Love...
Năng suất năng suất
"""""""""""
| Bakugou's POV |
Tôi đã ngã xuống thực sự chóng mặt. Một cái gì đó lớn và hung hăng đánh thức tôi. Đó là một cuộc tranh cãi. Chỉ có giọng nói mà tôi có thể dễ dàng nhận ra là giọng của Deku. Không hiểu sao tôi có cảm giác như đã biết anh ấy cả năm trời. Cảm giác đó ... của anh ấy ... chạm vào làn da của tôi .....
"Ngươi nghĩ ngươi là ai?!" Tôi có thể nghe thấy giọng Deku hùng hổ hét vào mặt ai đó. Khi tôi mở mắt ra để xem ai đang nói chuyện với Deku, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc .... Denki ?! Làm sao?! Anh ta làm gì?!?!?! Đây?!?!? Tôi thấy cách Deku tiếp cận anh ta rất hung hãn và tôi biết anh ta đã lên kế hoạch giết anh ta.
"Denki ..." Tôi nói để họ biết tôi tỉnh.
"Em! Chúa ơi! Làm tôi lo lắng như thế này và sợ như thế này thực sự thì chỉ có em. Nếu em lại như vậy, tôi sẽ ăn thịt bạn đấy" Deku rõ ràng là giận tôi. Tôi xin lỗi vì tôi đã ngất? Thật mỉa mai. Tôi không cần xin lỗi. Đồ khốn.
"Đừng nạt anh ấy!" Denki ..?
"Ngươi ...." Deku giờ đã thực sự tức giận, anh lấy khẩu súng trong túi và nghĩ bằng ngón chân cũng biết anh ấy định bắn-
.
.
.
.
Nhưng anh ấy đã không.
.
.
.
.
Tôi đứng trước Denki để bảo vệ anh ấy. Deku chỉ đang cầm súng vào mặt tôi và trừng mắt nhìn tôi. Tôi nhắm mắt cầu xin rằng tôi không phạm sai lầm.
Deku rên lên một tiếng và anh ấy nói: "Em biết hắn ta, phải không? Em đang làm cho tôi rất tức giận.Em biết chứ?. Muốn thách thức tôi?". Tôi nhìn anh ta chằm chằm.
"Anh ấy là bạn của tôi. Thật sự rất thân. Tôi biết anh sẽ không hiểu điều đó vì anh luôn nghĩ cho bản thân mình!" Tôi không biết mình đang làm gì nhưng ..... Anh ấy xứng đáng với điều đó.
"Cái gì-" anh ấy bị sốc. Tốt.
"Anh nghe tôi đây này. Anh đã giam tôi ở đây một tuần! Anh đã giam tôi vào một căn phòng khách sạn xinh đẹp với suy nghĩ rằng điều đó làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn ? Não chứa những gì vậy?! KHÔNG ĐƯỢC !!! Mỗi khi tôi cố gắng nói chuyện với anh, anh luôn làm điều gì đó khiến chúng ta càng bất đồng quan điểm. Anh đã ngắt kết nối của tôi với thế giới và giữ ở đây như một tác phẩm điêu khắc! "Tôi đã rất tức giận. Tôi thực sự là như vậy. Denki chỉ nhìn tôi và Deku. Deku cũng rất tức giận. Tôi có thể thấy điều đó. Đặc biệt là trong ánh mắt của anh ấy.
“Hôm qua khi tôi hỏi anh những câu như vậy, anh đã không trả lời tôi! Không! Anh đã cư*ng hi*p tôi !!! "Bây giờ tôi bắt đầu khóc. Tôi không biết tại sao nhưng nước mắt lại trào ra. Bây giờ là phần khó nhất. Ahhh ... Hít thở Katsuki, hơi thở ...
"Anh biết tất cả những gì anh làm với tôi trong tuần qua rất tệ ..." Tôi hạ giọng nói ... "Điều tồi tệ nhất anh từng làm với tôi là khiến em yêu anh và rồi chia tay anh!"
Tôi đã nói rồi. Deku bây giờ rất sốc và sợ hãi. Anh ây đã bối rối. Denki( và người dịch) cũng có những phản ứng tương tự.
"Tôi biết anh sẽ không quan tâm vì anh vô tâm nhưng vâng ..... Nó không còn quan trọng nữa. Giết tôi đi. Anh đã làm từ bên trong." Lúc này tôi đang khóc nức nở. Denki ôm tôi. Anh ấy là một người tốt. Anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi. Tôi đoán vậy. Tôi nghĩ anh ấy hiểu. Anh ấy tha thứ cho tôi đúng không? Denki? Mặt khác, Deku bây giờ đang nhìn xuống sàn nhà Nhưng anh ấy nhìn thấy Denki đang ôm tôi và anh ấy đang tiến lại gần điện thoại di động của mình.
"Dabi. Đưa bác sĩ phẫu thuật trở lại phòng con tin." Sau khi nói xong anh ấy nhìn tôi. Tôi nhìn lên để bắt gặp ánh mắt của Denki.
"Anh cũng bị bắt cóc?" "Ừ, tôi ở đây hai ngày ..."
"Gì?!" Tôi đã bị sốc. Anh ấy đã ở đây? Trong phòng con tin? Deku chết tiệt đã tra tấn anh ta. Tôi nhìn thấy những vết thương trên da của Deku. Tôi quay đầu về phía Deku và hét lên: "Deku!". Anh ấy không trả lời tôi. Anh ấy thậm chí còn không nhìn vào mắt tôi. Dabi và nhóm năm Villain đã đến. Họ kéo tôi ra khỏi Denki. Nhóm năm Villain đang đưa Denki đi. Dabi đã ôm tôi.
"DEKU!" Tôi cầu xin anh ấy hãy buông tha cho Denki.
"DEKUUU !!!". Nhưng anh ấy không trả lời hay nhìn tôi. Dabi nhận thấy có điều gì đó không ổn và hỏi:
"Muốn tôi mang cả anh ấy không?". Tôi vẫn đang khóc và nhìn Deku. Mắt Deku chạm mắt Dabi. Anh ấy vẫn không nói gì nhưng giống như Dabi có thể đọc được anh ấy. Dabi nhìn tôi và tôi trừng mắt nhìn anh ấy đang khóc trên khuôn mặt đỏ bừng. Dabi nắm tay tôi và kéo tôi theo anh ấy.
"Chờ đã! Chúng ta đi đâu?! Này ?!" Tôi hét lên nức nở với Dabi, trong khi Dabi đang lặng lẽ bước nhanh. Anh ta đặt tôi vào phòng tối với chiếc ghế. Và chỉ có vậy. Anh ta đặt tôi lên ghế và trói tôi lại. Tôi đã khóc và cố gắng nói chuyện với anh ấy ...
"Dabi !? Dabi nghe tôi !!! DABI !!!"
"Gì?!"
Tôi nhìn anh ta với đôi mắt đỏ đầy tò mò. Tôi không biết phải hỏi gì, tôi chỉ muốn anh ấy dừng lại.
"Đừng nhìn tôi như vậy. Đó là lỗi của chính ngươi." Anh ấy nói thực sự thất vọng về tôi.
"Tôi đã làm gì? Tôi đã nói sự thật ..." Tôi vẫn đang khóc rất lớn.
"Ngươi không tôn trọng chủ nhân của chúng ta. Ngươi cần phải kiểm điểm lại minh"
Tôi đã hoảng sợ. Chuyện gì đang xảy ra vậy ?!
"Nhưng .... Anh sẽ giết tôi?"
"Không. Điều này không bao giờ xảy ra”.
"Rồi sao?! Anh sẽ làm gì tôi ?! ”Dabi nhìn khuôn mặt buồn bã đang khóc nức nở của tôi và thở dài.
"Chúng tôi? Không có gì. Đó là tùy thuộc vào Deku."
"Tại sao lại là phòng này? ..."
"Ngươi sẽ biết..."
Sau đó Dabi rời khỏi phòng để lại tôi bị trói vào ghế. Tôi sợ hãi, khóc lóc, cầu xin ông trời thương xót .... Nhưng
Tôi đã mất niềm tin. Tôi biết chúa không thể giúp tôi bây giờ. Tôi biết mà.
Khoảng nửa tiếng nữa Deku đến, anh ấy mang theo một chiếc ghế. Có lẽ là để ngồi. Tôi đã nhìn vào mắt anh ấy.
"Em đang có con của tôi."
Không ...! Anh ấy nói gì? Anh ta bị điên à ?! Con của anh ta?! Tôi?!?!
"Bạn của em đã nói với tôi. Em đã nói rằng em yêu tôi. Phải không?".
Vậy thì sao?!
"Phải không?!"
Tôi không biết. Tôi đoán là tôi nói nhưng mẹ kiếp. Tại sao anh lại muốn biết điều đó?! Ha ?! Giống như anh sẽ quan tâm!
"Ồ, em không muốn nói chuyện với tôi. Thật thú vị. Chà, trước ba mươi lăm phút, em chắc chắn đã nói điều đó!"
Tôi bắt gặp ánh mắt của anh ấy. Đôi mắt anh lạnh lùng. Rất lạnh. Tôi đã rùng mình.
"Tốt thôi. Vậy thì ở đây vĩnh viễn chết đi!" Anh đứng dậy và bắt đầu bước ra cửa.
"Chờ đã-" Tôi không biết tại sao tôi lại nói vậy nhưng tôi đã làm. Anh ấy nhìn tôi. Lạnh. Vô vọng. "Anh có quan tâm không?"
"""(("(""""""""""""(""("()()""
Ê từ
Vậy là Baku mắc hội chứng yêu kẻ bắt cóc phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro