run rẩy đến mức chiếc điện thoại trong tay rơi ra, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước hòa cùng những giọt nước mắt, khuôn mặt tái mét không muốn thừa nhận rằng anh ấy thực sự đã mất Coffee.
Bác sĩ Good đã lâu không khóc kể từ ngày Coffee rời bỏ anh, nhưng hôm nay anh ấy đã nhìn thấy cô ấy ở trước mặt, một người con gái có khuôn mặt giống người cũ nhưng đó không phải là Coffee, những giọt nước mắt từ từ tuôn rơi xuống gò má thô ráp, rồi nhìn Coffee đang yên giấc một cách thoải mái.
"Em là Coffee đúng không?"
Anh ấy rất muốn người trước mặt là Coffee thật sự, nhưng điều đó là không thể nào vì Coffee đã chết rồi, cô ấy không thể nào ở đây được. Chỉ nghĩ như vậy thôi là Good cũng không thể chấp nhận được, anh ấy đưa tay lên gạt nước mắt trước khi đứng dậy trở về phòng ngủ của mình mà không hề biết rằng cô gái vẫn chưa ngủ. Khi anh ấy rời đi, cô gái mở mắt ra lặng lẽ nhìn đối phương và suy nghĩ về điều gì đó.
🌼🌼🌼End chap 13🌼🌼🌼
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro