Nightmare
=======
Ban đêm, từ trong mộng tôi giật mình tỉnh giấc.
Có một người đang đứng trước giường.
Cho dù ở trong bóng tối, tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt kia đang gắt gao nhìn thẳng tôi, làm tôi sởn tóc gáy.
"Ngươi là ai?!"
Tôi bối rối kêu lên.
Rất lâu sau, cũng không có hồi âm.
Chẵng lẽ tôi còn ở trong mộng?
Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy hắn xoay người rời đi, còn để lại một tiếng thở dài nặng trĩu...
.
.
.
.
.
.
.
Taehyung nâng cằm Jungkook lên, nói với cậu: "Jungkook , em đã thay đổi."
Jungkook cười nhạt, hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"
Mỗi lần từ phía sau, Taehyung sẽ bất ngờ ôm lấy Jungkook , hôn cậu đến không thở nổi, ôn nhu mà nói với cậu: "Em của lúc trước, mỗi ngày luôn vội vàng làm gì cũng chưa xong, căn bản không có thời gian dành cho anh. Mà em bây giờ, lúc nào cũng ở bên anh, giống như coi anh là sinh mệnh của mình. Jungkook , anh thích em như vậy."
Nghe được mấy lời này, Jungkook xúc động ôm lấy hắn, thấp giọng nỉ non: "Taehyung, em yêu anh, mãi mãi yêu anh."
Taehyung là bạn trai của Jungkook , bọn họ yêu nhau đã hơn một năm, hiện tại đang sống cùng nhau. Taehyung là một người đàn ông đẹp trai lịch lãm, luôn tràn ngập sức sống cùng tinh thần lạc quan. Nhưng bất đồng với hắn, tính cách của Jungkook lại hướng nội, luôn trầm mặc ít nói, không thích đến nơi đông người, tựa hồ mọi thứ xung quanh đều không liên quan tới cậu. Cậu chỉ im lặng mà nguyện ý nằm trong lòng ngực anh, như vậy là đủ rồi.
Hôm nay là sinh nhật Taehyung. Một mình Jungkook ở nhà chuẩn bị mọi thứ chu đáo chờ hắn trở về.
Lúc này,tiếng chuông cửa vang lên, Jungkook vui sướng liền đi ra mở cửa, nhưng đứng bên ngoài là một đám người, tức khắc trong lòng không kìm nổi sự thất vọng. Nhịn không được khẽ nhíu mày.
Đám người kia giống như giặc ngoại xâm đều xông vào cùng một lúc, đồng thời gào to một tiếng, Taehyung đi từ phía sau bọn họ liền hướng về cậu cười làm lành: "Jungkook, hôm nay mọi người tới chúc mừng anh, anh biết em thích yên tĩnh, bọn họ chơi xong sẽ lập tức rời đi."
Trong lòng mặc dù không vui, Jungkook vẫn cố nở nụ cười gượng gạo, "Không sao, sinh nhật là lúc mọi người tụ tập cùng nhau chúc mừng mới thật sự vui vẻ."
Dường như Taehyung thực vừa lòng với lời nói của cậu, tiếp theo liền nắm tay câu kéo đến trước mặt mọi người.
Phòng khách vốn ồn ào trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại, đám người kia dùng một loại ánh mắt lộ vẻ khó hiểu đánh giá Jungkook , trong đó có một người do dự nửa ngày, mới mở miệng nói với cậu: "Jungkook , đã lâu không gặp, lúc trước đột nhiên cậu biến mất không lời từ biệt, thiếu chút nữa làm Taehyung lo lắng muốn chết. Haizz, không nói nữa, trở về là tốt rồi, không phải cậu thích ăn cá sao? Hôm nay tôi mua một con cá, vẫn còn tươi sống đó, cậu mau cầm lấy đi."
Jungkook không nói gì, bước ra trước cửa xách con cá lên rồi đi vào phòng bếp, sau khi đóng cửa lại, cậu lén lút áp sát tai vào cửa nghe lén cuộc nói chuyện đang diễn ra ở trong phòng.
Tiếng nói từ trong phòng khách xuyên theo khe cửa truyền đến. Mọi người nói gì cậu đều nghe rõ.
Taehyung : Sao cậu nhiều lời vậy? Chuyện đó đã là quá khứ, cậu còn nhắc lại trước mặt Jungkook , sẽ làm em ấy mất hứng.
Alawn: Tớ chỉ thay cậu dò xét hắn, hắn không nói một tiếng liền bỏ đi, hiện tại lại đột nhiên trở về, cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Hơn nữa cậu không chú ý tới, dưới khóe mặt hắn có một nốt ruồi, tớ nhớ rõ trước kia làm gì có.
Taehyung: Vậy thì sao?! Rất nhiều người sau khi trưởng thành sẽ thay đổi, tớ không muốn đòi hỏi gì nữa, chỉ cần em ấy còn ở bên cạnh tớ là được.
Jungkook thản nhiên nở nụ cười, xoay người đi đến cạnh chậu nước, ném con cá xuống. Bởi vì thiếu oxy, con cá kia ra sức vùng vẫy ở trong chậu, phe phảy cái đuôi, miệng hé mở, tựa hồ như đang tố cáo chuyện gì đó.
Kỳ thật Jungkook không thích ăn cá, cậu thật sự rất ghét mùi cá tản mát trên người, ngửi thấy thôi cũng khiến cho người ta ghê tởm.
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cậu cầm lấy dao thái nhắm ngay đầu con cá, "Phập" máu loãng róc rách chảy ra, nhất thời trong phòng bếp tràn ngập mùi máu tươi nồng đặc, mùi hương kia xộc thẳng vào mũi khiến cậu choáng váng muốn ói mửa, bực mình khó chịu.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy! Cái đầu cá bị chém rụng xuống kia, đột nhiên lặn lộn quằn quại, cùng lúc phát ra tiếng kêu "Đoàng —— đoàng —— đoàng ——", máu tươi từ trong đầu nó chảy ra ào ạt , rất nhanh đã lan rộng cả chậu nước.
Jungkook hoảng sợ , cậu không biết rốt cuộc đây là ảo giác hay sự thật? Con cá nhỏ như vậy không có khả năng chảy nhiều máu như thế, vậy máu kia là chảy ra từ đâu?
Không để cho cậu suy nghĩ, con cá không đầu đột nhiên bay lên giữa không trung, lao thẳng vào mặt cậu. Trong cơn khủng hoảng, rõ ràng cậu cảm thấy nơi bị chém kia lồi ra hai cái răng nanh sắc nhọn.
Cậu kìm chế không được liền hét lên : "A —— "
...
Khi Jungkook tỉnh lại, phát giác chính mình đang nằm trong lòng ngực Taehyung.
Vẻ mặt Taehyung đầy lo lắng, thấy cậu tỉnh lại, hắn lập tức đưa cho cậu một ly sữa nóng, nhìn cậu uống hết ly sữa, mới kích động nói: "Jungkook , em biết không? Thật sự vừa rồi làm anh sợ muốn chết, nghe thấy tiếng kêu của em, anh xông vào liền thấy em đang nằm trên đất, toàn thân đầy máu. Lúc đó trái tim anh như ngừng đập...Thật sự! Anh rất sợ mất em! May mắn máu này là máu cá, đồ ngốc, đã sợ như vậy còn thể hiện làm gì a? Chuyện làm cá này hẳn là để cho anh làm. Nhớ kỹ, lần sau không được làm anh sợ như vậy nữa!"
Jungkook gật đầu, lại miên man suy nghĩ. Cảnh tượng đáng sợ vừa rồi như in sâu vào trong trí não cậu, muốn quên cũng quên không được, Sự thật? Ảo giác? Căn bản không thể phân biệt, việc duy nhất có thể xác định chính là hình ảnh vừa nãy giống như đã từng trải qua.
Đêm đến cậu lại mơ thấy giấc mơ đó.
Trong mộng người kia vẫn đứng trước giường, hướng về phía cậu thở dài một tiếng, lúc hắn ta xoay người rời đi, cậu lén đi theo, thẳng đến lúc người kia đi vào trong một hành lang xa lạ, cậu muốn xông lên nhìn rõ mặt ngươi kia, thế nhưng ngươi đó lại biến mất.
Ngày hôm sau khi Taehyung tan tầm về nhà, mang theo vẻ mặt nhăn nhó, không nói được một câu.
Jungkook không đành lòng thấy hắn như vậy, lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Taehyung im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói chuyện vừa xảy ra.
Thì ra Alawn đã chết, bị sát hại ngay trong hành lang nhà mình, hung thủ dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, đó là chặt đứt lìa cái đầu cậu ta.
Nghe đến đây, Jungkook không nhịn được tay khẽ run lên.
Taehyung nghĩ cậu sợ, liền nắm chặt lấy tay cậu, an ủi: "Đừng sợ! Thực ra anh không muốn nói cho em biết việc này, nhưng cậu ấy là bạn tốt nhất của anh, đột nhiên lại qua đời, anh thật sự rất đau lòng. Tính mạng con người luôn mong manh như vậy, lúc trước còn nói chuyện cười đùa với nhau, ngay sau đó đã lìa xa thế giới, anh sợ loại cảm giác này! Jungkook, em đã rời xa anh một lần, nghe lời anh, không bao giờ rời xa anh nữa, được không?"
Nhìn ánh mắt chờ mong của Taehyung, Jungkook không nói gì, chỉ dùng hành động thay lời muốn nói, nhẹ nhàng hôn lên môi Taehyung, hai đầu lưỡi giao nhau.
Đổi lấy sự chủ động của cậu, Taehyung nhiệt liệt đáp lại, cuồng bạo liếm mút miệng lưỡi cậu, hai tay chậm rải cời bỏ quần áo của cậu...
Thời điểm hai người quan hệ,Taehyung kích động nói: "Jungkook , em là của anh, mãi mãi là của anh."
Jungkook cố gắng dịch chuyển thân thể yếu ớt, hơi nâng mông lên phối hợp cùng đối phương, "Em vĩnh viễn chỉ thuộc về anh."
Lời cậu nói khiến Taehyung càng thêm hưng phấn, hắn lại ra sức chuyển động, miệng thì không ngừng kêu gào tên cậu, một lần lại một lần nữa...
Ba ngày sau đưa tang Alawn, vốn dĩ Taehyung không muốn dẫn Jungkook theo, thế nhưng có cứng rắn thế nào cũng không chống lại được sự nhõng nhẽo của người yêu, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Ngày đưa tang hôm đó, khi bọn họ đến nhà tang lễ , thời điểm mọi người còn đang thương tiếc nhìn dung mạo người đang nằm trong quan tài, Jungkook mặc choTaehyung phản đối liền đi theo đội ngũ đến trước di hài.
Alawn nằm trong quan tài rãi đầy cánh hoa, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình thản.
Có lẽ vì đầu cậu ta đã bị chăt đứt, Jungkook nhìn một hồi vẫn cảm thấy không cân đối, vô cùng quái dị. Tầm mắt nhìn chăm chú vào một điểm, dường như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, đầu của Alawn lay động!
Jungkook trợn to mắt, vội vàng bịt miệng lại, sợ chính mình sẽ hét lên. Cậu nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi người đều bình tĩnh, không có một chút khác thường. Cậu quay đầu lại nhìn Alawn còn đang nằm trong quan tài thủy tinh, vẫn bất động như trước.
Ảo giác, nhất định là ảo giác! Jungkook tự thuyết phục chính mình, dần lấy lại bình tĩnh, nhưng phát hiện Taehyung không ở bên cạnh! Nhìn xung quanh bốn phía, căn bản trong linh đường không có bóng dáng của hắn.
Vốn dĩ nhà tang lễ là một nơi chưa đầy tà khí, âm thịnh dương suy, nơi nơi tràn ngập không khí bi thương. Jungkook lo lắng đi đến mọi góc phòng tìm kiếm Taehyung, bất tri bất giác liền lạc đường, hành lang giống nhau, cửa phòng giống nhau, cậu không biết lúc này mình đang ở chỗ nào?!
Đột nhiên cậu thấy một người đứng trước hành lang đang đưa lưng về phía cậu, thầm nghĩ người nọ chắc là nhân viên của nơi này, trong lòng cậu liền nổi lên một tia hy vọng. Lập tức chạy tới gần người kia, hỏi: "Xin hỏi, lối ra ở nơi nào? Tôi bị lạc đường."
Người nọ không trả lời, vẫn đứng không nhúc nhích.
Nghi hoặc lại thêm khó hiểu, Jungkook quyết định tiếp tục hỏi, sau đó liền đặt tay lên bả vai người nọ, thời điểm đầu ngón tay chạm lên, cậu cảm thấy toàn thân tê buốt! Cái loại nhiệt độ không bình thường này, giống như đến từ phòng ướp xác, lạnh lẽo thấu xương!
Dường như Jungkook phát hiện ra điều gì, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng đẩy lưng người trước mắt.
Người nọ lập tức té lăn xuống đất, khi ngã xuống, cái đầu đứt lìa khỏi cổ, cùng lúc khuôn mặt hướng lên trên, Jungkook vừa thấy, trái tim như ngừng đập!
Là đầu của Alawn!
Không phải Alawn nằm trong quan tài thủy tinh sao? Vì cớ gì lại ở nơi này?!
Nỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ suy nghĩ, đầu óc cậu trong nháy mắt đã hoàn toàn trống rỗng. Đầu của Alawn còn đang lăn lóc trên mặt đất, nhưng cho dù có chuyển động thế nào, cặp mắt kia vẫn gắt gao nhìn thẳng cậu.
Cảnh tượng kinh hoàng hiện ngay trước mắt khiến cậu hoảng sợ liền hét lên một tiếng chói tai, cắt bước bỏ chạy. Giống như một con ruồi bọ tầm thường bay loạn khắp nơi, vấp ngã lại bò dậy, hành lang như kéo dài vô tận, tựa hồ không có điểm dừng. Cậu cảm giác thi thể không đầu kia đang đuổi phía sau mình, bởi vì cậu nghe thấy đằng sau có tiếng chân chạy băng băng, nhịp bước vô cùng nặng nề, dường như chỉ cách cậu có một cánh tay! Mà căn bản cậu không dám quay đầu lại, cho dù chỉ liếc nhìn một cái cũng không đủ dũng khí, cậu sợ khi quay đầu lại, sẽ nhìn thấy cảnh tượng giống như trong suy nghĩ của mình!
Không biệt chạy bao lâu, thời điểm cậu đã kiệt sức chống đỡ không nổi, liền lao vào một người. Ngẩng đầu vừa thấy, dĩ nhiên là Taehyung!
Nhất thời cảm xúc vui mừng, ủy khuất, khổ sở cùng nhau bộc phát, cậu nhào đầu vào trong lòng ngực anh, khóc thút thít.
Taehyung cũng thực bối rối, ôm chặt cậu, hỏi: "Jungkook , em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên lại biến mất? Anh tìm em khắp nơi."
Jungkook nức nở nói: "Anh đi đâu vậy chứ? Em cũng đang đi tìm anh."
"Anh vẫn ở chỗ này mà! Ngay trong linh đường, bỗng nhiên không nhìn thấy em, hại anh thật sự rất lo lắng!"
Jungkook nhớ rõ ban nãy ở trong linh đường căn bản không thấy anh. Vì sao lại như vậy, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Càng ép buộc bản thân suy nghĩ, đầu óc càng đau đến lợi hại, thật giống như đang bị áp chế, lại cảm giác có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài. Đầu óc rối loạn không chịu nổi, tựa hồ như muốn nổ tung, đến cuối cùng cậu vẫn không nhớ rõ tại sao mình lại chạy ra ngoài. Chợt nghĩ tới thi thể không đầu kia, vội vàng hỏi: "Alawn đâu? Cậu ta ở đâu?"
Taehyung khó hiểu nhìn cậu, "Cậu ấy được đưa đi hỏa táng, cũng đã nửa giờ rồi."
Nếu đúng như thế, vậy ban nãy nhìn thấy cái gì?!
Jungkook cảm thấy toàn thân nhức mỏi, sức lực cạn kiệt. Cậu quyết định, lúc nào có thời gian phải tìm bác sĩ tâm lý.
Đúng lúc đó, một người đàn ông xa lạ xông tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt phấn khích nhìn Jungkook , kinh ngạc nói: "Jimin, là cậu! Không nghĩ mình có thể gặp lại cậu ở chỗ này!"
Jungkook bối rối nhìn người đàn ông kia, có điểm lúng túng, "Anh là ai?"
Người đàn ông kích động tiến gần thêm một bước, "Mình là Dae Yoon a! Cậu không nhận ra mình sao? Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau!"
Jungkook lắc đầu, thật sự một chút ấn tượng cũng không có, "Anh nhận nhầm người rồi."
Tựa hồ người này không chịu bỏ qua, nắm lấy tay Jungkook , xé rách ống tay áo của cậu, khăng khăng nói: "Sao có thể! Mình không nhận nhầm, không tin nhìn xem cánh tay của cậu, bên trên có một vết sẹo rất dài, là do trước đây cậu bị tên bác xấu xa đó dùng roi quất vào mới lưu lại!"
Jungkook hoảng sợ , căn bản cậu không biết người đàn ông tên Dae Yoon này! Vội vàng che tay áo của mình lại .
Nhìn thấy tay áo người yêu bị xé rách, Taehyung bỗng đấm vào mặt Dae Yoon một phát, đẩy hắn ngã xuống đất, rống giận: "Đã nói anh nhận nhầm người! Vì sao lại không tin chứ?! Em ấy tên Jeon Jungkook , không phải người anh nói! Đừng làm phiền bọn tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!" Nói xong liền kéo Jungkook rời đi.
Lúc ra khỏi nhà tang lễ, Jungkook nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Người nọ còn ngồi tại chỗ, ánh mắt trước sau đều hướng về cậu, mang theo một tia phẫn hận, đau xót, còn có chút khó hiểu.
Trái tim Jungkook dường như bị hận ý kia làm cho đau đớn, vội vàng quay đầu lại, cùng Taehyung bước lên xe.
=========================
Làm ơn đừng im lặng ;_; Mb không vote cũng được nhưng cmt góp ý giúp tôi với ;-;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro