Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Đêm đó, Optimus đang nói chuyện với Ratchet về tài liệu của anh ấy. "Năng lượng tổng hợp?" Prime hỏi. Ratchet quay lại và giải thích, "Đúng vậy. Tôi lo ngại rằng nếu chúng ta không tìm thấy bất kì mỏ Energon nào kể từ khi căn cứ cũ của chúng ta bị phá hủy, khả năng đối phó với các cuộc khủng hoảng sắp xảy ra của chúng ta sẽ bị cản trở nghiêm trọng." Optimus đồng ý, "Một quyết định sáng suốt, bạn cũ." Ratchet nói tiếp, "Chỉ cần làm ơn.... Quản lí Ultra Magnus. Tôi đang cố gắng tìm hiểu xem tại sao nhưng tôi không phải là một bác sĩ tâm lí..."

Prime gật đầu. Ratchet tiếp tục, "Dù sao thì, tôi đã định nói chuyện với anh ấy về điều đó sớm hơn nhưng bây giờ anh ấy đã trở lại và thư giãn sau nhiệm vụ của mình, tôi khuyên anh nên chịu trách nhiệm về tình hình này..." Ratchet nói một cách buồn bã. Optimus Prime hỏi, "Có chuyện gì vậy?" Ratchet nhìn lên và nói rằng, "Anh ta có vẻ không được tốt. Tôi khuyên anh nên nói chuyện với Ultra Magnus. Tôi khá lo lắng cho anh ta kể từ nhiệm vụ cuối cùng mà anh ta thực hiện. Anh ấy thỉnh thoảng hay ngồi suy nghĩ về một điều gì đó..." Optimus gật đầu và đi đến chỗ của Ultra Magnus.

Cả hai đều đã có rất nhiều ký ức. Xa hơn nhưng họ vẫn biết rất nhiều về nhau. Optimus đi đến phía sau Ultra Magnus đang đứng suy nghĩ một cách trầm ngâm như mọi khi anh vẫn làm và nắm nhẹ một cánh tay của Ultra Magnus. Ultra Magnus giật mình. Anh lùi lại, gần như suýt giẫm lên chân của Prime. "Bình tĩnh nào, Ultra Magnus. Chỉ có tôi thôi..." Prime trấn an anh ta, xoa xoa cánh tay của Ultra Magnus. Anh thở dài và dựa mình vào người của Prime. "Ngài làm tôi sợ quá." Ultra Magnus thì thầm, giọng nói vẫn còn thoáng vẻ run sợ. Anh ấy đặt tay lên ngực của mình, nơi trái tim của anh được đặt ở phía sau. Prime áp mặt mình vào cổ của Ultra Magnus và nắm lấy cánh tay của Ultra Magnus, giữ chúng chắc chắn nhưng thoải mái. Ultra Magnus cuối cừng cũng thư giãn, khép mắt của mình lại. Optimus phá vỡ sự im lặng khó xử và hỏi, "Anh có ổn không? Ratchet có vẻ lo lắng cho anh..."

Prime hà hơi vào cổ của Ultra Magnus và Ultra Magnus ngẩng đầu lên, đóng chặt mắt và đỏ bừng mặt. "A-ah~" Ultra Magnus khẽ rên rỉ. Prime hỏi, "Tôi có thể dựa vào đó không?" Ultra Magnus gật đầu một cách nhanh chóng. Ptime tiếp tục, tay của anh ấy rời khỏi cánh tay của Ultra Magnus. "Anh có vẻ phòng thủ, như thể anh đang nói dối. anh có chắc là tôi có thể tin vào lời nói của anh không?" Ultra Magnus nói như rên rỉ vì khoái cảm, "Tôi chỉ phòng thủ vì mọi người có thể nhìn thấy chúng ta..." Optimus nhận ra và bỏ đi.

Vào cùng thời điểm Prime buông tay, Fowler thu hút sự chú ý của anh ta. "Prime!!" Tất cả mọi người đều quay ra nhìn Fowler và Ultra Magnus đặt một tay lên mặt của mình để che giấu cái đỏ mặt vẫn còn lại từ "cuộc nói chuyện" lúc nãy. Fowler tiếp tục, "Vệ tinh giám sát đã phát hiện ra hai dấu hiệu về hoạt động của Decepticons: Một gần mỏ dầu bên ngoài El Paso, dấu hiệu còn lại gần Hebrides Bluffs ở Scotland. Vì vậy, đừng quên những thứ cần thiết." Ultra Magnus nhìn xuống, không sẵn sàng cho nhiệm vụ, nhưng cũng thấy thú vị về những gì Fowler nói. "Ratchet, không cần phải mở cổng đâu. Bulkhead và Wheeljack, hãy cẩn thận với nhiệm vụ của mình---" "Tôi sẽ đi cùng với họ đến đó." Ultra Magnus ngắt lời Optimus. Optimus hỏi Ultra Magnus một cách bình tĩnh, "anh có chắc là midnh sẵn sàng cho nhiệm vụ này không?" Ultra Magnus gật đầu và bước tới, anh ấy nhìn vào The Forge. "Optimus, tôi biết tôi có rất nhiều cảm xúc gắn với The Forge." Ultra Magnus tuyên bố. Optimus trả lời, "Đây không phải là lúc để đứng trên buổi lễ." Ultra Magnus gật đầu và cầm cây búa khổng lồ lên. "Tôi sẽ rất vinh dự khi được đưa cái này vào một số ứng dụng thực tế."

Bọn họ đi ra ngoài và Ultra Magnus mở thang máy và tất cả bọn họ đều lên tàu. Tất nhiên, Ultra Magnus đã ngồi vào ghế phi công và sẵn sàng bay.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều đã đến nơi an toàn. Wheeljack là người chạy ra khỏi tàu trước tiên. Bulkhead cũng vừa xuống và gọi anh ấy, "Wheeljack, đợi đã!!" Wheeljack vẫn tiếp tục leo xuống núi. Bulkhead ngăn anh ta lại "Suỵt!!" Anh ta chỉ xuống dưới và Wheeljack nhìn xuống thì thấy một Vehicon đang đi ra khỏi hang động.

Ultra Magnus, người vừa ra đến rìa, nhìn thấy anh ta và thở dài, lấy khẩu súng của mình ra.

Wheeljack nhìn lên bạn của mình và nói cẩn thận. "Lính canh không bao giờ nhìn lên." Bulkhead nói. Anh ta trượt chân và có một viên đá lăn đến chân của Vehicon. Ngay khi nó nhìn lên, Wheeljack đã nhảy xuống từ vách đá và rút thanh katana của mình ra khỏi vỏ. Anh ta chém bay đầu nó và nhìn lên. Bullkhead cười một cách tự hào và Ultra Magnus rên rỉ khi Wheeljack lại một lần nữa không tuân theo nguyên tắc. Wheeljack đảo mắt sau khi thấy Ultra Magnus lắc đầu với mình.

Cuối cùng, cả hai người họ cũng xuống được dưới vách đá với Wheeljack. Khi Wheeljack bỏ đi, anh nghe thấy trong người của Bulkhead có tiếng gõ. Ngực của anh ấy bung ra và Miko trèo ra ngoài, thở hổn hển. Cô xin lỗi Bulkhead vì đã lén đến đây và lỡ nôn trong đó.

Bulkhead đi đến một đống đá và đặt cô bé xuống. Miko lấy lại hơi và nói: "Tôi sẽ không quạy phá gì đâu. Mà lần này mọi người đến đây để làm gì thế?" "Chúng tôi tìm hóa thạch quái vật."

Sau đó, Miko cầm một tảng đá lên và hỏi: "Đây có phải là nó không!?" Ultra Magnus quay lại và trả lời: "Không, Miko. Đó là một tảng đá bình thường." Anh ta bước đi và cô nhìn tảng đá với vẻ bối rối.

Vào trong hang, có hai lối đi và bọn họ đã chia nhóm. Miko đi với Bulkhead còn Wheeljack thì đi với Ultra Magnus. Một lúc sau cả hai nhóm đều đến một chỗ. Wheeljack than thở rằng anh đã phải chịu đựng một không khí không lấy gì làm vui vẻ với Ultra Magnus mà kết quả lại là hai lối đi cùng dẫn vào một chỗ.

Một tiếng ầm ầm rất lớn cắt đứt cuộc nói chuyện của họ. Tất cả họ đều nhìn ra cửa hang, rồi quay lại nhìn nhau. "Đó là cái gì?" Bulkhead hỏi. Một tiêng gầm lớn vang lên. Wheeljack trả lời: "Cho dù nó có là gì đi chăng nữa, nó là một thứ gì đó rất lớn. Và nó đang đến rất nhanh!" khi Wheljack vừa dứt lời xong, Predaking đã xuất hiện để trả lời cho câu hỏi vừa nãy. Ultra Magnus thở hổn hển: "Kẻ săn mồi... Hãy chạy đi!!" Tất cả đều biến hình và lái xe ra khỏi hang.

Predaking cố gắng bắt lấy Ultra Magnus từ đằng sau nhưng trượt. Miko thò đầu ra khỏi cửa xe Bulkhead và kêu lên: "Nó đã quay lại và đang đuổi theo chúng ta!!!" Predaking phun một quả cầu lửa nhưng không trúng vào ai. Sau đó nó lại cố gắng tóm lấy Bulkhead nhưng anh đã tăng tốc về phía trước khi nó bắt kịp. Ultra Magnus phát hiện ra một đường hầm ở bên cạnh và chạy vào đó, hai người còn lại và Predaking theo sau. Khi hang động nhỏ dần, Predaking gặp khó khăn khi đuổi theo các Autobot và bị mắc kẹt. Nó bắn ra một quả cầu lửa và Ultra Magnus hét lên: "Cẩn thận!!!" Mọi người tránh sang một bên và không ai bị thương cả.

Mọi người chuyển sang chế độ người và Ultra Magnus giữ chặt cây búa trong tay. "Rồi nó sẽ chui vào được thôi, trần hang động chỗ đó sắp sập rồi!" Bulkhead nói. "Chúng ta nên liên lạc với căn cứ và yêu cầu quân tiếp viện." Ultra Magnus đề nghị. "Nhưng chúng ta không thể truyền tín hiệu liên lạc khi đang ở xa dưới lòng đất này." Bulkhead nói.

Họ đã kịp nhận ra rằng ở đây không có trần. Bulkhead đi đến một tảng đá và Miko nhảy khỏi tay anh ta. "Miko, tôi phải đưa cô ra khỏi đây. Tôi cần cô leo lên và liên lạc với căn cứ." Bulkhead nói. "Vâng thưa ngài!!" Miko trả lời và leo lên ngay lập tức.

Tiếng gầm của Predaking to và ít vang hơn. "Tôi không chắc là mình thích âm thanh đó." Wheeljack nói. Khi Predaking xuất hiện từ lối đi, Ultra Magnus đứng trước mặt nó, sẵn sàng chiến đấu. Mọi người giữ bình tĩnh và chuẩn bị sẵn sàng. Predaking rít lên và tấn công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro